Dịch giả: Phương Phương
- 2 -

     rlendur quay trở về khu chung cư của mình vào khoảng 10 giờ đêm và đặt thức ăn đã chuẩn bị sẵn vào lò vi sóng. Ông đứng nhìn đĩa thức ăn xoay tròn sau tấm kính. “Đỡ tệ hơn là xem TV”, Erlendur nghĩ. Ngoài trời, những cơn gió đang rít lên từng hồi, chẳng có gì ngoài mưa và bóng tối.
Ông nghĩ về cái kẻ đã để lại lời nhắn và biến mất. Trong một tình huống như vậy, hắn sẽ viết ra những gì? Hắn để lại lời nhắn cho ai? Hình ảnh con gái ông, Eva Lind, chợt hiện ra trong đầu. Con bé bị nghiện, có thể nó băn khoăn không biết ông có còn tiền cho nó không. Con bé ngày càng trờ nên huênh hoang hơn. Còn con trai ông, Sindri Snaer, gần đây đã hoàn thành giai đoạn phục hồi thứ ba. Lời nhắn với nó đơn giản chỉ là: không có thêm một vụ Hiroshima nào nữa.
Erlendur mỉm cười khi nghe thấy ba tiếng bíp phát ra từ lò nướng. Đó là thứ mà ông chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ biến mất.
Erlendur và Sigurdor Óli đã nói chuyện với người hàng xóm phát hiện ra cái xác. Lúc đó vợ anh ta cũng ở nhà, cô ta nói sẽ đưa hai đứa con đến nhà bà ngoại. Người chồng, O’lafur, nói rằng sáng nào anh ta cùng vợ con cũng đi học và đi làm từ lúc 8 giờ, ít nhất đến 4 giờ chiều mới có người về. Anh ta còn phải đến trường học đón các con. Gia đình O’lafur không thấy điều gì khác lạ khi họ rời nhà vào buổi sáng. Cửa chính nhà nạn nhân vẫn đóng. Tối hôm trước họ ngủ và ngáy ầm ĩ nên không nghe thấy gì. Nhà O’lafur cũng không giao thiệp nhiều lắm với nạn nhân, ông ta gần như một người lạ, mặc dù họ đã sống trong cùng một mái nhà được vài năm.
Bên pháp y sẽ xác định chính xác thời điểm nạn nhân tử vong, nhưng Erlendur hình dung án mạng diễn ra vào buổi chiều - thời điểm vốn dĩ bận rộn nhất trong ngày. “Ai có thể có thời gian để làm việc đó vào thời buổi này nhỉ?” ông thầm nghĩ. Giới truyền thông đã đăng tin một người đàn ông tên Holberg, tầm bảy mươi tuổi, bị phát hiện chết trong một căn hộ ở Nordurmýri, có khả năng bị sát hại. Bất cứ ai trông thấy điều gì khả nghi hoặc bất thường trong vòng hai mươi tư giờ qua ở quanh khu vực nạn nhân Holberg sống đều phải trình báo với cảnh sát Reykjavik.
Erlendur đã gần năm mươi tuổi, ông đã ly dị vợ cách đây nhiều năm và có hai con. Ông chưa bao giờ nói với ai rằng mình không thể chịu đựng được tên của hai đứa ấy. Vợ cũ của ông, người mà ông đã không hề nói chuyện trong vòng hai mươi năm qua, lại cho rằng những cái tên ấy thật đáng yêu. Vụ ly hôn khá rắc rối, và gần như Erlendur đã mất liên lạc với các con từ khi chúng còn bé xíu.
Hai đứa con tìm thấy ông khi chúng đã lớn, và ông đón nhận chúng, nhưng ông ân hận khi thấy chúng thành ra cơ sự này. Ông thực sự đau lòng trước số phận của con bé Eva Lind. Thằng Sindri Snaer thì sống tốt hơn. Nhưng chỉ đên thế mà thôi.
Erlendur lấy đồ ăn ra khỏi lò và ngồi xuống bàn ăn. Căn hộ của ông có một phòng ngủ với vô số sách được xếp ở mọi ngóc ngách có thể. Những bức ảnh gia đình cũ treo trên tường chứng tỏ ông còn có người thân ở East Fjords quê hương ông. Erlendur không có tấm ảnh nào chụp riêng mình cũng như hai đứa con. Trong phòng có một chiếc ti vi hiệu Nordmende cũ kỹ kê sát tường, đằng trước có một cái ghế bành thậm chí còn tả tơi hơn. Erlendur giữ cho nhà cửa khá ngăn nắp mà không phải động đến việc lau dọn nhiều.
Ông cũng không biết đích xác là mình đang ăn gì nữa. Bao bì màu mè hứa hẹn bên trong là một đồ ăn nào đó của phương Đông, nhưng với một thứ tựa như bánh cuộn làm từ bột nhão, món ăn chẳng khác nào một loại dâu dưỡng tóc. Erlendur đẩy đĩa thức ăn ra, tự hỏi không biết mấy cái bánh mì đen ông mua vài ngày trước có còn không. Cả pate cừu nữa. Đúng lúc đó thì chuông cửa vang lên. Con bé Eva Lind đã quyết định đến thăm ông.
“Sao rồi?” Con bé vừa lao vào phòng vừa hỏi. Nó ngồi phịch xuống cái sofa trong phòng khách. Cái cách nó nói khiến Erlendur phát cáu.
“Ôi trời,” Erlendur đóng cánh cửa lại và nói, “đừng có ăn nói kiểu ấy với bố!”
“Con tưởng bố muốn con chọn từ ngữ cho cẩn thận mà?” Eva Lind trả lời. Con bé thường xuyên bị bố giáo huấn về việc sừ dụng ngôn từ.
“Vậy thì nói điều gì đó tử tế một chút đi”.
Thật khó mà biết được tối nay con bé đang diễn vai nào. Eva Lind là diễn viên giỏi nhất mà Erlendur từng biết, mặc dù điều này không có ý nghĩa nhiều lẳm vì ông chưa bao giờ đến rạp chiếu phim hay nhà hát, và hầu hết các chương trình TV mà ông xem đều thiên về giáo dục. Vở kịch của Eva Lind thường là kịch gia đình, kéo dài từ một đến ba hồi, và thường tập trung vào việc tìm ra cách tốt nhất để xin tiền bố. Điều này không xảy ra thường xuyên vì Eva Lind tự biết cách kiếm tiền, và Erlendur muốn biết về những cách thức ấy càng ít càng tốt. Nhưng đôi lúc, khi con bé không còn “một đồng xu chết tiệt” nào, theo cái cách mà nó nói, con bé sẽ về xin bố.
Đôi khi, nó là đứa con gái bé bỏng của ông, xích lại bên ông và rên ư ử như một con mèo nhỏ. Có lúc, con bé lại như ở bên bờ vực của sự tuyệt vọng, nó đi huỳnh huỵch quanh nhà như mất trí, và buộc tội cha mình là một người tệ bạc vì đã bỏ lại nó và Sindri Snaer khi còn quá nhỏ. Con bé cũng có thể trở nên thô lỗ, độc ác và xấu xa. Nhưng đôi lúc ông lại thấy con bé sống đúng với bản chất của mình, gần như là bình thường, nếu đúng là bản chất đó thực sự tồn tại, và Erlendur cảm thấy mình có thể nói chuyện với nó như hai người bình thường.
Eva Lind mặc chiếc quần jean rách tả tơi và khoác cái áo da lừng màu đen. Tóc con bé ngắn, màu đen tuyền, lông mày bên phải đeo hai chiếc khuyên bạc, một tai đeo cây thánh giá cũng bằng bạc nốt. Có một thời, răng con bé trắng bóng, đều tăm tắp, nhưng bây giờ thì khác, mỗi khi nó cười, hai chiếc răng gãy ở hàm trên lại lộ ra. Thân hình nó gầy quắt queo, gương mặt ủ rũ với những quầng thâm bên dưới mắt.
Thảng hoặc, Erlendur có cảm giác dường như Eva Lind hao hao giống mẹ nó. Ông nguyền rủa số phận Eva Lind và tự dằn vặt mình vì đã làm ngơ trước sự thay đổi của con.
“Hôm nay con đã nói chuyện với mẹ. Hay đúng ra là mẹ đã nói chuyện với con và hỏi xem liệu con có nói chuyện với bố hay không. Thật là tuyệt khi có bố mẹ ly hôn!”
“Mẹ con muốn điều gì ở bố à?” Erlendur hỏi mà không khỏi ngạc nhiên. Sau hai mươi năm mà bà vẫn căm ghét ông. Suốt chừng ấy thời gian, ông chỉ nhìn bà thoáng qua một lần duy nhất, và khuôn mặt bà vẫn không giấu nổi sự kinh tởm. Bà từng nói chuyện với ông một lần về Sandri Snaer, nhưng đó là cuộc nói chuyện mà ông thà quên đi còn hơn.
“Thật là một con mụ lẳng lơ trịch thượng”.
“Không được nói về mẹ con như thế!”
“Đấy là con đang nói về mấy mụ già giàu có bẩn thiu bạn mẹ ở Gardabaer cơ. Họ tổ chức lễ cưới cho con gái vào cuối tuần và cô ta đã biến khỏi đám cưới. Thật là xấu hổ. Mẹ cũng ở đám cưới và đã bị vụ xì căng đan ở đó làm cho choáng váng. Mấy kẻ đó đề nghị con hỏi bố xem liệu bố có nói chuyện với bố mẹ cô ta không. Hai người đó không muốn thông báo rộng rãi trên báo chí, thật là những kẻ hợm hĩnh chết tiệt! Nhưng họ biết bố làm trong Cục điều tra hình sự và nghĩ rằng có thể bưng bít chuyện này hoàn toàn bí mật. Người ta bảo con đề nghị bố nói chuyện với lũ đó. Không phải mẹ. Bố hiểu không? Không bao giờ!”
“Con có biết những người này không?”
“Thực ra, con không được mời đến dự tiệc cưới mà con bé lẳng lơ ấy phá hỏng”.
“Thế con có biết cô gái ấy không?”
“Gần như không”.
“Thế cô ấy có thể chạy trốn đến nơi nào?”
“Làm sao con biết được?”
Erlendur nhún vai. “Bố đã nghĩ về con cách đây chỉ một phút”, ông nói.
“Tốt thôi” Eva Lind nói. “Con chỉ tình cờ muốn biết liệu...?”
“Bố không có tiền đâu” Erlendur nói và ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện với con gái. “Con có đói không?”
Eva Lind cúi xuống. “Tại sao con không bao giờ có thể nói chuyện với bố mà bố không nhắc đến tiền nhỉ?” Con bé nói, và Erlendur có cảm giác như nó đã vượt quá giới hạn cho phép của ông.
“Thôi đủ rồi, vậy tại sao bố thậm chí không thể nói chuyện với con?”
“Ôi, mẹ kiếp!”
“Con ăn nói cái kiểu gì thế? Có vấn đề gì à? ‘Mẹ kiếp!’ ‘Sao rồi?’ Cái loại ngôn ngữ gì thế?”
“Lạy Chúa”, Eva Lind lầm bầm.
“Lúc này con là ai vậy? Bố đang nói chuyện với ai đây? Con thực sự ở đâu trong cái đống ma túy hỗn độn này?”
“Bố đừng có nói mấy cái chuyện tào lao ấy nữa. ‘Con là ai’ ư?” Con bé nhại lại bố. “Con thực sự ở đâu ư? Con ở đây, con đang ngồi trước mặt bố đây. Con là con!”
“Eva!”
“Mười nghìn cua-ron!” Nó nói. “Có nghĩa gì với bố đâu? Bố không đào đâu ra mười nghìn à? Bố đang nằm trên một đống tiền cơ mà!”
Erlendur nhìn con gái. Có điều gì đó ở con bé khiến ông phải chú ý ngay từ lúc nó bước vào. Con bé khó thở, trán lấm tấm mồ hôi và liên tục quằn quại trên chiếc ghế. Hình như nó bị ốm.
“Con bị ốm à?” ông hỏi.
“Con vẫn khỏe. Con chỉ cần ít tiền thôi. Nào bố, đừng khó khăn như thế!”
“Con có ốm không?”
“Làm ơn đi mà bố!”
Erlendur vẫn nhìn vào con gái.
“Con đang cố gắng cai thuốc phải không?” ông hỏi.
“Bố, mười nghìn thôi. Chẳng đáng là bao. Chẳng có nghĩa lý gì với bố cả. Con sẽ không bao giờ về xin tiền bố nữa”.
“Ừ, cứ cho là vậy. Kể từ khi nào con đã...?” Erlendur lưỡng lự, không biết nên diễn đạt thế nào cho đúng, “... sử dụng cái thứ ấy?”
“Không quan trọng. Con đã bỏ rồi. Từ bỏ từ bỏ từ bỏ từ bỏ từ bỏ từ bỏ từ bỏ!” Eva Lind đứng lên. “Bố cho con mười nghìn. Làm ơn đi mà bố. Năm. Thôi bố cho con năm nghìn cũng được. Bố không có đến năm nghìn trong túi à? Năm nghìn thôi mà! Nó chỉ là nhãi nhép thôi”.
“Tại sao bây giờ con lại cố gắng từ bỏ?” Erlendur nhìn con gái.
“Bố đừng hỏi thêm câu hỏi ngu ngốc nào nữa. Con không từ bỏ gì cà. Mà từ bỏ cái gì cơ chứ? Con phải từ bỏ cái gì? Bố thôi nói vớ vẩn như thế đi!”
“Có chuyện gì thể? Điều gì khiến con bị kích động đến thế? Con có bị ốm không?”
“Vâng, con đang ốm đây. Bố có thể cho con vay mười nghìn không? Đấy là nợ, con sẽ trả bố, được chưa? Đồ lão già tham lam!”
“Tham lam là một từ hay. Con có bị ốm không, Eva?”
“Bố cứ hỏi mãi điều ấy để làm gì?” Con bé nói, càng lúc càng kích động.
“Con có dùng nhiệt kế không đấy?”
“Đưa tiền cho con. Hai nghìn thôi! Chẳng nghĩa lý gì. Bố không hiểu gì à? Lão già ngu ngốc!”
Erlendur lúc này cũng đứng lên, Eva Lind đối đầu ông như thể con bé đang chuẩn bị tấn công ông vậy.
Erlendur không hiểu được tại sao con bé lại hung hăng như vậy. Ông nhìn nó từ đâu đến chân.
“Bố nhìn cái gì?” Nó quát vào mặt ông. “Muốn hả? Ông bố già bẩn thỉu lại muốn à?”
Erlendur tát vào mặt con bé một cái, nhưng không đau lắm.
“Bố đã vừa lòng chưa?” Con bé nói.
Erlendur lại tát nó một cái nữa, lần này đau hơn.
“Mạnh tay hơn rồi à?” Eva Lind nói, và Erlendur lùi lại. Con bé chưa bao giờ nói với ông như vậy. Trong phút chốc nó bỗng biến thành một con quỷ. Ông chưa bao giờ chứng kiến tính khí này của con bé. Ông cảm thấy bất lực với nó và cơn giận dữ dần chuyển sang thương hại.
“Tại sao lúc này con lại cố gắng từ bỏ?” ông nhắc lại.
“Con chẳng cố gẳng từ bỏ cái quái gì cả!” Con bé hét lên. “Bố có bị mát dây không? Bố không hiểu con nói gì à? Ai nói về chuyện từ bỏ chứ?”
“Có chuyện gì thế, Eva?”
“Bố thôi cái kiểu ‘Có chuyện gì thế, Eva’ đi cho con nhờ! Bố không thể cho con năm nghìn à? Bố có thể trả lời con ngay không?” Có vẻ như con bé đang bình tĩnh lại. Hình như nó đã nhận ra là mình đi hơi quá đà, nó không thể nói với bố mình như vậy.
“Tại sao lại là bây giờ?” Erlendur hỏi.
“Nếu con nói cho bố biết, bố có đưa cho con mười nghìn không?”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Năm nghìn thôi!”
Erlendur nhìn chằm chằm vào con gái.
“Con có thai phải không?”
Eva Lind nhìn cha với một nụ cười ngoan ngoãn. “Chính xác”, con bé trả lời.
“Nhưng bằng cách nào chứ?” Erlendur rên lên.
“Ý bố là gì? Bằng cách nào á? Bố có muốn con kể chi tiết tỉ mỉ không?”
“Không phải thế. Con chắc phải có biện pháp phòng tránh chứ? Ví như bao cao su? Hay thuốc tránh thai chẳng hạn?”
“Con không biết chuyện gì đã xảy ra cả. Nó đã xảy ra, đơn giàn thế thôi”.
“Và con muốn bỏ thuốc?”
“Không thể tiếp tục được nữa. Con không thể. Đấy, con đã kể hết với bố rồi đấy. Tất cả. Bố nợ con mười nghìn”.
“Để lấy con của con ra?”
“Nó không phải là một đứa bé, ông già ngu ngốc ạ. Nó không là gì cả. Nó chỉ là một nhúm cát thôi. Con không thể từ bỏ ngay được. Con sẽ bỏ vào ngày mai. Con hứa. Chỉ là không phải bây giờ. Hai nghìn. Hai nghìn có nghĩa gì với bố đâu?”
Erlendur đi về phía con bé. “Nhưng con đã cố gắng. Con muốn từ bỏ. Bố sẽ giúp con”.
“Con không thể!” Eva Lind gào lên. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, nó cố gắng che giấu cơn run rẩy đang chạy dọc khắp cơ thể.
“Thế nên con mới đến gặp bố” Erlendur nói. “Con có thể vay tiền người khác. Đến giờ con vẫn thường làm thế. Nhưng con tìm đến bố là vì con muốn...”
“Thôi cái chuyện ngu ngốc ấy đi. Con đến vì mẹ bảo con thế và vì bố có tiền, chẳng còn lý do nào khác nữa. Nếu bố không đưa tiền cho con, con sẽ kiếm nó bằng mọi cách. Chẳng có vấn đề gì cả. Có hàng tá ông già như bố luôn sẵn tiền để trả cho con”.
Erlendur cố gắng kìm chế.
“Trước đây con đã có thai bao giờ chưa?”
“Chưa” Eva Lind trả lời, nhìn sang hướng khác.
“Cha đứa trẻ là ai?”
Eva Lind lặng người và mở to mắt nhìn bố.
“XIN CHÀO!” Nó quát lên. “Trông con giống một đứa vừa bước ra khỏi phòng cô dâu ở một khách sạn khốn kiếp nào đó trong một tiểu thuyết trường thiên nào đó lắm à?”
Và trước khi Erlendur kịp làm gì, con bé đã đẩy ông ra và chạy ra ngoài, biến mất trong làn mưa thu lạnh lẽo.
Ông từ từ đóng cửa lại, băn khoăn không biết cái cách mà mình dùng để tiếp cận có đúng hay không. Câu chuyện diễn ra như thể hai bố con họ không thể nói chuyện với nhau mà không cãi vã và gào thét, và ông thấy mệt mỏi vì điều đó.
Không còn muốn ăn nữa, Erlendur ngồi xuống ghế bành, trầm ngâm nhìn vào khoảng không vô định và lo lắng không biết giờ Eva Lind sẽ phải trông cậy vào ai. Rốt cuộc, ông nhặt quyển sách đang đọc dở trên chiếc bàn kế bên lên. Đó là một trong những cuốn sách mà ông yêu thích, nó nói về những thử thách và định mệnh ở nơi hoang dã.
Ông tiếp tục đọc tiếp câu chuyện có tên là “Mất mạng ở Mosfellsheide” và ngay sau đó ông bị lôi cuốn vào trận bão tuyết kinh hoàng làm đóng băng những chàng trai trẻ.