---~~~mucluc~~~---


Hồi 42
Lên Tuyết Sơn

Hồ Đại nương nhìn thấy Nhị tiểu thư bế Nhạc Tiểu Tuấn từ trên núi chạy trở xuống, thì nghênh đón hỏi ngay:
- Nhị tiểu thư, Nhạc tướng công thế nào rồi, cứu được...
Bọn Xuân Phong bốn người cùng chạy ùa đến, nhưng Thân Phi Quỳnh gấp giọng nói ngay:
- Chúng ta nhanh lên Tuyết Sơn!
Hồ đại nương trớ mặt há mồm kinh ngạc:
- Lên Tuyết Sơn?
- Không sai, lập tức lên đường, ngày đêm không nghỉ.
Thân Phi Quỳnh thần thái hốt hoảng, nói thì kiên quyết, rồi quay nhin bốn ả nữ tỳ nói tiếp:
- Chỉ cần Hồ ma ma theo ta, các ngươi không cần phải đi.
Xuân Phong kêu lên:
- Nhị tiểu thư...
Thân Phi Quỳnh cắt ngang nói:
- Lộ trình quá xa, để giảm nhẹ trọng lượng của xe, các ngươi không cần đi theo lên Tuyết Sơn, tạm thời đến chỗ Đại thư của ta ở một thời gian, ta sẽ nhanh chóng trở lại.
Miệng nói chân đi nhanh đến xe ngựa đưa Nhạc Tiểu Tuấn lên xe.
Bốn ả nữ tỳ chỉ còn biết chắp tay cúi đầu cung kính nói:
- Tiểu tỳ tuân mệnh!
Thực lòng mà nói, Thân Phi Quỳnh từ nhỏ đến lớn, bốn ả nữ tỳ này luôn theo hầu bên người nàng, không lúc nào rời xa, cùng nàng luyện võ nghệ, có lúc coi như chị em một nhà, nàng vốn không muốn để bọn họ xa cách. Nhưng tình thế bất đắc dĩ, nên nàng đành để bọn họ ở lại mà thôi. Xe ngựa lúc trước tám người, giờ giảm xuống chỉ còn một nữa, đương nhiên là nhẹ hơn nhiều, có như vậy thì ngựa mới kham nỗi.
Hồ ma ma cũng lên xe, giục Tử Kim Tiêu:
- Đi thôi!
Tử Kim Tiêu không nói tiếng nào, liền ra roi thúc ngựa kéo xe chạy...
Cả bọn bốn người đứng ngơ ngẩn nhìn cổ xe song mã phút chốc hòa trong bóng đêm.
Xuân Phong thở dài nói:
- Có lẻ người trên núi không chịu giúp tiểu thư cứu trị cho Nhạc tướng công, nên tiểu thư hết đường mới vội lên Tuyết Sơn cầu cứu đến Lão Thần Tiên.
Hạ Vũ gật đầu nói:
- Chẳng phải sao? Ái, cứ nhìn Nhị tiểu thư lo lắng hốt hoảng theo Nhạc tướng công, cũng đũ thấy Nhị tiểu thư vì tình cảm...
Xuân Phong lườm một cái khiến Hạ Vũ không dám bẻm mép nói thêm, rồi nói:
- Chúng ta đi thôi!
Nói rồi quay người định bước đi, nhưng vừa lúc ấy bỗng " bộp, bộp, bộp..."
Từng tiếng một từ trên núi vọng lại nghe như bên tai nhưng thật chất là còn rất xa.
Xuân Phong dừng chân quay đầu tự hỏi:
- Tiếng gì vậy nhỉ?
Bọn Hạ Vũ, Thu Sương và Đông Tuyết cũng nghiêng đầu, lắng tai nghe ngóng, quả nhiên tiếng " bộp, bộp..."
Phút chốc nghe đã rõ ràng hơn, tiếng vang lên nghe có nhịp điệu, tợ hồ như là tiếng bước chân người. Thế nhưng, tiếng bước chân người sao lại nặng nề thô thiển đến thế, mà chỉ trong nháy mắt đã nghe đến rất gần, nếu người có công lực thâm hậu chạy nhanh, khi nào lại vang lên tiếng bước chân thô thế nầy được?
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, trong nháy mắt cả bọn đã thấy loang loáng một bóng người nhỏ thó khập khiểng từng bước từ trên núi chạy xuống.
Xuân Phong khẻ nói:
- Ai đến thế nhỉ?
Đông Tuyết nói:
- Hay là người ở trên núi?
Xuân Phong phát tay áo nói:
- Người nào cũng mặc, trời tối rồi chúng ta nhanh về chỗ Đại tiểu thư!
Bọn họ ba người kia nghe vậy cũng không để ý đến người đang chạy đến, quay người bước theo Xuân Phong.
Đúng lúc ấy, bỗng nghe tiếng người kia gọi ơi ới:
- Ê, ê... Các vị cô nương, xin dừng chân!
Bộp, bộp, bộp...!
Tiếng bước chân chạy lộp bộp trên nền đất, lúc nầy cả bọn Xuân Phong bốn người nghe gọi thì quay lại, đã thấy người kia đến trước mặt.
Bây giờ mới nhận ra người này chân mang đôi hài vải rộng quá khỗ chân, nên khi chạy mới phát ra tiếng động như vậy, có điều tốc độ chạy không thể bảo là chậm được, chỉ trong nháy mắt đã từ trên núi chạy xuống đây, đũ thấy khinh công thâm hậu đến chừng nào rồi?
Người này thân hình gầy nhỏ, trạc tuổi ngũ tuần, mắt xếch mũi hễnh, răng khễnh môi dầy, khi cười để lộ hàm răng lố nhố vàng ếch trong càng xấu thậm tệ.
Đông Tuyết chỉ liếc qua một cái rồi hất hàm hỏi:
- Gì?
Lão già nói:
- Tại hạ đuổi theo một người, không biết các vị cô nương có thấy một vị cô nương mang theo một thanh niên chạy qua đây không?
Bọn Xuân Phong giật mình, nghe hỏi đích thì là hỏi Nhị tiểu thư và Nhạc Tiểu Tuấn chứ chẳng nghi.
Xuân Phong lên tiếng hỏi:
- Lão đuổi theo bọn họ làm gì?
Lão già thở phì phì gải đầu cười nói:
- Đương nhiên là có chuyện, nếu không thì lão hũ đuổi theo họ từ Trấn Châu đến tận đây làm gì?
Hạ Vũ tính bép xép sấn tới nói:
- Lão đầu nhi ngươi truy theo Nhị tiểu thư của chúng ta làm gì hử?
Xuân Phong lúc ấy muốn cản cũng không kịp, nhưng lão gia nghe thì hí hững nói:
- Ồ, thì ra bốn vị cô nương đây là người tâm phúc của Thân cô nương?
Xuân Phong hỏi:
- À... Nhạc Tiểu Tuấn là nghĩa đệ của tôi hiện tại nó ở đâu đại sư có thể dẫn tôi đến đó được không?
Hòa thượng lắc đầu đáp:
- Điều nầy tiểu tăng...
Thân Phi Quỳnh nhận ra hòa thượng còn ngần ngại bèn nói ngay:
- Chính Kim Thiết Khẫu bảo tôi đến đây.
- Tiểu tăng biết cho nên lão Phương trượng mới sai tiểu tăng ra tận cửa hầu tiếp nữ thí chủ có điều tình hình hôm nay hơi đặc biệt nếu không có tiểu tăng dẫn đường thì người có khả năng thăng thiên độn thổ cũng đừng hòng vào nói tệ tự!
Thân Phi Quỳnh cười thầm nghĩ:
- Lão hòa thượng thường ngày xem ra cũng biết khoa trương!
Hòa thượng nói tiếp:
- Nữ thí chủ là người được lão Phương trượng đồng ý để vào tệ tự cho nên tiểu tăng cũng không giấu giếm gì. Lão Phương trượng hiện tại chính đang ở trong thiền thất dùng Tiếp Dẫn thần công giúp Nhạc thí chủ dẫn đạo chân khí quy nguyên tuyệt đối không được quấy động.
Thân Phi Quỳnh à lên một tiếng nói:
- Thì ra là vậy.
Hòa thượng chấp tay trước ngực cười nói tiếp:
- Cho nên nữ thí chủ lượng thứ tạm thời ngồi chờ ở đây chừng nào Nhạc thí chủ tỉnh lại thì mới có thể vào gặp được.
- Đa tạ đại sư.
Tuy vậy trong lòng nàng cũng không mấy phấn khởi bởi vì Nhạc Tiểu Tuấn vốn được bọn Thất Công Bát Công dùng hai luồng chân khí đả thông hai mạch Nhâm Đốc vận chuyễn thuận chiều. Nhưng khí huyết trong người chàng nguyên lại là nghịch hành hiện tại ngoại trừ hai mạch Nhâm Đốc là thuận hành còn lại Thập Nhị kinh lạc và Kỳ Kinh bát mạch đều nghịch hành. Đến như Ngũ Công lực ấy còn bó tay không biết vị phương trượng Vĩnh Trần tự nầy là kỳ nhân dị sĩ nào bản lĩnh đến đâu mà có thể trị liệu được cho chàng?
Nghĩ rồi thì chợt nghĩ lại:
- Nhưng Kim Thiết Khẫu nếu như không chắc chắn lão phương trượng cứu trị được cho chàng há lại cực khổ lén mang chàng đến đây?
Nghĩ thế thì lòng thấy an tâm hơn bèn chấp tay hỏi:
- Dám hỏi lão phương trượng của quý tự pháp hiệu xưng hô thế nào?
Hòa thượng chắp tay hoàn lễ đáp:
- Lão phương trượng pháp hiệu Thượng Đại Hạ Giác.
- Đại giác thiền sư nhân vật này chừng như chưa nghe qua trên võ lâm!
Thân Phi Quỳnh nghĩ nhanh rồi nghiêm túc hỏi:
- Lão phương trượng là phật môn cao tăng không biết vốn xuất thân danh môn đại phái nào?
Hòa thượng cười điềm nhiên đáp:
- Lão phương trượng tuổi đã ngoài chín mươi nhưng xưa nay không hề hành cước trên giang hồ cũng chưa từng tuyên thị với đệ tử môn phái xuất thân tiểu tăng quả thật không rõ điều nầy.
Nói chuyện đến đó liền thấy hai vị tiểu sa di khác bưng hai mâm đựng cơm và thức ăn vào dọn lên bàn.
Hòa thượng chắp tay nói ngay:
- Đã quá ngọ chư vị đến đây đường dài hẳn chưa dùng cơm trưa vậy xin dùng đở bửa cơm chay đạm bạc!
Đừng nói là chỉ hôm nay mà suốt mấy ngày nay Thân Phi Quỳnh chừng như chỉ để hết tâm trí vào thương thế của Nhạc Tiểu Tuấn cho nên căn bản một hột cơm cũng không nuốt nỗi. Lúc nầy nghe chàng đã được phương trượng trị thương tuy chưa biết kết quả ra sao nhưng lòng nàng xem như mười phần đã nhẹ hết tám chín nên mới thật sự thay đổi.
Nàng vội chắp tay xá lễ:
- Đa tạ đại sư quan tâm!
- Nữ thí chủ chớ nên khách khí tiểu tăng xin cáo từ!
Nói rồi chắp tay thi lễ thêm lần nữa đoạn quay người bước thẳng vào trong.
Hồ đại nương thấy chỉ còn lại bọn họ chủ tớ sáu người bèn nói:
- Nhị tiểu thư đã mấy hôm nay tiểu thư không ăn được miếng nào chúng ta không nên khách khí.
Thân Phi Quỳnh gật đầu lần đầu tiên từ mấy hôm nay mới thấy mặt nàng có chút khởi sắc nói:
- Không riêng gì ta mọi người cũng đói nào chúng ta cùng ăn!
Bửa cơm qua nhanh rồi lại có vị sa di dâng trà đến.
Thời gian chậm chạp trôi qua đối với Thân Phi Quỳnh từng giây chờ đợi xem ra thật dài nhưng mãi đến khi trời ngã chiều vẫn chưa nghe thấy tin tức gì.
Thân Phi Quỳnh đứng lên ngồi xuống không biết bao nhiều lần nhưng vị hòa thượng hồi trưa chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Một hồi lâu lại thấy hai vị sa di phục vụ bưng cơm chay dọn lên bàn nói:
- Chư vị thí chủ mời dùng cơm tối!
Lần nầy thì nàng không kiên nhẫn nói liền hỏi:
- Xin hỏi quý tự vị đại sư nào làm nhiệm vụ tri khách? Hiện tại ở đâu?
Một vị sa di chắp tay đáp:
- Chính là Quảng Tế đại sư hồi trưa tiếp nữ thí chủ đại sư lúc nầy đang rất bận có lẻ cũng sắp đến mời chư vị tạm thời dùng cơm!
Thân Phi Quỳnh nói:
- Đa tạ nhị vị đại sư.
Hai vị hòa thượng lui ra ngoài bọn họ cũng không cần khách sáo liền ngồi vào ăn cơm tối.
Xong bửa cơm thì hoàng hôn cũng vừa sập xuống một vị sa di mang trà vào kèm theo một ngọn nến cháy sáng. Nhưng chung quy vẫn chưa nhìn thấy vị hòa thượng tri khách Quảng Tế kia đâu.
Phải như vậy qua thêm một lúc nữa bây giờ mơi thấy Quảng Tế đại sư xuất hiện với nụ cười trên mặt cúi người nói ngay:
- Phiền nữ thí chủ chờ lâu Nhạc thí chủ vừa tỉnh lại xin mời theo tiểu tăng.
Thân Phi Quỳnh nghe thì mừng khôn xiết nhãy cẩng reo lên:
- À thương thế của Tuấn đệ đã hoàn toàn bình phục rồi sao?
- Phật tổ từ bi! Nhạc thí chủ chỉ là do khí huyết không thuận nhau đã được lão phương trượng dùng Tiếp Dẫn thần công dẫn khí quy nguyên nên đã hồi tỉnh lại.
Có điều vừa rồi Nhạc thí chủ còn bận hành khí điều tức tiểu tăng phụng mệnh lão phương trượng làm hộ pháp cho Nhạc thí chủ mãi đến hai canh giờ khiến nữ thí chủ chờ lâu!
Nói đến đó lại chấp tay trước ngực hành lễ tiếp:
- Nhạc thí chủ hiện đang dùng cơm chay trong khách xá khách xá phiền nỗi hơi chật hẹp nên các vị nữ thí chủ này tạm thời ngồi dùng trà chờ ở đây.
Thân Phi Quỳnh hiểu bên trong tất chỉ là để giữ bí mật cũng chỉ vì an toàn cho chàng nên liền gật đầu nói:
- Hồ ma ma các ngươi tạm ngồi ở đây không cần vào trong.
Nói rồi khép người thi lễ tiếp:
- Phiền đại sư dẫn đường.
Hòa thượng liền quay người đi trước dẫn đường bọn họ theo hành lang đi sâu vào trong qua một lúc thì đến một khách xá tọa lạc cách biệt với bên trong tựa lưng vào vách núi.
Quảng Tế đại sư dừng chân lại đưa tay đẩy nhẹ cửa gỗ cúi người xuống nói:
- Nữ thí chủ mời!
Thân Phi Quỳnh bước chân vào trong liền thấy Nhạc Tiểu Tuấn ngồi một mình bên bàn ăn cơm nàng mừng khôn tả bước nhanh đến reo lên:
- Tuấn đệ quả nhiên đệ đã hồi tỉnh lại!
Nhạc Tiểu Tuấn cũng bất ngờ chàng không nghĩ Thân Phi Quỳnh lại vào tận đây vội bõ đủa xuống đứng lên chắp tay hành lễ nói:
- Quỳnh tỹ đến bao giờ vậy?
Thân Phi Quỳnh dừng chân lại đưa mắt quan sát chỉ thấy chàng có hơi gầy đi nhưng thần thái vẫn anh tuấn khôi ngô giữa hai đầu mi ẩn ước sắc tía ánh mắt long lanh hữu thần thì rất mừng.
Nàng hiểu căn do nghĩ ngay:
- Đây chính là vì sau khi Đại Giác phương trượng dùng Tiếp Dẫn thần công đạo dẫn chân khí trong người Tuấn đệ hợp nhất hành lưu như vậy hai cổ kình lực của Thất Công Bát Công đều ẩn tàng lại trong người Tuấn đệ tự nhiên nội lực tăng tiến gấp nhiều lần.
Nghĩ vậy nàng rất mừng đáp:
- Ta vừa đến hồi trưa. Ái... Mọi chuyện đều do tỷ tỷ không biết Tuấn đệ luyện qua Nghịch Thiên Huyền Công, căn bản chân khí trong người nghịch hành lại dùng nội lực bức chân khí ngươi thuận hành trở lại khiến ngươi mới chịu khổ thế nầy!
Nhạc Tiểu Tuấn cười nói:
- Chuyện này làm sao mà trách tỷ tỷ được tỷ tỷ chĩ xuất phát từ hảo tâm lúc tỷ tỷ dùng chân lực đả thông kinh mạch cho tiểu đệ tiểu đệ định báo cho tỷ tỷ biết là tiểu đệ có luyện Nghịch Thiên Huyền Công nhưng không sao mở miệng được...
- Ái tại ta lúc ấy tự tác tự thọ không chịu hỏi cho rõ. Này nên ngồi xuống ăn cơm tiếp đi chứ!
- Tiểu đệ ăn đã no.
Chàng đáp rồi cười tươi nói tiếp:
- Vừa rồi tiểu đệ nghe lão Phương trượng nói trong người tiểu đệ có đến hai cổ chân khí trệ lưu trong hai mạch Nhâm Đốc. Hai cổ chân lực này cực mạnh chi ít cũng phải có đến ba mươi năm công lực. Hiện tại do Phương trượng đạo dẫn cùng chân khí bản thân tiểu đệ nhập lưu làm một khiến chân lực tiểu đệ phút chốc tăng gấp mười lần. Lão Phương trượng bảo đây là một kỳ duyên đại ngộ cũng có thể nói trong họa đắc phúc có điều không biết có phải chính tỷ tỷ đã thâu nhập chân lực vào người tiểu đệ?
- Ồ tỷ tỷ nào có được năng lực như vậy?
Nàng xưng hô thật tự nhiên trìu mến rồi cười tươi như hoa sớm mai xuân nói tiếp:
- Đó chính là do hai vị lão tiền bối trong lúc dùng hết nội lực đả thông hai mạch Nhâm Đốc cho Tuấn đệ thì đột nhiên bị người ngầm ám toán chết tại trường hai cổ chân lực ấy không kịp thâu về cho nên mới trệ lưu lại trong người đệ.
Nhạc Tiểu Tuấn nghe thì giật mình la lên:
- Hai vị lão tiền bối nào vậy?
- Chuyện là thế nầy...
Bây giờ nàng mới kể lại chuyện từ khi chàng trúng phải Hỏa Diệm Đao của Hỏa Linh thánh mẫu nàng ngấm ngầm theo chân Huy phu nhân về đến Quy Vân Trang rồi lén mang chàng đi tranh chấp thế nào giữa ba phe cuối cùng thì Kim Thiết Khẫu đã ngấm ngầm mang chàng đến tận Vĩnh Trấn tự này nhất nhất kể tường tận cho chàng nghe.
Nhạc Tiểu Tuấn ngớ người lấp bấp nói:
- Chẳng ngờ từ sau khi tiểu đệ trúng thương đến giờ lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy!
- Lão ca ca đâu?
- Hừ lão ca ca là ai?
- Hì... Chẳng phải Kim Thiết Khẫu thì còn ai vào đây?
- À khi ta đến đây thì Kim Thiết Khẫu còn đánh nhau với Hỏa Linh thánh mẫu.
Nhạc Tiểu Tuấn nghe vậy thì hơi lo lắng nói:
- Hỏa Linh thánh mẫu luyện độc môn tà giáo vô cùng lợi hại lão ca ca giờ này chưa về không biết có chuyện gì xảy ra không?
Thân Phi Quỳnh cười đáp:
- Tuấn đệ yên tâm lão ca ca của ngươi quyết không thua bà ta đâu...
- Hà hà... Đúng lắm tiểu lão mà thua lão thái bà kia thì coi như xui tận mạng nhé!
Cả hai người nghe ra giọng Kim Thiết Khẫu thì đồng thanh ồ lên một tiếng đưa mắt nhìn ra cửa quả nhiên đã thấy bóng lão ở nơi cửa.
Kim Thiết Khẫu nhe răng cười hì hì rồi nhún chân phóc vào trong thấp giọng nói:
- Tiểu lão ta vốn đã đến từ sớm thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui trong người lão đệ ngươi có hai luồng chân khí trệ lưu Nhâm Đốc muốn đạo dẫn nó hòa nhập quy nguyên không phải là chuyện dễ. Cho dù Phương trượng sự thúc của ta Phật môn thiền công tinh thâm nhưng chi ít cũng phải mất hai canh giờ mới đạo dẫn nỗi hai cổ chân khí này. Đã vậy sau khi tiểu lão đệ ngươi hỏi tiểu huynh thì cũng phải cần thêm một hai canh giờ nữa hành công điều khí tiểu lão ta mấy hôm nay ít được thư thả nhân tiện cơ hội này xuống trấn uống một bửa rượu cho đã cơn ngứa!
Thân ng Lạc Ban Đình, cầu kiến Thân cô nương!
Bên trong bọn Thân Phi Quỳnh bị tiếng ngựa và cái thúc sẻ, giật mình lên tiếng hỏi vọng ra:
- Chuyện gì mà dừng ngựa lại vậy?
Tử Kim Tiêu quay đầu nói:
- Hội bẩm Nhị tiểu thư, có lão già bảo là Không Động Lạc Ban Đình chận đường cầu kiến tiểu thư!
Thân Phi Quỳnh nói:
- Hỏi lão ta muốn gì?
Tử Kim Tiêu quay đầu nhìn Lạc Ban Đình nói:
- Nhị tiểu thư hỏi ngươi muốn gì?
Lạc Ban Đình tiến lên một bước chấp tay vái dài nói lớn:
- Tại hạ Lạc Ban Đình yết kiến Thân cô nương!
Đương nhiên lão ta chỉ muốn nói chuyện trực tiếp với Thân Phi Quỳnh, cho nên mới tiến lên cao giọng mà nói.
Thân Phi Quỳnh ngồi thẳng người lên, nói qua rèm cửa:
- Không dám, Hữu hộ pháp cản đường ta có gì chỉ giáo?
Lạc Ban Đình vẫn cúi người về cung kính nói:
- Tại hạ phụng mệnh thánh mẫu đuổi theo đến đây cầu kiến cô nương...
- Ừm... thánh mẫu bảo ngươi truy theo ta cầu kiến, chẳng hay có việc gì chứ?
- Ý chi thánh mẫu... Khúc... Khúc... thánh mẫu dặn dò tại hạ đích thân bẩm cáo trước Thân cô nương... Khúc... Khúc...
Lão nói ngập ngừng, lại ho khúc khúc, rõ ràng là có chỗ khó nói.
Thân Phi Quỳnh đương nhiên không đợi lão ta nói ra thì cũng biết lão đến vì chuyện gì, cười điềm nhiên nói:
- Không Động và Tuyết Sơn xưa nay như người một nhà, Hữu hộ pháp có gì cứ nói thẳng ra đi!
- Vâng, vâng!
Lạc Ban Đình tợ hồ như rất cố kỵ Thân Phi Quỳnh, nên thái độ rất cung kính, cúi người nói tiếp:
- Tại hạ tuân mệnh thánh mẫu, nghe nói Nhạc Tiểu Tuấn được Thân cô nương cứu được, hy vọng Thân cô nương lưu anh ta lại!
Thân Phi Quỳnh đã đoán trước ý này, nhưng nghe thì vẫn thấy giận, lạnh giọng nói:
- Đây là ý của Hỏa Linh thánh mẫu ư?
- Vâng, vâng!
Lạc Ban Đình vừa cúi người vừa liêng miệng đáp tiếp:
- Nếu không có lệnh của thánh mẫu, tại hạ dẫu ba đầu sáu tay, cũng không dám dựng chuyện mà nói trước mặt Thân cô nương.
- Hừ, lão tặc ngươi chẳng phải là Hữu hộ pháp của Không Động sao?
- Không dám, tại hạ chỉ hy vọng Thân cô nương chỉ giáo nhiều!
Thân Phi Quỳnh khi ấy mới vén rèm lên đưa mắt nhìn Lạc Ban Đình, lạnh giọng nói:
- Vì lão tặc ngươi thân phận Hữu hộ pháp Không Động, cho nên ta muốn thỉnh giáo một chuyện!
- Hai tiếng chỉ giáo tại hạ thật không dám nhận!
Lạc Ban Đình ngước đầu lên chạm phải ánh mắt của nàng, bất giác thầm giật mình nghĩ:
- Nữ tử này ánh mắt thật lạnh lùng tàn bạo!
Nhưng lại chấp tay xá dài nói tiếp:
- Không biết Thân cô nương có gì chỉ giáo, tại hạ xin cung kính lắng nghe.
- Ta hỏi ngươi, Tuyết Sơn ta có phải nghe theo lệnh của Không Động ngươi hay không?
- Cô nương trọng ngôn. Tuyết Sơn, Không Động bình thủ hợp tác, sao có thể nói mấy tiếng nghe theo lệnh được?
Thân Phi Quỳnh giọng vẫn lạnh lùng nói:
- Ngươi biết thì tốt, Hỏa Linh thánh mẫu đả thương Nhạc Tiểu Tuấn rồi lại tha anh ta đi, ta cứu người từ trong Quy Vân Trang, thì có liên quan gì đến không Động chứ? Hỏa Linh Thanh Mẫu tư cách gì buộc ta để người lại?
Lạc Ban Đình bị hỏi đến khựng người, nhất thời không nói gì được, chấp tay cúi người nói:
- Thân cô nương hiểu nhầm...
- Hừ, Lạc hộ pháp không cần nói nhiều, chuyện để người lại, miễn nói!
Dứt lời, buông mạnh rèm xe xuống, ra lệnh:
- Tử Kim Tiêu, cho xe chạy đi!
Lạc Ban Đình chẳng biết ăn nói thế nào nữa, chỉ đành chấp tay vái dài nói:
- Đã vậy lão hũ xin cáo từ!
Nói rồi, lão quay người phóng chân chạy đi vào hướng rừng khuất dạng.
Chính tại lúc nầy Tử Kim Tiêu vừa định đánh xe chạy, bỗng nhiên lại thấy từ trong rừng một nhóm người khác loáng thoáng phóng ra, người chạy trước la lớn:
- Có phải xe của Thân cô nương, xin dừng lại!
Giọng người này cao vang như sấm, lọt vào tai Thân Phi Quỳnh khiến nàng bất giác nhíu mày hỏi vọng ra:
- Tử Kim Tiêu, lại là người nào đến vậy?
Tử Kim Tiêu thành danh nhiều năm trên giang hồ, chỉ nhìn bọn người này đã nhận ra, quay đầu nói gấp:
- Nhị tiểu thư, bọn Hoài Dương Tam Hiệp đến!
Không sai, bọn người này chính là Hoài Dương Tam Hiệp, ngoài ra còn có thêm Huy phu nhân, Huy Huệ Quân và Tiểu Thúy.
Chính lúc Tử Kim Tiêu quay lưng lại nói, thì cả bọn người kia do Huy Khâm Nghiêu dẫn đường chạy đến trước xe rồi.
Huy Khâm Nghiêu ôm quyền xá lễ nói:
- Hoài Dương Huy Khâm Nghiêu thỉnh giáo Thân cô nương một chuyện!
Người ta đã xưng danh nói rõ lý do muốn thĩnh chuyện, Thân cô nương không thể không ra mặt, vén rèm xe lên lạnh giọng hỏi:
- Thì ra là Chưởng môn nhân Hoài Dương phái, Thân Phi Quỳnh thật thất kính!
Huy Khâm Nghiêu nói:
- Thân cô nương khéo nói!
- Hoài Dương Tam Hiệp uy danh lừng lẫy võ lâm, hôm nay vội vàng kéo nhau đến đây chận đường, không biết có chuyện gì?
Huy Khâm Nghiêu không cần quanh co hỏi thẳng:
- Xin hỏi trong xe Thân cô nương còn có người nào không?
- Ồ, trong xe ta có người hay không, việc gì đến các ngươi phải hỏi?
Huy Khâm Nghiêu bị đớp lại một câu thì khựng người, nhất thời không nói được câu nào.
Huy phu nhân thấy vậy liền tiến lên đở lời:
- Thân cô nương, cứ theo sự điều tra của chúng tôi, thì Thân cô nương bắt Nhạc Tiểu Tuấn ngay trong bỗn trang, điều nầy đúng hay không?
Thân Phi Quỳnh hừ một tiếng lạnh lùng đáp:
- Bắt người, hừ tại vì sao mà ta phải bắt người?
Huy Huệ Quân sấn lên một bước chỉ tay nói:
- Chẳng lẻ không phải chính ngươi bắt anh ta đi à? Ngươi còn định chối quanh?
- Chối quanh gì chứ? Ta cứu người đi, các ngươi lại bảo là bắt người đi? Nếu như ta không cứu anh ta ra khỏi Quy Vân Trang, thì có lẻ đã bị hủy phế trong trang viện các ngươi mất rồi!
Huy Huệ Quân quay người lại nói:
- Mẹ, như vậy là nó đã thừa nhận!
Huy phu nhân nói:
- Thân cô nương, Nhạc tướng công tại vì sao lại bị phế trong Quy Vân Trang?
Thân Phi Quỳnh cười nhạt nói:
- Nhạc Tiểu Tuấn trúng phải Hỏa Diệm Đao của Hỏa Linh thánh mẫu, Bát Bửu Tử Ngọc đan của các ngươi quyết không thể cứu được, các ngươi định bàn để Dịch Hoa Đà dụng kim châm quá huyệt, như vậy há không phải là đã hủy nhất thân võ công của chàng ta sao?
Dịch Thanh Lan nghe nhắc đến chuyện này đương nhiên cũng thấy hơi lúng túng, khi ấy bèn cười vả lả hỏi lại:
- Nói thế thì Thân cô nương đoan chắc cứu nỗi Nhạc thiếu hiệp?
- Hừ, chí thiểu thì ta cũng không dùng đến kim châm quá huyệt, hủy phế cả đời chàng!
Huy phu nhân nói:
- Cứ nghe khẩu khí của cô nương tợ hồ như đã cứu chửa được cho Nhạc tướng công?
Thân Phi Quỳnh nghe nhắc đến thương thế của Nhạc Tiểu Tuấn thì vừa giận vừa nôn nóng nói:
- Đàng nào thì ta cũng đã trị được hỏa độc trong nội phủ, chỉ cần các ngươi không làm chậm trễ lộ trình của ta, thì nhất định anh ta sẽ được cứu.
Huy Huệ Quân thấy đối phương có vẻ thân thiết với Nhạc Tiểu Tuấn thì nỗi máu ghen, bất giác chỉ tay vào mặt đối phương thét hỏi:
- Ngươi là gì với Nhạc tướng công?
- A, hừ! Ta là gì của chàng, với ngươi thì quan hệ gì mà hỏi?
Huy Huệ Quân bị bẻ mặt thét lên:
- Thân Phi Quỳnh, ngươi thật đúng là đồ không biết xấu hổ!
Thân Phi Quỳnh tự nhiên bị chửi thì tức giận thật sự, trong lòng nàng thầm nghĩ:
- A, thì ra con nha đầu nầy đã yêu chàng đây mà, hừ xấu như ma mà cũng xứng với Tuấn đệ ta sao?
Trong lòng nghĩ vậy bèn cười nhạt nói:
- Huy Huệ Quân, ngươi là thiên kim ái nữ của vị Hoài Dương tam hiệp, vậy mà mở miệng ra là đã lời hàng tôm hàng cá, nếu như hôm nay không vì nể mặt Huy đại hiệp có mặt ở đây, thì ta nhất định dạy cho ngươi một bài học lễ độ!
Thì ra, trên mặt Huy Huệ Quân lúc nầy đã mang lại chiếc mặt nạ, bởi vậy Thân Phi Quỳnh cứ ngỡ là nàng có khuôn mặt xấu xí.
Bây giờ nghe một câu này rất nặng, với Huy Khâm Nghiêu là vị Chưởng môn nhân Hoài Dương phái, tự nhiên không khỏi thẹn đến tái mặt, lão trầm giọng quát:
- Huệ nhi, lui ra!
Huy phu nhân nói:
- Thân cô nương, chúng ta đến đây chỉ hy vọng cô nương để người lại!
- Ồ, tại vì sao ta phải để người lại?
- Vì chính cô nương đã bắt người đi ngay trong Quy Vân Trang!
Thân Phi Quỳnh lạnh giọng nói:
- Ta dù có để lại đây thì các ngươi cũng không cách cứu nỗi tính mạng chàng ta, tốt nhất các ngươi nên tránh ra, đừng làm trễ hành trình của ta.
Huy phu nhân nghe thì ngớ người hỏi nhanh:
- Chẳng phải cô nương vừa nói đã trị được hỏa độc Hỏa Diệm Đao, sao giờ...
Thân Phi Quỳnh không đợi bà ta nói hết đáp ngay:
- Ta cũng chẳng giấu giếm gì các ngươi, Hỏa Độc trong người Nhạc Tiểu Tuấn tuy đã trị hết hẳn, thế nhưng hiện tượng khí huyết nghịch hành rất nguy cấp, ta muốn đưa chàng ta lên Tuyết Sơn cầu cứu gia gia ta là Lão Thần Tiên.
Huy Huệ Quân lòng để ở Nhạc Tiểu Tuấn, nghe vậy thì sấn tới nói:
- Mẹ, đừng nghe lời ả ta!
Dịch Thanh Lan nói:
- Thân cô nương đã nói vậy, giờ chỉ cần để lão phu xem qua mạch Nhạc thiếu hiệp nếu đúng như cô nương nói khí huyết nghịch hành, thì chúng ta nhất định không ngăn cản đường cô nương nữa.
Nói câu này tuy uyển chuyển đúng lý, thế nhưng có nghĩa là đối phương hoàn toàn không có chút tin tưởng mình, bất giác khiến nàng phát nộ, mắt đầy sát khí nói:
- Ta không nói Nhạc Tiểu Tuấn tính mạng nguy trong sớm chiều, các ngươi tưởng ta lừa sao? Hừ, nếu các ngươi còn cản trở hành trình của ta, nhở ngộ Nhạc Tiểu Tuấn có mệnh hệ gì, thì toàn gia Quy Vân Trang của các ngươi thế mạng cũng không đũ...
Nàng vừa nói dứt câu, bỗng nhiên từ trong rừng có tiếng thiếu nữ the thé kêu lên:
- Mẹ, bọn họ ở đây!
Một đạo hồng quang nhanh như tia chớp từ trong rừng lướt tới, thân pháp cực nhanh, đáp người xuống trước xe ngựa.
Bây giờ toàn trường đã nhận ra người vừa đến nầy là một thiếu nữ toàn thân vận hồng y tươi chói, chính là Chúc Xảo Xảo!
Thân Phi Quỳnh vừa nhìn thấy thì giật mình thầm nghĩ:
- Ả luôn miệng gọi mẹ, chẳng lẻ Hỏa Linh thánh mẫu cũng đến?
Đưa mắt nhìn, thì quả nhiên một chiếc kiệu được bốn phụ nhân áo xanh gánh chạy như bay, phía trước dẫn đường không ai khác chính là lão Hữu hộ pháp Lạc Ban Đình.
Kiệu vừa dừng lại, hai phụ nhân đứng trước liền vén rèm lên, Hỏa Linh thánh mẫu ánh mắt lạnh lùng liếc toàn trường cất giọng nói:
- Không ngờ Hoài Dương phái truyền tin nhanh thật!
Huy Khâm Nghiêu thầm hiểu tâm ý đối phương, chấp tay nói:
- Đàng nào cũng không nhanh hơn Không Động!
Hỏa Linh thánh mẫu hừ một tiếng lạnh lùng quay đầu gọi:
- Lạc hộ pháp!
Lạc Ban Đình tiến lên cúi đầu đáp:
- Có thuộc hạ!
-Xe ngựa kia có phải của Thân cô nương không?
- Dạ đúng!
- Hảo, ngươi đến bảo Thân cô nương là thánh mẫu ta có lời mời.
Lạc Ban Đình dạ ran một tiếng nữa, rồi vội vã bước đến trước xe ngựa chấp tay nói:
- Thân cô nương, thánh mẫu có lời mời!
Thân Phi Quỳnh vội à lên một tiếng, rồi bảo Tử Kim Tiêu:
- Vén rèm lên!
Tử Kim Tiêu liền nhãy xuống xe vén rèm cho nàng.
Thân Phi Quỳnh nhảy xuống xe đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Lạc Ban Đình hỏi:
- Lão tặc mời thánh mẫu đến đó ư?
Lạc Ban Đình vội cười đáp:
- Không dám, không dám. Thân cô nương, thánh mẫu mời cô nương.
Thân Phi Quỳnh bước đến trước đầu xe, chấp tay thi lễ nói:
- Vãn bối Tuyết Sơn Thân Phi Quỳnh bái kiến thánh mẫu.
Hỏa Linh thánh mẫu giọng lạnh lùng:
- Thân cô nương miễn lễ!
- Thánh mẫu cho gọi, không biết có gì chỉ giáo?
Hỏa Linh thánh mẫu chẳng chút quanh co hỏi ngay:
- Tiểu tử họ Nhạc bị ngươi bắt đi, đúng không?
- A, lời này của thánh mẫu...
Nàng chỉ thốt được mấy tiếng, bõ lửng câu nói.
Đương nhiên toàn câu là lời này của thánh mẫu không đúng, thế nhưng giữa thánh mẫu với Tuyết Sơn quan hệ thâm sâu, vai vế bà ta thuộc hàng trưởng bối, cho nên nàng mới không dám nói hết.
Nhưng Hỏa Linh thánh mẫu thừa hiểu điều đó, chỉ thấy bà ta hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Lời của lão thân là không đúng sao?
- Vãn bối không dám!
Thân Phi Quỳnh uyển chuyển đáp tiếp:
- Chỉ có điều theo vản bối biết thì Nhạc Tiểu Tuấn tiếp ba chiêu kiếm pháp của thánh mẫu rồi trúng một chưởng Hỏa Diệm Đao nhưng thánh mẫu đã chấp nhận để chàng ta đi. Về đến Quy Vân Trang, Dịch Hoa Đà nhân vì không có thuốc giải, nên định dùng kim châm quá huyệt, điều nầy sẽ khiến chân khí toàn bộ bị tiết lậu ra ngoài xem như nhất thân công lực hủy phế. Vản bối nhận thấy nguy hiểm cho chàng, nên mới ngầm cứu khỏi Quy Vân Trang, chuyện này xem ra hoàn toàn không đắc tội với thánh mẫu!
Hỏa Linh thánh mẫu nghe thì hơi biến sắc, trầm giọng nói:
- Hừ, mấy mươi năm nay, lão thân có một quy luật, phàm một người đã trúng Hỏa Diệm Đao của lão thân, sinh tử thế nào đều do lão thân tự quyết định, tuyệt đối không một ai được nhúng tay vào.
Thân Phi Quỳnh mặt hơi biến sắc.
Hỏa Linh thánh mẫu nói tiếp:
- Huống gì lão thân lúc bây giờ chỉ muốn răn đe hắn, cho nên căn bản xuất chưởng nương tay, rồi tối hôm đó còn bảo tiểu nữ Xảo Xảo mang ba viên Hỏa Linh Đan đến Quy Vân Trang, ngươi làm vậy há không phải là đã thừa mà còn hại hắn hay sao?
Thân Phi Quỳnh chấp tay nói:
- Vản bối bây giờ không biết thánh mẫu có quy luật này, lại càng không biết sau đó thánh mẫu cho lệnh ái mang Hỏa Linh Đan đến cứu chửa, nhân vì trong người vản bối có mang theo Tuyết Sâm Hoàn có thể cứu nỗi hỏa độc Ly Hỏa chân khí, nên mới ngầm cứu chàng mang đi...
Hỏa Linh thánh mẫu hừ một tiếng nói:
- Ngươi ỷ gia gia ngươi là Tuyết Sơn Lão Thần Tiên chế được Tuyết Sâm Hoàn mà không coi lão thân vào đâu ư?
Thân Phi Quỳnh nghe gọi đích danh tên gia gia minh thì định nỗi xung, thế nhưng vẫn ghìm lại được nói:
- Vãn bối đã nói là không biết thánh mẫu có quy luật này, lại nóng lòng cứu người...
- Nóng lòng cứu người? Hừ, tiểu tử họ Nhạc là gì của ngươi chứ?
Thân Phi Quỳnh bị thánh mẫu hỏi câu này trước mặt bao nhiều người thì không khỏi thẹn chín mặt, nhất thời nỗi dóa định đốp lại một câu, nhưng rồi nghĩ:
- Đã thế ta cứ nói thẳng với bọn họ, Thân Phi Quỳnh ta xưa nay đường đường chính chính, có gì phải sợ chứ?
- Nhạc Tiểu Tuấn và vản bối thực chất đã kết nghĩa tỹ đệ, vản bối nhìn thấy nghĩa đệ trọng thương, lẻ nào lại không cứu, cho nên mới không tiếc dùng đến Tuyết Sâm Hoàn chẳng lẻ trái với đạo lý sao?
Cả Huy Huệ Quân và cả Chúc Xảo Xảo nghe vậy thì bất giác khoé môi hiện nụ cười mĩa mai.
Hỏa Linh thánh mẫu nói:
- Lão nhân làm sao biết chuyển ngươi với tiểu tử họ Nhạc kết nghĩa tỹ đệ?
- Đương nhiên đây là chuyên riêng tư của vản bối, chẳng có lý gì khiến thánh mẫu phải biết!
- Hừ, Thân Phi Quỳnh, hẳn ngươi phải nhớ trước lúc ba chị em ngươi xuống núi, gia gia ngươi đã căn dặn thế nào chứ?
- Vãn bối luôn ghi nhớ, tỷ muội chúng tôi tuổi trẻ nông cạn, có gì xin thánh mẫu chỉ giáo thêm!
- Hảo, ngươi nhớ vậy thì tốt, vậy thì nhanh trao tiểu tử họ Nhạc kia ra đây!
Thân Phi Quỳnh bị ép đến nước này thì không chịu nói, giọng trở nên lạnh lùng cứng rắn:
- Thánh mẫu nói vậy e nhầm rồi!
- Hừ? Lão thân nhầm chỗ nào?
- Tỷ muội chúng tôi phụng mệnh xuống núi hiệp trợ quý môn phái tiếp nhận chỉ đạo của thánh mẫu, nhưng không phải quy thuộc quý phái, chịu mọi mệnh lệnh của thánh mẫu. Huống gì đây là chuyên riêng của vản bối, hy vọng thánh mẫu chớ bức người vào chỗ khó khăn.
Bọn người Hoài Dương phái từ nay giờ chỉ đứng xa lắng nghe theo dõi câu chuyện của bọn họ, lúc nầy nghe vậy thì tợ hồ như bên trong có nhiều manh mối uẫn khúc.
Trên giang hồ hiện tại đang manh nha khởi trận cuồng phong huyết kiếp, mọi người chính đang dò thăm căn nguyên nhưng chưa được một manh mối nào. Giờ thì tợ hồ như chuyện xuất phát từ người của Không Động và có sự hiệp trợ của Tuyết Sơn.
Hoài Dương Tam Hiệp Huy Khâm Nghiêu liền đánh mắt ra hiệu cho lão đại Hoài Nam Tử Tế Triết Phu và lão nhị Dịch Hoa Đà.
Lại nói, Hỏa Linh thánh mẫu bây giờ bị Thân Phi Quỳnh nói đến giận cả người rung lên vì tiếng cười kỳ dị, rồi gằn giọng nói:
- Được lắm, Phi Quỳnh ngươi đã dám buông lời vô lễ trước mặt lão thân, lão thân trước hết bắt ngươi đến trước mặt gia gia ngươi, hỏi xem tội mục vô tôn trưởng xử lý thế nào?
Thân Phi Quỳnh chống tay ngang nhiên cải lại:
- Đại thư của tôi làm dâu nhà bà, nhưng tôi thì không. Ngoại trừ gia gia tôi, tôi không có tôn trưởng, tôi phụng mệnh gia gia hiệp trợ quý phái, hiện tại tôi hồi sơn phụng mệnh gia gia, không phiền đến bà!
Hỏa Linh thánh mẫu đột nhiên đứng phắt dậy thét lớn:
- Ngươi cho rằng lão thân không bắt nỗi ngươi ư?
- Hừ, thánh mẫu đương nhiên là thừa sức, thế nhưng Thân Phi Quỳnh cũng quyết không chịu thúc thủ bó tay.
- Ái da, con nha đầu, ngươi muốn tạo phản?
Nói rồi định xung đột, nhưng lúc ấy bỗng Hoài Nam Tử bước tới lên tiếng:
- Thánh mẫu xin bớt giận!
Hỏa Linh thánh mẫu đang cơn giận bừng bừng quay đầu liếc xéo bọn họ một cái hất hàm hỏi:
- Chúng ta với người Hoài Dương phái vô can!
Huy Khâm Nghiêu tiến lên cười nói:
- Thánh mẫu nói vậy thì sai lầm lắm...
Hỏa Linh thánh mẫu tợ hồ lửa cháy đổ thêm dầu, gằn giọng:
- Nói vậy ngươi Hoài Dương phái các ngươi cũng định nhúng tay vào?
Huy Khâm Nghiêu vẫn thản nhiên nói:
- Thánh mẫu và Thân cô nương tranh chấp cũng do chuyện Nhạc Tiểu Tuấn, nhưng Nhạc Tiểu Tuấn chỉ vì chuyện của tiểu nữ mà thân thụ thương, Thân cô nương lại bắt Nhạc Tiểu Tuấn đi ngay trong bỗn trang, thử hỏi chuyện này bỗn phái khoanh tay đứng ngoài cuộc?
Lão hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
- Nhạc Tiểu Tuấn vốn nhận lời phó thác của anh rễ tại hạ là Tống minh chủ mang kiếm đến tệ trang, Nhạc Tiểu Tuấn lại là truyền nhân của Thiên Sơn, giá như chàng ta có chuyện gì, thử hỏi tệ phái biết ăn nói thế nào đây với minh chủ và Thiên Sơn phái?
Thật ra, Nhạc Tiểu Tuấn là đệ tử của ai thì Huy phu nhân đương nhiên biết rất rõ, có điều lúc nầy Huy Khâm Nghiêu cố tình bảo chàng là người của Thiên Sơn, đương nhiên có lý do và mục đích của nó.
Huy Khâm Nghiêu nói ra lời này rất xảo diệu, thứ nhất lão thẳng thắn tuyên bố lập trường của lão là Hoài Dương phái không đứng ngoài cuộc.
Thứ hai, lão cố tình xưng Tống Trấn Sơn bằng Tống minh chủ, thì ý Tống Trấn Sơn vẫn là vị chủ tể của Bát đại môn phái.
Thứ ba, quan trọng hơn lão lại nói Nhạc Tiểu Tuấn là truyền nhân của Thiên Sơn phái, vì chính hôm trước tại Lôi Đường cựu uyễn, Hỏa Linh thánh mẫu đã nhầm chàng là người truyền nhân Tuyết Sơn (chuyện này lão được nghe Huy phu nhân kể lại) mà Hỏa Linh thánh mẫu kỵ nhất vẫn chính là Tuyết Sơn phái, cho nên lão cố tình nói vậy để áp đảo tinh thần đối phương.
Quả nhiên nghe một câu này đã thấy thần thái và dung sắc Hỏa Linh thánh mẫu có phần dịu xuống.
 

Nói đến đó lão bỗng hươi tay lên tỏ ý không nói chuyện nữa la toáng lên:
- Thôi thôi ngươi hỏi mãi không thôi ta thì đáp không xong cứ thế thì trễ hết thời gian của lão đệ...
Nói rồi đưa tay ngoắc Nhạc Tiểu Tuấn:
- Lão đệ đến đây chúng ta luyện kiếm!
Thân Phi Quỳnh đứng lên nói:
- Thiên sơn thần kiếm là thủy tổ kiếm pháp trong thiên hạ nhất định thần mật vô phương tôi sẽ ra phía ngoài cửa làm hộ pháp cho hai người luyện kiếm!
Kim Thiết Khẫu hiểu tâm ý của nàng không muốn nhìn người khác luyện kiếm bèn xua tay cười nói:
- Thân cô nương tiểu lão vốn không xem cô nương là người ngoài, Nhạc lão đệ luyện kiếm cô nương cứ ngồi xem không sao!
Nói rồi liền nắm chặt kiếm trước hết tường tận phân tích giảng giải chiêu thứ hai trong Thiên Sơn Tam Chiết kiếm pháp đoạn mới dùng kiếm múa chầm chậm cho chàng xem một vòng.
Vừa rồi khi lão phân tích chiêu kiếm thì nghe rất dài nào là biến hóa thế nầy nào là chuyễn kiếm thế kia nhưng đến lúc múa kiếm thì chỉ thấy kiếm đâm tới trước nửa chừng phản hồi gọi là Chiết đoạn thâu kiếm trao cho chàng hỏi:
- Như thế ngươi hiểu rồi chứ?
Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu:
- Tiểu đệ hiểu.
- Hảo ngươi thử múa một lần xem!
Nhạc Tiểu Tuấn theo y hệt vừa rồi lão làm lướt kiếm ra trước rồi xoay cổ tay phản kiếm trở ngược lại...
Chẳng ngờ Kim Thiết Khẫu nhăn mặt xua tay la lên:
- Hỏng bét hỏng bét chẳng trúng chút nào!
Rồi lão nắm lấy thanh kiếm trong tay Nhạc Tiểu Tuấn vừa giảng giải vừa múa kiếm theo từng phân đoạn nào là xuất thủ như thế nào quán chú nội lực ra sao kiếm phản hồi ra sao tỉ mỉ phân tích cho chàng hay.
Nhạc Tiểu Tuấn đối với chiêu thức thứ nhất trong Thiên Sơn Tam Chiết kiếm pháp xem như rất thành thục vậy mà đến chiêu thứ hai nhìn có vẻ đơn giản cũng phải mất cả nửa canh giờ mới múa đúng quyết yếu của chiêu kiếm.
Kim Thiết Khẫu lúc ấy mới gật đầu nói:
- Khá rồi đấy ngươi chỉ cần lỉnh hội hết quyết yếu của chiêu rồi từ từ chuyên cần luyện là được. Hảo lão ca ta đi đây!
Thân Phi Quỳnh từ nảy giờ không lên tiếng chỉ lẳng lặng nhìn chàng luyện kiếm bây giờ đứng lên hỏi:
- Lão ca ca chúng tôi cũng nên lên đường ngay bây giờ chứ?
- Đúng đúng!
Kim Thiết Khẫu đã nhãy ra đến cửa còn quay đầu lại nói:
- Các ngươi phải tức tốc lên đường từ đây đến Tuyết Sơn đường xa lắm!
 
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: 4vn.net
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- ---~~~mucluc~~~---