Hồi 2
VÕ ĐƯƠNG SƠN ĐÍNH TÙNG BÁCH TRƯỜNG

Nắng mưa đã có cổ tùng,
Suối nguồn róc rách bạn cùng kỳ nhân.
Khai tông lập phái một thân,
Võ Đương so với Thiếu Lâm kém gì

Hai người chậm rãi lên núi, thẳng đến tận cửa chùa, vẫn không thấy một bóng người. Hà Túc Đạo nói:
- Thôi tôi cũng không vào làm gì, chỉ mời hòa thượng đó ra đây nhắc lại câu nói đó cũng đủ.
Y cao giọng:
- Hà Túc Đạo ở núi Côn Lôn đến thăm chùa Thiếu Lâm, có một lời phụng cáo.
Câu nói đó vừa dứt, chỉ thấy trong chùa hơn một chục chiếc đại hồng chung cùng rền vang một lượt, tiếng kêu boong boong, vang động khắp cả dãy núi.
Đột nhiên cửa chùa mở rộng, hai bên hai hàng tăng nhân mặc áo màu tro cùng tiến ra, bên trái năm mươi bốn người, bên phải năm mươi bốn người, cả thảy một trăm lẻ tám người, đó là đệ tử của La Hán Đường, phù hợp với số một trăm linh tám la hán. Đằng sau là mười tám tăng nhân, trên áo bào màu tro có phủ thêm cà sa màu vàng nhạt, tuổi tác so với đệ tử La Hán Đường có phần hơn, đó là đệ tử của Đạt Ma Đường, ở trên La Hán Đường một bậc. Đi sau một quãng là bảy nhà sư già mặc cách tử tăng bào[1]. Những nhà sư đó mặt mũi nhăn nheo, niên kỷ ít ra cũng phải hơn bảy mươi, già có thể đến ngoài chín mươi, đó là Tâm Thiền Đường thất lão. Kế tiếp nữa là Thiên Minh phương trượng chầm chậm bước tới, bên trái là thủ tọa Đạt Ma Đường Vô Tướng thiền sư, bên phải là thủ tọa La Hán Đường Vô Sắc thiền sư. Phan Thiên Canh, Phương Thiên Lao, Vệ Thiên Vọng ba người đi ở đằng sau. Cuối cùng là khoảng bảy, tám mươi tục gia đệ tử của phái Thiếu Lâm.
Hôm Hà Túc Đạo lẻn vào La Hán Đường, để lại tờ thiếp trên tay pho tượng Hàng Long La Hán, võ công như thế khiến cho phương trượng cùng Vô Sắc, Vô Tướng đều thật kinh sợ. Mấy hôm sau, anh em Phan Thiên Canh từ Tây Vực đến, nói chuyện ước hẹn tỉ võ, các cao tăng trong chùa càng thêm lưu tâm. Chi phái Thiếu Lâm Tây Vực vì đường sá xa xôi, mấy chục năm qua ít tin tức qua lại với phái Thiếu Lâm trung châu, nhưng tăng chúng trong chùa đều biết rằng, vị sư thúc tổ Khổ Tuệ thiền sư?đi qua Tây Vực khai phái năm đó võ công kinh người, truyền xuống đồ tử đồ tôn danh tiếng cũng rất ư vang động. Thấy bọn Phan Thiên Canh nói về Côn Lôn Tam Thánh không dám khinh thường chút nào, ai nấy đều nghĩ rằng nếu như tốt lành chắc đã không đến, đã đến chắc cũng không phải hiền lành gì, nên trong chùa càng thêm gia tâm phòng phạm. Phương trượng lại truyền pháp chỉ xuống, tất cả đệ tử tăng tục trong vòng năm trăm dặm chung quanh, phải trở về chùa nghe điều động.
Lúc đầu chúng tăng cũng tưởng Côn Lôn Tam Thánh gồm có ba người, sau mới biết chỉ có một người, còn như dung mạo, tuổi tác, bọn Phan Thiên Canh cũng không rõ, chỉ? biết y tự phụ cầm, kỳ, kiếm tam tuyệt mà thôi. Đánh đàn và đấu cờ khiến cho tâm hồn tranh đua, lại nuôi dưỡng tính nhàn nhã, vốn là điều đại kỵ của Thiền tông, tăng chúng trong chùa Thiếu Lâm trước nay không ngó tới, nhưng những cao thủ trong chùa tinh thông kiếm thuật đều gia công rèn luyện, để cùng kẻ điên cuồng xưng mình?kiếm thánh? kia một phen cao thấp.
Anh em bọn Phan Thiên Canh nghĩ rằng vì mình mới xảy ra cớ sự, vì thế ngày ngày cưỡi tuấn mã, đi tuần đằng trước đằng sau núi, định bụng sẽ ngăn chặn kẻ dám xưng mình là "cầm kỳ kiếm tam thánh? kia, đánh cho y không vào được đến cửa chùa, rồi sau sẽ trở lại cùng các hòa thượng trong chùa so tài, để cho từ nay ai ai cũng biết Tây Vực Thiếu Lâm giỏi hơn Trung Nguyên Thiếu Lâm. Nào ngờ ở tại thạch đình, Hà Túc Đạo chỉ mới đưa ra một nửa sức lực, đã cho ba anh em thua xiểng liểng.
Thiên Minh thiền sư vừa nghe tin, biết rằng chùa Thiếu Lâm vinh nhục thịnh suy cũng chỉ ở một lúc này, nhưng xét ra võ công của chính mình và Vô Sắc, Vô Tướng ba người vị tất đã hơn được anh em Phan Thiên Canh bao nhiêu, cho nên đành phải mời Tâm Thiền Đường thất lão ra áp trận. Có điều Tâm Thiền thất lão võ công cao thấp mức nào không ai biết được, nhưng trong lúc khẩn cấp có thể ra tay chế ngự được Côn Lôn Tam Thánh chăng, điều đó trong lòng phương trượng và Vô Sắc, Vô Tướng cũng chỉ cầu may thôi.
Lão phương trượng Thiên Minh thiền sư vừa thấy Hà Túc Đạo và Quách Tương? liền chắp tay chào và nói:
- Vị này chắc là người được gọi là Côn Lôn Tam Thánh Hà cư sĩ phải không? Lão tăng không kịp ra xa nghênh đón, xin thứ tội.
Hà Túc Đạo cúi mình hành lễ, nói:
- Vãn sinh Hà Túc Đạo, ba chữ Tam Thánh cuồng danh, nào dám nói đến! Đến đây làm rộn bảo sát, thật lòng không an, nhọc lòng chúng vị cao tăng ra khỏi chùa nghênh đón, quả thực không dám.
Thiên Minh nghĩ thầm:?Gã cuồng sinh này nói năng chẳng thấy cuồng chút nào. Xem y chỉ độ trên dưới ba mươi, sao có thể vừa ra tay đã đánh bại ba anh em Phan Thiên Canh được?? liền nói:
- Hà cư sĩ không phải khách khí, xin mời vào chùa dùng trà. Còn vị nữ cư sĩ thì?
Lời nói có chút ngập ngừng tỏ ra khó xử.
Hà Túc Đạo nghe giọng ông có ý cự tuyệt không cho Quách Tương vào chùa, tính ngông cuồng bỗng phát tác, ngửng mặt lên cười lớn, nói:
- Lão phương trượng, vãn sinh đến bảo sát này, vốn là do người khác ủy thác, cốt để nhắn lại một câu thôi. Câu đó nói xong rồi, sẽ phủi tay đi khỏi. Thế nhưng nhà chùa trọng nam khinh nữ, sao thanh qui giới luật ở đâu mà lắm thế, điểm đó vãn sinh xem ra không được vừa mắt. Nên biết Phật pháp vô biên, chúng sinh như nhất, nếu như vọng phân nam nữ chẳng phải tâm còn có chỗ vướng mắc hay hì, nói:
- Thằng quái, ngươi ăn thật ngon lành, trông mà mát cả ruột. Ta đối với ngươi dường như có điểm khác người, không cần phải hại ngươi mà ta vẫn thấy vui.
Trương Vô Kỵ nói:
- Người khác vui mà làm cho cô cũng vui, cái đó mới thực là vui.
Thiếu nữ cười nhạt nói:
- Hừ, ta phải nói với ngươi ngay từ trước, lúc này lòng ta vui, nên không gia hại ngươi. Một ngày nào đó ta không vui, không chừng ta sẽ cho ngươi sống dở chết đở, lúc đó thì đừng có trách ta.
Trương Vô Kỵ lắc đầu:
- Tôi từ bé đã bị người ta hãm hại đến tận cùng rồi, càng hành hạ tôi, tôi càng cứng cỏi.
Thiếu nữ cười khẩy:
- Thôi đừng có nói trước, để đến đó rồi sẽ biết.
Trương Vô Kỵ nói:
- Đợi đến khi chân tôi lành rồi, tôi sẽ cao chạy xa bay, dù cô có muốn hành hạ tôi, hại tôi, cũng không tìm đâu cho thấy.
Cô gái nói:
- Đã vậy để ta đánh gãy đùi ngươi cho ngươi không xa ta được nữa.
Trương Vô Kỵ nghe giọng nói lạnh như băng của cô gái, không khỏi rùng mình, tin rằng cô nàng đã nói là làm, chẳng phải thuận mồm mà nói thôi đâu. Thiếu nữ chăm chăm nhìn y một hồi, thở dài, mặt bỗng dưng biến đổi, gằn giọng hỏi:
- Ngươi chịu không, hả thằng quái. Ngươi có chịu cho ta chặt hai cái đùi chó của ngươi không?
Nàng đứng dậy, giựt con gà nướng y đang ăn dở dang, đùi dê, bánh quăng ra xa, nhổ một bãi nước miếng vào mặt y. Trương Vô Kỵ sững sờ nhìn nàng, chỉ cảm thấy dường như không phải nàng nổi giận, cũng chẳng phải vì khinh khi gì mình, mà trên mặt đầy vẻ thê lương, trong lòng hẳn có điều gì uất ức khó nói. Y định an ủi nàng vài câu, nhưng nhất thời không nghĩ ra được câu nào cho phải.
Thôn nữ kia nhìn thấy vẻ mặt của y như thế đột nhiên ngừng lại, quát lên:
- Thằng quái, ngươi đang nghĩ gì vậy?
Trương Vô Kỵ nói:
- Cô nương, vì cớ gì mà cô lại không vui như thế? Nói cho tôi nghe đi, có được chăng?
Cô gái thấy lời nói của y dịu dàng như thế, không cách nào phách lối được nữa, ngồi bệt xuống bên cạnh, hai tay ôm đầu khóc nức nở. Trương Vô Kỵ nhìn thấy bờ vai cô rung rung, cái eo thon thật là đáng thương, dịu giọng nói nhỏ:
- Cô nương, kẻ nào hà hiếp cô? Đợi khi đùi tôi khỏi rồi, tôi sẽ làm cho cô hả dạ.
Cô gái đó nhất thời không nín được, một lát sau mới nói:
- Chẳng ai hà hiếp tôi cả, chỉ vì số tôi khổ sở đấy thôi. Trong lòng tôi không vui, nghĩ đến một người mà không thể nào quên y được.
Trương Vô Kỵ gật đầu, nói:
- Chắc đó là một chàng trai trẻ tuổi, phải không? Y đối đãi với cô hung ác lắm chứ gì?
Thiếu nữ đáp:
- Đúng thế. Y mặt mũi đẹp trai lắm, nhưng cũng kiêu ngạo vô cùng. Tôi bảo y đi với tôi, để luôn luôn ở bên cạnh tôi, y không chịu, lại còn mắng chửi tôi, đánh tôi, cắn tôi máu chảy dầm dề.
Trương Vô Kỵ giận dữ nói:
- Người đó quả thực là ngang tàng vô lý, cô nương từ nay đừng thèm để ý đến y nữa.
Cô gái chảy nước mắt nói:
- Thế … thế nhưng lòng tôi không sao quên y được, y bỏ đi đâu mất rồi, tôi kiếm y hoài mà không ra.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Chuyện ái tình nam nữ làm sao ép uổng được. Cô nương này tuy dung mạo không ra gì nhưng quả thực là người chí tình. Tính nết cô ta có điểm khác thường, cũng bởi vì trong lòng đau khổ, không được như ý đấy thôi. Không ngờ người con trai kia lại đối với cô ta tàn nhẫn như thế”. Y dịu dàng nói:
- Cô nương, cô cũng đừng quá khổ đau, trên đời này thiếu gì người tử tế, hà tất phải khắc khoải đến gã ác độc vô lương tâm kia làm gì?
Thiếu nữ thở dài, mắt vọng về chỗ xa xăm, lặng người không đáp. Trương Vô Kỵ biết nàng ta không sao quên được tình lang, nói:
- Gã kia bất quá chỉ đánh cô chửi cô, chứ thảm sự tôi phải chịu còn gấp mười như thế.
Thiếu nữ hỏi:
- Như thế nào? Anh bị một cô gái đẹp lừa dối ư?
Trương Vô Kỵ nói:
- Đúng ra không phải cô ta có ý lừa dối tôi, chỉ vì chính tôi ngu dại, thấy cô ta xinh đẹp quá nên ngơ ngẩn si mê. Thực ra làm sao tôi có thể sánh với cô ta được? Tôi chưa bao giờ hoang tưởng chuyện đó. Nhưng cha cô ta và cô ta lén bày độc kế, hại tôi không biết đâu mà kể.
Nói xong y vén tay áo lên, chỉ cho nàng ta những vết sẹo nhằng nhịt, nói:
- Đây là vết răng, đều do đàn chó dữ của nàng ta nuôi đấy.
Cô gái kia nhìn thấy những vết răng, đột nhiên nổi giận, nói:
- Có phải con tiện a đầu Chu Cửu Chân hại anh đấy không?
Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi lại:
- Làm sao cô biết?
Thiếu nữ đáp:
- Con tiện a đầu đó thích nuôi chó dữ, vài trăm dặm quanh đây ai mà chẳng biết.
Trương Vô Kỵ gật đầu, thản nhiên nói:
- Đúng là Chu Cửu Chân Chu cô nương. Thế nhưng những vết thương này cũng đã lành rồi, tôi không còn thấy đau đớn gì cả, cũng may là mạng mình vẫn còn, nên cũng không có gì phải hận cô ta.
Thiếu nữ kia quay nhìn y một hồi, thấy mặt y thần sắc hòa hoãn, an nhiên tự tại, trong bụng cũng hơi lạ lùng, hỏi lại:
- Thế tên anh là gì? Vì sao lại đến nơi đây?
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Từ khi ta trở về Trung Thổ tới nay, ai ai cũng muốn ta tiết lộ chỗ ở của nghĩa phụ, lúc ra uy, khi ép buộc, kẻ dụ dỗ, người đánh lừa, không cách gì là không dùng tới, khiến cho ta phải chịu biết bao nhiêu là đau khổ. Từ nay trở đi, cái tên “Trương Vô Kỵ” coi như chết rồi, trên đời này không còn ai biết chỗ Kim Mao Sư Vương đang ở. Nếu như mai sau gặp lại một kẻ lợi hại gấp mười Chu Trường Linh gia hại mình, cũng không sợ rơi vào cái bẫy của y nữa để khỏi vô ý làm hại đến nghĩa phụ”. Y mới nói:
- Tên tôi là A Ngưu.[3]
Thiếu nữ mỉm cười, hỏi:
- Thế còn họ?
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Nếu mình nói họ Trương, họ Ân, hay họ Tạ đều không nên. Trương và Ân hai chữ thiết âm[4] thành Tăng”. Y bèn nói:
- Tôi … tôi họ Tăng, còn quí tính của cô nương?
Cô gái kia thân hình hơi run rẩy:
- Tôi không có họ.
Một lát sau, cô ta chậm rãi nói:
- Cha ruột tôi không thích tôi, gặp tôi là giết ngay, làm sao tôi nhận họ của ông ta được? Còn mẹ tôi thì chính tôi làm hại mà chết, nên tôi cũng không mang họ của mẹ tôi. Tôi trời sinh xấu xí, anh cứ gọi tôi là Xú cô nương được rồi.
Trương Vô Kỵ kinh hãi hỏi:
- Cô … cô làm mẹ cô chết ư? Vì đâu nên nỗi?
Thiếu nữ kia thở dài một tiếng, nói:
- Chuyện này nói ra thì dài. Mẹ ruột tôi vốn là vợ cả của cha tôi, trước kia không sinh con đẻ cái gì, cha tôi mới lấy thêm bà vợ hai. Bà hai sinh được hai người anh tôi nên cha tôi thương yêu bà ta lắm. Mẹ tôi về sau sinh ra tôi, nhưng lại là con gái. Bà hai ỷ được cha tôi cưng chiều, nên mẹ tôi hay bị bà ta áp chế. Hai người anh tôi cũng ghê gớm lắm, cứ về hùa với mẹ hành hạ mẹ tôi, mẹ tôi chỉ biết nuốt lệ khóc thầm. Anh thử xem, tôi phải làm sao bây giờ?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Cha cô phải xen vào đối xử cho công bình thì được.
Thiếu nữ nói tiếp:
- Thế nhưng cha tôi lại bênh bà hai, tôi giận quá chịu không nổi, một đao giết luôn bà dì ghẻ.
Trương Vô Kỵ kinh hoảng kêu “A” lên một tiếng. Y nghĩ người trong võ lâm giao đấu giết nhau thì cũng là chuyện thường, đâu ngờ đến một thôn nữ như cô này mà cũng ra tay giết người, quả thực không thể ngờ nổi.
Cô gái nói:
- Mẹ tôi thấy tôi gây ra đại họa, vội đưa tôi trốn đi. Thế nhưng hai người anh tôi đuổi theo kỳ được, định bắt tôi đem về, mẹ tôi cố ngăn mà không xong, vì muốn cứu tôi nên phải cứa cổ tự sát. Anh thử nghĩ coi, tính mạng của mẹ tôi chẳng phải do tôi hại là gì? Cha tôi mà gặp tôi, không thể nào không giết tôi cho được?
Cô ta kể chuyện mình mà thanh âm bình thản, không bị khích động chút nào. Thế nhưng Trương Vô Kỵ nghe xong tim đập thình thịch, tự nhủ: “Ta tuy rằng bất hạnh, cha mẹ đều mất cả rồi, thế nhưng cha mẹ ta khi sống yêu thương nhau biết bao nhiêu, đối với ta lại nuông chiều, so với những gì cô gái khốn khổ này gặp phải, xem ra ta còn may mắn gấp vạn lần”. Nghĩ đến như thế, y cảm thấy giữa mình với cô thôn nữ có một mối đồng tình, bèn ôn tồn nói:
- Cô xa nhà đã lâu chưa? Bây giờ ở nơi đây có một mình?
Cô gái gật đầu. Trương Vô Kỵ lại hỏi:
- Thế cô định đi đâu bây giờ?
Cô gái đáp:
- Tôi cũng chẳng biết nữa, thế gian này lớn biết bao, đi phía đông một hồi, đi phía tây một hồi. Chỉ cần không đụng đầu cha tôi và các anh tôi là được rồi.
Trương Vô Kỵ bỗng nổi cơn cao hứng cái cảnh “đồng bệnh tương lân[5]” nên nói:
- Đợi đùi tôi khỏi đau rồi, tôi sẽ cùng đi với cô kiếm cái … cái anh chàng kia, hỏi xem y định đối xử với cô thế nào.
Thiếu nữ đáp:
- Thế nhưng nếu y lại chửi tôi, cắn tôi nữa thì sao?
Trương Vô Kỵ hiên ngang đáp:
- Hừ, nếu y vẫn còn tệ bạc với cô như thế, tôi không để cho y yên đâu.
Thiếu nữ nói:
- Thế nhưng nếu y đối với tôi không thèm để ý đến, chẳng nhìn chẳng nói một câu thì làm sao?
Trương Vô Kỵ cứng họng không trả lời được, nghĩ thầm dù mình võ công cao cường đến đâu, cũng không thể nào ép một người con trai phải yêu một người con gái mà y không thích, thừ người hồi lâu, nói:
- Tôi sẽ cố hết sức.
Thiếu nữ đột nhiên cười ha hả, ngửa cổ gập người về sau, tưởng như nghe một câu chuyện gì thú vị lắm. Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi:
- Có gì đáng cười?
Cô gái vẫn cười:
- Xú bát quái, anh là cái thá gì mà người khác phải nghe lời anh? Hơn nữa, tôi đã đi tìm khắp nơi, không thấy tung tích gì, không biết bây giờ còn sống hay đã chết nữa? Anh sẽ cố hết sức, nhưng anh có tài cán gì? Ha ha, ha ha.
Trương Vô Kỵ vừa định mở mồm nói một câu, nghe cô ta cười như thế mặt đỏ bừng, không nói nên lời. Thiếu nữ thấy y sượng sùng, không cười nữa, hỏi lại:
- Anh định nói gì?
Trương Vô Kỵ nói:
- Cô cười tôi, tôi không nói nữa.
Cô gái lạnh lùng nói:
- Hừ, có cười thì cũng đã cười rồi, cùng lắm thì cũng để tôi cười thêm một trận nữa, có chết ai đâu nào?
Trương Vô Kỵ lớn tiếng nói:
- Tôi đối với cô có lòng tốt, cô không nên cười tôi như thế.
Thiếu nữ nói:
- Tôi hỏi anh, anh định nói với tôi cái gì?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Cô lênh đênh một mình, không nhà không cửa. Tôi cũng tình cảnh như thế, cha mẹ tôi đều chết cả rồi, cũng chẳng anh chị em gì hết. Tôi định nói với cô là, nếu tên ác nhân kia không thèm để ý tới cô, thì hai đứa mình làm bạn với nhau, tôi sẽ kể chuyện cho cô giải sầu. Thế nhưng cô cho rằng tôi không xứng, tôi đâu có dám nói ra nữa.
Cô gái bực tức nói:
- Anh đương nhiên không xứng, gã ác nhân kia so với anh đẹp trai gấp trăm lần, thông minh cũng gấp trăm lần. Tôi ở đây dây dưa với anh, nói chuyện tào lao, thật phí cả lời.
Nói xong cô ta đá tung tóe đùi dê, thịt gà, ôm mặt chạy đi mất hút. Tuy bị cô gái mắng mỏ cự tuyệt không lường được như thế, Trương Vô Kỵ vẫn không nổi giận, nghĩ thầm: “Cô gái này quả thực tội nghiệp, trong lòng cô ta biết bao chuyện không vui, cũng chẳng đáng trách”.
Bỗng thấy cô gái kia quay trở lại, mặt hầm hầm hỏi:
- Này thằng quỉ, trong lòng ngươi hẳn không bằng lòng, nghĩ ta tướng mạo xấu xí, lại còn coi ngươi chẳng ra gì, có phải không?
Trương Vô Kỵ lắc đầu đáp:
- Không phải vậy. Tướng mạo cô không đẹp lắm nhưng tôi mới gặp đã thấy hợp bụng, nếu như cô không biến ra xấu xí, trước kia hẳn cũng …
Cô gái kia đột nhiên kinh hoảng kêu lên:
- Sao … sao ngươi … biết ta trước kia không xấu như thế?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Mặt cô hôm nay, so với hôm trước mới gặp bị sưng hơn nhiều, nước da cũng đen hơn, đủ biết không phải sinh ra đã thế.
Thiếu nữ sợ hãi nói:
- Ta … ta mấy hôm nay không dám soi gương, ngươi nói ta mỗi ngày một khó coi ư?
Trương Vô Kỵ ôn tồn nói:
- Con người ta chỉ cần tâm địa tốt, mặt mày đẹp xấu đâu thành vấn đề. Mẹ tôi có bảo tôi rằng, đàn bà càng đẹp thì tâm địa càng bại hoại, càng giỏi lừa người, bảo tôi phải cẩn thận đề phòng.
Thiếu nữ kia đâu có lòng dạ nào nghe chuyện mẹ y nói thế nào, vội hỏi:
- Tôi hỏi anh, lần trước anh gặp tôi, mặt tôi chưa đến nỗi xấu xí thế này, có phải không?
Trương Vô Kỵ biết rằng nếu chỉ “Ừ” một tiếng thì nàng sẽ rất đau lòng, thành thử chỉ nhìn cô ta đăm đăm, trong bụng đầy những tâm tình thương xót. Thiếu nữ nhìn thấy dáng điệu của y như vậy, hiểu ngay câu trả lời như thế nào, ôm mặt khóc nức nở nói:
- Thằng quỉ kia, ta hận ngươi, ta hận ngươi.
Rồi chạy đi mất. Lần này nàng ta không quay trở lại nữa.
Trương Vô Kỵ lại nằm thêm hai ngày. Đêm hôm đó có một con chó sói đánh hơi mò đến gần bị y đấm một cái chết ngay. Con chó sói đã không ăn được gì lại biến thành thức ăn vào bụng y. Mấy ngày sau, hai đùi y đã liền đến quá nửa, chắc chỉ độ mươi ngày nữa là đi lại được như thường, nghĩ đến cô gái kia một lần gặp gỡ rồi thôi, đến tên cũng chưa hỏi, nghĩ thầm: “Sao dung mạo cô ta càng ngày càng xấu đi, khiến mình không sao đoán định được”. Suy nghĩ một lúc lâu vẫn không hiểu, y gác chuyện đó sang một bên, mơ mơ màng màng nằm ngủ thiếp đi.
Ngủ đến nửa đêm, trong giấc mơ thấy có mấy người đạp tuyết đi đến. Y kinh hoảng tỉnh dậy, ngồi nhỏm dậy nhìn vọng về hướng bước chân người. Đêm hôm đó trăng treo lưỡi liềm, dưới ánh sáng mờ mờ, thấy có bảy người chạy đến, người đi đầu hình dáng thướt tha, dường như chính là cô thôn nữ. Đến khi bảy người đó đến gần, người đó quả nhiên là cô gái xấu xí, nhưng đằng sau còn thêm sáu người nữa trải ra thành hình cánh quạt, có lẽ phòng cô ta bỏ chạy. Trương Vô Kỵ hơi lạ lùng, nghĩ thầm: “Không lẽ cô ta bị cha và anh bắt được rồi chăng?”.
Y nghĩ ngợi chưa xong, thiếu nữ kia và sáu người đằng sau đã tới gần, Trương Vô Kỵ vừa nhìn thấy, giật mình kinh hãi không để đâu cho xiết. Thì ra cả sáu người đó y đều biết cả, bên trái là Võ Thanh Anh, Võ Liệt, Vệ Bích còn bên phải là hai vợ chồng Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn, ngoài cùng là một phụ nữ trung niên, chẳng ai xa lạ chính là Đinh Mẫn Quân của phái Nga Mi.
Trương Vô Kỵ lạ lùng: “Sao cô ta lại quen với tất cả những người này? Hay là cũng là người trong võ lâm, biết được tông tích ta nên dẫn bọn này đến bắt mình, tra hỏi chỗ ở của nghĩa phụ?” Nghĩ đến việc đó, trong bụng không còn hoài nghi, căm giận lắm: “Ta với cô không thù không oán, tại sao cô lại hãm hại ta? Hiện nay hai chân ta không cử động được, sáu người này chẳng ai kém cỏi, mà cô thôn nữ kia có thể cũng ghê gớm. Ta đành phải khuất phục nhất thời nhận lời đưa họ đi kiếm nghĩa phụ. Đến khi hai chân ta khỏi hẳn rồi, sẽ liệu bề thanh toán từng người một”.
Nếu năm năm trước gặp phải cảnh này, y chỉ có nước đem tính mệnh ra thí bỏ, dù đối phương có hành hạ uy hiếp cỡ nào, cũng chỉ cắn răng không nói, nhưng bây giờ tuổi cũng đã lớn, tâm trí cũng khôn ngoan hơn, sau khi luyện xong Cửu Dương Chân Kinh thần trí sáng suốt, trầm tĩnh, gặp nguy nan tìm cách đối phó nên tuy cường địch ở trước mặt, nhưng không thấy sợ hãi chút nào. Có điều không ngờ đến cô gái kia lại đem mình đi bán, trong cái phẫn khái, không khỏi có chút đau lòng, nên nằm trơ trơ dưới đất, khoanh tay gối đầu, không thèm để ý tới bảy người kia.
Thôn nữ kia chạy đến, nhìn y chăm chăm một hồi, sau cùng từ từ quay đầu đi. Trương Vô Kỵ dường như nghe cô thở dài một tiếng, tuy rất nhẹ, nhưng đầy vẻ đau thương. Y thầm cười nhạt: “Chẳng biết bụng ngươi dự định gì ác độc, lại còn giở trò mèo khóc chuột nữa đây?”.
Chỉ thấy Vệ Bích trường kiếm trong tay rung một cái, cười khẩy nói:
- - Ngươi nói trước khi chết, muốn được gặp mặt một người, bọn ta tưởng phải là một thanh niên đẹp như Phan An, hóa ra chỉ là một tên xú bát quái, ha ha, tức cười thật là tức cười. Gã này với ngươi thật đúng là duyên trời sắp đặt, nồi nào vung nấy.
Thiếu nữ kia không hề tức giận, chỉ thản nhiên nói:
- Đúng thế, ta trước khi chết chỉ muốn nhìn lại y một lần. Ta chỉ muốn rõ ràng hỏi y một câu, ta nghe xong chết cũng cam lòng.
Trương Vô Kỵ lạ lùng, không biết hai người nói nt ánh lấp lánh, đâm thẳng kiếm vào bụng dưới Giác Viễn. Giác Viễn kêu lên:?Ối chao? trong cơn bối rối hai tay chập lại, nghe bình một tiếng, hai chiếc thùng sắt đã kẹp cứng thanh trường kiếm. Hà Túc Đạo cố gắng giựt về, nhưng thanh kiếm nào có nhúc nhích. Y ứng biến thật nhanh, lập tức bỏ kiếm, song chưởng cùng đánh ra, chưởng lực như bài sơn đảo hải đánh thẳng vào mặt Giác Viễn.
Lúc ấy Giác Viễn đâu còn tay nào mà đỡ, trong tình thế nguy cấp Trương Quân Bảo nghĩa thầy trò sâu đậm, liền nhảy tới dùng chiêu Tứ Thông Bát Đạt trước đây Dương Quá đã dạy cho y, đánh chéo vào vai Hà Túc Đạo. Cũng lúc đó, nội lực của Giác Viễn truyền vào thùng sắt, hai cột nước từ trong thùng vọt ra, phun thẳng vào mặt Hà Túc Đạo. Chưởng lực và cột nước đụng nhau, nước văng tung tóe khiến hai người đều ướt đẫm, tuy nhiên sức đánh của Hà Túc Đạo cũng tiêu tan.
Hà Túc Đạo đang toàn lực cùng Giác Viễn chiến đấu nên không đỡ được thế đánh của Trương Quân Bảo, chỉ nghe bịch một cái, vai y đã trúng chưởng. Không ngờ Trương Quân Bảo tuổi còn nhỏ nhưng chưởng pháp thật kỳ diệu, nội lực cũng thật thâm hậu, Hà Túc Đạo đứng không vững, phải lao đao đổ về phía trái ba bước. Giác Viễn kêu lên:
- A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, xin Hà cư sĩ tha cho. Mấy đường kiếm của cư sĩ làm cho lão tăng sợ hết cả hồn vía.
Vừa nói ông vừa lấy vạt áo lau những giọt nước trên mặt, lui về tránh qua một bên. Hà Túc Đạo giận dữ nói:
- Thiếu Lâm tự là nơi ngọa hổ tàng long, quả thực không vừa. Cả đến một đứa bé con thân thủ cũng đã như thế. Này cậu bé kia, ra đây đấu với ta, nếu ngươi tiếp được mười chiêu, Hà Túc Đạo này suốt đời sẽ không đặt chân vào Trung Thổ nữa.
Vô Sắc, Vô Tướng đều biết rằng Trương Quân Bảo chỉ là một đứa bé tạp dịch trong Tàng Kinh Các, chưa từng luyện qua võ công, không biết trời xui đất khiến thế nào lại đánh trúng y một chưởng, nếu như thực sự động võ, nói gì mười chiêu, chỉ sợ một chiêu cũng đã táng mạng dưới tay Hà Túc Đạo rồi. Vô Tướng ngang nhiên nói:
- Lời nói đó của Hà cư sĩ sai rồi. Tên hiệu ông là Côn Lôn Tam Thánh, võ học chấn cổ thước kim, sao lại động thủ với một thằng bé pha trà quét sân? Nếu như không hiềm, để lão tăng ra tiếp cư sĩ mười chiêu.
Hà Túc Đạo lắc đầu:
- Cái nhục một chưởng vừa rồi, đâu có như thế mà bỏ qua được. Tiểu tử, coi chiêu đây.
Nói xong nghe vù một tiếng, y nhắm ngực Trương Quân Bảo đánh tới một quyền. Quyền đó thế đánh thật nhanh, y và Trương Quân Bảo lại đứng thật gần, Vô Sắc, Vô Tướng muốn cứu viện cũng không sao kịp. Mọi người đều kêu khổ thầm, chỉ thấy Trương Quân Bảo hai gót chân không động, đầu bàn chân lướt sang bên trái, thân mình lại thuận thế nghiêng về bên phải, thành hữu cung tả tiễn bộ, nhẹ nhàng khéo léo tránh được quả đấm, tiếp theo bàn tay bên trái nắm lại thành quyền để bảo vệ bên hông, chưởng bên phải đánh ra, chính là một chiêu quyền pháp cơ bản của phái Thiếu Lâm tên gọi?Hữu Xuyên Hoa Thủ?. Chiêu đó đánh ra khí ngưng trọng như núi cao, thế hùng hậu như bể rộng sông dài, thực là phong phạm của danh gia kỳ túc, ai dám bảo là thân thủ của một thiếu niên.
Hà Túc Đạo từ lúc bị y đánh trúng một chưởng vào vai, biết rằng thiếu niên này nội lực còn hơn xa bọn Phan Thiên Canh, nhưng tin rằng chỉ mười chiêu sẽ bị đánh bại. Y thấy chiêu?Hữu Xuyên Hoa Thủ? chỉ là công phu nhập môn của phái Thiếu Lâm, nhưng cách thức phát chưởng chuyển thân, kình lực hùng hồn, thân hình trầm ổn, không chỗ nào sơ hở để có thể phản kích lại, nhịn không nổi phải kêu lên khen ngợi:
- Hảo quyền pháp.
Vô Tướng chợt động lòng, nhìn Vô Sắc mỉm cười:
- Chúc mừng sư huynh ám trung thu được một đệ tử đắc ý.
Vô Sắc lắc đầu:
- Không phải?
Chỉ thấy Trương Quân Bảo liên tiếp sử ba chiêu Ảo Bộ Lạp Cung, Đơn Phượng Triều Dương, và Nhị Lang Đảm Sam, pháp độ nghiêm nhặt, kình lực vững vàng, không kém bất cứ cao thủ nào trong phái Thiếu Lâm. Thiên Minh, Vô Sắc, Vô Tướng và cả Tâm Thiền thất lão thấy Trương Quân Bảo đánh mấy chiêu của Thiếu Lâm xuất sắc như thế, ai nấy đều kinh ngạc. Vô Tướng nói:
- Quyền pháp của y nghiêm cẩn thì đã đành, nhưng nội công cao như thế?
Vừa nói đến đây, Hà Túc Đạo đã đánh đến chiêu thứ sáu, bụng nghĩ thầm:
- Đến một thằng bé chưa ráo máu đầu mình chưa đối phó nổi, vậy mà dám đến chùa Thiếu Lâm đưa thư khiêu chiến, chẳng khiến anh hùng trong thiên hạ cười vẹo cả răng ư?
Đột nhiên y chuyển mình vùn vụt, đánh ra chiêu Thiên Sơn Tuyết Tiêu, bốn phương tám hướng bay múa, chỉ nháy mắt đã bao phủ toàn thể thân hình Trương Quân Bảo trong chưởng ảnh. Trương Quân Bảo trừ bốn chiêu do Dương Quá dạy cho trên đỉnh núi Hoa Sơn, chưa được một võ sư nào giảng giải võ công, bỗng dưng thấy hàng trăm hình bóng huyễn ảo, chưởng pháp biến hóa vô cùng, chẳng biết cách nào sách giải. Trong cơn nguy cấp,? y chuyển eo về phía trái thành hàn kê thế, hay tay giơ lên trên trán, hổ khẩu tay trái đối chiếu với hổ khẩu tay phải, đó chính là Song Khuyên Thủ của Thiếu Lâm quyền. Chiêu này nặng nề như núi, chiêu của địch không cần giải mà tự giải được. Bất luận Hà Túc Đạo từ hướng nào tấn công tới, đều vướng vào trong vòng Song Khuyên Thủ của Trương Quân Bảo.
Chỉ thấy tất cả các đệ tử của Đạt Ma Đường, La Hán Đường cùng reo hò như sấm động, bội phục Trương Quân Bảo dùng một chiêu hết sức bình thường không có gì kỳ lạ hóa giải được tất cả những chiêu thức cực kỳ phức tạp, ảo diệu của đối phương.
Trong khi mọi người còn đang reo hò, Hà Túc Đạo bỗng hú lên một tiếng dài, nghe vù một cái, đã nhắm ngực Trương Quân Bảo đánh ra một quyền. Quyền pháp của y đang từ khéo léo chuyển sang vụng về, nhưng kình lực thật là phi phàm. Trương Quân Bảo lập tức dùng chiêu Thiên Hoa Thất Tinh, hai chưởng cùng đánh ra. Quyền chưởng gặp nhau, chỉ nghe bình một tiếng, Hà Túc Đạo thân hình hơi loạng choạng, còn Trương Quân Bảo phải lùi về sau ba bước. Hà Túc Đạo hừ một tiếng, quyền pháp không đổi, nhưng tiến lên hai bước, quyền đánh ra đều hết sức cương mãnh. Trương Quân Bảo lại dùng chiêu Thiên Hoa Thất Tinh hai chưởng đánh tới. Lại nghe bình một tiếng thật lớn, lần này Trương Quân Bảo phải lùi năm bước. Hà Túc Đạo thân mình bổ về phía trước, mặt biến sắc, quát lên:
- Chỉ còn một chiêu nữa, ngươi hãy đem toàn lực ra chống đỡ.
Y tiến lên ba bước, xuống mã bộ thật ổn, một quyền từ từ đánh ra. Lúc ấy toàn thể mấy trăm người trong chùa Thiếu Lâm đều yên lặng không nghe một tiếng động, ai cũng biết rằng quyền này là toàn thể anh danh một đời của Hà Túc Đạo, không thể không kiệt tận toàn lực.
Trương Quân Bảo lại ra chiêu Thiên Hoa Thất Tinh lần thứ ba, nhưng lần này quyền chưởng đụng nhau, vô thanh vô tức, hai người chỉ hơi rung động một chút, rồi thúc đẩy nội lực ra kháng cự. Nói đến võ công gia số,? Hà Túc Đạo phải giỏi gấp trăm lần Trương Quân Bảo. Thế nhưng khi tỉ đấu nội lực, Trương Quân Bảo đã từng học được tâm pháp Cửu Dương Chân Kinh, nội lực liên miên nối kết, hồn hậu tràn ra. Chỉ trong chốc lát, Hà Túc Đạo liệu thế không thể thắng được y, nên tung mình nhảy lên, để chưởng lực Trương Quân Bảo rơi vào khoảng không, lấy tay để vào lưng y đẩy nhẹ một cái. Trương Quân Bảo té lăn ra đất, nhất thời không đứng dậy được.
Hà Túc Đạo xua tay phải, cười khẩy:
- Hà Túc Đạo ơi là Hà Túc Đạo, sao ngươi cuồng vọng đến thế.
Y hướng về phía Thiên Minh thiền sư vái một cái thật sâu, nói:
- Võ công chùa Thiếu Lâm dương danh đã hàng nghìn năm, quả nhiên không phải tầm thường, hôm nay cho kẻ cuồng sinh này được mở mắt, thật đúng là người có thịnh danh không thể là kẻ hư sĩ. Phục thay, phục thay.
Nói xong quay mình, đầu ngón châm điểm một cái, đã vọt ra xa mấy trượng.
Y ngừng lại, quay đầu nói với Giác Viễn:
- Giác Viễn đại sư, người đó nhờ tôi chuyển cáo một câu, nói là:?Kinh thư ở trong dầu?.
Nói vừa dứt, đầu ngón chân lại điểm mấy cái, trong chớp mắt đã đi thật xa, thân pháp nhanh như thế quả trên đời ít thấy.
Trương Quân Bảo từ từ đứng dậy, mặt mũi, đầu tóc dính đầy bùn đất. Tuy y bị Hà Túc Đạo đẩy ngã, nhưng những cao thủ đều thấy rằng Hà Túc Đạo ăn gian để bỏ đi. Tuy nhiên, trong lời y nói vẫn xác định là không địch nổi thần công của phái Thiếu Lâm.
Một nhà sư già gầy gò trong Tâm Thiền Đường thất lão bỗng hỏi:
- Võ công của đệ tử này ai dạy cho đó?
Thanh âm của ông ta hết sức sắc nhọn, chẳng khác gì tiếng cú kêu trong đêm khuya, người nào nghe thấy cũng không khỏi rùng mình. Bọn Thiên Minh, Vô Sắc, Vô Tướng đều mang cái nghi vấn đó trong lòng, nên cùng hướng về phía Trương Quân Bảo và Giác Viễn. Thầy trò Giác Viễn đứng trơ trơ, nhất thời không sao trả lời được. Thiên Minh nói:
- Giác Viễn nội công tuy tinh thông, nhưng chưa học quyền pháp. Còn Thiếu Lâm quyền của thiếu niên này, do ai dạy cho vậy?
Các đệ tử của Đạt Ma Đường và La Hán Đường đều không ai tưởng nổi nguy nan của bản tự hôm nay, lại do thằng bé đó đứng ra cản được cường địch, lão phương trượng thể nào cũng trọng thưởng, và người dạy y quyền pháp nội công, cũng được vinh sủng.
Vị lão tăng đó thấy Trương Quân Bảo đứng yên không động, bất thần lông mày nhướng lên, mặt đầy sát khí, gay gắt hỏi:
- Ta hỏi ngươi, bài La Hán quyền ai dạy cho ngươi đó?
Trương Quân Bảo từ trong bọc lấy ra đôi la hán bằng sắt Quách Tương tặng cho, nói:
- Đệ tử coi theo tư thức đôi thiết la hán này, tự mình học lấy vài miếng, chứ thực không có ai truyền thụ võ công cả.
Lão tăng đó tiến lên một bước, thanh âm trầm xuống, nói:
- - Ngươi một lần nữa minh minh bạch bạch nói lại là "Bài La Hán quyền này không phải một vị sư phụ nào trong chùa dạy cho, mà chỉ tự học lấy".
Ông ta tuy hạ giọng, nhưng trong lời nói lại càng uy hiếp thêm. Trương Quân Bảo trong lòng thản nhiên, tự cho rằng mình không làm điều gì xấu xa, tuy lão tăng đó thần thái dồn ép, nhưng cũng không sợ, lớn tiếng nói:
- Đệ tử ở trong Tàng Kinh Các quét nhà, châm trà, hầu hạ Giác Viễn sư phụ, không một ai trong chùa dạy đệ tử võ công. Bài La Hán quyền là do đệ tử tự học, nếu sử không được đúng cách, xin lão sư phụ chỉ điểm.
Vị lão tăng đó mắt như tóe lửa, trừng trừng nhìn Trương Quân Bảo một hồi thật lâu, không nói một lời. Giác Viễn biết rằng vị này trong Tâm Thiền Đường thất lão vai vế thật cao, là sư thúc của phương trượng Thiên Minh thiền sư. Khi thấy ông ta đối với Trương Quân Bảo có vẻ thù hận như thế, không hiểu tại sao, nhưng mắt ông ta chứa đầy oán độc, trong đầu bỗng dưng nảy ra một điều, chẳng khác gì một tia lửa xẹt, nhớ lại một năm xưa vô tình đọc được trong Tàng Kinh Các một cuốn sách nhỏ.
Cuốn sách mỏng đó chép lại một đại sự trong chùa:
Khoảng hơn bảy mươi năm trước, phương trượng chùa Thiếu Lâm là Khổ Thừa, chính là sư tổ của Thiên Minh thiền sư. Trung thu năm đó,? trong chùa có phiên khảo thí hàng năm tại Đạt Ma Đường, do phương trượng cùng hai vị thủ tọa Đạt Ma Đường, La Hán Đường cùng xét võ công các đệ tử, để xem trong năm qua đã tiến bộ đến mức nào. Sau khi các đệ tử biểu diễn xong, thủ tọa Đạt Ma Đường là Khổ Trí thiền sư thăng tọa bình phẩm.
Bỗng nhiên từ trong đám đông, một đầu đà để tóc[2] vượt mọi người tiến ra, lớn tiếng phê bình Khổ Trí thiền sư nói năng chẳng đâu vào đâu, không biết căn bản võ công là gì, vậy mà lại giữ chức thủ tịch Đạt Ma Đường, thật đáng xấu hổ. Chúng tăng ai nấy đều kinh ngạc, nhìn kỹ lại, hóa ra y là một người nhi ngày, chia phiên canh gác. Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Không cần canh gác nữa.
Tĩnh Huyền ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu ngay, nếu những loại cao thủ hạng nhất như Thanh Dực Bức Vương ban đêm đến tấn công, các đệ tử làm sao phát giác được? Canh gác cũng chỉ bằng thừa. Đêm hôm đó phái Nga Mi giới bị trong ngoài thật nghiêm nhặt nhưng không có chuyện gì xảy ra.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Chữ Châu (zhu), còn đọc là Thù là con nhện (tri thù). Việt Nam đọc thành hai âm khác nhau, nhưng người Tàu chỉ có một âm zhu (Châu hay Chu). Chúng ta thường quen đọc là tri thù nhưng theo phiên thiết trong Từ Nguyên thì phải đọc là Chu (Châu) mới đúng. Người Trung Hoa thường có nhiều âm giống nhau nhưng nghĩa khác nhau (đồng âm dị nghĩa) và nếu ai xưng tên thường phải giải thích hay phân tích mặt chữ để người nghe biết rõ tên mình là gì. Ở đây chúng tôi dịch là Châu Nhi cho sát với ý nghĩa trong câu chuyện vì chữ châu có hai nghĩa khác hẳn nhau, một là ngọc trai, một là con nhện. Kim Dung cố tình đặt một cái tên đồng âm dị nghĩa để chỉ một mình Trương Vô Kỵ biết tên cô gái có nghĩa là con nhện, còn người khác nghe thì lại tưởng là trân châu.
[2]đứa con quí như viên ngọc trai.
[3] Nhện độc
[4] dùng nghìn con nhện để luyện chất độc
[5] bao vây để tiêu diệt
[6] quần ma tụ lại ra tay một lần là diệt hết
[7] kiến quái bất quái, kỳ quái tự bại (Trích từ truyện Ngụy Nguyên Trung trong Nghệ Văn Loại, Kiến Dị Lục – xem Từ Hải)
[8] vua của loài dơi cánh xanh
[9] Năm nhân vật nhàn rỗi, độc lập không thuộïc vào nhóm nào