Tôi gửi thơ cho tuần báo Bạn Trẻ là gửi cho vui, không mong gì được đăng.Sau ba tuần đọc "cọp" báo Bạn Trẻ ở hiệu sách gần trường, chẳng thấy bài thơ của mình đâu, tôi chán nản không màng theo dõi nữa.Tôi thất vọng hiểu rằng mộng ước trở thành thi sĩ của tôi thế là đã tan thành mây khói.Nhưng cuộc đời không hoàn toàn tệ bạc với tôi. Những ngày đó, tôi phấn khởi nhận ra tụi học sinh chuyển qua từ lycée Pascal không siêu đẳng như tôi tưởng.Tụi nó nói tiếng Pháp như gió nhưng khi làm bài tập grammaire, chúng thường ít điểm hơn tôi. Và khi làm rédaction, tức môn luận văn, chúng càng thua tôi rõ rệt. Thua cả thằng Hồng Hà.Tụi lycée Pascal viết tiếng Pháp như viết tiếng mẹ đẻ, dùng temps dùng mode chính xác cực kỳ, nhưng ý tưởng lại đơn giản.Trong khi tôi và Hồng Hà được trui rèn trong văn chương tiếng Việt từ bé, bốn năm học phân tích bình giảng văn thơ đến chóng mặt, do đó khi làm luận văn, ý tưởng của hai đứa tôi luôn luôn phong phú hơn. Đó cũng là nhận xét của thầy Xuân Thu. Bao giờ chấm bài tập rédaction của tôi, thầy cũng hào phóng phê "ý dồi dào, văn gãy gọn".Hôm bài rédaction đầu tiên được phát ra, thấy bài làm của tôi cao điểm nhất, tụi Pascal ngạc nhiên lắm. Chúng không tin một tên học sinh tỉnh lẻ lù khù, lần nào bị thầy Xuân Thu kêu lên cũng đứng ngay cán cuốc lại có "tài" đến thế.Chúng cứ nhìn về phía tôi, xì xào bàn tán. Thằng Đông Anh ngồi gần tôi nhất. Ngập ngừng một lát, nó chìa tay ra:- Ê, Khoa! Cho tao mượn bài làm của mày coi chút nào!Tôi rụt rè đưa tờ giấy cho nó, bụng thấp thỏm không biết tụi này định khiếu nại, kiện cáo gì về bài làm của tôi với thầy Xuân Thu đây.Thằng Đông Anh coi bài của tôi lâu thật lâu, xong chuyền qua cho thằng Diên bên cạnh. Một lát, thằng Diên chuyền cho thằng Bội. Thằng Bội chuyền cho thằng Minh Khôi.Sau khi tụi Pascal chuyền lòng vòng một hồi, thằng Đông Anh đưa trả bài lại cho tôi, miệng xuýt xoa thán phục:- Đứa nào cũng khen mày viết văn hay! Tụi tao không bắt chước cách viết bay bướm của mày được.Tôi thở phào. Hóa ra tụi Pascal không nhỏ mọn như tôi nghĩ. Chúng mượn bài làm của tôi để xem cho biết, để "học hỏi", chứ không phải để "vạch lá tìm sâu" như những kẻ đố kỵ.Tự nhiên tôi thấy khoảng cách giữa một học sinh tỉnh lẻ như tôi với tụi học sinh trường Tây được thu ngắn đáng kể.Tôi nói với Đông Anh:- Tao viết chả có gì đặc biệt. Tụi mày thừa sức viết như tao.Đông Anh cười hiền lành:- Mày khiêm tốn đấy hở?Tôi cũng cười:- Đâu có.Tôi nói "đâu có" và tôi tiếp tục đạt điểm cao nhất ở môn rédaction lần thứ hai, lần thứ ba và không lần nào chịu tụt xuống hạng nhì từ đó cho đến cuối năm.Nói cho đúng ra, sở dĩ tôi toàn thắng ở môn rédaction phần lớn nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của Hồng Hà.Làm luận văn, văn phạm vững vàng, ý tưởng phong phú chưa đủ. Cần phải có vốn từ dồi dào để thể hiện những ý tưởng đó. Mà ở môn từ vựng, tôi không phải là một học sinh xuất sắc.Nhưng tôi đã có Hồng Hà. Nó là một cây từ vựng. Trong giờ luận văn, mỗi khi nghĩ ra được một ý hay hay nhưng không nhớ từ tương đương bên tiếng Pháp, tôi chỉ việc quay sang Hồng Hà:- "Cảm hứng" là gì hở mày?- L'enthousiasme.- "Trong khoảng xa xăm" viết sao hở mày?- Dans le lointain.- Còn "cứu rỗi" là gì?- La rédemption.Hồng Hà đáp như máy, không cần suy nghĩ. Khi trả lời những câu hỏi của tôi, nó vẫn tiếp tục làm bài của nó, không buồn ngẩng đầu lên. Tất nhiên là nó không nói trôi chảy được như thế. Chữ "L'enthousiasme bao giờ cũng phải là "L'en... L'enthousi... siasme".Nhưng chính nhờ nó mà trí tưởng tượng của tôi tha hồ bay bổng. Tôi không sợ thiếu từ để diễn tả. Tôi chỉ có một nhiệm vụ đơn giản là làm sao nghĩ ra được càng nhiều ý hay càng tốt, sao cho tụi thằng Đông Anh phải luôn luôn tâm phục khẩu phục "tụi tao không bắt chước mày được".Ở môn rédaction, tôi lúc nào cũng đứng nhất, Hồng Hà lúc nào cũng đứng nhì. Nhưng Hồng Hà không bao giờ ghen tị với tôi. Mặc dù nó thừa hiểu, khi tôi hỏi, nếu nó không thèm đáp hoặc vờ bảo "không biết", tôi sẽ không thể nào đứng vững trên đỉnh cao chót vót của môn rédaction lâu như thế.Nhưng Hồng Hà là đứa bạn tốt. Nó không thèm cạnh tranh với tôi. Nó chấp nhận đứng thứ hai, miễn là trên tụi thằng Đông Anh, thằng Diên, thằng Bội...Hồng Hà là chúa "cục bộ trường Tây - trường ta". Mỗi lần thầy Xuân Thu phát bài tập rédaction, Hồng Hà bao giờ cũng sung sướng thì thầm vào tai tôi:- Tụi... tụi Pascal học không bằng tụi trường... trường Việt mình đâu!Và để bảo vệ sự hơn hẳn của "tụi trường Việt mình", Hồng Hà sẵn lòng làm cuốn từ điển sống cho tôi "tra cứu" bất kỳ lúc nào.Hồng Hà là một cuốn tự điển sống hiểu theo nghĩa đen. Vì nó thuộc lòng nguyên cả cuốn từ điển Pháp Việt dày cộm, không sót một từ.Phát hiện đó làm tôi vô cùng kinh hãi.Thoạt đầu, mỗi khi bí từ vựng, tôi thường quay sang hỏi nó. Mặc dù tôi hỏi đâu, nó đáp đó, không bao giờ bí, cũng không bao giờ ngập ngừng, nhưng tôi chẳng chú tâm lắm. Tôi chỉ nghĩ tại tôi kém từ vựng. Tôi nghĩ vốn liếng của Hồng Hà chắc chẳng biết.Rồi không để tôi kịp phản ứng, nó ra rả đọc:- Tôi là kẻ ngu ngơ bị tình yêu đánh lướiNhững sợi tóc nào đan kín giấc mơ tôi?Cũng như Bội, thằng Minh Khôi tiến sát sau lưng tôi lúc nào không hay. Bội mới đọc hai câu, Minh Khôi đã nhanh nhẩu tiếp:- Tôi đã gặp hàng ngàn gương mặtChiêm bao sao chỉ một người?Trong khi tôi ngượng đỏ mặt thì Minh Khôi giơ ngón tay cái lên, khen:- Mày làm thơ hay lắm. Hôm nào mày làm tặng em gái tao một bài nhé.Sợ tôi từ chối, nó lật đật quảng cáo:- Em gái tao còn đẹp hơn em thằng Đông Anh gấp tỉ lần. Gặp mặt là mày mê tít liền.Thằng Bội sợ mất phần, liền vọt miệng:- Em gái tao nữa. Em gái tao là hoa khôi trường Sao Mai đó. Mày làm tặng nó một bài nghe Khoa!Hết thằng Bội tới thằng Diên, rồi những đứa khác. Tụi nó xúm vào khoe em gái. Đứa nào cũng khẳng định em gái nó mới là người đẹp nhất trong những người đẹp và thi nhau "đặt hàng" tôi.Trong một thoáng, tôi không còn nhớ mình là ai. Tôi tưởng tôi là trưởng ban giám khảo cuộc thi hoa hậu quốc tế. Tôi tưởng tôi là siêu sao trên vòm trời thi ca hoàn vũ, được hàng ngàn người đẹp vây quanh giành giật. Tôi là Rimbaud. Có khi còn hơn cả Rimbaud. Ừ, biết đâu!Và tôi bắt đầu khệnh khạng:- Tao không hứa.- Hứa đi Khoa! - Bội năn nỉ - Em gái tao dễ thương lắm.Tôi tiếp tục cao ngạo:- Dễ thương cũng mặc. Thi ca là vương quốc của tâm hồn, không thể ban phát bừa bãi được. Muốn làm thơ phải có cảm xúc.- Chiều nay mày ghé nhà tao chơi! - Bội kiên trì - Mày sẽ gặp em gái tao. Rồi mày sẽ có cảm xúc.Minh Khôi hùa theo:- Đúng rồi đó. Chiều nay mày ghé nhà tao đi.Thằng Diên không chịu thua:- Nhà tao nữa...Tôi lạnh lùng cắt ngang:- Tụi mày phải xếp hàng.Chỉ tay vào Bội tôi phán:- Chiều nay tao ghé nhà thằng Bội trước.Rồi tôi xua tay, với cái cách một ông vua đuổi đám nịnh thần:- Thôi, giải tán!Từ nãy đến giờ, Hồng Hà đứng bên cạnh im lặng quan sát cảnh tụi Pascal quỵ lụy tôi với vẻ mặt hả hê.Khi tụi kia ai về chỗ nấy, tôi quay sang Hồng Hà, ngạc nhiên:- Sao mày không kêu tao làm thơ cho em gái mày?Hồng Hà liếm môi:- Tao... tao không có em gái.Tôi tò mò:- Nếu có, mày có kêu tao làm thơ tặng em mày không?- Tao không biết. Hồng Hà bối rối đáp.Tôi gật gù, hào hiệp:- Nếu mày có em gái, tao sẽ làm thơ tặng em mày trước tiên.Hồng Hà có vẻ cảm động trước sự ưu ái của nhà thơ lớn. Nó nói mà mặt buồn xo:- Ừ, tiếc ghê!Chiều đó, y hẹn, tôi đến nhà Bội. Sở dĩ tôi chọn đến nhà thằng Bội trước, bởi vì tôi muốn biết hoa khôi trường Sao Mai xinh đẹp cỡ nào.Hóa ra em gái thằng Bội chả xinh đẹp tẹo nào như nó quảng cáo.Khi em gái nó bước ra bẽn lẽn chào tôi, tôi tò mò dán mắt vào mặt hoa khôi trường Sao Mai, tim đập rộn. Nhưng rồi tôi thất vọng ngay. Hoa khôi tóc ngắn củn cỡn, lại lưa thưa. Mặt hoa khôi trổ đầy mụn. Lúc hoa khôi cười e lệ, tôi thấy hoa khôi thiếu mất một cái răng cửa trên.Bội chẳng thèm đếm xỉa gì đến tâm trạng não nề của tôi. Khi em gái nó quay gót, nó nhìn tôi, giọng thản nhiên:- Em tao đó.- Ừ.Tôi "ừ" hờ hững.Thằng Bội ngu như bò. Nó không nhận thấy giọng điệu chán chường của tôi, hí hửng "đặt hàng":- Mày làm tặng nó một bài thơ nhé.Tôi lại "ừ", gọn lỏn. Và khi tôi "ừ", tôi biết tối nay về nhà tôi sẽ làm thơ tặng em gái Bội, dù nhan sắc của nàng chỉ bằng một phần mười nàng Đinh Lăng "tóc dài che mặt", và bằng một phần hai mươi nhỏ Quyên tôi gặp ở nhà Minh Hoa hôm nọ.Với tôi, làm thơ cho em thằng Đông Anh hay em thằng Bội, cho nàng Hằng Nga hay cho nàng Chung Vô Diệm cũng thế thôi. Bởi tâm sự trong những bài thơ đó vốn là tâm sự tôi dành cho nàng Stéphanette. Các cô em gái của bạn tôi chỉ là cái cớ để tôi gửi gắm tình cảm cho người con gái khiến tôi phải bồn chồn chôn chân trên vỉa hè đường Nguyễn Du đêm này qua đêm khác.Có tài thánh thằng Bội mới hiểu được điều đó. Nên ngày hôm sau, nó vô cùng cảm động khi thấy tôi chìa bài thơ ra:- Tặng em gái mày nè!Bội trân trọng đón lấy tờ giấy tôi đưa. Rồi lập tức khoe ầm:- Thằng Khoa làm thơ cho em gái tao nè!Tụi bạn lập tức xúm đen xúm đỏ quanh Bội.Thằng Diên giật tờ giấy, ngâm nga:- Áo trắng ai về qua ngõ xaHay làn sương mỏng sắp trôi quaTrái tim em đập ngoài xa vắngSao trái tình tôi rụng trước nhà?Nó giơ ngón cái lên:- Tuyệt cú mèo!Rồi thấy chỉ khen suông thì phí quá, nó thực tế hơn:- Chiều nay mày đến nhà tao nhé Khoa! Tao sẽ nói em gái tao làm bánh xèo đãi mày. Tất nhiên trước khi tuyên bố hùng hồn như vậy, thầy Xuân Thu đã lôi không biết ở đâu về nguyên một xấp đề thi tú tài môn tiếng Pháp dành cho ban C mấy năm trước, bắt cả lớp ngồi làm tại chỗ.Chúng tôi è cổ suốt một tuần mới làm xong xấp đề thi của thầy.Thầy đem xấp bài làm của chúng tôi về nhà, hai ngày sau đi tay không vô lớp, hào hứng phán:- Tốt lắm! Không rớt một em nào. Đỗ hết. Thậm chí có vài em đỗ cao.Dù sao, bảo thầy Xuân Thu không buồn dạy học trò cũng không đúng hẳn. Thầy vẫn dạy, nhưng chỉ dạy qua loa, đại khái. Thời gian còn lại, thầy toàn kể chuyện lúc thầy sống bên Tây.Nhưng chuyện bên Tây kể hoài cũng hết, thầy Xuân Thu bèn nghĩ đến chuyện rủ học trò trốn học đi chơi.Thú thật, trước đó và mãi mãi sau này, tôi chuyển rất nhiều trường, học với rất nhiều thầy cô khác nhau, vẫn không thấy ai tài tử bạt mạng như ông thầy dạy tiếng Pháp năm lớp mười hai của tôi.Hôm đầu tiên nghe thầy bảo:- Hôm nay thầy trò mình đi chơi!Tôi tưởng thầy sẽ đĩnh đạc dẫn đầu cả lớp tiến ra theo cửa chính như những thầy cô các năm trước vẫn dẫn học trò đi dã ngoại.Tôi đinh ninh như thế nên sau khi xếp tập, tôi liền ôm cặp hiên ngang bước ra cửa.- Khoa, em đi đâu đó?Tiếng thầy Xuân Thu gọi giật khiến tôi dừng bước, quay lại:- Thưa thầy...Thầy Xuân Thu khoát tay:- Không đi ngả đó được. Thầy trò mình nhảy cửa sổ đi cổng sau.Tôi chưa hết ngơ ngác, thầy đã quay sang thằng Bội, hạ lệnh:- Bội, em nhảy ra trước, canh chừng giám thị hành lang.Thầy Xuân Thu điều khiển học trò cũng oai vệ không kém một viên tướng đang chỉ huy trận đánh giữa chiến trường.Được giao sứ mạng tro/div>Tôi tưởng bác Đán sẽ rầy la, mắng mỏ. Nhưng bác chỉ thở dài:- Cháu của bác đã là chàng thanh niên mà bác không để ý.Và bác khuyên, giọng ân cần:- Nhưng dù sao cũng đừng để bọn con gái hớp mất hồn con ạ. Đời con còn bao nhiêu việc phải làm.Tôi lại "dạ", và không biết nói gì thêm.Khuya đó, tôi cặm cụi làm cho xong bài thơ và sáng hôm sau gửi cho một tờ báo ở Sài Gòn: tuần báo Bạn Trẻ.