uồng không khí trong lành ùa vào ngực tôi ngay sau khi chúng tôi bước ra ngoài. Chris Raleigh, Hartwig và tôi cùng sánh bước trên con đường bẩn thỉu. Đường dây chạy ngang dọc ở thung lũng dưới chân chúng tôi. Những dãy nho bỏ hoang mọc bám hai bên đường. Chúng tôi đều im lặng bàng hoàng. Một ý nghĩ rùng rợn chợt nảy lên trong đầu tôi. Chúng tôi đang ở độ cao hơn 300 mét, hoàn toàn bị tách biệt. Có điều gì đó không đúng. - Tại sao lại ở đây hả Hartwig? - Có thể nơi này xa xôi hẻo lánh và không có ai muốn lên tới đây. - Tôi muốn hỏi tại sao lại ở đây? Đây là một địa điểm cụ thể. Ai biết đến nơi này? - Toàn bộ tài sản tách biệt này nhấp nhô theo các đường dốc. Các bên liên doanh liên kết đã ngốn sạch thung lũng này. Tài sản này cần phải tác động nhiều hơn vốn đã có. Lao động của tình yêu. Hãy kiểm tra danh sách đi. Mỗi mùa có đến hàng tá người cạn kiệt ở nơi này. Bất kỳ ai ở xung quanh đây đều biết đến nơi này như vậy. - Các nạn nhân đầu tiên là ở thành phố. Nhưng hắn ta biết chính xác nơi cần đến. Ai sở hữu mảnh đất này? Hartwig lắc đầu: - Không biết. - Tôi sẽ tìm ra. Và tôi sẽ đảo thêm một lần nữa qua văn phòng của họ. Kẻ nào đó đã nhắm vào họ. Biết mọi kế hoạch của họ. Lịch trình đi lại, danh thiếp kinh doanh, để xem nếu có bất cứ điều gì thu được từ các dịch vụ xe limo. Từ dưới vọng lên tôi nghe thấy tiếng động cơ xe lớn đang bò lên con đường bẩn thỉu. Tôi nhìn thấy chiếc Bronco trắng của nhân viên kiểm tra y tế thành phố San Francisco. Claire Washburn ở sau tay lái. Tôi đã bảo cô ấy tới với hy vọng rằng có thể khớp được vài bằng chứng từ hai hiện trường vụ án. Tôi mở cửa, nói với thái độ biết ơn: - Cảm ơn vì cậu đã tới. Claire trang nghiêm lắc đầu: - Tớ chỉ ước là họ đã làm gì đó khác đi. Đó là cuộc gọi mà tớ không bao giờ muốn nhận. Cô lôi chiếc khung nặng ra khỏi xe dễ dàng đến ngạc nhiên. - Tớ có cuộc hẹn sau đây ở dưới thị trấn, nhưng tớ nghĩ tớ sẽ coi qua hiện trường vụ án một chút, tự giới thiệu mình với người chịu trách nhiệm hiện trường. Tôi giới thiệu Claire với Frank Hartwig. - Nguồn tin của cậu đấy phải không? Anh ta là người của Bill Toll à? – Cô hỏi với giọng quyền uy. Anh chớp mắt thận trọng, rõ ràng là lo lắng. Ban đầu, anh đưa Raleigh và tôi tới đây với vai trò tư vấn. Nhưng anh đã yêu cầu chúng tôi tham gia. Giờ thì cả pháp y của thành phố San Francisco cũng đã kéo lên. - Bình tĩnh nào, tôi đã giàn xếp với ông ta qua điện thoại – Claire nói – Ông ta đang đợi tôi. Tại sao tôi không ra ngó qua tý. Cô chỉ về đội y tế đang đứng bên những chiếc túi màu vàng. Hartwig cố gắng giữ một chút thủ tục, đi theo sau. Raleigh đi tới đứng cạnh tôi. Anh trông có vẻ mệt mỏi. - Anh không sao chứ? – Tôi hỏi. Anh lắc đầu. Anh đang dán mắt vào khu xưởng nơi có hai thi thể bị vùi. Tôi nhớ là anh đã vững vàng đỡ tôi như thế nào khi ở nhà xác. - Đã lâu rồi kể từ khi anh tham gia vào một vụ thực sự tồi tệ sao? - Không hẳn thế - Anh nói, vẫn với cái nhìn không thay đổi – Tôi muốn cô biết rằng cho dù việc này dẫn tới đâu, thì cũng không phải là đối mặt với Tòa thị chính thành phố hoặc chính sách ngăn chặn, Lindsay ạ. Tôi muốn có thằng cha này. Tôi thực sự đã nghĩ tới điều đó trong trí não mình. Không phải một gã cỡ bự. Hay viên đạn của tôi nhằm vào viên trung úy. Hay thậm chí là chiến đấu với căn bệnh Negli. Chúng tôi đứng cạnh nhau một lúc. Cuối cùng anh lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: - Vấn đề không phải ai trong hai chúng ta ở vị trí quan trọng hơn trong chuỗi phòng thủ cuối cùng đối với cuộc điều tra về các cuộc hôn nhân này, phải không?