SƯƠNG MÙ, ẩm và lạnh, đang ập xuống. Lester tiếp tục vứt mấy khối đá xung quanh hắn, y như một con chó đang tìm khúc xương. Ngoài những khối đá, hắn lần lượt bươi ra được sỏi, một cái ống cũ bị rỉ, một khúc cây. Những vật này va vào Adams, khiến hắn chửi rủa ầm ĩ: - Đồ thô lỗ, phải cẩn thận chứ! Huganay quát. Peter và Hannibal, vẫn bị Adams giữ chặt, cũng đang nhìn mà không làm gì được. Hai thám tử cay đắng nghĩ đến những kế hoạch sắp thành công của mình đã bị bọn trộm làm tiêu tan. - Tất nhiên là tôi đã giải được phần đầu bức thông điệp của Silver, Huganay nói. Nhưng tôi không nhận dạng được nghĩa trang. Do gấp gáp, nên tôi gọi điện thoại đến phòng du lịch, và họ đã chỉ dẫn cho tôi một nghĩa trang có địa chỉ là 222 đường Baker. Tôi vội vàng chạy đến. Thật là đúng lúc. - Lester ơi, anh hãy thử phía bên kia xem sao - Huganay nói. Silver bị bệnh mà, ông ấy không thể nào đào sâu như thế đâu. Lester tuân lệnh. Ngay sau đó, hắn đắc thắng kêu lên và kéo về mình một cái hộp nằm dưới một khối đá to đưa cho Huganay. - Hộp của ông đây, thưa ông chủ. - A! Huganay chỉ nói vậy. Hắn cầm lấy cái hộp kim loại dài và dẹp. Trên nắp có ổ khóa. - Đúng kích thước - tên trộm bình luận. Giỏi lắm Lester à! - Đó là cái hộp mà ông Silver giữ dưới gầm giường, - Hanmbal buồn bã thì thầm vào tai Peter. Trong khi đó, Huganay lấy một cái kềm thật to cắt đứt cái thanh giữ kín nắp hộp. Khóa rớt xuống đất. - Chỉ nhìn một chút thôi - Huganay nói nhỏ. Không thể nào phơi tác phẩm trong sương mù như thế này... Hắn mở hộp ra và kêu lên một tiếng giận dữ. Lester tiến lại gần để xem cái gì khiến hắn tức tối như vậy. Adams cũng lại gần, kéo theo Peter và Hannibal. Huganay hổn hển nói: - Không có gì trong hộp cả. Chỉ có mẩu giấy ghi: “Tiếc quá, anh bạn thân mến à. Anh đã nghiên cứu chỉ dẫn không đúng rồi". - Đi thôi, Babal ơi! Peter thì thầm khi cảm thấy vòng siết của Adams lỏng đi. Peter nhảy sang một bên. Do bị tên Adams nắm bằng tay trái, nên Peter thoát được. Còn Hannibal không thoát ra được. Cú giật mạnh đến nỗi Peter ngã xuống đất. Adams quay sang Peter, vẫn kéo cổ tay Hannibal. Bàn tay Peter chạm phải cái ống rỉ dài, mà Lester đã vứt ra lúc nãy. Peter cầm lấy ống, ngồi dậy, đập một cái mạnh vào vai Adams. Hắn đau đớn la lên và thả Hannibal ra. Tay vẫn cầm vũ khí, Peter nắm lấy tay Hannibal lôi bạn vào đám sương mù dày đặc nhất, về hướng lùm cây bạch đàn. Trong nháy mắt hai thám tử biến mất khỏi tầm nhìn bọn trộm, bỏ lại đằng sau tiếng la hét nhốn nháo. - Chỉ cần hai giây là chúng bắt kịp bọn mình, Peter thì thầm. Xe tải phía kia kìa. - Làm sao cậu biết? Hannibal hỏi, vì đối với cậu mọi phương hướng bị lẫn lộn trong sương mù. - Mình biết. Peter trả lời ngắn gọn. Hannibal tin ngay, Peter nổi tiếng là định hướng rất tài. Ngay cả trong đêm tối Peter vẫn biết đi đúng đường, trong khi Hanmbal dễ bị lạc. - Này, Peter nói. Các cây trồng đều đặn từ đây đến ngả bọn mình đã vào. Cậu hãy nhảy từ cây này sang cây kia. - Mình sẽ lạc mất - Hannibal buồn rầu nói nhỏ. - Mình rất muốn đi cùng cậu, nhưng mình phải đánh lạc hướng mấy tên kia. Cậu cứ việc chạy từ cây này sang cây tiếp theo. Mỗi lần cậu sẽ nhìn thấy dấu chấm hỏi gạch dưới mũi tên, và cậu sẽ biết phải đi theo hướng nào. Trước tiên cậu đi ngả này đi. Peter đẩy vai Hannibal, đồng thời nhảy sang hướng ngược lại. Sau đó cậu la lớn lên cho bọn cướp nghe: - Babal ơi, theo mình! Hướng này này… Giọng nói của ba tên đuổi theo đang tiến lại gần Hannibal giờ lại xa dần đi. Thám tử trưởng, đầu gối bị trầy xước, chạy tiếp đến chỗ một lùm cây. Ở đó ánh sáng mờ nhạt đến nỗi tưởng như đang ở dưới nước. Cách hai mét, chỉ thấy từng cuộn sương mù màu xám đang dịch chuyển. Hannibal dò xét những thân cây xung quanh. Trên một cây cậu nhìn thấy dấu chấm hỏi bằng phấn xanh dương có mũi tên chỉ đi hướng trái. Cuối cùng, thám tử trưởng ra được tới bức tường phía ngoài. Một hình dáng mờ ảo đang cúi xuống từ trên cao bờ tường. Hình bóng này chắc chắn là của người sống và Hannibal hoảng sợ lùi ra sau. - Mình là Peter đây mà! Peter thì thầm. Cậu đưa tay đây và leo lên. Hết sức nhún nhường - và phải thừa nhận rằng sự khiêm tốn không phải là tính trội nhất của Hannibal. Thám tử trưởng để cho thám tử phó giúp mình trèo qua tường và vượt qua sương mù đến chiếc xe tải. - Sao? Konrad hỏi. Hai thám tử leo lên xe và thậm chí không còn sức để trả lời. - Đi về… Hannibal nói nhỏ ngắn gọn. Konrad mỉm cười. - Nhất trí thôi Babal à! … Konrad thận trọng chạy về hướng đông. Sau đó anh quẹo sang hướng bắc để về Rocky.