Dịch giả: Phùng Đệ & Trần Nam Lương
Chương 1
Tiên nữ trong căn hộ
(A Fairy in the Flat)

    
à Thomas Beresford bỗng xoay mình trên ghế đi văng, buồn bã ngắm qua cửa sổ, chân trời duy nhất của bà là ngôi nhà nhỏ phía bên kia đường phố. Bà thở dài nói:
- Em ước mong có chuyện gì xảy ra.
Chồng bà nhìn bà tỏ ý không tán thành:
- Tuppence, em hãy coi chừng. Sự khát khao chuyện giật gân tầm thường ấy làm anh lo đấy.
Tuppence lại thở dài, nhắm mắt và nói chậm rãi:
- Như vậy là Tommy và Tuppence lấy nhau và sống hạnh phúc mãi mãi. Sáu năm sau họ vẫn còn sống hạnh phúc với nhau. Đó là điều phi thường bởi vì sự thực khác với những gì ta tưởng tượng.
- Suy diễn vậy là thâm thúy đấy, em thân yêu, nhưng chẳng có gì độc đáo. Bao nhiêu thi sĩ nổi tiếng và những nhà thần học còn nổi tiếng hơn đã suy diễn trước em... và xin lỗi em chứ họ diễn tả hay hơn nhiều.
- Cách đây sáu năm lẽ ra em đã nghĩ rằng, nếu có đủ tiền để mua tất cả những gì em thích và có anh để làm chồng, cuộc đời sẽ là một bản trường ca du dương như các nhà thơ mà anh thừa biết đã nói.
- Có phải là anh hy là tiền làm em chán chường nhanh như thế, em yêu?
- Cái từ chán chường, không hoàn toàn đúng. Chẳng qua là em quá quen với hạnh phúc của mình. Cũng như đến lúc bị bệnh cúm hành hạ người ta quên bẵng đi cái cảm giác được hít thở thỏa thích trước kia.
- Em có cho rằng anh cần buông tha em ra một chút hay không? Như đưa những phụ nữ khác vào các hộp đêm chẳng hạn?
- Vô ích. Chỉ làm cho anh sẽ gặp em cặp kè với những người đàn ông khác. Và em thừa biết rằng anh không thích gần gũi với những người đàn bà đó, cũng như anh, anh sẽ không bao giờ tin chắc sự dửng dưng của em đối với bọn hầu trai nịnh đầm. Bọn đàn bà thực sự khó tính trong sự lựa chọn của họ.
- Chỉ có giữ được tính khiêm nhường, cánh đàn ông mới thắng cuộc. Nhưng Tuppence này, em có điều gì không vừa ý? Vì sao em rầu rĩ thế?
- Em không biết. Em cực kỳ thích có chuyện gì đó xảy ra. Chuyện gì thuộc loại gây ấn tượng mạnh. Anh có thích một lần nữa rượt theo các thám tử Đức không, Tommy? Hãy nghĩ đến thời kỳ sóng gió đầy nguy hiểm của chúng mình. Tất nhiên em biết hiện giờ ít hay nhiều anh còn tham gia Cơ quan Mật vụ nhưng chuyện đó chỉ còn là công việc bàn giấy.
- Có phải em muốn nói rằng em thích thấy anh xông pha tới những miền quen thuộc ở nước Nga, giả làm kẻ buôn lậu hoặc làm một cuộc phiêu lưu khác thuộc loại đó?
- Điều ấy chẳng có tác dụng gì bởi em không được phép tháp tùng anh và chính em lại tha thiết muốn hoạt động. Cần có việc để làm! Hãy cho em việc làm! Đó là điều em nghĩ tới hằng ngày.
- Không bao giờ em nghĩ đến công việc nội trợ ư?
- Làm việc hai mươi phút mỗi buổi sáng sau khi ăn lót dạ đã đủ giữ được thanh danh một bà chủ gia đình. Anh có gì để phàn nàn em về việc ấy hay không?
- Tuppence, em làm nội trợ tuyệt vời đến mức hầu như những việc ấy trở nên nhàm chán.
- Em rất thích anh khen, anh yêu.
Sau một lát im lặng, bà tiếp:
- Tommy này, tất nhiên là anh bận việc nhà nghề của anh, nhưng trong thâm tâm anh có cảm thấy khát khao một sự kiện bất ngờ xảy ra hay không?
- Không. Ít ra là anh không tin điều ấy! Mong muốn điều nào đó xảy đến là tốt, nhưng có thể cái điều ấy khi xảy đến lại không dễ chịu chút nào!
- Con người ta tầm thường, biết mấy! - Tuppence thở dài - Anh không bao giờ cảm thấy bất ngờ dấy lên trong lòng một tình cảm lãng mạn ư?
- Em vừa đọc cuốn sách nào vậy, Tuppence?
- Anh nghĩ em chúng mình sẽ hồi hộp biết mấy nếu nghe thấy tiếng gõ cửa mạnh và mở cửa ra, một người chết loạng choạng tiến vào.
- Nếu anh ta đã chết thì không thể tiến vào một cách loạng choạng hoặc bất cứ bằng cách nào khác.
- Anh cứ giả vờ không hiểu em nói gì. Họ bao giờ cũng loạng choạng ngay trước khi tắt thở và ngã vật xuống chân anh, miệng lắp bắp vài lời bí hiểm: “Con báo tinh quái” chẳng hạn.
- Thông thường trong trường hợp này anh khuyên là nên đọc triết gia Schopenhauer hoặc đọc triết gia Kant.
- Một cuộc phiêu lưu loại ấy sẽ tốt cho chúng ta, Tommy. Nếu không anh sẽ phị ra và trở nên lười biếng.
- Không, đúng! Dù sao ngay cả em nữa em cũng đang tập tành để giữ gìn đường nét của em.
- Thiên hạ đều hành động như vậy cả. Khi em nói anh phị ra là em nói ẩn dụ. Anh trở nên sung sức, dồi dào sức khỏe và thoải mái.
- Thực sự anh không hiểu em thích điều gì, Tuppence.
- Thích sự mạo hiểm. Dù mạo hiểm còn hơn là lãng mạn hay đa cảm. Tuy nhiên em phải thú nhận rằng ý thích ấy thỉnh thoảng vẫn xuất hiện. Em mơ ước gặp một người đàn ông, một người đàn ông thực sự hấp dẫn...
- Em đã gặp anh đấy thôi, chưa đủ hay sao?
- Một người đàn ông cao lớn, mảnh dẻ và rám nắng! Khỏe cực kỳ. Kiểu đàn ông có thể cưỡi bất kỳ con vật nào và dùng thòng lọng bắt ngựa...
- Hẳn là anh ta mặc quần da cừu và đội mũ cao bồi?
-... và có thể sống trong miền hoang dã. Em mong anh ta cuống cuồng phải lòng em. Tất nhiên em sẽ đẩy anh ta ra và vẫn trung thành với những cam kết hôn nhân của em, nhưng trái tim em bí mật đập vì anh ta.
- Này nhé! Về phần anh, anh thường cầu mong gặp được một cô gái tuyệt vời với làn tóc màu lúa chín phải lòng anh. Ít ra, anh không tin là anh có thể đẩy cô ta ra... gần như chắc chắn là anh làm điều ngược lại.
- Đừng có mà tồi tệ quá như thế!
- Em nói gì vậy, Tuppence? Trước kia em không bao giờ nói với anh như thế mà.
- Không, nhưng lâu nay em thấy trong người bứt rứt không yên. Anh biết đấy, sống một cuộc sống thích gì có nấy và tiêu tiền thoải mái thật là nguy hiểm. Tất nhiên bao giờ cũng cần mua mũ rồi.
- Em đã có gần bốn chục chiếc mũ và cái nào cũng giống cái nào.
- Mũ thì bao giờ chả thế. Chúng chỉ khác nhau về những chi tiết nhỏ. Sáng nay em thấy một chiếc khá xinh tại cửa hàng của Violette.
- Em không có việc gì làm tốt hơn là đi mua mũ ư, em không muốn...
- Đúng vậy. Em không có việc gì khác để làm mà lại quan tâm đến toàn là những vấn đề quan trọng. Ồ! Tommy, em thích có cái gì hấp dẫn xảy ra biết bao. Em có cảm giác rằng chuyện đó bổ ích cho cả hai chúng mình. Ít ra chúng ta có thể gặp một bà tiên...
- Này! Em nói chuyện gì mà kỳ quặc thế?
Ông mở ngăn bàn giấy rút ra một tấm ảnh và cầm lên.
- Ồ! - Bà reo lên - Anh rửa à. Anh tìm thấy trong nhà ư? Của anh hay của em?
- Của anh. Của em không hiện hình nổi. Em rửa thường hay bị thiếu độ sáng.
- Hẳn là anh thích thú nhận thấy là anh có năng khiếu hơn em.
- Chỉ thích thú cho mình thì thật là nguy hiểm, nhưng thôi, quên nó đi. Để anh chỉ cho em cái này.
Ông chỉ cho bà một vết trắng trong góc âm bàn.
- Hẳn đó là một tì vết của phim.
- Hoàn toàn không phải vậy. Đó là một tiên nữ, Tuppence.
- Anh lại nói linh tinh rồi!
- Em thử nhìn xem?
Ông đưa cho bà một chiếc lúp và người vợ trẻ xem xét tỉ mỉ cái vết được phóng đại, nó có thể được coi như một hình người nhỏ xíu có cánh.
- Nó có cánh! - Tuppence bỗng kêu lên - Thật hồi hộp! Một tiên nữ thực sự ở nhà chúng mình. Chúng ta cần báo tin này cho Conan Doyle chứ? Ồ! Tommy, anh có cho rằng cô ta sắp chấp thuận ước nguyện của chúng mình?
- Lát nữa em sẽ biết. Cả buổi chiều em chẳng đã muốn có cái gì xảy đến là gì.
Vừa lúc đó cánh cửa mở và một chàng trai chừng mười lăm tuổi không rõ là đầu bếp hay hầu phòng, bẩm báo với phong cách nhuần nhị:
- Thưa, phu nhân có nhà không ạ? Chuông cửa ra vào mới vừa reo.
- Mong sao Albert đừng nhiễm cảnh trên màn hình nhiều như thế - Tuppence thở dài sau khi đã trả lời là có nhà và cậu ta đã lui bước - Hắn bắt chước những đầu bếp của những gia đình lớn hiện thời! May sao, em đã lệnh cho hắn chớ có hỏi danh thiếp của khách để trình lên em trên chiếc khay bằng bạc.
Cửa mở và Albert báo cáo: “Ngài Carter!”, làm như thể đó là một hoàng thân.
- Sếp à? - Tommy sửng sốt.
Tuppence nhảy dựng lên và reo mừng ra đón một người đàn ông to lớn tóc xám, có cái nhìn sắc sảo tương phản với một nụ cười mệt mỏi.
- Thưa ngài Carter, tôi rất mừng được gặp ngài.
- Cảm ơn, thưa bà Tommy. Bây giờ xin bà cho tôi biết: nói chung bà thấy cuộc sống thế nào?
- Dễ chịu nhưng nhàm chán - Bà vừa nheo mắt vừa đáp.
- Tuyệt! Tôi rất mừng thấy bà ở trong trạng thái tinh thân thoải mái như vậy.
- Ngài làm tôi phát điên lên vì sốt ruột!
Albert vẫn đóng vai đầu bếp, bước vào với khay trà.
Sau khi cậu ta hoàn tất công việc và lui ra, khép cửa lại, Tuppence háo hức nói tiếp.
- Ngài có điều gì suy nghĩ phải không ạ, ngài Carter? Có phải ngài sắp phái chúng tôi đi làm nhiệm vụ tại những miền hoang dã?
- Không hoàn toàn đúng.
- Nhưng ngài có việc giao cho chúng tôi chứ?
- Phải... thực tế. Bà không phải là loại người lùi bước trước hiểm nguy phải không nào?
Cặp mắt Tuppence long lanh đầy hứng thú.
- Có công việc nào đó cho chúng tôi làm và tôi nghĩ... tôi nghĩ rằng... rằng việc đó có thể khiến cả hai chúng tôi cùng thích thú, nếu có cơ hội.
- Xin ngài nói đi!
- Tôi thấy bà có tờ Daily Leader [1] - Ông nhận xét trong khi cầm lấy tờ báo trên bàn.
Ông ta tìm trang rao vặt và lấy ngón tay chỉ vào một mục, đưa cho Tommy:
- Ông hãy đọc cái này.
“Hãng quốc tế. Giám đốc: Theodore Blunt. Điều tra. Nhân viên đông, đáng tin cậy và có kinh nghiệm. Giữ kín tuyệt đối. Cố vấn miễn phí. 118 Haleham Street (Trung tâm phía Tây)”.
Tommy ngước nhìn sếp, ông này gật đầu với một cái nhìn dò hỏi.
- Cái hãng thám tử ấy lâu nay không hoạt động nữa. Một người bạn tôi đã mua lại nó với một giá rẻ mạt. Chúng tôi đã nghĩ đến việc cho nó hoạt động lại thử trong sáu tháng xem sao. Và hẳn là phải tìm cho nó một giám đốc.
- Sao không phải là ông Blunt? - Tommy hỏi.
- Nên biết rằng, ông Blunt đã tỏ ra hớ hênh để Sở Cảnh sát cho rằng để ông Blunt ở nhà mà nhận tài trợ của Hoàng thượng là tốt. Ông có hình dung rằng lão ta từ chối tiết lộ với chúng tôi những chuyện chúng tôi quan tâm mà lão ta biết rõ hay không?
- Rõ, thưa ngài. - Tommy khẳng định - Ít nhất là tôi hiểu.
- Tôi gợi ý là ông nghỉ sáu tháng. Lý do sức khỏe. Và đương nhiên nếu ông muốn đảm nhiệm một hãng tình báo và điều tra dưới cái tên Theodore Blunt, cũng không sao.
Tommy không biểu lộ chút ngạc nhiên nào.
- Ngài có chỉ thị đặc biệt gì không, thưa ngài?
- Tôi cho là nhân một vài vụ nào đó ông Blunt đang liên hệ với người nước ngoài, ông có thể theo dõi những phong bì màu xanh dán tem Nga gửi tới. Nó từ một nhà buôn giăm bông lo lắng tìm vợ ông ta di tản sang Anh quốc từ nhiều năm nay. Hãy bóc tem những phong bì ấy và ông sẽ thấy con số 16 in phía dưới. Hãy photo những bức thư đó và gửi cho tôi bản chính. Hơn nữa, nếu có ai xuất hiện ở hãng và ám chỉ về con số 16, hãy báo ngay tôi biết.
- Rõ, thưa ngài. Và ngoài những khuyến nghị đó?
Ngài Carter nhặt đôi găng và sửa soạn bước ra.
- Ông có thể điều khiển hãng theo ý muốn của ông. Tôi nghĩ... - Cặp mắt ông ta ánh lên một chút tia sáng nhỏ - rằng do đó có thể gây vui thú cho bà Tommy khi tham gia một công việc thám tử nho nhỏ.
Chú thích:
[1] Tên một tờ báo: “Người hướng dẫn hằng ngày”.