Chương 5
Diêm La Hắc Tâm Quỷ

     hương Xích Viên cõng Thời Phùng Nguyên tiếp tục phóng đi. Một bóng người linh không bay đến bên hắn nói nhỏ:
- Sư huynh hãy theo đệ.
Vừa nói xong, bóng người đã phóng nhanh về một dốc đá cheo leo và đáp xuống. Phương Xích Viên chạy theo chỉ thấy nơi dốc đá dưới rặng cây đang đứng một văn sĩ áo trắng. Văn sĩ này tuy bề ngoài xem chừng như hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, lông mày dài, mắt sáng hàm uy, nét mặt hơi đen, hiển nhiên đã trải qua chỉnh hình hóa trang nhưng vẫn không che đi được nét tinh anh, thoát chúng và phong biểu tuyệt thế. Đây là bộ mặt thật sự sư đệ của Lãnh Diện Tu La Phương Xích Viên và cũng có biệt danh Thấy Tiền Mắt Mở Chung Thập Đầu. Nhưng do đã hóa trang nên bộ mặt này vẫn chưa phải bộ mặt thật. Còn Lãnh Diện Tu La Phương Xích Viên lúc này mới đúng là bộ mặt thật, trạc tuổi ngũ tuần, mặt vuông, mày đậm, mắt sư, chừa ba chòm râu với bộ y phục màu vàng đồng và bộ mặt lãnh đạm ít biểu hiện tình cảm, tạo nên vẻ mặt lúc nào cũng uy nghiêm. Cái ngoại hiệu Lãnh Diện Tu La quả là hợp với hắn. Chung Thập Đầu dùng tay chỉ lên một cây bàng ở dốc núi cách đó khoảng mười trượng:
- Xin mời sư huynh.
Nói xong hắn đã dùng khinh công Nhất Hạc Xung Thiên phóng mình lên lùm cây với lá dày đặc. Tiếp theo Phương Xích Viên cũng phóng theo nhưng nhíu mày:
- Sư đệ chỗ này...
- Đây mới là chỗ xuất kỳ bất ý. Chúc Thiên Thu lão cáo già không ngờ đến là chúng ta vẫn còn ở tại Phụng Hoàng sơn này.
Phương Xích Viên gật gù:
- Ừ! Quả có lý!
Tiếp theo hắn nhìn họ Chung hỏi:
- Sư đệ! Đã không hóa trang trở về chính mình, sau này sẽ thế nào?
- Sư huynh! Lúc đầu đệ định dùng bộ mặt thật cùng Chúc Thiên Thu làm quen nhưng cuối cùng phải thay đổi...
- Sao phải thay đổi...
- Cách này đệ đồng thời sẽ được hai hóa thân tiếp xúc với lão cáo đó vì thế hắn dễ bị lộ chân tướng hơn.
- Đệ vẫn chưa muốn bỏ kế bắt quỷ?
- Mục đích chưa đạt sao lại bỏ dễ dàng. Vì thế đệ vẫn phải hóa trang tiếp để mọi người không biết.
- Nếu vậy đệ cứ về trước đi. Coi chừng Thư Chính Văn cho người tới Tây Lãnh lữ điếm thì uổng công dã tràng.
Chung Thập Đầu cẩn thận nói:
- Đệ cũng đang định đây. Sư huynh hãy bảo trọng.
Phương Xích Viên cười hì hì:
- Hãy yên tâm! Với những tay chuột nhắt này vẫn chưa hề hấn gì huynh!
Chung Thập Đầu cũng cười:
- Việc này đệ hiểu. Vạn nhất bị phát hiện và địch quá mạnh, cái lão Thời này có thể bỏ luôn cho khỏi vướng chân tay.
- Việc này huynh biết phải làm gì.
Đột nhiên Chung Thập Đầu dùng chân khí truyền âm:
- Im lặng có người đến!
Phương Xích Viên ngạc nhiên. Chung Thập Đầu lại truyền âm:
- Sư huynh! Để đệ xuất hiện câu những người đi theo. Huynh bảo trọng!
Nói vừa dứt linh không đã tan hồi triền từ cao như sao xẹt rơi xuống dốc chân núi. Lúc này tiếng ồn tứ phía la lên:
- Ở đây này!
- Chạy đi đâu!
- Bỏ mạng lại đây!
-...
Tiếng reo hò, tiếng binh khí, tiếng pháo hiệu làm ầm lên một góc trời Phụng Hoàng sơn lúc bình minh sắp ló dạng. Phương Xích Viên ẩn mình trên lùm cây, mỉm cười thấy đám người này dần dần đi xa mới giải huyệt câm của Thời Phùng Nguyên, hạ thấp giọng hỏi:
- Thời Phùng Nguyên ngươi coi ta là ai nào?
Họ Phùng nhướng đôi mắt trắng dã của mình hoảng sợ kêu lên:
- Người là... Phương... Phương đại hiệp...
Phương Xích Viên trừng mắt:
- Ngươi nhỏ nhỏ cái mồm được không?
Và mỉm cười nói tiếp:
- Đúng! Ta là Phương Xích Viên ngoại hiệu Lãnh Diện Tu La chắc ngươi cũng từng nghe qua?
Họ Thời im lặng khép mắt lại. Phương Xích Viên nói tiếp:
- Ngươi là tên tiểu tử ác tâm. Quỷ nhỏ gặp Diêm La hậu quả thế nào chắc ngươi biết chứ!
Thật ra Thời Phùng Nguyên có biệt hiệu Hắc Tâm Ải Quỷ vì muốn đối với chữ Diêm La của mình nên thuận mồm gọi hắn là tiểu quỷ. Thời Phùng Nguyên nhướng lông mày nhìn:
- Huynh đệ xử tại hạ thế nào?
- Chuyện này hả? Thì phải xem thái độ hợp tác của ngươi thế nào. Ngươi đã biết ta là ai. Ai cũng biết họ Phương này lúc vuông lúc tròn, có khi khó hầu hạ nhưng đôi khi cũng rất dễ chịu.
- Huynh muốn tiểu đệ hợp tác như thế nào?
- Việc này rất đơn giản. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta sau đó ta sẽ cho ngươi một con đường sống để ngươi qua độ tuổi già.
- Thế...
Phương Xích Viên hỏi gằn:
- Sao? Điều kiện như thế chưa đủ à? Ngươi hãy nghĩ xem, trong võ lâm tên nào bàn tay vấy máu, tội ác đầy mình, chết cũng không hết tội? Ta chỉ muốn ngươi trả lời thành thật đổi lấy cho ngươi được sống còn chưa đủ sao?
Thời Phùng Nguyên thở nhẹ:
- Người ở dưới mái nhà không thể không cúi đầu, họ Phương ngươi đã hiểu lầm ta.
Phương Xích Viên ngó chừng:
- Vậy ý ngươi sao...
Thời Phùng Nguyên hỏi:
- Mỹ ý của huynh là muốn xem ta nói sự thật, sẽ cho ta sống phải không?
- Đương nhiên!
- Vậy thì nhanh chóng giết ta đi!
Phương Xích Viên ngạc nhiên:
- Con kiến còn tham sinh sao ngươi không tiếc chết, vì muốn bảo vệ bí mật cho Chúc Thiên Thu à?
- Ngươi nghĩ coi, người không võ công như tàn phế, sống qua những ngày cần sống không được, muốn chết cũng không xong. Vậy thà chết quách một lần không phải khỏe hơn sao?
- Nhưng ta sẽ giữ an toàn cho ngươi khỏi bị trả thù.
- Ta không phải cố ý nói nhưng với những đám lâu la khi nãy bản thân huynh cũng khó mà an toàn chứ đừng nói đến bảo đảm an toàn cho ta.
- Ngươi muốn kích ta nói ra lai lịch mình à?
- Cao minh! Cao minh! Đúng là ta có ý vậy.
Rồi hắn nói tiếp:
- Trong võ lâm ai cũng biết Lãnh Diện Tu La Phương Xích Viên võ nghệ cao cường. Nhưng không ai biết lai lịch, nếu họ Thời này trước khi chết được biết điều bí mật này cũng là cái vui khi được sống ở trên đời.
Phương Xích Viên cười ngất:
- Thời Phùng Nguyên ơi Thời Phùng Nguyên! Thời, thời, tả hữu Phùng Nguyên, tên ngươi lúc nào cũng tương phùng, nhưng đêm nay ngươi trước tiên phùng nữ quỷ, sau phùng Diêm La. Ha... ha... Thật là xui xẻo cho ngươi. Không ngờ ngươi còn thì giờ để nói dóc.
Thời Phùng Nguyên nói:
- Chết có gì là sợ. Mười tám năm sau lại là một hảo hán. Ngươi nghĩ có phải không?
Phương Xích Viên lạnh lùng:
- Với những việc làm tày trời của ngươi sau khi chết bị hạ xuống mười tám tầng Địa ngục vĩnh viễn không thể siêu sinh. Làm gì có thể thành hảo hán mười tám năm sau.
Hắn ngừng một lúc lại nói:
- Cũng được để ta nói lên lai lịch xem ngươi có đủ bản lãnh bảo đảm an toàn cho ngươi không.
- Đúng vậy! Nếu ta thấy lai lịch ngươi có thể bảo đảm an toàn cho ta. Có lẽ ta sẽ sẵn sàng trả lời câu hỏi của ngươi.
Phương Xích Viên nghiêm chỉnh nói:
- Phùng Nguyên, Nho, Thích, Đạo tam thánh, trong đó Nho Thánh Thiên Diện Du Long...
Họ Thời à lên một tiếng chặn lời hỏi:
- Ngươi... ngươi là người kế thừa Nho Thánh Thiên Diện Du Long Đinh Tứ tiên sinh à?
Với thần thái u tịch hắn nói tiếp:
- Họ Phương này bản chất ngu đần làm sao xứng đáng là người kế thừa của ân sư...
Thời Phùng Nguyên lẩm bẩm:
- Té ra những năm nay, ngươi võ công siêu quần đi đâu đều vô địch, nay mới biết ngươi là đệ tử của Đinh Tứ tiên sinh...
Ngưng giây lát lại nói:
- Nghe huynh nói vậy sư phụ huynh còn có đệ tử khác thành tựu hơn phải không?
Phương Xích Viên mắt sáng nhìn:
- Đúng vậy! Đó là sư đệ của ta. Nó mới là người kế thừa của ân sư.
- Vậy lệnh đệ chắc đã thọ giáo được tất cả chân truyền của Đinh lão tiền bối rồi chắc?
Từ ngươi sang huynh, Đinh Tứ tiên sinh sang Đinh lão tiền bối thật là cách xưng hô thay đổi khá nhanh, rõ là tên Phùng Nguyên này thật biết thời thế. Họ Phương gật đầu:
- Đúng vậy! Đáng tiếc là hồi nãy ngươi hôn mê không được chiêm ngưỡng dung nhan sư đệ ta.
Thời Phùng Nguyên ngạc nhiên hỏi:
- Sao? Lệnh đệ hồi nãy cũng có mặt ở đây?
- Đúng vậy! Nếu không nhờ sư đệ đánh lạc hướng đám Chúc Thiên Thu, bây giờ chúng ta làm gì có thì giờ yên tịnh ngồi nói chuyện.
Thời Phùng Nguyên trầm tư nói:
- Bây giờ ta tin Phương đại hiệp có thể bảo đảm an toàn cho ta. Nhưng trước khi đồng ý ta muốn hỏi Phương đại hiệp một vài vấn đề.
- Được! Ngươi cứ nói.
- Không hiểu Thích, Đạo nhị thánh cũng có môn đệ ở trên giang hồ chứ?
- Vấn đề này bản thân ta cũng không biết. Vậy xin miễn trả lời.
- Vậy tên quỷ làm cho Cúc viên sống không yên, xáo trộn có phải do sư huynh đệ giả dạng không?
Phương Xích Viên cười:
- Sư huynh đệ ta là người quanh minh chính đại, đại trượng phu, sao lại chịu giả quỷ nhát người?
- Phương đại hiệp tin có quỷ trên thế gian không?
- Ta không tin thế gian có quỷ. Nhưng với sự thật ở Cúc viên này làm ta không thể không tin được.
Thời Phùng Nguyên trầm tư nhẹ nhàng nói:
- Nếu ta cải hối phục thiện, không biết Phương đại hiệp có giữ cho ta còn võ công để lấy công chuộc tội được không?
Phương Xích Viên sáng mắt:
- Chỉ khi ngươi có thành ý phục thiện, họ Phương này sẽ giữ cho ngươi được toại nguyện.
Thời Phùng Nguyên cười khổ:
- Đúng là ta muốn phục thiện, song không thể móc được quả tim cho người xem, tin được thế thì sao?
- Việc đó tính sau. Bây giờ ngươi hãy trả lời các câu hỏi của ta.
- Xin đại hiệp tự nhiên.
Phương Xích Viên trầm ngâm hồi lâu hỏi:
- Bích Mục Ma Quân Độc Cô Phong còn sống không?
- Vâng còn sống.
- Ngươi là đệ tử của Độc Cô Phong?
- Vâng! Sao Phương đại hiệp biết?
Phương Xích Viên cười đáp:
- Chuyện này ngươi khoan hỏi. Chúc Thiên Thu với ngươi quan hệ thế nào?
- Sư huynh đệ.
- A! Hắn đã là đệ tử của Độc Cô Phong từ lúc nào?
- Được mười năm rồi!
- Thế thì Chúc Thiên Thu ở Túy môn là người công lực cao nhất phải không?
- Cũng chưa hẳn vậy, nhưng tâm kế của hắn rõ là tối cao, đồng thời cũng được lòng Ma quân.
- Tất cả hành động của Thiên Thu rõ là theo sự chỉ huy của Độc Cô Phong, nhưng trước mắt rõ là hắn đang làm gì vậy? Sau này sẽ còn làm những chuyện bại hoại thiêu lý gì nữa?
- Chuyện này ta không trả lời được. Ta chỉ biết hiện giờ các môn phái đều có người của Chúc Thiên Thu.
Phương Xích Viên trố mắt hỏi:
- Có chuyện này sao? Với vị thế ngươi ở Ma cung lại không biết động tĩnh gì sao?
Thời Phùng Nguyên cười khổ:
- Không giấu gì đại hiệp, ác danh đầy mình Võ lâm Tứ quỷ chúng tôi tuy là môn đệ của Ma quân nhưng vẫn chưa phải là người tâm phúc, nên không thể tham gia các cuộc họp cơ mật tối cao. Phương đại hiệp không tin sao?
- Trước mắt ta tạm tin. Còn Tam quỷ kia cũng là đệ tử của Độc Cô Phong à?
- Vâng! Chúng tôi Tứ quỷ đều là người nửa đường học nghệ đầu sư, còn đang thử thách cho nên chỉ được tính là người trong nửa vòng.
Phương Xích Viên trầm ngâm một chút hỏi:
- Thôi việc hỏi cung ta tạm thời tới đây. Bây giờ hãy bàn tới việc hối cải phục thiện của ngươi. Nhưng ngươi đã nói hiện nay Chúc Thiên Thu đã khống chế hết cả võ lâm, hướng về tương lai có thể nói là thật lạc quan, nay ngươi lại muốn cải hối chả lẽ không uổng đi tiền đồ sáng láng của ngươi à?
Thời Phùng Nguyên cười khổ đáp:
- Phương đại hiệp nói khi nãy con kiến ham sinh. Ta đây cũng tham sống sợ chết mà thôi.
- Té ra ngươi cũng thẳng thắn.
Phùng Nguyên nhăn mặt nói:
- Ở trước mặt Phương đại hiệp ta còn nói dối được sao. Vả lại mặc dù trước mắt thế lực Ma vương đang thịnh nhưng thiên hạ còn đó. Từ cổ tà bất năng thắng chính, thế lực tà ác có cao cách mấy cũng không giữ được lâu huống gì đệ tử Đinh lão tiền bối đã ra tay, điều này làm cho tại hạ thấy thời thế tà ác đã hết.
Phương Xích Viên lấy tay vuốt râu gật đầu nói:
- Hiếm người mới có tầm nhìn như thế. Nhưng ta cũng cho ngươi biết, trước mắt ma trường đạo tiêu, bỏ ma phù đạo, tiền đồ còn chông gai trắc trở ngươi phỏng không hối hận chứ?
- Sinh mạng của ta như được lượm lại thì còn chi hối hận.
- Đúng vậy! Sở tuy còn có ba nhà nhưng diệt Tần vẫn là Sở. Ta tin vậy! Ta tin chân lý chính nghĩa sẽ thắng quần tà. Thời huynh! Huynh còn có tinh thần trở về tổ chức không?
Lúc này tâm can đã cùng một chiếu, một tiếng “Thời huynh” làm mát lòng kẻ quay về cải tà quy chính. Thời Phùng Nguyên nói:
- Tất cả sẽ để Phương đại hiệp sắp xếp! Tiểu đệ bị bắt đã lâu khi trở về sợ sẽ bị nghi ngờ.
- Việc này Thời huynh không cần bận tâm. Họ Phương này có cách sắp xếp.
Thời Phùng Nguyên ngạc nhiên:
- Ý Phương đại hiệp là...
Tiếp liền Phương Xích Viên ghé tai Thời Phùng Nguyên nói nhỏ một chập, chỉ thấy họ Thời mắt sáng lên, gật đầu liền liền:
- Phương đại hiệp kế này rất cao minh. Tiểu đệ quyết lấy cuộc sống muộn này tận lực hoàn mỹ.
Phương Xích Viên giơ ngón tay giải các huyệt đạo khống chế khi nãy cho Phùng Nguyên mỉm cười nói:
- Kế có diệu kỳ nhưng không bằng Thời huynh tận lực hợp tác mới xong.
Thời Phùng Nguyên hơi bẻ mình vươn vai, sau đó ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh nói:
- Chuyện cũ bỏ qua, chuyện mới còn dài. Từ nay tiểu đệ những ngày còn trên đời quyết theo Phương đại hiệp, không dám gọi là lập công chỉ mong giảm đi gánh nặng tội ác đã làm khi xưa, mong được toại nguyện.
Phương Xích Viên cũng nghiêm chỉnh nói:
- Hạ đồ đao xuống, lập đất thành Phật, tinh thần tùng thiện của Thời huynh làm người huynh đệ này thán phục và cầu chúc Thời huynh mọi việc trôi chảy, mã đáo thành công.
Thời Phùng Nguyên cười nói:
- Đa tạ Phương đại hiệp. Đại hiệp đã quá tin tiểu đệ làm tiểu đệ xúc động.
Phương Xích Viên nói thẳng:
- Có đạo là: Nghi nhân bất dụng, dụng nhân bất nghi (người nghi không dùng, người dùng không nghi). Nếu ta mà điểm huyệt khống chế Thời huynh thì chẳng khác nào bọn tà ma dùng yêu đạo tàn khốc mà làm thủ đoạn khống chế. Nên ta phải khác chúng mà tin tưởng lẫn nhau.
Ngừng một hồi rồi nói tiếp:
- Sự việc chưa đến nỗi nào, nếu Thời huynh thấy không tiện, không thể theo suốt từ đầu đến cuối thì có thể nhân lúc này dính líu còn chưa lâu mà rút lui, đôi bên đều chưa thiệt gì.
Phùng Nguyên liền nói:
- Phương đại hiệp. Đại trượng phu đã quyết là không do dự, tấm lòng rộng mở, tiểu đệ trừ sám hối ra không còn hối tiếc quá khứ gì nữa...
Phương Xích Viên ngắt lời:
- Mong tâm can kiên cường tương khiếu, chuyện khách sáo không nói nhiều nữa.
Lúc này trời sắp sáng, nơi xa tiều phu miệng nghêu ngao câu hát bước vào lối mòn trên núi, chuẩn bị bắt đầu công việc của một ngày mới. Phương Xích Viên vội nói với Thời Phùng Nguyên:
- Chúng ta mượn hai vị tiều phu này bộ đồ để rời khỏi đây một cách an toàn.
- Đúng vậy! Nơi đây có lẽ cũng còn bộ hạ Cúc viên thám sát. Nhưng trời sáng như vậy Phương đại hiệp tính tiến hành ra sao?
- Có lẽ hành động này hơi nhẫn tâm.
Hai tiều phu đang đi tới cổ thụ, Phương Xích Viên song chưởng phóng ra, linh không hai tiều phu bị điểm huyệt. Phương Xích Viên thi triển khinh công bốc hai người đó chạy lên một vách núi cheo leo hiểm trở. Thân pháp ảo diệu của họ Phương làm Thời Phùng Nguyên kinh ngạc vô cùng. Lên tới vách núi Phương Xích Viên vỗ vào lưng hai tiều phu và nhẹ nói:
- Nhị vị đừng sợ!
Hai tiều phu một người khoảng năm mươi, người kia khoảng tam tuần, nhìn khuôn mặt hai người hơi giống nhau rõ ràng là hai phụ tử. Lão tiều phu sợ cuống lên:
- Đại huynh... người muốn...
Nói chưa dứt lời đã chững lại vì trước mặt đã thấy một lạng vàng. Phương Xích Viên cười nói:
- Lão huynh đừng sợ. Đây là một lượng vàng ta chỉ dùng để mua bộ quần áo và đồ nghề của lão huynh đem theo được không?
Lão tiều phu như trong giấc mộng:
- Đại huynh... sao cho nhiều vậy...?
Phương Xích Viên nói:
- Nếu nhiều thì tặng cho lão huynh đó!
Và cẩn thận dặn tiếp:
- Nhưng nhị vị phải chờ đến trưa mới về được.
Lão tiều phu gật đầu lia lịa:
- Vâng! Vâng tôi biết!
Phương Xích Viên nói:
- Dốc núi này có những dây mây vậy nhị vị có thể leo xuống từ từ.
- Được! Được mà.
- Vậy thì ta yên tâm rồi nhưng hãy nhớ khi về có người gặp hỏi thì nói đã bán bộ đồ một lượng vàng. Chúng tôi không phải người xấu, không hại các người đâu. Dĩ nhiên tốt nhất là không gặp ai giữa đường và cũng đừng nói gì hết.
Qua chỉnh trang y phục giống tiều phu, họ Phương và Thời cùng nhau rời Phụng Hoàng sơn.
Khi Phương Xích Viên hướng mắt về phía Tây Lãnh lữ quán thì cũng là lúc Chung Thập Đầu đang tiễn Thư Chính Văn. Hai người nhìn nhau một lát rồi chờ họ Thư đi xa mới vào phòng Chung Thập Đầu. Vừa vào phòng Phương Xích Viên hỏi gấp:
- Thế nào rồi?
Chung Thập Đầu cười nói:
- Tối nay canh ba theo hiệp định tiến hành.
- Lão cáo già không nghi ngờ đệ à?
- Đệ đã về trước bình minh. Biệt quán đệ cũng sắp xếp lại cho gọn, hắn không tìm ra kẽ hở.
- Hiền đệ tối qua thoát như thế nào?
Chung Thập Đầu cười:
- Sư huynh cho là chỉ với đám ăn hại đó có thể bắt được đệ à?
Phương Xích Viên cũng cười:
- Chúng ngay cả huynh cũng bắt không được nói chi đến đệ. Nhưng ý của huynh là đệ có đả thương bọn chúng không.
- Đáng lý ra đệ không định giết ai nhưng bọn chúng cứ bám và khi Hộ Thân thần chưởng đẩy ra chắc có mười mấy tên bị chết.
Tiếp theo hỏi:
- Sư huynh tên Thời lão tặc ra sao?
Phương Xích Viên cười:
- Tên họ Thời đó xem ra cũng biết điều.
Tiếp theo kể những gì xảy ra khi nãy với Thời Phùng Nguyên. Chung Thập Đầu trầm ngâm:
- Phương pháp đúng là tốt nhưng không biết lão Thời này có đáng tin không.
Phương Xích Viên cười lạnh:
- Trừ phi hắn muốn chết thì huynh nghĩ hắn không dám làm phản.
Khẩn trương tiếp theo hai người bàn bạc tỉ mỉ kế hoạch hành động sau này.