Teddies

     ôi là hiện thân cho sự cô đơn, trong một lễ giáng sinh.
Tôi được mang ra khỏi Teddies House neo gấu của một shop nhỏ. Nằm trên tay một cô gái ít cười, tôi được đặt tên mới là bé Xii.
Ngày 24 tháng 12.
Bé Xii, là tôi, được đưa về một căn phòng trọ nhỏ không có gì là tiện nghi, trang trí nhiều màu xanh ngọc,. Tấm đệm cá nhân mỏng phủ drap màu xanh trải ở góc phòng, kế chiếc tủ nhôm màu xanh nhỏ xinh với vài vật dụng lộn xộn trên nóc. Giấy dán tường cũng đồng tông, xanh xanh hoa văn. Tôi được đặt xuống đệm, ngồi cạnh một anh gấu nâu tròn trịa, to lớn, mặt cười hiền lành. Người anh ấy to ngang cô gái đã mang tôi về đây, nhưng ngắn chủm và tất nhiên không thể dài bằng cô gái ấy rồi. Anh gấu nâu mặc một chiếc áo thun màu xanh lá, ngực in hoa văn trắng. Có lẽ là áo của cô gái mặc vào cho anh. Một vật khác màu xanh ở phía góc đệm len vào mắt tôi, những đường gồ ghề bằng lông nổi dài trên lưng bác cá sấu cũ kỹ. Kế đó có chú heo màu hồng bự hơn cả anh gấu nâu... rồi tôi thấy nào khỉ, nào chó, nào mèo, nào rùa, nào cô bé, cậu bé đều được nhồi bông và đặt đầy quanh không gian màu xanh này. Giống như một vườn thú nhồi bông...
Phụ nữ bé hay lớn, rất hiếm người ghét thú bông. Nên đi qua bất cứ con đường nào, đều có thể bắt gặp một giftshop đầy màu sắc, ngộ nghĩnh và mềm mại với những hình thù cực kỳ dễ thương. Khách hàng trong đó, tất nhiên đa phần là nữ. Cô gái, giờ là cô chủ của tôi, chắc hẳn rất lãng mạn, hoặc có một sở thích còn trẻ con, nên cô mới chất quanh chỗ ngủ của mình vô số thú nhồi bông. Tôi thích tuýp chủ nhân như thế, vì tôi đoán mình sẽ được nâng niu và không hề lẻ loi, khi có rất nhiều bạn bè bằng bông bên cạnh. Tôi thấy vui vui vì môi trường mới của mình.
Ngày đầu tôi về nhà, ngồi bên cạnh anh gấu nâu hiền lành, và nhìn cô chủ lặng lẽ của tôi. Thấy cô ấy treo lên tay nắm cửa phòng một anh người tuyết quấn khăn để đón Noel; rồi sắp xếp những đồng loại bằng bông của tôi ngồi, nằm ngay ngắn lại; sau đó cô ấy dọn dẹp gọn tủ đồ, phủ bụi trên đệm, quét nhà, và cuối cùng ngồi bên anh em nhà gấu tôi, mở ra một chiếc laptop màu hồng lặng lẽ khua những ngón tay thon dài trên bàn phím. Cô ấy viết gì đó mà tôi không rõ.
Cô chủ cứ lặng lẽ, một mình cùng chúng tôi đi qua lễ giáng sinh không tuyết, không lạnh, chỉ có sự yên ắng bao phủ khắp căn phòng... Cô ấy lẻ loi, và vì sự lẻ loi, tôi mới có dịp hiện diện trong cuộc sống của cô ấy - bên cạnh rất nhiều bạn thú bông khác.
Tôi hiểu mình là hiện thân của sự cô đơn khi có một người con gái lẻ loi trong ngày Noel.
Ngày 25 tháng 12.
Buổi sáng, cô chủ dậy vào lúc 8h, mặc quần áo tươm tất rồi rời khỏi nhà, để lại vườn thú bông trong lặng lẽ. Tôi nghĩ cô ấy đi làm.
Trở về khi đã tối, cô ấy mang theo một hộp cơm nhỏ và mở ti vi lên xem chương trình thời sự. Cô ấy vừa ăn vừa xem, cùng sự uể oải. Tôi vẫn ngồi yên lặng bên anh gấu nâu, ngắm nhìn cô ấy.
Hết chương trình tin tức, cô ấy chuyển kênh phim và đi tắm. Khi đã thay bộ quần áo mềm mại ở nhà, cô ấy nằm vật ra đệm, ôm tôi vào lòng, mùi sữa tắm thoang thoảng trộn vào hương nước xả vải quấn lấy từng thớ lông của tôi, người cô ấy còn loang hơi nước mát lạnh. Anh gấu nâu vẫn ngồi một chỗ nhìn cô ấy ôm tôi, nụ cười hiền lành. Khi chưa có tôi, hẳn anh ấy thường xuyên được cô chủ ôm ấp. Nhưng chỉ một lúc, cô ấy đặt tôi ngồi vào lòng anh gấu nâu, tiếp tục mải mê với chiếc laptop cho đến tận khuya, rất khuya...
Ngày 26 tháng 12.
Buổi tối căn phòng không còn lặng lẽ vì có hai cô gái đến chơi. Các cô ấy mới đi du lịch về, mang quà sang cho chủ nhân của tôi. Họ ngồi ăn dâu tây Đà lạt và trò chuyện với nhau.
Một cô nói với cô chủ tôi: “Mấy hôm nữa bạn ấy đi về thể nào chẳng có quà cho cậu”.
Cô còn lại chớp chớp mắt tưởng tượng: “Không biết bên Sing có món gì đặc sản nhỉ?”
Cô chủ tôi cười: “Tớ không ham đồ ăn, chỉ thích một thứ quà gì đó có thể giữ gìn thôi!”
Sau khi các cô bạn về, cô chủ tôi lại lụi cụi khua tay trên bàn phím laptop. Chắc cô ấy viết nhật ký vì nhớ người yêu. Người yêu cô ấy đang đi du lịch nước ngoài...
Ngày 27 tháng 12.
Thêm một ngày nữa trôi qua, sau giờ làm cô chủ tôi trở về nhà, mang theo một bạn gấu trắng giông giống tôi. Không giống hoàn toàn vì bạn gấu ấy mũm mỉm hơn tôi. Bạn ấy được đặt ngồi cạnh tôi, bên cạnh anh gấu nâu, ba anh em chúng tôi cùng nhau ngồi ngắm cô chủ lặng lẽ như những ngày đã qua...
Khoảng hơn 9 giờ, có tiếng gõ cửa phòng, một trong hai cô gái hôm qua lại đến, mang USB đến để chép gì đó từ chiếc laptop màu hồng của cô chủ.
Đột nhiên cô ấy hỏi: “Sao tự nhiên mua nhiều gấu thế?”
Cô chủ trả lời: “Bé này tự tặng tớ lễ giáng sinh, bé kia để tặng khi bạn ấy về.”
Cô bạn lại hỏi: “Cậu đã mua hai cái áo tặng bạn ấy lễ giáng sinh rồi mà!”
Cô chủ giải thích: “Áo để tặng giáng sinh, còn gấu tặng năm mới”.
Vậy là bạn gấu mũm mĩm kia sẽ không ở lại vườn thú bông lâu. Khi người yêu cô chủ trở về, chúng tôi sẽ phải chia tay để bạn ấy đến sống với người khác. Tôi thấy tiếc khi thời gian ở cạnh bạn ấy không còn lâu nữa. Bạn ấy mới chỉ được cô chủ gọi là bé Su chưa đầy một ngày, sau này sẽ là một người con trai chăm sóc bạn ấy. Con trai đâu có nhiều người thích gấu bông...
Ngày 28 tháng 12.
Cô gái ngày hôm qua lại đến, cô ấy nói sẽ ngủ lại, vì phòng chẳng có ai. Ở một mình cô ấy sợ ma. Họ trò chuyện với nhau được một lúc, thì tôi thấy cô chủ mặt mũi rạng rỡ nghe điện thoại rồi mở tủ lấy túi quà chạy như bay ra khỏi phòng, để lại câu nói vội vã: “Bạn ấy về rồi, tớ đi chơi một lúc, bạn chịu khó một mình chút nha!”. Cô chủ đi với tình yêu. Cậu trai kia đã đi du lịch nước ngoài về. Thời gian trôi qua khá lâu, đến khi cô chủ về kim giờ đồng hồ sắp chạm số 11. Bạn thấy cô chủ về, liền hồ hởi hỏi: “Bạn ấy tặng quà gì cho cậu vậy?”
Cô chủ mặt buồn buồn: “Chẳng tặng gì cả!”
Cô bạn cũng tiu nghỉu: “Bạn ấy vô tâm nhỉ? Con gái ai cũng thích có quà khi người yêu đi xa về. Vậy mà bạn ấy không tặng được gì dù là một món đồ nho nhỏ.”
Gương mặt cô chủ đầy hờn giận: “Chắc tớ không chơi với bạn ấy nữa đâu!”
Đêm ấy, cô chủ tôi lại miệt mài ôm laptop cho đến khuya lắc. Lẽ nào cô ấy quá thất vọng? Trong tôi loé lên tia hy vọng, bạn Su sẽ không phải ra đi nữa, vì cô chủ tôi có thể sẽ không còn chơi với cậu người yêu kia nữa.
Hai ngày liên tiếp trôi qua. Cô chủ tôi buồn như cũ, lặng lẽ như cũ, nhưng pha thêm bao nét giận hờn.
Ngày 31 tháng 12.
Tia hy vọng của tôi vụt tắt khi thấy cô chủ đi ra khỏi nhà cùng cậu người yêu vào ngày cuối năm. Cô ấy vẫn chưa mang bạn Su đi tặng. Hẳn rằng ngày đầu tiên của năm mới, bạn ấy và chúng tôi phải chia lìa nhau. Tôi sẽ rất nhớ bạn ấy, vì bạn ấy nhìn thật giống tôi, như thể hai anh em ruột trong một gia đình.
Đêm giao thừa, tiếng pháo hoa vang đì đùng trong vô tuyến, cô ấy vẫn thức với chiếc laptop bằng một trạng thái hoàn toàn khác. Nhà gấu tôi lặng lẽ ngồi nhìn cô ấy mỉm cười hạnh phúc trong bóng tối. Phải chăng buổi đi chơi đã làm cô ấy vui vẻ đến mức không ngủ được. Chúng tôi đâu thấy cô ấy được tặng gì? Chẳng lẽ cô ấy bỏ qua việc cậu người yêu không tặng quà cho mình? Chẳng phải con gái ai cũng thích có quà? Nếu cô ấy không cần quà nữa, chắc chắn rằng cô ấy phải thích cậu người yêu hơn quà đến mức không cần gì khác ngoài tình yêu. Tôi tự biết bản thân mình và những thứ quà lưu niệm khác được sản xuất ra cho những người đang yêu trao tặng nhau mà. Vậy nếu họ yêu quá thì chúng tôi trở thành vô nghĩa mất ư?
Ngày 1 tháng 1.
Ngày đầu tiên của năm mới, cô chủ nghỉ tết nên không phải đi làm. Cô ấy ngủ đến gần trưa mới dậy. Cô ấy ăn, cô ấy nghe nhạc, cô ấy xem phim, cô ấy chơi game, cô ấy lướt Net và cô ấy trông ngóng - một người đến đưa mình đi chơi.
Cô ấy bồn chồn suốt cả buổi chiều, liên tục cầm điện thoại lên xem giờ và chờ đợi. Ngoài kia ai cũng đi chơi với bạn hết, chỉ có cô ấy ở lại một mình trong căn phòng, cùng với vườn thú bông lặng lẽ.
Đến 6 giờ chiều, cô chủ tôi tự nói trong buồn rầu: “Thôi không thèm đi đâu nữa, sẽ ở nhà một mình”.
Nói xong cô ấy cầm điện thoại lên bấm tin nhắn: “Bạn đừng qua nữa, hôm nay tôi muốn ở nhà!”
Khoảng 5 phút sau điện thoại réo rắt hát, cô chủ tôi nghe máy bằng giọng giận dỗi: “Bạn nói chiều qua mà bây giờ hết buổi chiều rồi nên bạn về đi... Tôi không xuống đâu, kệ bạn!... Thôi bạn về đi, đừng có lên phòng tôi làm gì...”
Ngắt điện thoại, rồi cô ấy ngồi xoay lưng ra phía cửa, đưa tay vuốt ve ba anh em gấu chúng tôi. Chắc chắn cậu người yêu sắp bước vào phòng. Cô ấy làm như thờ ơ, nhưng rõ là cô ấy đang đợi chờ... Bạn Su sắp phải rời khỏi căn phòng này ư? Tôi cầu mong hai người họ giận nhau tiếp, cô ấy không thèm chơi với cậu ấy, thế là sẽ khỏi tặng bạn Su cho cậu ấy. Tôi ngồi lặng lẽ cầu nguyện... cầu nguyện...
Cửa mở, cậu người yêu của cô chủ thò đầu vào, cô ấy không thèm quay lại nhìn. Cậu ấy xà xuống ngồi cạnh cô chủ, rồi ngạc nhiên cất giọng: “Trời, gấu bông ở đâu ra mà nhiều thế? ”
Cô chủ hờn dỗi trống không: “Tôi tự mua tặng tôi, vì có người giáng sinh không thèm tặng quà tôi, đi chơi xa về cũng không thèm tặng quà tôi, rồi năm mới cũng không thèm tặng quà tôi...”
Cậu ấy nhăn mặt lắc đầu: “Ghê quá! Trách tôi hử? Bây giờ tôi dẫn đi mua quà. Thích quà gì nào?”
Cô chủ ngúng nguẩy: “Không thèm nữa, quà mà phải để nhắc mới tặng”.
Cậu ấy quê độ giải thích: “Tại sang Sing cái là lên tàu ra biển, mấy ngày toàn chơi trên tàu có gì đâu mà mua về?”
Cô chủ nghênh mặt lên: “Không biết! Tôi chẳng cần quà của bạn nữa, bạn về đi...”
Càng bị cô chủ đuổi, cậu người yêu càng nằn nì, màn giận hờn y như trẻ con đóng kịch. Tôi mà biết cười, chắc sẽ ngặt nghẽo mất. Cuối cùng cũng khiến cô chủ thôi làm mặt giận và chấp chận đi chơi cùng cậu người yêu. Cô ấy đi vào nhà vệ sinh thay đồ, rồi khi trở ra, cô ấy cầm bạn Su lên đưa cho cậu con trai: “Tặng bạn!”. Lòng tôi hẫng xuống mênh mông...
Bất ngờ thay cậu ấy gạt bạn Su ra, cằn nhằn: “Vớ vẩn! Tôi đâu còn tuổi chơi gấu bông”.
Cô chủ cong môi: “Vậy là không thèm lấy à? Không thèm tặng nữa! Tôi để tôi chơi!”
Bạn Su lại được đặt ngồi xuống cạnh tôi và anh gấu nâu. Cả ba chìm vào yên bình nhìn cặp đôi bước ra khỏi phòng.
Gần khuya cô chủ tôi trở về mang theo một đôi giày mới. Cô ấy không mua thêm gấu bông. Là gấu bông có thể sẽ đơn lẻ cùng chủ nhân, nhưng giày dép thì luôn luôn có đôi. Nhưng giờ đây tôi cũng có đôi - bởi duyên phận từ một chuyện tình. Su và Xii là tên cô chủ đã đặt cho chúng tôi cũng bởi ý nghĩa từ một duyên phận.
Năm mới đến rồi, chúng tôi đã không phải xa nhau.
Chúng tôi ở cạnh nhau, ngày ngày nhìn cô chủ vui - buồn, yêu thương - giận hờn như một cô bé. Ngược về quá khứ chúng tôi hiểu vì sao cô chủ lại yêu thú bông nhiều như thế. Yêu từ khi cô biết cách tự sống một mình. Một mình và cô đơn.
Khi còn được gia đình chăm sóc, cô có một ngôi nhà rộng rãi, một cái bếp lúc nào cũng sẵn sàng nấu ăn. Và nhà cô nuôi những cún, những miu sinh động, đáng yêu. Cô chơi với chúng, thân thiết từng ngày. Rồi nhìn cún lớn thành chó, miu thành mèo già, cô vẫn gắn bó từng giây phút ở nhà của mình với chúng, cho đến một ngày bất ngờ vật cưng của cô mất tích không còn dấu vết, hoặc từ bỏ cõi trần gian, cô cũng chưa bao giờ quên, về sự tồn tại của những linh hồn không hề nói tiếng người đó. Dĩ nhiên chỗ trống vẫn được thế bằng những miu, cún mới, tiếp tục lớn để cô yêu thương và tiếc xót khi chúng rời bỏ mình. Cô yêu động vật lắm!
Khi trở thành một người trưởng thành, căn theo độ tuổi pháp lý, cô rời xa gia đình để tự lập. Không còn ngôi nhà thoáng rộng, không còn gian bếp ấm nóng thơm mùi thức ăn. Cô chỉ còn một kiếp ở trọ chật vật và thời gian đổ dồn cho việc kiếm sống. Mất đi sự quấn quýt của những vật cưng bồn chân, cô bắt đầu cảm nhận được sự lẻ loi. Nhiều lúc nỗi nhớ tràn lên hắt hiu. Cô thèm một cái dụi đầu nơi chân mình, vẻ ngoe nguẩy hớn hở của cún, vẻ mượt mà kiêu kỳ của miu... đã từng vô cùng thân thiết. Tình yêu chó mèo của cô trở thành ký ức, của những tháng ngày đơn côi nhưng sẻ chia được.
Cô ấy tìm kiếm sự gần gũi thân thuộc từ những thú bông vô tri giác, thổi vào mỗi hình dạng một linh hồn, một tính cách, để chia sẻ cuộc đời dày đặc cô đơn của mình. Chúng tôi không chỉ hiện hữu trong cuộc sống thường ngày mà cả trong thế giới tâm hồn phức tạp và đầy biến động của cô ấy. Bởi một lý lẽ rất giản dị: “Teddies don’t hug back, but sometimes they’re all you’ve got”. (Gấu bông không ôm lại, nhưng đôi khi chúng là tất cả những gì bạn có được).
Giống như một đứa trẻ tự kỷ, không giao cảm được với thế giới, nên hiếm ai hiểu nổi cô chủ cả. Có nhiều người đã cố tìm hiểu nội tâm khác lạ của cô ấy, nhưng sớm muộn cũng bỏ cuộc. Và bây giờ cậu người yêu của cô chủ, hiện đang là người cuối cùng trong hành trình nan giải này.
Hầu như tuần nào hai cô cậu cũng giận hờn vì trăm ngàn lí do có vẻ đơn giản nhưng tôi không thể nào hiểu nổi. Nhưng cậu ấy vẫn hai hoặc ba lần đến đón cô ấy đi chơi. Lần nào cậu cũng than thở là phải chờ đợi cô chủ đến đói meo mới được đi ăn, chỉ vì cô mắc... đi tắm.

 

Một buổi tối thứ Sáu, cô chủ về nhà khi đã hơn 11 giờ. Như thường lệ cô ấy mở laptop ra và online. Trong lúc nhìn vào màn hình, mặt cô có vẻ không vui, dường như là cáu kỉnh bực dọc gì đó. Rất lâu sau cô ấy đứng dậy tắt tất cả đèn trong phòng, kể cả đèn ngủ và ngồi khóc. Vừa thút thít, cô chủ vừa nhấn những chữ cái trên bàn phím một cách ngập ngừng. Đến khi bắt đầu không thở được vì nước mũi làm tắc, cô chủ nằm xuống trước mặt chúng tôi, với tay ôm lấy bạn Su, rồi cô úp mặt vào lưng bạn ấy, những tiếng nấc khe khẽ rung lên trong căn phòng tối tĩnh lặng. Ước gì tôi có trái tim để cảm nhận những đau khổ của cô ấy...
Bỗng bản nhạc quen thuộc vang lên từ điện thoại di động, màn hình nhấp nháy số cậu người yêu. Cô chủ đặt bạn Su ngồi lại cạnh tôi, lưng bạn ấy ẩm ướt và tỏa ra vị mặn. Cô với tay bấm từ chối nghe và chuyển máy qua chế độ im lặng, rồi cô ấy đi ngủ... khi vẫn còn đang bật lên những tiếng nấc từ đáy sâu con tim...
Lần đầu tiên tôi nhìn một con người khóc vì tình yêu, kìm nén và cố câm nén nhưng nức nở đau. Nghĩ rằng cô chủ buồn cậu người yêu một cách thật sự và đoán rằng họ sẽ không chơi với nhau nữa. Tôi được dạy “nước mắt là mặt trái của lòng tin”, khi đã phải khóc trong đau khổ nghĩa là con người không còn tin tưởng nhau, họ sẽ tránh né nhau, rời xa nhau, để không còn bị lừa dối... song tôi vẫn chưa thể hiểu cậu người yêu đã làm gì mà cô chủ tôi phải khóc.
Cô chủ tôi buồn mấy ngày, lại trầm tư ít nói, ít cười như thời gian đầu mang tôi về. Đếm từng khoảng thời gian chậm rãi trôi, cậu người yêu lại đến chơi, họ lại bình thản ngồi bên nhau và nói những câu chuyện lãng đãng về cuộc sống. Không biết họ làm lành với nhau từ bao giờ, nhưng mà nhờ có cậu ấy, cô chủ ít buồn hơn. Tôi thì luôn mong cô ấy vui vẻ, yêu đời.
Chẳng mấy chốc không còn nghe thấy tiếng ồn ào phía ngoài căn phòng nữa, không gian im vắng thẳm sâu. Cô chủ không dậy vào 8 giờ sáng và rời nhà như thường nhật, cô ấy có thể ngủ nướng tùy thích vì được nghỉ khoảng mười ngày cho dịp tết Nguyên đán. Cả khu nhà trọ vắng vẻ vì tất cả đã túi lớn túi nhỏ dọn đồ về quê ăn tết. Chỉ mỗi cô chủ tôi không trở về đâu cả, cô ấy ở lại thành phố rộng lớn này, cùng những nhịp trầm lắng, đơn lẻ.
Cậu người yêu ghé thăm cô chủ mang theo bánh chưng, giò chả và dặn cô ấy nhớ ăn uống đầy đủ. Tết nhất ở một mình dễ bỏ bữa, tội lắm. Cậu ấy sẽ không sang thăm cô chủ được nhiều, vì bận lo tết cùng gia đình. Dĩ nhiên cậu ấy mong cô chủ sẽ không buồn. Cô chủ cũng đi siêu thị mua đồ ăn về dự trữ như mì gói, trái cây. Vì những ngày sau tết chẳng ai buôn bán gì cả. Muốn đi ra ngoài kiếm chỗ ăn là vô cùng khó khăn. Vậy là Tết. Một dịp lễ lớn nhất trong năm là thời điểm cô ấy ôm một nỗi cô đơn khổng lồ. Chúng tôi cũng được bao bọc trong bầu cô đơn hoang hoải này. Những kẻ cô đơn, dựa vào nhau mà sống. Cô chủ có chúng tôi, chúng tôi có cô ấy.
Khu nhà vắng, ngày vắng, tối vắng, nên cô ấy ngủ luôn trong trạng thái đèn sáng, ti vi bật, các cửa sổ mở toang. Như thể tạo dựng một hiện trường sôi nổi từ âm thanh truyền hình náo động và thu hút các tiếng ồn xa xăm trên những con đường dọc ngang thành phố theo lối cửa sổ bay vào. Cô ấy thức dậy vào lúc nửa đêm để đóng các cửa sổ lại, rồi cứ thế thức đến gần sáng mới lại ngủ tiếp. Ngủ miệt mài cho hết ngày dài.
Ba ngày dài trôi đi, ngăn ngắt những ồn ào ngụy tạo. Chiếc ti vi nhỏ luôn luôn lấp loáng những mảng màu và rộn rã nhạc hiệu ngày tết, vọng ra lời người dẫn chương trình khiến tôi kết nối được thời gian với sự kiện của đất trời. Hôm ấy là mùng 3 tết, cô chủ tỉnh giấc khi trời đang trưa, cô ấy ăn nốt góc bánh chưng cuối cùng do cậu người yêu mang đến vào bữa cuối năm. Và cô ấy lại ôm rịt lấy chiếc laptop, mê mải gõ bàn phím. Đâu chừng hai tiếng, điện thoại cô ấy rung lên, cậu người yêu gọi. Cô chủ bắt máy giọng nhõng nhẽo: “Trời nắng lắm, ngại ra phố kinh khủng. Bạn lên đây ngồi chơi đi, chiều mát mình đi dạo ha!”. Không gian vắng, nên tôi nghe được cả tiếng trả lời vang vọng: “Chịu khó đi mà! Chúng mình đi ăn kem, ngắm đường hoa... tối tôi phải về nhà rồi!”. Cô chủ ngoan hiền thay đồ đẹp, miễn cưỡng rời căn phòng với một thái độ không mấy vui.
Tôi tưởng họ sẽ đi đến tối mịt mới về, nhưng khi nắng phía ngoài cửa sổ còn đang gắt, cánh cửa phòng tôi bỗng mở ra, cô chủ mặt buồn so bước vào, theo sau là cậu người yêu. Cô chủ nằm xuống trước mặt ba anh em nhà gấu tôi, ôm tôi và Su vào lòng. Rồi cô ấy nghịch ngợm cho hai chúng tôi ôm nhau, hôn nhau. Cậu người yêu ngồi đăm chiêu ở một góc, cậu ấy không nói gì, theo dõi những động tác cố ý của cô chủ với chúng tôi.
Nắng bắt đầu nhạt dần ngoài cửa sổ, chiếu xiên xiên hắt lên tường những ô sáng. Đột nhiên cô chủ nói: “Bạn về với gia đình đi, chiều tối rồi đó!”. Cậu người yêu mặt sẫm tối, khẽ trả lời: “Rồi tôi cũng phải về, nhưng tôi không muốn rời bạn trong tâm trạng này”. Cả hai tiếp tục im lặng, cô chủ vẫn nằm đó, nhìn đăm đăm vào chúng tôi, còn cậu người yêu bất lực để những giọt nước trào ra khỏi khoé mắt. Cậu ấy khóc. Tự nhiên đến mức tôi chẳng hiểu vì sao. Chẳng lẽ do cô chủ bảo cậu ấy về với gia đình bằng giọng điệu giận dỗi. Hai cô cậu hờn nhau hoài, lần nào mà cũng khóc như thế này thì chắc cậu ấy đã phải chảy cả mấy lít nước mắt rồi. Cô chủ bình thản ngồi dậy, lấy khăn lau nước mắt cho người yêu. Cô ấy ân cần kiểu người lớn: “Đừng khóc! Về đi, tôi không sao đâu...”. Cậu người yêu càng khóc hơn, nước mắt nước mũi thi nhau sụt sịt:
- Tôi biết là tôi không tốt với bạn... Tôi đang làm khổ bạn... Có phải tôi không cố gắng đâu? Chỉ vì tôi không thể... Tôi đã định không níu giữ bạn nữa... để bạn có cơ hội khác... nhưng tôi lo cho bạn lắm... nhất là những ngày tết, bạn bè về hết...
- Tôi ghét cách nói đó lắm! - Cô chủ bỗng nhiên gắt lên - Lúc nào bạn cũng nói không thể. Vậy bạn đã làm gì mà biết mình không thể? Bạn không muốn hứa hẹn, nhưng vẫn muốn tôi chờ đợi... Bạn có thấy mình quá quắt không? - Cô chủ nói một hơi, giọng bắt đầu rưng rưng.
- Có bao giờ bạn nói rõ suy nghĩ cho tôi nghe đâu? Bạn không vui, bạn giận là bạn đuổi tôi về. Lúc nào cũng là bạn có quyền trách mắng tôi, bạn có suy nghĩ cho hoàn cảnh của tôi không? - Cậu người yêu cũng bắt đầu cao giọng.
- Suy nghĩ? Tôi có ép buộc bạn làm điều gì vượt quá những thứ bình thường chưa? Tôi có giăng bẫy để trói buộc bạn không? Có bao giờ tôi gọi điện hay nhắn tin quấy rầy bạn không? Tôi có bao giờ xộc vào nhà bạn hỏi cha mẹ bạn sao cấm bạn yêu tôi khi họ chưa gặp tôi bao giờ không? Bạn nói yêu tôi, vậy mà ngay cả một lời hứa có vẻ tốt đẹp cho hai đứa bạn cũng không dám. Lúc nào bạn cũng chỉ có mỗi điệp khúc là sau này sẽ lấy vợ và mong tôi hạnh phúc với một cuộc sống khác.
- Là tôi sai. Là gia đình tôi gia trưởng. Bạn đâu sống trong bầu không khí ngột ngạt đó? Bạn đâu hiểu được gánh nặng gia đình của tôi. Tôi là con một, là hy vọng của cả dòng họ. Mẹ tôi luôn thủ thỉ: “Con không được lấy vợ bằng tuổi. Có thấy mẹ kém cha hai tuổi mà giờ nhìn khác nào hai chị em không? ” Vậy làm sao tôi còn can đảm đưa bạn về nhà, trong khi bạn hơn tôi tới ba tuổi...
- Bạn đừng lôi gia đình ra bao biện... Đừng để đến mức tôi thù ghét chính gia đình bạn. Bạn hiểu không?... về với gia đình bạn đi...
Giọng cô chủ tôi đứt quãng, nửa muốn kìm nén, nửa muốn cáu giận. Bọng nước căng tràn như muốn vỡ ra khỏi khung nhìn, cô ấy cố gắng không chớp mắt. Nhưng rồi bọng nước ấy cũng nát vụn, như thể đã quá sức chịu đựng... Cậu người yêu nhìn thấy cô chủ khóc, hốt hoảng ôm chặt lấy cô ấy. Giai điệu nức nở chiếm gọn bầu không khí trong căn phòng nhỏ.
- Bạn có biết... chờ đợi không mục đích... chán chường như thế nào không?... Tôi cố gắng thức vào ban đêm... để ngày mệt mỏi có thể ngủ được... Tôi không muốn nhìn thấy bình minh hay hoàng hôn... vì tôi sợ đối diện với sự chờ đợi cứ dài ra theo ngày tháng...
Cậu người yêu chỉ biết im lặng và vỗ về cô chủ bằng cảm giác hối lỗi, thương xót.
- Lúc mới quen, tôi đã hỏi bạn: “Em có ý định sẽ cưới chị không?”... bạn đã như mắc nghẹn, vì chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó... giữa chúng ta chỉ là một trò vui, không gì nghiêm túc cả... nhưng tôi vẫn cố chờ đợi. Một năm trôi đi... tôi hỏi lại: “Bạn chưa bao giờ muốn lấy tôi đúng không?”. Bạn cũng chỉ có thể nói rằng: Sẽ buông tay để tôi tìm được hạnh phúc khác... Lúc nào cũng là bạn còn quá trẻ, gia đình bạn không cho phép... nhưng tôi cũng đã nói, tôi có thể chờ... hai năm, ba năm... năm năm, mười năm... chỉ cần chờ có mục đích... Bạn không tạo cho tôi một chút hy vọng nhỏ nào về cái mục đích mơ hồ đó cả... tôi biết lấy niềm tin ở đâu để sống với sự chờ đợi đó chứ?
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô chủ nói với người yêu mình nhiều như thế. Tôi vốn biết cô ấy ít nói, sống giấu diếm nội tâm của mình, lời nói chưa bao giờ bộc bạch quá rõ suy nghĩ đến thế. Cậu người yêu vẫn ôm cô ấy trong vòng tay, đôi mắt vẫn ngập nước. Cậu ấy khóc vì sự bất lực của mình với duyên phận, khóc vì một người đã khổ vì mình. Nhân loại có quyền lựa chọn người yêu, nhưng không ai có quyền lựa chọn gia đình đã sinh ra mình. Cậu ấy ngoài sự nghẹn ngào và hối lỗi thì còn biết làm được gì?
- Tôi xin lỗi... tôi đã làm khổ bạn nhiều... Tôi sẽ không níu kéo nữa... Vì bạn cần được nhẹ lòng đến với cơ hội mới.... Bạn xứng đáng được hạnh phúc, mà tôi lại không thể mang đến cho bạn... tôi xin lỗi...
Hoàng hôn đến trong câm lặng, không tiếng trò chuyện, không sự ồn ào, không nhạc hiệu truyền hình và không có người thứ hai trong căn phòng. Cô chủ ôm tôi và bạn Su ngủ vùi. Cậu người yêu đã về từ lâu lắm. Cậu ấy có gia đình vui vầy ngày tết. Cô chủ chỉ có chúng tôi - những thú bông câm lặng, mềm mại. Loài gấu bằng bông chúng tôi, chỉ có những đôi mắt không đồng tử, tròn xoe thiếu các cử động để nhìn mãi cô chủ. Dù ngày hay đêm, chúng tôi được chứng kiến tất cả. Từng sự việc nhỏ nhất diễn ra trong cuộc sống độc thân, lặng lẽ của cô ấy. Hiểu rằng sau ngày hôm nay, cô chủ của chúng tôi sẽ không còn người yêu nữa. Cậu trai kia trở thành một người cũ, xa xăm và chìm vào ký ức. Có thể chẳng bao giờ cậu ấy còn xuất hiện trong căn phòng này, vì cô chủ thực tế đã không còn bất cứ lý do nào để chờ đợi. Có chăng cô ấy chờ đợi một người khác, trong tương lai, người có thể mang cho cô ấy hạnh phúc, hoặc ít nhất một lời hứa khả thi.
Quả nhiên cậu trai đó không đến nữa, cô chủ thoát khỏi những chờ đợi vô vọng. Sau tết, khu nhà trọ cũng hồi sinh lại sự ồn ào vốn có. Những cô bạn của cô chủ thường xuyên ghé chơi, nói những câu chuyện con gái. Họ nói rằng: Bỏ đi một người chỉ biết làm khổ mình thì đâu có gì đáng buồn. Đó là một lời an ủi thôi. Chứ ai cũng biết sau tình yêu tan vỡ, người hẳn sẽ lưu lại những cơn đau dài - âm thầm như sóng ngầm dưới đáy biển thẳm sâu.
Bạn bè hay nói giới thiệu người này người kia cho cô chủ. Song cô ấy đều lắc đầu từ chối. Lúc này, gặp gỡ một người mới, khác nào vội vã kiếm tìm hình bóng để lấp vào chỗ trống nơi con tim mình. Vội vàng bao giờ cũng dễ đem đến sai lầm. Tình yêu lại càng nên chống chỉ định với sai lầm.
- Cậu cũng nên đi chơi, ở nhà hoài như vậy không chán ư? - Các cô bạn thúc giục.
- Ban ngày tớ vẫn đi làm. Buổi tối ở nhà tớ có nhiều trò để giải trí mà. Đâu có gì đáng chán? - Cô chủ bình thản lý giải - Xem phim này, nghe nhạc này, online này, chơi với thú bông này...
Một ngày chủ nhật mát mẻ, cô chủ không ngủ nướng mà dậy sớm. Cô ấy hì hụi lôi kim chỉ ra khâu vá. Đến trưa, tác phẩm của cô ấy hoàn thành. Đó là trang phục cho tôi và bạn Su. Chiếc váy xòe đẹp đẽ màu hồng dành cho tôi, bạn Su được mặc một chiếc áo kẻ màu xanh có nón rất ngầu. Sau khi dọn dẹp lại căn phòng, lễ cưới bất ngờ được cô chủ tổ chức cho hai chúng tôi. Anh gấu nâu làm chủ trì, cả vườn thú bông là nhân chứng và cũng là khách mời tham dự lễ thành hôn này. Cô chủ vui vẻ làm photographer. Cô ấy sắp đặt tôi và bạn Su ở nhiều tư thế để chụp hình. Cả chủ trì lễ cưới và các khách mời cũng được đổi kiểu liên tục... Lễ cưới kết thúc cuối ngày. Su và tôi chính thức trở thành vợ chồng. Chúng tôi nghĩ dưới sự chăm sóc của cô chủ, gia đình lớn này sẽ được hạnh phúc. Bởi cô chủ tôi, có lẽ là người hiểu rõ nhất một điều: Teddies don’t hug back, but sometimes they’re all you’ve got.
Cuối cùng là cô chủ chuyển hình ảnh đã chụp lễ cưới từ máy ảnh sang laptop và mê mải ngồi viết câu chuyện đẹp như cổ tích của vợ chồng tôi. Một câu chuyện nằm trong ước mơ của cô ấy: sẽ có một gia đình hạnh phúc, với kết thúc đẹp của tình yêu. Nếu ai được đọc câu chuyện này, hẳn rằng đều cầu cho ước mơ của cô ấy thành hiện thực. Vì hạnh phúc là một ước mơ chân chính.
Câu chuyện cô chủ kể, bắt đầu rằng: Bé Xii là hiện thân của sự cô đơn, trong một lễ giáng sinh...