CHƯƠNG 7

     ột ngày khủng khiếp, chưa khi nào mình trải qua. Tức giận. Xấu hổ. Sợ hãi. Nhục nhã. Còn gì nữa? Éo biết nhưng rất kinh.
Nên Cancel Hoàng ngay hay đợi về Hà Nội? Quyết định đi con ranh!
I am crazy! You are crazy! We are all crazy!
Fuck!

*

Cộc! Cộc! Cộc!
Có một chỗ ăn sáng theo tôi là rất hay, không biết anh chị có thích không? Phó Chủ Tịch Văn Xã ló mặt vào khe cửa, nở nụ cười hiền hậu.
Vừa bảnh mắt hắn đã đến đây làm gì? Hoàng nghĩ bụng trong khi siết chặt tay Phó Chủ Tịch Văn Xã. Hai hôm nay chẳng thấy anh đâu? Hoàng hỏi cho có chuyện. Tôi xuống mấy xã ven biển, cứ tưởng anh chị đã về rồi. Hắn không nói 'Tôi bận quá" như cách các ông quan vẫn thường làm bộ quan trọng. Đi rồi mới tiếc quên không mời anh chị đi ăn sáng ở cù lao Cá, may về vẫn còn kịp. lời chân thành khó kiếm. Anh chu đáo quá! Cái vỗ vai suồng sã chí thiết kèm với nụ cười thân thiện vừa dứt, Hoàng đã tự ghê tởm mình.
Đến bao giờ mới chấm dứt trò chơi đạo đức giả này nhỉ?
Ly Ly đã khi nào ra cù lao chưa? Phó Chủ Tịch Văn Xã cố ý đi lùi sau Hoàng và Ly Ly. Chưa, à rồi! Nếu Tháp Rùa Bờ Hồ là cù lao thì em ra rồi, chán chết. Ly Ly lùi lại song đôi Phó Chủ Tịch Văn Xã. Đó là cù lao hồ, cù lao sông thích hơn! Cái nhìn hấp hiếng nửa cò giả nửa chân thành của Phó Chủ Tịch Văn Xã được Ly Ly đón nhận bằng cái lườm yêu nhẹ không.
Ly Ly thản nhiên cặp tay hắn, lôi hắn tách khỏi Hoàng, vượt lên trước mặt anh. Cô còn cố ý tì nhẹ ngực mình vào cùi tay hắn. Hoàng không chấp trước trò khiêu khích rất con nít của Ly Ly, anh mừng được thảnh thơi một mình không phải nói chuyện với ai.
Con thuyền luồn qua rặng bần, bập bềnh vươn tới cù lao bé tí mọc lên giữa dòng sông, ở đây có xuồng máy, chỉ cần mấy phút là tới nơi. Hoàng không thích đi xuồng máy. Đi thuyền chèo tay trên sông vào sáng tinh sương có cái thú riêng của nó, không phải khi nào cũng có được.
Gió sớm nhẹ thổi, dòng sông chớm nắng ửng một màu tím hồng, dập dềnh trên mặt nước xanh ngăn ngắt. Ban mai trên sông thật thú vị. Bỗng thấy nhẹ tênh, lâng lâng cảm xúc tươi mới, hình như cuộc đời chẳng có gì quan trọng phải lo nghĩ. Đúng vậy, cuộc đời chẳng có gì phải lo nghĩ nếu cứ lênh đênh thế này trong những ban mai tươi mát yên tĩnh thế này.
Hoàng bật lửa hút thuốc, rít một hơi thật sâu, cố tận hưởng chút sảng khoái ban mai trên sông. Bắt gặp cái nhìn xéo của Phó Chủ Tịch Văn Xã mặt Hoàng bỗng khó đăm đăm. Hắn ta nhìn gì mình? Hay hắn ta đã biết mình rình theo dõi quân lính của hắn đào bới bãi tha ma sau Thị Trấn rạng sáng hôm nay. Có thể lắm.
Nếu vậy là hắn đã biết thừa Hoàng và Ly Ly về đây vì việc gì rồi. Cái kiểu giấu như mèo giấu cứt của Ly Ly tóm lại chỉ tổ làm cho người ta có thời giờ lấp liếm mà thôi.
Chuyện vừa xảy ra ở bãi tha ma là kết cục đương nhiên của những trò gian dối một khi bọn này biết chúng sắp bị lật tẩy. Đang tâm đào mộ dân lành lấy hài cốt chia năm xẻ bảy cho xuống những cái huyệt rỗng không ở nghĩa trang liệt sĩ để chứng minh việc kiếm tìm hài cốt liệt sĩ của họ là có thật, và hai ngàn nấm mộ liệt sĩ vô danh trong nghĩa trang liệt sĩ hoàn toàn không phải là những nấm mộ giả. Chính thằng cha Phó Chủ Tịch Văn Xã này đây, không ai khác.
Mẹ khỉ! Hoàng nhổm dậy, cứ như anh đang đối diện với sự thật chua cay kia. Con thuyền chòng chành, suýt ngã. Ly Ly chụp lấy Hoàng. Anh sao thế?... À không. Hoàng ngoan ngoãn ngồi yên. Không nhớ đang ngồi trên thuyền à... Hâm! Hay là ngồi mơ thấy con nào, chực chồm ra ôm nó, hả hả? Ly Ly cong cớn mắng Hoàng, cung cách rất hàng tôm hàng cá. Phó Chủ Tịch Văn Xã tủm tỉm cười. Hoàng cũng tủm tỉm cười trước cơn cong cớn bất thường của Ly Ly.
Thật bình thản thong dong, Hoàng ngồi xuống mạn thuyền ngắm dòng sông qua khói thuốc, cách mà họa sĩ Lautrec, ở ta là họa sĩ Bửu Chỉ vẫn hay làm. Thích nhất chỉ có thế này, giá có điếu thuốc More thật thơm thì hay quá.
Cù lao Cá nổi chòm lên mặt sông, chỉ rộng chừng v&ái đài vọt chạy. Anh lao ra dòng sông, chạy thục mạng. Khi nước ngập ngang bụng Hoàng mới biết mình ngu, lội qua sông lúc này chẳng khác gì lao vào chỗ chết. Anh sấp ngửa nháo trở lại.
Một chiếc F4H sà rất thấp, nghe tiếng rít thì biết, tưởng như nó đang đâm thẳng vào gáy Hoàng. Hoàng ngã sấp xuống mép sông. Anh liều chết vọt thẳng lên bờ, cứ hướng Tây mà chạy. Cách bờ chừng trăm mét, có ai đó ôm choàng lấy chân Hoàng, anh ngã dúi. Vòng tay siết lại cứng ngắc, chặt đến nỗi Hoàng không tài nào rút chân ra được.
Máy bay lủi đâu mất, bất ngờ như khi chúng xuất hiện. Bến sông im lặng rờn rợn. Hoàng lồm cồm bò dậy, thình lình đụng phải đầu tóc dài sũng nước. Thôi chết, một cô gái! Hoàng lật mặt cô gái, cái mặt trì xuống, như cố chúi sâu vào lòng đất. Hoàng cố hết sức lật ngửa cô gái ra, mãi mới được.
Có sao không? Cô gái vẫn nằm im. Hoàng rút chân ra khỏi vòng tay cứng ngắc của cô gái, chợt đụng phải cây đèn pin. Anh bấm đèn pin rọi và giật mình thấy mặt cô gái chỉ còn một đám thịt đỏ lòm. Hình như là cô gái Hoàng vừa gặp? Thôi đúng rồi, đôi chân trần vẫn chưa kịp giấu đây này. Có lẽ cô gái quay lại tìm Hoàng, trúng luôn loạt bom vừa nãy. Hoàng bước vào vòng tay cô gái đúng lúc cô giãy chết.
Có phải không nhỉ, có phải không?...
Có người chết! Hoàng hét to. Không ai trả lời cũng không có ai chạy lại. Có người chết! Hoàng hét đến lạc giọng. Không ai trả lời cũng không ai chạy lại. Tiếng ô tô đồng loạt nổ máy. Một pha đèn bật sáng rồi vụt tắt lẹ làng như chớp. Hoàng nhìn rõ phía ngầm phà, đoàn xe tải đang bò sang bên kia sông. Hai hàng đùi con gái vẫn chôn chặt xuống lòng sông kéo dài tăm tắp. Tiếng Ồm Ồm của cô gái chỉ huy vẫn đều đặn vang lên, như là không có gì xảy ra.
Máy bay vòng trở lại, lần này chúng kéo cả bầy, bốn phương tám hướng đều có tiếng rít. Bốn quả pháo sáng nở bung. Cả bến sông trắng rợn, có thể nhìn thấy mấy khúc củi khô nổi lềnh phềnh trên sông. Đoàn xe tải mất dạng như lặn xuống đáy sông, cả hai hàng đùi con gái cũng không còn. Bây giờ chỉ còn Hoàng và cô gái nằm phơi trên bến. Cái áo cô gái bị bung ra tơi tả nhầu nát, lấm láp bùn và máu. Lồ lộ bộ ngực non, vun lên sáng ngời dưới ánh sáng trắng bốn ngọn pháo sáng cháy rừng rực giữa trời.
Máy bay quần đảo chừng hai mươi phút, đèn pháo sáng tắt chúng cũng lủi rất nhanh. Từ các hốc tối của bến sông, người ta ào ra chạy rần rật, la hét, gọi nhau ầm ĩ. Một người túm cổ áo Hoàng nhấc lên, đó là một cô gái to đùng, lùn tịt. Chưa chết à? Cô gái buông Hoàng vồ tới cô gái đã chết. Con Lương chết rồi bay ơi!
Có hơn chục cô gái cùng chạy tới. Người khóc lóc, kẻ lay gọi nhí nhéo, rối mù. Hoàng ôm cái đài lừ lừ nhìn các cô Thanh niên xung phong đang ôm xác cô Lương đi về phía bến phà ngầm.
Răng anh ni lại nằm đây? cô gái lùn tịt cất tiếng Ồm Ồm. Qua ánh đèn pin hạt đỗ, lộ ra ánh mắt khả nghi. Tôi thấy cô đó chết, tôi gọi nhưng không ai nghe. Lái xe hay phụ xe? Hoàng cứng họng. Đi mau lên! Xe đang đợi đó kìa! Hoàng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả! Đi đi! Bỏ xe chạy té khói, còn ngồi đó hả! Cô gái lùn tịt, chắc chắn là chỉ huy rọi đèn thẳng mặt Hoàng. Đưa ông này về xe mau!
Ba bốn cô gái túm cổ áo lôi Hoàng dậy, họ vừa đẩy vừa xốc nách anh, mau chóng nhét anh vào cabin xe tải đang nằm trơ lại một mình bên này sông, dưới tán cây gì như cây cùa. Hoàng ngồi lọt thỏm trong cabin không người lái, không biết nên nhảy đại xuống chạy biến đi hay cứ đổ lỳ, muốn ra sao thì ra.
Nổ máy cho xe chạy đi, ô anh này lạ chưa! Các cô gái đập cửa xe thình thình. Mau lên! Máy bay tới đó tề! Tôi không phải lái xe! Hoàng suýt thú nhận cho xong rồi nhảy ra khỏi cabin, anh chưa kịp mở mồm bỗng có tiếng đàn ông phía đuôi xe. Đây đây! Tôi đây! Tiếng đàn ông hồ hởi.
Cánh cửa xe mở toang, người lái xe nhảy vào cabin lập tức nổ máy cho xe lao xuống ngầm. Chiếc xe tải trầy trật mãi rồi cũng qua được bờ bên kia. Lúc này người lái xe mới nhìn thấy Hoàng. Đi đâu mà ngồi đây? Em về nhà. Phép hả? Vâng... Hoàng trả lời như cái máy, thây kệ hậu quả sẽ ra sao.

*

Cậu Hoàng! Đi mô ri cậu? Chị Giặt Chiếu chắn ngang lối đi. Sau lưng chị là ngôi nhà tranh hai gian một chái, có lẽ là nhà chị. Đây là xóm Trầu! Thế quái nào mình lại lạc lối vô đây? Em đến thăm chị đây. Hoàng buột miệng nói như không. Anh bỗng nảy ra ý muốn vào thăm nhà Chị Giặt Chiếu. Ý muốn không cưõng được, như có ai kiên quyết đẩy lưng Hoàng bước qua cánh cổng tre cũ nát mọc đầy hoa giấy.
Rứa à, mời cậu vô nhà. Chị Giặt Chiếu tủm tỉm, có vẻ chị không tin lắm. Rồng đến nhà tôm! Rồng đến nhà tôm! Oa chà... Chị Giặt Chiếu vội vàng tùa hết cốc chén bát đũa ngổn ngang trên chiếc chõng tre. Nhà tui không có khách, Tết cũng không có ai vô, cậu Hoàng thông cảm.
Chị Giặt Chiếu phủ tấm chiếu hoa còn mới lên chõng tre. Oa chà, nhà văn Huy Hoàng đến nhà con gái ông Mẹt Lân... thiệt vinh dự... Mời cậu ngồi. Chị cứ mặc em. Hoàng ngó quanh nhà. Không có gì gọi là tài sản, ti vi không có, xe đạp cũng không nốt.
Khung ảnh treo trên vách có tấm ảnh một người lính nom hao hao giống Xê Trưởng. Xê Trưởng thật, tấm ảnh chụp lúc ông đeo lon hạ sĩ trẻ măng như chú thiếu sinh quân. Cái mặt Trạng Lợn không lẫn vào đâu được.
Đây là anh Xuyến có phải không chị? Dạ, chồng tui đó cậu. Hoàng lặng người. Sao đời lắm chuyện éo le đến thế này?
Uống nước đi đã cậu, chuyện đời dài lắm. Chị Giặt Chiếu đặt bát nước chè xanh vào tay Hoàng. Anh Xuyến quê Nghệ An, gặp chị ở đâu? Dạ ở đây. Tim Hoàng đập mạnh. Xê Trưởng về đây... làm gì ạ? Dạ về đây tìm cậu đó. Hoàng cúi gầm mặt không dám hỏi gì thêm nữa. Anh Xuyến tìm cậu không ra lại tìm thấy tui. Chị Giặt Chiếu hớn hở. số trời run rủi mà cậu. Chị cười hi hi. Cuối năm bảy hai tụi tui làm đám cưới...
Thế là đã rõ, cuộc đào ngũ bất ngờ của thằng Béo và sau đó là Hoàng đã buộc Xê Trưởng lặn lội về đến tận đây. Việc truy nã Hoàng bất thành. Thằng Béo đã chết, Hoàng trốn đi đâu không dấu tích. Cuối năm 1972 Xê Trưởng được lệnh lùng sục Hoàng, ông về tận Thị Trấn Ninh Giang. Ba Hoàng đã mất, Xê Trưởng không biết hỏi ai. Không hoàn thành nhiệm vụ truy nã Hoàng, bù lại Xê Trưởng đã lấy được vợ.
Vì lấy vợ sinh con Xê Trưởng đã ở lại đây hay là vì lệnh truy nã hãy còn nguyên giá trị? Đối với Xê Trưởng mệnh lệnh cấp trên là bất khả biến, anh chưa bao giờ từ bỏ một việc gì trừ khi cấp trên ra lệnh từ bỏ.
Có thể bây giờ Xê Trưởng vẫn chờ Hoàng, mới nghĩ thế anh đã sởn gáy.
Hoàng rời khỏi nhà Chị Giặt Chiếu lên bến đò Vôi qua sông Ninh. như đạo chích vừa thuổng đồ, anh vừa đi vừa chạy vừa ngoái lại một mạch thẳng tới ga Minh.
Ga xép vắng hoe, chỉ mình Hoàng đợi tàu. Còn hai giờ nữa tàu mới về, Hoàng chui vào bụi chàng nàng tránh nắng, áy náy mãi việc anh bỏ chạy khỏi nhà Chị Giặt Chiếu không biết đã kịp chào chị lấy một câu hay không.
Hoàng không sợ phải đối diện với lệnh truy nã, thà thế một lần cho xong còn hơn ôm lấy nỗi hổ thẹn mấy chục năm trời. Anh sợ bắt gặp cái nhìn vừa khinh bỉ vừa thương hại của Xê Trưởng.
Hai mươi ba năm trước ở bến Son, nếu không bị các cô gái Thanh niên xung phong bất ngờ đẩy lên cabin xe tải, rất có thể Hoàng sẽ ôm cái đài Orionton của Xê Trưởng quay trở về đơn vị. Nếu vậy sẽ chẳng có gì xảy ra hết. Không có lệnh truy nã tồn đọng hơn hai chục năm, Xê Trưởng không lấy vợ sinh con ở quê Hoàng, buộc anh phải vội vàng bỏ chạy khỏi nhà Chị Giặt Chiếu... Sự đời thật lắm nỗi éo le.
Hai mươi ba năm trước Hoàng đã gặp may. Người lái xe có vẻ dễ tính, anh ta thích có người ngồi cùng cho đỡ buồn ngủ. Hoàng mừng quá. Thôi kệ, về nhà mấy ngày thì đã sao. Mình đâu phải lính trong biên chế, giả có đào ngũ chắc cũng chẳng việc gì. Về mấy ngày rồi trở lại, cùng lắm Xê Trưởng cặc lọ vung vít chứ chẳng đụng đến đâu. Cứ nói phét chạy đuổi theo thằng Béo bị lạc. May có dân chỉ đường mới trở lại được. Lính tráng lạc rừng là chuyện cơm bữa, Xê Trưởng không tin cũng buộc phải tin.
Hoàng dựa hẳn vào ghế, lim dim mắt nghe người lái xe luyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất. Anh ta nói chẳng có nội dung gì, chủ yếu cho qua con buồn ngủ. Chạy sáu ngày chưa được một giấc cho ra hồn đây. Tao quê Hà Tây, mày quê đâu?... Tao tên Chiến. Cái nước mình lạ lắm, có cả trăm ngàn thằng tên Chiến, chán mớ đời. Các cụ nhà mình máu me lắm cơ, cứ chiến rồi chiến, làm như đéo chiến đéo ra hồn người hay sao ấy. Bực cả mình.
Lính tên lửa à? Sướng bỏ mẹ còn kêu gì nữa! Tao nghe nói lính tên lửa sướng nhất làng, cá thịt đớp thối mồm thì thôi, đúng không? Cánh lái tụi tao cực như chó, suốt ngày chạy rông, mòn đít sụn lưng được cái gì đâu. Được cái gái gẩm ê hề, ăn uống thoải mái. Chỉ có thiếu ngủ mày à. Bây giờ dừng xe là tao ngủ liền. Hay mày ngồi vào đây tao tập cho, lái giùm tao một chút? Ngồi vào đây, dễ thôi mà. Thằng này sao thế nhỉ! Tao tưởng thanh niên thì đứa nào cũng máu lái xe chứ. Ngồi vào đây đi, ơ kìa!...
Hoàng thiếp đi từ lúc nào. Tiếng người lái xe nheo nhéo bên tai đã kéo cụp mí mắt anh ríp lại. Đói, ừ đói. Mùi thịt chó thơm lừng. Chỉ có thịt chó Cu Le mới sực nức mùi lá sả thế chứ. Buổi chiều mình tới nhà Cu Le có thấy thịt chó không nhỉ? Không. Quán dẹp lâu rồi, ông Cu Le ngồi dúm dó ở ngạch cửa. Thủy Linh bỏ nhà ra đi bốn ngày trước khi mình trở lại. Tuởng đi đâu ai dè mò về Xóm Cát.
Phải rồi, về Xóm Cát! Chuyến này về ngay Xóm Cát. Chắc chắn Thùy Linh đang ở đấy. Thế mà mình không nghĩ ra! Mình sẽ về Xóm Cát sống với Thùy Linh, sống như vợ chồng, sống như vợ chồng... a ha ha thật tuyệt vời!
Cái thằng này sao thế? Anh Chiến quay mặt hỏi. Em chiêm bao thấy thịt chó. May rồi! Anh Chiến đập đùi đánh đét và lại luyên thuyên. Thấy thịt chó là may đó em ạ. Chuyến này chắc chẳng việc gì. Hầy, nếu xe cộ không cà rật cà tàng khoảng hai ngày nữa sẽ về tới Thanh, Ở Thanh tao dấm sẵn một con ngon lắm. Con gì à?... ha ha ha...Thằng này ngu. Đàn bà chứ con gì. Nạ dòng thôi nhưng ngon lắm, trắng như trứng gà bóc, mông vú đề huề, mới hai chín tuổi thôi nhá, ngon cực!...
Mày làm một đêm được mấy cái? Tao quất được chín cái, thật đấy. Được rồi, khi nào về Thanh tao quất cho mày xem. Chim chóc mày thế nào, khả dĩ không? Xem mờ!... Hề hề, được một mẩu thế này thì làm ăn cái gì em, gái nó tát cho vỡ mặt.
Đây là đâu hả anh? Hoàng nhóng cổ qua cửa. Trời tối quá, chỉ thấy những đụn cát lờ mò như đã vào đất của huyện Tuy. Còn ba cây nữa tới đèo Ngốt. Thôi chết rồi! Cái gì? Quá rồi! Cho em xuống đây.
Hoàng nhảy đại xuống, suýt nữa thì quên cái đài. Anh Chiến ném cái Orionton cho Hoàng. Té ra mày đi phép thật à? Phép tắc gì mà không mang vác gì cả, chỉ độc mỗi cái đài?... Hay là đào ngũ hả em?... ừ thôi, đào ngũ quách đi mày ạ. Mày yếu chảy nước ra thế kia, đánh đấm cái gì!
Em đi đây! Hoàng ôm đài chạy ngược trở lại. Có lẽ đã quá nửa đêm. Tối quá, không nhìn thấy gì cả. Ba cây phi lao men đường, nơi từ đó Xê Trưởng đã dẫn đoàn xe rẽ vào Xóm Cát, không biết ở đâu? Có khi bom phạt trụi rồi cũng nên. Chẳng thấy quái gì cả. Phải nằm chờ đến sáng, cứ lọ mọ đi kiểu này hết đêm cũng chẳng tìm ra, vừa mất công vừa tốn sức. Hoàng tụt xuống vệ đường tìm một đám cỏ mượt, nằm kê đầu lên cái đài đánh một giấc.
Hoàng nhắm mắt chừng mươi phút. Khó ngủ quá, cứ chập chà chập chờn hệt như đang ngủ ngồi trên xe. Đói quá không ngủ được, mùi cơm nếp sực lên từ cái dạ dày rỗng rất khó chịu. Ngủ đại qua đêm, sáng mai thế nào cũng kiếm được cái ăn, còn mấy tiếng nữa chứ bao nhiêu. Mai vào nhà dân, gạ bán cái đài, chí ít cũng được ba trăm đồng, tha hồ ăn. Có khi phải sắm vài bộ cánh thật oách cho Thủy Linh lác mắt. Mua cho Thùy Linh cái gì nhỉ? Chẳng biết mua gì, ừ thôi, mua gì chẳng được, ngủ đi, ngủ đi đã....
Có tiếng máy bay, chúng đang thả pháo sáng. Kệ chó nó, không việc gì đến mình. Hoàng không thèm mở mắt, không thèm nhổm dậy ngay cả khi có tiếng rốc két nổ rất đanh và tiếng máy bay rít chói tai. Chắc bọn bay đêm thả bừa bom đạn cho nhẹ gánh. Mỹ cũng như ta thôi, lính tráng giống nhau tất, giờ này chẳng đứa nào thiết đánh nhau. Yên rồi. Biết ngay mà, chỉ một quả rốc két và biến. Bây giờ chắc chắn ngủ được đây. ừ, yên tĩnh quá nhỉ! Mát nữa, giờ này gió biển đang lên. Ai bảo màn trời chiếu đất là cơ cực nào?
Mau lên! Cả một xe mì chính! Hoàng ngóc đầu dậy. Trên đường có năm sáu đàn ông đang chạy, họ mang cả đòn càn gióng gánh. Hai người khiêng một bao tải chạy ngược lại. Phía trước một quầng lửa đỏ Ối đang bốc lên. Xe cháy! Xe của anh Chiến cháy rồi. Ngọn lửa liếm sáng cả một khoảng trời đen.
Mau lên, không máy bay quật trở lại! Mấy người đàn bà léo nhéo. Hoàng vọt lên đường cái quan, anh chạy thục mạng về phía có quầng lửa. Chiếc xe tải cụt đầu, cái đầu máy rời ra bốc cháy ngùn ngụt. Có đến mấy chục người dân đang bu bám trên thùng xe, họ tranh cướp nhau từng bao mì chính, ném xuống đất cho người nhà. Được bao nào lập tức có người bốc chạy đi ngay.
Lái xe đâu? Hoàng túm tay một thanh niên hỏi như quát. Biết mô. Anh thanh niên giật phắt khỏi tay Hoàng, nhảy đại lên thùng xe. Hoàng chạy về phía đầu xe đang bốc cháy. Người đàn ông dang tay chặn Hoàng. Đừng! Xe sắp nổ, mất mạng chừ! Lái xe đâu? Biết mô. Chắc chết cháy rồi! Đó cà! Một người kêu lên. Người đàn ông tụt xuống vệ đường. Hoàng nhìn thấy rõ ràng cặp chân bị phạt đến tận háng nằm chỏng cho trên đám đất cày ven đường.
Cụt đến tận háng, sống làm răng được! Người đàn ông ôm cặp chân lên ném xuống trước mặt Hoàng, ông lật đật quay lại đỡ lấy một bao tải mì chính, hăm hở vác chạy ù đi. Hoàng ngồi yên trước cặp chân, máu rỉ đen, vón cục ở chỗ bị phạt. Anh Chiến chắc chết thật rồi. Nửa phần thân thể còn lại của anh đã cháy rụi cùng cái đầu xe.
Chạy đi! Máy bay quật lại rồi! Đám người táo tác. Máy bay quật trở lại thật. Người trên thùng xe tranh nhau nhảy xuống, chạy rần rật. Hoàng ôm cặp chân anh Chiến, cặp nách cái đài bỏ chạy theo đám người. Được một quãng Hoàng đứng lại thở, không biết nên ném cái đài hay bỏ lại cặp chân cho đõ vướng. Máy bay chỉ bay qua, chắc chúng thừa biết ở đây chẳng còn gì. Đám người chạy đâu hết cả, không biết họ rẽ vào đâu mà mất dạng nhanh thế.
A, ba cây phi lao! Ba cây phi lao chỗ rẽ vào Xóm Cát vẫn còn, chúng như mọc ngay lên trước mặt Hoàng. Anh chạy đến, thả cả cặp chân và cái đài, ngồi tựa gốc phi lao nhìn về Xóm Cát. Không thấy gì, chỉ thấy một đốm đen lờ mờ nổi lên trên trảng cát. Cây đa! Chắc đó là cây đa. Rõ là cây đa, từ đây đến đó chỉ chừng năm cây số cát chứ bao lăm.
Hoàng nhớ khi đó chừng ba giờ sáng. Anh đào hố chôn đôi chân của anh Chiến rồi ôm cái Orionton đi thẳng về Xóm Cát, chính thức trỏ thành kẻ đào ngũ.
Chẳng ai biết chuyện này, mãi tận bây giờ cũng chẳng ai biết trừ Xê Trưởng và đồng đội của Hoàng. Những người lính Cl- D3 của Hoàng ngày ấy giờ đây kẻ còn người mất. Những ai sống sót qua cuộc chiến ít bận tâm tới việc Hoàng có đào ngũ hay không. Gặp nhau ôm nhau mừng cho nhau đã thoát chết, chẳng ai muốn nhắc lại chuyện cũ làm gì. Tất nhiên Xê Trưởng sẽ không như vậy. Rất khó để cho Xê Trưởng bỏ qua cái tội ghê tởm nhất, đáng khinh bỉ nhất của người lính ấy là tội đào ngũ.
Tàu đến! Tàu đến! Bảo vệ ga tuýt còi. Mấy chục người tay xách nách mang chạy ra chầu chực ngay lối tàu về. Hoàng chui ra khỏi bụi chàng nàng hăm hở chạy tới. Tàu xinh xịch vào ga. Úa, sao tàu vào Nam? Hoàng túm lấy cô gác ghi hỏi. Cô nhìn Hoàng như nhìn một thằng ngu, tuy vậy vẫn trả lời tử tế. Tàu S4 chạy vào Nam, hai giờ chiều mới có tàu S3 chạy ra Bắc, anh vào xem bảng giờ tàu.
Hoàng ngó người. Hóa ra anh đã ngủ một giấc từ trưa hôm qua đến sáng hôm nay. Lỡ một chuyến tàu, có đợi chuyến khác không đây? Mẹ khỉ, tức thế không biết!