III -BÉ BỊ LẠC

Nhà Bé ở trong một cái xóm ven thành phố có nhiều vườn cây ăn quả và vườn rau. Hàng ngày, khi Bé đi học, Mực đưa tiễn đến đầu ngõ; cuối buổi học lại chờ đón Bé tại đấy. Mực ít khi đi xa hơn, chú còn phải giữ nhà mà. Cũng có đôi ba lần Bé tập cho Mực mang hộ đến trường vài thứ. Trường của Bé là mấy ngôi nhà xinh xắn kề con đường dẫn vào thành phố, cách nhà Bé một đỗi đường chẳng mấy xa. 
Sáng ấy, trời se lạnh. Sợ Bé ho, mẹ quàng vào cổ Bé một chiếc khăn quàng đẹp, quà của cha hồi Tết, gửi qua một người bạn của cha đi công tác qua. Tan học, Bé có việc tụt lại sau các bạn. Lúc Bé ra đến cổng trường chợt có một con bướm rồng sặc sỡ nhởn nhơ bay đến. Bé bèn đuổi bắt. Chạy một lúc thấy bức, Bé bèn cởi khăn quàng ra đút vào túi quần. Bé chạy theo con bướm một đoạn thì chiếc khăn rơi ra mà Bé chẳng hay. Một cô còn trẻ hơn mẹ, nom quen quen, đi tới nhặt lên, gọi:
- Này cháu! - Bé ngoảnh lại, cô đưa khăn và bảo, - Bỏ vào cặp ấy.
Bé mở vội cặp ra nhét khăn vào, mắt liếc bám theo con bướm. Bấy giờ con bướm đang rập rờn phía trước xa dần. Bé trao cặp sách cho cô gái, nói vội: “Cô giữ hộ cháu” rồi chạy vụt đi. Cô gái kịp nắm chiếc cặp Bé vừa buông ra. Cô tần ngần nhìn theo Bé chưa biết xử trí cách nào. Cô vừa toan cất bước thì một chiếc mô-tô từ đâu chạy đến dừng sát bên cạnh cùng một tiếng nói khô:
- Đưa chiếc cặp đây! Hừ! Định lừa con nít giữa ban ngày hở? - Người con trai ngồi trên xe chìa tay ra.
Cô gái trừng mắt: - Anh là ai mà ăn nói bậy bạ thế?
Anh thanh niên, khá đẹp trai, thản nhiên: - Là ai không cần biết. Hãy trả cặp cho thằng bé.
- Cháu nó nhờ tôi giữ, chẳng việc gì tới anh.
Anh này dịu giọng: - Thế hả. Tôi đến đón nó. Không tin, cô ngồi lên xe tôi đưa đến gặp nó.
Cô gái nhìn anh ta, ngần ngừ một chút rồi trao cặp cho anh ta. Cô còn đứng đó, khi thấy chiếc xe máy từ từ chạy đến chỗ Bé mới quay gót. Lúc này, Bé vừa ngã xong đang lồm cồm bò dậy và ngẩn ngơ nhìn theo con bướm đã bay bốc lên cao. Anh thanh niên dừng xe dựng bên đường đi tới phủi đất cát dính trên người Bé và hỏi:
- Em tên là gì?
- Tên là Thăn.- Bé đón cái cặp từ tay anh. Anh âu yếm bảo:
- Từ rày, em không được trao bất cứ cái gì của mình cho người lạ nhé! Lại đây, anh cho ngồi xe!
Bé nhìn anh thanh niên rồi nhìn chiếc xe mới toanh. Chà! Được đi xe máy! Bao lâu nay Bé ước ao giá bố về phép mang theo một chiếc. Nhưng …..Bé đang khó nghĩ, chưa kịp nhúc nhích, thì anh đã bế Bé ngồi lên yên sau. Anh ngồi lên yên trước rồi dận chân một cái. Chiếc xe rung lên và kêu “ục, ục” khe khẽ liên hồi rồi lao đi.
- Nhà em ở phía này cơ. - Bé lay anh thanh niên nói.
- Em không thích dạo phố à? - Người ngồi trước không quay lại, khẽ khàng bảo - Ta rong một lúc rồi ăn kem. Em có thích ăn kem không?
Ai lại hỏi Bé có thích ăn kem không! Bé bị sún hai chiếc răng cửa ông nội bảo là tại vì Bé ăn nhiều kem quá. Trong chốc lát, Bé quên con bướm vừa nãy hấp dẫn cậu đến thế; quên cả chú Mực đang đợi đầu ngõ, quên rằng ông nội và mẹ sẽ phải chờ cơm.
°
Tan trường đã khá lâu, cơm đã sắp sẵn mà vẫn chưa thấy Bé về. Mực chực đầu ngõ đã hai lần chạy về sân rồi lại chạy ra ngay. Nom bộ dạng chú có vẻ không yên. Mẹ đang bận quét dọn trong bếp. Ông nội đang dở tay xếp lại chồng sách. Chợt Mực lại chạy về. Chú chạy thẳng lên hiên nhà nhưng không vào hẳn trong phòng mà đứng ở ngưỡng cửa rướn nửa người vào, cái đuôi xệ xuống, ngọ nguậy, cổ vươn thẳng tới trước hướng cái đầu về phía ông nội, mắt long lanh một ánh lo lắng. Ông nội nhìn ra, đưa mắt tìm trong khoảng sân và khoảng ngõ phía sau Mực, rồi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Ông lại nhìn ra, lần này chăm chú nhìn Mực. Bỗng ông bỏ tập sách đang soạn xuống, lập cập xỏ dép, đứng lên gọi to xuống bếp:
- Sao đến giờ mà thằng bé chưa về nhỉ?
Mẹ từ bếp đi lên:
- Ông bảo gì con ạ?- Mẹ cũng nhìn đồng hồ- Chết thôi! Thằng bé lại la cà ở đâu rồi.
- Nó ít khi la cà lắm. Hôm nào về muộn cũng chỉ mươi lăm phút là cùng. Hôm nay thế là trễ hơn nửa giờ rồi còn gì!
- Để con đi đón cháu xem.
Mẹ chưa ra đến cửa thì Mực đã phóng đi trước. Thỉnh thoảng chú ngoái nhìn lại xem chủ có theo không. Đến đầu ngõ, chú dừng lại chờ và khi thấy chủ tiếp tục đi đến trường, chú lại chạy vượt lên. Được một đỗi, chú chạy ngược trở lại đón chủ rồi lại chạy vượt lên. Xem chừng chú có vẻ nôn nóng lắm.
Trường học vắng tanh. Mẹ đứng ngẩn ngơ nhìn quanh. Mực cúi xuống đánh hơi bờ cây, bụi cỏ rồi lao về phía đường cái theo lối Bé đuổi bướm lúc nãy. Được một quãng, Mực quay lại nhìn bà chủ sủa to lên một tiếng, nhưng mẹ của Bé đã quây quả đi đến nhà cô giáo. Mực nhìn theo giây lâu, thè lưỡi liếm mép như đắn đo rồi chạy theo chủ.
Cô giáo buông bát cơm đang ăn dở, đứng vội lên. Giọng cô thoáng chút lo lắng:
- Chết! Em Thanh chưa về nhà à?
Không kịp thu dọn mâm cơm, cô hối hả cùng mẹ đi ra trường học. Mực từ nãy vẫn dừng chân ở rìa sân nhà cô giáo, nhìn hóng vào phe phẩy đuôi chờ, lúc này vội quay ra, sốt sắng chạy trước dẫn đường. Cô giáo định đưa mẹ Bé vào gặp bác bảo vệ trường, nhưng nghĩ thế nào cô lại đi vượt qua cổng trường. Chắc là cô định tìm các bạn của Bé để hỏi. Vô tình hai người bước theo Mực. Mực bỗng dừng lại đúng chỗ chiếc xe máy đỗ trước đó chưa lâu. Chú đưa mũi rà mặt đường, vỉa hè, ngửng lên nhìn chủ, rồi lại đưa mũi dò quanh quẩn. Có tiếng chào từ bên kia đường:
- Tan học lâu rồi mà chị chưa về nghỉ?
Đó là cô gái đã gặp Bé lúc nãy, người quen của cô giáo. Biết chuyện gì đang làm hai người lo, cô hỏi:
- Có phải cháu bé có mấy chiếc răng sún không?
- Vâng. - Mẹ hồi hộp nói- Cháu quấn cổ một cái khăn màu da trời điểm màu hoàng yến.
- Thế thì đúng rồi. Có một anh cưỡi Honda đến đón cháu từ nãy.
Mẹ nghĩ mãi mà không đoán ra là ai. Cô giáo an ủi:
- Có lẽ là người quen, ít ra là người quen của cháu. Chắc lát nữa họ sẽ đưa cháu về. 
Mẹ phân vân, song cũng chia tay cô giáo và ra hiệu bảo Mực cùng về. Nhưng Mực đứng yên, cái đuôi đưa ngang lúc lắc, mắt nhìn bà chủ. Mãi đến khi thấy bà chủ đã đi hơi xa, chú mới chạy theo. Lần này, chú chạy lẽo đẽo phía sau, thỉnh thoảng ngoái cổ nhìn lại.
Đến quá trưa thì cả nhà hốt hoảng thật sự. Ông nội bèn đi báo công an. Hai người cảnh sát mang đến một con béc-giê. Chú chó nòi ngoại này cao to gần gấp đôi Mực, có vòng đai da tròng vào cổ. Cu cậu chạy gằn theo sau người dắt, điệu bộ hơi khụng khiệng. Vào sân nhà người ta mà cứ nhìn lơ láo như không thèm biết có Mực đang đứng trên hè. Thực là bất lịch sự nhất hạng. Mực sủa lên một tiếng, không ra chào mà cũng không ra nạt. Chưa rõ chú chó khách kia sẽ phản ứng ra sao thì người dắt đã vỗ vỗ vào lưng chú ta. Chú rít khẽ trong họng và thè cái lưỡi mỏng dẻo quẹo nhìn Mực một thoáng rồi lại nhìn quanh. Người ta đưa ra một cái áo cũ của Bé cho chú béc-giê ngửi. Xong, chú đứng khựng một chút như suy tính, rồi cúi xuống ngửi đất, sau đó chạy ra ngõ, vẫn không thôi rê mũi trên mặt đất, lôi theo người dắt. Mực nhìn theo thấy dáng chạy lêu đêu không gọn và không nhẹn chút nào. Hẳn là chú hơi đố kị nên cho là thế. Chú kêu lên: “Gâu! Gâu! Chẳng được đâu!” và dợm nhảy xuống sân đuổi theo. Nhưng ông nội của Bé đã ra hiệu cho chú đứng lại. Chú “hực” lên một tiếng. Cứ như lệ thường thì sau đó chú sẽ nằm xuống ngơi, nhưng lúc này chú lại xa xẩn hết ra lại vào, trong nhà, ngoài sân…