Dịch ĐỖ TUẤN ANH
Chương 1

Dành tặng tất cả các giáo viên và tình nguyện viên trên

khắp nước Mỹ đã chung tay góp phần giúp Dự án

“Cả Nước Mỹ Cùng Đọc Sách” trở thành hiện thực.

Cuốn sách này cũng xin được dành tặng cho

hương hồn Yossi Chaim Paley (14/04/1988 – 10/03/2001)

Cậu bé quả cảm nhất mà tôi từng biết.

Một người bị kết tội oan bao giờ cũng bị người đời

phỉ báng; trong tình cảnh quẫn bách, anh ta sẽ nổ súng bừa phứa. Thế nào chẳng có người dính đạn.

Khuyết danh.

“Tốc độ, bất ngờ, ra tay quyết liệt”

Phương châm giải cứu con tin

eb London sử dụng một khẩu bán tự động SR75 được chính tay một nghệ nhân làm súng huyền thoại thửa riêng cho anh. Một khẩu SR không chỉ xuyên thủng thịt và xương như bình thường mà còn phá toác chúng ra. Web không bao giờ ra khỏi nhà mà thiếu thứ vũ khí được mệnh danh là vua của các loại súng này, vì cuộc sống của anh gắn liền với bạo lực. Lúc nào anh cũng phải sẵn sàng cho việc giết người, thật hiệu quả và gọn ghẽ. Lạy Chúa, nếu chẳng may anh giết nhầm một mạng người chắc anh cũng sẽ tự nhai một viên tương tự để không phải chịu đựng nỗi bất hạnh và cắn rứt chắc chắn sẽ đeo đẳng suốt đời. Công việc kiếm cơm hàng ngày của Web là như vậy. Không thể nói là anh yêu nghề, nhưng quả thực anh là người xuất chúng nhất trong lĩnh vực này.
Mặc dù có khẩu súng gắn chặt trên tay hầu như mọi nơi, mọi lúc trong cuộc sống, nhưng Web không phải loại người thích nâng niu vũ khí của mình. Anh chẳng bao giờ coi một khẩu súng ngắn là bạn hay đặt cho nó một cái biệt hiệu nào đó, nhưng vũ khí vẫn là một phần quan trọng trong đời anh, cho dù cũng giống như thú hoang, súng đạn không phải lúc nào cũng dễ thuần. Ngay cả những sĩ quan cảnh sát được huấn luyện bài bản cũng bắn trượt mục tiêu như thường, mười phát có khi trúng tám đã là may. Nhưng đối với Web, đó không chỉ là điều không thể chấp nhận được, mà còn là tự sát. Anh có nhiều phẩm chất điên rồ, nhưng thích tự tìm cái chết thì chắc chắn là không. Phải nói thật là không thiếu kẻ muôn giết anh và đã có lần chúng đã suýt hạ được kẻ thù của mình.
Quãng dăm năm trước, người ta tìm thấy anh trong tình trạng đã mất một hay hai lít máu gì đó, nằm thẳng cẳng trên sàn phòng thể dục của một trường trung học, xung quanh là những xác chết nằm la liệt, hoặc những người đang ngắc ngoải. Sau khi chiến thắng những vết thương của mình và làm cho các bác sĩ phải sững sờ, Web bắt đầu quay sang sử dụng khẩu SR thay vì loại tiểu liên mà các chiến hữu của anh vẫn ì ạch vác theo.
Thoạt trông thì khẩu súng cũng chẳng khác gì một khẩu M 16. sử dụng loại đạn cỡ 308 ([1]), và luôn là một sự lựa chọn tuyệt vời khi mục đích của người dùng là đe dọa. Khẩu SR khiến tất cả mọi người đều tỏ ra muốn là bạn với anh.
Qua cửa kính đen sì của chiếc Suburban, Web chăm chú theo dõi những bóng người đang chuyển động dọc các góc phố cùng những nhóm người khả nghi náu mình trong các hẻm tối. Khi họ đã tiến sâu hơn vào khu vực nguy hiểm, ánh mắt cảnh giác của Web lại quay về trên phố, nơi anh biết rõ rằng mỗi chiếc xe đều có thể là một pháo hạm ngụy trang. Anh đang dè chừng những ánh mắt lấm lét, những cái gật đầu hoặc những ngón tay kín đáo lướt trên điện thoại di động, như thể đó là dấu hiệu bọn chúng đang âm mưu hạ gục gã Web cứng đầu.
Chiếc Suburban rẽ qua một góc phố và dừng lại. Web liếc nhìn sáu người đồng đội đang cùng anh chen chúc trong xe. Anh biết họ cũng đang nung nấu một ý nghĩ giống hệt anh: ra khỏi xe thật nhanh và gọn gàng, cơ động tới những vị trí phong tỏa, thiết lập đội hình phát huy hỏa lực. Trong phương trình này không có chỗ cho sự sợ hãi, tuy nhiên căng thẳng lại là chuyện khác. Sợ hãi không phải là bạn của anh; thực ra nó còn có thể là nguyên nhân khiến anh mất mạng như chơi.
Web hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Anh cần duy trì mạch đập ở mức 60 -70. Chỉ cần mạch lên đến 85 lần/phút là tay cầm súng của ta sẽ run bần bật; lên đến 90 có nghĩa là ta không còn khả năng bóp cò, vì máu như bị tắc lại trong tĩnh mạch, vai và cánh tay cứng đờ. Nếu mạch quá 100 lần /phút, chắc mười mươi là có một con voi đứng trước mặt khoảng một mét ta cũng sẽ bắn trượt; trong trường hợp này thì tốt nhất là dán lên trán mình dòng chữ HÃY GIẾT TÔI NHANH LÊN. vì sớm muộn thì kiểu gì ta cũng bị hạ thôi.
Web cảm thấy phấn chấn và tự tin hẳn lên. Đối với anh càng những lúc bấn loạn nhất lại là lúc cần bình tĩnh nhất.
Chiếc Suburban lại chạy tiếp, rẽ qua một góc phố nữa và lại dừng lại. Đây là lần cuối cùng, Web biết chắc thế. Trạng thái tĩnh của máy radio đeo trên tai mỗi người bị phá vỡ khi Teddy Riner nói vào mic của anh ta. “Charlie gọi TOC, đề nghị được toàn quyền hành động và xin được phép chuyển sang màu vàng.” Qua chiếc mic gắn trên tai của mình, Web nghe thấy TOC (tên đầy đủ là Tactical Operations Center - Trung tâm Tác chiến Chiến thuật) trả lời cộc lốc, “Charlie One, nghe rõ, đợi lệnh.” Trong thế giới của Web, “màu vàng” là vị trí cuối cùng của khâu ẩn mình và phong tỏa; “xanh lục” là địa điểm xảy ra khủng hoảng, thời khắc quyết định: đột kích. Việc phải chạy xuyên qua khoảng đất linh thiêng nằm giữa màu vàng tương đối an toàn thoải mái, với khoảnh khắc hành động màu xanh nhiều khi không hề đơn giản chút nào. “Toàn quyền hành động” - Web làu bàu. Đó chẳng qua là cách nói khác của việc yêu cầu được cho phép nổ súng nếu cần thiết, nghe như thể họ đang yêu cầu cấp trên cho phép mặc cả thêm bớt vài đô la cho một chiếc xe cũ. Trong tai lại nghe vang lên tiếng của TOC. “TOC gọi tất cả các đơn vị: Các anh có toàn quyền hành động và được phép chuyển sang màu vàng.
“Cám ơn rất nhiều, TOC.” Web nép sát cửa sau của chiếc Suburban. Anh sẽ đi đầu còn Roger McCallam bọc hậu. Tim Davies bao quát ở bên và Riner là chỉ huy đội. Big Cal Plummer và hai tay súng khác, Lou Patterson và Danny Garcia, đứng im, lạnh lùng như đá tảng, nai nịt gọn gàng với khẩu tiểu liên MP-5, lựu đạn mù ([2]), súng ngắn cỡ nòng 45 ([3]). Ngay khi cửa mở tung, họ sẽ lao ra và tỏa thành đội hình nan quạt, sẵn sàng đương đầu với hiểm họa từ mọi hướng. Họ sẽ chạm ngón chân xuống trước, rồi mới đến gót chân, đầu gối hơi khuỵu xuống để giảm độ giật khi cần nổ súng. Mặt nạ của Web làm tầm quan sát của anh giảm đi đáng kể: chỉ còn là một sân khấu Broadway ([4]) thu nhỏ của màn kịch lộn xộn sắp xảy ra, có điều là không cần phải mua vé đắt tiền và diện những bộ đồ lịch lãm. Từ giờ trở đi chỉ cần ra hiệu bằng tay là đủ. Khi đạn đang bay chiu chíu vào người, đằng nào thì bạn cũng khó mà mở miệng nổi. Web không bao giờ nói chuyện khi làm việc.
Anh nhìn Danny Garcia vượt qua mặt mình, giống hệt như mọi khi. Và Web lại nói câu lần nào anh cũng, nói khi Garci bước qua mặt mình trước khi mở tung cửa chiếc Chevy Suburban. “Chúa khôn lắm nên chẳng mò đến đây đâu. Chỉ còn anh em mình thôi nhé”. Web lúc nào cũng nói câu này với vẻ pha trò, nhưng thực ra anh không hề đùa.
Năm giây sau, cửa xe mở bung và cả đội lao vọt ra, còn cách địa điểm zero khá xa. Bình thường thì họ thích lái xe đến tận nơi và đánh đòn phủ đầu bằng một loạt thuốc nổ 2x4, nhưng việc cung ứng hậu cần trong trường hợp này thì hơi khó khăn. Những chiếc xe bị bỏ lại, tủ lạnh hỏng bị xô đổ lăn lóc và những vật dụng cồng kềnh khác đã chặn kín đường tiếp cận mục tiêu.
Radio gắn ở tai lại vang lên tiếng gọi từ những tay súng bắn tỉa của Đội X quang. Đội này cho biết, có một số người ở trong con hẻm trước mặt, nhưng không thuộc nhóm mà Web đang săn lùng, ít nhất thì những tay bắn tỉa cũng cho là như vậy. Web và đội Charlie của mình cùng đồng loạt đứng bật dậy và lao vào con hẻm. Bảy thành viên của đội Hotel cũng vừa lao ra khỏi một chiếc Suburban khác đậu ở phía đầu kia của khối nhà để tấn công mục tiêu từ bên trái. Theo kế hoạch thì hai đội Charlie và Hotel sẽ gặp nhau ở đâu đó giữa khu vực tác chiến được ngụy trang như một khu dân cư bình yên này.
Lúc này thì Web và đồng đội đang tiến về phía đông, một cơn bão sắp ập tới, thổi tung người họ. Sấm, chớp, gió thốc và mưa tạt ngang mặt đường như làm gián đoạn thông tin liên lạc, phá hỏng những vị trí chiến thuật và làm mọi người phát điên, mà trớ trêu thay là lại đúng vào những thời điểm quyết định nhất khi mọi hành động và kế hoạch đều phải vận hành hoàn hảo. Cho dù được trang bị vũ khí và thiết bị hiện đại đến tận răng thì trong trường hợp này, cách duy nhất để chống chọi lại cơn giận dữ của thiên nhiên là chạy nhanh hơn nữa. Họ chạy rầm rập dọc con hẻm hẹp, lổn nhổn ổ gà trên mặt đường nhựa đầy rác rưởi. Hai bên đường là những tòa nhà xây kín mít, mặt tường gạch lỗ chỗ vết đạn của hàng thập kỷ giao tranh. Ở đây, tất nhiên là cũng có những người không hoàn toàn hư hỏng, nhưng hầu hết là những thanh niên thanh toán nhau vì tranh giành đàn bà và ma túy, hoặc cả hai. Ở đây, súng là điều giúp bạn trở thành một người đàn ông, cho dù bạn mới chỉ là một thằng nhóc đang nhảy chân sáo ngoài đường phố và háo hức đọc quyển truyện tranh vừa phát hành sáng thứ bảy, trong đầu đinh ninh rằng nếu bạn có khoan thủng một lỗ to đùng trên đầu ai đó thì sớm muộn anh ta vẫn sống lại và chơi với bạn.
Họ ập tới bao vây nhóm thanh niên mà các tay súng bắn tỉa đã thông báo: một đám thanh niên choai choai da đen, Latin và châu Á đủ kiểu đang mặc cả, mua bán ma túy. Hiển nhiên là lợi nhuận cao và việc dễ dàng mua bán trao tay đã vượt qua mọi rào cản về sắc tộc, tín ngưỡng màu da hoặc tư tưởng chính trị. Web có cảm giác mấy gã choai choai dặt dẹo này chỉ cần hít thêm một hơi, chích thêm một mũi, hoặc nuốt thêm một viên ma túy là đi đời nhà ma. Anh lấy làm lạ là lũ rác rưởi du thủ du thực này không hiểu sao vẫn còn đủ sức và độ tỉnh táo để thực hiện việc mua bán thứ thuốc độc chết người này.
Trước sự xuất hiện của các thành viên nhóm Charlie mang áo giáp chống đạn, súng trên tay lăm lăm hăm dọa, tất cả những tên bán ma túy nhãi nhép đều quỳ sụp xuống lạy như tế sao, rối rít van xin tha chết. Web để tâm đến thằng nhãi duy nhất vẫn đứng nguyên. Trên đầu nó là một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ - biểu tượng của một băng nhóm nào đó.
Thằng nhóc trông rất bặm trợn, eo thon, vai u lên; chiếc quần sóc mặc trễ lộ cả phần khe mông, chiếc áo bó lệch hẳn sang một bên khoe phần thân trên đầy cơ bắp. Mặt nó câng câng, ra vẻ Tao khôn ngoan hơn, chịu chơi hơn và sẽ sống lâu hơn mày. Quả thật là Web cũng phải ngầm thừa nhận rằng trông nó rất hợp với dáng vẻ đại ca giẻ rách này.
Chỉ cần ba mươi giây là có thể xác định rằng tất cả bọn bán ma túy, chỉ trừ thằng nhóc Khăn Sặc Sỡ, đều đang phê thuốc và không thằng nào mang súng - hay điện thoại di động để có thể đánh động mục tiêu. Thằng Khăn Sặc Sỡ có một con dao, nhưng dao thì chẳng nước mẹ gì khi phải đối đầu với tiểu liên và áo giáp chống đạn. Cả đội để mặc cho thằng nhóc giữ con dao của nó. Nhưng khi cả đội Charlie tiếp tục tiến, Cal Plummer vẫn phải quay lưng lại đi giật lùi, khẩu MP-5 lăm lăm chĩa vào nhà doanh nghiệp trẻ trong con hẻm, chỉ là để đề phòng cho chắc ăn.
Thằng Khăn Sặc Sỡ gọi với theo Web. Nó nói gì đó đại loại là thán phục khẩu súng của anh và đề nghị mua lại. Nó sẽ trả cho anh rất hậu hĩnh. Nó hét toáng lên như thế, và rồi nói rằng nó sẽ dùng khẩu súng để bắn chết Web và tất cả thành viên trong đội. HA-HA! Web liếc lên các mái nhà, nơi anh biết là các thành viên của đội Whiskey và đội X quang đã triển khai vào các vị trí bắn tỉa, đầu ngắm của mỗi khẩu súng đã dính chặt vào sọ của những thằng mất dạy này. Những xạ thủ bắn tỉa bao giờ cũng là bạn thân nhất của Web. Anh biết rất rõ họ thực hiện công việc như thế nào vì bản thân anh cũng đã là một xạ thủ bắn tỉa suốt bao năm liền.
Đã có thời Web phải nằm bẹp hàng tháng trời trong những đầm lầy ẩm ướt, chung sống với lũ rắn khốn khiếp bò trườn cả lên người. Hoặc không thì lại nằm kẹp giữa một khe núi gió thổi cắt da cắt thịt, báng súng bọc da áp chặt lên má, căng mắt theo dõi mục tiêu qua kính ngắm, vừa phải yểm trợ vừa hướng dẫn cho đội đột kích. Thời gian làm xạ thủ bắn tỉa đã giúp anh phát triển nhiều kỹ năng quan trọng, trong đó phải kể đến cách đi tiểu thật khẽ vào một cái chai. Những bài học khác là: sắp xếp các gói thức ăn theo thứ tự để ngay cả trong đêm đen như mực anh cũng vẫn có thể tự nạp năng lượng; bố trí đạn thật hợp lý để nạp lại thật nhanh; tự ép mình tuân thủ một chế độ nghiêm ngặt như trong quân đội để giữ lấy cái mạng còm. Chỉ có điều Web không hiểu những kỹ năng đó liệu có giúp gì được anh nếu phải chuyển sang một cuộc sống dân sự yên lành.
Cuộc sống của một xạ thủ bắn tỉa luôn phải cân bằng giữa thái cực này với thái cực khác. Bạn cần chiếm lĩnh vị trí bắn tốt nhất nhưng lại phải đảm bảo kín đáo nhất, và nhiều khi hai tiêu chí này mâu thuẫn với nhau hoàn toàn. Đơn giản là bạn phải xoay xở trong khả năng cao nhất có thể. Nhiều giờ, nhiều ngày, nhiều tuần, thậm chí là nhiều tháng nằm bẹp một chỗ, không làm gì đến mức ươn người, tinh thần xuống đến mức thấp nhất, để rồi chợt bùng lên khi tình huống đối đầu nổ ra, đạn vãi như mưa, đến hoa cả mắt, và trong những hoàn cảnh như vậy việc nhầm lẫn hoàn toàn có thể xảy ra. Mỗi quyết định nổ súng có nghĩa là sẽ có người mất mạng, và bạn không bao giờ biết chắc liệu cái chết của chính mình có là một nghiệm trong phương trình hay không.
Lúc nào Web cũng có thể mường tượng lại những hình ảnh đó chỉ trong chớp mắt, rõ ràng như chúng mới chỉ diễn ra ngày hôm qua. Cả kẹp đạn năm viên luôn sẵn sàng trong băng đạn có lò xo đẩy chờ đến lúc được xuyên thẳng vào kẻ thù với tốc độ nhanh gấp đôi ánh sáng chỉ cần Web ấn chiếc cò súng cực nhạy của mình. Chỉ có người xâm nhập vào phạm vi kiểm soát của anh là Web sẽ nổ súng và thế là một con người bỗng chốc biến thành một cái xác nằm còng queo trên mặt đất. Tuy nhiên những phát bắn quan trọng nhất mà Web từng có lại là những phát đạn mà anh chưa hề bắn. Nói tóm lại, bắn tỉa là công việc như thế đấy. Không phải công việc dành cho những kẻ nhát gan, những kẻ ngu ngốc, và thậm chí là cả những kẻ chỉ thông minh ở mức bình thường.
Web thầm cảm ơn những anh bạn bắn tỉa chiếm lĩnh ở phía trên và xộc thẳng về cuối hẻm.
Tiếp theo, họ nhìn thấy một đứa trẻ, có lẽ chỉ khoảng chín mười tuổi gì đó, ngồi trên một ụ bê tông, chẳng áo xống gì sất, xung quanh chăng thấy người lớn nào cả. Cơn bão sắp đến đã làm nhiệt độ trong nhiệt kế giảm ít nhất là 6 độ C, và cột thủy ngân vẫn tiếp tục xuống nữa. Vậy mà thằng bé vẫn trần như nhộng. Chẳng biết đã bao giờ nó có áo mặc chưa?
Web tự hỏi. Anh đã chứng kiến quá nhiều cảnh đời trẻ thơ cơ cực. Anh không tự coi mình là kẻ yếm thế, mà là một người thực tế. Anh thấy xót xa cho những sinh linh bé nhỏ, nhưng anh cũng chẳng thể giúp chúng điều gì. Đó là chưa kể thời buổi này khi khắp nơi đều đầy rẫy những mối đe dọa tiềm ẩn, vì vậy Web vẫn phải cảnh giác lướt khắp người thằng bé từ đầu đến chân, để xem có vũ khí nào không. Thật may mắn là không có gì; Web đâu có thích thú gì việc phải bắn một đứa trẻ.
Thằng bé nhìn thẳng vào mắt anh. Dưới vầng sáng hắt ra từ một chiếc cột đèn không hiểu sao còn chưa bị bắn vỡ, gương mặt thằng bé hiện lên cực kỳ sống động. Web nhìn rõ cơ thể gày gò của nó, vai và cánh tay rắn đanh bọc quanh hai bên xương sườn dô ra, trông như một cái cây đùn vỏ dầy sần sùi quanh một vết thương. Ngang trán thằng bé là một vết sẹo do dao chém. Trên má trái của nó là một cái lỗ sâu hoắm nhăn nhúm và lồi lõm, dấu vết không lẫn vào đâu được của một viên đạn. Cái này thì Web biết chắc.
“Quỷ bắt mày xuống địa ngục đi,” thằng bé thốt lên bằng một giọng uể oải, rồi phá lên cười, hay nói đúng hơn là nó kêu khành khạch. Câu rủa và tiếng cười ma quái của thằng bé làm Web thấy choáng váng như sấm nổ bên tai, không hiểu sao anh cứ thấy sởn cả gai ốc. Anh đã gặp nhiều thằng nhóc thuộc loại hết thuốc chữa giống nó, chúng ở khắp mọi nơi quanh đây, nhưng vẫn có điều gì đó bất nhẫn trong đầu mà anh không sao hiểu được. Có lẽ anh đã làm công việc này quá lâu chăng, và đây lại hoàn toàn không phải lúc để bắt đầu nghĩ về điều đó?
Ngón tay trỏ của Web băn khoăn đặt trên cò súng, anh nghiêm trang sải những bước dài về phía trước mặc dù trong thâm tâm phải cố gắng hết sức để gạt bỏ hình ảnh thằng bé quái đản ra khỏi đầu. Web là một người chắc lẳn, không phải dạng vai u, thịt bắp, nhưng bù lại anh có hai cánh tay rất dài, những ngón tay khỏe mạnh, và đôi vai rộng trông rất vững chãi. Và cho đến lúc này Web vẫn là người nhanh nhất trong đội và cũng là người có khả năng chịu đựng bền bỉ nhất. Anh có thể chạy những chặng tiếp sức l0km suốt cả ngày. Tốc độ và sự bền bỉ của anh lúc nào cũng vượt trội so với những người chỉ có cơ bắp bắt mắt. Xét cho cùng thì cơ bắp hay mỡ cũng đều bị đạn xuyên thủng dễ dàng. Nhưng tất nhiên là đầu đạn chì không thể làm bạn đau nếu bạn không để nó bắn trúng mình.
Hầu hết mọi người đều miêu tả Web London, với đôi vai rộng và chiều cao 1m90, là một người cao lớn. Nhưng thường thì mọi người chỉ chú ý đến phía mặt bên trái của anh, hay đúng hơn là những gì còn lại của phía mặt bên đó. Web phải bất đắc dĩ chấp nhận rằng quả thật ngày nay y học có thể làm được những điều kỳ diệu: các bác sĩ đã tái tạo lại phần xương gò má và cái mặt nát bấy của anh phía bên phải. Nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó nhận ra vết thương khoét sâu hoắm, xương gò má nhô hơi cao, và vết ghép còn lờ mờ của những mảnh xương, thịt mới cấy vào. Đẹp lắm, ai cũng bảo vậy, tất nhiên là trừ Web.
Đến cuối con hẻm, họ dừng lại một lần nữa, tất cả đều khom người thật thấp. Sát bên cạnh Web là Teddy Riner, qua thiết bị radio Motorola không dây của mình, Riner liên lạc với TOC, báo cáo cho họ biết đội Charlie đã đến vị trí màu vàng và xin phép chuyển sang màu xanh lục - “vị trí khủng hoảng” của mục tiêu, trong trường hợp này đơn giản đó chỉ là tên gọi khác của cánh cửa trước. Web giữ khẩu SR75 bằng một tay, tay kia lần xuống báng khẩu súng ngắn 45 cũng là hàng thửa riêng, đeo gọn ghẽ bên đùi phải. Anh còn một khẩu nữa giống hệt như vậy đeo trên miếng gốm hộ tâm che giữa ngực. Và anh cũng chạm cả vào khẩu đó trong nghi thức tâm linh trước khi tấn công của mình.
Web nhắm mắt và hình dung những gì sắp diễn ra trong vòng một phút nữa. Họ sẽ cơ động sát cửa trước. Davies sẽ đến trước và đứng giữa đội hình để cài mìn. Các tay súng sẽ cầm lăm lăm lựu đạn mù ở tay không thuận. Chốt an toàn của những khẩu tiểu liên đã được mở ra, những ngón tay thả lòng đặt sẵn trên cò súng, sẵn sàng nã đạn. Davies sẽ tháo chốt an toàn trên hộp điều khiển và kiểm tra lại dây dẫn đến kíp nổ nối với khối thuốc phá, rà soát xem còn trục trặc nào không và hy vọng mọi chuyện đều trơn tru. Riner sẽ liên lạc với TOC những từ chuyên biệt: “Charlie đã ở vị trí xanh lục.” Bao giờ cũng vậy, TOC sẽ trả lời, “Sẵn sàng, tôi đang kiểm soát.”  Câu trả lời đó lần nào cũng làm Web bực bội, bởi không hiểu làm thế nào một thằng cha quái quỷ ở đâu đó lại kiểm soát được những gì họ làm ở đây?
Trong suốt sự nghiệp của mình, Web chưa bao giờ nghe thấy TOC chạm đến mốc cuối cùng của mỗi lần đếm ngược. Sau tiếng đếm đến “hai”, những tay bắn tỉa sẽ đồng loạt nổ súng vào mục tiêu, một loạt súng cỡ 308 nã đạn cùng lúc chẳng tạo nên âm thanh ấn tượng nào. Nhưng rồi quả mìn đột kích sẽ nổ bùm trước khi TOC kịp nói “một” và trong cơn cuồng phong khủng khiếp cao tần đó dường như ý nghĩ trong đầu ta cũng bị thổi bay. Thực ra nếu bạn nghe được TOC đếm ngược đến tận cùng thì tức là bạn đã gặp rắc rối to rồi, vì điều đó cũng đồng nghĩa với việc bộc phá đột kích có trục trặc không nổ được. Và như thế thì quả là một điềm cực gở cho công việc gày hôm đó.
Khi khối bộc phá đã phá toang cửa trước. Web và đội của mình sẽ thâm nhập vào mục tiêu, ném lựu đạn mù. Đây quả là tên gọi phù hợp cho thứ vũ khí này, vì bất kỳ ai mở mắt khi nó nổ chắc chắn sẽ bị mù, ít nhất là trong một thời gian dài, còn tiếng nổ khủng khiếp của nó cũng làm nạn nhân thủng màng nhĩ. Nếu trong quá trình đột kích, họ tiếp tục gặp phải những cánh cửa bị khóa chặt thì chắc chắn là ổ khóa của chúng cũng sẽ bị khuất phục sau vài phát đạn cối thô bạo của Davies, cùng lắm thì lại phải dùng một quả mìn dán - trông giống như một miếng cao su dẻo nhưng chứa đầy thuốc nổ C4 mà không cánh cửa nào chịu nổi. Họ sẽ triển khai cơ động như được lập trình sẵn, tập trung vào người và vũ khí phát hiện trên đường đột kích, nổ súng thật chính xác, tư duy như người ta chơi cờ. Việc liên lạc sẽ được thực hiện qua tiếp xúc trực tiếp. Tập kích điểm nóng, xác định vị trí giam giữ con tin, đưa họ ra ngoài nhanh chóng và an toàn. Điều duy nhất bạn không được nghĩ đến là cái chết. Ý nghĩ tiêu cực đó lấy đi quá nhiều sức lực và thời gian cần thiết cho nhiệm vụ, và nhất là nó sẽ làm tiêu tan những bản năng và kỷ luật đã ăn sâu vào máu thịt của một người từng làm đi làm lại kiểu công việc nguy hiểm như thế này.
Theo những nguồn tin tình báo đáng tin cậy thì tòa nhà mà họ đang đột kích, tập trung toàn bộ những trùm tài chính của một đường dây ma túy lớn có tổng hành dinh ở thành phố thủ đô này. Trong mẻ lưới béo bở tối nay còn có cả những tay kế toán và chủ ngân hàng bự nhất, những nhân chứng cực kỳ giá trị của chính phủ nếu Web và đồng đội có thể đưa họ ra ngoài an toàn. Được như thế, các cơ quan chính phủ sẽ có bằng chứng để tấn công những nhân vật chóp bu và thế lực nhất từ nhiều phía.
Ngay cả những tay trùm ma túy cũng phải kiêng sợ một đòn tấn công trực diện của IRS (Cục Thuế thu nhập nội bộ). Vì nói cho đúng thì làm gì có tay trùm nào tự giác nộp thuế cho chú Sam? Đó là lý do đội của Web được triệu đến. Họ là những chuyên gia giết những người cần giết, nhưng cũng giỏi không kém trong việc giữ mạng sống cho những người cần sống. Ít nhất thì cũng là cho đến khi những cái lưỡi này đặt tay lên Kinh thánh tuyên thệ, chịu đứng ra làm chứng trước tòa và giúp chính phủ tống những  tay trùm vào nhà đá bóc vài chục cuốn lịch.
Sau khi TOC ra mệnh lệnh xong, quy trình đếm ngược sẽ bắt đầu: “Năm, bốn, ba, hai…”
Web mở choàng mắt, trấn tĩnh lại. Anh đã sẵn sàng. Mạch đập lúc này là sáu mươi tư; Web biết chắc là như thế. OK, các chàng trai, sẵn sàng dọn dẹp nào. Trong tai nghe của anh lại vang lên tiếng của TOC lần nữa, đồng ý cho cả đội tiếp cận cửa trước.
Và đúng lúc đó Web London chợt tê cứng người. Cả đội của anh bật dậy khỏi vị trí ẩn nấp và lao vào vùng màu xanh lục, khu vực khủng hoảng, còn Web thì không. Dường như chân và tay của anh không còn là một phần cơ thể của chính anh nữa, giống như ta ngủ quên, nằm đè lên tay mình và khi tỉnh dậy thì thấy cả cánh tay tê dại không còn cảm giác. Hoàn toàn không phải vì khiếp sợ hay căng thẳng quá mức; đây là công việc mà Web đã làm quá lâu rồi. Vậy mà anh chỉ có thể đờ người nhìn cả đội Charlie lao vào mục tiêu. Khoảnh sân đã được xác định là khu vực nguy hiểm duy nhất trước khi tiếp cận địa điểm khủng hoảng, và cả đội đồng loạt tăng tốc, canh chừng tất cả các phía xem có bất kỳ dấu hiệu kháng cự nào không. Không có ai trong đội nhận ra rằng Web tụt lại sau.
Mồ hôi túa khắp người, tất cả các cơ bắp căng lên cưỡng lại thế lực bí hiểm nào đó đang ghì chúng xuống, Web chậm rãi đứng dậy được và loạng choạng về phía trước vài bước. Tay chân anh nặng như chì, cả người bừng bừng như bốc hỏa, đầu chỉ chực nổ tung, anh cố lảo đảo thêm một chút, đến sát mép sân, trước khi ngã sấp về phía trước, mặt đập thẳng xuống đất trong khi cả đội vẫn lao thẳng về phía cửa.
Anh chỉ kịp hé mắt lên để nhận ra đội Charlie vẫn đang lao rất nhanh, mục tiêu đã ở trước mặt, như đang cầu xin, mời gọi họ đến. Chỉ năm giây nữa là cả đội sẽ phát hỏa. Và đó là năm giây sẽ thay đổi cuộc đời Web London mãi mãi.
-------------------------
[1] Cỡ đạn theo đơn vị của Mỹ, khoảng 7,62mm như các loại tiểu liên phổ biến. (Tất cả những chú thích trong cuốn sách này là của người dịch).
[2] Loại lựu đạn gây tiếng nổ lớn và tóe sáng, làm choáng váng khiến đối phương bị ù tai và lóa mắt.
[3] Tức là tương ứng với cỡ nòng khoảng 11mm.
[4] Broadway: Sân khấu kịch New York, Mỹ