Chương 110

    
m có vài điều phải nói với anh”, tôi nói với Raleigh trên điện thoại, giọng tôi reo vang với sự thúc giục.
- Anh có thể gặp em để ăn trưa không?
- Chắc chắn rồi. Em đoán được mà. Ở đâu? – Chắc chắn anh ấy nghĩ rằng tôi có một vài tin tức quan trọng để phá vụ án đó.
- Nhà Boxer, tôi nói với một nụ cười.
- Khẩn cấp như vậy sao? Raleigh cười trong điện thoại. Chắc chắn anh đang có tác động xấu đến em. Anh nên đến vào lúc nào?
- Em đang chờ anh.
Anh ấy mất 15 phút để đến cửa. Tôi dừng lại trên đường để vào hiệu bánh Nestor và mua vài cái bánh bao quế nướng mới. Sau đó tôi mở một chai Piper-Heidsieck mà tôi giữ trong tủ lạnh.
Chưa bao giờ trong sáu năm qua tôi lại bỏ lỡ một vụ án giữa buổi chiều. Đặc biệt là một vụ án quan trọng như vậy. Nhưng tôi không cảm thấy tội lỗi, không một chút nào. Tôi nghĩ đến những cách điên rồ nhất có thể để nói ra tin tức tốt lành này.
Tôi gặp anh ấy ở cửa, quấn một tấm khăn trải giường. Đôi mắt lớn màu xanh của anh ấy mở to với sự ngạc nhiên.
- Em cần xem thẻ chứng minh – tôi toét miệng cười.
- Em uống rượu à? – Raleigh hỏi.
- Không, nhưng chúng ta sẽ uống.
Tôi kéo anh ấy vào buồng ngủ.
Khi nhìn thấy rượu sâm panh, anh ấy lắc đầu.
- Điều em muốn nói với anh là gì vậy?
- Để sau, tôi đáp. Tôi rót cho anh ấy một ly và bắt đầu cởi cúc áo anh ấy. Nhưng hãy tin em, đó là một tin tốt.
- Là sinh nhật của em đúng không? Anh vừa cười vừa nói.
Tôi để cái khăn trải giường rơi xuống.
- Em sẽ không bao giờ làm việc này nếu chỉ vì đó là sinh nhật em.
- Vậy thì là sinh nhật anh.
- Đừng hỏi. Em sẽ nói cho anh sau.
- Em phá được vụ án – anh ấy la lên. Đó là Joanna. Em đã tìm thấy thứ gì đó để phá được vụ án.
Tôi đặt ngón tay lên môi anh:
- Hãy nói với em rằng anh yêu em.
- Anh rất yêu em – Anh đáp lại.
- Hãy nói với em một lần nữa, giống như anh đã làm ở Heavenly. Hãy nói với em rằng anh sẽ không bao giờ xa em.
Có thể anh cảm thấy đó là tác dụng của bệnh Negli, một chút kích động, tôi cần cảm giác gần gũi. Anh ôm tôi.
- Anh sẽ không bao giờ xa em đâu, Lindsay. Anh ở ngay đây này.
Tôi cởi áo anh ấy một cách chậm chạp, hết sức chậm chạp, sau đó là quần anh. Anh ấy chắc chắn cảm thấy giống như một cậu bé đưa hàng tình cờ sẩy chân vào một việc đã rồi. Anh ấy rắn chắc như đá.
Tôi đưa một ly rượu lên môi anh ấy, và cả hai chúng tôi cùng nhấp một ngụm từ chiếc ly đó.
- Được rồi, anh sẽ cùng giải quyết chuyện này. Đừng nên quá khó khăn – anh ấy nói.
Tôi đưa anh ấy vào giường, và trong suốt một tiếng tiếp theo, chúng tôi đã làm một việc mà tôi biết là tôi mong mỏi nhất trên đời.
Chúng tôi đang ở giữa chừng thì tôi cảm thấy những tiếng ầm ầm kinh hãi đầu tiên.
Lúc đầu nó thật khác thường, như thể cái giường đang bật lên và lắc lư nhanh hơn chúng tôi, sau đó là âm thanh sâu thẳm, ken két đến từ mọi phía, như thể chúng tôi đang ở trong một căn phòng có độ vang tốt, sau đó là tiếng kính vỡ trong nhà bếp của tôi, một khung tranh rơi khỏi tường và tôi biết, chúng tôi biết.
- Đó là một trận động đất chết tiệt, tôi nói.
Tôi trải qua rất nhiều trận động đất như thế – bất kỳ ai sống ở đây đều trải qua, nhưng lần nào nó cũng đều đáng sợ và gây hoảng hốt. Bạn không bao giờ biết liệu đây có phải là một trận động đất lớn không.
Nó không phải là một trận động đất lớn. Căn phòng lung lay, một vài cái đĩa bị vỡ. Bên ngoài, tôi nghe thấy tiếng còi báo động. Mọi thứ kéo dài có thể là trong hai mươi giây với ba, bốn cơn chấn động nhẹ.
Tôi chạy ra cửa sổ. Thành phố vẫn ở đó. Có một tiếng ầm ĩ như một con cá voi lưng gù đang chọc thủng lòng đất.
Sau đó nó trở lại tĩnh lặng – an toàn như thể toàn thành phố đang níu chặt nhau để đứng thăng bằng.
Tôi nghe thấy tiếng phụ nữ nỉ non, những giọng nói đang la hét trên đường phố.
- Anh có nghĩ là chúng ta nên đi không? Tôi hỏi.
- Chắc chắn rồi... chúng ta là cảnh sát mà.
Anh ấy lại chạm vào tôi, và đột nhiên tôi cảm thấy nóng ran khắp người, và chúng tôi tan vào nhau.
- Chúng ta là những cảnh sát điều tra án mạng cơ mà.
Chúng tôi hôn nhau, và một lần nữa chúng tôi hòa làm một. Tôi bất chợt cười vang. Danh sách, tôi đang nghĩ. Khoang trên cao. Bây giờ là một trận động đất. Những điều kỳ lạ này đang bắt đầu kéo dây đây.
Máy điện thoại của tôi kêu. Tôi rủa thầm, lăn tròn và nhìn vào màn hình.
Đó là văn phòng.
- Mã một mười một, tôi nói với Raleigh.
Báo động khẩn.
- Chết tiệt – tôi lẩm bẩm, chỉ là một trận động đất thôi mà.
Tôi ngồi dậy, kéo tấm phủ lên mình, gọi bằng chiếc điện thoại cạnh giường.
Roth là người đang liên lạc với tôi. Roth chưa bao giờ gọi tôi. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Ngay lập tức, tôi chuyển sang đường dây của ông ấy.
- Cô đang ở đâu thế? Ông ấy hỏi.
- Tôi đang thu dọn vài đống đổ nát – tôi nói và cười với Raleigh.
- Hãy đến đây. Hãy đến đây nhanh lên, ông ấy quát lên.
- Chuyện gì vậy, Sam? Chuyện về trận động đất sao?
- Ừ, ông ấy đáp. Còn tệ hơn thế. Nicholas Jenks đã trốn thoát.

Truyện Kẻ đầu tiên phải chết Nội dung Phần mở đầu Phần I – David và Melanie
Chương 1
Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Phần II - Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Phần III – Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Phần IV - Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 & 126 Phần kết