Dịch giả: Nguyễn Mạnh Cường
Chương 66

    
ôi lái xe về nhà trong sự choáng váng. Tôi sẽ chiến đấu để nhanh chóng tháo gỡ vụ án đáng ghét này và sau đó tôi sẽ tranh đấu cho cuộc sống của mình.
Tôi muốn một cái tên. Giờ đây tôi muốn nó hơn bao giờ hết. Và tôi muốn cuộc sống của tôi trở lại. Tôi muốn trải qua tất cả – niềm hạnh phúc, thành công, một ai đó để chia sẻ, một đứa con. Và giờ đây khi đã gặp Raleigh, tôi biết mình có cơ hội để có những thứ ấy nếu tôi không đầu hàng và nếu tôi có thể đưa những hồng cầu tốt vào trong cơ thể mình.
Tôi bước vào căn hộ của mình. Martha đón chào tôi một cách quá nồng nhiệt vì thế tôi phải đưa nó đi dạo một chút. Nhưng khi tôi đang thẫn thờ, quyết tâm chiến đấu vượt qua tình trạng rối loạn này và nỗi buồn của việc tôi không thể vượt qua thay nhau xâm chiếm tôi. Tôi thậm chí còn định làm một món ăn. Tôi nghĩ nó sẽ làm tôi nguôi ngoai.
Tôi lấy một củ hành và cắt ra làm hai lát chẳng có hình thù gì. Sau đó tôi nhận ra tất cả chuyện này mới điên rồ làm sao.
Tôi cần nói chuyện với ai đó. Tôi muốn hét lên. Tôi thật không đáng phải gánh chịu chuyện này, và lúc này tôi muốn ai đó nghe chuyện này.
Tôi nghĩ đến Raleigh, và vòng tay đầy an ủi ôm lấy tôi, đôi mắt của anh ấy, nụ cười của anh ấy. Tôi ước gì anh ấy sẽ đến ngay lập tức để tôi có thể kể cho anh ấy nghe và ngả đầu mình trên vai anh ấy.
Tôi gọi cho Claire. Cô ấy có thể đoán ra ngay từ lời nói run rẩy đầu tiên của tôi. Cô ấy đã nhận ra có một điều gì đó tồi tệ.
- Mình sợ – đó là tất cả những gì tôi nói.
Chúng tôi nói chuyện với nhau trên điện thoại một tiếng đồng hồ.
Tôi đã kể đi kể lại cho Claire trong tình trạng tê cóng, sợ hãi bởi sự gần kề của cảnh tượng kế tiếp của Negli. Tôi đã nói với Claire rằng việc tóm được tên khốn kiếp này đã cho tôi ý chí để tiếp tục chiến đấu. Nó tách tôi khỏi việc chỉ đơn thuần là một người ốm yếu. Tôi có một mục tiêu đặc biệt.
- Liệu chuyện đó sẽ thay đổi được gì cho cậu, Lindsay? – cô ấy nhẹ nhàng hỏi.
- Không, nhưng mình muốn tóm được hắn ta hơn bao giờ hết.
- Vậy thì đó là việc chúng ta sẽ làm. Cậu, mình và Cindy bé nhỏ. Chúng mình sẽ giúp cậu chiến đấu. Chúng mình là những người hỗ trợ cậu, Lindsay ạ. Chỉ lần này thôi, đừng cố gắng làm chuyện đó một mình.
Trong một tiếng, cô ấy đã làm tôi nguôi ngoai để có thể chúc nhau ngủ ngon.
Tôi thu mình trên giường. Martha và tôi ôm lấy nhau dưới tấm chăn và xem phim Dave – một trong những bộ phim yêu thích của tôi. Khi Sigourney Weaver đến thăm Kevin Kline ở văn phòng mới của ông ta ở cuối phim luôn làm tôi khóc.
Tôi thấy buồn ngủ, và hy vọng một kết thúc tốt đẹp cho cuộc đời mình.

Truyện Kẻ đầu tiên phải chết Nội dung Phần mở đầu Phần I – David và Melanie
Chương 1
Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Phần II - Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Phần III – Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Phần IV - Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 & 126 Phần kết