Nhìn thấy Độc Cô Thương hạ thủ, Vương Lân Hoa thở hắt ra một cái. Không biết đó là cái thở dài có lẫn chút bùi ngùi hay là tiếng thở phào nhẹ nhỏm. Hắn biết dưới chưởng lực của Độc Cô Thương, không một ai sống nổi. Long Tứ Hải vỗ tay cười sằng sặc: - Rồi, mát mẻ. Đúng là một chưởng cực kỳ thuần thục. Độc Cô Thương lui lại lạnh lùng: - Xem coi hắn đã dứt hơi chưa? Long Tứ Hải cười nịnh: - Dưới chưởng lực của Độc Cô huynh, đâu có kẻ nào phải ngất ngư. Miệng tuy nói thế, nhưng hắn vẫn bước tới cúi mình dòm sát, không phải định xem Trầm Lãng chết chưa, mà hắn muốn xem vành môi có giữ được phảng phất nụ cười dễ ghét hay không. Nhưng, vĩnh viễn hắn không làm sao thấy được. Long Tứ Hải vừa mới khom xuống, thân hình ngay đơ xuôi xị của Trầm Lãng vụt bật lên như quỉ nhập tràng, và Long Tứ Hải bị một chưởng ngay giữa ngực bắn lộn ra tắt thở. Long Tứ Hải chết mà nét mặt kinh hoàng trên mặt vẫn chưa tan kịp. Vương Lân Hoa từ trong chỗ nấp phóng thẳng mình lên như điện giật. Chẳng lẽ Trầm Lãng chết rồi còn hiện quỉ? Cho dù chưởng lực của Độc Cô Thương chưa làm cho hắn chết ngay, thì huyệt đạo hắn vẫn còn bị Long Tứ Hải phong bế kia mà? Độc Cô Thương đứng yên một chỗ, mặt vẫn lạnh băng băng. Trầm Lãng bước tới vòng tay mỉm cười: - Túc hạ tương cứu, thật là một việc mà tại hạ không ngờ, tại hạ trọn đời xin ghi nhớ mãi đức hiếu sinh. Độc Cô Thương lạnh lùng: - Ta cứu ngươi không phải vì để được tạ ơn. À... bây giờ thì Vương Lân Hoa đã hiểu rõ ràng, chưởng thế của Độc Cô Thương vừa rồi không phải để kết mạng sống mà là để giải huyệt cho Trầm Lãng. Nhưng tại làm sao Độc Cô Thương lại cứu Trầm Lãng? Chẳng lẽ tên Độc Cô Thương này lại cũng do kẻ khác giả trang? Không, không có thể, bằng vào dáng cách đặc biệt của Độc Cô Thương, bằng vào đôi mắt thần chết của hắn, không có ai giả được. Và giọng nói của hắn, trước sau như một, giọng nói mà hơi lạnh toát ra như băng giá. Có lẽ cũng đang suy nghĩ như Vương Lân Hoa, Trầm Lãng trân trối nhìn Độc Cô Thương: - Tại sao túc hạ lại cứu tôi? Độc Cô Thương lạnh lùng: - Ra tay cứu người, không lẽ nhất định phải cần có mục đích à? Trầm Lãng cười: - Xin túc hạ thứ cho câu hỏi sơ sót đó, nhưng thật ra thì trong lòng tôi có chỗ mù mờ, không biết tại sao túc hạ lại cứu tôi? Độc Cô Thương vẫn trơ trơ: - Chẳng lẽ ta lại không có quyền cứu ngươi à? Trầm Lãng gượng cười: - Tôi biết túc hạ có ít nhiều bất mãn với Khoái Lạc Vương, nhưng đó chẳng qua là chỉ vì có tại hạ mà ra, nếu tại hạ chết rồi Khoái Lạc Vương sẽ không còn lạnh nhạt với túc hạ nữa. Độc Cô Thương chớp mắt, có lẽ đây là lần đầu trong đời hắn có phần thay đổi, một sự thay đổi hết sức phức tạp, nhưng hắn vẫn cố che dấu bằng cách ngửa mặt cười dài... Và hắn nói trong giọng cười ẩn khuất đó: - Ta cứu các hạ y như một chuyện cứu lầm... lại còn bị các hạ chất vấn lung tung, thật giống là một chuyện hoang đường hết sức. Trầm Lãng cười: - Nếu đối với huynh đài mà lòng tại hạ vẫn hãy mù mờ thì làm sao tại hạ có thể với huynh đài kết nên bằng hữu? Độc Cô Thương vụt nín cười, đôi mắt trân trân nhìn Trầm Lãng: - Các hạ quả thật muốn cùng ta kết giao à? Trầm Lãng nói: - Nếu không có ý đó thì tại hạ đâu có hỏi làm chi? Lặng thinh một lúc như cố đè nén một cái gì, Độc Cô Thương nói thật chậm: - Khoái Lạc Vương là kẻ trọng tài khinh nghĩa, ta đã thất vọng nhiều vì hắn... Ta tuy một lòng trung kiên với hắn, nhưng bất cứ ngày nào, gặp một ai võ công cao hơn đối với hắn ta sẽ trở thành phế vật... Các hạ thấy chứ, đêm qua ta suýt nữa đã chết, nhưng hắn không hề có một tiếng hỏi han. Trầm Lãng chớp mắt: - Và tự nhiên là huynh đài muốn “trả” lại chuyện đó? - Trả lại? Độc Cô Thương cười gay gắt: - Ta không có ý đó, nhưng ta muốn cho Khoái Lạc Vương biết rằng “bỏ người là bị người bỏ lại”, thế thôi... Và ta cũng muốn cho hắn thấy rằng không có những người như ta giúp sức, hắn sẽ bại vong. Im lặng một phút, Trầm Lãng thở dài: - Thành sự rất khó, mà cái khó nhất là cách dùng người, Khoái Lạc Vương tuy có khí khái dùng người, nhưng lại thiếu con mắt tinh vi chọn lựa, không có khuôn thước đo lòng... chuyện lão huynh đài ngày nay, chính là một vết thương trí mạng của hắn. Độc Cô Thương cau mặt: - Các hạ vì hắn mà tiếc rẻ đấy à? Trầm Lãng thở ra: - Mắt nhìn thấy sự nghiệp dài lâu của một miêu hùng sắp đổ ngã, t!!!1418_71.htm!!!
Đã xem 732911 lần.
http://eTruyen.com