Bôn Lôi Cái lại hỏi: - Ai bảo ngươi tới đây? Tiểu khiếu hóa đứng ngay người lên thõng tay đáp: - Dương phân đà chúa sai đệ tử đến. Gia sư là Vương Cửu vừa báo cáo nói lão nhân gia vào thành rồi, và đoán là lão nhân gia ở đây, nên Dương phân đà chúa phái đệ tử đến mời lão nhân gia về phân đà ngay vì có một vị khách nhân mới tới. Bôn Lôi Cái quay lại nhìn Hồ Lô Tẩu nói: - Lão phu xin kiếu. Dứt lời lão theo tên tiểu khiếu hóa đi ra ngoài miếu. Bên này Hồ Lô Tẩu y kế hành động, bôi thuốc vào một mũi chân tay nằm thẳng cẳng trong đại điện. Chiều trời mỗi lúc một tối đen, trên nóc tòa phá miếu đột nhiên một bóng người xuất hiện không một tiếng động. Người này là một hán tử áo đen, cặp mắt lấp loáng ánh hàn quang, hành động rất mau lẹ và ra vẻ lén lút. Sau vai cài một thanh đơn đao. Hắc y hán tử lướt tới nóc điện coi chẳng khác con chuột nửa đêm bò ra khỏi hang kiếm ăn. Gã lặng lẽ nằm yên một lúc đảo mắt nhìn quanh rồi nhảy xuống đại điện như mảnh lá rụng. Gã nhón gót đi vào, một tay nắm độc đao, còn cách chỗ Hồ Lô Tẩu nằm chừng ba, bốn thước thì dừng lại ngắm nghía lão ra chiều thỏa mãn gật đầu rồi cúi xuống lượm cái đùi chó. Gã chí đầu ngón chân xuống nhảy vọt lên mất hút vào trong bóng đêm. Sau khoảng thời gian uống cạn tuần trà, hắc y hán tử lại xuất hiện trong Thư phủ ở ngoài thành. Hắc y hán tử vừa hạ mình xuống giữa sân, lập tức trong phòng có người hỏi rất khẽ: - Có phải Quỷ Ảnh Tử Tiêu huynh đấy không? Hắc y hán tử khẽ đáp: - Chính là tiểu đệ. Người trong phòng nói: - Tiêu huynh phải một phen cực nhọc. Cứ vào đi. Trong nhà không có người ngoài. Người hỏi câu vừa rồi là Tiểu Ôn Thần Hồ Ngũ. Ngoài ra còn chủ nhân nơi đây tên gọi Phong Vân Kiếm Thư Khiếu Thiên cùng hai vị tân khách Từ Dật Tiêu và Phương Chí Nghĩa. Bọn Phong Vân Kiếm không kịp chờ Quỷ Ảnh Tử Tiêu Bát bước vào đã hỏi ngay: - Thế nào? Quỷ Ảnh Tử Tiêu Bát nhìn Tiểu Ôn Thần Hồ Ngũ chĩa ngón tay cái lên ca ngợi: - Hồ lão ngũ của chúng ta giỏi lắm. Phong Vân Kiếm tựa hồ trút được gánh nặng thở phào một cái, quay lại nhìn Phù Bình Sinh Phương Chí Nghĩa nói: - Đi kêu bọn nha đầu hâm cho Tiêu huynh một bình rượu. Phương Chí Nghĩa đi rồi, Quỷ Ảnh Tử rút trong bọc ra cái đùi chó nói tiếp: - Nhất thiết đúng như sự tiên liệu của Hồ huynh. Lão quỷ đó chết một cách yên ổn. Mặt mũi chân tay đều tím bầm... Tiểu Ôn Thần Hồ Ngũ vươn tay ra đón lấy cái đùi chó, xoay đi xoay lại nhìn kỹ, đột nhiên biến sắc buột miệng khẽ la: - Nguy quá! Sự tình hỏng bét rồi. Mọi người trong nhà nghe nói giật nẩy mình. Phong Vân Kiếm dương cặp mắt kinh ngạc hỏi: - Chuyện chi hỏng bét? Tiểu Ôn Thần Hồ Ngũ đánh tay ra hiệu mọi người đừng lên tiếng rồi tung mình vọt đi như tên bắn ra ngoài phòng. Quỷ Ảnh Tử Tiêu Bát cơ cảnh phi thường, lập tức thổi tắt đèn. Phong Vân Kiếm chau mày dời khỏi chỗ ngồi đến trước cửa sổ, vén một góc rèm lên liếc mắt nhìn ra. Dưới ánh trăng, Tiểu Ôn Thần Hồ Ngũ khác nào con mèo đang nhảy lui nhảy tới trước gian phòng tìm tòi một lúc rồi nhảy xuống sân chạy vào phòng. Phong Vân Kiếm quay ra dùng phép truyền âm hỏi: - Vừa rồi Hồ huynh nghe thấy tiếng động gì khác lạ? Tiểu Ôn Thần Hồ Ngũ thở dài đáp: - Hãy thắp đèn lên rồi sẽ nói chuyện. Quỷ Ảnh Tử Tiêu Bát quẹt lửa thắp đèn. Ngọn đèn dầu soi sáng căn phòng. Tiểu Ôn Thần Hồ Ngũ cầm lấy cái đùi chó để trên ghế nhét vào tay Phong Vân Kiếm nói: - Hộ tòa hãy coi cái này. Phong Vân Kiếm cầm lấy đảo mắt nhìn, lộ vẻ bâng khuâng ngửng đầu lên hỏi: - Cái này... làm sao? Tiểu Ôn Thần Hồ Ngũ vẻ mặt ngưng trọng nói: - Chỉ có Truy Thần Tán của gia sư và Mã Hồn Hương của Đường gia ở Tứ Xuyên là công hiệu bằng Kiến khiếu tỏa hầu. Lần này Hồ mỗ chỉ sử dụng Ngũ Độc Đoạn Mệnh Đơn thông thường của tệ sư môn. Thứ Đoạt Mệnh đơn này đã không màu sắc lại chẳng có mùi vị. Phải là một đại hành gia mới phát hiện được. Nó cũng là một thứ dược vật lợi hại nhưng phải vào tới ruột gan mới phát sinh tác dụng. Hộ tòa coi cái đùi chó này hoàn toàn như cũ, chưa có một vết răng cắn vào. Phong Vân Kiếm thộn mặt ra hồi lâu mới ngập ngừng nói: - Theo ý Hồ huynh thì... Tiểu Ôn Thần Hồ Ngũ trầm giọng ngắt lời: - Nếu Hồ mỗ đoán không lầm thì lão tửu quỷ lần này đã trá tử. Quỷ Ảnh Tử Tiêu Bát xen vào: - Nhưng... Gã định nói: “Nhưng sao lại thế được? Hiển nhiên tiểu đệ đã nhìn thấy khắp mình hắn tím lại”. Song gã chợt nghĩ tới lúc đó gã chưa thám thính hơi thở Hồ Lô Tẩu cũng là chỗ sơ sót, nên dừng lại không nói nữa. Nhàn Vân Khách Từ Dật Tiêu trầm ngâm nói: - Hồ huynh cũng là tay sành sỏi về phương diện này, chúng ta có thể tin được, nhưng xét về tình lý Từ mỗ nhận ra có điều nghi vấn. Phong Vân Kiếm nghe Từ Dật Tiêu nói vậy, quay ra hỏi: - Ủa! Từ huynh có điều chi ngờ vực? Nhàn Vân Khách Từ Dật Tiêu đáp: - Hồ huynh cho là lão tửu quỷ trá tử chẳng phải không có thể. Có điều Từ mỗ nghĩ không ra lão trá tử để làm gì? Theo nhận xét của Từ mỗ nếu quả lão quỷ đó đã khám phá ra thân thế Từ mỗ thì Hồ huynh khó lòng sống sót để chạy ra khỏi cửa miếu. Phong Vân Kiếm vỗ tay nói: - Phải rồi điểm này quả nhiên cần phải suy luận. Lão quỷ đó trước nay độ lượng hẹp hòi, có thù là báo, ai cũng hiểu rõ. Hắn mà biết người... Tiểu Ôn Thần Hồ Ngũ ngửng đầu lên lạnh lùng ngắt lời: - Hộ tòa có nghĩ tới vừa rồi Hồ mỗ tại sao đột nhiên chạy đi ngay. Phong Vân Kiếm và Quỷ Ảnh Tử cũng lộ vẻ hồi hộp lo âu. Không ai nói gì nữa, trong nhà yên lặng như tờ. Thỉnh thoảng gió lạnh từng cơn thổi lùa vào khe cửa rào rào tựa quỷ khí âm thầm... Mãi đến lúc Phù Bình Sinh Phương Chí Nghĩa bưng mâm đồ ăn vào mới phá tan bầu không khí tịch mịch. Tiểu Ôn Thần Hồ Ngũ hắng dặng một tiếng nói tiếp: - Sự thật đã rõ ràng. Lão quỷ đó sở dĩ trá tử chắc là để tìm cho ra người chủ sử đứng ở phía sau. Khinh công của Tiêu lão bát ta có thể tín nhiệm được. Trong vòng năm ba bữa hoặc giả ta được bình yên vô sự, nhưng còn ngày lão quỷ đó chưa đi vẫn có thể xảy ra hậu hoạn ngày đó. Phong Vân Kiếm xoay lại hỏi: - Vậy theo ý Hồ huynh thì vụ này nên làm thế nào cho được an toàn? Tiểu Ôn Thần Hồ Ngũ ngẫm nghĩ đáp: - Bất luận vì việc công hay việc tư Hồ mỗ đều muốn tìm cơ hội để thử lại thủ cước. Hộ tòa là đầu não ở Đồng Quan dĩ nhiên phải tính đường lối khác. Hộ tòa đã hỏi Hồ mỗ vụ này nên thế nào thì Hồ mỗ xin thưa thân phận của hộ tòa chẳng sớm thì muộn cũng tiết lộ. Lão quỷ đó công lực kinh người mà trong bản bang từ Huỳnh y hộ pháp trở xuống không một nhân vật nào làm gì được hắn. Vậy hộ tòa vẫn phải thân hành xuất mã mới được. Phong Vân Kiếm gật đầu đáp: - Đành phải thế vậy. Lão quay sang bảo Quỷ Ảnh Tử Tiêu Bát nói: - Vẫn phiền Tiêu huynh để đến hành tung của lão tửu quỷ. Còn gã tiểu tử Lệnh Hồ Bình không chừng hai bữa nữa trở về rồi. Tiêu huynh được tin tức gì cứ báo cho Trúc Lựu Tử là được. Hai bữa không chừng Lệnh Hồ Bình trở về rồi? Phong Vân Kiếm mà biết sự thực tất nhiên ngoài sự kinh hãi còn phải phì cười, vì chuyến này Lệnh Hồ Bình cũng chơi trò hoàn toàn giống lão. Chàng giả vờ đi Lam Điền mà sự thực chẳng ai dời khỏi Đồng Quan. Đêm hôm ấy chàng lấy tư cách là Cẩm Y hộ pháp ở Long Hổ bang thống lãnh bọn ngưu quỷ xà thần bí mật hội họp ở bên trong thì đồng thời ngoài cửa bắc cũng cử hành một cuộc hội yến trong tòa phế miếu của Lý thị mang tên là quỷ trạch ở bên sông Hoàng Hà. Đối với đệ tử Cái Bang, cuộc hội kiến này trước nay chưa từng có. Đệ tử Cái Bang dùng nút áo để phân biệt cao thấp. Bang chúa chín nút ở địa vị tối cao. Dưới Bang chúa cứ theo thứ tự mà tính. Trưởng lão bảy nút. Các đường chúa trong tổng đàn năm nút. các đường hộ pháp bốn nút. Phân đà chúa ba nút. Những Cái tử ở phân đà hai nút hoặc một nút. Hễ đệ tử nào mới nhập môn chưa được đủ năm đều kêu bằng Bạch y cái tức là không có nút. Trong Cái Bang hạng tám nút và sáu nút vĩnh viễn chỉ có hai người và giữ địa vị đặc biệt. Người sáu nút ở dưới trưởng lão, trên đường chúa, kêu bằng Pháp cái. Người tám nút là kẻ thừa kế Bang chúa gọi là Hậu cái. Hậu cái do Bang chúa lựa chọn trong bọn đệ tử từ năm nút trở lên, phải có một võ công kiệt xuất lại đủ tài năng lãnh đạo. Lúc lên ngôi Bang chúa phải được toàn thể trưởng lão đồng ý. Các trưởng lão phụ trách việc an ninh cho Hậu cái. Hậu cái ít tiếp xúc với bên ngoài. Ngay đệ tử trong bang cũng ít biết ai là Hậu cái. Pháp cái lựa trong những đệ tử từ một nút trở lên. Có khi trưởng lão bảy nút cũng được lựa chọn. Nhất kết cái sau khi được lựa chọn làm Pháp cái là thăng lên năm bậc, nhưng Thất kết trưởng lão được lựa chọn rồi địa vị sẽ ra sao? Dĩ nhiên đổi làm Lục kết đệ tử. Có điều trưởng lão được chọn lựa lại là một sự rất quang vinh. Cái Bang đệ tử chỉ cần hành động mực thước, quyết chí tiến thủ là có ngày hy vọng thăng lên trưởng lão, còn muốn trúng tuyển vào Pháp cái không phải chuyện dễ dàng. Điều kiện tuyển lựa làm Pháp cái còn nghiêm ngặt hơn cả Hậu cái. Muốn được trúng tuyển là Pháp cái thì những chi tiết dưới đây không được khiếm khuyết một điểm nào: - Phải thông hiễu quy cũ trong bang, biết rõ tình hình bản bang. - Phải có đầu óc bình tĩnh, xử vụ phân minh. - Phải chí công vô tư, không sợ cường quyền. - Mặt mũi nghiêm khắc như Diêm Vương mà lòng dạ nhân từ như Bồ Tát. Trong Cái Bang khó nhất là trúng tuyển vào ngôi Pháp cái, được người kính trọng nhất cũng là Pháp cái. Một tên đệ tử nghe nói đến danh Pháp cái còn sợ hãi hơn là nghe danh từ Bang chúa. Cái đó đủ biết quyền uy của Pháp cái lớn đến thế nào! Đây là nói về những chi tiết cácó quan hệ gì? Những nhân vật hắc đạo trong khi hành động mặc y phục dạ hành không ngoài những màu vàng, lam, xanh, đen. Người ta nói áo gấm đi đêm chỉ là nói giỡn mà thôi. Dĩ nhiên chẳng ai mặc áo gấm đi làm chuyện này. Vậy thì tin tức đó có cũng như không. Nào! Chúng ta uống rượu đi. Chẳng nói chuyện đó nữa. Dứt lời chàng bưng chung rượu trước mặt ngửa cổ uống cạn sạch. Hai gã Từ, Phương tuy cũng cạn chung nhưng chẳng biết mùi vị gì. Bọn chúng thấy Lệnh Hồ Bình đưa ra những màu vàng, lam, xanh, đen đã đành, nhưng sau cùng lại thêm vào hai chữ “áo gấm” tức là đủ hết năm màu của hộ pháp. Kẻ nói vô tình nhưng người nghe để ý. Tên gia đinh rót rượu cho Lệnh Hồ Bình, người hắn che lấp thị tuyến của chàng một chút, Nhàn Vân Khách thừa cơ đưa mắt ra hiệu cho Phù Bình Sinh có ý hỏi: Vừa rồi đi xin chỉ thị kết quả ra sao? Có động thủ thì lẹ lên hay hơn. Phù Bình Sinh Phương Chí Nghĩa khẽ gật đầu. Khóe mắt gã tựa hồ bảo bạn cứ yên tâm. Hộ tòa đã sắp đặt ổn thỏa và sẽ được coi gã tiểu tử này đi vào kết quả mong muốn. Nhàn Vân Khách thấy Phù Bình Sinh ra hiệu mắt, liền thêm phần gan dạ. Gã giả vờ động tính hiếu kỳ hỏi: - Tin tức này công tử nghe được ở đâu? Gã chắc mẩm Lệnh Hồ Bình không trả lời câu hỏi này, ai ngờ chàng chẳng nghĩ ngợi gì đáp ngay: Đêm qua ở trong tiệm rượu nhỏ tại Vị Nam lại gặp lão tửu quỷ chính miệng lão nói ra. Nhàn Vân Khách sửng sốt hỏi: - Hồ Lô Tẩu ư? Lệnh Hồ Bình gật đầu đáp: - Phải rồi. Lão tửu quỷ này còn muốn kiếm chút tiền ở nơi bản công tư, nhưng bản công tử làm cho lão thất vọng, chẳng kiếm chút tiện nghi nào. Nhàn Vân Khách ra chiều hứng thú cười hỏi: - Lão quỷ đó bảo sao? Lệnh Hồ Bình uống một hớp rượu rồi đáp: - Lão vẫn theo phương pháp cũ hỏi bản công tử có muốn chịu mất mấy chục lạng bạc để đổi lấy tin tức liên quan đến sự lợi hại bản thân không? Bản công tử liền đáp: Tin tức của các hạ thì các hạ giữ lấy. Tiền bạc của bản công tử, cũng giữ lại để uống rượu. Hai gã Từ, Phương nổi lên tràng cười khanh khách. Sự thực câu chuyện này đáng làm cho làm cho hai gã khoan khoái, vì hai gã biết, Hồ Lô Tẩu đã hỏi được ở nơi Động Đình Ngũ Sát nhiều chuyện bí mật liên quan đến Long Hổ Bang. Lần này Lãng Đãng công tử không chịu đầu hàng lão tửu quỷ là một điều đại hạnh. Đồng thời lúc này hai gã hận mình chẳng thể chia ra một tên đi báo cáo tin tức Hồ Lô Tẩu xuất hiện ở Vị Nam cho Phong Vân Kiếm hay. Lão tửu quỷ tuy ham rượu chè nhưng không chịu hồ đồ. Lão có mối giao tình với lão bảo chúa ở Kỳ Sĩ Bảo. Khi đó đi sai một nước cờ là thua cả bàn, muốn cứu vãn cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhưng hai gã biết tìm cách gì để rời khỏi bàn tiệc? Lệnh Hồ Bình cười ngất một lúc rồi nói tiếp: Lão tửu quỷ thấy bản công tử không chịu mắc bẫy còn ra chiều tức tối bảo bản công tử sẽ phải hối hận. Lệnh Hồ mỗ nghĩ lui nghĩ tới mà thủy chung không nghĩ ra được điều chi phải hối hận. Chà chà? Phù Bình Sinh vừa cười vừa theo hùa: - Quả là thú thiệt! Gã cầm đũa dí vào đĩa Can ty thang nhị. Mục đích duy nhất của gã vốn là ở chỗ đó. Đĩa Can ty thang nhị ăn chóng hết lắm, đĩa khác đi vào chỉ mong cho Lệnh Hồ Bình ăn mấy miếng là xong đời. Lại nghe Lệnh Hồ Bình vừa cười vừa nói tiếp: - Lão tửu quỷ đùa cợt phong trần chuyên đi chỉnh người làm vui. Lần này lão mắc bẫy bản công tử mà lão lại không hay. Nhàn Vân Khách sửng sốt hỏi: - Công tử nói vậy là nghĩa làm sao? Lệnh Hồ Bình gắp một miếng Can Ty Thang Nhị vừa ăn vừa cười nói: - Bản công tử vô cớ mắc tội oan về vụ công án Lam Điền, có miệng không đủ chối cãi. Lão quỷ tưởng đã đưa tin tức báo cho bản công tử dĩ nhiên lão biết sự việc không phải bản công tử gây ra. Ruột lão thẳng như ruột ngựa. Có câu gì dốc ra hết. Thậm chí lão chuẩn bị kinh động đến bốn vị kỳ sĩ bản bảo thì bản công tử còn lo gì không gỡ được tấm thân trong trắng? Bây giờ hai vị hiểu rồi chứ? Bản công tử tỏ ra không cần đến lão là để lão tức mình đưa tin tức báo cáo vào Kỳ Sĩ Bảo. Nhàn Vân Khách gật đầu lia lịa bảo: - Chủ ý này hay thiệt, bốn vị kỳ sĩ ở quý bảo mà ra mặt thì lo gì vụ án kia không khám phá được? Lệnh Hồ Bình đột nhiên nhìn hai gã nói: - Nhị vị Từ, Phương chắc chưa gặp bốn vị kỳ sĩ ở tệ bảo? Hai gã Từ, Phương không khỏi chấn động tinh thần vì đã được nghe Thượng Nguyên Dương, Phùng Giai Vận và Thiềm Thế Quang nói: “Lãng Đãng công tử ghét kẻ nào đề cập tới Kỳ Sĩ Bảo trước mặt chàng. Bữa nay chính chàng lại bàn tới khiến hai gã mừng rỡ vô cùng.” Phù Bình Sinh Phương Chí Nghĩa cầm đôi đũa đụng vào đĩa Can ty thang nhị đột nhiên rụt về. Gã phát giác kế hoạch này nên sửa đổi. Nhàn Vân Khách làm bộ nịnh hót bảo: - Công tử đừng nói giỡn nữa, bốn vị kỳ sĩ ở quý bảo bọn tại hạ đến danh tính còn không biết, làm gì có vinh hạnh được gặp mặt. Lệnh Hồ Bình gật đầu nói: - Đúng thế thật. Nhiều người ngưỡng mộ đại danh của bốn kỳ sĩ trong tệ bảo vẫn ân hận không có cơ duyên gặp mặt. Nhàn Vân Khách thừa cơ hội nói: - Bốn vị kỳ sĩ đó cách xưng hô thế nào? Lệnh Hồ Bình đáp: - Người ta thường kêu bằng Giáp Tý, Ất Sửu, Bính Dần, Đinh Mão. Còn tên thật là Từ Đồ Đinh, Tôn Tử Minh, Thượng Quan Lượng, Cao Quảng Hiên. Hai gã Từ, Phương đưa mắt cho nhau nhớ lấy bốn tên này. - Còn nơi xuất thân và võ công của bốn vị kỳ sĩ thì câu chuyện khá dài. Bốn vị đại gia này cơ hồ không một vị đại gia nào... Hai gã Từ, Phương ngưng thần nín thở, không dám xen vào. Ai ngờ Lệnh Hồ Bình bưng chung rượu lên nói tiếp: - Này này! Uống rượu đi chứ, mấy bữa nay chạy ngược chạy xuôi chưa được uống bữa nào khoan khoái. Những chuyện liên quan đến bốn vị kỳ sĩ ở Kỳ Sĩ Bảo để hôm nào tìm nơi thanh tĩnh sẽ bàn. Bây giờ chúng ta hãy uống rượu đã. Bản công tử kính mời hai vị cạn chung. Hai gã Từ, Phương tuy rất là thất vọng mà không sao được, đành bồi tiếp chàng uống cạn chung rượu. Lệnh Hồ Bình lại cầm chung rượu lên mời: - Này này! Dùng đi chứ! Món Can ty thang nhị tuyệt hảo. Phù Bình Sinh Phương Chí Nghĩa thấy đĩa Can ty thang nhị không còn mấy, gã sợ gia đinh lấy thêm một đĩa chất độc đưa vào, liền đứng dậy nói: - Để tiểu đệ xuống nói chúng làm thêm một phần. Lệnh Hồ Bình chắp tay cảm tạ nói: - Thật làm phiền Phương huynh. Phù Bình Sinh dời khỏi Hoãn Các chạy một mạch vào nội viện nhìn Phong Vân Kiếm vừa thở vừa nói: - Sự tình phát sinh biến hóa. Thằng lỏi đó... hãy tạm thời lưu lại. Tiểu nhân cùng lão Từ... không ngờ thằng lỏi... đột nhiên... đột nhiên... Phong Vân Kiếm ngồi thẳng lên hỏi: - Đột nhiên làm sao? Phù Bình Sinh cao hứng đáp: - Gã tiểu tử nhân lúc tửu hứng đã nói... nói họ tên bốn kỳ sĩ. Gã còn hẹn... hai ngày nữa sẽ cho biết... Phong Vân Kiếm không chờ được hỏi ngay: - Cho hay chuyện gì? Phù Bình Sinh khẽ đáp: - Cho bọn thuộc hạ hay nơi xuất thân cùng võ công của bọn kỳ sĩ. Phong Vân Kiếm bán tín bán nghi hỏi: - Có chuyện đó thật ư? Phù Bình Sinh hạ thấp giọng xuống đáp: - Đúng cả mười phần. Phong Vân Kiếm trầm ngâm nói: - Đã thế thì không nên hấp tấp. Ngươi cứ ra bồi tiếp gã chỉ cần để ý giữ gã lại và phải ghi nhớ đừng có nóng nảy. Phù Bình Sinh lại nói: - Gã tiểu tử đó lúc vô tình còn tiết lộ một điều. Phong Vân Kiếm ngạc nhiên hỏi: - Điều chi? Phù Bình Sinh đáp: - Gã nói đêm qua chạm trán Hồ Lô Tẩu Nhạc Cửu Công trong một tửu điếm nhỏ ở Vị Nam. Phong Vân Kiếm giật mình kinh hãi nói: - Lão quỷ xuất hiện ở Vị Nam phải chăng muốn đến Kỳ Sĩ Bảo? Phù Bình Sinh đáp: - Rất có thể. Nghe giọng lưỡi gã tiểu tử thì đúng như sự tiên liệu của hộ tòa. Lão tửu quỷ hiển nhiên đã hỏi được ở nơi Ngũ Sát nhiều chuyện, vậy hộ tòa cần phải nghĩ biện pháp nào ngăn ngừa mới được. Phong Vân Kiếm hỏi: - Còn biện pháp nào nữa? Bản tòa không chừng phải đi một chuyến. Phù Bình Sinh cả mừng đáp: - Nếu hộ tòa đích thân xuấn mã còn gì hay hơn nữa? Phong Vân Kiếm gật đầu nói: - Được rồi! Ngươi hãy ra tiền sảnh. Còn việc lão tửu quỷ không can gì đến ngươi. Hai ngươi chỉ cần nhẫn nại, chớ dời bỏ thằng lỏi đó nửa bước. Nếu gã đề cập đến võ công cùng gốc gác bốn tên kỳ sĩ, ngươi phải dụng tâm ghi nhớ, đừng bỏ sót một chữ. Đây là một gói phấn độc do Hồ Ngũ vừa đưa tới. Các ngươi nên đem theo bên mình đề phòng khi dùng đến. Hôm sau trời nổi sấm sét. Lệnh Hồ Bình ngửng đầu trông chiều trời chau mày nói: - Tiết trời thế này, xem chừng Thư lão tiền bối chưa chắc bữa nay đã về được. Nhàn Vân Khách Từ Dật Tiêu liền phụ họa. - Phải rồi! Trời đất này... thật là... Lệnh Hồ Bình quay lại ngắt lời: - Thiên khí như bữa nay, mọi điều đều đình trệ. Chỉ có uống rượu là hơn. Đi! Chúng ta vào thành tìm một nơi yên tĩnh để uống mấy chung. Từ, Phương hai gã nghe chàng nói vào thành uống rượu liền phấn khởi tinh thần vì chúng nhớ tới đêm hôm qua Lãng Đãng công tử đã hứa lời, không kìm được mối hoan hỉ trong lòng, như muốn bay bổng lên trời. Hai gã này hiện làm Hắc y hộ pháp ở Long Hổ Bang, chúng muốn lập một kỳ công để được thăng lên Lam y hộ pháp một cách dễ dàng. Hai gã vội đi lấy nón áo, một mặt sai gia đinh chuẩn bị xe ngựa. Cỗ xe ngựa tiến vào thành, Phù Bình Sinh hỏi: - Công tử muốn vào tiệm nào? Lệnh Hồ Bình ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: - Chúng ta đến trà lâu bữa trước. Phù Bình Sinh hơi ngạc nhiên hỏi: - Công tử bảo đi uống rượu kia mà. Lệnh Hồ Bình mỉm cười đáp: - Phải rồi, bản công tử vẫn không đổi ý kiến, muốn kiếm nơi thanh tịnh uống mấy chung. Hai vị còn có chỗ nào thanh tịnh hơn trà lâu đó không? Nhàn Vân Khách vội theo ý chàng bảo tên đánh xe: - Thư Phúc! Đến Trương Nê Thu trà lâu. Trà lâu Trương Nê Thu vào lúc sáng sớm quả nhiên rất tĩnh mịch. Lần trướ chức phận nội bộ trong Cái Bang, một bang hội lớn nhất võ lâm. Đêm nay ở trong phân đà Đồng Quan của Cái Bang mở trường hội yến có thể nói là đặc biệt trước nay chưa từng có, vì Cái Bang coi trọng hình thức. Những đệ tử hơn kém nhau trong hai nút không được ngồi ngang hàng. Lệnh Hồ Bình phá bỏ thể lệ, không phân địa vị cao thấp. Chẳng hiểu Lãng Đãng công tử cố ý muốn làm trò vui nhộn hay chàng nhận ra nội quy của bang này không hợp nhân tình. Chàng mời một vị phân đà chúa ba nút ngồi vào hàng ghế đầu còn thì kéo bừa cả thầy trò Lãn Trùng Vương Cửu và Tiểu Hổ Tử ngồi lẫn lộn. Cặp thầy trò Vương Cửu thì đồ đệ là Bạch y đệ tử, sư phụ là Nhất kết chi mục ngồi chung bàn với trưởng lão bảy nút. Ngoài Lãng Đãng công tử, còn ai dám sắp đặt như vậy? Trên tiệc trừ chủ khách Lệnh Hồ Bình, còn một vị bồi khách là Hồ Lô Tẩu Nhạc Cửu Công. Hồ Lô Tẩu Nhạc Cửu Công ngồi vào bàn rồi, miệng leo lẻo không lúc nào dừng lại. Tuy đồ ăn đầy bàn, rượu cũng ba hũ Trạng Nguyên Hồng mà lão cũng không quên nhắc tới cái đùi chó tẩm ngũ vị hương trong tòa phá miếu. Lão làng nhàng đòi Bôn Lôi Cái phải bồi thường cho chiếc đùi chó khác. Bôn Lôi Cái cười chứ không nói gì. Lệnh Hồ Bình hắng dặng lên tiếng: - Bản công tử đã nghĩ ra được biện pháp và nói dùm Âu Dương trưởng lão. Hồ Lô Tẩu “ủa” một tiếng giục: - Công tử thử nói nghe. Lệnh Hồ Bình thủng thẳng đáp: - Nếu các hạ vui lòng thủ tiêu lời hứa của Âu Dương trưởng lão, khỏi phải giúp các hạ kiếm Tiểu Ôn Thần Hồ Ngũ là bản công tử dám vỗ ngực bảo đảm một ngày gần đây mời các hạ đi nếm món ăn ngon hơn cả đùi chó tẩm ngũ vị hương. Mọi người nghe nói không khỏi ôm bụng mà cười. Hồ Lô Tẩu trợn mắt lên hỏi: - Gã tiểu tử kia! Sao dám... Lệnh Hồ Bình khoát tay cản lại nói tiếp: - Có người đang từ bên này đi tới dường như là đệ tử Cái Bang, nhưng cước bộ trầm trọng lật đật, không chừng đã xảy ra chuyện gì. Mọi người đều nín thở lắng tai nghe quả nhiên có tiếng chân đi tới. Sau một lúc một cái mục hai nút đẩy cửa bước vào, tay cầm một cuộn giấy vàng, thái độ rất hoang mang. Cuộn giấy nhỏ xíu vừa ngó thấy đã nhận ra phi cáp đưa tới. Theo luật Cái Bang thì đệ tử từ năm nút trở lên mới được dùng giấy vàng viết thơ. Bôn Lôi Cái ngó tới màu giấy đã lộ vẻ kinh dị. Tên cái mục kia theo thể lệ trong bang đưa cuốn giấy vàng cho phân đà chúa trước, rồi phân đà chúa mới chuyển cho Bôn Lôi Cái. Cuốn giấy vàng hiển nhiên chỉ có mấy chữ. Bôn Lôi Cái mở ra đảo mắt nhìn qua một cái bỗng mặt xám như tro tàn. Hồ Lô Tẩu chớp mắt hỏi: - Có phải ở tổng đà đưa tới không? Bôn Lôi Cái chẳng nói gì, chỉ bưng chén rượu trước mặt đưa lên miệng uống không còn một giọt. Trên tiệc, phân đà chúa, thầy trò Lãn Trùng Cương Cửu, và tên cái mục hai nút đưa thơ thấy tình trạng này liền lục tục rút lui. Bôn Lôi Cái chờ trong gác chỉ còn lại ba người mới cất tiếng run run khẽ nói: - Hậu cái của bản bang đột nhiên mất tích... Lệnh Hồ Bình và Hồ Lô Tẩu nghe nói không khỏi sửng sốt. Bôn Lôi Cái gượng cười thở dài nói tiếp: - Bọn lão khiếu hóa mang bảy nút phen này chắc phải hết thời. Lệnh Hồ Bình và Hồ Lô Tẩu tuy hiểu rõ giọng nói của kim trượng trưởng lão bảy nút trong bang phụ trách vụ bảo vệ an toàn cho Hậu cái. Nay Hậu cái đột nhiên mất tích thì những nhân vật phụ trách bảo vệ được tin này phải khủng khiếp đến chừng nào. Lệnh Hồ Bình ngẫm nghĩ một lát ngửng đầu lên hỏi: - Vị Hậu cái của Cái Bang bình sinh có những đặc điểm gì, trưởng lão cho hay được chăng? Bôn Lôi Cái đáp: - Hậu cái của tệ bang Thượng Quan Thu Nhân, ngoại hiệu là Thiết Cốt Cái, trước kia là một đệ tử năm nút... Lệnh Hồ Bình hỏi: - Y làm đường chủ phải không? Bôn Lôi Cái đáp: - Phải rồi. Lệnh Hồ Bình hỏi: - Ở đường nào? Bôn Lôi Cái đáp: - Giảng Võ đường. Lệnh Hồ Bình hỏi: - Năm nay bao nhiêu tuổi? Bôn Lôi Cái đáp: - Đại khái ngoài bốn chục. Lệnh Hồ Bình giục: - Trưởng lão nói nốt đi. Bôn Lôi Cái nói tiếp: - Trên ba chục năm trước, một nhà phú hộ ở Nam Dương, gia tài cự vạn, chỉ sinh hạ được một trai. Lão viên ngoại tha thiết mong con thành đạt, dạy dỗ rất nghiêm khắc. Năm ấy một đêm mùa đông cậu con đọc sách mệt quá đánh đổ gây nên hỏa hoạn... Lệnh Hồ Bình hỏi: - Sau đó Thượng Quan công tử vì gia đạo suy vi lưu lạc làm khất cái phải không? Bôn Lôi Cái đáp: - Ngày ấy tuy Thượng Quan công tử gặp hoạn nạn, vẫn có thể nương tựa vào bạn hữu thân thích, nhưng y nhất tâm khuynh hướng sống cuộc đời bốn biển là nhà... Lệnh Hồ Bình gật đầu nói: - Thảo nào y mới bốn chục tuổi đã đương nổi chức đường chúa Giảng Võ đường rồi sau cùng được tuyển làm Hậu cái, thành nhân vật thừa kế của Cái Bang. Bôn Lôi Cái thở dài đáp:
http://eTruyen.com
Hồi 1
Hồi 2
Hồi 3
Hồi 4
Hồi 5
Hồi 6
Hồi 7
Hồi 8
Hồi 9
Hồi 10
Hồi 11
Hồi 12
Hồi 13
Hồi 14
Hồi 15
Hồi 16
Hồi 17
Hồi 18
Hồi 19
Hồi 20
Hồi 21
Hồi 22
Hồi 23
Hồi 24
Hồi 25
Hồi 26
Hồi 27
Hồi 28
Hồi 29
Hồi 30
Hồi 31
Hồi 32
Hồi 33
Hồi 34
Hồi 35
Hồi 36
Hồi 37
Hồi 38
Hồi 39
Hồi 40
Hồi 41
Hồi 42
Hồi 43
Hồi 44
Hồi 45
Hồi 46
Hồi 47
Hồi 48
a>
Hồi 3
Hồi 4
Hồi 5
Hồi 6
Hồi 7
Hồi 8
Hồi 9
Hồi 10
Hồi 11
Hồi 12
Hồi 13
Hồi 14
Hồi 15
Hồi 16
Hồi 17
Hồi 18
Hồi 19
Hồi 20
Hồi 21
Hồi 22
Hồi 23
Hồi 24
Hồi 25
Hồi 26
Hồi 27
Hồi 28
Hồi 29
Hồi 30
Hồi 31
Hồi 32
Hồi 33
Hồi 34
Hồi 35
Hồi 36
Hồi 37
Hồi 38
Hồi 39
Hồi 40
Hồi 41
Hồi 42
Hồi 43
Hồi 44
Hồi 45
Hồi 46
Hồi 47
Hồi 48
Hồi 49
Hồi 73
---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---
Đạt Ma Kinh
Hoàng nhan đoạt phách
THIẾT CỐC MÔN
!!!1471_24.htm!!!Kém Anh Hùng Bối Rối">Hồi 50
Hồi 51
Hồi 52
Hồi 53
Hồi 54
Hồi 55
Hồi 56
Hồi 57
Hồi 58
Hồi 59
Hồi 60
Hồi 61
Hồi 62
Hồi 63
Hồi 64
Hồi 65
Hồi 66
Hồi 67
Hồi 68
Hồi 69
Hồi 70
Hồi 71
Hồi 72
Hồi 73
---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---
Đạt Ma Kinh
Hoàng nhan đoạt phách
THIẾT CỐC MÔN
http://eTruyen.com