Dịch giả: Lại Thu Trinh
Chương 64

     il và Gus Kramer ngồi lo lắng, cứng ngắc người trong văn phòng của đội trưởng Larry Ahearn. Ahearn nhìn họ kỹ lưỡng, hình dung ra cách anh tiếp cận họ. Rõ ràng khi Gaylor đưa họ vào, Lil Kramer hầu như sắp sụp đổ. Đôi tay bà run lẩy bẩy. Hai bên mép bà giật giật thấy rõ. Bà sắp khóc. Nhẹ nhàng bắt đầu, hay cứ để bà ta như vậy? Anh quyết định chọn cách cứng rắn.
“Lil, bà đã không để chúng tôi biết bà đã trải qua hai năm trong tù vì trộm cắp nữ trang”. Anh cộc cằn lên tiếng.
Cứ như thể anh vừa đấm vào miệng bà. Bà hổn hển thở, cặp mắt mở to, và bắt đầu rên rỉ. Gus nhảy dựng lên. “Anh câm họng ngay”. Hắn thét lên với Ahearn. “Hãy xem xét trường hợp đó. Bà ấy chỉ là cô gái trẻ đến từ Idaho, không gia đình, ngày đêm chăm sóc cho một bà già. Bà ấy chẳng hề bao giờ chạm tay đến mớ nữ trang ấy! Những người bà con của bà già ấy là những kẻ duy nhất có liên quan đến sự an toàn trong căn nhà bà ấy. Họ đã bày ra chuyện đó với Lil để không những có được mớ nữ trang ấy mà còn lãnh được khoản tiền bảo hiểm, cầu Chúa cho họ mục rữa dưới địa ngục đi”.
“Tôi chưa hề gặp bất kỳ ai đi tù mà lại không nói rằng mình bị dàn dựng cả”. Ahearn sống sượng nói. “Ngồi xuống, ông Kramer”. Anh quay sang Lil. “Mack có từng bao giờ kết tội bà về việc ăn cắp bất kỳ thứ gì không?”
“Lil, đừng nói lời nào cả. Những người này đang cố dựng chuyện một lần nữa đấy”.
Đôi vai Lil Kramer lún xuống. “Tôi không thể tránh được nếu họ nói. Chẳng ai sẽ tin tôi cả. Chỉ vì trước khi biến mất, Mack đã hỏi về chiếc đồng hồ mới của cậu ấy, xem tôi có trông thấy nó không. Tôi biết cậu ấy ám chỉ rằng tôi đã lấy nó. Tôi quá sức bực mình, tôi đã quát lên với cậu ấy. Tôi nói ba người các cậu trong căn hộ đó rất cẩu thả, rồi khi không tìm ra được vật gì đó thì các cậu lại đổ lỗi cho tôi”.
“Ai khác còn đổ lỗi cho bà nữa?” Ahearn hạch sách.
“Cái gã Bruce Galbraith khó chịu nữa. Cậu ta không thể tìm thấy chiếc nhẫn có huy hiệu trường cao đẳng của cậu ấy, cứ như thể tôi đã làm điều gì để lấy nó đi vậy. Tôi đã làm gì với nó chứ? Thế rồi, sau đó một tuần, cậu ta nói rằng cậu đã tìm thấy nó trong túi quần mình. Không lời xin lỗi, dĩ nhiên. Không hề có câu ‘Tôi xin lỗi, bà Kramer’.” Giờ đây bà ấy đang nức nở, những giọt nước mắt tuyệt vọng.
Ahearn và Gaylor nhìn nhau, biết rằng họ cùng nghĩ đến một điều: Việc này thật dễ kiểm tra.
“Thế rồi bà không biết Mack có tìm ra chiếc đồng hồ của anh ấy không trước khi anh ta biến mất dạng à?”
“Không, tôi không biết. Và đó là lý do tại sao tôi rất lo sợ khi cậu ấy quay về, cậu ấy sẽ lại kết tội tôi nữa”. Lil Kramer bắt đầu rền rĩ. “Và đó là lý do tại sao khi tôi nghĩ tôi đã trông thấy cậu ấy trong nhà thờ ngày hôm nọ...”
“Bà nghĩ bà trông thấy anh ấy trong nhà thờ à!” Ahearn ngắt lời. “Bà bảo với chúng tôi bà chắc chắn đã trông thấy anh ấy ở đó mà”.
“Tôi đã trông thấy một người nào đó có vóc người giống cậu ấy, rồi khi tôi nghe nói rằng cậu ấy đã để lại một lá thư ngắn, thì tôi chắc chắn, nhưng rồi tôi lại không chắc, và tôi đoán là giờ đây tôi chắc chắn, nhưng...”
“Nhưng tại sao bất thình lình bà lại quyết định dọn đi Pennsylvania?” Gaylor chen ngang.
“Bởi vì cháu trai của ông Olsen, Steve Hockney nghe thấy Mack hỏi tôi về cái đồng hồ, và giờ đây Steve đang ngồi trên đầu tôi”. Bà ấy gào lên. “Bởi vì hắn ta muốn chúng tôi than phiền về Howie với cậu của hắn và làm cho tay kia bị sa thải và... và... tôi không thể... chịu đựng... điều đó... thêm nữa. Tôi chỉ muốn chết. Tôi chỉ muốn chết...”
Lil Kramer chồm lên phía trước và dùng hai tay che kín mặt.
Đôi vai gầy của bà run lên khi bà nức nở khóc. Gus quỳ xuống bên cạnh bà và đặt đôi tay ông qua vai bà. “Được rồi mà, Lil”. Ông nói. “Được rồi mà. Chúng ta đi về nhà bây giờ”.
Ông ta ngước nhìn lên, trước tiên là Ahearn, rồi sau đó là Gaylor. “Đây là điều tôi nghĩ về hai anh”. Ông nói rồi nhổ toẹt xuống tấm thảm.

Chúng tôi đồng ý ăn món thịt jambon và phô-mai Thụy Sĩ trét trên bánh mì lúa mạch với xà lách, tương mù tạt, và uống cà phê đen. Cô ấy gọi điện đặt món ăn, rồi chúng tôi cùng ngồi xuống chuyện trò. Tôi kể cho cô ấy nghe về việc đã gặp Barbara, chỉ giữ lại thực tế là cô ấy đã sinh ra con trai Mack. Và vì vậy, cảm thấy nếu giữ lại thông tin này sẽ không chân thực, tôi đưa ra kịch bản của Barbara rằng cô ấy đã phá thai.
“Đó là lý do sống còn khiến Mack phải chạy trốn”. Cô ấy đồng ý. “Nhưng chỉ giả định rằng anh ấy đi đến gặp cha hoặc mẹ cậu hoặc cả hai. Theo cậu nghĩ một trong hai người hoặc cả hai sẽ làm gì?”
“Ủng hộ họ trong việc họ quyết định lấy nhau và có đứa bé. Cho Mack vào học trường luật”.
“Cho Barbara vào trường y chứ?”
“Mình không biết”.
“Mình biết cha cậu rất rõ. Ông ấy chắc chắn sẽ không chịu thua việc Mack muốn tách ra để làm nghệ thuật”.
“Vì rằng đó là điều chắc chắn, mình đồng ý”. Rồi tôi kể cho Jackie nghe mình đã lo lắng rằng Elliott có thể xem xét lại việc muốn lấy mẹ trong tình trạng hiện tại khi Mack đang bị ngờ vực, hoặc anh ấy có thể sẽ bị bắt giữ và đưa ra xét xử.
“Mình cũng lo là như thế”. Jackie thành thực nói. “Thể diện có ý nghĩa rất nhiều đối với những người như Elliott. Mình biết có người giống như vậy. Ông ta khoảng tuổi của Elliott, góa vợ, một trong những người dễ thương nhất mà cậu từng muốn biết, nhưng lại là một kẻ trưởng giả học làm sang. Mình đùa với ông ấy rằng ông ấy có thể bị chết trước khi hẹn hò được với người nào có vai vế trong xã hội, bất kể bà ta đẹp hay thành công thế nào”.
“Ông ấy đã nói gì khi cậu bảo ông ta như thế?” Tôi hỏi Jackie.
“Ông ta cười phá lên, nhưng không bác bỏ điều đó”.
Nhân viên lễ tân gọi lên nói rằng các món ăn đang được mang lên. Chúng tôi cùng ngồi ăn trưa, và Jackie bắt đầu nhắc tôi rằng tôi đang dự định nộp đơn xin việc ở văn phòng Chưởng lý quận. Thế rồi tôi biết cô ấy ước gì có thể nuốt mất lưỡi mình cho xong. Bạn có thể tưởng tượng được rằng Chưởng lý quận ở Manhattan sẽ tuyển em gái của một kẻ cướp của giết người bị kết án chăng?
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: casau
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 25 tháng 2 năm 2016

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--
Truyện Cùng Tác Giả Cáo Sa Mạc Chuộc Chồng Giờ Này Anh Ở Đâu Rình Rập Tiếng Thét Trong Đêm Trang nhật ký đẫm máu