Dịch giả: Phùng Đệ & Trần Nam Lương
Chương 3
Vụ án viên hồng ngọc
(The Affair of the pink Pearl)

    
- nh làm cái quái gì trong tư thế này? - Tuppence thét lên khi vừa bước vào hậu cung của Hãng Thám tử quốc tế và thấy Đức ông chồng của mình phủ phục giữa một đống sách.
Ông bị bắt quả tang nặng nề đứng dậy.
- Anh thử xếp số sách cũ này lên nóc tủ và cái ghế dựa chết tiệt này đã gẫy gục vì anh nặng quá.
- Sách này tha ở đâu về thế anh? - Tuppence vơ lấy một cuốn - The Hound of Baskervilles [1] - Đọc lại cuốn này em thấy thích lắm!
- Em đón trước được ý anh - Tommy tuyên bố lúc đang cẩn thận phủi bụi trên áo quần mình - Thỉnh thoảng chúng mình cần dành nửa giờ cho những nhà tiểu thuyết trinh thám bậc thầy, bởi vì, em thấy đấy, Tuppence, anh buộc phải nhận rằng Thám tử như chúng ta chỉ là những tay tài tử. Đương nhiên chúng chẳng có khả năng gì, nhưng nắm được kỹ thuật thì rất tốt. Những tiểu thuyết như Le Chien des Baskervilles do những tác giả chuyên ngành danh tiếng nhất viết. Anh có ý định đọc nhiều nhà văn và thiết lập sự so sánh giữa những phương pháp được sử dụng để giải quyết những vấn đề tội phạm.
- Anh biết không, Tommy, em luôn tự hỏi những thám tử tưởng tượng ấy trong thực tế sẽ hoạt động ra sao?
Tuppence cầm lấy một cuốn khác và đọc tựa đề.
- Giả dụ như, anh khó mà bắt chước hệt được như Thorndyke: anh có chút kinh nghiệm y khoa nào đâu, cũng chẳng có chút khái niệm pháp lý nào và em không nghĩ rằng khoa học là điểm mạnh của anh.
- Biết đâu đấy. Trái lại, được cái thuận lợi là anh có một camera rất tốt và anh dự định chụp đủ thứ dấu vết để có thể nghiên cứu thỏa thích. Giờ đây, cô bạn thân mến của anh ơi, em hãy vắt óc ra mà nghĩ xem... cái này gợi cho em ý gì?
Ông chỉ vào phái bên trong chiếc tủ, chỗ một chiếc áo ngủ kiểu hơi có vẻ vị lai được đặt cạnh một đôi giày hàm ếch và một cây violon.
- Đương nhiên phải là như vậy, anh Watson thân yêu!
- Đúng! Dấu ấn của Sherlock Holmes mà!
Ông cầm cây violon và lơ đãng kéo chiếc archet trên dây đàn khiến Tuppence lập tức kêu lên một tiếng thất thanh.
Đúng lúc ấy một tiếng chuông ngập ngừng reo trên bàn làm việc, báo hiệu có khách và Albert buộc phải làm kế hoãn binh. Vội vàng, Tommy xếp cây violon vào tủ và đẩy đám sách lên bàn giấy.
- Không phải vội vàng đến thế vì anh chắc thế nào Albert cũng phải nói rằng anh đang điện đàm với Sở Cảnh sát. Em về bàn làm việc và ngồi vào máy đi. Như thế gây được một bầu không khí thuận lợi. Nhưng mà thôi, em cứ ở lại đây, anh đọc em ghi. Chúng mình nhìn qua nạn nhân trước khi Albert dẫn vào.
Họ lại gần lỗ nhìn, chợt thấy một cô gái trạc tuổi Tuppence, đẫy đà, tóc nâu, có dáng mệt mỏi và cái nhìn kiêu kỳ.
- Áo quần rẻ tiền nhưng độc đáo - Tuppence nhận xét - Cho cô ta vào, Tommy.
Một phút sau cô khách bắt tay ngài Blunt lừng danh, trong khi Tuppence vẫn ngồi, mặt khiêm nhường nhìn xuống cuốn sổ ghi.
- Thư ký riêng của tôi, cô Robinson - Blunt ra hiệu tay, giải thích - Cô có thể nói không phải giữ gìn trước sự có mặt của cô ấy.
Ông ngả vào ghế phô-tơi, mắt lim dim và nhận xét bằng một giọng thông thường:
- Mượn ô tô vào giờ này trong ngày làm cô thấy khó chịu ư thưa cô?
- Tôi đến bằng taxi.
- Thật ư?
Với một cái nhìn trách móc, Tommy nhìn chằm chằm chiếc vé xe buýt tố cáo ló ra từ chiếc găng tay của cô gái không quen. Cô gái mỉm cười và chìa đầu giấy màu xanh.
- Tôi nhặt được nó ở ngoài phố. Một chú bé hàng xóm sưu tập vé.
Tuppence kín đáo hắng giọng và chồng bà đưa mắt giận dữ nhìn cô gái:
- Nông nỗi nào dẫn cô đến với chúng tôi - Đột nhiên ông hỏi - Cô có việc cần đến sự giúp đỡ của chúng tôi, thưa cô?...
- Thưa tôi là Kingston Bruce. Tôi ở với cha mẹ tôi tại Wimbledon. Tối qua có người để mất tại nhà chúng tôi một viên ngọc giá trị lớn. Ông St. Vincent có mặt ở đó đã giới thiệu về hãng của ngài trong bữa ăn tối. Mẹ tôi muốn ngài nhận giúp cho vụ này.
Cô ta nói ra với một giọng cáu kỉnh gần như là miễn cưỡng. Rõ ràng là cô không đồng tình với mẹ cô và đến đầy trái với ý muốn của mình. Chột dạ, Blunt dò hỏi:
- Sao cô không gọi cảnh sát?
- Không. Có mà ngốc nếu chúng tôi khám ra nó chỉ lăn dưới một món đồ gồ trong nhà.
- Vì có thể kết cục đơn giản như vậy thì sao?
Cô Kingston Bruce nhún vai.
- Nhiều khi người ta dệt nên nhiều câu chuyện vì những điều vô nghĩa.
Tommy lên tiếng rõ rọt và nói với giọng nhà nghề:
- Đương nhiên, lúc này tôi rất bận.
- Tôi hiểu.
Cô gái đứng lên, thở dài nhẹ nhõm không thoát được sự chú ý của Tuppence.
- Tôi nghĩ là tôi có thể thu xếp để ghé qua Wimbledon. Xin cô cho địa chỉ nhà.
- Nhà Lauriers, Đại lộ Edgeworth.
- Cô Robinson làm ơn ghi cho.
Cô khách lưỡng lự một lát trước khi kết thúc khá khô khan:
- Vậy tôi chờ ông đến thăm. Xin chào.
- Cô gái kỳ cục - Tom cằn nhằn lúc cô ta đi khỏi - Khá khó hiểu.
- Em đồ chừng có khi chính cô ta ăn cắp viên ngọc... Nào, Tommy, xếp gọn sách lại và chúng ta đến nhà Kingston Bruce. Thực sự, anh sẽ đóng vai gì? Sherlock Holmes chứ?
- Anh cho là anh cần đến kinh nghiệm của vai này. Anh chẳng đã làm cho chiếc vé ô tô buýt lộ ra đấy ư.
- Hơn thế! Nếu là anh, em sẽ không quá công kích cô gái, cô tà mịn màng như hổ phách. Cũng đáng thương, cô gái tội nghiệp.
- Anh cho rằng em chỉ cần liếc qua đã biết rõ cô ta rồi phải không?
- Đó là điều, theo ý em, cần tìm được ở Lauriers - Tuppence giải thích, không để ý đến nhận xét khôi hài của chồng - Một nhà đầy những kẻ đua đòi ham muốn ngoi lên xã hội thượng lưu; ông bố, nếu còn, hẳn nắm giữ một cấp bậc quân đội quan trọng. Cô con gái khuôn theo cách sống của họ hẳn không tránh được đau khổ.
Tommy liếc nhìn lần cuối vào dãy sách xếp cẩn thận và lên tiếng vẻ nghĩ ngợi:
- Anh nghĩ là hôm nay anh sẽ sắm vai Thorndyke.
- Vụ này hình như không phải đặt trong khung cảnh giám định pháp y?
- Có lẽ vậy. Nhưng thời gian sẽ kéo dài giúp anh sử dụng chiếc camera mới, có ống kính tuyệt diệu nhất, tưởng chừng xưa nay chưa từng có.
- Em biết loại thiết bị này. Khi anh hiệu chỉnh xong, chọn cửa điều ánh sáng cần thiết, tính thời gian lộ sáng và tìm gióng khung thích hợp, đầu óc anh thấm mệt đến mức anh sẽ tiếc cái Kodak Brownie đơn giản.
- Chỉ có một tâm hồn không tham vọng mới bằng lòng một chiếc Brownie tầm thường.
- Này! Em đánh cuộc với anh rằng về phần em có thể đạt kết quả tốt hơn về phần anh.
Tommy không rõ sự thách thức ấy nên mới nhận xét:
- Anh cần có cái nạo píp. Không biết mua dụng cụ ấy ở đâu?
- Có sẵn chiếc mở nút chai đã được cấp bằng mà cô Araminta tặng chúng ta nhân dịp Noel...
- Một dụng cụ phá hủy tuyệt vời và một món quà không mong đợi phải không?
- Em sẽ đóng vai Polton. - Tuppence đột nhiên quyết định.
- Em ấy à? Em sẽ không có khả năng thực hiện cái kỳ tích nhỏ nhất của vai ấy?
- Bao giờ em cũng có thể xoa tay coi như thỏa mãn! Thế là quá đủ để bắt đầu. Em hy vọng rằng, về phần anh, anh sắp tiến hành lấy khuôn vết chân.
Thế là Tommy buộc phải lặng thinh. Sau khi đã thu lại chiếc mở nút chai của cô Araminta, họ ra xe và đi theo hướng Wimbledon.
“Lauriers” là một ngôi nhà lớn có kiến trúc phức tạp, mới sơn lại và bao quanh toàn là bồn hoa thẳng hàng những dãy tăm tắp loại cây mỏ hạc sặc sỡ.
Một người đàn ông dong dỏng cao, ria mép mảnh bạc, và cường điệu ra dáng quân nhân mở cửa trước khi Tommy có thời gian bấm chuông.
- Tôi ngóng ông tới, - Con người trịnh trọng hào hoa phong nhã giải thích - thưa ông Blunt, nếu tôi không lầm? Tôi là đại tá Kingston Bruce. Xin mời ông quá bộ tới văn phòng của tôi.
Ông ta dẫn khách tới một gian phòng nhỏ ở phía sau ngôi nhà.
- Anh chàng St. Vincent nói với tôi về những điều kỳ diệu của quý hãng. Vả lại tôi đã lưu ý quảng cáo của các vị trên báo. Việc phục vụ trong 24 giờ mà ông cam kết... một ý tưởng đáng chú ý. Đó là điều tôi đang cần.
Tommy thầm nguyền rủa Tuppence, chàng đáp:
- Rất tốt, thưa ngài đại tá.
- Vụ nàcùng nhau khám phá chúng?
- Anh sẽ không ngạc nhiên là em đã đoán đúng - Tommy thừa nhận - Nhưng anh không thấy thật rõ tại sao em cứ muốn can thiệp vào công việc tình cảm của người khác.
- Em là không can thiệp. Em chỉ đề nghị một thí nghiệm thú vị về mặt trinh thám. Chúng ta cần có sự tập dượt.
- Công việc lúc này hẳn không làm chúng ta quá lo lắn - Tommy nhượng bộ - Nhưng mục đích thực sự của em là đi đến Three Arts Ball và nhảy. Có thể nói rằng ý nghĩ của em có sự liên tục!
Tuppence phá ra cười trâng tráo.
- Hãy là người chơi đẹp, anh yêu quý. Anh hãy quên tuổi 32 và sợi lông xám ở lông mày trái của anh đi.
- Anh luôn yếu đuối với đàn bà! Liệu anh có trở thành trò cười bằng cách mặc áo quần giả trang hay không?
- Tất nhiên. Song anh có thể tin cậy ở em trong vấn đề này. Em có một ý tuyệt vời.
Tối hôm sau về tới nhà ông thấy Tuppence ló ra khỏi phòng và lao về phía ông, báo tin.
- Nó đã đến.
- Ai kia.
- Bộ quần áo. Anh đến mà xem.
Tommy nghe lời. Trên giường có một bộ comple đồng phục của đội viên cứu hỏa bổ sung thêm chiếc mũ cát sáng loáng.
- Lạy Chúa! Phải chăng tôi được tuyển vào đội cứu hỏa của Wembley mà không hay.
- Anh chưa hiểu. Anh hãy vắt óc ra mà suy nghĩ đi, anh bạn. Hãy chói sáng, anh Watson! Hãy là con bò tót đã vào trường đấu hơn mười phút.
- Gượm... Anh đã bắt đầu hiểu. Tất cả chỉ là che giấu một lý do bí mật. Em sẽ mặc gì, Tuppence?
- Một trong những bộ áo quần cũ của anh, mũ Hoa Kỳ và cặp kính sừng.
- Sự mô tả khá thô thiển nhưng anh nắm được ông Carty [6] giấu tên. Và anh là Riordan [6].
- Đúng. Em nghĩ rằng chúng ta phải thực hành những phương pháp Hoa Kỳ cũng như những phương pháp Anh Cát Lợi. Dù chỉ một lần, em sẽ đóng vai chính và anh là trợ lý khiêm nhường của em.
Tommy nhắc nhủ vợ:
- Đừng quên rằng bao giờ cũng vậy, một nhận xét ngây thơ của Dancy bình dị đã đặt ông Barty vào hướng tìm tòi đúng.
Nhưng Tuppence chỉ cười. Bà đang trong tâm trạng vui vẻ.
Buổi dạ hội là một trong những buổi thành công nhất. Cử tọa, âm nhạc, y phục hư ảo, tất cả góp phần làm vui thích đôi vợ chồng trẻ. Tommy quên vai người chồng mà người ta đã bắt ra khỏi nhà một cách miễn cưỡng và đang buồn chán.
Lúc kém mười phút đầy mười hai giờ đêm, họ đi ô tô đến Ace of Spades mang tiếng xấu. Như Tuppence miêu tả, đó là một cái hang dưới đất, trông thảm hại và vẻ ngoài rất kỳ quặc. Các cặp giả trang lúc nhúc ở đó, balo đóng kín xếp thành hàng đối diện với các bức tường và cặp Beresford chiếm một lô qua cửa hé mở có thể quan sát những gì xảy ra trong phòng.
- Em tự hỏi những ai là người làm chúng ta quan tâm. - Tuppence nhận xét - Anh nghĩ về cái cô ở đằng kia mặc áo quần bồ câu màu tím đỏ, có chàng Méphistophélès áo quần màu đỏ đi kèm.
- Anh thích ông Quan xảo quyệt và cái bà đang cố để được xem là một chiếc tàu bọc sắt... Theo anh là một chiếc du thuyền để rong chơi thì đúng hơn.
- Ông ta mới hóm hỉnh làm sao! Lão đã uống ra trò! Bà nào đang đi đến, trang phục thành con Đầm Cơ. Bộ quần áo thật tinh xảo.
Bà ta đi vào lô cạnh lô của họ, có người hộ tống đi theo, “Người mặc bộ quần áo bằng giấy báo” của “Alice ở xứ sở thần tiên”. Cả hai người đều trang phục kiểu con sói cổ điển, khá thông dụng ở Ace of Spades.
- Em đoán chắc rằng chúng ta rơi vào một bầu không khí đầy khả ố, - Tuppence phát biểu, mắt nhìn long lanh - những điều tai tiếng đang được chuẩn bị ngầm khắp quanh ta.
Một tiếng la, rõ ràng là tiếng kêu phản đối cất lên ở lô bên cạnh, được một tiếng cười đàn ông ầm ĩ át đi. Mọi người cười và hát. Giọng cao của các bà tương phản với giọng những người đàn ông hộ tống họ.
- Hãy nhìn cái cô chăn cừu ấy - Tommy thét lên - Cái cô đi theo anh chàng người Pháp ấy. Có thể đó là người đi bè đôi với chúng ta chăng?
- Ai mà chẳng được. Em không có ý định tự làm khổ mình về chuyện đó. Chủ yếu là chúng ta được vui đùa.
- Anh có thể nhởn nhơ trong bộ quần áo khác - Tommy làu bàu - Em không hình dung được anh mặc bộ này nóng như thế nào đâu.
- Can đảm lên. Anh đầy quyến rũ.
- Cám ơn. Anh sẽ không nói về em như thế. Em là đứa bé tinh nghịch có thể coi là kỳ cục nhất.
- Bạn ơi, em mong anh bạn giữ lịch sự cho một tí. Hello! Ngài mặc giấy báo rời bỏ người bạn tình. Anh cho là ông ta có thể đi tới đâu?
- Tới quán rượu để thúc nhanh đồ nhậu, anh cho là như vậy. Nếu là anh, anh sẽ làm như thế.
Sau vài phút, Tuppence nhận xét:
- Công việc đó tốn thì giờ của anh ta. Tommy, anh có cho em là một đứa cực kỳ ngu ngốc không, nếu...
Bỗng bà giật nẩy mình:
- Anh cứ coi em là con ngốc đi nhưng em sang lô bên cạnh đây.
- Xem nào, Tuppence. Em không thể...
- Em có cảm tưởng điều gì đó không ổn đang xảy ra, chắc chắn như thế. Đừng cố giữ em lại.
Bà đi ra rất nhanh và ông chỉ đi theo. Các cửa lô bên đều đóng. Tuppence mở ra và đứng sững trên thềm.
Người đàn bà mặc thành con Đầm Cơ ngồi trong một góc, dựa sát vào tường trong một tư thế không được tự nhiên lắm. Cặp mắt, sau chiếc mặt nạ, nhìn chằm chằm vào những người mới đến, nhưng bà ta không động đậy. Phía bên trái cái áo dài đỏ và trắng của bà dường như hình vẽ đã trôi đi. Có quá nhiều màu đỏ.
Tuppence vừa kêu rú lên vừa dướn cổ ra phía trước. Cùng lúc đó, Tommy thoáng thấy như bà vừa phát hiện: chiếc cán chạm trổ của một thanh đoản kiếm cắm trung vào dưới tim.
Tuppence quỳ xuống cạnh người đàn bà.
- Mau lên, Tommy, bà ta còn thở. Anh tìm ông giám đốc yêu cầu gọi ngay cấp cứu.
- Đồng ý. Em chú ý đừng sờ vào cán thanh đoản kiếm.
- Tất nhiên rồi. Nhanh lên anh ơi!
Beresford vội vã đi ra và khép cửa lại.
Tuppence vòng tay ôm vai người không quen; người này phác một cử chỉ yếu ớt và bà hiểu rằng bà ta muốn gỡ bỏ cái mặt nạ. Bà thận trọng gỡ ra và chợt thấy một gương mặt tươi như một nụ hồng, với đôi mắt to nhìn đăm đăm, trong đó người ta đọc thấy sự kinh hoàng, nỗi đau đớn và một thứ hoài nghi ngơ ngác.
Tuppence dịu dàng nói:
- Bạn ơi, bạn nói được không? Bạn có thể nói với tôi ai làm điều này không?
Bà cảm thấy cặp mắt người bị thương chăm chú nhìn bà. Bà ta thở dài. Đó là cái thở dài run rẩy của một trái tim sắp kết thúc nhịp đập. Tuy nhiên, người sắp chết vẫn chăm chú nhìn bà.
Cặp môi hé mở.
Bà ta thì thầm khó nhọc.
- Chính là Bingo.
Rồi bàn tay bà ta buông xuống như muốn ôm sát lấy vai người ngồi cạnh.
Tommy trở lại kèm theo hai người. Người cao lớn hơn, vẻ khắc khổ, tiến lên; rõ ràng là một thày thuốc.
Tuppence buông thân hình nặng nề của bà ta ra.
- Tôi e rằng bà ta đã chết. - Bà nói với một giọng không tự tin lắm.
Bác sĩ tiến hành khám nhanh rồi đứng lên:
- Hết rồi. Tốt hơn là chúng ta cứ để nguyên hiện trạng tới lúc cảnh sát đến. Sự việc xảy ra như thế nào?
Tuppence ngập ngừng kể lại, tuy nhiên bỏ qua không nói lý do thúc đẩy bà đi vào lô.
- Một việc lạ lùng - Người thầy thuốc nhận xét - Bà không nghe thấy gì ư?
- Tôi có nghe thấy như bà ta kêu lên thành tiếng, nhưng cùng lúc ấy người đàn ông cười phá. Tất nhiên, tôi đã không nghĩ đến...
- Tất nhiên - Người thầy thuốc tán thành với thái độ động viên - Và bà nói rằng người đàn ông mang mặt nạ? Bà có nhận ra ông ta không?
- Tôi không nhận rõ.
- Thế còn Tommy, ông có nhận ra ông ta không?
- Không, tuy nhiên chúng tôi biết bộ đồ giả trang của ông ấy.
- Việc đầu tiên phải làm là nhận dạng người đàn bà khốn khổ này - Người thầy thuốc nhận xét thêm - Sau đó, tôi cho rằng thế nào cảnh sát cũng sẽ khám phá ra sự thật khá nhanh. Đây không phải là một việc khó giải quyết. A! Họ đến kìa...
b. Người đàn ông mặc báo
(The gentleman dressed in newspaper)
Đã hơn 3 giờ sáng, mệt nhoài và buồn bã, hai vợ chồng nhà Beresford về đến căn hộ của mình. Tuppence trằn trọc mãi mới ngủ được. Bà không ngừng thấy lại khuôn mặt tươi rói với đôi mắt mở to vì hoảng sợ.
Bình minh lọt qua khe cửa và cuối cùng, bà chìm vào một giấc ngủ nặng nề không có giấc mơ. Lúc bà thức dậy, trời đã sán trưng và Tommy cúi xuống giường, nhẹ nhàng lay vợ.
- Dậy thôi, bà ơi. Thanh tra Marriot và một người tháp tùng đã ở đây và muốn gặp em.
- Mấy giờ rồi?
- Gần mười một giờ. Anh sẽ bảo Alice mang trà vào cho em.
- Cám ơn. Anh hãy nói với thanh tra em sẵn sàng có mặt trong mười phút.
Mười lăm phút sau, Tuppence ùa vào phòng khách. Làm ra trịnh trọng và nghiêm trang, Marriot đứng dậy để chào bà.
- Xin chào bà Beresford. Cho phép tôi giới thiệu với bà, Ngài Arthur Merivale.
Người đàn bà trẻ bắt tay người đàn ông cao và mảnh khảnh có cặp mặt nhớn nhác và hai bên tóc mai đốm bạc.
Thanh tra giải thích:
- Ấy là về sự cố bi thảm xảy ra đêm hôm qua. Mong bà nói lại cho Ngài Arthur nghe những từ mà người đàn bà đã thốt ra trước lúc qua đời. Ngài Arthur rất khó tin.
Đương sự phản đối:
- Tôi không thể tin rằng Bingo Hale có lúc nào muốn đụng đến dù chỉ là một sợi tóc của Vere.
Marriot giải thích:
- Chúng tôi đã nhanh chóng làm sáng tỏ được một số điểm. Trước tiên, chúng tôi đã nhận dạng được nạn nhân, bà Merivale. Sau đó, chúng tôi liên hệ với ngài Arthur, có mặt tại đây; ngài ấy nhận ra vợ mình và hoàn toàn suy sụp. Chúng tôi đã hỏi ngài ấy có quen ai tên là Bingo hay không.
- Thưa bà Beresford, bà cần biết rằng, - Meriale nói tiếp - đại úy Hale tất cả chúng bạn đều có quen gọi là Bingo, là người bạn đường thân nhất của tôi. Ông ấy hầu như sống với chúng tôi. Hơn nữa ông đang ở nhà tôi khi người ta đến bắt ông sáng nay. Tôi không thể không nghĩ rằng bà đã lầm... Không phải tên ông ta mà vợ tôi đã thều thào nói lúc ấy.
- Không thể lầm chút nào.
Tuppence nhẹ nhàng phản đối. Bà ta đã nói: “Chính Bingo đã làm việc này...”.
- Thấy chưa! - Marriot thốt lên.
Con người bất hạnh để mình rơi xuống một chiếc ghế bành và vừa úp mặt vào hai bàn tay vừa rên rỉ:
- Thật không sao tin nổi! Hẳn ông ta phải có cái cớ gì chứ. Ôi! Tôi biết... tất cả các vị đều nghĩ rằng Hale là tình nhân của vợ tôi, điều mà tôi không thừa nhận, nhưng dù có thật thế đi chăng nữa, tại sao ông ta lại muốn giết vợ tôi?
Viên thanh tra ho một tiếng rồi nói:
- Giả thuyết tôi sắp đưa ra trình bay không dễ chịu lắm. Xin ông vui lòng bỏ qua cho tôi. Gần đây, đại úy Hale rất để ý đến một cô người phải đề phòng. Đó là sự giải thích câu: “Mỹ trẻ được hưởng một tài sản đáng kể”. Nếu bà Merivale nghi ngờ cuộc dan díu này, hẳn bà ta muốn ngăn cản nó...
- Đó là một điều sỉ nhục, thưa ông thanh tra!
Merivale giận dữ đứng lên, nhưng ông cảnh sát ra hiệu ngăn ông ta lại.
- Xin ngài thứ lỗi. Ngài có tâm sự với tôi rằng đại úy và ngài có ý định dự buổi dạ hội nào đó và biết rằng vợ ngài đến thăm bạn bè, ngài không hề nghi ngờ bà ấy cũng có mặt tại buổi dạ hội có phải không?
- Tuyệt đối không.
- Bà Beresford, xin bà đưa chúng tôi xem lời báo tin mà bà đã nói với tôi.
Tuppence đưa cho họ tờ báo và Marriot nói tiếp:
- Rất rõ ràng. Lời báo tin này được đại úy đăng báo để lôi kéo sự chú ý của vợ ngài. Về phía ngài, hôm qua ngài mới quyết định sẽ tham dự cuộc khiêu vũ đó, khiến người đàn bà trẻ cần thiết để đưa Vua (K) vào thế bí”. Ngài đã thuê áo quần ngài mặc ở một công tay nhà hát trong lúc đại úy có thời giờ thuê làm bộ y phục đàn ông bằng các tờ báo. Ngài có biết rằng chúng tôi đã tìm được cái gì nắm chặt trong lòng tay người quá cố không thưa ngài Arthur? Một mẩu báo. Nhân viên của tôi đã nhận được lệnh thu hồi bộ áo quần của ngài đại úy tại nhà ông ta mang về Sở. Nếu chúng tôi nhận ra là ở bộ quần áo ấy thiếu một mảnh và nếu mảnh ấy khớp với mảnh tìm thấy thì quả là vụ án sẽ kết thúc.
- Các ông sẽ không tìm ra gì về những thứ ấy cả. Tôi biết Bingo Hale.
Cả hai người rút lui sau khi xin lỗi Tuppence, vì đã quấy rầy bà.
Vào lúc đã muộn đôi vợ chồng trẻ nhà Beresford rất ngạc nhiên lại tiếp ông thanh tra Marriot đến thăm một lần nữa:
- Tôi nghĩ rằng “những thám tử xuất sắc của Blunt” thích biết những phát triển cuối cùng của công việc. - Ông mỉm cười nói.
- Tất nhiên - Tommy tán thành - Ông có uống chút gì không?
Ông đưa cốc cho người cảnh sát đang báo tin một cách ngắn gọn:
- Một công việc rất đơn giản, vắn tắt như sau: đoản kiếm thuộc về nạn nhân. Người ta mong thấy kết luận là vụ tự tử, nhưng nhờ ông bà làm chứng kịp thời, kế hoạch của kẻ sát nhân đã thất bại. Chúng tôi đã nắm được nhiều trao đổi thư từc người Pháp nói ra. Hình như cách đây một năm phu nhân Laura đã ở đây, bà ta từ phòng trà nhà các bạn của Kingston Bruce trở về và một chiếc thìa nhỏ từ chiếc bao tay bằng lông của bà rơi ra. Nhưng không phải việc bất trắc xảy ra chỉ có một lần. Từ đầu năm đến cuối năm, phu nhân Laura là khách mời. Anh cứ tưởng tượng rằng ba ta không có một xu dính túi, nhưng danh hiệu của bà được niềm nở đón tiếp. Không biết có phải trùng hợp hay không... nhưng việc mất cắp xảy ra lúc bà ta có mặt trong năm gia đình khác nhau, mất từ những vật tầm thường đến các đồ trang sức đắt tiền.
- Chà chà! Em có biết phòng bà ta ở đâu không?
- Ngay trước mặt.
- Anh cho là chúng ta nên đảo mắt nhanh vào căn phòng đó.
Họ đẩy cánh cửa để hé và thấy một căn phòng rộng rãi, đồ đạc sơn trắng và trang trí bằng những tấm rèm hồng nhạt viền quanh cửa sổ rộng. Một cửa sau mở ra phòng tắm. Một thiếu nữ mảnh mai, tóc nâu trang phục kín đáo ló ra. Khi nhìn thấy những vị khách không mời mà đến, cô ta kêu lên không thành tiếng.
- Đây là Elise, thưa ngài Blunt, - Tuppence nói trước - người ở gái của phu nhân Laura.
Tommy vào phòng tắm và khen những thiết bị xa hoa và siêu hiện đại. Để đánh tan thái độ ngờ vực của cô gái Pháp, ông nói với giọng vui vẻ hồn nhiên.
- Hẳn cô đang bận việc, cô Elise?
- Vâng thưa ông. Tôi đang cọ bồn tắm của phu nhân.
- Nào xin phiền cô dừng lại một lát để giúp tôi chụp ảnh. Tôi có một máy ảnh đặc biệt chụp tất cả các bộ phận.
Cánh cửa thông bỗng đóng sập lại sau lưng cô ta. Elise giật nẩy mình.
- Ai đóng cửa đấy?
- Có lẽ là gió. - Tuppence gợi ý.
- Chúng ta quay sang căn phòng khác. - Tommy cằn nhằn.
Elise muốn mở ra cho họ nhưng nắm đấm cửa bị giữ, không quay được.
- Cái gì vậy? - Tommy gay gắt hỏi.
- Có thể có người khóa cửa từ bên ngoài.
Cô ta lấy chiếc khăn lót tay để vặn quả đấm. Lần này, quả đấm cửa quay và cửa mở ra không khó khăn gì.
- Đó, kỳ quặc chưa [2]? Có lẽ nó bị chặn.
Phòng ngủ không người. Tommy thu lại đồ lễ lủng củng của mình và hai người đàn bà trẻ làm việc dưới quyền ông. Nhưng thỉnh thoảng thám tử vẫn nhìn phía cửa thông:
- Mình băn khoăn cớ sao cửa ấy không muốn mở. - Ông lẩm bẩm.
Ông xem xét cánh cửa một cách tỉ mỉ, mở nó ra và đóng nó lại nhiều lần. Nắm đấm hoạt động tuyệt vời.
- Còn một kiểu ảnh nữa - Ông thở dài tuyên bố - Làm ơn vén giúp cánh rèm hồng cô Elise. Cảm ơn. Giữ lấy nó như thế.
Tiếng máy kêu “cạch” quen thuộc, Tommy cẩn thận đóng camera rồi gợi ý một lý dó thoái thác nào đó để tống khứ cô gái người Pháp đi và nắm lấy cánh tay Tuppence, nói thầm với vợ.
- Em này, anh có một ý kiến. Em có thể ở lại đây, lục soát khắp nơi... đủ để tranh thủ thời gian. Thử làm cuộc phỏng vấn phu nhân già nhưng đừng làm bà ta hoảng sợ. Nói với bà ta rằng em nghi cho cô hầu gái phục vụ phòng ăn. Nhưng dù có làm gì đi nữa, đừng để bà ta ra khỏi nhà. Anh lấy xe đi và nhanh chóng quay về đây ngay.
- Đồng ý. Tuy vậy anh đừng có quá tin vào anh. Anh quên mất một chi tiết: cô con gái của gia đình. Có một việc về cô ta khiến em thắc mắc. Tính thời gian cô ta rời Lauriers đến gặp chúng ta mất những hai tiếng đồng hồ. Thật không thể tưởng tượng được! Vậy cô ta đi đâu suốt quãng thời gian đó?
- Thực sự phải có cái gì mập mờ bên trong - Tommy công nhận - Hãy lần dấu vết theo ý thích của em, nhưng chớ có cho phu nhân Laura rời khỏi nhà. Cái gì thế nhỉ?
Đôi tai thính của ông vừa chợt thấy tiếng rì rầm bậc thềm, ông nhảy phắt ra cửa nhưng thấy hành lang vắng tanh.
° ° ° ° °
Tuppence nhìn chiếc xe rời xa, đầu có rối tung, Tommy có vẻ tin chắc đến thế... về phần ông, bà do dự. Có một hoặc hai điều bà chưa thật hiểu rõ.
Từ cửa sổ chỗ ngó ra lối vào, bà chợt thấy một người đàn ông ra khỏi cửa xe, tiến về phía ngôi nhà. Lập tức chuông cửa ra vào vang lên.
Tuppence rời vị trí quan sát và chạy nhanh xuống cầu thang. Bà ra hiệu cho Gladis Hill vừa ló ra trong đại sảnh để tự bà mở cửa cho khách.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, gầy, áo quần xộc xệnh và cặp mắt mầu nâu sẫm.
Sau khi ngần ngữ một chút, ông ta hỏi thăm:
- Cô Kingston Bruce có đây không ạ?
Bà nói thác đi
- Ông Rennie nếu tôi không nhầm? - Bà mỉm cười nói.
- Cái gì cuối cùng? - Tuppence vội vã ngắt lời.
- Mắt cuối cùng của sợi dây xích. Mẩu báo “Daily Leader” tìm thấy trong tay người quá cố khớp hoàn toàn với một lỗ thủng trong bộ áo quần Hale mặc. Vâng... chuyện này thật đơn giản... Tôi có đem đến cho ông bà bản sao của mẫu tang vật, có lẽ khi quan sát bà sẽ rất thích thú. Thật hiếm tìm thấy một vụ dễ đến thế.
- Tommy, - Tuppence đột ngột tuyên bố lúc chồng bà trở lại sau khi tiễn viên thanh tra - theo ý anh tại sao thanh tra cứ không ngừng nhắc lại rằng việc này hoàn toàn đơn giản?
- Anh không biết. Anh cho rằng đó chỉ là sự thỏa mãn cá nhân.
- Không hề! Ông ấy cứ tìm cách khiêu khích chúng ta đấy. Cứ lấy ví dụ những anh hàng thịt. Họ biết mọi chuyện về thịt phải không?
- Anh nghĩ thế, nhưng... để làm cái quái gì mới được chứ...?
- Cũng như người bán rau am hiểu về rau, người bán cá am hiểu về cá. Các thám tử, thám tử chuyên nghiệp, tất nhiên, họ phải hiểu về tội phạm. Họ do thám một người tình nghi và đánh hơi kẻ giết người. Kinh nghiệm của Marriot nhắc cho anh rằng đại úy Hale không phải là tội phạm mặc dầu mọi điều đổ lên đầu ông ta. Không còn cách nào khác, viên thanh tra quấy rầy chúng ta, hy vọng chống lại một hy vọng, rằng một chi tiết bị quên lãng trở lại trong trí chúng ta, một chi tiết chúng ta có thể ghi nhận đêm vừa rồi, chi tiết đó cho phép ông lao theo một hướng tìm tòi khác. Tommy, tại sao rốt cuộc đây không phải vấn đề của một vụ tự tử?
- Em hãy nhớ lại những lời người đàn bà ấy nói trước lúc chết.
- Em biết... nhưng anh thử cân nhắc cái sự vật dưới một góc độ khác. Bingo là nguyên nhân của mọi chuyện... hay đúng hơn, cách cư xử của Bingo. Bà ấy thất vọng và tự tử. Không phải là không thể được.
- Đồng ý! Nhưng điều đó không giải thích được mảnh báo bà ta cầm trong tay.
- Chúng ta hãy xem các bản in Marriot để lại. Em quên không hỏi ông ta về Hale tuyên bó những gì để tự bảo vệ.
- Anh vừa hỏi ông lúc anh đi tiễn chân ông ta. Hale khẳng định không nói với bà Merivale lời nào suốt buổi tối hôm ấy. Ông ấy bảo rằng ai đó đã tuồn vào tay ông ta một mảnh giấy trong đó viết: “Đừng có nói với em tối nay, Arthur nghi ngờ đấy”. Tuy nhiên ông ấy không xuất trình mảnh giấy đó, khiến điều ông ấy nói không tin được. Dẫu sao em và anh biết rằng ông ấy có mặt cùng bà ta vì chúng ta đã nhìn thấy.
Tuppence gật đầu và ngắm nghía hai bản in. Một bản in một đoạn báo có khắc chữ DAILY LE... và bản kia là trang nhất tờ báo với mảnh rách ở đầu lề. Dĩ nhiên là hai bản tiếp giáp với nhau hoàn toàn khớp.
- Những dấu ở phía bên cạnh là dấu gì? - Tommy hỏi.
- Những lỗ kim châm. Đó là chỗ người ta may.
- Anh nghĩ có lẽ phải chú ý một hệ thống các dấu chấm khác - Ông run lên - vì chúng ta đang nghiên cứu các dấu chấm và tìm cách đoán ý nghĩa của lời báo tin này...
Ngạc nhiên về sự im lặng của vợ, Tommy quay về phía bà ngạc nhiên thấy bà nhìn không chớp mắt và nét mặt của bà.
- Tuppence... - Ông lay cánh tay vợ - Có chuyện gì vậy? Em sắp bị một cơn kịch phát hay sao?
Không động đậy. Tuppence nói ra bằng một giọng xa xăm:
- Denis Riordan.
- Thế nào! Denis Riordan nào vậy?
- Đúng như anh đã nói, Tommy ạ: một nhận xét đơn giản và tất cả đều khớp nối lại với nhau. Anh tìm cho em tất cả các số “Daily Leader” của tuần này.
- Anh đã vắt óc ra và nhờ có em cuối cùng anh đã nảy ra một ý. Bản in của Marriot chỉ cho chúng ta đầu đề của tờ báo ngày thứ ba và anh nhớ rằng tờ báo ngày thứ ba mang hai chấm ở chữ L của Leader. Tờ này có một chấm khác trong chữ L. Lấy tờ báo ra đây, chúng ta cùng kiểm tra.
Họ vội vàng bắt tay vào việc và nhận ra rằng Tuppence có lý:
- Anh thấy không! Mảnh này vậy là không được bứt ra từ số báo ngày thứ ba.
- Nhưng, Tuppence chúng ta không thể khẳng định được. Có thể đây là một lần in khác.
- Có thể quả vậy. Nhưng nếu em có lý, kết luận là rõ ràng, phải không nào? Hãy điện thoại cho ngài Arthur. Mời ngài đến ngay đây vì em có một tin quan trọng chuyển cho ngài ấy. Sau đó anh hãy liên lạc với Marriot. Nếu ông ta không ở Sở thì phải gặp ông ta ở đâu.
Nửa giờ sau Ngài Arthur đến rất tò mò. Tuppence tiến lên đón ông ta.
Nghe xong cô gái tái mặt.
- Không. Không nên... tôi sẽ không ra ngoài... nhưng xin đừng đả động đến chuyến đó.
Cô ta túm lấy chị thư ký với thái độ van xin.
- Cô Kingston Bruce thân mến - Tuppence tuyên bố, bình thản - Đối với tôi, sự việc đã sáng tỏ ngay từ lúc khởi đầu. Tôi...
Lúc đang tranh luận hăng hái, Tuppence không nghe thấy tiếng chuông reo ô cửa vào và bà ngạc nhiên phát hiện Tommy vừa chạy lên cầu thang giữa lúc trong đại sảnh, một người đàn ông khá vạm vỡ, đôi vai đồ sộ, lễ phép ngả chiếc mũ quả dưa.
- Thanh tra Marriot của Sở Cảnh sát. - Ông ta mỉm cười giới thiệu.
Thốt kêu một tiếng, Beatrice Kingston Bruce buộc phải rời nắm tay chặt của Tuppence và ào xuống cầu thang, vào lúc cửa lại mở trước mặt ông Rennie.
- Anh vừa làm hỏng tất cả. - Tuppence điên tiết thốt lên.
- Hả? - Tommy làu bàu nói lúc bước qua.
Ông xô vào căn phòng phu nhân Laura, rồi vào phòng tắm và trở ra với một miếng xà phòng lớn.
Viên thanh tra leo cầu thang gặp ông, giải thích:
- Cô ta sẵn sàng chịu để áp giải đi. Không phải là thử thách lần đầu mà là con bạc gan lì, cô ta biết thú nhận việc bại lộ. Và viên ngọc?
- Anh cho là em sẽ tìm thấy nó ở trong cái này. - Tommy trả lời và đưa cho bà hiện vật thu được.
Một tia thỏa mãn làm sinh động ánh nhìn của viên thanh tra.:
- Mánh khóe cũ mà vẫn thành công. Cắt một miếng xà phòng làm hai, khoét một cái hốc để nhét đồ nữ trang và nhúng vào nước nóng để gắn miếng xà phòng lại. Công việc thực sự tốt thưa ông.
Tommy hài lòng nhận lời khen và trở lại tầng dưới cùng với Tuppence. Ở đó họ được đại tá tiếp. Ông ta nồng nhiệt bắt tay Tommy.
- Thưa ông thân mến, không biết cảm ơn ông thế nào cho đủ. Phu nhân Laura cũng thiết tha bày tỏ lòng biết ơn của bà với ông.
- Tôi rất sung sướng đã mang lại sự hài lòng cho các vị, thám tử giản dị đáp. Nhưng tôi e rằng không thể ở lại đây lâu hơn nữa. Một cuộc hẹn khẩn cấp nhất đang chờ tôi. Một nhân vật trong Nội các...
Ông sải bước ra và nhảy lên vô-lăng xe. Tuppence ngồi cạnh ông.
- Này Tommy, - Bà kêu lên - kết cục họ không bắt giữ phu nhân Laura à?
- Đúng vậy! Anh đã chẳng thông báo với em là gì! Họ không bắt giữ phu nhân Laura, mà Elise.
- Em thấy đấy, - Ông nói thêm lúc vợ tỏ ra bằng lòng - bản thân anh cũng luôn thử mở cánh cửa lúc anh rửa tay. Không mở được. Và chiều hôm ấy, anh tự hỏi Elise đã làm gì với xà phòng mà tay cô ta nhầy trơn thế. Em có nhớ rằng sau đó cô ta dùng chiếc khăn tay để lau những vết bám ở quả đấm cửa? Bỗng trong đầu anh vụt nhận ra một kẻ cắp chuyên nghiệp nảy ra ý kiến khá tài tình là xin hầu cho một phu nhân vốn bị nghi ngờ có tính táy máy và hơn nữa là người luôn đóng vai khách mời trong nhiều nhà danh tiếng. Vậy là anh thu xếp để chụp Elise cùng một góc phòng chủ nhân của cô ta, và phi ngay đến ông già cự phách Sở Cảnh sát. Rửa nhanh âm bản... ảnh. Elise là người quen cũ của ông mà ít lâu nay ông không gặp.
- Giữa lúc em cho rằng, - Tuppence vừa thoát ra khỏi cơn bàng hoàng nói thành lời - hai đứa ngu ngốc trẻ tuổi ấy nghi kỵ lẫn nhau! Nhưng vì sao anh không cho em biết ý định của anh trước khi đi.
- Cô bạn uyên bác của anh quên rằng Thorndyke không bao giờ nói trước khi kết thúc. Mặt khác, em và bạn gái Jeanette Smith của em đã sai khiến anh lần mới rồi, phải không nào? Giờ đây, chúng ta xong nợ!
Chú Thích:
[1] Con chó của Baskervilles, tiểu thuyết nổi tiếng của Conan Doyle.
[2] Câu này dùng tiếng Pháp trong nguyên bản tiếng Anh: Voilà qui est curieux?