ụ chủ nhà ngồi thừ trên ghế. Mụ ngồi hồi lâu bất động. Rồi mụ thở ra. Hơi thở mụ phảng phất hương vị của trái khế non bị giập. Nước miếng mụ như ứa những vị chua thum thủm. Mặt mụ bị xị như cái bánh bao thiu. Mụ thẫn thờ khi cớ sự diễn ra mà mụ không lường trước được. Khi nghe mụ kêu cứu, hàng xóm đã chạy tới đầy nhà. Họ chạy tới vì hiếu kỳ, muốn xem mẹ con mụ gây gổ đánh nhau. Cũng lạ, khi có gia đình ai đó lục đục, đánh chửi nhau thì tưởng chừng cả xóm được xem diễn tuồng, diễn tích. Người nói, kẻ cười ra chiều thích thú. Có lẽ họ thích thú vì gia đình họ chưa xảy ra cớ sự không hay. Có lẽ họ thích thú vì họ nghĩ rằng họ cũng chưa đến nỗi gây lộn với người thân. Cũng có lẽ họ cho rằng chỉ có họ là những kẻ chưa vấy bẩn cái hàm hồ, nóng giận, càm ràm... Mụ Ba nghe từng giọng cười của những kẻ đến xem. Lời xầm xì chỗ nọ, chỗ kia, rồi lan ra như dầu tràn, chỉ cần một chút lửa là có thể thiêu đốt tim mụ. Mụ nghe rõ lời ra, lời vào của hàng xóm. Nào là, mụ vô phước nên giờ mới mang nợ; có kẻ ác mồm ác miệng cho là mụ kiếp trước sống chẳng ra gì, nên giờ phải mang nghiệp chướng. Mụ có làm gì mắc lòng ai đâu mà họ nói những lời cay độc với mụ như thế. Mụ xót đau cho thân phận mình, thân phận của người cô thế, của kẻ đang gặp những cảnh ngộ không may. Miệng lưỡi thế gian mà! Có ai thương mụ đâu? Nếu có cũng chỉ là chót lưỡi đầu môi cho qua chuyện. Bây giờ họ đã về hết. Chỉ còn lại mụ cùng với Rớt đang nằm trên giường đằng kia. Rớt đã mê mệt. Hơi thở của cô lúc nhanh, lúc chậm. Mụ cảm thấy lo lo cho Rớt. Không biết nó có mệnh hệ gì không? Nhưng rồi mụ lại nghĩ từ ngày nó xấu thì nó chẳng ốm đau gì cả. Càng xấu như quỷ, nó càng khỏe ra. Bệnh tật như tránh xa nó. Mụ lại yên tâm về Rớt. Rồi mụ nhìn chiếc tủ đứng. Rồi nhìn những mảnh gương vụn nát, mụ thầm tiếc: “Con mụ Rớt thật là đồ quỷ. Ăn hại thật! Không biết bao giờ mình đủ sức mua lại tấm gương đây? Của trăm ngàn chứ đâu phải ít”. Mụ tặc lưỡi tiếc. Mắt mụ nhìn Rớt nằm ở giường kia. Rồi mụ nhìn khắp căn phòng. Vẫn không gian này, mụ và Rớt từng ngồi chung bàn ăn cơm với nhau. Vẫn đằng kia là bộ bàn ghế mụ sắm để có chỗ tiếp khách. Và đằng kia nữa, chiếc ti vi như nằm im bất động, như thể không cất nổi tiếng nhạc, cất nổi lời ca. Chiếc ti vi ấy là cái giúp mụ cùng Rớt xem phim, để rồi cả hai bàn bạc. Hai người đã từng ao ước có cuộc sống an bình như những phim truyện được chiếu hằng đêm. Nhưng rồi, cuộc sống của họ như thể là trả cái nợ ở kiếp nào đó. Mụ thở dài.Mụ ngây người nhìn những mảnh gương trên nền nhà. Mụ ao ước có ai đó giúp mụ hàn gắn những mảnh gương vụn vỡ như cám kia. Ước gì có bà tiên nào đó thương mụ, hóa phép làm cho tấm gương lành lặn thì hay biết mấy. Nhưng ao ước chỉ là ao ước, có ai giúp được mụ. Những mảnh gương vụn vỡ như thể trái tim mụ tan ra như cát. Mụ nhìn chúng mà ngẫm nghĩ về cuộc đời của mụ. Không lẽ đời mụ như mảnh gương vụn vỡ. Không lẽ rồi đây, đời mụ tan nát như là số phận bởi bàn tay của Rớt. Những mảnh gương vỡ như trêu tức mụ. Không lẽ chúng nằm miết trên nền nhà sao? Cuối cùng, mụ cũng đi kiếm chổi quét chúng. Mụ vừa khóc vừa quét. Mụ than cho số phận của mụ không có số giữ của. Mụ chửi Rớt, mụ chửi mụ. Mụ chửi cả mụ đàn bà nào đó ở trong gương đã hành hạ Rớt để đến nỗi cô phải đập vỡ tấm gương. Có phải thật sự mụ già nào ở trong gương. Hay là nhà mụ có ma? Con ma nào đã ám ảnh Rớt mới được chứ? Ma có thể biến ra nhiều thứ trên đời, mụ đã nghe nhiều người kể như vậy. Không lẽ tấm gương mụ mua ở tiệm về lắp vào cái tủ đứng là con ma nào đó hoá hình. Ôi, thế thì khiếp quá! Con ma đã vụn vỡ trên nền nhà. Mụ phải quét nó ra khỏi nền nhà mới được.Chiếc tủ đứng vỡ tấm gương, chỉ còn trơ bộ xương gỗ sần sùi. Nhờ tấm gương mà nó có vẻ đẹp thêm ra. Còn cô Rớt thì nằm trên giường kia thì lại khác. Cô nhờ tấm gương mà thấy rõ bộ mặt quỷ quái của mình.Mụ chủ nhà ném cây chổi vào góc nhà, thở dài: “Thật là oan nghiệt cho tôi! Tiền mất vô cớ. Trời ơi là trời!”Mụ nhìn Rớt nằm im như xác chết, mụ ớn lạnh. Dù biết Rớt ngày càng khoẻ ra, nhưng mụ vẫn thấy sợ, lỡ có mệnh hệ nào thì khổ. Mụ sợ Rớt chết. Mụ rón rén lại cạnh giường Rớt.Rớt mở trừng đôi mắt nhìn mụ. Trời ơi, mụ không thể tin được! Trước mắt mụ là chiếc đầu lâu của con quỷ cái. Đôi mắt ấy như nhìn thấu rõ mụ. Nhưng bỗng nó dịu hẳn những tia máu, chỉ còn sự van lơn, cầu khẩn. Từ trong cái miệng của chiếc đầu lâu ấy phát ra âm thanh từ cõi mơ hồ nào đấy.
- Nước!... Nước!...
- Im đi!