Hạ An mở cửa bước xuống, cô thấy ngẩn ngơ khi nhìn ngôi biệt thự trước mặt và như không tin vào mắt mình cô quay lại khều tay Tính:
- Đây là nhà anh Thuận hả?
- Đúng.
- Thật đấy chứ? Hay là ảnh mượn nhà bạn bè làm sinh nhật?
- Em hỏi nghe tức cười quá, cứ tin đi, nhà nó đấy.
- Không lẽ anh ấy quý tộc như thế? Thế mà em cứ tưởng
Tính vỗ nhẹ vai cô:
- Dẹp mấy cái thắc mắc đó đi, gặp nó rồi nói sau.
Hạ An vẫn còn ngỡ ngàng:
- Nhưng tại sao anh ấy như thế mà lại đi làm như thế?
- Thôi bây giờ mình vô đi - Vừa nói Tính vừa kéo tay cô vào.
Cô đi theo anh mà mắt vẫn nhìn dáo dác hai bên và cô càng ngạc nhiên hơn khi bước vào phòng khách lộng lẫy. Cô thật không tin nhà Thuận lại sang trọng như thế.
Hạ An thấy lác đác vài người khách nhưng chủ nhân thì chưa thấy. Cô đưa mắt nhìn quanh nhưng chả thấy ai quen, ngay cả người trong công ty cũng không có. Hạ An chợt thấy một chiếc xe chạy vào đậu trong sân, rồi ông giám đốc của cô bước xuống, đi theo sau còn có một người đàn bà tướng tá sang trọng lịch lãm. Hai người có vẻ tự nhiên như ở nhà mình.
“Chẳng lẽ Thuận lại mời cả hai người lớn tuổi này, họ đâu có hợp với giới trẻ”. Trong khi Hạ An còn đang ngơ ngẩn thì ông giám đốc đi về phía cô. Cô và Tính vội đứng dậy chào, ông có vẻ thân mật và quay sang người phụ nữ:
- Cháu nó là Hạ An đó.
- Vậy sao? - Bà ta nói với vẻ ngạc nhiên.
Mặc dù rất lịch sự, nhưng bà ta vẫn không cưỡng nổi con mắt tò mò khi quan sát Hạ An với vẻ chăm chú và vịn nhẹ tay cô:
- Cháu nhìn hiền lắm, cháu đến lâu chưa? Thằng Thuận đâu? Khách tới rồi mà không thấy nó đâu cả?
Người phục vụ lễ phép:
- Dạ, cậu ba còn bận tiếp khách trên phòng.
Hạ An quay sang nhìn Tính dò hỏi, khi hai ông bà vừa đi khuất, cô hỏi Tính:
- Vậy là sao anh Tính? Chẳng lẽ ông bà ấy là ba mẹ anh Thuận?
- Thì em đã thấy rồi đó.
- Vậy mà anh ta chẳng nói gì với em cả, anh ta coi thường em lắm, em về.
Cô mím môi đi nhanh ra cửa, Tính vội chạy theo giữ lại:
- Đừng làm vậy An, ở lại đi.
- Em không thèm - Hạ An nói và vẫn đi nhanh, hoàn toàn không để ý mọi người đang nhìn cô.
Tính vẫn chạy theo cô ra sân.
- Đang dự sinh nhật nó mà em bỏ về kiểu này em làm nó buồn lắm đó, em vào đi An.
- Em không thèm, bạn bè mà phải giấu nhau vậy sao, trong khi anh ta biết tỉ mỉ về em mọi chuyện?
- Anh thấy chuyện đó đâu đáng giận, thì bây giờ em biết rồi đó.
- Đợi tới bây giờ mới biết, làm như là ban cho em vinh hạnh vậy. Nếu là anh anh có tự ái không?
Tính lắc đầu:
- Anh thấy đâu có gì, chuyện như vậy mà em tự ái thì anh thật không hiểu nổi.
Hạ An không trả lời, ra đến ngoài cổng cô quay lại:
- Anh trở vô đó đi, khỏi đưa em về mất công.
- Đừng làm vậy An.
Anh kéo tay Hạ An nhưng cô vùng ra một cách dứt khoát, ngay lúc đó Thuận từ nhà đi ra:
- Đi đâu vậy An?
Tính quay lại:
- Cổ định về đó.
- Sao lại về? - Thuận nói một cách ngạc nhiên.
Hạ An hằm hằm nhìn anh ta:
- Tự anh biết đấy.
- Biết gì? - Thuận nhíu mày, anh chăm chú nhìn vào nét mặt đang giận của An, rồi kêu lên - An giận phải không?
- Mặc kệ tôi.
Cô bỏ đi ra đường. Thuận chạy theo chặn lại:
- Trở vào đi An giận gì ngày mai mới nói, về như vậy kì lắm.
Tính cũng đi tới, giọng nghiêm lại:
- Em đừng như vậy, trẻ con lắm. Làm vậy không thấy kì sao? Chuyện như vậy mà cũng giận, em vô lý lắm - Và anh bước tới kéo tay An.
Cử chỉ của anh làm An cảm thấy lố bịch nếu cứ giằng kéo. Cô kêu lên:
- Để em đi, đừng có kéo.
- Biết thế là tốt - Tính buông cô ra.
Khi cô trở vào, cô cảm thấy hơi quê khi thấy mọi người nhìn mình. Thế là cô trốn tuốt vào góc phòng nơi có mấy chậu kiểng che khuất. Còn Thuận thì đi tới đi lui tiếp khách, thỉnh thoảng cũng ghé ngồi với cô một chút. Anh ta cũng muốn kéo cô ra ngoài chơi, nhưng thấy vẻ mặt còn giận của cô nên cũng chiều theo cơn ngông kì cục ấy.
Khi khách đã về hết. Thuận đề nghị đưa Hạ An về. Vẫn còn giận nên cô lắc đầu ngay. Thuận đưa mắt sang Tính ra hiệu. Tính cười kín đáo rồi nói:
- Để thằng Thuận đưa em về, nếu không đi taxi chứ anh không đưa đâu.
Hạ An nổi sùng lên:
- Anh đừng thách em.
Cô định đi ra cửa nhưng Tính đã chặn lại:
- Giận gì thì hỏi đi, chứ em tức kiểu này coi chừng cả đêm không ngủ đó - Nói rồi anh ta bỏ về trước.
Thuận nói ngọt ngào:
- Khuya thế này đi taxi không tiện đâu, để tôi đưa về vậy. Đồng ý không?
Hạ An lườm anh ta một cái rồi đứng lên với vẻ đồng ý. Mãi đến khi về đến nhà cô cũng không nói tiếng nào. Thuận nói như dặn:
- Chiều mai tôi đến đón, đừng bỏ về trước nghe.
Hạ An vẫn lặng thinh đi vô, nhưng khi anh ta đi rồi cô lại ngoái đầu nhìn theo. Hôm nay Thuận vẫn như mọi ngày, nhưng cái nhìn của cô đối với anh ta thì khác, anh ta là con của ông giám đốc nghiêm khắc. Thật lạ lùng, không biết anh ta còn những bí mật gì khác nữa không?
Tại sao nhà có công ty mà phải ra ngoài làm mướn cho người ta vậy? Mà lại làm một trợ lí bình thường, anh ta có điên không?
Hôm sau Hạ An đi làm với tâm lí ngán ngẩm hình như cô sợ sếp của mình. Cô dè dặt hơn khi vào phòng giám đốc. Mặc dù ông ta vẫn cư xử như hàng ngày, nhưng cô vẫn không thoát khỏi tâm lí lo sợ.
Thế nhưng đến chiều khi gặp Thuận cô hoạnh hoẹ ngay:
- Tại sao trước đây anh không nói cho tôi biết công ty này là của ba anh, làm sao phải giấu tôi, anh muốn thử tôi phải không?
Thuận có vẻ hơi bất ngờ, nhưng cũng bình tĩnh đỡ đòn:
- Lúc trước cô không biết, nhưng bây giờ đã biết rồi đó.
- Nhưng không phải tự anh nói, nếu không có buổi sinh nhật đó, có phải anh đã tiếp tục giấu tôi?
- Nói bậy, tại sao tôi lại không dám, chỉ có điều là chưa nói chứ không phải là không nói.
Hạ An phẩy tay:
- Nói cách nào cũng vậy thôi, thế sao lúc đầu anh không nói là ba anh, hèn chi...
- Thế nào?
- Tôi nhớ rồi, hèn chi lúc mới đến anh có vẻ ngang nhiên như nhà mình - Nhớ lại lúc đó tự nhiên An càng tức hơn - Lúc đó ai cũng biết còn tôi thì chẳng biết gì cả, thậm chí họ trêu chọc cũng không biết gì luôn. Mà hỏi thì anh nói không biết, thật là lố bịch.
- Ai lố bịch?
- Tôi chứ ai.
- Không đến nỗi như vậy đâu, tại cô tưởng tượng đó thôi.
- Nhưng tại sao anh lại giấu tôi?
Cách nổi giận của cô làm Thuận hơi nao núng.
- Nếu tôi cố tình giấu thì cô không biết đâu, mà tôi thật sự không hiểu tại sao chuyện đó lại làm cô bực mình đến vậy.
Hạ An la lên:
- Như vậy mà không giận à? Nếu tôi có thái độ mập mờ như vậy anh có tự ái không?
Thuận thẳng thắn:
- Chắc cũng có, nhưng tại sao cô không hỏi lí do vì sao tôi giấu cô?
-Thì hỏi rồi đấy, nhưng nãy giờ anh có chịu nói đâu.
- Nếu tôi kể hết chuyện của tôi liệu cô có dám chơi với tôi nữa không?
Hạ An nhìn Thuận:
- Bộ anh có gì ghê gớm lắm hả?
Thuận hỏi gặng:
- Trả lời câu hỏi của tôi trước đi.
Hạ An vô tình lặp lại câu hỏi lúc nãy. Thuận trả lời:
- Chả có gì ghê gớm, nhưng không hiền như cô tưởng.
- Anh mà hiền...
Thuận chợt cười:
- Không phải hiền, nhưng cũng không được tốt như cô nghĩ.
- Anh giết người chắc?
- Nói nghe ghê quá, tưởng tượng cái gì vậy?
- Thế thì còn gì ghê gớm, tôi thật không nghĩ ra.
- Không có gì ghê gớm, nhưng sợ cô sẽ dị ứng.
Hạ An nhăn mặt:
- Anh nói ra đi, tôi ghét nhất trò lấp lửng.
- Trước đây tôi không dám nói cho cô biết về thân thế của mình vì sợ cô tò mò và sẽ điều tra từ nhân viên trong công ty ba tôi, vì chuyện của tôi mọi người đều biết.
Tự nhiên Hạ An buột miệng:
- Có giống anh Phong không?
- Khác nhau xa lắc.
Hạ An thở nhẹ:
- Nếu không giống chắc cũng không có gì ghê gớm lắm đâu, tôi sẽ không nghỉ chơi với anh đâu, đó là chuyện gì vậy?
- Trước tiên tôi sẽ nói lí do tôi không làm việc cho công ty nhà tôi.
- Đúng đấy, tại sao thế, hôm qua tôi thắc mắc chết đi được.
Thuận nhún vai:
- Tại ông già không cho, cách đây hai năm ổng tống cổ tôi ra khỏi công ty, nếu không có sư phụ chắc tôi còn thất nghiệp dài dài.
- Sư phụ anh là anh Tính à?
- Có gì làm cô không hài lòng?
- Hứ, đi với ma thể nào cũng mặc áo giấy.
Thuận bật cười:
- Không ngờ cô ghét anh Tính như vậy.
- Không ghét, nhưng dị ứng.
- Thế cô có dị ứng với tôi không?
- Còn tùy thành tích của anh, rồi sao nữa, anh kể tiếp đi.
Thuận ngồi im, An không thấy anh ta nói gì cô sốt ruột:
- Sao anh không nói?
- Cô mà là công an chắc không ai dám giấu chuyện của họ.
Hạ An rên rỉ:
- Trời ơi là trời tôi ghét nhất là tâm lí tò mò. Thế mà anh cứ úp úp mở mở làm tôi tức không chịu nổi.
Thuận dụi điếu thuốc, anh ta có vẻ khó nghĩ:
- Nói chuyện một thời oanh liệt của mình cho người khác không phải dễ đâu, cô cứ ở đó mà thúc hối.
Hạ An hơi ngỡ ngàng, nhận ra mình hơi vô duyên, cô ngồi im. Thuận liếc cô một thoáng rồi hỏi một câu chẳng ăn nhập vào đâu:
- Làm việc với ba tôi cô thấy sao?
- Bác hơi nghiêm, nhưng cũng dễ chịu.
- Cô có biết là cô được lòng ông già không?
- Sao cơ?
Thuận có vẻ khó nói, nhưng rồi anh ta nói trơn tru:
- Trong số bạn gái cũ của tôi, ông già không ưa cô nào mà đưa cô lên làm trợ lí ngay thì cũng đủ hiểu rồi.
- Chẳng phải vì anh giới thiệu sao?
- Tôi giới thiệu thì nhằm nhò gì, chủ yếu là khả năng của cô đó.
- Vậy hả? Nhưng thôi anh kể chuyện lúc nãy đi.
- Lúc trước tôi quậy một chút, cũng đúng thôi, bà già cho tiền nhiều quá, sẵn tôi có tính hoang đàng trong người. Có thời gian tôi mê đánh bài đến độ bị ông già phát hiện, thời gian đó cũng sóng gió lắm, cho nên ông già chịu hết nổi mới tống cổ tôi ra ngoài đường.
- Đến mức như vậy sao?
- Cô có vẻ dị ứng rồi đó.
- Ơ... đánh bài thì cũng tệ thật, nhưng không ngờ anh...
- Đánh bài thì nhằm nhò gì, chuyện hậu trường của nó mới đáng nói.
- Là sao?
- Nghĩa là làm cách nào mới có tiền để đánh. Lúc đó tôi thua suốt, có gì cũng đem bán, dần dần bà già sợ không dám bao che nữa. Vòng vàng trong nhà dù bà già có giấu ở đâu cũng không qua nổi mắt tôi.
Hạ An tròn mắt nhìn Thuận, nhưng anh ta không để ý và vẫn tiếp tục cái giọng ngang ngang:
- Tôi rình bà già kĩ lắm, lần đó phát hiện ra bả giấu hộp nữ trang dưới nền nhà, tôi cuỗm sạch đem đi đánh bài, đi hết mấy ngày, khi trở về nhà thì bị ông già nện cho một trận và tống cổ ra khỏi nhà.
- Hấp dẫn quá nhỉ, rồi sau đó sao nữa?
- Thì đó, tôi bị đuổi khỏi công ty đó, chứ nếu không đâu có dịp gặp cô, chắc là duyên nợ.
- Nói bậy không à. Thế chẳng lẽ đi làm mà anh cũng có thời gian đánh bài sao?
- Thì cũng như cô vậy đó. Đang làm bỏ đi chơi, anh Phong hơi cứng nhắc một chút chứ tôi thì quá hiểu. Có lẽ trong công ty chỉ có tôi mới thông cảm với cô thôi.
Hạ An hơi mếch lòng:
- Chuyện trốn đi chơi xưa rồi mà cứ nhắc hoài, sau này tôi đã nghiêm chỉnh lại rồi chứ bộ.
- Động lực là gì vậy?
- Không có động lực gì hết, tự dưng thấy hết thích thôi.
- Còn tôi thì có đấy. Từ lúc gặp cô tôi đâm ra mất hứng chơi bài, những cái đó không nghĩa lí gì so với cảm hứng mới của tôi. Có còn nhớ lúc tôi tỏ tình không?
- Nhớ chứ.
- Cô không biết lúc đó tôi thay đổi đến độ nào đâu, tu thân đến nỗi bà già phải đi chùa lạy tạ trời phật.
- Nhạo báng thần thánh.
- Nói nghiêm chỉnh đấy. Cho nên ba mẹ tôi cảm ơn cô lắm, có điều không nói ra thôi.
Hạ An ngồi vòng tay qua gối, hơi nheo mắt như suy nghĩ. Nếu đúng như Thuận nói thì cô đã lập một thành tích đáng kể. Lẽ nào vì thích cô mà Thuận thay đổi dữ dội như vậy. Cô không biết có nên tin không đây?
Thuận liếc qua vẻ mặt trầm tư của An, anh nói bông lơn:
- Nghĩ gì đó, đang tự hỏi tôi có yêu cô không chứ gì? Tôi đã nói rồi, bây giờ thì xem là bạn thôi, đừng có hy vọng nhé.
Hạ An tức quá vô tình cô phát vào tay anh ta một cái thật đau:
- Tối ngày cứ giỡn hoài, chuyện đó mà anh cũng đem ra giỡn được sao?
Thuận ngồi thẳng người lên:
- Vậy nghiêm chỉnh nhé, nếu tôi nói trên đời này tôi chỉ yêu mình cô. Cô có tin không?
Hạ An nổi sùng bèn đứng dậy:
- Anh ở đó mà nói đùa một mình đi.
Cô ngoe ngẩy bỏ đi, Thuận cũng đi song song với cô. Anh ta làm vẻ rất vô tư như không biết cô đang giận và còn huýt sáo một bản nhạc nho nhỏ, rồi khều tay cô:
- Này đi chơi kiểu này tôi nhớ lần đầu cô hẹn tôi ở công viên, cô có nhớ không?
- Không thèm nhớ.
- Lúc đó cô trấn áp tôi như trấn áp đứa con nít, buồn cười quá.
Hạ An nhớ lại chuyện đó tự dưng cô phì cười:
- Đúng là điếc không sợ súng, con người anh ghê gớm cỡ đó, nếu biết cho tiền tôi cũng không dám nói chuyện nói chi đến hăm doạ.
Thuận cười cười:
- Này hết giận chưa?
- Xí ai thèm giận.
- Hôm qua cô làm tôi căng thẳng quá, ai ngờ cô nổi giận như vậy, nhưng dù sao kể ra như vầy tôi cũng thấy nhẹ nhõm. Tóm lại tôi thú tội xong rồi đó, thế nào?
Hạ An đứng lại nhìn anh ta cô không biết nói gì cả và tự dưng lại nhớ đến Phong. Số cô thật xui, gặp toàn những người không bình thường. Nhưng Phong thì lừa gạt cô theo cách đê tiện. Còn Thuận thì chỉ làm cho cô ngỡ ngàng. Thật không thể tưởng tượng trước đây anh ta là một công tử quậy chọc trời. Giờ đây cô phải tập làm quen với tính cách khác của anh ta, cô không biết nên vui hay nên buồn.
*
Phong đứng trên sân thượng nhìn xuống đường, anh trở lại thành phố trong tâm trạng một người sống sót sau lần chết đuối. Hai năm trời trốn tránh đã quá đủ, giờ anh muốn trở lại hoà nhập vào cuộc sống cũ chứ không muốn trốn tránh nó nữa. Anh có cảm giác mình đã thành lạc hậu và bị xã hội đào thải.
Trở lại thành phố giành lại những gì đã mất và đối diện với kẻ thù. Những ân oán xưa kia giờ sẽ được tính toán rạch ròi, trốn chạy như trước đây thì thật hèn nhát.
Hôm qua anh đã tìm đến ông Phan, đối với anh ông Phan là người duy nhất cho anh sợi dây nối liền với cuộc sống và ông đã không thẳng tay cắt đứt sợi dây đó. Dĩ nhiên Phong không thể trở lại vị trí như xưa mà anh thay vào bằng vị trí của Hạ An ngày xưa, với anh bắt đầu như thế là quá đủ.
Một tuần sau Phong đến công ty bắt đầu nhận việc. Không hiểu sui khiến như thế nào mà anh lại gặp ngay Tính ở chân cầu thang. Cũng giống như lần chạm trán trước đó bốn năm khi anh mới trở về, anh ta đứng như chôn chân tại chỗ. Phong nhếch một nụ cười và tiến đến trước mặt anh ta:
- Bây giờ mình lại gặp nhau, xin chào.
Qua phút bất ngờ, Tính trấn tĩnh trở lại, nụ cười thách thức của Phong làm anh bị khiêu khích, anh nhếch mặt lên:
- Không ngờ mày cũng trở lại, hỏi thăm một chút nhé, mày trở lại khâu nào vậy?
Giọng Phong đĩnh đạc:
- Một vị trí rất khiêm tốn, không đáng để mày bận lòng đâu, yên tâm.
- Có gì mà không yên tâm chứ, tao có làm gì bậy đâu mà không yên tâm - Anh giơ tay lên chào - Hẹn lúc nào rảnh đi uống cà phê nhé.
Tiếng cười của anh ta vang trên hành lang đầy khiêu khích và láo xược. Phong quắc mắt nhìn theo:
- Thằng khốn, rồi mày sẽ phải trả giá.
Anh tiếp tục đi lên gặp vài người nhìn với ánh mắt tò mò lẫn ngạc nhiên, anh biết rồi mình sẽ còn phải đối diện với dư luận một thời gian dài. Mặc kệ, điều anh cần là cuộc sống nơi đây.
Phong đẩy cửa vào phòng làm việc, anh bần thần một hồi. Bất giác anh đưa mắt nhìn về góc phòng và chợt nhớ lại ngày đầu anh đến đây, điều đập vào mắt anh là cô trợ lí đang loay hoay lót ổ cho con chó nằm. Và rồi khuôn mặt hãi hùng của Hạ An trong đêm liên hoan hiện về. Ánh mắt ngây thơ đầy hoảng sợ khi nhìn anh. Những ngày sống nơi xa, ánh mắt đó luôn bám theo ám ảnh anh. Trong suốt hai năm qua Hạ An là người chi phối anh nhiều nhất khiến anh luôn hổ thẹn về những gì mình gây ra. Phong lắc đầu cố xua đi những hình ảnh đó và cố gắng bắt tay vào công việc.
Sau khi ổn định được cuộc sống Phong quyết định đi tìm Hạ An, khi anh đến là lúc cô đang giỡn với chú chó Nhật ngoài sân. Vẫn là hình ảnh ngày xưa, vẫn cũng cách vô tư như ngày nào, nó không giống hình ảnh một Hạ An suy sụp buồn rầu trong trí tưởng tượng của anh.
Phong dựng xe, bần thần nhìn vào sân, bất chợt con chó chạy ra ngoài Hạ An đuổi theo và khi nhận ra người khách là ai cô khựng lại bối rối và hoảng hốt như gặp phải một điều kinh khủng. Cô định bỏ vào nhà thì Phong gọi một cách cương quyết:
- Hạ An.
Anh mở cổng và đi vào sân. Hạ An đứng yên, điệu bộ như nhìn thấy quái vật mà không dám bỏ chạy. Cử chỉ đó làm Phong thấy vô cùng buồn nản. Anh khó khăn mở lời:
- Anh mới về thành phố cách đây nửa tháng.
- Vậy hả?
- Em lúc này khoẻ không?
- Em bình thường, cám ơn anh.
- Hạ An không mới anh vào nhà sao?
- Mời anh vào nhà.
Thấy Phong định bồng con chó, cô vội cúi xuống bồng nó lên. Cô đi ra phía sau lấy nước và nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Phong.
- Anh uống nước.
- Huân có nhà không em?
- Anh ấy mới ra ngoài chắc cũng sắp về.
Trả lời xong câu đó An lặng thinh. Phong cũng im lặng, những gì anh dự định nói giờ như không còn nữa.
Anh cũng không thể thân mật như xưa hay nói chuyện xã giao với cô. Vì vậy anh lúng túng.
Hạ An gồng mình ngồi yên, cô cảm thấy thật khổ sở khi phải gặp Phong vậy mà anh ta lại tự tìm đến cô. Cô không ghét Phong, nhưng cử chỉ thiếu tự tin của anh làm cô khó chịu.... Một cảm giác không giải thích được.
Từ đó đến giờ cô chỉ cảm thấy ghét hoặc thích một người nào đó, chưa bao giờ phải trải qua cảm giác như vầy. Bây giờ vừa ghê sợ lại vừa tội nghiệp một người, cô cảm thấy thật khổ sở.
Phong cố gắng phá tan không khí:
- Sao em không đi làm ở công ty này?
Nói xong câu đó Phong mới nhận ra mình sai lầm. Anh chợt đỏ mặt. Hạ An cũng đỏ mặt tía tai cô thấy ngượng giùm Phong. Anh cắn nhẹ môi:
- Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên hỏi câu đó, chỉ là một sự quan tâm không có ác ý thôi. Em hiểu không?
- Vâng. Không khí lại chùng xuống, sự im lặng ngượng ngập với cả hai. Phong ngước lên nhìn chằm chằm vào mặt Hạ An:
- Anh biết em không thích gặp anh, cả anh cũng không dễ dàng gì để quên chuyện cũ. Lẽ ra anh không nên tìm em, nhưng chẳng lẽ để kết thúc như vầy anh áy náy lắm.
- Em không biết, em không nghĩ tới nữa.
- Vậy em quyết định mối quan hệ của mình ra sao?
- Em không biết, em có nghĩ gì đâu mà quyết định.
- Vậy em có nghĩ là tuyệt đối cắt đứt với anh không?
- Lúc trước anh bảo đã đi xa, vậy mà lại trở về đột ngột như vầy, em thật chẳng biết mình nghĩ gì nữa.
- Nhưng bây giờ anh đã quay trở về, em có nghĩ sẽ có thể bỏ qua những gì anh gây ra cho em trước đây không?
Hạ An mở to mắt, quả thật cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Phong gật đầu như hiểu ý nghĩ của cô:
- Có thể em đã quên và cũng chẳng bận tâm gì đến anh nữa, nhưng anh thì không. Sau chuyện đó anh có thể quên Mai Trân, nhưng không thể quên em.
Hạ An nhạy cảm nhận ra được ý Phong, cô xua tay rối rít:
- Không không, anh đừng có nghĩ thế, đừng có tự gán cho mình trách nhiệm với em. Em không đòi hỏi chuyện đó đâu.
- Thậm chí nếu anh quá quan tâm thì nó sẽ trở thành gánh nặng của em đúng không?
- Anh đừng nói vậy.
Phong hơi cúi đầu hai tay tỳ trán, dáng vẻ nặng nhọc, buồn chán:
- Anh hiểu ý Hạ An, An không nói ra anh cũng hiểu. Có điều bây giờ anh cảm thấy cô đơn ghê gớm, anh luôn sống trong mặc cảm bị mọi người khinh bỉ. Em là người duy nhất cho anh cảm giác nhẹ nhàng bằng bản chất hồn nhiên của em.
Thấy Hạ An có vẻ không cảm nhận được, anh nói một cách buồn rầu:
- Khi nào ở hoàn cảnh của anh, em sẽ hiểu.
- Vâng.
- Em chỉ nói vậy vì không nỡ thẳng thừng với anh, chứ thật ra em không thể thông cảm được. Em quên anh rồi phải không?
Hạ An buột miệng:
- Em không quên, nhưng mỗi lần nhớ tới, em lập tức nghĩ sang chuyện khác.
- Anh hiểu, anh hiểu. Nhưng Hạ An đừng xa lánh anh được không, anh không mong em quý mến anh như xưa, nhưng thỉnh thoảng anh em mình gặp nhau, ngồi quán với nhau một chút được không?
Hạ An nghĩ tới cảnh hiểu lầm của Mai Trân tự dưng cô đỏ mặt và lắc đầu nguầy nguậy:
- Em không hứa được, cái đó sợ lắm.
Phong hơi sượng người anh nói một cách ngượng ngập:
- Trong mắt Hạ An, bây giờ anh thấp đi nhiều vậy sao?
- Không phải, không đến nỗi vậy đâu.
Cảm giác Phong sắp lôi lại chuyện cũ, Hạ An sợ hãi ngăn chặn:
- Thôi anh đừng nói gì nữa.
Phong vẫn tiếp tục:
- Em trốn tránh làm gì, sao không để anh nói hết một lần, cứ nhìn thẳng vào sự thật một lần, chứ em có thể tránh né suốt đời được không?
- Nhưng nói ra rồi ích gì đây? Anh gây ra rồi, xin lỗi thì ích gì đây?
Phong nhìn sững cô:
- Em không hề tránh né...
- Đúng vậy, nếu là em, em sẽ không lừa dối ai, nếu lừa dối rồi thì cũng đừng nên hối hận, cũng như bây giờ anh có hối hận cũng đã muộn rồi.
- Anh không thể chuộc lỗi được sao Hạ An?
- Cái đó gượng gạo lắm anh Phong.
Thấy vẻ mặt thất vọng của anh ta, cô nói như thú nhận:
- Khi chuyện xảy ra, em bị mặc cảm đến nỗi không dám nhìn ai. Em nghĩ em tệ lắm nên mới bị người ta lợi dụng và lường gạt như vậy. Giá như lúc đó anh cứ nói thật anh không yêu em thì đỡ đau hơn và em cũng không nhỏ nhen đến nỗi không giúp đỡ hai người.
Phong nhăn mặt, hai tay ôm đầu, anh sợ như thể mở mắt ra phải đối diện với sự hèn nhát của mình ngày nào. Hạ An vẫn không để ý và nói trong nỗi xúc động:
- Khi đã cư xử như thế chuộc lỗi cũng có nghĩa gì đâu, cách hay nhất là cứ như hai năm nay, đừng qua lại với em nữa. Thật ra trước đây anh là bạn của anh Huân chứ đâu phải bạn của em.
Phong hỏi thật khẽ:
- Em thật sự muốn vứt bỏ quan hệ anh em của mình sao? Nếu anh nói anh không còn coi em là em gái?
Hạ An đứng bật dậy:
- Nếu là vậy thì em cảm thấy bị xúc phạm - Nói xong cô bỏ chạy vào nhà.
Phong quay lại nhìn sững cô. Hạ An làm anh vô cùng bẽ bàng, khi anh gượng đứng dậy thì một giọng nói vang lên:
- Tao không coi mày là kẻ thù, nhưng cũng không thể là bạn như trước. Nhưng tao thấy sau khi đã làm một điều tồi tệ như vậy, mày không nên gặp nó thì hay hơn. Càng không nên nói câu đó với nó.
Phong quay lại nhìn Huân, yên lặng. Thậm chí anh cũng không còn tâm trí để hỏi Huân về lúc nào và đã nghe được những gì.
Huân đứng tựa cạnh bàn, dáng điệu xa lạ:
- Bao nhiêu người đã nguyền rủa mày rồi, tao nói chỉ là thừa, nhân danh là anh của nó, tao yêu cầu mày đừng tìm nó nữa, không cần phải xin lỗi đâu. Hoàn toàn là thừa.
Giọng Phong khàn khàn:
- Người ta ai cũng có lúc sai lầm, lúc này tao đang rất cần những người bạn vị tha, dù nói ra điều này không phải là dễ, tao nghĩ mày hiểu tao hơn ai hết.
Vẻ mặt Huân lạnh băng:
- Nếu mày chơi xấu điều gì khác, tao sẵn sàng quên hết. Nhưng chà đạp tình cảm của người khác thì khó hàn gắn lắm. Tao không ghét mày, nhưng cũng không vực nổi tình cảm dù là bạn bè, huống gì là Hạ An.
Phong cố gắng tạo một nụ cười để tình thế của mình đỡ bẽ bàng hơn, anh nói khẽ:
- Hy vọng là sẽ có lúc mày thay đổi quan niệm, tao về.
- Xin lỗi, không tiễn nghe.
- Không cần đâu - Phong nói như nuốt nỗi nhục vào lòng.
Anh ra về với cảm giác hổ thẹn tận cùng. Anh đã cố gắng vượt mặc cảm, nhưng bây giờ sự cự tuyệt của Hạ An lại đẩy anh trở lại cảm giác đó. Anh hiểu ra rằng thời gian không phải là liều thuốc hay để xóa bỏ quá khứ.
Phong chạy xe ngoài đường một cách không định hướng. Anh vẫn hòa vào dòng người trên đường, nhưng lại có cảm giác mình bị con người đào thải khỏi thế giới của họ. Sợi dây cuối cùng là Hạ An bây giờ cũng đã mong manh. Bất giác anh thấy giận cho tình đời. Anh giận mình trong suốt hai năm đã đủ, bây giờ không còn chịu nổi nữa.
Trưa nay hết giờ làm, có một người bất ngờ xuống tìm anh, đó là Thuận. Những ngày đầu trở về thành phố, anh chỉ biết đi tìm người khác, chỉ có Thuận là người duy nhất chủ động tìm anh. “Hình như hắn không bình thường như người khác”, anh nghĩ thầm một cách cay đắng.
Sau buổi ăn trưa, cả hai vào một quán cà phê. Phong giữ thái độ trầm lặng đề phòng. Anh hiểu Thuận sẽ cũng như Huân, sẽ nhân danh bảo vệ Hạ An mà khuyên anh đừng có tìm cô, dù là mối quan hệ xã giao. Điều đó làm anh không muốn gặp hắn.
Thuận có vẻ không để ý thái độ của Phong. Hắn cư xử với anh giản dị thật tình chứ không có cái vẻ ta đây ban ơn, cũng không ngọt ngào mà ngấm ngầm thù nghịch như Tính. Hắn nói rất nhiều chuyện về công ty và bất ngờ nói một câu khiến Phong bất mãn cùng cực.
- Anh về đây khá lâu rồi, thế anh có gặp chị Trân lần nào chưa?
- Chưa - Phong đáp cộc lốc.
- Trước đây em cũng hay đi chơi với chị ấy, sau này thì ít có dịp gặp, em mới biết chuyện của chị Trân hôm qua, em nghĩ cách hay nhất là nói với anh.
- Chuyện gì? - Phong vẫn lầm lì.
- Chị ấy đang thất vọng, nói chung là chán đời. Nếu có người thân an ủi thì hay hơn.
- Tôi biết cô ấy đang quan hệ với người khác, nghe nói hai người khắng khít lắm, có lý do gì để chán đời chứ.
Thuận cười tư lự:
- Em biết hắn rất rõ, một tên bài bạc, sở khanh, lợi dụng và làm tiền phụ nữ rất giỏi. Nhờ có vẻ hào hoa lịch sự nên phụ nữ dễ bị lầm, trong đó có chị Trân.
- Tôi rất ngạc nhiên khi một người như cậu lại quen biết với loại người đó - Phong châm biếm nhẹ.
Thuận cười cười:
- Trước đây em đã từng ngồi sòng với hắn mà, mấy tay anh chị như hắn em biết rõ như lòng bàn tay.
- Chuyện gì xảy ra mà cậu biết Mai Trân đang buồn?
- Hắn quen với chị Trân thì thôi đi, đằng này lại khều thêm bà góa chồng. Chị Trân và bà ta đụng độ tại sòng bạc, nổ ra một trận tóe lửa. Cuối cùng hắn xù chị Trân, vì bà kia giàu hơn, nuôi hắn phong lưu hơn.
Phong quay mặt đi, cố nén một cái nhăn mặt ghê tởm, rồi anh hỏi lãnh đạm:
- Tại sao cậu nói chuyện này với tôi?
Thuận phà một hơi thuốc, trầm ngâm:
- Em nghĩ người ta sống phải có một chút trách nhiệm, chị Trân tuyệt vọng làm bậy như vậy, một phần là do anh, anh đồng ý với em không?
- Tôi không phủ nhận.
- Đó là lý do tại sao em cho anh biết, đến gặp chị ấy an ủi đi anh Phong ạ. Nếu không còn tình yêu thì cũng còn tình nghĩa.
Phong nhếch môi mỉa mai, nhưng không biết mỉa chính mình hay là Thuận. Một thằng nhóc kém anh đến bốn tuổi lại có thể dạy đời anh sao? Mặc dù anh thừa nhận hắn nói đúng.
Thuận nói xong ý của mình, hắn im lặng nhìn ra đường, lơ đãng nhả khói thuốc. Điệu bộ của hắn bơ bơ, không ác ý cũng không thân mật. Phong không biết mình đang bực hay thích hắn. Anh hỏi lãnh đạm:
- Ngoài chuyện đó ra, cậu còn muốn nói gì nữa không?
- Không.
- Kể cả chuyện Hạ An à?
Thuận chợt cười:
- Hạ An đâu có liên quan gì ở đây.
- Cậu không khuyên tôi nên tránh xa cổ sao?
- Đó là ý muốn của hai người, em chẳng thể có ý kiến gì, có muốn cũng chưa chắc được, em không muốn làm người tào lao.
- Cậu nói thật lòng không?
Thuận lại cười, điệu bộ đầy tự tin:
- Em biết lúc trước Hạ An thích anh, nếu bây giờ cổ vẫn còn thích, thì anh không đến cổ cũng sẽ đi tìm và ngược lại, cho nên em không xen vào chuyện của hai người, tùy cổ.
Phong không trả lời. Anh liếc qua nhìn Thuận, lòng dâng lên một cảm giác chua chát. Khi người ta tự tin, người ta có thể đường hoàng trong từng cử chỉ. Còn anh thì lúc nào cũng bối rối, lúng túng. Có vậy mới biết giá trị của cuộc sống bình thường.
Đối với anh, sau một cơn sai lầm, sự tự tin đã rũ áo ra đi, còn lại là sự mặc cảm bao trùm. Anh bỗng thèm được đường hoàng như Thuận, nhưng không sao vươn lên cho được.