ai người đàn ông ngồi bên những màn hình canh chừng bây giờ là Zingara và Rutger. Hai gã thật khác nhau. Zingara trông như một tay da đỏ, còn Rutger lại giống hệt một người phương Bắc.Cả hai gã đều đang cáu kỉnh, bởi phải làm công việc mà chúng chẳng hề yêu thích. Bốn màn hình nằm ở dưới tầng hầm, được nối với những ống kính ở ngoài kia. Cusor đã ra lệnh bọn chúng phải chờ cho tới khi có người tới thay. Và chuyện chờ đợi mỗi lúc mỗi khiến bọn chúng bực tức thêm. Chúng là những gã đàn ông cần hoạt động, cần những chuyện nhộn nhạo, chúng đâu có thích chui xuống tầng hầm này mà làm một công việc nhàm chán đến thế.Cho tới thời điểm khuôn cửa sổ vỡ tan!Chúng không quan sát được kỹ, nhưng Zingara đã nhận ra sự kiện. Ông kính bên ngoài chỉ bao quát được một phần khuôn cửa sổ, nhưng một phần đó cũng đủ rồi. Zingara nhìn thấy những chuyển động, những mảnh kính bung ra, trôi qua không khí như những miếng băng.- Khốn nạn. - Zingara nói.Gã tóc vàng Rutger lúc đó đã gần ngủ gật. Gã giật mình.- Cái gì thế?Zingara không trả lời. Gã cúi người về phía trước, tư thế của gã chỉ ra một vẻ nôn nóng. Hai bàn tay gã bóp bóp vào ahau, bẻ lốp rốp các đốt. Thế rồi gã đưa tay vuốt qua cằm, qua trán và gãi gãi nhẹ lên râu hàm.- Kìa...- Có chuyện.Rutger cười lớn.- Mày hay thật. Lúc nào mà chẳng có chuyện...- Đừng có đùa. Trước nhà.- Bên cửa ra vào hả?- Không, gần đó.- Mày nhìn thấy đứa nào hả?- Không phải người, - Zingara thì thào - mà chỉ là những mảnh kính vỡ ra, bay trong không khí.Rutger tỉnh ngủ hẳn. Từ tư thế nằm uể oải trong ghế, gã ngồi thẳng dậy như một cây nến. Vẻ mệt mỏi biến mất khỏi đôi mắt, chúng nhìn rất tỉnh táo, rình mò. Gã nhìn lên màn hình, nhìn bên cạnh một chuyển động: Zingara giơ tay với lấy chiếc điện thoại không dây.- Mày muốn báo tin cho Cusor hả?- Đúng vậy!- Tao không nhìn thấy gì cả.- Nhưng tao nhìn thấy.Rutger cười lớn.- Thôi được, có lẽ đúng. Nếu cả một tang kính cửa sổ bị vỡ thì Cusor chắc cũng phải nghe tháy tiếng động. Chẳng có thứ kính nào bị vỡ mà lại không phát ra tiếng kêu cả.Zingara gật đầu.- Về nguyên tắc thì mày có lý. Nhưng nếu lúc bấy giờ anh ấy đang ở phía khác, ở phía sau ngôi nhà thì sao nào? Không, tao cứ báo cáo cho chắc chắn. - Gã bật máy lên.Rutger không biết bây giờ gã nên nhìn lên hướng nào, lên màn hình hay sang tên đồng nghiệp.Gã quyết định tiếp tục theo dõi màn hình. Trên đó bây giờ chẳng có điều gì khả nghi. Toàn bộ không gian trước ngôi nhà vẫn yên tĩnh. Gã nhìn thấy những vệt sáng tỏa ra từ cây đèn treo trước cửa ra vào, và hòn đảo ánh sáng đó hoàn toàn không bị quấy rối bởi bất kỳ một chuyển động hoặc một vệt tối nào.Zingara khẽ cất tiếng nguyền rủa, nhưng cũng đủ cho Rutger nghe thấy.- Cái gì thế?Gã đàn ông lắc lắc cái máy trong tay.- Tao không liên lạc được.- Cái gì?Zingara xoay đầu.- Cái gì... cái gì! - Gã nhại lại giọng nói của kẻ ngồi bên - Cusor không lên tiếng.- Hay anh ấy đang bận?Zingara bây giờ chỉ muốn bóp họng gã ngồi bên cạnh.- Có khi bây giờ anh ấy đang ngồi trong nhà vệ sinh! - Gã rít lên - Ngồi ở đâu thì anh ta cũng phải lên tiếng. Mày không hiểu hả?- Có, tao đâu có ngu. Tao chỉ nghĩ xem bây giờ phải làm gì?Đến đây thì Zingara cũng không biết câu trả lời. Cả hai gã ngồi trong một căn phòng mờ tối và tập trung nhìn lên màn hình.Zingara gật đầu.- Tao thử thêm lần này. - Gã nói, giọng quả quyết.Rutger im lặng. Gã không muốn trêu cho Zingara bực thêm. Khi đi quá một mức độ nhất định, gã đàn ông đó có thể trở thành một con ác thú và không kiêng nể bất kỳ ai.Zingara thử liên lạc nhiều lần, không kết quả. Cusor không lên tiếng.- Chỉ còn hy vọng là máy của anh ấy bị hỏng chứ không phải bản thân anh ấy.Gã mặt thẹo đồng ý với hắn, nhưng tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Zingara đẩy ghế ra phía sau và đứng dậv.- Mày muốn ra ngoài hả?- Tao xem lại mọi thứ đã.- Bốn mắt nhìn nhanh hơn là hai mắt.Zingara giơ tay đặt lên vai Rutger.- Mày ở lại đây, bình tĩnh. Phải có một đứa giữ vị trí này. Thỉnh thoảng mày lại tìm cách liên hệ với Cusor qua máy.- Rõ rồi. - Rutger nhìn theo gã đàn ông tóc đen đang bước về hướng cửa và rời khỏi phòng canh gác. Bản thân Rutger không biết tại sao gã lại có cảm giác là lạ trong dạ dày. Có phải đó là linh cảm, là điềm báo trước? Hay nguyên nhân chỉ vì Cusor không lên tiếng?Khi nhận thấy mồ hôi đọng trên trán, gã giơ tay chùi nó đi. Có cái gì lành lạnh chảy dọc sống lưng gã? Một giọt mồ hôi vừa lăn từ gáy. Gã nhìn thấy cánh cửa từ từ đóng lại, chạm khẽ vào khuôn bằng thép, nhưng không sập vào ổ khóa. Qua đó, gã nghe tiếng bước chân của tên đồng nghiệp vang lên trong hành lang, mỗi lúc mỗi nhỏ hơn.Gã lại nhìn lên máy. Để quan sát tốt hơn cả bốn màn hình, gã đối vị trí và ngồi vào chiếc ghế kê ở giữa.Chẳng có chuyện gì xảy ra.Cả bốn màn hình cho ra cùng một hình ảnh báo bình thường. Bóng tối đang phủ xuống công viên, đó đây hiện ra mờ mờ những dáng cây, kể cả khu vực cổng thuộc phần đầu khuôn viên cũng chẳng có gì.Đã có một vị khách tới thăm, nhưng không hề có chuyện bất ngờ, người ta đang theo dõi ông ta. Thế nhưng Rutger cảm thấy có điều không ổn. Nhìn bên ngoài thì mọi thứ đều bình thường, nhưng có cái gì đó ngấm ngầm khiến hắn khó chịu. Có thể có cái gì đó đang bò tới, cái mà gã không hiểu và không nhìn ra. Rutger nhớ tới lần gã phải lẩn trốn hai ngày và hai đêm liền trong đống đổ nát của một ngôi nhà cổ. Mảnh đất thuộc Irland, nơi gã đã tham gia một đội quân ngầm. Trong thời gian trốn tránh ở đó, gã cũng đã có cảm giác như thế này.Có cái gì đó cứ tiến lại gần.Rutger đút tay xuống dưới làn áo khoác và rút ra một khẩu súng lục, đặt nó xuống khoảng bàn nằm giữa hai màn hình. Nếu có kẻ nào tới đây, gã chỉ cần giơ súng lên, xoay người lại và chĩa về hướng cửa ra vào.Rất đơn giản.Có ai đó rên lên ngoài hành lang.Ngay lập tức, người Rutger cứng đờ ra. Có phải gã nghe nhầm, hay thật sự có tiếng rên? Dường như là một tiếng rơi trầm đục, rồi một tiếng quệt, tiếng xé, tiếng tóp tép.Gã đàn ông đâm sợ.Rutger cảm thấy da đang lạnh cứng lại trên lưng. Gã không để vũ khí nằm trên bàn nữa. Tay cận vệ cầm nó lên tay và xoay người về hướng cửa, chờ cửa mở ra và có kẻ bước vào.Nhưng là kẻ nào?Bạn đồng nghiệp của gã chăng? Hay là Cusor, người nhận ra là máy điện đàm của mình đã bị hỏng. Không, chẳng phải hai người đó, mọi việc xảy ra khác hẳn.Rutger lại nghe thấy một tiếng động khác. Nó là những âm thanh vừa quen thuộc mà vừa xa lạ, gã không hiểu rõ, nhưng chúng thổi cho nỗi sợ hãi trong người gã cháy bùng lên. Gã nhớ lại rằng từ ngày đầu gã đã không thích ngôi nhà này. Sao gã thấy nó quá u ám và luôn gây cảm giác có chuyện khủng khiếp. Cả Zingara cũng đã thấy không ổn, nhưng hai gã đàn ông không nói với nhau về chuyện đó. Còn đứa thứ tư: Lennox! Nó đang ở đâu?Rutger không biết Lennox đã được trao nhiệm vụ gì, nhưng ngày hôm nay thật không bình thường, bởi mãi không thấy gã xuất hiện trơ lại. Ngôi nhà này chẳng phải chỉ là một công trình xây dựng kỳ quặc mà còn giống hệt một sợi dây thòng lọng mà gã đa trót đút đầu vào. Sợi dây thòng lọng đó giờ từ từ siết lại.Có cái gì đập vào phía ngoài cánh cửa.Da mặt Rutger nhợt ra. Rồi gã đứng dậy, cầm kháu súng ngắn trong tay phải, chĩa nòng súng về hướng khuôn thép thẫm màu.- Mày phải không, Zingara?Gã không nhận được câu trả lời.- Zingara, chó chết, mày lên tiếng đi!Những giọng nói nổi lên.Rutger cúi rạp mình xuống như thể vừa ăn một ngọn đòn, bởi những giọng nói đó không nổi lên từ ngoài hành lang, mà ở trong căn phòng canh gác này và yếu tố trầm trọng nhất là gã không thấy kẻ nói khi xoay người nhìn quanh.Ấy vậy mà vẫn có những giọng nói vô hình thì thào vào tai hắn. Gã không hiểu được, những âm thanh thì thào khiến cho nỗi kinh hoàng lạnh lùng bò rần rần dọc sống lưng.Gã đã nghe kể về những ngôi nhà bị ma ám, nơi vẳng lên tiếng của những người đã chết. Thế nhưng gã lính đánh thuê không bao giờ tưởng tượng là gã lại có thể sa vào một ngôi nhà ma quỷ như vậy.Đã tới lúc!Rutger không còn ngồi trên ghế nữa. Gã đã đẩy ghế lại sau lưng, xoay người lại, đưa mắt nhìn quanh từng góc tường, rồi nền phòng, kể cả trần phòng.Không phát hiện được điều gì.Nhưng những giọng nói đó không biến mất. Chúng hành hạ gã, chúng tỏ ra độc ác với gã, chúng tra tấn, chúng...Có tiếng rít khẽ.Đó là cánh cửa, cánh cửa đang lừ lừ lướt vào trong như một nắp quan tài từ từ hạ xuống phần bên dưới.Nỗi kinh hoàng tóm chặt lấy nội tạng Rutger bằng những ngón tay băng giá. Gã bắt đầu run khi cái khoảng hở kia mỗi lúc mỗi rộng thêm ra. Không còn vật cản trở nỗi kinh hoàng nữa và đột ngột gã nhận ra nó, rõ ràng đến tàn nhẫn.Bên khuôn cửa là một con người, một người đàn bà, một thực thể, một con quái vật, tất cả trong một hình thể. Rutger vẫn nhận ra đó là Diondra, dù cô ta đã thay đổi một cách khủng khiếp. Thân hình cô ta bị méo xệch đi, vai rộng ra và vuốt lên cao. Trông thật giống một miếng vải kỳ dị được treo lệch.Nhưng như thế chưa đủ. Khuôn mặt cô ta bây giờ ánh lên một màu xanh nhạt, rải rác là những vệt máu. Đôi mắt thẫm màu, và mái tóc đang dựng ngược như cái chổi chĩa thẳng lên cao.Bên dưới là khuôn miệng.Tay cận vệ nuốt khan, bởi đây không thể gọi là miệng người nữa. Hai làn môi chỉ còn là hai vệt máu nhạt nhòa. Chúng xệch sang bên, lệch đi và chuyên động, cả hai hàm răng bên dưới cũng thê, cứ như thể đang rình mò miếng mồi. Diondra đẩy vai vào cánh cửa cho nó mở hẳn ra.Giờ thì cô ta đã có đủ chỗ.Nhưng cô ta không tới một mình. Nỗi kinh hoàng đâm thẳng vào thân thế Rutger như một con dao nhọn. Hiện thời nó vẫn chưa vào quá sâu, nhưng mỗi lúc một sâu hơn khiến Rutger hầu như tê liệt khi nhận ra Diondra không đến một mình.Cô ta đang kéo theo một vật gì đó. Một cơ thể kiệt sức và đẫm máu, quần áo rách bươm.Rutger nhận ra gã đồng nghiệp Zingara và ngay lập tức hiểu rằng Zingara không còn sống nữa...