Phượng đó. Như một con chim đã trở về cành cây cũ cũa nó sau nhiều ngày soải cánh phiêu du, Phượng đã trở về ngồi ở chỗ cũ. Đón chào nàng nồng nhiệt nhất là những gói ô mai, những lá thư tình còn ngại ngùng chưa dám ký tên để trong ngăn bàn của nàng. Phượng đó. Nàng đâu biết, mới đây thôi, tất cả đều đã câm và mù và chết vì một lời nguyền nào đấy của bà tiên ác độc. (Tại sao đã là tiên lại còn ác độc?) Khi Phượng vào lớp, tất cả đều sống dậy, mở mắt và lên tiếng. Bẳng đen, bàn ghế, song cửa, bút mực cũng lên tiếng một lúc. Phượng đầy quyên uy, phép tích mà nàng không rõ. Mà chẳng ai rõ, trừ những cậu học trò yêu nàng. Hương tóc PhưƠ.ng thơm ngập gian lớp. Khuôn mặt Phượng rực rỡ làm ánh sáng của mặt trời ghen giận. Đôi mắt Phượng mơ hỒ hơn, quyến rũ hơn. Tôi đến lớp muộn một chút Tôi cố ý đến sau Phượng. Phượng chào tôi bằng một nụ cườị Chờ tôi ngồi vào chỗ, Phượng quay xuống: --Chào anh Tùng! --Chào " cô nương "! --Anh Tùng có mang vở tới cho Phượng không? --Có. --Anh chép hết bài giùm chứ? --Chép hết. --Vậy đền công anh một hộp dầu Con Hổ. Hai chúng tôi cười vuị Tôi hỏi: --Tại sao Phượng biết Tùng đến nhà lấy vở? Phượng nheo mắt: --Bà chị của Phượng tả hình dáng anh chàng Tùng ấy. Tôi nói: --Lần sau tôi cải trang. Phượng mỉm cười: --Có ai trách anh dối đâụ Anh sắp nói dối Phượng nếu Phượng hỏi chiều qua anh có ra bến xe đón Phượng không. Phượng biết anh nói dối nên không hỏi nữạ Nhưng Phượng... --Nhưng Phượng sao? --Đoán rằng anh muốn vẫy tay chào Phượng ở sau một cột đèn. Phải thế không? --Không. --Tiếng "không " của anh nghe thú vị quá. Phượng có nhiều quà cho anh lắm. Chiều nay, anh tới nhà Phượng nhé? --Tôi sẽ mang quà của tôi tới. --Gì đó? --Những món để mở cửa hiệu. --Biết rồị Trong ngăn bàn đang sẵn. Những bức thư gói những trái ô maị anh đứng bán ô mai với Phượng chắc là đắt hàng. --Tôi đã nghĩ thế và nghĩ cả những trái ô mai đi đi về về... --VẬy phải thêm chân vào huyền thoại ô mai và anh nên cho giấy gói ô mai một huyền thoại. --giấy gói ô mai tự nó nó đã có huyền thoại. --Ra sao? --Những bức thư tình lén bỏ vào ngăn bàn học của cô bạn cùng lớp. Phượng, tự nhiên, đập nhẹ lên tay tôi: --Tuyệt điệu! Phượng không muốn anh tới nhà PhưƠ.ng chiều nay đâụ Mà muốn cùng anh ra bờ sông ngắm dòng nước tháng giêng. Tôi cảm giác như Phượng vừa xoa chút dầu Con Hổ lên tay tôị Chất dầu thấm qua da, vào thịt và truyền đếm tim một ấm nồng vừa độ. Tưởng tượng một ngọn cỏ buồn thiu sau những ngày mưa dầm chợt thấy ánh nắng đầu xuân. Tôi là ngọn cỏ ấỵ Ngọn cỏ ngậm giọt sương và giọt sương lung linh dưới ánh nắng. Ngọn cỏ ngậm đầy tâm sự nhưng ngọn cỏ không biết kể lể tâm sự của mình cho ánh nắng nghe. Giời ơi, sao tôi có thể ngớ ngẩn thế! Bao nhiêu là nhớ nhung. Nhớ nhung trọn tháng giêng. Tháng giêng chỉ thiếu Phượng mươi mười hai hôm cũng coi là thiếu Phượng đầy tháng. Nhớ nhung muốn bỏ trưỜng mà đị Nhớ nhung muốn làm lãng tử trốn nhà phiêu bạt, muốn trở thành thi sĩ để có lần được than thở giống Nguyễn Bính: "Mình tôi trời bắt làm thi sĩ ". Nhớ nhung đốt hàng trăm điếu thuốc. Vậy mà ngọn cỏ gặp ánh nắng, Ngưu Lang gặp Chức Nữ, đã chỉ nói những chuyện vớ vẩn. Thế gọi là tình yêu chăng? --Anh Chương! -Đạ! --Mới xa anh vài hôm anh đã quên. --Hở? --Anh có nhớ Phượng không? --Nói dối hay nói thật? --Nói thật. --Không, tôi không nhớ Phượng. --Thế là anh nói dốị Phượng sợ anh nói thật. --Tôi đã nói thật. --Anh nói dối. --Thì tôi no/i dối. --Anh nhận được thư của Phượng chứ? --Thư nào? --Anh lại nói dốị Thôi, Phượng không hỏi chuyện thư nữa. Mà Phượng cũng không gửi thư cho anh. --Thế à? Hai chúng tôi nhìn nhau, thấy rõ tầm hồn nhau ở mắt của mỗi đứạ Phượng chưa nói Phượng muốn xin tôi điều gì. ĐÃ qua tết rồị Chiều nay chắc PhưƠ.ng sẽ nói. --Anh nhớ chưa? --Nhớ gì? --Chiều nay chúng mình ra bờ sông. --Tôi đón Phượng ở đâu? --Ở cổng trường. Thầy đã vào lớp. Tôi trả Phượng những quyển vở. Chưa bao giờ tôi lắng tai nghe thầy giảng bài như bây giỜ. Tôi nghĩ tới quẻ thẻ Phượng xin cho tôi và lời thánh ở đền Ngọc Sơn đã dạỵ Có phải khi yêu nhau người ta thường cầu nguyện cho nhaủ Tháng Năm chả còn bao nả. Tôi giống những cây hồi, những cây phượng, chờ đến tháng Năm sẽ nở hoả Thầy nói tuần sau sửa soạn thi đệ nhị lục cá nguyệt. Thi xong đệ nhị lục cá nguyệt là vừa hết chương trình học. Chúng tôi sẽ có hai ba lần thi thử và các thầy sẽ nghiêm khắc, hạn định thì giờ đúng như ở trường thi thật. Tôi không lo ngại chuyện thi cử. Thánh ở đền Ngọc Sơn muốn tôi đỗ là Phượng muốn tôi đỗ. Tôi không cần biết đỗ đạt hay trượt vỏ chuối tương lai tôi sẽ ra saọ Chỉ cần đỗ cho Phượng vui là đủ. Và vì Phượng, tôi phải đỗ. Phượng ơi, Phượng có biết thế không? Giờ ra chơi. Tôi yêu những giờ ra chơi. Cuộc đời bên ngoài sân trường không có những giờ ra chơi. Tôi hiểu thế. Và tôi không thích nghĩ chuyện tương lai. Vì tương lai khi ta nghĩ đến là ta đã tính chuyện bỏ trường mà đị Tôi râ''t mê''n sân trường của tôị Sân rô.ng thênh thang và có nhiê`u cây phượng lớn. Mùa hè, phượng nở đỏ rực rỡ, ve sâ`u kêu ran ran. Kỷ niê.m khởi tự những đơn sơ, tâ`m thường đó. Gô''c cây phượng này ta đã ngồi. Thân cây phượng kia ta đã khä''c tên tạ Näm ngoái, näm xưa chỉ là thế. Näm nay, ta đã dựa vào thân cây phượng cùng người bạn gái tên Phượng ta nói chuyê.n cùng nàng và hô`n ta bay tới phương trời xa xăm. --Chào chị Phượng. Tùng lên tiê''ng. Anh ta kiê?u cách trước mä.t Phượng: --Chị mang vê` Thái nhiê`u Hà Nô.i quá. Phượng cúi nhìn tà áo mình: --Hà Nô.i, anh lâ`m chäng? Tùng nhún vai: --Tôi không lâ`m. Tôi tới xin lô~i chị. Bạn Chương nói chị đã giâ.n tôi vì tôi mời chị gä''n hoa và chị chê bài thơ của tôi ngä''n. Phượng nói: --Bài thơ của anh ngä''n thâ.t. Tùng cười: --Bạn Chương nói chị vê` bä`ng máy bay, tôi đã đó hụt. Bạn Chương khoe chị viê''t thư nhä''n bạn â''y ngày chị vê`. Phượng hỏi: --Anh đón tôi làm gì? Tùng đáp: --Ðê? xin lô~i chị thâ.t sớm và hứa sẽ làm bài thơ dài hơn. Tùng đưng hai tay lên vuô''t hai cái cánh phượng của mái tóc: --Mâ''y hôm chị nghỉ, lớp học buô`n quá. Bạn Chương đô`ng ý, chứ? Tôi lä''c đâ`u: --Riêng tôi, tôi không buô`n. Tùng hạ tôi: --Thê'' thì bạn là gô~ đá, rong rêu... Phượng bênh tôi: --Có thê? lä''m. Nhưng anh Tùng, tại sao anh không gọi tôi là "cô nương"? Tùng đỏ mä.t. Anh ta â''p úng: --Chào chị Phượng... Rô`i bước vô.ị Tôi trông theo Tùng. Ái ngạị Tôi nghĩ rä`ng nê''u Tùng đã ngô`i chô~ của tôi từ tháng chín và tôi ngô`i chô~ của Tùng, tôi sẽ là Thủy Tinh. Phượng ngó tôi cười: --Anh Chương bảo không nhâ.n được thư của Phượng? --Tôi nói dô''i. --Anh Chương bảo Phượng giâ.n thi sĩ Tùng? --Tôi... Phượng cướp lời tôi: --Anh nói thâ.t. Nàng tiê''p: --Và anh bảo anh không buô`n những ngày Phượng nghỉ học. --Tôi... --Anh nói dô''i. Phượng ngước nhìn bâ`u trời mùa xuân: --Phượng muô''n bị anh nói dô''i mãị Nhưng Phượng thì không hê` nói dô''i anh. Tôi nói: --Tại sao Phượng không nói dô''i tôi? --Hai chúng ta chỉ nên có mô.t người nói dô''i, vì thê'' đó. Và còn vì không có "con" Cuô.i. --Phượng thông minh quá. --Thông minh à? Ðừng bảo Phượng thông minh, anh Chương nhé~ Phượng không thích thông minh hay khôn ngoan. Bô~ng Phượng nói: --Sä''p tới tháng Näm rô`ị Tháng Näm Phượng có nhiê`u chuyê.n đê? nói với anh. Phượng lại hy vọng những chuyê.n â''y không được nói. Tôi hỏi: --Còn mô.t điê`u Phượng muô''n xin tôi? Phượng nhìn tôi đäm đäm: --Như lời dạy của thánh trong quẻ thẻ Phượng đã xin cho anh. --Phượng xin tôi thi đô~? -Ðạ. --Nhỡ tôi trượt? --Anh phải đô~. --Làm cách nào biê''t được? --Anh đừng hút thuô''c lá mô~i khi nhớ tới người nào đó nữa. Tôi lä.ng yên. Nghe xao xuyê''n đang nô?i sóng tự đáy hô`n. Tôi hiê?u Phượng rô`ị Tôi nói: --Chiê`u nay tôi không thê? ra bờ sông với Phượng được. Nhánh lô.c và quà Hà Nô.i của Phượng, Phượng hãy giữ giùm tôi tới tháng Näm. Phượng có vẻ buô`n: --Vâng, tới tháng Näm. Chúng tôi vào lớp. Từ lúc đó, khuôn mä.t Phượng đäm chiêu lạ thường. Và đẹp lạ thường. Hương tóc Phượng vâ~n tỏa mùi thơm tuyê.t diê.ụ Phảng phâ''t làn khói buô`n mỏng tựa khói sương. Tôi biê''t tôi đã yêu Phượng. Bây giờ mới thâ.t sự yêu Phượng. Bây giờ mới biê''t đánh vâ`n yêu đê? đọc và thâ''m nghĩa buô`n. Tình yêu luôn luôn có nô~i buô`n đi bên cạnh. Nô~i buô`n tôi hiê.n mang là nô~i buô`n thi cử. Ðời học trò, đáng lẽ, chỉ nên có những giờ ra chơị Trong giờ ra chơi, ngưỜi học trò tha hô` mô.ng mị và không hê` lo lä''ng ngày mai rời trưỜng, xa lớp. Thi cử là mô''i đe dọa hãi hùng. Không ai sợ trượt. "Học tài thi phâ.n". Nhưng trượt rô`i còn dịp trở lại trường cũ không? Và định mê.nh (Sao tôi ghét hai tiê''ng này thế, nói gợi tưởng mô.t kẻ vô hình ác nghiê.t đã cô'' tình an bài cho mô~i đời ngưỜi mô.t định mê.nh) nào sẽ ám ảnh những câ.u học trò "lạc đê. thì? Tôi chợt nhớ mô.t truyê.n ngä''n của Nhâ''t Linh diê~n tả cái định mê.nh trớ trêu của mô.t anh học trò học giỏi, thông minh. Anh ta câ`m chä''c mảnh bä`ng. Tương lai anh ta hứa hẹn vợ đẹp nhà giâ`ụ Anh đi thị Ðỗ viết. Vào vấ'n đáp chỉ và nhanh tay câ`m cục tâ?y trên bàn vị giám khảọ chä.n tờ giấ'y cho gió khỏi bay mà bị đánh trượt. Cục tâ?y xóa tương lai rực rỡ của anh. Ðời anh thủng mô.t lô~. Anh vê` quê, lâ''y vợ quê, mở quán hàng bên đường, cả ngày đâ.p ruô`i và hút thuô''c lào vä.t! Truyê.n ngä''n đó, nhớ lại, tôi sợ hãi vô cùng. Và tôi ghét thi cử. Thê'' mà tôi cứ phải học thị Phượng ơi, nhỡ tôi trượt? Tôi thả mä''t qua khung cửa nhỏ. Khoảng trời quen thuô.c của tôi, dường như, nhiê`u mây đen. Ai đã viê''t lên bản những câu thơ: Hoa chanh nở giữa vườn chanh Thâ`y u mình với chúng mình chân quê Hôm qua em đi tỉnh vê` Hương đô`ng gió nô.i bay đi ít nhiê`u Bô''n câu thơ như ca dao của Nguyê~n Bính. Anh học trò nào đây đả si mê thơ Nguyê~n Bính giô''ng tôị Hình như học trò tỉnh nhỏ đê`u ngưỡng mô. Nguyê~n Bính. Vì Nguyê~n Bính giản dị, chân thành và đä`m thä''m y hê.t cuô.c đời những người ở tỉnh nhỏ. Hai người trai gái yêu nhau sinh trưởng giữa chô''n cỏ nô.i hoa ngàn. Mô.t hôm nàng ham vui phô`n hoa lên thành phô'' chơị Rô`i nàng trở vê`, tình nhân của nàng thâ''y áo nàng vướng chút bụi kiên kỳ của đô hô.ị Chàng tưởng chừng hương đô`ng gió nô.i theo tình yêu thanh cao và đơn sơ đã mâ''t mát ít nhiê`ụ Anh học trò viê''t thơ Nguyê~n Bính lên b ảng hä?n đã yêu Phượng ghê lä''m. Yêu Phượng bao nhiêu ngươì làm thợ Yêu Phượng bao nhiêu ngườithuô.c thợ Yêu Phượng bao nhiêu người hút thuô''c lá... Anh trách Phượng lên Hà Nô.i ít ngày, trở vê` Thái không hô`n nhiên như tháng trước đây mà. Phượng dạo này, quả nhiên, lä.ng lẽ. Tôi đoán đúng rô`i, nàng có mô.t nô~i buô`n. Suô''t buô?i học, nàng chỉ quay xuô''ng nói với tôi vài câu vào giờ ra chơi nê''u tôi ở lại lớp. Hôm nay, nhờ mâ''y câu thơ của Nguyê~n Bính, tôi có thê? nói chuyê.n với Phượng nhiê`u hơn. Tôi xé giâ''y nháp, viê''t mâ''y chữ: "Phượng đã đọc bô''n câu thơ của Nguyê~n Bính trên bảng chưa?". Phượng phúc đáp ngày: "Rô`i, lát ra chơi, chúng ta bình giảng!" Giờ ra chơi, Phượng quay xuô''ng: --Ho trách Phượng đâ''y. --Tại vì mâ''y hôm nay Phượng buô`n, họ tưởng Phượng nhớ mô.t người nào ở Hà Nô.i. --Vâng, Phượng nhớ mô.t người. Mũi tên nhọn hoä''t vừa phóng thä?ng vào trái tim tôi, xuyên thâ''u lưng. Tôi lä.ng người cơ hô` bị trúng gió. Tôi ngớ ngâ?n hỏi: --Phượng nói dô''i? Phượng khẽ lä''c đâ`u: --Không bao giờ Phượng nói dô''i anh đâu, anh Chương ạ! Phượng thả mä''t nhìn ra khoảng trời của tôi: --Ðó là câu chuyê.n Phượng định nói với anh vào tháng Näm. --Buô?i sáng? --Vâng, buô?i sáng. Nhưng Phượng hy vọng sẽ không phải nói. --Sao thê''? --Vì phải nói, người buô`n nhâ''t là Phượng. Anh chờ đê''n tháng Näm nhé! Nghe anh tả mùi hoa hô`i, Phượng yêu hoa hô`i quá. Phượng ao ước được đi bên anh vào những đêm hoa hô`i nở nhiê`ụ Anh đã hứa với Phượng là cho Phượng xin mô.t điê`u, mô.t niê`m vui chung với anh, anh còn nhớ? --tôi nhớ. --Anh đã làm gì? --Tôi định từ tháng sau, tôi và vài người bạn lâ.p mô.t tô? näm người học thi. --Anh còn định gì nữa, phải lâ.p ngay chứ? --tôi sẽ lâ.p ngay. --Không có sẽ. --Tôi lâ.p ngay. --Anh Chương luôn luôn chiê`u chuô.ng Phượng. Mai thi toán, anh đừng lo cho Phượng nhé! Với Phượng, thi cử không có nghĩa gì hê''t. Rô`i có ngày Phượng sẽ nói cho anh rõ. Phượng đi học vì mục đích riêng. Nê''u học đê? đô~, Phượng đã chä?ng vê` Tháị Tháng sau, có lẽ, Phượng đi học không đê`u đâụ Nhưng anh Chương chớ... hút thuô''c lá. Phượng không lên Hà Nô.i đâụ Phượng vâ~n ở Tháị Chuyê.n Phượng sẽ kê?, anh Chương sẽ hiê~u rä`ng không bao giờ Phượng nói dô''i anh. Phượng quý anh lä''m. Phượng bỏ khoảng trời qua khung cửa nhỏ, nhìn tôi mỉm cười: --Anh Chương thì không bao giờ được nói thâ.t với Phượng. Tôi nói: --Sẽ có lâ`n tôi nói thâ.t. Phượng thở dài: --Lâ`n â''y, hä?n Phượng phải khóc. Giờ ra chơi thâ.t ngä''n ngủi không đủ thì giờ cho tôi hỏi tại sao Phượng phải khóc nê''u tôi nói thâ.t tôi yêu Phượng. Tôi muô''n đời tôi có hàng ngàn vạn giờ ra chơi và giờ ra chơi cuô''i cùng của cuô.c đời, thê'' nào tôi cũng dám nói thâ.t là tôi yêu Phượng. Tôi cứ nghe thâ`y giảng bài và hô`n tôi cứ lạc lõng trên dòng suô''i tóc Phượng. Ở suô''i tóc Phượng tôi mới thâ''y tuô?i tôi, mô.ng tôi và ý nghĩa đời tôị Suô''i tóc Phượng dàn trải tới mơ hô` vô tâ.n. Có ngôn ngữ nào diê~n tả được niê`m bí â?n của tình yêủ Ngay cả thi sẽ cũng bâ''t lực. Thành thử, với tình yêu, người ta chỉ lä.ng thinh đê? tâm hô`n bị xâm chiê''m bä`ng muôn vàn cảm giác lâng lâng, bay bô?ng. Tâm hô`n người ta vô''n đớn sợ Khi tâm ho6`n trở nên huyê`n bí, â''y là lúc ta yêu đương. Phải chäng Phượng đã yêu tôị Và nàng khó hiê?u từ tháng bạ Nàng không dê~ hiê~u như hô`i tháng chín. Yêu là lä.ng thinh là không lên tiê''ng hỏị Vâ.y tôi chả dại gì hỏi tại sao Phượng đã biê''n thành công chúa ngủ trong rừng. Yêu là ta và người ta yêu được hóa phép trở thành những nhân vâ.t cô? tích. Và buô`n như cô? tích. Những bài thi đê. nhị lục cá nguyê.t phảI được thanh toán trong tháng bạ Mô.t tuâ`n nữa hê''t tháng bạ Hỡi tháng ba của học trò đi thị Từ đây đê''n ngày sang trường thi, thời gian vùn vụt. Học Trâ`n Tê'' Xương bô~ng lo lä''ng vô cùng. Mâ''y hôm kém quan trọng đã thi xong. Anh nào dô''t Lý, Hóa thì chọn Vạn vâ.t mà bä''t chước loài cuô''c. Bài Viê.t vän của tôi sa sút thâ.m tê.. Tôi ghét thơ vän Nguyê~n Công Trứ, gä.p đê` thi chí làm trai của Uy Viê~n tướng công, đành bôi bác. Tôi không thuô.c nô?i lâ''y nửa bài thơ của Nguyê~n Công Trứ, làm sao mà dâ~n chứng cái chí làm trai của ngàị Giá được học Nguyê~n Bính, lại làm bài luâ.n vê` nô~i nhớ người yêu của Nguyê~n Bính thì tôi phải có điê?m xuâ''t sä''c. Kỳ này, thâ`y trả bài sớm. Tôi được 5 điê?m trên 20. Thâ`y Viê.t vän chỉ tric''h kịch liê.t. Tôi buô`n muô''n khóc. Phượng đã quay xuô''ng an ủi: --Anh nên học Nguyê~n Công TRứ lạị Phượng sẽ mua tä.ng anh cuô''n Luâ.n đê` vê` Nguyê~n Công Trứ. Tôi gâ.t đâ`u: --Vâng, tôi sẽ học kỹ Nguyê~n Công Trứ. Phượng cười: --Anh lại "vâng, dạ" rô`i! Anh đừng quên thánh đã bảo anh phải đô~. Tôi nói: --Tôi không quên. Hôm nay thi toán. Bài Hình không có gì khó. Bài Ðại sô'' khúc mä''c đôi chút, tôi vâ~n làm xong trước giờ nô.p bài hai mươi phút. Thâ`y câ`m bài của tôi xem mô.t lát rô`i khen: --Chương khá lä''m. Thâ`y hỏi: --Chê?nh mảng cũng anh mà chäm chỉ cũng anh, tại sao lạ thê''? Tôi muô''n thưa: Tại tình yêụ Thưa thâ`y, khi con yêu con chê?nh mảng, con coi sách bài là giâ''y gói hàng, con thích trô''n học; khi con đưƠ.c yêu, con chäm chỉ học hành, con thích ngô`i trong lớp cả những giờ khô khan nhâ''t. Nhưng tôi không dám trả lời thâ`y thê''. Tôi đành cúi đâ`u, im lä.ng cho niê`m sung sướng nô?i sóng. Bởi tôi biê''t Phượng đang sung sướng. Tôi bèn sửa mô.t đoạn trong bài tâ.p đọc của lớp vỡ lòng (Tôi cũng chỉ vừa qua lớp vỡ lòng): "Tôi cô'' tôi học, tôi chäm tôi học, học sao cho mau tâ''n tới, cho vän hay chữ tô''t, cho... người yêu vui lòng". Phượng không sợ tôi sẽ thi trượt nữạ Ðâ''y, Phượng thâ''y chưa, tôi làm bài thi trước hạn định những hai mưới phút thâ`y khen khá lä''m mà vâ~n cứ giúp Phượng củng cô? ngôi vị xuâ''t sä''c, dù Phượng không thích xuâ''t sä''c, Phượng không ôm mô.ng lê`u chõng. Phượng có vẻ Châu Long quá. Tôi là Lưu Bình lười biê''ng. Phượng kích lê. tôị Không, Phượng đừng làm Châu Long. Phượng giô''ng Châu Long, Phượng sẽ vê` với Dương Lê~ khi tháng Näm tớị Còn tôi đi đâu? Tôi chợt nhớ rä`ng Phượng đang nhớ tới mô.t ngườị Người nào? Có lẽ, tôi phải hỏi Phượng. Tôi không thê? â''m ức. Nó còn, tôi trượt. Nó mâ''t, tôi đô~. --Phượng! Phượng quây xuô''ng. --Làm xong bài chưa? Phượng đáp: --Xong rô`i. Tôi hỏi: --Phượng có nghe thâ`y khen tôi và thä''c mä''c vê` tôi không? Phượng gâ.t đâ`ụ Nàng mỉm cười: --Thâ`y không biê''t anh Chương được thánh ở đê`n Ngọc Sơn phù hô.. Tôi nói: --Phượng đã phù hô. tôi. Ðôi mä''t Phượng chớp maụ Tôi mơ hô` thâ''y, ở đuôi mô.t cò vực. Tình yêu mong manh tựa khói sương, chỉ câ`n mô.t chút ngờ vực là khói sương tan biê''n". Tôi xâ''u hô?, tôi ân hâ.n đã nghĩ không đẹp vê` nô~i nhớ của Phượng. --Anh Chương nghĩ gì thê''? --Tôi đang nghĩ đê''n tháng Näm. --Vào mô.t buô?i sáng? --Cả đêm khuya trên đường ngä.p hoa hô`i. --Hãy nghĩ lời thánh dạy anh trước. Phượng quay lên. Rô`i lại quay xuô''ng: --Ðã lâ.p tô? học thi chưa? Tôi đáp: --Ngày mai bä''t đâ`u. Lâ`n này Phượng quay lên và không quay xuô''ng nữạ Như vâ.y, trong nhiê`u buô?i học, chúng tôi chỉ còn nói với nhau vài câu ngä''n ngủị Có mô.t thi sĩ, tác giả "Gửi Hương Cho Gió ", yêu nàng thơ của chàng ghê lä''m. Nhưng mùa thi gâ`n kê`, chàng dä.n em thơ của chàng hãy chờ đợi chàng qua mùa thị Qua mùa thi, chàng và nàng lại tiê''p tục tình tự. Thi sĩ yêu thơ như tôi yêu Phượng. Tôi cũng muô''n nói với Phượng rä`ng hãy đợi tôi, qua mùa thi, đê''n tháng Näm hoa hô`i nở, chúng ta sẽ tình tự dưới gô''c mô.t cây hô`i. Thê'' là hê''t những bài thi đê. nhị lục cá nguyê.t. Cän cứ vào kê''t quả kỳ thi này thâ`y hiê.u trưởng cho biê''t ai có thê? đô?. Tôi nä`m trong danh sách hai mươi thí sinh có thê? đô~ với điê`u kiê.n vài Viê.t Vän phải ở điê?m trung bình. Chúng tôi sẽ nghỉ sớm hơn các lớp khác đô. nữa tháng đê? chuâ?n bị lê`u chõng sang trường Nam. Ðơn thi đã làm xong và sä''p sửa nô.p. Những ngày không đi học, làm cách nào đê? gä.p Phượng? Tôi định hỏi Phượng câu nàỵ Không gä.p Phượng mô~i ngày, tôi học sẽ không vàọ Tôi học vì Phượng, cho Phượng. Tôi nói thâ.t. Và câu nói thâ.t này sẽ không bao giờ nói với Phượng. Chương trình học cũng đã hê''t. Không chừng, chúng tôi nghỉ từ đâ`u tháng tự Bây giờ, đê''n trường đê? làm bài tâ.p. Riêng hai môn toán và lý hóa, thâ`y cho làm những bài đã là đê` tài thi ở Ba Lê, Vạn Tượng, Nam Vang, Sài Gòn... nhiê`u näm trước. Thâ`y hiê.u trưởng định tô? chức vài lâ`n thi thử nhưng cuô''i cùng thâ`y quyê''t định chỉ thi thử mô.t lâ`n. Chúng tôi sä"p thanh dự cuô.c đánh trâ.n giả với chữ nghĩạ Tôi sẽ đóng vai người chiê''n sĩ giả vờ không mâ''y hào hùng. Bởi vì, trâ.n đánh kê''t thúc cuô''i tháng ba và tháng tư có hòa bình. Nghĩa là tháng tư gian lớp của tôi đóng cửạ Chúng tôi không đê''n lớp học nữạ Tới trường, vào vän phòng nhâ.n phiê''u báo danh thôi! Sang tháng chín, ít anh học trò cũ còn chút may mä"n thì trở lại lớp mình, nhiê`u anh bỏ trường đi luôn làm những kẻ chiê''n bại lạc lõng. Mô.t sô'' đô~ đạt thì tìm trường xa mà học. Chia ly khởi sự từ đó. Tôi không câ`n đợi tháng chín.. Tự lúc này tôi đã tương tư lớp học, tương tư mô.t chô~ ngô`i ở bàn đâ`ụ Tôi sä''p không được thâ''y hô`n tôi lãng du trên suô''i tóc Phượng. Tôi sä''p không đưƠ.c ngửi mùi hương tóc Phượng. Tôi sä''p không được thả mä''t qua khung cửa sô? ngä''m khoảng trời quen thuô.c nhiê`u sä''c mây của tôị Tôi sä''p không được nhìn Phượng cười mô~i buô?i sáng và nghe rạo rực ở lòng mình bô''n giờ học. Hôm qua, Phượng vä''ng mä.t. Mới vä''ng Phượng mô.t hôm, hô`n đã rã rờị Vä''ng Phượng suÔ''t tháng tư, hô`n khä''c khoải đê''n đâu? Tôi bô~ng lại sợ hãi vu vơ, lại phải nghĩ tới người Phượng đang nhớ. Rô`i tôi tự hỏi tại sao tôi không gä.p Phượng từ tháng chín những näm quạ Näm đê. thâ''t, chä?ng hạn. Chúng tôi đã có buô''n niên học, bô''ng Giáng Sinh, bô''n cái Tê''t và bao nhiêu niê`m vuị Rô`i tôi tự hỏi thêm, liê.u gä.p Phượng từ tháng chín näm đê. thâ''t, tôi đã biê''t cảm mùi hương tóc Phượng đê? yêu Phượng? Mai mô''t gä.p Phượng tôi sẽ hỏi Phượng xem nê''u chúng tôi đã quen nhau từ tháng chín näm xưa thì tháng Näm đâ`u tiên chúng tôi có mơ ước đi trên đường khuya ngát hương hoa hô`i? oOo Phượng đi học hơi trê~. Ðó cũng là mô.t biê''n cô'': Biê''n cô'' cuô''i näm. Chưa hê` thâ''y Phượng vào lớp muô.n. Luôn luôn đê''n sớm. Và chỉ bỏ học mâ''y ngày Tê''t vì ô''m ở Hà Nô.i không vê` Thái kịp. Phượng nghỉ học hai hôm liê`n gây nhiê`u thä''c mä''c cho những người yêu nàng. Dù Phượng đã bảo tôi nàng sẽ vä''ng mä.t ít ngày trong tháng tư, tôi vâ~n thâ''y "làm sao â''y " và "cảm bên mình nô~i tịch liêú khi Phượng nghỉ học. Trước tháng chín näm ngoái, hình như không có gì xâ?y ra và sẽ không có gì xâ?y ra cho cuô.c đời học trò bình thường của tôị Tôi sẽ như cây hô`i, hàng hô`i tháng sáu, tháng bâ?y, những hàng hô`i xanh tươi ngon mä''t nhưng không tỏa nô?i mô.t mùi hương. Hoa hô`i ( tôi thích hoa hô`i nên tôi đem nó ra mà ví von, so sánh) chỉ nở vào tháng Näm. Tôi ngỡ rä`ng hoa hô`i có mô.t cái hẹn vào tháng Näm. Dòng sông chỉ châ?y siê''t và ngâ`u đỏ phù sa vào tháng bâ?ỵ Tình yêu học trò chỉ đê''n vào tháng chín, näm mười bâ?y tuô?ị Näm mười bâ?y tuô?i, vào tháng chín, cây hô`i trong tâm hô`n tôi nở hoạ Em biê''t chứ, có ai nhä''c tới hoa hô`i? Tôi không còn thä''c mä''c tại sao tôi đã không gä.p Phượng sớm hơn hay đã không vê` quê ngoại sớm hơn mô.t mùa hè. Bây giờ, tôi nghĩ tới cây gạo ở cuô''i tỉnh. Tháng ba dương l.ich là tháng hai âm lịch. Tháng hai, sau Tê''t, hoa gạo nở. Tôi sá chi loài hoa gạo tâ`m thường, loại hoa của quạ và sáọ Thân gạo sù sì gai góc không thê? là điê?m tựa của tình yêu là nơi hai người yêu nhau dựa lưng thâ`m thì tình tự. Hoa gạo đỏ mâ`u máu người chê''t. Khi rơi rụng, nó rơi lô.p bô.p làm giâ.t mình kinh hãị Nó không gây hương nhớ nhung. Tôi sợ nó vì Nguyê~n Bính đã tả nó:" Những hoa gạo đỏ tười mâ`u máu, Nhâ`u nát như người lính tử thương". Và buô`n râ`u kê''t luâ.n: " Mô.t khi tình rụng như hoa rụng, Máu đỏ lìa tim dạ xót xá. Hoa gạo khiê''n tôi liên tưởng hoa phượng. Hoa phượng cũng "đỏ tươi mâ`u máú. Tháng hai hoa gạo rụng. Tháng Näm hoa phượng rơị KHông ai nhä.t hoa gạo ép vào sáng nhưng Phượng đã nói sẽ nhä.t hoa phượng ép vào vỡ. Ðó là hình ảnh ngâ.m ngùi tôi vừa chợt nghĩ. Phượng đã vào lớp. Nàng hơi ngượng ngùng. Cä.p sách ôm trước ngực. Nàng cúi đâ`u chào thâ`y rô`i bước nhanh tới chô~ ngô`ị Phượng quay xuô''ng: --Tại anh đó, đáng lẽ hôm nay Phượng còn nghỉ. Những ý nghĩ sâ`u thảm của tôi vụt tan. Lòng tôi cuô.n dâng con nước thủy triê`u rạo rực. Ðâ`y là câu nói ngọt ngào, thä''m thiê''t nhâ''t từ tháng chín. Vì tôi PHượng đi học. Phượng nói với tôị Vì Phượng tôi đi học. Tôi không dám nói với Phượng. --Anh Chương! --Hở? Phượng mỉm cười (Phượng cứ cười với tôi, chä?ng lẽ tôi không bảo Phượng cười ): --Anh hiê?u Phượng chứ? Tôi chớp mä''t: --Tôi hiê?u: Phượng có thê? đọc được niê`m cảm đô.ng trong cái chớp mä''t của tôi không nhỉ? --Hai hôm Phượng vä''ng mä.t anh làm gì? --Tôi nhớ... --Anh nhớ lời thánh dạy? --Vâng. --Tô? học của anh đê''n đâ`u rô`i? --Họ đợi nghỉ học mới bä''t đâ`u. --Bao giờ nghỉ học? --Sang tháng tư. Phượng lä.ng yên giây lát. Rô`i nàng hỏi: --Anh định nơi học chung ở đâu chưa? Tôi nói: --Ở nhà anh Ðịnh, cuô''i phô'' Trưng Trä''c. --Con phô'' thä?ng tä''p hai hàng hô`i? --Vâng. --Những hôm Phượng không có viê.c gì, Phượng sẽ qua đâ''y mô~i ngày mô.t lâ`n. --Vào buô?i sáng? --Vâng, vào buô?i sáng. Tôi không dám hỏi Phượng qua con phô'' thä?ng tä''p hai hàng hô`i â''y làm gì. "Anh hiê?u Phượng chứ "? Tôi hiê?u. "Tại anh đó, đáng lẽ hôm nay Phượng còn nghỉ". Tại anh đó, vì anh đó, Phượng qua đâ''y mô~i buô?i sáng đê? anh học cho nó vào và thi cho nó đô~. --Phượng vừa có tin vui. --Tin gì vâ.y? --Người Phượng nhớ, Phượng sä''p được gä.p. Mọi người trong gia đình Phượng đi tìm ròng rã sáu näm trờị Và đê''n lượt Phượng vê` Thái, Phượng sä''p gä.p. Phượng yêu Thái Bính của anh lä''m. Thú thâ.t là tôi đang "ghen" với người Phượng nhớ. Phượng không chịu nói người Phượng nhớ là ai và tôi thì ngại ngâ`n không hỏị Câu trả lời của Phượng hoä.c sẽ sẽ làm làm tôi sung sướng hoä.c sẽ làm tôi khô? sở. Tôi câ`m chä''c câu trả lời làm tôi khô? sở nên tôi không hỏi. --Anh Chương! -Ðạ. --Anh giâ.n Phượng? --Không. --Thê'' sao anh "dạ "? --Tôi quên. --Anh đừng bao giờ quên nữạ Phượng đã hứa đê''n tháng Näm sẽ kê? anh nghe nhiê`u chuyê.n. Chä''c chä''n, Phượng sẽ kê?. --Chuyê.n vui. --Hôm nọ Phượng mới hy vọng là chuyê.n vui thành thử lại hy vọng không phải kê? cho anh nghẹ Hôm nay, không câ`n hy vọng vì chä''c chä''n là chuyê.n vui. --Cho riêng Phượng? Phượng nhän nhó: --Anh thích Phượng buô`n à? Tôi đáp nhanh: --Xin lô~i Phượng. Phượng quay lên. Mô.t lát, Phượng ném xuô''ng mâ?u giâ''y: " Hôm nay nhiê`u ô mai và giâ''y gói ô mai quá. Bao giờ chúng mình được mở mô.t hiê.u bán ô mai? Phượng râ''t sợ, mai này, sẽ không được quờ tay vào ngän bàn mô~i buô?i sáng đê? lâ''y ô mia gửi tới từ những cánh rừng mơ rô`i báo tin cho anh biê''t ". Tôi đọc xong cảm tưởng nhâ.n ô mai của Phượng cũng sờ sợ cái "mai này ". "Mai sau còn có bao giờ.... " Câu thơ thâ.t ảo não! Ở mô.t không gian khác và thời gian khác, tâm hô`n Phượng có đô? thay, tâm hô`n tôi có thay đô?i? Hä?n là không còn những gói ô mai lén tä.ng Phượng trong ngän bàn học và chä?ng ai nhớ huyê`n thoại ô maị Phượng ơi, tôi vâ~n không thuô.c nô?i mô.t bài thơ của Nguyê~n Công Trứ, vâ~n không đọc hê''t mô.t bài luâ.n ở cuô''n Luâ.t Ðê` Vê` Nguyê~n Công Trứ Phượng đã mua tä.ng tôị Không làm nô?i mô.t bài luâ.n Viê.t vän nhưng tôi có thê? viê''t trôi trâ?y mô.t đoạn cảm nghĩ vê` Phượng đê? nä''n nót chép vào nhâ.t ký của tôi. Phượng ơi, Phượng không muốn tôi nói thật. Thì tôi việt thật. Rằng, tôi chán nản học hành thi cử, tương lai, sự nghiêp. Tôi chán nản ngày mai. Tôi muô''n mãi mãi làm câ.u học trò đê. tứ có người bạn gái ngô`i trước bàn mình mà mình yêu tha thiê''t song không bao giờ nói mình yêu với cô ta hay với aị Ai bảo mình yêu cô ta, mình sẽ đỏ mä.t, chô''i bai bải rô`i ân hâ.n đã chô''i bai bảị Tôi muô''n mãi mãi ôm â''p niê`m vui nhẹ nhàng, nô~i buô`n thoang thoảng. Và học chung với Phượng suô''t đời ở ngôi trường nhỏ bé của tỉnh lỵ tâ`m thường nàỵ Tôi không thích đi đâụ Không thích lên Hà Nô.i học, không thích ngô`i hóng gió bên hô` Trúc Bạch. Tôi chỉ thích cùng Phượng đi trên đường khuya đê''m từng chiê''c bóng điê.n và ao ước được nä''m tay Phượng. Ðê? ngỡ mình được Phượng yêụ Thê'' thôi, Phượng ạ!