ason cầm mũ và áo mưa định mở cửa song lại đổi ý đến cầm máy quay số của Paul Drake. Ông nói với cô trực đêm:- Mason đây. Nếu được, cho tôi nói chuyện với Paul Drake. Nếu không, cô tiếp xúc với nhân viên nào giỏi nhất. Diana Regis và Mildred Danville cùng ở chung trong một căn hộ của chung cư Palm Vista. Tôi không nhớ rõ số căn hộ nhưng người của cô chỉ cần dò xem danh sách treo ở tiền sảnh là xong.Anh ta phải hết sức tinh tế. Khoảng một tiếng nữa, cảnh sát sẽ sục đến nơi này. Tôi muốn anh ta theo dõi căn hộ cho tới khi cảnh sát đến.- Anh ta phải làm gì sau đó? – Cô điện thoại viên hỏi.- Anh ta có thể chuồn được. Nhưng tôi muốn biết có những chuyện gì xảy ra cho tới lúc đó. Tôi muốn biết ai đi vào, ai đi ra khỏi căn hộ kể cả những người chỉ bấm chuông. Để có được kết quả chính xác, cần ít nhất hai hay ba thám tử thật giỏi, mỗi người đều có xe riêng. Nhưng không cần đợi đủ ba người. Cô hãy cử người nào điều động được thì đi trước…- Có một người đang ở cạnh tôi. Anh ta sẽ đi ngay lập tức. Sau 20 phút nữa, tôi sẽ cử nốt hai người khác.- O.K! Tôi dự định quay về văn phòng trong vòng đêm nay. Sau một tiếng nữa, tôi đến chỗ cô để biết những bản báo cáo cô nhận được. Nói với những người của cô là không được bỏ sót một chi tiết nào dù rất nhỏ. Ngoài ra cô cử thêm hai người đến số nhà 2816 đường Pacific Heights- Drive. Ngôi nhà đó thuộc ông Jason Bartsler 56 tuổi; Frank Glenmore khoảng 38 tuổi; bà Bartsler còn trẻ, loại con mẹ thật “hay” và Carl Fretch, con riêng bà ta. Người của cô theo dõi sự hoạt động của họ, ghi chép cho tôi những lần họ ra và những lần họ vào- Thưa ông Mason, tôi không đủ người để làm hết mọi việc như vậy. – Cô tổng đài trả lời – Tôi phải phân chia số người tôi có cho hai nơi và…- O.K! – Mason ngắt lời – Cô hãy cố làm tốt chừng nào hay chừng ấy. Chỉ cần một người là đủ quan sát ngôi nhà Bartsler nhưng ở chung cư Palm Vista là một việc vô cùng quan trọng. Cô lo việc đó trước đã.Luật sư cúp máy, tắt đèn, rời khỏi căn hộ và bước đến xe hơi dưới là mưa lạnh. Chẳng cần để ý xem mình có bị theo dõi không, ông phóng xe đến một tiệm tạp hóa nơi Della đứng chờ.Qua cửa kính, trong một tiệm tạp hóa mở suốt đêm, Della nhìn thấy chiếc xe đậu sát lề đường, cô vội chạy ra.Trong khi cô mở cửa xe, luật sư chăm chú nhìn và mỉm cười khi thấy bộ mặt của cô.- Thật cả đời chưa lần nào tôi giận như lần này!- Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, - Mason khuyên.- Bất cứ con ngốc nào cũng nhìn thấy mình bị theo dõi, - Della nói tiếp giọng chán nản.- Thôi đừng nghĩ nữa, cô bé thân yêu của tôi. Không thể tránh được đâu.- Thôi được! Đáng nhẽ tôi phải đoán ra họ theo dõi chúng tôi. Từ lúc đứng chờ ông ở đây, tôi cứ trách mãi về sự cù lần của mình.- Della, không thể nào làm khác được. Trước khi gõ cửa, Tragg đã biết Diana Regis đang ở bên chúng ta. Chiếc xe của cô ta đậu chềnh ềnh ngay cửa nhà cô. Tragg đã huy động xe có máy bộ đàm theo dõi xe cô. Cô không có chút may mắn nào cả. Chúng ta bị đánh bại ngay trước khi so găng. Không bao giờ cô có thể cho rơi một xe cảnh sát cả.Della có dáng thoải mái, cô phân trần:- Dầu sao thì tôi cũng phải nghi họ đi theo tôi. Thế mà tôi lại không thấy ra! Chắc chiếc xe đó tắt hết đèn. Vừa nghe tiếng xe hơi là họ chặn được tôi. Tôi chỉ kịp ngẩng đầu lên nhìn thấy hai anh cớm lực lưỡng nhe răng cười như hai con khỉ đột.- Cô có dặn Diana không được nói gì không?- Có, ông chủ ạ.- Cô có tin cô ta nghe theo lời dặn của cô không?- Tôi không biết. – Della thú nhận – Tôi nhắc lại cho cô ta biết nguyên văn lời ông nói với tôi và tôi nhấn mạnh là phải theo đúng lời dặn của ông.- Thế còn các anh cớm, họ noí sao?- Họ hỏi cô ta có phải là Diana Regis không?- Cô ta trả lời ra sao?- Cô ta nói “phải”, tất nhiên như vậy rồi và họ hỏi chiếc xe có phải của cô ta không?- Rồi sao?- Cô ta khuyên họ nên xem lại quyển sổ đăng ký biển số xe.- Rồi sao nữa?- Họ ra lệnh cho tôi quay trở lại tiệm tạp hóa nơi tôi gọi điện cho ông lần đầu. Rồi họ đưa Diana và chiếc xe của tôi về Sở Cảnh sát. Như vậy là họ đã theo dõi tôi từ tiệm tạp hóa.- Radio là một phát minh vô cùng tốt đẹp.- Mason nói – Tôi cứ nghĩ suýt nữa thì mình chui đầu vào bẫy mà Tragg đã giương sẵn chờ tôi.- Chuyện đó thế nào?- Tragg kể lể dài dòng về những điều buộc tội Diana Regis và những lý do khiến ông ta định bắt con nhỏ. Nếu tôi biết người ta định thẩm vấn cô ta về vụ ám sát và biết có những dấu vết nghiêm trọng chống lại cô ta mà tôi cứ cố tìm cách để cô ta trốn thoát khỏi tay cảnh sát thì tha hồ tôi nguy!Tragg biết rõ là tôi bị cám dỗ mạnh để làm việc đó.- Ông tin rằng chính vì lý do như vậy mà ông ta thổ lộ tuốt tuột với ông?- Đúng vậy.- Nhằm mục đích gì?- Để có thể bắt tôi về tội đồng lõa hay đưa vụ này ra Luật sư đoàn để lột áo tôi.- Nhưng ông tỏ ra rất cẩn trọng để không mắc bẫy phải không?- Tôi đã không có hành động gì để tự hào như vậy. – Mason ngẫm nghĩ nói – Tối nay tôi không thật xuất sắc lắm- Ông chủ, ông rất “tỉnh” đấy chứ, - Della hăng hái bào chữa – chính tôi mới là con ngốc. Bây giờ chúng ta làm gì?- Chúng ta về văn phòng thảo một lá đơn đề nghị cấp một giấy tạm tha Diana Regis. Chúng ta buộc họ phải lộ hết lối chơi của họ. Hoặc họ buộc phải kết tội cô ta hoặc họ phải thả ra. Chỉ có điều phiền phức là chúng ta chỉ có thể gửi lá đơn đến ông thẩm phán vào sáng mai. Suốt đêm nay, chắc tha hồ họ quần cô ta. Một đêm cũng quá đủ là lâu rồi.- Tôi bảo Diana đưa cho tôi chìa khóa căn hộ cô ta, - Della Stret nói.Mason giật mình:- Cô nói cái gì?- Chìa khóa căn hộ cô ta ở chung với Mildred Danville. Tôi nghĩ ông có thể tìm ra một dấu vết gì hay ít nhất cũng muốn ngó qua căn hộ đó.- Hoan hô cô bé! Ngay cả tôi cũng không nghĩ tới.- Ta đi đến đấy chứ?- Không. Della! Nguy hiểm lắm. Chắc chắn chúng ta sẽ bị bắt quả tang và tôi chưa thật hiểu rõ con người Diana Regis lắm để có thể liều như vậy. Có thể cô ta bị buộc tội là kẻ sát nhân…Không, Della, trước hết chúng ta lo chuyện tạm tha cô ta đã.Mason lái xe về văn phòng.Cửa ra vào lồng kính của hãng Drake làm việc suốt ngày đêm vẫn sáng ánh đèn.Mason dừng lại ở ngưỡng cửa hỏi cô trực tổng đài;- Có tin gì mới không?Người phụ nữ trẻ mỉm cười lắc đầu.- Tôi đã cử một thám tử thật xuất sắc. Anh ta đi ngay sau hai phút ông gọi điện. Tôi cũng báo cho hai người khác đuổi theo ngay thức khắc.- O.K! - Mason nói – Khi có tin gì cô gọi về văn phòng cho tôi.Không chậm trễ, Mason thảo một lá đơn gửi ông thẩm phán nhân danh Diana Regis, vạch rõ cô ta bị tước đoạt tự do một cách bất hợp pháp ; cảnh sát không có một lời buộc tội nào chống cô ta; cô ta bị giam giữ vi phạm đến quyền tự do thân thể, đòi một giấy habeas corpus (1) được cấp ngay để chiếu cố đến cô ta, và trong khi chờ đợi tòa án nghiên cứu lá đơn này, người phụ nữ trẻ phải được tạm tha với số tiền bảo chứng là 250 đôla.Ông vừa đọc xong và Della Street đánh đấu chấm hết cho lá đơn thì chuông điện thoại reo, Mason cầm máy lên.-------
- Habeas corpus: tên một đạo luật nổi danh của nước Anh về việc bảo vệ tự do cá nhân