hillip nhìn Lillian bước ra khỏi xe và chầm chậm đi về hướng ngôi nhà nông trại. Dù Lillian đã bật khóc khi thoạt nhìn thấy nó, ông cho là nàng đã tự kiềm chế rất tốt. Với tất cả những gì vừa phải trải qua, giữ được thái độ như thế là quá tốt. Ông lắc đầu thất vọng nhớ lại tất cả những gì ông đã làm để ngăn không đưa đến những giây phút như hiện giờ. Ông và hai luật sư cộng sự khác đã dành hai buổi chiều và một buổi sáng cố thuyết phục nàng tranh đấu chống lại bản chúc thư của James Manville - một bản chúc thư mà Phillip xem như là trái đạo đức, và có thể là phi pháp nữa.Nhưng không phải lúc nào ông cũng nghĩ như thế. Trước đây, khi James bảo Phillip viết bản chúc thư, ông đã nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên. Ông không dám cho James biết ý nghĩ của mình lúc đó - rõ ràng là James đã cho là cô vợ trẻ của mình không đáng được hưởng số tiền của của ông ta, là cô ta chắc có một vụ lăng nhăng nào đó. Nhưng thay vì nói lên ý nghĩ trên, ông ta cố khuyên James nên tránh chuyện có thể gây nên những vụ kiện tụng trong nhiều năm. Ông chưa bao giờ nghĩ là bà vợ góa của James lại không chịu tranh đấu chống lại bản chúc thư. Phillip bảo James là nếu ông ta để lại cho ông anh và bà chị ông tiền, ông có thể chia gia tài mình ra làm ba, có đủ cho cả ba người.Nhưng dường như James không chịu nghe theo lời khuyên của Phillip. Mối quan tâm duy nhất của ông ta là làm thế nào để đảm bảo là Lillian có được ngôi nhà nông trại ở Virginia “nàng sẽ yêu mến nơi đó”, trong những giây phút hiếm hoi thổ lộ tâm sự của James, ông ta đã nói: “Tôi đã đánh cắp của nàng rất nhiều, và đây là cách để tôi có thể trả lại cho nàng”.Với Phillip thì chuyện lấy đi của một người đàn bà hàng tỉ đô la như thế không phải là lối trả nợ cho người này mà dường như là một thứ trừng phạt. Nhưng ông đã giữ im lặng. Chỉ mãi sau cái chết của James. Khi Phillip nhìn thấy cái bản chất thật của Atlanta và Ray. Ông mới muốn Lillian tranh đấu chống lại bản chúc thư ấy. Ông muốn cầm đầu một toán gồm những kiến trúc sư khéo léo nhất, đồng tâm hợp ý nhât trong nước để lấy lại tất cả số tiền bạc mà hai người đáng khinh tham lam đó đã tước đoạt của Lillian. Trong những tuần lễ sau cái chết của James, Phillip chưa bao giờ thấy cái cảnh mà cả giới truyền thông lẫn những người mà ông ngỡ là bạn của James đã làm đối với Lillian.Nhưng họ vẫn không lay chuyển được Lillian. Nàng không muốn đem ra tranh tụng vụ này. Phillip và các luật sư đã bảo là sau khi thắng kiện nàng có thể đem số tiền làm công tác từ thiện, nhưng Lillian vẫn không đổi ý.- Jimmie rất khôn ngoan trong công việc làm ăn của anh ấy, - Nàng nói - và anh ấy làm thế là có lý do. Chắc anh ấy muốn có một thứ gì đó trong vụ này, vì thế mà tôi sẽ chấp nhận bản di chúc.- Manville đã chết rồi. - Một trong các luật sư nói, mặt ông ta đỏ bừng vì bực tức như muốn nói: Loại đàn bà nào mà lại có thể từ chối cả tỉ đô la như thế.Sau buổi họp lần thứ ba, Lillian đã đứng lên nói:- Tôi đã nghe mọi lý lẽ của quý vị, tôi đã nhìn thấy bằng chứng của quý vị cho thấy là tôi có thể thắng kiện, nhưng tôi sẽ không làm chuyện đó. Tôi sẽ tuân thủ theo di chúc của chồng tôi. - Nói xong, nàng quay người bước ra xa họ.Một trong những luật sư, một người chưa biết James và dĩ nhiên không biết vợ ông ta, đã cười khẩy nói nho nhỏ:- Rõ ràng bà ấy là con người quá đơn giản không biết ý nghĩa của tiền bạc.Lillian đã nghe được câu nói đó của ông ta. Nàng chầm chậm quay lại, nhìn vị luật sư đó bằng cái nhìn giống hệt như của James. Phillip hít vào nín thở.- Điều mà ông không hiểu, - Nàng nhẹ nhàng nói - là cuộc sống không phải chỉ có tiền bạc là đủ. Ông hãy cho tôi biết là nếu ông là một nhà tỉ phú và ông chết đi không để lại cho vợ chút gì cả, liệu bà vợ ông sẽ tranh đấu vì chuyện này không? Hay bà ta muốn thương nhớ đến ông hơn là nghĩ đến tiền? - Không chờ câu trả lời, nàng quay người bước ra khỏi phòng.Các luật sư khác cố ngoảnh mặt đi không nhìn người luật sư vừairc;n dẫm phải một cái hộp nằm trên hành lang nhỏ. Matt ngờ vực đi tìm hiểu sự việc thì thấy tất cả những cái thùng bỏ không của chàng ít nhất cũng năm mươi chiếc, và đã được di chuyển từ phòng ngủ bỏ trống, lên trên rầm thượng khiến chàng không đến được máy vi tính và bản vẽ. Bên dưới, mở cửa phòng ngủ bỏ trống chàng thấy trong ấy chỉ còn chiếc giường ngủ, tất cả đều được dọn đi sạch, kể cả bàn ghế mà Bailey lúc trước đã để ở đây. Bình tĩnh, Matt tự nhủ. Nàng đã bảo có đem một đứa con của Rodney về nhà, và một đứa bé được sinh trưởng trong một hoàn cảnh như thế chắc không thể nào giữ cho một phòng tắm ngăn nắp được. Thằng bé đáng thương ấy chắc chưa bao giờ nhìn thấy bên trong một phòng vệ sinh. Tuy nghĩ như vậy, chàng vẫn thấy bực mình khi thấy đồ đạc riêng của mình được tùy tiện dời đi như thể là chàng không còn ở đây nữa.Vào nhà bếp, chàng đến chiếc hũ mà Bailey lúc nào cũng bỏ đầy thứ gralona làm ở nhà, và thấy là chiếc hũ ấy trống không. Chàng nhìn vào bếp, không thấy món trứng tráng rất ngon vẫn sẵn sàng cho mình. Và khi nhìn vào tủ lạnh thì không còn cái trứng nào cả. Sữa cũng không còn.Bailey bước vào bếp với vẻ vui tươi khác thường chàng chưa hề thấy.- Chào anh. - Nàng vui vẻ nói - Đêm đầu tiên anh về muộn.- Vâng, tôi...- Anh đang cần gì đó?Matt mỉm cười:- Điểm tâm.- Ồ phải rồi, nhưng chắc anh sẽ phải tự làm lấy. Alex và tôi phải đi. Chúng tôi có chút việc phải làm.- Ồ! - Matt vẫn cố giữ nụ cười miễn cưỡng. - Nhưng tôi không tìm ra gốm ngũ cốc.Bailey mở ra cánh tủ lấy ra một chiếc hộp Ceerios.- Đồ trong hộp à? - Matt hỏi vẻ sửng sốt.- Xin lỗi anh. Nhưng Alex đã ăn hết thứ granola tôi làm rồi. Anh dùng đỡ trứng vậy.- Đâu còn cái trứng nào!- Ồ, phải rồi. Đêm qua tôi đã làm một đĩa trứng cho Alex và tôi rồi.- Nhưng hôm qua trong tủ lạnh còn cả chục trái trứng mà.Bailey nhún vai:- Vậy à? Ừ, có lẽ Alex và tôi hôm qua đói quá nên đã ăn hết rồi.- Một thằng bé mà ăn gì cả chục... - Matt vừa nói đến đây thì chợt dừng lại khi Alexander Yates bước vào phòng. Chàng đã ngỡ Alex là một đứa bé cỡ chín hay mười tuổi, nhưng đang đi và phòng là một chàng thanh niên cao lớn, trong đôi mắt hiện ra cái vẻ như đã hiểu rõ cảm nghĩ của Matt.Giọng Matt trở nên lạnh lùng:- Cậu làm gì ở đây?- Tôi là người cùng liên kết với cô ấy trong một vụ tội phạm. - Alex đáp rồi cậu cùng Bailey bật cười lớn.- Cậu có thấy... - Bailey nói.- Khi cô đâm thẳng vào ông, tôi nghĩ đây là giây phút cuối cùng của đời mình rồi. - Alex vừa cười vừa nói, rồ ngồi xuống cạnh Bailey.- Tôi còn không biết là mình đã thuộc câu cầu nguyện đó.- Cậu đọc đúng từng chữ.Rồi cả hai nhìn nhau cùng đọc. “Và ta sẽ không sợ gì quỷ sứ cả”.- Khi cánh cửa số ấy mở, tôi ngờ là mình đã ngã... Ồ, Alex... - Bailey nắm chặt cánh tay cậu thanh niên, cười chảy cả nước mắt. Nàng dùng tay quệt nước mắt, rồi đứng lên đi về phòng ngủ lấy khăn chậm.Matt bước theo nàng hỏi:- Cô có biết thằng nhỏ ấy là ai không?- Nó là một trong những đứa con của Rodney Yates, mà tôi đã bảo với anh đêm qua. À này, cám ơn anh đã đưa tôi vào phòng ngủ đêm...- Cậu ta không phải là một đứa bé. Cô đã mang về một kẻ lạ mặt chứ không phải một đứa bé, vào trong nhà này, một người mà cô chẳng biết gì về cậu ta cả, và để cho cậu ta ở lại đêm ở đây. Cô còn cho cậu ta ăn uống nữa, cô không thấy chuyện đó nguy hiểm sao?Bailey chớp mắt nhìn Matt:- Trời đất, anh nói thật đúng. Nhưng trước đây tôi có biết anh đâu, mà tôi vẫn để anh ngủ ở đây, phải không? Và tôi cũng nấu nướng cho anh ăn nữa. Tôi nghĩ anh còn nguy hiểm hơn nó nữa. Giờ thì xin lỗi anh, tôi có mấy việc cần làm. - Nói xong, nàng đóng cửa phòng.Matt đưa chân đá mạnh chiếc khăn tắm đang nằm giữa hành làng hẹp.