Chương 10

    
gười đàn bà ngồi nghe chuyện với những giọt nước mắt lặng lẽ. Khi Chương dứt lời bà lau mắt, hỏi:
-Cháu có cách gì trả tự do cho em nó không?
Chương nói:
-Điều đó không khó đâu bác ạ. Cái khó là Thục. Cổ đòi phải thả tên Khiêm ra thì cổ mới chịu.
-Sao nó lại điên như thế.
-Thục rất nặng tình với người đàn ông ấy. Theo cháu thì bác nên gặp Thục mới được.
Buổi chiều người mẹ tới gặp cô con gái ở văn phòng của thiếu úy Chương. Buổi gặp gỡ ấy chỉ có người mẹ khóc. Thục giữ thái độ im lặng. Nàng xin lỗi má và tỏ vẻ rất buồn nhưng không ân hận.
Người mẹ nói:
-Con không thể tiếp tục sống như hiện nay được. Con phải trở về đời sống cũ, phải là đứa con của gia đình.
Thục đưa mắt nhìn Chương, chàng hướng mắt về phía khác rồi lặng lẽ bỏ ra khỏi phòng. Bà mẹ nói:
-Chương nó vẫn còn thương con lắm. Nó nói với má rằng nó sẵn sàng chấp nhận con. Một người có tình như thế con còn chê nỗi gì?
-Con không chê đâu. Nhưng đời con coi như bỏ đi rồi.
-Nhưng nó có quan trọng chuyện đó đâu.
Thục vẫn nhìn xuống đất:
-Bây giờ thì con cũng chẳng quan trọng chuyện đó nữa nhưng con chán đời quá rồi. Anh Thạch cũng sống liều mạng như con vậy. Tụi con hợp nhau lắm.
-Đừng ngông cuồng con ạ. Con có biết con hành động như thế thì ai là người khổ nhứt không?
-Nhưng con không muốn về Sài Gòn.
-Tao có biểu mày về Sài Gòn đâu. Mày lấy nó thì mày cứ ở Nha Trang. Có sao đâu.
-Nhưng con không thích người ta đặt điều kiện với con như thế trong chuyện hôn nhân.
-Ai đặt điều kiện? Đó là ý tao chớ không phải ý nó. Nó chỉ yêu cầu mày chịu ra khỏi tù thì nó thả mày ra thôi. Có ai điên như con đâu con. Tại sao con lại từ chối?
-Vì con không muốn bỏ ảnh một mình trong tù.
-Nó là cái gì mà mày mê nó quá vậy?
-Con yêu ảnh.
-Con cho tình yêu là cái gì ghê gớm lắm sao? Chuyện gì rồi nó cũng sẽ qua hết con ạ. Rồi con sẽ quên. Nó còn quên con sớm hơn nữa.
Thục ngước nhìn má, nói một cách lạnh lùng:
-Không bao giờ.
Người đàn bà thở dài. Nhưng trong thâm tâm bà chưa chịu thua. Rồi chợt một ý nghĩ lóe sáng.
-Thôi được. Cứ cho là con và nó yêu nhau cao đẹp lắm đi. Nhưng ở tù mỗi đứa một nơi thì tụi bay giúp đỡ gì được nhau.
-Nhưng con không thể về Sài Gòn bỏ ảnh một mình ở đây được.
-Con khỏi về Sài Gòn. Nhưng con phải ra tù, má cho con ở đây một thời gian để thăm viếng nó.
Thục suy nghĩ một lát rồi nói:
-Vậy thì con chịu.
Chương bước vào văn phòng của mình. Chàng nói:
-Bác có cần cháu đưa về không?
-Thôi, để bác về xích lô cũng được. Thục nó muốn nói chuyện với cháu đấy.
Chương mỉm cười, anh nói:
-Con cũng đang rất muốn nói chuyện với Thục.
Khi người đàn bà ra khỏi phòng thì Chương trở lại bàn làm việc của mình. Anh nói:
-Thục à, hôm trước chúng ta nói chuyện với nhau là với tư cách bạn bè chứ không phải hỏi cung đâu. Hôm nay cũng không hỏi cung nhưng dù sao thì cũng phải có một tờ khai của Thục để lập hồ sơ. Thục đừng có phiền nhé.
Thục cười, dịu dàng hỏi:
-Nhưng em sẽ khai như thế nào?
-Em hãy khai rằng em chỉ là một người đi nhờ xe của anh ta mà thôi. Mọi việc sẽ rất dễ dàng cho tôi.
Chương mở ngăn kéo lấy ra một xấp giấy và đưa cho Thục cây bút bi.
Thục cầm bút lên suy nghĩ giây lát rồi cắm cúi viết.
Chương ngồi lặng thinh, hút thuốc lá.