uốn tiểu thuyết dài hai tập của Tân Di Ổ kể về cuộc đời của một cô gái trẻ tên là Hướng Viễn. Sớm chịu nhiều thiệt thòi từ nhỏ, nhưng Hướng Viễn như cây xương rồng trong sa mạc, vẫn vươn lên mạnh mẽ với ý chí thép và sự tự tin, lạnh lùng, quyết đoán của mình. Sự lạnh lùng đó suýt làm cho cô đánh mất đi tình yêu của Diệp Khiên Trạch dành cho mình, nhưng cũng rồi chính sự lạnh lùng ấy đã kéo cô trở về với những thứ mà cô đáng có. Sau khi tốt nghiệp đại học, Hướng Viễn đến làm cho tập đoàn Vĩnh Khải, và quen với Chương Việt - thiên kim tiểu thư của chủ tịch tập đoàn - cùng Thẩm Cư An, chồng cô. Sau đó do Diệp Bỉnh Lâm - cha của Diệp Khiên Trạch ngã bệnh, cô đã nhận lời quay về công ty Giang Nguyên của nhà họ để giúp sức, nhưng luôn bị Diệp Bỉnh Văn - em trai Diệp Bỉnh Lâm phản đối ra mặt. Trải qua bao sóng gió, Diệp Khiên Trạch đã ngỏ lời cầu hôn với Hướng Viễn, và Hướng Viễn đã nhận lời. Sau khi kết hôn, cô cùng Diệp Khiên Trạch chèo lái con thuyền Giang Nguyên đến một đỉnh cao mới, song một sơ suất trong công việc làm ăn đã đẩy Giang Nguyên xuống bờ vực thẳm. Trong tình cảnh hiểm nghèo đó, tập đoàn Đỉnh Thịnh do Mạc Kiến Quốc - một người bạn cũ của Diệp Bỉnh Lâm - đã ra tay giúp đỡ, với điều kiện phải gả Diệp Linh cho cậu con trai khờ khạo của ông ta. Để cứu công ty và gia đình, Diệp Linh đã chấp nhận. Nhưng sau đó, do quá tuyệt vọng và bi thương, Diệp Linh đã cắt cổ tay tự vẫn. Từ đó Diệp Khiên Trạch chìm vào nỗi đau thương không bao giờ thoát ra được. Hướng Viễn và anh càng xa cách nhau hơn, cô không cách nào khiến Diệp Khiên Trạch hồi phục được, nên đành để anh tự do, và bắt anh viết giấy ủy quyền công ty lại cho cô. Sau đó, cô đã phát hiện ra một sự thật tàn nhẫn: Diệp Khiên Trạch đã ngoại tình, người phụ nữ đó là Viên Tú, một cô gái giang hồ và là người yêu đầu tiên của Thẩm Cư An. Hướng Viễn vẫn nuốt nước mắt chấp nhận cho Khiên Trạch qua lại với cô ta. Cho đến khi Diệp Khiên Trạch bị bắt cóc, bọn chúng đòi một khoản tiền chuộc khá lớn, Hướng Viễn và Diệp Quân đã ra sức tìm kiếm và cứu anh. Nhưng sau khi biết được kế hoạch bắt cóc ban đầu nhắm vào Viên Tú, nhưng Diệp Khiên Trạch đã tình nguyện thay cô ta làm con tin do Viên Tú đã mang thai, thì Hướng Viễn hoàn toàn tuyệt vọng và bắt đầu căm hận Diệp Khiên Trạch. Càng đau lòng hơn, khi kẻ chủ mưu vụ bắt cóc đó là do Đằng Vân – cánh tay phải đắc lực và là một người bạn khác giới thân thiết của cô - trong nỗi đau khổ và thù hận, Hướng Viễn đã hạ quyết tâm: vẫn trả số tiền chuộc cho Đằng Vân để anh ta giúp người tình thoát tội, đồng thời ra lệnh cho anh ta giết chết Diệp Khiên Trạch. Sau khi Diệp Khiên Trạch và Đằng Vân cùng mất tích, sự mệt mỏi của cả con tim lẫn thể xác đã khiến Hướng Viễn ngã vào vòng tay Diệp Quân, cậu em trai thầm yêu Hướng Viễn từ thuở thơ ấu, và đã luôn ở bên cô, cho cô một bờ vai để nương tựa. Và Hướng Viễn cũng biết được một sự thật đau lòng: Đứa con trai trong bụng Viên Tú đã bị cô hủy diệt ấy, không phải là của Diệp Khiên Trạch, mà là của Thẩm Cư An, Diệp Khiên Trạch kỳ thực chỉ ra tay cứu vớt cô, một người phụ nữ mà anh cho là bất hạnh. Những tưởng hạnh phúc đã quay lại với cô, không ngờ một trong số những kẻ tham gia vụ bắt cóc Khiên Trạch trước đó đã quay lại uy hiếp cô, nếu không muốn hắn tiết lộ chính Hướng Viễn đã ra lệnh giết Khiên Trạch thì phải trao cho hắn một số tiền lớn. Tình cờ, Diệp Quân cũng biết được sự thật đó và rất đau khổ. Song để bảo vệ Hướng Viễn, Diệp Quân đã giết Đằng Tuấn, người giữ bí mật đó, và cũng là bạn trai của Hướng Dao. Cô em gái Hướng Dao sau đó cũng chết do băng huyết, khi vừa hạ sinh đứa con trai của mình. Khi mọi việc ngỡ đã trở lại bình thường, thì Viên Tú, người đàn bà hóa điên Viên Tú do bị Hướng Viễn ra tay giết chết đứa con trong bụng, đã trốn khỏi bệnh viện tâm thần để quay lại trả thù bằng cách đốt nhà họ Diệp. Vì để cứu đứa con trai của Hướng Dao, Diệp Quân đã bất chấp tính mạng lao vào lửa, song đứa trẻ vẫn chết, và Diệp Quân thì chìm vào cơn hôn mê bất tỉnh… Lời tiên đoán khi xưa của ông già giang hồ rằng Hướng Viễn sẽ có được danh lợi vinh quang, song sẽ mất đi toàn bộ người thân thích, đã linh ứng… Liệu Diệp Quân cũng sẽ ra đi mãi mãi, bỏ lại Hướng Viễn hay không? Lời tựa Dưới ánh trăng trong sáng thuở thiếu thời, họ đã ngồi cạnh nhau bên khe suối nhỏ, Diệp Khiên Trạch từng nói: “Hướng Viễn, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau”. Trong thành phố hào hoa náo nhiệt, Hướng Viễn đã gạt bỏ mọi thứ để đi về phía ước mơ. Cuối cùng, cô đã cưới được người mà mình yêu thương và cũng có được vinh hoa phú quý mà cô vẫn hằng ao ước. Thế nhưng, ánh trăng trong ký ức chỉ tỏa sáng rực rỡ trong trái tim một mình cô, còn với anh, nó chỉ là những mảnh vỡ vụn mong manh. Cô đã từng giữ anh trong một góc tâm hồn mình, đã thực hiện từng nguyện vọng vì anh. Anh tiến lên từng bước, cô sẽ lùi từng bước… Khi giấc mộng xa vời dưới ánh trăng năm nào bị chà đạp, trong tuyệt vọng, cô đã biến tình yêu mãnh liệt thành hận thù… Ánh trăng tuy đẹp nhưng mãi mãi chẳng thể giữ lại bên mình. Còn Diệp Quân, người vẫn luôn quấn quýt yêu thương Hướng Viễn từ nhỏ, liệu có thể là ánh ban mai cuối cùng của cô không?