Liên

    
iên có một dáng đi rất đẹp, mềm rẻo và uyển chuyển như một con mèo.
Liên tự phụ về dáng đi của mình lắm nhưng Sơn trái lại chỉ cho rằng Liên chỉ điệu: Liên đi đứng bật bật như cái lò so không hề khoan thai giống như nữ hoàng Elizabeth.

Thật ra Liên đi đẹp có lẽ vì đi bộ nhiều. Lan, Liên không biết đi xe đạp, nên một ngày hai lần phải cuốc bộ đến trường và về nhà. Nhà tôi cách trường Lan, Liên hơn ba cây số. Mỗi lần đi học về thế nào Lan, Liên cũng có những chuyện lạ kể cho cả nhà nghe.
Lan liến thoắng:
- Me ạ! Hôm nay có một anh chàng đi ôtô theo chị Liên với con.
Sơn vội hỏi:
- Ôtô gì? Mác Mỹ hay Tây? Máy kêu có lớn không?
Du điềm đạm hơn:
- Trông mặt mũi hắn ta có ngu lắm không?
- Mặt mũi cũng đường được nhưng hơi bèn bẹt.
- Chắc anh chàng bị tát nhiều...
Liên lên tiếng:
- Im! Để Liên kể xong mới được hỏi. Đây nhớ...
- Nhớ vói quên gì. Liên kể gọn gàng một tí và đừng có điệu. Đây là các anh nghe chuyện chứ không phải “các ông của Liên”...
- Đây nhớ... anh chàng ta, cách đây mấy ngày không biết đi đâu về vừa lúc Liên và Lan bước chân xuống đường ở đầu phố... thì xe anh chàng ta cũng đến. Chàng ta phanh ngay xe lại nhường Lan, Liên qua đường ra vẻ ga lăng lắm. Liên thưởng cho một cái nhìn loại...
- Số mấy?
Lan trả lời hộ:
- Số ba.
Liên cãi:
- Số hai!
(Vì Liên có đôi mắt đẹp và rất quyến rũ nên Du và Lan đã phân chia những “cái nhìn” của Liên làm ba loại. Loại một: nhìn rồi quay đi ngay, tuy nhiên tia mắt thoáng cảm tình. Loại hai: nhìn rồi hạ mi mắt xuống, hơi ngượng ngùng và lộ vẻ xúc động. Loại ba: nhìn hơi lâu một chút đoạn chớp chớp mắt như những cánh bướm non).
- Thế xong rồi sao nữa.
Sơn chen vào:
- Chị Liên có nhìn mác và số xe không?
Lan trả lời hộ:
- Hình như NBE thì phải. Còn xe giống xe taxi bốn ngựa mình thường đi.
Sơn thồng thạo về xe ôtô nên chú thích ngay:
- NBE bốn ngựa, mua cách đây vào khoảng bốn năm. Giá hiện tại vào khoảng bốn vạn...
- Im! Sơn thì lúc nào cũng chỉ để ý đến ôtô. Từ hôm đó trở đi, trưa và chiều nào anh chàng ta cũng đỗ xe chờ Lan và Liên ở đầu phố... Lan, Liên đi qua một quãng, chàng ta lại nhảy lên xe chạy lên trước độ 100 thước, đỗ lại, nhảy xuống đứng chờ...
- Văn minh nhỉ! Theo các cô cái kiểu này hơi tốn săng. Hắn ăn mặc ra sao?
- Ăn mặc kiểu như đã đi Pháp về.
- Chàng ta có dám chào hỏi hay gợi chuyện không?
- Chưa dám!
- Thế thì ngu quá, không đáng đi xe NBE. Lần sau Lan có gặp anh chàng ta nhớ bảo. “Anh tôi bảo anh ngu lắm không đáng đi xe NBE để đón các cô, nên về tìm mua cái xe... bò mà đi”.
Liên đẹp và biết mình đẹp. Lông mày nét cong đậm trên đôi mắt to luôn luôn mở rộng. Trông nghiêng mũi Liên rất cao và rất thanh, một đặc điểm của me tôi, Liên và Lan. Đôi môi Liên nét không được đều, môi dưới hơi bĩu ra nhưng khi Liên mím miệng khuôn mặt nàng có vẻ kiêu ngạo lạ.
Nhưng vẻ kiêu ngạo đó Sơn cho chỉ vì Liên đói bụng nên mặt mới nhăn nhó như vậy.
Cách đây ít lâu vì quỹ gia đình eo hẹp, nên Lan và Liên, mỗi cô chỉ có ba cái áo dài vừa để đi học vừa để đi chơi. Dĩ nhiên không thể nói là Lan, Liên không thích diện. Người con gái nào đến tuổi lớn mà lại không thích có nhiều quần áo và đồ trang điểm để tôn sắc đẹp. Nhưng giống me tôi Lan, Liên bị các anh trai ảnh hưởng, nên cũng giản dị trong cách phục sức, hay bắt buộc phải giản dị thì đúng hơn.
Mỗi ngày đi học Lan, Liên cẩn thận xếp vào trong cặp một cái hộp nhỏ đựng kim chỉ và... đinh đóng guốc. Không phải Lan, Liên thích là những người con gái kiểu mẫu công dung, ngôn, hạnh vẹn toàn. Sở dĩ mang kim chỉ đi theo là vì nhiều lý do mà người ngoài không thể ngờ tới. Nghe Lan, Liên khôi hài về áo, guốc, nón của hai người, cả nhà nhiều khi cười chảy cả nước mắt.
- Hôm qua Lan và chị Liên đi học, khi đi qua ngã ba... gặp anh chàng “bốn ngựa” (tên Lan đã chọn cho anh chàng hay theo Lan, Liên bằng xe Renault) đứng tì vào ôtô chờ sẵn cùng mấy người bạn trai của anh chàng ta. Chị Liên điệu lắm mọi khi còn ban cho anh ta một cái nhìn nhưng lần này lạnh lùng đi qua, đầu thẳng mặt kiêu ngạo...
Du khen:
- Đúng lắm! Đối với đàn ông phải xa xôi, khó với, họ mới sợ.
... không may đúng lúc hai chị em khoan thai, mặt lạnh như đá, đi qua mấy anh chàng đó, thì guốc chị Liên đứt...
Liên tranh lời Lan:
-... Liên khoan thai ngồi xuống, thản nhiên ngắm chiếc guốc đứt, đoạn hai chị em thì thầm bàn tán ra vẻ bí mật lắm và cuối cùng Lan lôi ra cái “hộp cấp cứu” và chọn hai cái đinh giơ lên ánh sáng và hai chị em ngồi giữa lối đi... đóng guốc.
- Chắc mấy anh chàng đứng ngắm vỡ mộng.
- Biết đâu đấy! Có thể họ tưởng Lan, Liên cố ý làm ra thế. Trông ngoài sang trọng quý phái, đẹp như hai cô, ai dám tin là phải đóng guốc giữa đường.
- Anh Lam nói đúng, bọn họ nhìn Lan, Liên có vẻ thán phục lắm!
- Thán phục vẻ đẹp hay thán phục tài đóng guốc?
- Ừ!... Có lẽ cả hai thứ.
Liên có một mái tóc rất dài, mềm và xõa xuống tận vai. Vì khuôn mặt Liên nhỏ nên để tóc dài rất hợp. Thỉnh thoảng Liên cũng muốn uốn lại nhưng hễ đem bàn với me tôi là me tôi lại bảo:
- Để me xem nào, uốn lại mất hơn ba trăm đồng. Thôi để tháng sau. Để tiền mà ăn ba mươi bát phở có béo bổ hơn hay không.
Mọi người hùa vào góp ý kiến.
- Me có ý kiến tuyệt hay. Trời lạnh buổi tối kéo nhau đi ăn phở thật hợp lý.
Sơn kêu lên giọng ghen tị:
- Con gái tốn thật, uốn tóc chị Liên mỗi lần bằng ba mươi bát phở, em cắt tóc chỉ có một bát rưỡi.
Sau đó tôi lại được mẹ tôi giao phó trách nhiệm đưa cả nhà đi ăn phở. Sau vài lần “ăn phở tóc của Liên” Liên trở nên nổi tiếng là có bộ tóc dài, đẹp và mơ màng nhất trường.
Lan và Liên cho tôi và Du biết một đặc điểm rất lạ của tâm lý phụ nữ. Các cô thường hay kết thân với một cô thật đẹp, quây quần quanh cô này và có khi... mê cô này. Liên là một trong những cô đẹp được nhiều bạn để ý và ngưỡng mộ. Du tự phụ là giỏi phân tách tâm lý mọi người cũng phải ngạc nhiên. Du hỏi:
- Tại sao các cô không mê một ông nào có phải hợp lý không? Anh chắc những các cô mê sắc đẹp của Liên toàn là những cô xấu.
May cho Du một điều là các cô đẹp cũng thích quen với những cô đẹp ngang hoặc kém mình, cho nên Du có nhiều cơ hội được Liên giới thiệu với những cô bạn xinh xinh của Liên.