Dịch giả: Khanh Khanh
Chương 6

     gủ, ngài giáo sư nghĩ, ngủ là một sự kiện tuyệt vời nếu người ta ngủ được.
Đêm nay ông không ngủ được. Cả rượu vang đỏ cũng không giúp đỡ được gì, kể cả sự vất vả trong những tiếng đồng hồ đi đường cũng không mang lại sự mệt mỏi cần thiết để đưa ông vào một giấc ngủ sâu.
Ông nằm, tỉnh như sáo.
Rebecca nằm bên cạnh, tay ôm chặt lấy ông. Người chồng ghen tị với vợ vì giấc ngủ ngon, lòng thầm hy vọng đến một lúc nào đó ông cùng sẽ nhắm mắt được.
Robert quá mệt mỏi, ông thấy cơ thể mình kiệt lực, nhưng những dòng suy nghĩ cứ xoáy cuộn mài không thôi. Mà lạ lùng, nó chẳng tạo nên thành giấc ngủ.
Phòng ngủ của họ không hoàn toàn tối. Thật ra thì nó không bao giờ tối, bởi làn gió không lúc nào ngừng xé ra những lỗ hổng trong tấm chăn mây trên trời, để làn ánh sáng mờ mờ của trời đêm lọt qua khuôn cửa sổ hình chữ nhật, tạo nên trong phòng ngủ một vệt mờ mờ hầu như ma quái.
Robert Palmer chưa bao giờ nghĩ thế, vậy mà đêm nay so sánh đó đột ngột xuất hiện trong tâm trí ông. Nó thật sự là một quầng sáng mờ mờ, nó chảy trên những món đồ gỗ nhưng không bao giờ đến được phần cuối của chiếc giường. Toàn bộ giường chìm trong bóng tối, nhưng người nằm đây nhìn thấy cửa sổ rất rõ. Rèm cửa hiện được kéo sang bên nên ánh mắt Robert Palmer có thể hướng đến tận bầu trời phủ đầy mây.
Bình thường, ông rất yêu bức tranh toàn cảnh hoang dại này. Nhưng trong đêm nay, không hiểu tại sao nó khiến ông cảm thấy bất an.
Hình dáng của những đám mây trông như đe dọa, giống những tảng đá rất lớn có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào và nghiền nát ông ra. Thỉnh thoảng ông lại nghe tiếng gió tru lên quanh góc nhà, giống tiếng ma quỷ đang bực bội vì không được mời vào trong.
Trong phòng không ấm lắm, vậy mà giáo sư Palmer vẫn thấy trán mình đẫm Mồ hôi. Ngày vừa qua không dễ gì quên và thật khó rũ bỏ. Những sự kiện vẫn còn quá song động và gần gũi.
Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại có thể xảy ra chuyện đó? Tại sao cuộc đời của ông thay đổi đến như vậy trong chỉ một ngày? Thế giới của Palmer bây giờ không còn là thế giới của trước đây. Ông biết chính xác, từ bây giờ trở đi sẽ ông thậm chí sẽ nghi ngờ cả ý nghĩa của công việc mình làm, bởi rõ ràng là ông đang dần quan tâm đến thế giới ma quỷ, mặc dù quy trình “vật chất hóa” mới chỉ nằm trên bình diện tiên đoán, dò xét, bởi người ta chưa chứng minh được bất cứ một chuyện gì, người ta phải chấp nhận sự việc nhiều khi giống như một điều kỳ diệu.
Không bao giờ ông tưởng tượng được rằng, sẽ có lúc ông nghĩ như vậy, nhưng hiện thực bây giờ là thế, và ông sẽ dồn tâm lực vào dòng suy nghĩ này, sẽ bàn bạc với các bạn đồng nghiệp của mình ở trường đại học, những người hiểu biết nhiều hơn ông về lĩnh vực đó.
Ông có quen biết một nhà vật lý học, người đang theo dõi dấu vết của những hiện tượng siêu nhiên. Cho tới nay giáo sư Palmer chỉ biết cười giễu ông ta, nhưng bây giờ thì ông quan sát công việc của anh bạn bằng con mắt khác.
Dần dần, ông thấy mí mắt mình nặng trĩu. Rebecca đang nằm cạnh và thở thật đều. Nữ nhà văn đang ngủ rất sâu, chẳng dễ gì đánh thức được cô ấy lúc này. Robert Palmer thầm thán phục những sợi dây thần kinh của vợ ông, bởi chính bản thân cô cũng đã bị khuấy đảo không ít từ những lời kể chuyện của người chồng. Nhưng có lẽ cô có khả năng chấp nhận nhiều hơn ông.
Người đàn ông chợt giật nảy người lên khi những suy nghĩ của ông trôi tuột đi và hai mí mắt ông sụp xuống. Vậy là ông đã mơ màng được một quãng thời gian. Có thể chỉ vài giây, cũng có thể là vài phút. Giờ thì ông lại tỉnh như sáo và ông nhận thấy trong phòng đã có chuyện thay đổi.
Không phải vì hình dạng bên ngoài, tất cả những đồ gỗ vẫn còn nằm ở vị trí cũ. Palmer thoạt đầu không hiểu, ông suy nghĩ lại xem sự thay đổi có thể là yếu tố nào, nhưng ông không tin là mình cảm nhận nhầm.
Nhiệt độ trong phòng đã lạnh hơn, vợ ông đột ngột rùng mình. Đã có kẻ để lại trong căn phòng này một hơi thở băng giá, nhưng người đàn ông cho rằng chuyện đó chăng thế xảy ra, bởi cửa sổ vẫn đóng kín.
Ông ngồi lên. Rebecca cựa quậy nặng nề, xoay người sang hướng bên kia, ngủ tiếp.
Robert Palmer cân nhắc xem có nên gọi vợ dậy để hỏi xem cô có cảm nhận được hơi lạnh. Thế rồi ông bỏ ý định. Đây là khó khăn của riêng ông, ông phải một mình đối mặt.
Giáo sư Robert Palmer ngồi trên giường, da rởn lên, ông nhìn trân trối vào khuôn cửa sổ như thế đó là nguồn tỏa ra khí lạnh. Nhưng cừa sổ đâu có mở, ông có nhìn kỹ bao nhiêu cũng thế thôi. Luồng khí lạnh bên ngoài kia chẳng có cơ hội thổi qua bất kỳ một kẽ hở nào, dù là nhỏ nhất.
Nó phải có một nguyên nhân khác.
Palmer cảm nhận rõ sức căng trên miệng. Môi ông đã khô, ông nhấm nước bọt vào môi, đưa tay nặn nặn da trên mặt. Hai con mắt cay xè, rất có thể vì ông đã quá mệt hoặc vì ông vẫn tiếp tục nhìn không chớp mắt về hướng cửa sổ, nơi đang hiện lên một chuyển động.
Palmer nín thở.
Có ai đó đang đi ngang qua, không phát lên một tiếng động. Nó là... nó là một người mà ông không quen hay là ông có quen đó, một tiếng rên bật ra vì những suy nghĩ rối loạn trong đầu.
Một con người ư?
- Đúng. - Ông thì thào - Đó phải là một con người... Nhưng thật tình ông không tin chắc, bởi con người ta bình thường ra không giống dáng hình kia.
Còn một yếu tố khác. Phòng ngủ của ông nằm ở lầu một của ngôi nhà, mà phía ngoài cửa sổ chẳng hề có gờ tường cho người ngoài bám vào đó mà trèo lên. Dù người đi ngang cửa sổ kia có là ai chăng nữa, thật ra chuyện này không thể xảy ra. Nhưng mặc khác, ông đâu có nằm mơ hay tưởng tượng ra bức tranh kia.
Dáng người không đi ngang qua toàn bộ khuôn cửa sổ rộng. Nó dừng lại ở khoảng giữa, rất sát làn kính, và nhìn vào trong phòng. Palmer tuyệt vọng tìm một lời miêu tả, bởi một con người trông không như vậy.
Hay là có đấy?
Một làn da nhợt nhạt, óng ánh sắc thép xanh xanh, gần như một lớp gương mờ mờ. Một thân hình trần trụi, một khuôn mặt trần trụi.
Palmer tập trung vào khuôn mặt, bởi một linh cảm nhất định đã tràn tới trong ông. Suốt cả ngày hôm nay và cả một phần đêm này ông đã luôn nghĩ tới Diondra, và đột ngột ông tin rằng hình dáng bên cửa sổ kia là cô gái đó.
Có phải cô ta, hay là không?
Ngài giáo sư nghe thấy mình rên, ông đưa tay dụi mắt một lần nữa, cứ như thể nó sẽ khiến ông nhìn rõ hình ảnh bên cửa sổ hơn. Không kết quả.
Hình ảnh không thay đổi.
Một thân người óng ánh màu xanh với một khuôn mặt cũng óng ánh y như vậy, đôi mắt với những bờ viền rất đen và làn môi được tô son quá đậm.
Dáng hình này có giống Diondra không? Hay ông chỉ tưởng tượng ra?
Palmer không biết. Ông chẳng biết một điều gì nữa cả. Mọi thứ đối với ông quá bí hiểm, ông chẳng còn biết xét đoán ra sao, một thế giới đang đổ sụp xuống trong con mắt tinh thần của vị giáo sư.
Một Diondra đã thay đổi, vậy mà vẫn là người cũ.
Bởi bây giờ ông mới để ý đến những yếu tố khác. Con người bên cửa sổ kia không mặc quần áo. Cô ta hoàn toàn lõa thể, nhưng lại trung tính trong một kiểu cách nhất định nào đó. Robert Palmer không suy nghĩ tiếp, ông tập trung sức nhìn vào những vệt thầm màu trên cổ cũng như trên cơ thể cô ta.
Trông chúng như máu...
Có thể chúng không là máu, nhưng ngài giáo sư nhớ lại những ảo ảnh ông đã phải trải qua. Chất lỏng thảm màu đã đóng một vai trò rất quan trọng trong những ảo ảnh đó, thậm chí sau đó đã trở thành bằng chứng.
Ngài giáo sư không bao giờ tưởng tượng rằng ông lại có thể ngừng thở lâu như vậy. Chỉ tới khi hai cánh phổi đau dội lên, Robert Palmer mới lại lấy hơi thật sâu và nghe thấy rõ tiếng không khí được rút vào trong khí quản.
Đúng vào lúc đó, có chuyện thay đổi xảy ra với dáng người bên khuôn cửa sổ. Cho tới nay nó vẫn đứng yên, nhưng bây giờ có một cơn sóng chuyển động đang chạy suốt chiều dọc cơ thể đó, một chuyển động kỳ quái. Dáng người kia nhún vai thật cao nhiều lần, rồi chợt dừng lại ở tư thế vai giơ cao. Đồng thời, những đường viền bên rìa rách tươm ra, có nghĩa là những nét cong biến mất đi, thay cho những đường tả tơi sắc cạnh, hơn thế nữa còn được thổi vọt lên cao, nhắc người ta nhớ tới những lưỡi giáo giơ thẳng lên trời. Dáng người tiếp tục dừng lại ở chuyển động đó, nó càng ngày càng kéo dài ra, giống hệt cao su.
Cả những vết thẫm màu trên dáng người kia cũng thay đổi. Nếu trước đây chúng chỉ là những điểm nhỏ, t thư ký hay nói khác hơn là một phòng lớn, bởi ở đây có nhiều cô gái trẻ đang ngồi bên bàn, hoặc đánh máy hoặc gọi điện thoại.
Người ta hầu như không hề để ý khi hai chúng tôi đi xuyên qua căn phòng. Một cánh cửa sơn màu trắng dịu dàng được mở ra, Sir James và tôi bước vào khu linh thiêng nhất của công ty Phoenix. Một căn phòng được trải thảm rất dày, có màu nâu như lông hươu con, tất cả những cửa sổ của nó đều cho người ta một cái nhìn tuyệt vời xuống thành phố London bên dưới. Một cái nhìn mà không ít người chỉ dám thầm mong ước. Hai thư ký, một nữ thư ký và một cánh cửa lớn, cánh cửa đang mở sẵn để chúng tôi có thể nhìn vào phần bên trong.
Đó là nơi sếp ngồi!
Người ta báo rằng chúng tôi đã tới, nhưng người đàn ông đang đứng dậy bên bàn viết của mình chỉ phẩy tay.
Tôi cố gắng giữ nét mặt nghiêm nghị, bởi bình thường người ta hay tưởng tượng một viên quản trị phải khác hẳn như thế này. Khi đứng dậy, người đàn ông kia chăng cao hơn khi ngồi trên ghế là bao nhiêu. Ông ta rất thấp, cái đầu láng bóng, hình như vầng trán hói được cọ rửa và phét sơn mỗi sáng.
Huân tước Anthony Rowles mặc một bộ complé màu xanh thẫm, được cắt bởi một bàn tay điệu nghệ. Nụ cười của ông ta quá rộng và trên làn môi là hai cánh mũi xòe rộng ra, tạo thành những lỗ mũi cũng rất rộng. Tôi có cảm giác người đàn ông này có thể ngửi được mùi tiền lời ngược chiều gió cả hàng ngàn dặm.
Vầng trán cao và rộng, cũng có lẽ càng cao và rộng hơn bởi cái đầu hói. Nhưng giữa vầng trán và cái mũi là một đôi mắt và ánh mắt của tôi bây giờ đang đổ dồn về đó.
Huân tước Anthony hầu như không có lông mày, ai đối diện với ông ta cũng phải nhìn vào con ngươi. Hai con ngươi lạnh lùng, quan sát, cũng có phần tính toán, chẳng phải hoàn toàn vô cảm, nhưng ánh mắt này cho tôi rõ chủ nhân của nó biết chính xác ông ta đang làm gì. Đây là người không bao giờ tạo cơ hội cho sự tình cờ, một người luôn mạnh mẽ tỉnh táo, không dễ gì qua mặt.
- Tôi đã sắp xếp để trong khoảng thời gian tới, chúng ta sẽ không bị quấy rầy, thưa quý ngài. Nếu quý ngài có nhu cầu dùng gì, xin làm ơn cho tôi biết! - Ông ta hướng tay về phía một nhóm ghế bành bọc da màu xanh olive và chúng tôi ngồi xuống.
Tôi để ý thấy huân tước Anthony chào hỏi Sir James rất tận tình, nhưng chỉ ban cho tôi một cái gật đầu rất nhẹ. Tôi cho người đôi mặt với mình là loại cao ngạo. Nhưng ông ta rõ là vẫn quan tâm tới tôi, thể hiện qua vẻ ông ta nhìn tôi khi một nữ nhân viên mang cà phê tới.
Sir James uống nước lọc, tôi uống cà phê và vẫn đứng dưới sự kiểm tra của ánh mắt ngài giám đốc.
- Người tôi có cái gì không ổn sao, thưa ông? - Tôi hỏi.
Rowles lắc đầu.
- Không, điều đó thì không, hoàn toàn không. - Ông ta mỉm cười. - Tôi chỉ đang cân nhắc, liệu ông có phải là người đàn ông thích hợp cho nhiệm vụ này hay không?
Tôi giơ hai bàn tay lên.
- Nếu ông quen một người tốt hơn, thưa ông, tôi rất sẵn sàng rút lui.
- Không, không.
- Anh ấy là người tốt nhất cho công việc này. - Sir James ủng hộ tôi.
- Dĩ nhiên, tôi biết là có thể tin tưởng nơi ông. Nhưng nhiệm vụ này không đơn giản. Nó đòi hỏi một người đặc biệt tinh tế.
- Trong tư cách cận vệ? - Tôi nói.
Huân tước Anthony Rowles nhìn tôi, vừa giận dữ vừa ngạc nhiên.
- Cận vệ ư? Ông Singlair, tôi xin ông! Ông không thể nói như thế được. Làm cận vệ là nhiệm vụ dành cho những người khác. Kể cả làm cận vệ cho nhân vật mà ông muốn nói tới?
- Dĩ nhiên rồi!
- Thế thì tôi phải làm gì ở chỗ cô ta?
Huân tước Anthony uống thử một ngụm cà phê, tỏ vẻ hài lòng rồi quay trở lại vấn đề.
- Tôi sẽ lại dùng khái niệm cận vệ mặc dù nó không hẳn khiến tôi hài lòng. Ông Singlair, đã có bao giờ ông canh chừng cho một thiên tài chưa?
Tôi hắng giọng.
- Sao kia?
- Một thiên tài.
Tôi nhìn Sir James. Ông không giúp được gì tôi.
- Ừ thì, còn tùy xem ông hiểu thế nào là một thiên tài. - Tôi bắt đầu - Rất có thể chúng ta có hai định nghĩa khác nhau.
- Cho tôi biết định nghĩa của ông đi.
- Thưa ông huân tước, tôi nghĩ đến một chuyện tương đối đơn giản. Những bà mẹ nào ngày hôm nay còn đủ nghị lực và kiến thức để nuôi nhiều đứa con c&ughì giờ đổi hình oval hoặc xé thành những vệt dài dài rách tươm ở hai bên, rồi sau đó dừng lại như vết mực in trên nền da sáng màu bên dưới.
Cả mái tóc cũng chuyển động như bị một luồng gió mạnh thổi vào. Nó bắn tóe ra về hai phía. Khi nó tìm được vị trí thì luồng gió đột ngột trở thành cơn bão, khiến mái xổ tung ra, bốc thẳng lên trên. Những lọn tóc bây giờ đứng thẳng, tạo thành một cái lược cắm vuông góc với da đầu, những chiếc răng lược thật dài, lởm chởm, nhọn hoắt.
Rồi những chiếc răng lược bằng tóc đó chuyển động từ bên này sang bên nọ, như tuân theo lời một điệu nhạc nổi lên ở ngoài kia nhưng không tràn được vào trong nhà này.
Giáo sư Robert Palmer rất bối rối, ông không biết tất cả những chuyện đó có ý nghĩa gì. Ông không còn là nhà khoa học nữa, trong trường hợp này, ông chỉ còn là một con người bình thường đang sợ hãi.
Diondra...
Đúng, chính là cô ta. Giờ thì ông đã nhìn rất rõ, mặc dù thân hình cô ta đã méo mó và dị dạng đi trong một cung cách kỳ quặc. Không còn khả năng nào khác, nó chính là cô ta, và cô ta vẫn tiếp tục cái điệu nhảy kỳ quái, không lời giải thích. Hình như cô ta không bao giờ chạm vào kính cửa sổ, ít ra thì Robert Palmer cũng không nghe thấy một âm thanh nào vang lên nhưng người đàn ông vẫn bị những cử chỉ ma quái âm thầm đó hút hồn.
Còn một chuyện khác khiên ông chú ý.
Ông không nhìn thấy cánh tay!
Giờ ông mới có đủ khả năng để nghĩ đến chuyện này. Ông tự hỏi liệu cô ta không còn tay nữa hay hai cánh tay đã hòa vào cơ thể bị thay đổi một cách kỳ quái kia khiến ông không thể nhìn thấy được.
Một cơ thể đang giật nhảy, cũng là một cơ thể không có chân. Một con ma đang thổi qua thổi lại, nhưng vẫn dừng lại trong khuôn cửa kính, nó không phá vỡ làn cửa kính, nhưng tỏa ra một bầu không khí lạnh tràn ngập phòng ngủ của giáo sư Palmer.
Thế rồi nó biến mất!
Robert Palmer thoạt đầu không tin nổi. Ông lại đưa tay vuốt ngang mắt, thế nhưng rõ ràng là cái thực thể kỳ quái kia không còn nữa.
Nó đã biến mất đi, không, nó đã tan ra thì đúng hơn. Nhà khoa học trong Robert Palmer chấp nhận khái niệm tan ra.
Ông ngồi thẳng đứng trên giường ngủ không biết phải làm gì. Ông tìm cách sắp xếp những suy nghĩ của mình lại nhưng không thực sự thành công. Những suy nghĩ của ông cứ bay tung tóe ra bốn hướng và ông hoàn toàn không có nổi một chuỗi logic trong cái đám lộn xộn đó.
Robert Palmer không biết ông đã ngồi cứng đờ như vậy trên giường bao lâu. Ông chỉ giật mình khi giọng nói của Rebecca vẳng tới, một giọng nói hoàn toàn không ngái ngủ.
- Sao trong phòng lạnh quá, Robert. Anh có thấy lạnh không?
Ông gật đầu, nhưng hầu như cũng không hiểu rõ cử chỉ đó của mình. Rebecca chuyển từ thế nằm cạnh ông.
- Có chuyện gì vậy, Robert? Anh sao thế? Tại sao trong phòng lại lạnh thế?...
Người đàn ông nhún vai.
Cô lay lay người ông.
- Này, Robert, anh có còn ở đây không, hay là hồn anh đã bay đi chỗ khác rồi? Chuyện gì xảy ra vậy? Em muốn nói chuyện với anh.
- Nó lạnh. - Ông nói đều đều.
- Đúng, em cũng thấy thế.
- Anh không ngủ được, Rebecca.
- Rồi sao nữa?
Ông tiếp tục nói bằng cái giọng vô cảm.
- Anh không ngủ được, em hiểu không? Những suy nghĩ đó... anh không kiểm soát được chúng nữa. Chúng cứ đơn giản bắn đi. Chúng trượt đi nơi khác, anh nằm trên giường, rồi đột ngột anh nghe thấy có tiếng động.
- Anh nghe thấy tiếng gì vậy?
- Chỉ là anh...
Giờ thì nữ văn sĩ bật cười.
- Robert, đúng là anh bịa chuyện vớ vẩn.
- Cô hôn rất nhanh một bên má của chồng.
- Hay lại có chuyện gì dính dáng đến Diondra? Kể cả bầu không khí lạnh lẽo này?
- Đúng, đúng. - Ông nói khẽ. Đúng hơn chỉ là một lời thì thào - Em có lý, đó là Diondra.
- Anh cứ phải nghĩ tới cô ta phải không? Đôi môi ông mấp máy, dù rất mong muốn nhưng không tạo nổi một nụ cười.
- Không, em yêu của anh. Anh không bắt buộc phải suy nghĩ đến người đàn bà này. Hoặc cũng là có thể anh đã nghĩ đến cô ta, nhưng là một chuyện khác hẳn. Đầu tiên là khí lạnh tới, thế rồi... thế rồi anh nhìn thấy cô ta.
Rebecca im lặng một thoáng.
- Anh có thật nhìn thấy cô ta không? - Nữ văn sĩ hỏi, giọng đầy vẻ rình mò - Anh đã...
- Đúng, cô ta đã hiện lên trước mắt anh. Đầu tiên là khí lạnh thế rồi anh nhìn thấy cô ta ngoài cửa sổ. - Người đàn ông lắc đầu - Cả anh cũng không hiểu nổi chuyện gì nữa. Một thế giới đã sụp đổ. Anh nghĩ rằng...
- Anh nghĩ gì vậy, Robert?
Người đàn ông đưa ra một câu trả lời hoàn toàn khác.
- Cô ta lõa lồ và cơ thể cô ta đầy những vết thương chảy máu. Nhưng đó không phải là làn da của cô ta, không, anh không tin như vậy. Cô ta thật khác. Làn da đó nhợt nhạt, màu xanh, óng ánh như thép. Vòng quanh đôi mắt có những vệt thật đen, thay vào đó thì môi lại óng ánh, cứ như thể nó vừa được bôi bằng máu. Anh.. anh chẳng hiểu gì nữa cả, Rebecca, anh thật không hiểu được.
- Vâng, em tin anh.
Ông quờ quạng tìm bàn tay vợ và cảm thấy dễ chịu hơn một chút khi những ngón tay ông cảm nhận được làn da ấm áp.
- Giờ thì anh tin rằng anh phải suy nghỉ lại. Diondra không phải là con người mà anh tưởng. Cô ta là một người hoàn toan khác. Có lẽ cô ta chẳng phải thứ mà húng ta nhìn thấy. - Ông nhún vai - Có lẽ bon anh đã chạm phải một cánh cừa nào đó dẫn vào một thế giới hoàn toàn khác. Nhưng rõ ràng là anh không nhìn nhâm. Nếu em nghi anh nằm mơ thì anh bắt buộc phải trả lời là không.
Rebecca hỏi thêm nữa. Cô hiểu chồng mình rất rõ. Một thế giới đã sụp đổ xuống trong con mắt của nhà toán học khô khan, một sự kiện mà ông không thể ngờ tới. Ông thậm chí sẽ không đời nào chấp nhận nó, nếu không được cung cấp những bằng chứng như thế này.
Nữ nhà văn đã cởi dây buộc tóc ra, cô đưa một bàn tay tách đôi mái tóc hất qua hai bên rồi đưa tay sang trái, nơi có chiếc đèn pin đang nằm trên bàn phấn trang điểm.
Robert Palmer nhận ra cử chỉ đó.
- Em định làm gì vậy?
- Em vừa phát hiện ra một thứ.
- Ở đâu?
- Bên cửa sổ. - Vừa nói, Rebecca vừa bật đèn lên. Quầng sáng nhợt nhạt chiếu đúng vào làn kính, ánh sáng hắt qua cả làn kính, nhưng nó thực hiện đúng mục đích mà Rebecca muốn đạt tới. Ở giữa quầng sáng hình tròn hiện lên rất rõ ràng một vệt thẫm màu.
- Chiều hôm nay nó còn chưa có ở đây. - Cô nói.
- Ý em muốn nói sao?
- Khoan đã. - Giữ nguyên cây đèn pin trong tay, Rebecca đứng dậy. Cả cô cũng thấy lạnh, cô kéo một chiếc áo khoác ngoài bằng vải bông lên người. Cánh tay ánh sáng nhún nhẩy theo những cử chỉ, theo những bước chân khi cô đi về hướng cửa sổ.
Cô không mở nó ra, mà đưa tay vuốt lên mặt kính rồi khẽ kêu lên.
- Em sao vậy? - Robert vội hỏi.
Rebecca quay người lại. Robert bây giờ thấy vợ mình là một dáng người nhợt nhạt, run rẩy.
- Anh nhìn thấy cô ta ở đâu, Robert?
- Phía bên ngoài.
- Có thật không?
- Đúng, anh nhìn thấy cô ta đứng bên ngoài.
Rebecca lắc đầu. Với những bước chân rất ngắn, nữ văn sĩ đi lại giường ngủ.
- Thế thì anh nhìn cái này đây. - Cô nói và chĩa quầng sáng của đèn pin xuống tay mình.
Robert Palmer thấy tim mình đập rộn lên. Ông biết người vợ muốn chỉ cho ông xem điều gì, nhưng ông vẫn cúi người về phía trước để nhìn thật rõ bằng chứng. Những gì hiện ra trong ánh sáng của đèn pin là một lớp máu thẫm màu.
- Sao đây?
Palmer ngả người ra phía sau.
- Trời đất ạ! - Người đàn ông chỉ còn biết thì thào - Ta đã sa vào những chuyện gì đây?
Ông không nhận được câu trả lời, bởi cả Rebecca cũng hoang mang.