Đi dọc theo bến Bạch Đằng ngắm những ánh sáng lung linh huyền ảo, dạ quang của ánh đèn dưới mặt nước, Thanh Trang thích lắm. Cô vươn vai tận hưởng những làn gió thổi vào mát rượi. Một tâm trạng thoải mái thân thương tràn ngập trong cô. Cô quay nhìn anh với ánh mắt nhẹ nhàng: - Cảnh ở đây thơ mộng quá, em rất thích. Minh Luân không trả lời, anh đang bận chiêm ngưỡng vẻ đẹp thánh thiện. Làn tóc mượt mà bay theo gió, nó như vướng tơ lòng anh vào trong đó vậy. Bắt gặp cái nhìn của Thanh Trang, anh quay mặt ra sông. Cho hai tay vào túi quấn, anh hít vào một hơi thật dài để che bớt sự ngượng ngùng trong ánh mắt. - Gió hôm nay thật là dễ chịu. Chợt vòng tay của Thanh Trang làm anh giật mình. Anh đứng im, nén từng hơi thở. - Khi quyết định về đây, em đã suy nghĩ rất nhiều, nhiều lắm. Cả cha mẹ, bạn bè đều phản đối chuyến đi không chút hy vọng của em, nhưng em vẫn như định đi. Anh biết tại sao không? - … Cô ngả đầu vào lưng anh thỏ thẻ: - Em biết và em tin vào anh, tin vào tình cảm mà anh dành cho em. Chính tình yêu đã giúp em vượt lên tất cả. Minh Luân lặng người đi, anh đang chơi vơi trong niềm cảm xúc. Có thật hay không những lời Thanh Trang vừa nói? Giọng anh trầm lắng, nhưng tràn đầy ái mộ: - Trang đã suy nghĩ chính chắn chưa? Chúng ta chưa một lần gặp gỡ, đây là lần đầy tiên. Vả lại chỉ quen biết nhau qua mạng thông tin, em có chắc đó là tình yêu? Hay đó chỉ là một thứ tình cảm khác mà em đang ngộ nhận? Thanh Trang cảm thấy tim đau nhói, cô rơi lệ vì những lời nói của anh: - Anh không tin em. Anh đang nghi ngờ em. Tình cảm của em đối với anh tưởng chừng như biển không thể chứa hết. Vậy mà anh lại nói với em như thế? Minh Luân quay lại, anh nắm lấy tay cô: - Không, anh đang nghi ngờ chính bản thân mình. Anh đang tự hỏi mình có xứng đáng được tình yêu của một cô gái như em không? Cô đưa tay lên che lấy miệng anh: - Em không bằng lòng. Em không cho anh nghĩ vậy. Tại sao không xứng đáng chưa? Em đã từ bỏ tất cả để tìm anh, chứng tỏ là anh quá xứng đáng rồi còn gì. - Nhưng mà anh… - Em biết, em sẽ không là gánh nặng của anh. Em sẽ tìm nhà ở, tìm việc làm mỗi ngày qua thăm anh, như vậy là em mãn nguyện rồi. Cô ngả vào ngực anh: - Ngày nào trông thấy anh là em hạnh phúc lắm rồi. - Thanh Trang à! Như thế thì không công bằng đối với em. - Đừng anh! Trong tình yêu, người ta chỉ biết hy sinh cho người mình yêu, chứ họ không cần sự công bằng đâu. - Anh xin lỗi, gia đình anh đang nằm giữa dòng, anh phải lo chu toàn tất cả mới an tâm. - Vâng, em sẽ sát cánh bên anh, giúp anh về tất cả mọi việc. Minh Luân ôm chầm lấy Thanh Trang. Giờ đây anh mới cảm nhận được hạnh phúc thật sự. Anh không còn ngần ngại nữa, vì anh biết tình yêu đã đến gõ cửa trái tim anh và anh đã sẵn sàng mở cửa. Anh hôn nhẹ lên tóc cô, giọng anh thì thầm ấm nồng hạnh phúc: - Em sẽ là nguồn động viên giúp anh vượt lên tất cả mọi trở ngại. Em sẽ là liều thuốc nhiệm màu giúp anh vui vẻ trong cuộc sống. Thanh Trang nhắm mắt êm đềm ru mình trong hạnh phúc. - Chú ơi! Mua hoa tặng cô đi. Tiếng một đứa bé vang lên làm cả hai giật mình. - Hoa đẹp lắm đó chú. Cô cũng đẹp nữa, chú mà tặng hoa, cô càng đẹp hơn. Minh Luân bật cười, anh xoa đầu đứa bé: - Vậy hả? Được, cho chú một bó đi. - Vâng. Cho cháu xin năm ngàn ạ. Trao tờ hai chục ngàn cho đứa bé, anh cười: - Tiền còn lại cho em ăn bánh đó. - Không được, mẹ con nói là phải thối tiền lại, không được lấy tiền dư của khách. - Không sao, cứ nói với mẹ là của chú tặng cháu ăn quà. - Nhưng mà… Thanh Trang ngồi xuống vuốt đầu đứa bé: - Vậy xem như đây là tiền nãy giờ khen cô đẹp. - Cô đẹp thật mà. Thanh Trang trợn mắt: - Em mà không lấy là cô với chú giận đó. - Dạ … dạ … con lấy, cô với chú đừng giận con nha. - Ừ, con đi đi. - Con cám ơn ạ. Minh Luân nhìn người yêu, đôi mắt anh long lanh hạnh phúc: - Anh tặng em, tình yêu của anh. - Cảm ơn anh. Nhìn đôi môi hồng của cô, bất giác anh liếm môi. Chuyện gì vậy nhỉ? Anh đang muốn… có kỳ quá không? Thanh Trang nghe thẹn thùng, cô quay đi nhưng vẫn kịp nhìn thấy cái liếm môi của anh và ánh mắt tiếc ngẩn ngơ. Bất ngờ cô quay lại, hôn nhanh vào môi anh. Minh Luân trợn mắt nhìn cô, anh ấp úng: - Em… - Bên em, chuyện như vậy là thường mà. - Vậy… - Không, nụ hôn đầu đời là em dành cho anh thôi. Kéo Thanh Trang vào lòng, Minh Luân chủ động: - Vậy… cho anh hôn em nhé. Cô nhắm khẽ mắt. Một nụ hôn cháy bỏng tình yêu đến với hai người. “Nụ hôn đầu đời, em dành cho anh đó. Khoảnh khắc tuyệt vời xin nhớ mãi nghen anh Đôi môi hồng, đôi mắt biếc, mái tóc xanh Tình anh trao em nồng nàn như cơn gió… Gió đi rồi, nhưng tình anh còn lại Quấn mãi tình em đến suốt cuộc đời.” Đang lui cui bật lại cái bếp ga để nấu nước, Minh Dung vô tình quay lên. Cô bắt gặp Minh Sang đang rón rén bước ra cửa. - Thằng nhóc này! Tao nói không nghe hả? Ăn sáng rồi hẵng đi làm. Minh Sang vẫn từ chối: - Thôi đi mà chị hai. Ngày đầu tiên phải đi làm sớm chứ. Lỡ trễ giờ gây ấn tượng xấu thì sao? Minh Dung ký vào đầu em: - Trễ trễ cái gì, mới có 6:30 hà. Ngồi xuống ăn hết tô hủ tiếu rồi đi! - Chị hai! - Không “hai”, không “ba” gì hết. Minh Luân vừa bước xuống nấc thang vừa đưa tay che miệng: - Ớ … ớ … ớ … Nghe lời đi nhóc, không thôi mềm xương đó. Lúc trước, anh đã nếm rồi, chua lắm. - Vậy chắc là tô hủ tiếu này “chua” lắm phải không anh? - Chua thì có chua, nhưng đó là tình cảm, nên ráng ăn hết đi. Mai mốt nhịn đói nhăn răng đi làm đó chứ ở đó… Minh Dung liếc em: - Nè, thằng kia! Ăn nói gì vậy? Tao thương nó, tao mới lo lắng cho nó, mày làm gì mà bàn ra. - Đâu có chị hai! Em chỉ nói kinh nghiệm bản thân thôi mà. - Hừ! Thứ anh em tụi bay, tao không bỏ đói hết là may mắm lắm rồi đó, ở đó mà ba hoa cái miệng. Minh Sang bật cười: - Chị của em đâu ác đến vậy. Bằng chứng là ngày đầu tiên đi làm chị đã lo lắng tất cả cho em, từ quần áo, cặp đến thức ăn. - Biết vậy là tốt đó. - Chị là người em thương và quý nhất trên đời, sau cha mẹ thôi. Minh Luân lắc đầu: - Chắc trời sập quá. - Thằng kia! Mày có im đi không? Thức dậy không lo xúc miệng rửa mặt ở đó “đâm xuồng bể”. Có tin rụng răng không? Minh Sang liếc anh: - Chết rồi! Hình như từ khi em lên đây, chị hai thương em hơn anh đó. - Xì, đừng tận hưởng lâu quá. Từ trong toa lét bước ra, Minh Luân đã nghe tiếng của bà chị khó tính: - Nhanh lên, ra đưa thằng Sang đi làm nè. Làm gì mà ở trong đó lâu vậy? Bộ ngủ luôn trong đó rồi hả? - Vừa thui bà, mặt tui như vầy mà ngủ trong toa lét sao? - Biết đâu được… Thôi mau đi thay đồ rồi chở nó đi làm đi. - Nhưng mà em… em hôm nay bận rồi, chị đưa nó đi làm đi. - Bận chuyện gì? Theo cái nheo mắt của Minh Luân, Minh Sang gật đầu tán thành: - Ừ, đúng rồi. Anh ba hôm nay có hẹn với bạn. Em đi một mình được rồi. Quay nhìn hai anh em đang cười mỉm chi, Minh Dung quát: - Hai người giấu ta chuyện gì phải không? Khai mau! Nếu không, ta sẽ bỏ đói hôm nay. Minh Sang quay đi nhanh: - Em đi xe bus đây. Trưa em không về nhà đâu. Minh Luân cũng quay lên lầu: - Em cũng vậy. - Nè… nè… Lắc đầu nhìn hai ông em tinh nghịch, cô lại quay vào bếp vo nồi cơm bắc lên, ghim điện để đó. Vừa với lấy cây chổi, cô vừa thở dài. Hoàn cảnh gia đình eo hẹp nên tuy mang tiếng ở thành phố, là sinh viên nhưng chẳng có tiền nhà gửi lên hàng tháng. Chị em cô phải lo lấy tiền sinh hoạt hàng ngày. Nỗi lo toan vất vả càng chất chồng lên đôi vai bé nhỏ của cộ Nhưng cô không hề than vãn hay oán trách. Nhìn nét vô tư, dí dỏm của các em, nụ cười của chúng là cô tan hết bao mệt nhọc. Lúc trước có một mình Minh Luân, giờ thêm thằng Minh Sang và Minh Ngân nỗi lo toan càng nhiều hơn. Nhưng cô vẫn vui vì cuộc sống của chị em cô đồng lòng cùng chung một mục tiêu. Đưa tay nhìn đồng hồ, cô lắc đầu. Loay hoay là tới giờ làm rồi, mệt thật. Rời nhà, cô móc khóa cẩn thận rồi điều khiển xe chầm chậm theo đường Lê Hồng Phong. Buông nỗi lo âu vô tư nhìn ngắm mọi người… Qúa miên man nhìn cô gái mặc áo rất “thời trang”, cô chẳng hay đã vượt đèn đỏ, đến khi nghe tiếng còi cô mới giật mình. - Ôi! Tiêu rồi. Anh cảnh sát ra hiệu cho cô tấp vào lề. Dừng xe cạnh bên, cô nhỏ nhẹ: - Em xin lỗi. Tại em đi làm trễ nên hơi gấp, anh bỏ qua cho em. Anh cảnh sát gương mặt vẫn nghiêm túc. Tay anh đưa vào cặp lấy biên lai ghi phạt ra. Nước mắt lập tức đọng ngay mi, cô run giọng: - Anh đừng phạt em mà. Em xin lỗi. Đôi mắt anh cảnh sát nhìn lướt qua cô gái, rồi hỏi: - Đi làm thật không? Hay là hẹn hò với bạn trai vui quá nên vượt cả đèn đỏ? Khai thật đi, tôi sẽ tha cho. Khẽ lắc đầu, Minh Dung cương quyết: - Không, không có. Em đi làm thật mà. Chợt một chiếc xe dừng sát bên, tiếp theo là một người đang bước đến bên anh cảnh sát:- Khải Hoàn! Lại làm khó ai vậy hả? - Thằng kia! Tao đang làm nhiệm vụ, đừng có xía vào nha, tao bắt luôn cả mày đấy. Thiện Lương le lưỡi, anh rụt cổ giả vờ sợ hãi: - Anh Hai! Tha cho em đi, em lỡ dại... Liếc nhìn Thiện Lương, Minh Dung lầm bầm: - Hừ! Lo chuyện tào lao nữa rồi, đúng là "Ông Tám " Quay nhìn cô gái, Thiện Lương trợn mắt: - Ủa! Em chưa đến tòa soạn sao? Vậy mà anh tưởng em đến trước anh rồi chứ. Trong khi Khải Hoàn chưa hiểu chuyện gì, thì Thiện Lương bước đến bên cô gái: - Em đưa thẻ nhà báo cho anh. Nghe giọng ngọt ngào của anh, Minh Dung trợn mắt: - Nè! Tôi chẳng là gì của anh nha, đừng thấy tôi gặp chuyện rồi bắt nạt đấy, tôi chẳng dễ ăn hiếp đâu. -Anh biết, anh biết. Nhưng anh đâu nỡ ăn hiếp em, anh chỉ giải vây cho em thôi. Nào nhanh đi! Chúng ta trễ giờ làm rồi đó. Đưa thẻ nhà báo cho anh, cô làu bàu: -Tôi mà phát hiện anh có ý đồ là đừng có trách tôi. Đưa thẻ ra trước măt. bạn, Thiện Lương nhăn mặt: -Thông cảm nha. Rồi anh rỉ nhỏ vào tai bạn: -Bồ của tao đấy. Mày mà lộn xộn là tao cho một đá vào hông tiêu đời bây giờ. Khải Hoàn vẫn xé giấy phạt nhét vào túi bạn: - Vậy thì mày đóng phạt giùm cô ấy đi. Tao đang làm nhiệm vụ, không xin xỏ gì hết. Anh quay sang Minh Dung: - Cô kia! Dắt xe lên đây. Thiện Lương chống nạnh, mắt anh trợn lên: - À ha! Được, dám chống đối với tao mày ngon lắm. Tao sẽ viết một bài báo nói về bản chất xấu xa của mày. Một mặt, tao sẽ cho con bồ mày biết, mày đang “cua” con khác. - Nè! Nhà báo gì mà ăn nói thô lỗ vậy hả? - Tao... đấm vào mặt mày đó, mày nói thêm một câu đi. Thấy Thiện Lương quá khích, Minh Dung sợ xảy ra chuyện. Cô vội bước lại kéo tay anh: - Bỏ đi anh, đừng gây sự nữa. Lúc này Khải Hoàn mới phá lên cười, anh vỗ vai bạn: - Ha... ha... lo lắng vậy là thật rồi. Xin lỗi nha, tao chỉ thăm dò giùm tình cảm của bạn gái mày thôi. Quay sang Minh Dung, anh nheo mắt: - Em quả thật là chọn không sai người. Bạn anh là một thằng “ ăn chơi” có tiếng đấy. - Ê, thằng kia! Mày nói gì vậy? - Đâu có gì. Đó, em thấy không? Bản chất của nó thô bạo lắm, em phải canh chừng, nếu không sau này em chửi nó là vũ phu thì muộn quá rồi. Tuy bực bội vì bị hiểu lầm, nhưng buộc lòng cô phải bật cười vì cách nói dí dỏm của anh: - Vậy anh cho em đi, phải không? Em cám ơn anh nha. - Anh mà không cho em đi thì anh... phải đau khổ cả đời đấy. - Tại sao vậy? - Thì miệng lưỡi nhà báo của hắn đấy. “Ông Tám” lắm. Thấy Minh Dung nhìn mình cười. Thiện Lương biết ngay mình bị nói xấu vì đâu lúc nào cô nhìn anh cười tự nhiên thế. Bước lại anh giật tấm thẻ trên tay Khải Hoàn: - Trả đây, tao còn đi làm nữa. Mày muốn ăn đòn à? Anh nhìn Minh Dung hạ giọng: - Chúng ta đi thôi. Hôm nay mà vào trễ là bị chửi cái chắc.Chào Khải Hoàn, cô bước lại xe nhưng khởi động hoài mà không nổ. Cô nhăn mặt: - Lại bị sao rồi? Chán thật! Nhanh hơn Khải Hoàn, Thiện Lương bước lại. Anh tự nhiên ngồi lên phía sau xe: - Em khởi động lại xem nào. Chiếc xe vẫn nằm yên một chỗ chẳng nói câu nào, anh choàng tay qua hai bên làm Minh Dung lọt thỏm vào lòng anh. - Nè! Anh làm cái trò gì vậy? Anh hù dọa: - Cô ngồi im nha. Tôi mà khởi động máy nổ, vô số tông vào cột điện là vô... nhà thương đấy. - Anh dám.. - Đừng thách anh. Có em đi cùng, vui lắm đó. - Hừ! Đạp liên tục mấy cái nhưng không nổ, Thiện Lương khoát tay: - Đừng phí thời gian nữa. Gởi xe đi, anh chở em đi làm. - Không, tôi đi xe ôm. - Vậy cô coi như tôi là xe ôm đi, đến nơi cô trả tiền cho tôi. Thấy hai người lớn tiếng, Khải Hoàn bước lại: - Chuyện gì vậy? Quăng chìa khóa xe cho bạn, Thiện Lương liếc mắt: - Muốn giam xe chứ gì, giao luôn cho mày đấy. Nhớ trông chừng cẩn thận. Anh bước lại xe của mình khởi động máy: - Nhanh đi Dung! Cô còn đang chần chừ thì tiếng hối của anh làm cô phải lẹ làng bước lại: - Em đừng chọc anh giận nha. Anh mà nóng lên là chuyện gì cũng dám làm cả. Chiếc xe đang ngon trớn bông nhiên thắng gấp. Trán cô đạp vào vai anh đau điếng: - Nè! Nhớ sửa xe giùm luôn nha. Nhìn theo bạn, Khải Hoàn lắc đầu. Anh mỉm cười, nhưng nụ cười không trọn vẹn. Đưa tay sờ trán, Minh Dung làu bàu: - Tôi mà chấn thương, anh sẽ bầm mình với tôi. Cho anh biết, tôi có ba thằng em trai đó.Giả vờ rụt vai, Thiện Lương lè lưỡi: - Ui da! Sợ quá! Em nỡ lòng giết người yêu sao? - Đừng có đùa quá lố nha. Tôi với anh yêu nhau hồi nào? Thấy tôi im lặng, tưởng tôi hiền à? - Cám ơn lời cảnh cáo, tôi đã biết cô hung dữ đến cỡ nào rồi, không cần nói nhiều làm gì. Ngồi yên đi, tôi chạy nhanh đây. Thường ngày cô rất sợ tốc độ nhanh nhưng sao hôm nay ngồi sau lưng anh, cô cảm thấy rất an toàn. Một cảm giác nhẹ nhàng chiếm lấy cô. Cô lắc nhẹ đầu tung bay làn tóc theo gió. Khẽ mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt tươi tắn của cô, anh giảm dần tốc độ và chuyển sang đường khác mà cô không hề biết. Con đường này đảm bảo khi đến tòa soạn sẽ trễ mất thôi. Bước lên xe, đang loay hoay tìm chỗ ngồi thì … - À … Chiếc xe lăn bánh làm mọi người ngã dồn về phía sau. Thân hình một cô gái đè lên người anh. Minh Sang nín cả thở, anh nhìn cô gái trân trân. Cô gái thì thật là vô tư. Chỉ biết la đau, đến khi có người lên tiếng, cô mới giật mình. - Trời ơi! Cô đứng lên cho cậu ấy ngồi dậy đi. Nằm hoài như vậy có cậu ấy đau chứ cô đau cái gì. Cô gái bật dậy như chiếc lò xo, mặt đỏ bừng: - À! Xin lỗi anh, tôi thật vô ý. Ngồi dậy thở phào nhẹ nhõm, anh lắc đầu: - Không có chi. Cô có bị thương không? - Dạ không, cám ơn anh. Nhặt cặp lên, Minh Sang đưa tay: - Cô ngồi đi, tôi đứng được rồi. Cô gái nhìn anh rồi mỉm cười: - Cám ơn anh. Bắt đầu từ đó, chiếc xe thì lăn bánh còn mắt của anh chỉ tập trung nhìn phía trước. Anh đâu có biết cô gái kia đang nhìn anh đến không chán. Cách mấy phút, cô lại đưa mắt nhìn anh. Phát hiện ra một vết bẩn nơi cổ áo anh, cô đứng lên: - Anh gì ơi? Minh Sang vừa quay lại thì chiếc xe cũng thắng gấp. Cô gái té úp thẳng vào người anh. Anh cũng quá bất ngờ, đưa tay chụp vào tay vịn xe. Cô gái ôm trọn Minh Sang vào lòng, môi cô chạm vào má anh làm cả hai chết đứng. Một cảm giác tê dại chạy khắp người cả hai. Chiếc xe trở lại vận tốc bình thường. Cô gái buông nhanh Minh Sang ra, đỏ mặt: - Xin lỗi anh, tôi … tôi … Mọi người xung quanh thì phì cười, trước cảnh tượng trớ trêu như vậy.- Trời ạ! Hai người giống một cặp tình nhân quá. Minh Sang cũng lúng túng không kém, anh thật khó mở lời.