Đêm khuya tĩnh lặng, gió nhẹ hắt hiu, những chiếc là ngô đồng tungbay trong sân vườn như bướm liệng, càng tăng thêm vẻ tiêu điều thê lươngtrong đêm tối. Đây là khách điếm lớn nhất Phục Long, bởi nằm gần NgânLong Bảo, nên thị trấn này vô hình chung đã trở thành nơi tiếp khách củaNgân Long Bảo.Có lẽ vì đêm nay quá vắng vẻ, và cũng có thể vì dạo đây khách đến NgânLong Bảo không nhiều, nên nói chung khách điếm Phục Long hôm nay hếtsức vắng vẻ, ngoại trừ Di Tâm Viên trên lầu còn có ánh đèn, gần như tất cảphòng khách đều tối om.Ngay khi ấy, có một bóng người áo ngắn vải thô từ trên cây ngô đồng vọtnhanh ra, nhấp nhoáng đã đến trên mái lầu Di Tâm Viên, nhẹ nhàng như mộtchú mèo, không gây ra một tiếng động khẽ.Ngay khi bóng người ấy hạ chân trên mái nhà, trong phòng bỗng vanglên một giọng đắc ý nói:- Vân cô nương, lời đồn đại trên giang hồ không sai đâu!Tiếp theo một giọng trong trẻo lạnh lùng nói:- Sách công tử, đêm đã khuya, công tử nên về đi thôi.Người được gọi là Sách công tử dường như thừ người ra một hồi, bỗnglạnh lùng cười nói:- Vân cô nương, thái độ của cô nương không biết đến lúc nào mới thayđổi được?- Không bao giờ thay đổi cả, Sách Long ngươi biết rõ trái tim của VânPhụng Linh này đã thuộc về Mai Dao Lân từ lâu, ngươi không nên hoài phítâm sức là hơn.- Vì lệnh tôn, lẽ ra cô nương không nên đối xử với Sách Long này nhưvậy.Vân Phụng Linh như cũng thừ ra hồi lâu, bỗng nàng lạnh lùng cười nói:- Sách Long, bộ mặt thật của ngươi rồi cũng lộ ra.Sách Long cười vang:- Vân Phụng Linh đó là do nàng đã gây nên thôi, giờ thì Sách Long nàyđã biết không thể nào giành được trái tim nàng, cứ tiếp tục kéo dài thế này thìthật là một hành vi ngu ngốc. Bây giờ thẳng thắn nói cho nàng biết, Sách Longnày không chiếm được trái tim nàng, ta cũng phải chiếm lấy thể xác nàng, hắchắc hắc... lúc bấy giờ nàng sẽ hồi tâm chuyển ý...Ngay khi ấy, một bóng người nhanh nhẹn đáp xuống bên cửa sổ.Gian phòng này rộng chừng hai trượng vuông, bốn mặt đều là cửa sổ dài,ba mặt màn gấp buông phủ, trên giường ngay ngắn chăn thêu gối gấm, bànghế dụng cụ thảy đều được làm bằng gỗ quí, hết sức tinh xảo và sang trọng.Trong phòng, Vân Phụng Linh đang nắm chặt tay lui trong một góc, mắttrợn trừng ghê rợn nhìn chốt vào Sách Long cách giường chừng bốn thước,đang từng bước tiến đến gần.Bóng người dừng lại chốc lát bên cửa sổ, sau đó liền phi thân vào trongphòng nhẹ như lá rơi, không chút tiếng động.Vân Phụng Linh đang đối mặt với cửa sổ, vừa thấy có người phóng vào,liền tức lặng người, bởi nàng biết rõ lai lịch của khách điếm này, nên dĩ nhiênngười mới xuất hiện ắt hẳn là đồng bọn của Sách Long.Một Sách Long nàng đã không chắc đối phó nổi, giờ lại thêm trợ thủ,lòng tin càng thêm chao đảo, tấm thân trong trắng e khó thể giữ gìn, mặc choVân Phụng Linh bình tĩnh đến mấy cũng chẳng khỏi tái mặt.Đôi mắt Sách Long vốn đang nhìn chốt vào mặt Vân Phụng Linh, vừathấy nàng nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt kinh hãi, liền biết ngay có điều khác lạ,bởi trước đó y không hề có sự sắp đặt.Ý nghĩ xoay nhanh, bèn cười khảy nói:- Vân cô nương có biết đây là chốn nào không?Vừa dứt lời, liền tức lướt nhanh sang phải, quay người đứng dựa lưng vàovách. Giờ y đã yên tâm, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, bất giác ngẩn người, chỉthấy một thiếu niên áo ngắn vải thô, mày kiếm mắt sao, gương mặt tuy cóphần đen nhưng đường nét rất đẹp, đang lặng lẽ đứng trước cửa sổ.Ấn tượng đầu tiên là Sách Long cảm thấy người này rất là quen mặt,nhưng lục tìm trong trí óc, nhất thời không sao nhớ ra được đã gặp đốiphương ở đâu. Vân Phụng Linh cũng đăm mắt nhìn vào mặt thiếu niên ấy,qua đường nét của gương mặt, nàng tin đó là Mai Dao Lân, nhưng sắc mặt thìlại khiến nàng không dám nhìn nhận.Không một ai lên tiếng, bầu không khí như chết lặng, hồi lâu Sách Longkhông còn nén được nữa, quét mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng sầm mặt quát:- Các hạ đêm hôm khuya khoắt xông bừa vào đây, không tìm được chỗchôn thây phải không?Thiếu niên áo vải mắt ánh lên vẻ kỳ dị, cười sắc lạnh nói:- Ngân Dực Điêu, thời vận của tôn giá thật là không may, hành sự tạitrước cửa nhà mà lại bị kẻ khác xộc vào.Ngân Dực Điêu Sách Long tái mặt, y tin là mình đã từng nghe qua tiếngnói sắc lạnh này, nhưng y không dám tin người đứng trước mặt lại chính làMai Dao Lân, bởi y tin là Mai Dao Lân không bao giờ vì xâm nhập Ngân LongBảo mà phải dịch dung.Vân Phụng Linh tiến tới một bước, môi mấp máy liên hồi, nhưng khôngphát ra tiếng, dường như nàng không dám tin người này chính là Mai Dao Lânđã cải trang.Sách Long cười khảy nói:- Thời vận không may chính là các hạ đấy. Các hạ không chịu dò la trướclại xông ngay vào cư thất của Sách Long này.Thiếu niên áo vải cười khinh mỉa:- Nếu như kẻ này bảo chính là tìm tôn giá nên mới đến đây, tôn giákhông sợ hãi chứ?Sách Long tái mặt, nhưng đã thoáng chốc đã trở lại bình thường, lạnhlùng nói:- Các hạ hẳn là đã từng gặp bổn nhân tại đâu?- Đúng vậy, chúng ta quen biết nhau nhiều lắm.- Nhưng bổn nhân không nhận ra các hạ.Thiếu niên áo vải chầm chậm dựa người vào thành cửa sổ, giọng bìnhthản:- Không sai, tại hạ tin là tôn giá không nhận ra được tại hạ, bởi nếu tôngiá biết tại hạ là ai, chắc chắn tôn giá đã không thể bình tĩnh như lúc này.Sách Long lại tái mặt:- Các hạ sát khí to lớn thật.Thiếu niên áo vải cười khảy:- Chẳng phải tại hạ sát khí to lớn, mà là trên đời chẳng ai là không sợchết, nhất là một người suốt ngày ăn no chỉ sinh sự như tôn giá.Sách Long sầm mặt, tức tối tiến tới một bước.Thiếu niên áo vải cười chế nhạo:- Sách Long, dường như tôn giá không còn bình tĩnh như trước nữa.Sách Long lạnh lùng quát:- Các hạ cố tình đến đây phá bỉnh phải không?Thiếu niên áo vải chầm chậm đứng thẳng lên, đi về phía bàn, lạnh lùngnói:- Giữa hai ta dường như không nên nói là phá bỉnh.Dứt lời đã đi đến bên bàn, cầm lấy ấm trà trên bàn lên, ung dung bìnhthản hệt như nhà mình vậy.Sách Long tức giận, gằn giọng:- Bằng hữu không thấy mình quá xấc xược ư?- Tại hạ tin là tôn giá không bao giờ tiếc một chút nước, vả lại...- Tôn giá hãy buông xuống là hơn, Sách đại công tử này lòng kiên nhẫncó hạn.Thiếu niên áo vải từ trong lòng móc ra một chiếc khăn, giọng lạnh nhạt:- Không phải lòng kiên nhẫn có hạn, mà là lòng khiếp sợ có mức độ thìđúng hơn.Đoạn đưa ấm trà lên rót lên trên khăn.Sách Long sở dĩ có nhẫn nhịn là bởi chưa hiểu rõ lai lịch đối phương,nhưng thiếu niên áo vải quá khinh thường mình, khiến y không sao nhẫnnhịn được nữa, bỗng lướt tới ba thước, hữu chưởng vừa định vung lên.Bỗng nghe Vân Phụng Linh sửng sốt kêu lên:- Ồ!Trong khi ấy thiếu niên áo vải đã ngước lên lạnh lùng quát:- Sách Long, tôn giá hãy nhìn kỹ đối phương là ai rồi hẵng động thủ cũngchưa muộn.Chẳng rõ là do sức mạnh gì cản trở, Sách Long tay phải đã giơ lên màkhông tài nào bổ xuống được, đứng thừ ra tại chỗ.Thiếu niên áo vải đưa chiếc khăn ướt lên lau mặt, đồng thời tay kia đặtấm trà xuống bàn.Bỗng, chàng bỏ khăn ra, cùng một lúc trong phòng vang lên hai tiếngsửng sốt:- Ồ! Mai Dao Lân!Liền theo đó, Diêu Đài Mục Nữ Vân Phụng Linh trong tiếng gọi ếLânca...ế não nùng bi thiết, từ trên giường tung mình lao bổ vào lòng Mai DaoLân.Sách Long vẻ kinh hãi trên mặt đã bị lửa hờn ghen khoả lấp, mắt nhìnVân Phụng Linh đang thút thít khóc, lòng y ngập đầy sát cơ.Mai Dao Lân nhẹ vỗ lên vai Vân Phụng Linh, giọng bình thản khẽ nói:- Linh muội, tất cả đã trở thành quá khứ, phải bắt đầu từ lúc này, mọi sựsẽ đều tốt đẹp cả.Sách Long từ từ tiến tới, hai tay đưa lên trước ngực sớm đã vận tụ cônglực toàn thân.Vân Phụng Linh bẽn lẽn gật đầu:- Tiểu muội biết, nhưng Lân ca... sao bây giờ mới đến tìm tiểu muội?Mai Dao Lân cười ảo não:- Nếu ngu ca mà không biết tình trạng tại đây, có lẽ còn đến muộn hơnnữa.Vân Phụng Linh tức tưởi:- Lân ca không nghĩ gì đến tiểu muội sao?Trong khoảnh khắc ấy, nàng như quên bẵng sự hiện diện của kẻ thứ ba,có lẽ bởi nàng có quá nhiều điều muốn nói nên đã quên mất việc quan trọnghơn đang ở ngay bên cạnh.Sách Long thầm toan tính, khoảng cách như vậy có lẽ đủ rồi, chỉ cònkhông đầy ba thước.Trong khi ấy, Mai Dao Lân vẫn bình thản nói:- Linh muội, ngu ca biết nói thế nào đây?Thốt nhiên một tiếng quát vang:- Hai người hãy xuống dưới âm phủ mà nói!Tiếng quát vừa vang lên, một luồng kình phong như vũ bão đã ập đến saulưng Vân Phụng Linh, hiển nhiên Sách Long trong tình hình không còn hyvọng chiếm hữu giai nhân, định ra tay huỷ diệt.Sách Long sở dĩ dám lên tiếng là bởi y tin chắc hai người không tài nàothoát khỏi chưởng lực của mình, nhưng y nằm mơ cũng chẳng ngờ đến, nhấtcử nhất động của y đều nằm trong sự giám sát của Mai Dao Lân.Trong tiếng chưởng phong rền rĩ, hai bóng người trước mặt Sách Longđột nhiên biến mất hệt như quỉ mị, ếbùngế một tiếng vang dội, vách tường chỗđứng của Mai Dao Lân trước đó đã bị vỡ sụp một khoảng, cát đá bay mù mịt.Tiếng vách vỡ sụp trong đêm khuya rất vang dội, chỉ trong chốc lát ngoàisân đã có tiếng sang sảng vang lên:- Sách thiếu gia, trong ấy đã xảy ra điều gì phải không?Mai Dao Lân liền tức lướt tới án ngữ nơi cửa sổ giọng sắc lạnh:- Sách Long, đã đến lúc rồi!Sách Long một chưởng không trúng đích, bất giác ngớ người, định thầnlại, bỗng buông tiếng cười vang:- Ha ha ha... Mai...Chưa dứt lời hữu chưởng Mai Dao Lân đã vung ra, một luồng kình phongnhanh như chớp ập đến yết hầu Sách Long.Sách Long bắt buộc phải bỏ dở câu nói để ứng phó, lùi nhanh ra sau bốnbước, đến sát bên cạnh giường.Mai Dao Lân quét mắt nhìn ra ngoài sân, lạnh lùng nói:- Sách Long, hãy giữ chút sức lực để tự cứu mình là hơn. Nếu Mai mỗ màđể kẻ khác biết thì đâu cần phải cải trang đến đây... Thời gian có hạn, Mai mỗđộng thủ đây.Bên ngoài, tiếng khi nãy có vẻ nóng ruột lại hỏi:- Sách thiếu gia có ở trong đó không vậy?Sách Long đảo tròn mắt, trầm giọng nói:- Có!- Có cần chúng thuộc hạ vào không?Sách Long nhìn Mai Dao Lân cười âm trầm:- Mai Dao Lân, bây giờ các hạ hẳn đã biết đây là nơi nào rồi chứ?Mai Dao Lân cười khảy:- Đúng vậy, Mai mỗ sớm đã biết rồi! Sách Long, Mai mỗ đã dám lộ mặtgặp tôn giá thì đã tiên liệu trước mọi sự, cho nên trước khi bọn họ vào đến đâylà tôn giá đã nằm trong tay Mai mỗ rồi.Sách Long cười khảy:- Cầu cho các hạ được như ý muốn, bằng không e rằng lệnh tôn...- Đó chính là nguyên nhân duy nhất đã giúp cho tôn giá sống đến lúcnày đấy.Sách Long sửng sốt, bỗng cười to:- Ha ha... Ngươi định trao đổi ư? Mai Dao Lân, ngươi khéo tính toánlắm, nhưng... ngươi không sợ vạn nhất thất thủ ư?Người bên ngoài lại sốt ruột hỏi:- Sách thiếu gia, nếu thiếu gia còn không trả lời, chúng thuộc hạ đànhphải xông vào thôi.Sách Long thầm cân nhắc tình thế, đột nhiên song chưởng vung lên toànlực bổ thẳng vào ngực Mai Dao Lân, đồng thời quát to:- Vào nhanh lên!Mai Dao Lân sớm đã đề phòng, trong tiếng cười khảy, nhanh nhẹn láchngười sang phải tránh qua thế công chính diện, liền sau đó nhanh như chớplướt vào bóng chưởng đối phương, gằn giọng nói:- Sách Long, họ chẳng kịp đưa tiễn tôn giá nữa đâu!Dứt lời tay phải đã chộp đến gần cổ tay trái Sách Long, thủ pháp hết sứcquái dị. Sách Long đã biết trước mình không phải là địch thủ của Mai Dao Lân,tuy xuất thủ nhanh nhưng chiêu thức không dám dùng quá nhiều chân lực,vừa thấy tay phải Mai Dao Lân chụp đến, tay trái vội hạ xuống, đồng thời tayphải với chiêu Lực Bình Ngũ Nhạc bổ nhanh vào ngực Mai Dao Lân.Vân Phụng Linh rất muốn ra tay giúp Mai Dao Lân nhưng không tìmđược cơ hội, đang khi nóng ruột, ánh mắt tình cờ quét về phía cửa sổ, lập tứcgiật mình kinh hãi kêu lên:- Lân ca, bọn họ đã vào...Vân Phụng Linh chưa dứt lời bỗng nghe Mai Dao Lân quát to:- Phật Điểm Mê Tâm!Liền sau đó là một tiếng ếhựế khô khan của Sách Long.Vân Phụng Linh nghe vậy vừa mới quay mặt lại, bỗng nghe Mai Dao Lântrầm giọng nói:- Linh muội, đi thôi!Vân Phụng Linh giờ mới trông rõ Sách Long đã lọt vào trong tay Mai DaoLân, tay trái bị Mai Dao Lân nắm chặt, người không tự chủ được theo Mai DaoLân phóng qua cửa sổ ra ngoài.Mai Dao Lân vừa chạm chân trên đất, trong sân liền vang lên tiếng ầ ĩ lahét:- Ai đó? Đứng lại!- Gian tế, đuổi theo mau!- Hãy vào trong xin chỉ thị của Sách thiếu gia trước đã.- Phải rồi, nhanh lên!Trong khi ấy Mai Dao Lân đã phi thân lên mái nhà, bỗng nghe một giọngâm trầm, nhưng hùng hồn nói:- Sách Long đã rơi vào tay kẻ địch, các ngươi còn chưa đuổi theo mau,xin chỉ thị ai nữa?Quá ồn ào rối loạn, không ai phân biệt được tiếng nói do người nào phátra, lập tức có kẻ quát to:- Vậy chúng ta đuổi theo mau!Vừa nghe tiếng nói hùng hồn kia, Mai Dao Lân liền giật mình thầm nhủ:- Lão ta cũng có mặt tại đây, e rằng hôm nay chắc phải thêm phần rắc rốinữa rồi.Nghĩ đoạn đã nắm tay Vân Phụng Linh từ trên Di Tâm Viên phi thân rakhỏi khách điếm Phục Long, đáp xuống ngoài đường phố.Đêm khuya đường phố vắng tanh, gió lạnh từng cơn thổi tạt vào mặt,Mai Dao Lân đảo mắt nhìn quanh, đoạn nghiêng mặt khẽ hỏi:- Linh muội, đường nào đến Ngân Long Bảo vậy?Vân Phụng Linh trỏ tay về hướng Bắc:- Trên ngọn núi kia.Mai Dao Lân chẳng chút chần chừ, quay người phóng nhanh về hướngbắc, vừa đi vừa quan sát, chỉ thấy cách thị trấn ngoài mười dặm, núi non trùngđiệp, trải dài đến tận chân trời, thầm mừng đã may mắn gặp được Vân PhụngLinh, không thì chẳng biết đâu mà tìm Ngân Long Bảo.Hai người phóng đi như bay, bay qua một thửa ruộng vừa gặt hái xong,địa thế bắt đầu lên cao, Mai Dao Lân bỗng khẽ hỏi:- Linh muội, hãy nhìn phía sau có người đuổi theo hay không?Vân Phụng Linh thoáng ngạc nhiên, liền ngoảnh nhìn ra phía sau, bấtgiác ngớ người, hồi lâu cũng chưa quay đầu lại.Mai Dao Lân thầm cười khảy, khẽ hỏi:- Linh muội, mấy người vậy?Vân Phụng Linh quay lại, vẻ lo lắng đáp:- Năm người cả thảy!- Có một lão nhân tay cầm búa to không?Vân Phụng Linh kinh ngạc:- Lân ca không nhìn sao lại biết? Ồ, Lân ca hoài nghi lão ta ư?- Không sai, chính là lão ta. Linh muội, bọn họ không phải là người củaNgân Long Bảo, phải tìm cách giải quyết họ trước mới được.- Lân ca, phía trước có một khu rừng rậm, chúng ta hãy đến đó.- Nơi khác còn có rừng nữa không?- Còn, nhưng phải vào rất sâu trong núi, hơn nữa có rất nhiều đá ngổnngang và vực thẳm.Mai Dao Lân mắt ánh sát cơ:- Vậy thì chúng ta không cần phải vào trong rừng.Đoạn liền quay người phóng đi về phía Đông Bắc, Vân Phụng Linh ngơngác:- Lân ca chẳng đã bảo là phải giải quyết họ hay sao? Chúng ta chỉ có haingười, bọn họ đông thế kia, vả lại quanh đây đều có người của Ngân Long Bảo,chúng ta lên trên cao, sẽ tiền hậu thọ địch còn gì?- Quanh đây đều có người của Ngân Long Bảo ư?- Vâng, đâu đâu cũng có.Mai Dao Lân nhếch môi cười tàn nhẫn:- Vậy thì càng dễ giải quyết.- Vì sao?Mai Dao Lân nắm lấy tay Vân Phụng Linh phi thân lên trên một tảng đáto, mỉm cười nói:- Linh muội rồi sẽ rỏ ngay.Đoạn lại tiếp tục tung mình lên trên. Gần canh ba, hai người đã đến trênmột đỉnh núi trước mặt là một vực sâu. Mai Dao Lân thò đầu nhìn xuống, thìthấy dưới đầy cỏ dại và đá núi lởm chởm liền tức nảy ý, nắm tay Vân PhụngLinh phóng xuống.Vừa xuống đến đáy cốc, Mai Dao Lân tiện tay bỏ Sách Long xuống trênmột tảng đá to, đoạn nắm tay Vân Phụng Linh phóng đi về phía khác chứkhông lên ngọn núi đối diện.Vân Phụng Linh thắc mắc hỏi:- Lân ca định đi đâu vậy?Mai Dao Lân cười:- Tìm những người của Ngân Long Bảo ẩn nấp quanh đây.- Còn những người đuổi theo thì sao?- Sẽ có người đối phó thay chúng ta.Dứt lời hai người đã vượt qua hơn năm mươi trượng.Ngay khi ấy, trên đỉnh núi hai người đã phóng xuống khi nãy, năm bóngngười lần lượt xuất hiện, sau một lúc quan sát, họ liền tung mình xuống cốc.Một hồi yên lặng trôi qua, bỗng có người cất tiếng nói:- Thiếu bảo chủ Ngân Long Bảo ở đây, còn tên tiểu tử kia và ả nha đầu họVân chẳng thấy đâu cả.Một giọng già nua tiếp lời:- Mang theo người hành động bất tiện, nên tên tiểu tử Mai Dao Lân đãchuồn trước rồi. Hừ, lão phu xem ngươi bay được lên trời không cho biết.Một giọng nữ tiếp lời:- Chúng ta hãy đưa thiếu bảo chủ về Ngân Long Bảo đi thôi.- Khoan đã!Giọng nữ có vẻ tức giận:- Lão còn chần chừ gì nữa, định chờ cho tiểu tử kia chạy xa hơn nữa phảikhông?- Bà biết gì kia chứ.- Lão biết, hứ! Nếu lão biết thì đâu đến đổi để cho người ta phá tan nhàcửa.- Bà hãy nghe lão phu nói xong rồi hãy phát cáu được không?Một giọng khác tiếp lời:- Thời gian cấp bách, Tây Môn huynh có cao kiến gì, sao không nói ra đểmọi người cùng bàn bạc?Người được gọi là ếTây Môn huynhế chính là Bản Phủ Tiều Ẩn Tây MônKỳ, lão ngẩm nghĩ chốc lát rồi nói:- Nếu chúng ta đưa người này lên Ngân Long Bảo, Tiêu Vân Ngân LongSách Thiên Thái tuy sẽ phái người tìm kiếm Mai Dao Lân, song lại trái với ýmuốn của công tử và mục đích chuyến đi này của chúng ta. Bởi nếu chúng tađưa thiếu bảo chủ về bảo, tức là chứng tỏ chúng ta đã với lòng thành đến đây,tất nhiên Ngân Long Bảo sẽ bằng lòng tương trợ, nhưng như vậy ắt sẽ đắc tộivới Kim Phụng Cung, Ngân Long Bảo đã không có ý qui thuận, vậy mà chúngta lại tự ra sức để khiến gây thêm cường địch, trên đời này đâu có người nguxuẩn đến vậy.- Rất có lý, Tây Môn huynh có mưu kế gì không?- Theo ý lão phu, chúng ta hãy giết chết người này tại đây, rồi sau đó chomột người đi báo với Ngân Long Bảo, cứ nói là Sách Long đã bị Mai Dao Lânbắt đi, chốc lát nữa bọn thuộc hạ của Ngân Long Bảo ở khách điếm Phục Longcũng sẽ đuổi theo đến đây. Nếu bọn họ phát hiện thiếu bảo chủ đã chết, hẳn sẽbáo cáo với Sách Thiên Thái về những gì đã chứng kiến trong khách điếm,như vậy món nợ này sẽ trút lên đầu Mai Dao Lân. Một khi Ngân Long Bảo tìmMai Dao Lân, Kim Phụng Cung nhất định sẽ bảo vệ hắn, vậy chúng ta chẳngphải đứng giữa hưởng lợi hay sao?Mưu kế quả là thâm độc, Tây Môn Kỳ vừa dứt lời, liền có ba người phụhoạ nói:- Quả là diệu kế, vậy chúng ta hạ thủ nhanh lên kẻo sinh biến.Ngay khi ấy lại có ba lão nhân phóng xuống, họ dáo dác nhìn quanh nhưmuốn tìm kiếm gì đó, Mai Dao Lân và Vân Phụng Linh đang nấp sau tảng đáto cách chừng hai mươi trượng, hiển nhiên hai người đã dẫn dụ ba lão nhânnày đến đây.Bỗng nghe một giọng âm trầm cười lạnh lùng nói:- Sách Long, đây chỉ là trách ngươi số mệnh xui rủi, vừa thoát được đầmrồng lại vào hang cọp, chớ trách Tây Môn Kỳ này lòng dạ độc ác, mà chỉ nêntrách ngươi có giá trị lợi dụng quá to lớn, để cho ngươi sau khi chết có thể kiệncáo, ta giải khai á huyệt cho ngươi trước.Rồi thì một tiếng rú thảm khốc vang lên.Ngay tức khắc ba lão nhân cùng quát vang:- Tây Môn Kỳ, hãy khoan.Đồng thời ba phía lao đến, bao vây năm người kia vào giữa.Vân Phụng Linh vỡ lẽ nhìn Mai Dao Lân, kinh ngạc nói:- Lân ca dẫn dụ họ đến đây, mục đích chính là như vậy ư?- Không sai, họ đến thật là đúng lúc.- Sao Lân ca biết họ sẽ sát hại Sách Long?- Hết sức đơn giản, từ khi phát hiện Tây Môn Kỳ có mặt tại đây, ngu cabiết là thế lực của Vạn Tượng Cung cũng đã lan tràn đến đây. Vạn Tượng côngtử đã có lòng xưng bá võ lâm từ lâu, trong khi Ngân Long Bảo lại không chịuquy phục Vạn Tượng Cung, nếu có cơ hội, Vạn Tượng Cung lẽ nào chịu bỏqua?- Nhưng Sách Long võ công có hạn, đâu đủ ảnh hưởng đến đại cuộc.Mai Dao Lân mỉm cười:- Như Tây Môn Kỳ đã nói, một khi Sách Long chết đi, giá hoạ cho ngu ca,sẽ có thể khiến cho Ngân Long Bảo và Kim Phụng Cung xảy ra xung đột ácliệt.Vân Phụng Linh vỡ lẽ gật đầu, bỗng nàng chau mày lo lắng hỏi:- Lân ca, nếu Sách Long mà chết, chúng ta sẽ mất con tin còn gì?Mai Dao Lân thản nhiên cười:- Linh muội tưởng Sách Long có thể làm con tin để trao đổi ư? Lầm rồi,những kẻ đầu sỏ Ngân Long Bảo đã có thể xem con gái thân sinh như người xalạ. Chả lẽ không thể đối với con trai giống như vậy hay sao? Đừng quên mụcđích duy nhất của họ là muốn xưng bá võ lâm, tất cả đều là thứ yếu khôngđáng kể, không khéo chúng ta hối hận không kịp. Như thế này rồi đây sẽ hếtsức thuận lợi cho hành động của chúng ta.- Có lợi ư?- Đúng vậy, bởi hiện giờ chính chúng ta là kẻ đứng giữa hưởng lợi.Vân Phụng Linh giờ mới hoàn toàn hiểu thấu, kinh ngạc đăm mắt nhìnMai Dao Lân, hồi lâu mới nói:- Thảo nào, người trong giới võ lâm đều khiếp sợ Lân ca, thì ra Lân cachẳng những võ công cao tuyệt mà cơ trí cũng kinh người thế này.Ngay khi ấy, chỉ nghe Tây Môn Kỳ nói:- Ồ! Thì ra là Biên Hoang Tam Lão, ba vị đến thật là đúng lúc, Tây MônKỳ này đang định viếng ba vị đây.Một trong ba lão nhân lạnh lùng nói:- Không dám, mọi người trong giới võ lâm đều gọi huynh đệ lão phu làBiên Hoang Tam Quái, Tây Môn huynh khiêm tốn quá.Tây Môn Kỳ điềm tĩnh ho khan:- Khặc khặc Thân huynh đến đây có gặp Mai Dao Lân không?- Mai Dao Lân thì huynh đệ lão phu không gặp, nhưng lại gặp được hungthủ sát hại thiếu bảo chủ.Tây Môn Kỳ vẫn điềm tĩnh:- Không gặp Mai Dao Lân thì sao lại gặp hung thủ đã sát hại thiếu bảochủ chứ?- Tây Môn Kỳ, các hạ xem Thân Nguyên Hồng này là người gì vậy?Tây Môn Kỳ thoáng biến sắc mặt, không còn điềm tĩnh như trước nữa,đưa tay chỉ thi thể Sách Long nói:- Thân huynh nghĩ người này là chúng huynh đệ đây đã sát hại phảikhông?- Tây Môn Kỳ, lão phu tin chắc là các hạ chẳng đến nỗi chóng quên đếnvậy, những lời các hạ mới vừa nói, chả lẽ bây giờ đã quên rồi hay sao?- Huynh đệ đã nói những lời gì xúc phạm đến ba vị nào?- Ha ha... Tây Môn Kỳ, các hạ cũng là một nhân vật lừng danh trong võlâm, dám làm dám chịu, đã đến nước này mà còn giấu đầu lòi đuôi như vậy,không sợ giới võ lâm chê cười hay sao?Tây Môn Kỳ tái mặt, cố cười nói:- Thân huynh nói vậy nghĩa là sao?Thân Nguyên Hồng cười khảy:- Kẻ sát hại thiếu bảo chủ không phải ngươi thì còn là ai nữa?Tây Môn Kỳ giật mình, liếc nhìn bốn người kia, đoạn cười khảy nói:- Thân Nguyên Hồng, các hạ nên biết là lão phu tự nãy giờ nhường nhịnchẳng phải sợ các hạ mà là trước khi chưa rõ sự thật, không muốn tổn thươnghoà khí đôi bên mà thôi.- Ha ha... chưa rõ sự thật ư? Tây Môn Kỳ, khá khen cho ngươi còn nói rađược, sự thật đã rành rành trước mắt, chúng ta đều là người lớn tuổi, hà tấtphải làm điều tự dối lòng mình và dối người thế này?Tây Môn Kỳ biết là việc làm đã bại lộ, không thể chối cãi được nữa, mắtliền ánh hung quang, cười âm trầm nói:- Thân Nguyên Hồng, vậy theo các hạ thì sao?Biên Hoang Tam Quái liền tức cùng tiến tới một bước, người nào cũng vẻmặt nghiêm nặng, như đã sẵn sàng động thủ.Thân Nguyên Hồng lạnh lùng nói:- Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, ngươi muốn lão phu nói gì nữachứ?Tây Môn Kỳ liếc mắt nhìn quanh một vòng thật nhanh, bỗng buôngtiếng cười dài:- Ha ha... Tây Môn mỗ từ lâu nghe Biên Hoang Tam Quái võ công caotuyệt, giữ trọng trách chấp chưởng tuần sơn trong Ngân Long Bảo chưa baogiờ thất chức, ha ha... hôm nay đã có cơ hội lĩnh giáo một phen rồi.Biên Hoang Tam Quái lẽ dĩ nhiên nghe ra giọng điệu khinh mỉa của TâyMôn Kỳ, đồng cùng biến sắc mặt, đồng thanh nói:- Tây Môn Kỳ, ngươi đắc ý quá sớm rồi đấy.- Ha ha... Đành rằng lão phu đắc ý, nhưng lại hết sức lo cho ba vị, bởi TâyMôn mỗ đã nói là không muốn tổn thương hoà khí đôi bên, sự việc đêm nayđã bị ba vị phát hiện, Tây Môn mỗ bắt buộc phải đưa ba vị lên đường trướcthôi.Biên Hoang Tam Quái tuy biết mình võ công không bằng Tây Môn Kỳ,song cậy đông người và ở trước cửa nhà, nên không chút khiếp sợ, ThânNguyên Hồng cười khảy nói:- Tây Môn Kỳ, e rằng tôn giá không giải quyết nổi lão phu ba người đâu.Đoạn khoát tay ra hiệu với hai người kia, cùng cất bước tiến tới.Bởi sợ kéo dài thời gian sẽ sinh ra rắc rối, Tây Môn Kỳ đã định tâm tốcchiến tốc quyết, bèn nháy mắt ra hiệu với bốn người kia, đoạn lạnh lùng nói:- Thời gian có hạn, bọn này còn có việc khác đang chờ, ba vị nên lênđường đi thôi.Vừa dứt lời đã tung mình lao nhanh về phía Thân Nguyên Hồng, vungbúa với chiêu Cuồng phong bão vũ, kèm theo tiếng rít gió ghê rợn nhanh nhưchớp bổ thẳng vào yết hầu Thân Nguyên Hồng.Thân Nguyên Hồng tuy trong tay không co binh khí, song sớm đã chuẩnbị, trong tiếng quát vang, hai đầu gối thoáng co lại, song chưởng từ giữa táchra hai bên, với chiêu Dã mã phân tông tấn công hai bên tả hữu Tây Môn Kỳ,chưởng kình rít lên như vũ bão, công lực quả là khủng khiếp.Hai người kia vừa thấy lão đại động thủ, cùng liền buông tiếng quát giậndữ, lao vào tấn công bốn người kia, chưởng lực tựa hồ chẳng kém gì ThânNguyên Hồng.Vạn Lý Hồng Diệp Hà cười khảy quát:- Chúng ta tiến lên!Đoạn dẫn trước lao bổ vào lão nhị. Ba người kia tự biết võ công kém hơnvợ chồng Tây Môn Kỳ một bậc, thoáng chốc lưỡng lự, bèn cùng liên thủ tấncông lão tam.Nhất thời chưởng phong vang động như sấm, cát đá tung bay loạn xạ,tiếng quát tháo rền rĩ.Mai Dao Lân nắm tay Vân Phụng Linh từ sau tảng đá bước ra, quét mắtnhìn đấu trường, bỗng chau mày lẩm bẩm:- Biên Hoang Tam Quái kém cõi quá!Vân Phụng Linh chơm chớp mắt:- Đằng nào cũng là kẻ địch, bên nào chết cũng vậy thôi.Mai Dao Lân lắc đầu:- Tam quái mà chết, sẽ không có người quay trở về Ngân Long Bảo báotin, như vậy e rằng lại phải phiền đến Linh muội mạo hiểm một phen.Vân Phụng Linh hoảng kinh:- Không, tiểu muội không đi đâu hết, tiểu muội không bao giờ rời xa Lânca nữa đâu.Ngay khi ấy, chỉ nghe Tây Môn Kỳ cười đắc ý nói:- Thân Nguyên Hồng, ngươi đã thở khó khăn rồi phải không?Mai Dao Lân giật mình, lo lắng nói:- Nếu Linh muội không đi, e rằng toàn bộ kế hoạch của chúng ta sẽ hoàiphí mất.Đoạn ngước mắt lên nhìn, bỗng bóp mạnh tay Vân Phụng Linh hớn hởnói:- Linh muội không cần đi nữa, người thông báo đã đến.Vân Phụng Linh liền yên tâm, vội hỏi:- Ở đâu?Mai Dao Lân đưa tay chỉ vào ngọn núi đối diện:- Kia kìa.Ngay khi ấy bỗng nghe trên ngọn núi đối diện có tiếng hối hả nói:- Tuần sơn Tam Lão đã chận được hung thủ rồi, chúng ta đến mau!Vân Phụng Linh đưa mắt nhìn chỉ thấy trên núi đang có mười mấyngười, người phóng xuống trước tiên chính là Bát Tý Giao Đới Thịnh, chủkhách điếm Phục Long.Bát Tý Giao Đới Thịnh vừa tung mình phóng xuống, những người kháccũng lần lượt phóng theo sau. Bỗng nghe Thân Nguyên Hồng thở hào hển hétto:- Phái ngay hai người về... thông báo với bảo chủ... nói là người của VạnTượng Cung đã... giết... giết chết thiếu bảo...Chưa kịp dứt lời, ếbìnhế một tiếng vang to, kèm theo một tiếng rú thảmkhốc, thân người quắt queo của Thân Nguyên Hồng đã văng xa hơn bảytrượng, rơi xuống đất co giật mấy cái, tức thì hồn lìa khỏi xác.Bát Tý Giao Đới Thịnh thấy vậy vừa kinh hãi, vừa tức giận, lớn tiếngquát:- Huynh đệ họ Ngô, tức tốc trở về Ngân Long Bảo.Dứt lời đã dẫn trước tung mình lao về phía Tây Môn Kỳ.Trong tiếng dạ ran, trong số người trên đỉnh núi chưa phóng xuống, liềncó hai người quay lại phóng nhanh đi.Ngay khi Bát Tý Giao Đới Thịnh phi thân lao tới, trong cốc lại vang lêntiếng rú thảm, lão nhị trong Tam Quái giao chiến với Vạn Lý Hồng Diệp Hàcũng đã táng mạng dưới chưởng lực đối phương.Tây Môn Kỳ sở dĩ phải hạ sát Biên Hoang Tam Quái chính là vì sợ tin tứcbị tiết lộ, giờ nghe Bát Tý Giao Đới Thịnh phái người về thông báo, hết sức hốthoảng, ngay khi ấy Bát Tý Giao Đới Thịnh đã lao đến, vội lớn tiếng nói:- Lão bà, đến đây tiếp y mau.Dứt lời đã tung ra chiêu Lực bình ngũ nhạc, ếbùngế một tiếng vang dội,Bát Tý Giao Đới Thịnh bị đẩy lùi bốn năm bước. Trong khi ấy Tây Môn Kỳ đãthừa cơ lướt chéo xa ra ba trượng, phóng nhanh lên núi.Mai Dao Lân cười khảy nói:- Linh muội, chúng ta đi nào.Vân Phụng Linh ngạc nhiên:- Đi đâu vậy?- Đi giúp hai thủ hạ Ngân Long Bảo thoát khỏi tay Tây Môn Kỳ.Dứt lời Mai Dao Lân đã nắm tay Vân Phụng Linh phi thân ra xa hơn támtrượng. Qua khỏi sơn cốc, phi thân lên ngọn núi đối diện, hai người vừa hạchân trên một tảng đá to, chỉ thấy hai anh em họ Ngô phóng vút qua trướcmặt cách chừng ba trượng.Có lẽ vì hai người quá nóng lòng, nên đã không nhìn thấy Mai Dao Lânvà Vân Phụng Linh.Mai Dao Lân đưa mắt nhìn về phía con đường hai anh em họ Ngô vừa điqua, chỉ thấy Tây Môn Kỳ đang vội vã đuổi theo, lúc này còn cách chừng bốnmươi trượng.Mai Dao Lân cười khảy, lạnh lùng nói:- May quá, chúng ta đến thật đúng lúc.Đoạn liền nắm tay Vân Phụng Linh tung mình xuống tảng đá, phi thânđến đón đầu Tây Môn Kỳ. Trong thoáng chốc, khoảng cách hai bên chỉ cònchừng mười trượng.Mai Dao Lân nhướng mày, lướt đến cản đường trước mặt Tây Môn Kỳ,giọng sắc lạnh nói:- Tây Môn đại hiệp vẫn khoẻ chứ?Vừa thấy có người cản đường, Tây Môn Kỳ vội hít vào một hơi chân khíchững người lại, ngước mắt nhìn, bất giác giật mình, buột miệng nói:- Mai Dao Lân.Mai Dao Lân nhếch môi cười:- Không sai, chính Mai Dao Lân đây. Tây Môn đại hiệp kinh ngạc lắmphải không?Tây Môn Kỳ nằm mơ cũng chẳng ngờ gặp Mai Dao Lân tại đây và tronglúc này, cười lạnh lùng nói:- Mai Dao Lân, đây là ngẫu nhiên phải không?- Theo Tây Môn đại hiệp thì sao?Tây Môn Kỳ thấy Mai Dao Lân thần sắc bình thản, nghĩ chàng khôngbiết sự việc trong cốc, bèn sầm mặt nói:- Bất kể thế nào thì chúng ta cũng đã gặp nhau tại đây, lão phu hiện đangbận chút việc, rồi đây chúng ta sẽ gặp lại nhau trong khu núi này.Đoạn tạt người sang bên năm thước, toan phóng đi tiếp tục đuổi theo anhem họ Ngô.Mai Dao Lân cười khảy:- Tây Môn đại hiệp định bỏ đi ư?- Chả lẽ ngươi tự tin có thể giữ lão phu lại được ư?- Đó là việc sau này, hiện giờ Mai mỗ có một điều, trước hết xin cảm tạơn viện thủ của Tây Môn đại hiệp.Tây Môn Kỳ nhất thời không hiểu Mai Dao Lân muốn ám chỉ điều gì,bèn nói:- Lão phu không nhớ đã từng giúp gì cho ngươi.- Tây Môn đại hiệp chóng quên đến vậy thật sao? Mới khi nãy đây thôi,sao lại quên mất thế nhỉ?Tây Môn Kỳ không hiểu:- Lão phu đã từ khách điếm Phục Long đuổi theo ngươi đến đây, chẳngcó gì là ơn viện thủ cả.- Điều Mai mỗ muốn nói đó là tôn giá đã giúp Mai mỗ giải quyết xongmột vụ công án.Tây Môn Kỳ tái mặt, lão giờ đã hiểu cả, mình vốn định lập kế hãm hạichàng, chẳng ngờ trái lại mình đã lọt vào cạm bẫy chàng.Xấu hổ, kinh hãi hay tức giận, Tây Môn Kỳ nhất thời không sao phânbiệt được, nơi đây không có gió bởi nhiều mỏm đá che chắn, vậy mà chòm râudưới cằm lão lại không ngừng lay động.Mai Dao Lân cười lạnh lùng nói:- Tây Môn đại hiệp kế hơn Gia Cát, song rất tiếc là Mai mỗ không cóphúc hưởng thụ, đành để cho Tây Môn đại hiệp hưởng thụ hết.Tây Môn Kỳ hít sâu một hơi không khí, cố nén lửa giận, buông tiếng cườivang:- Mai Dao Lân, ngươi quả là một con người gian trá.- Câu nói ấy Mai mỗ đã nghe không chỉ một lần, Tây Môn đại hiệpkhông cần quá khen.- Mai Dao Lân, chúng ta hãy thẳng thắn nói chuyện với nhau, thù mớihận cũ giữa hai ta, ngươi định giải quyết thế nào?Mai Dao Lân mắt ánh sát cơ:- Tây Môn Kỳ, tôn giá nên đợi họ đến rồi hẵng nói là hơn.- Lão phu không đợi được nữa.- Vậy thì tôn giá hãy động thủ đi, Mai mỗ đã để cho tôn giá sống thêmquá lâu rồi.Tây Môn Kỳ tuy biết mình không phải là địch thủ của Mai Dao Lân,nhưng lúc này đã thành thế cưỡi hổ, chẳng thể nhút nhát sợ sệt được, lúc nàylão đang toan tính sẽ thoát thân bằng cách nào trong khi giao đấu, lão cười sắclạnh:- Mai Dao Lân, hôm nay giữa hai ta sẽ phải có một người phơi xác tạiđây.Trong khi nói đã vận tụ công lực vào song chưởng.Mai Dao Lân cười khảy:- Người đó hẳn là tôn giá rồi.Tây Môn Kỳ vờ lơ đểnh quét mắt nhìn về phía những mỏm đá bừa bộnsau lưng Mai Dao Lân, thế là lão đã tìm được nơi ẩn thân. Mai Dao Lân ngướcnhìn trời, lúc này có lẽ đã cuối canh tư, lạnh lùng nói:- Người của Ngân Long Bảo hẳn đã đi xa rồi, tôn giá động thủ được rồichứ?Tây Môn Kỳ mắt vút qua vẻ hiểm độc:- Lão phu lẽ dĩ nhiên có cách đuổi kịp bọn họ, không cần ngươi phảinhọc tâm lo lắng, ngươi chuẩn bị rồi chứ? Tiếp chiêu!Lão xuất thủ đột ngột thế này, tin chắc Mai Dao Lân không bao giờ ngờđến với thân phận như lão mà lại ra tay một cách hèn hạ gần như là ám toán,thế nhưng...Dưới ánh sao khuya, ánh búa loé lên như một làn sáng bạc, đó chỉ làchiêu Phủ khai thiên địa, nhưng trong tay Tây Môn Kỳ thi triển, uy lực thật làkhủng khiếp.Mai Dao Lân bề ngoài tuy điềm tĩnh, nhưng trong lòng cũng rúng độngmạnh, chàng biết Tây Môn Kỳ chủ yếu là thoát thân, song trước một chiêuhung hiểm thế này, chàng chẳng thể không né tránh.Ý nghĩ loé nhanh trong óc Mai Dao Lân người thoáng ngã sau, lưỡi búalướt qua chỉ trong đường tơ kẻ tóc, chàng tung mình ra sau hơn trượng.Vân Phụng Linh kinh hãi đến ngây người ra, mặt đẫm ướt mồ hôi lạnh.Tây Môn Kỳ thật không thể ngờ Mai Dao Lân đã không lách tránh, màlại lui ra sau, vẫn ngăn cản đường thoát thân của lão.Ngay khi thu búa về, ánh mắt Tây Môn Kỳ tình cờ quét qua người VânPhụng Linh, khiến lão chợt nghĩ ra một kế thoát thân khác.Nhanh đến mức tựa hồ không hề suy tính, Tây Môn Kỳ bỗng tung mìnhlên không, lao về phía Vân Phụng Linh đang đứng thừ ra, vung búa thành mộtvòng sáng to, với chiêu Bát phương phong vân phong toả bốn hướng đườngrút, tay trái nhanh như chớp chộp vào cổ tay phải Vân Phụng Linh.Phen này lại thật bất ngờ cho Mai Dao Lân, kinh hãi và tức giận buôngtiếng quát vang lao nhanh tới tung ra chiêu Phật Võng Vô Biên bóng chưởngrợp trời kèm theo áp lực ngạt thở phủ trùm lên đầu hai người, xuất chiêu rấtnhanh, song chàng không chắc cứu được tính mạng Vân Phụng Linh.Tây Môn Kỳ chủ yếu là bắt người, chiêu phủ tuy nhanh nhưng không cónội kình, đến khi phát giác trảo chậm hơn phủ thì Mai Dao Lân đã đến đỉnhđầu.Cơ hồ là phản ứng theo bản năng, Tây Môn Kỳ lẹ làng triệt chiêu lướtmình lùi ra sau bảy tám thước, đến khi nhìn thấy rõ Mai Dao Lân cũng chẳngdám chưởng xuống thì sự việc cũng đã trở thành quá khứ. Mai Dao Lân thầmthở phào, hạ xuống bên cạnh Vân Phụng Linh, cười khảy nói:- Tây Môn Kỳ, tôn giá lại thất bại một lần nữa rồi.Tây Môn Kỳ vừa hối hận vừa căm tức cười vang:- Ha ha, Mai Dao Lân, ngươi đã thắng may mắn.- Không sai, phải chi tôn giá dùng búa không dùng trảo, Mai mỗ nhanhđến mấy cũng khó cứu được Vân cô nương, Mai mỗ cũng chẳng dám thật sựhạ thủ, vậy mà tôn giá lại bỏ qua cả hai.Tây Môn Kỳ nghiến răng:- Bây giờ đến lượt cuộc chiến cuối cùng giữa hai ta đây, tiếp chiêu!Hai tiếng sau cùng lão đã thốt ra sau khi xuất chiêu, vừa dứt lời lưỡi búađã quét đến trước ngực Mai Dao Lân. Mai Dao Lân buông tiếng cười khảy,song chưởng vung động, nhanh như tia chớp xuyên vào bóng búa chậpchùng. Trong màn đêm tối mịt, ngoài lưỡi búa lấp loáng, Vân Phụng Linhkhông sao phân biệt được hai bóng người chập chờn như u linh kia người nàolà Mai Dao Lân.Nàng tin chắc là Mai Dao Lân không bao giờ bại dưới tay Tây Môn Kỳ,nhưng trước khi sự thật được chứng minh, nàng không sao xua ta được nỗihồi hộp trong lòng.Bỗng nghe tiếng Mai Dao Lân quát:- Tây Môn Kỳ, đã đến lúc rồi.Liền tức hai bóng người vụt tách ra. Tây Môn Kỳ cơ hồ không nghĩ ngợi,bỗng quay người phóng nhanh về phía đường đến khi nãy.Mai Dao Lân cười khảy:- Tây Môn Kỳ, đây là chỗ phơi xác của tôn giá rồi, Phật Điểm Mê Tâm.Vừa dứt lời, một tiếng rú thảm khốc liền tức vang lên, Tây Môn Kỳ chúitới trước bảy tám bước, ngã ập xuống đất chết ngay tại chỗ.Mai Dao Lân quét mắt nhìn thi thể Tây Môn Kỳ, đoạn ngước lên nhìntrời bình thản nói:- Linh muội, chúng ta đi thôi!Vân Phụng Linh ngơ ngẩn:- Đi đâu?- Đến Ngân Long Bảo, Linh muội biết gia phụ và mọi người bị giam đâukhông?- Lân ca định đến cứu họ ư?Mai Dao Lân thấy Vân Phụng Linh lộ vẻ kinh hãi, bất giác rúng động cõilòng, nhất định là nơi đó vô cùng nguy hiểm. Tuy nhiên điều này chàng đãtiên liệu trước rồi.Mai Dao Lân thản nhiên cười nói:- Nơi đó hẳn là khó đắc thủ lắm phải không?- Vâng, đó là nơi hiểm yếu nhất của Ngân Long Bảo.Ngân Long Bảo có tiếng là địa thế kinh hiểm, vậy mà nơi đó là chỗ yếuhiểm nhất, hẳn là chẳng kém đầm rồng hang hổ.Vân Phụng Linh nói:- Muốn đến nơi đó phải vòng ra sau Ngân Long Bảo, và còn phải vượtqua con sông Phiên Giao rộng hàng trăm trượng và nước chảy rất xiết, sau đómới đến vách núi lên Ngân Long Bảo cao hàng vạn trượng, và trên núi nhấtđịnh có người phòng thủ, không biết chúng ta có thể...Mai Dao Lân cười ngắt lời:- Linh muội, địa thế hiểm yếu như vậy hẳn là phòng thủ lỏng lẻo, dầu saođi theo đường ấy vẫn có cơ hội thành công nhiều hơn.- Chúng ta đi ngay bây giờ ư?- Phải, chúng ta đi ngay. Khi chúng ta đến đó, không chừng người củaNgân Long Bảo đều đã rời khỏi rồi.- Không quay lại xem bọn họ đang gia chiến sao?- Ngu ca mong là người của Ngân Long Bảo có thể cầm cự để chờ đạiviện, đi thôi Linh muội.Vân Phụng Linh chỉ tay về hướng Tây Bắc:- Đi hướng kia.Mai Dao Lân liền nắm tay Vân Phụng Linh phi thân phóng đi về hướngTây Bắc, tốc độ nhanh hơn sao xẹt.Địa thế mỗi lúc càng lên cao, hai người thẳng đường vượt đèo qua suối,khi trời hửng sáng, họ đã đứng giữa núi non trùng điệp.Ngay khi ấy, bỗng từ xa vọng đến tiếng nước chảy ì ầm, qua tiếng vangtrầm đục đó, giòng nước ít ra cũng thấp từ hai mươi trượng trở lên.Mai Dao Lân dừng bước nói:- Phía trước là sông Phiên Giao rồi phải không?Vân Phụng Linh quay nhìn quanh một hồi rồi mới đáp:- Vâng, con sông này nước chảy rất xiết, nhất là hai bên bờ thẳng đứnghết sức hung hiểm.- Linh muội đã đến đó lúc nào vậy?- Lúc mới đến Ngân Long Bảo, gia phụ chưa bị giam, đã đưa tiểu muội đidạo chơi ngang qua.- Có qua bên kia không?- Có một lần.Mai Dao Lân ngạc nhiên:- Qua bằng cách nào?- Có một sợi dây dài nối liền hai bờ với một cồn đá ở giữa sông, nghe đâulà do thổ dân đã cột khi xưa, nhưng hiện nay đã rất mục nát, người không cóvõ công chẳng dám đi qua.- Không ai canh giữ ư?- Không, bởi vì thượng du sông hẹp, có thể qua được, nên Ngân LongBảo cho là không cần thiết canh phòng.Mai Dao Lân nghe vậy liền dẹp bỏ lòng hoài nghi, khẽ cười nói:- Vậy thì thật tiện lợi.Đoạn nắm lấy tay Vân Phụng Linh tiếp tục phóng đi.Cuối canh năm, hai người đã đến bờ sông, Mai Dao Lân đưa mắt nhìn,chỉ thấy nước sông vàng đục, dòng chảy cuồn cuộn như nước sôi, bờ cách mặtnước gần ba mươi trượng, vách bờ thẳng đứng và trơn trượt, hoàn toàn khôngcó chỗ đặt chân. Giữa sông có một cồn đất cách hai bờ chừng năm mươitrượng, cồn đất với bờ được nối liền bằng một sợi dây thép hoen rỉ, trông rấtmong manh, như chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua là đứt ngay.Mai Dao Lân quan sát hai bên một hồi, đoạn nắm tay Vân Phụng Linhcười nói:- Chúng ta đi qua nhé?Vân Phụng Linh có Mai Dao Lân bên cạnh, tựa hồ chẳng sợ gì cả, ngoanngoãn gật đầu:- Vâng!Mai Dao Lân bèn nắm tay Vân Phụng Linh phi thân lên dây thép, chỉmột cái tung mình đã ra đến giữa dây.Thốt nhiên một chuỗi cười đinh tai vang lên:- Ha... ha... tiểu tử, bấy lâu vẫn khoẻ chứ?Vừa dứt lời bên kia cồn đất bỗng xuất hiện một lão nhân tóc bạc, chính làCuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng.Mai Dao Lân nghe tiếng liền chững bước, đứng trên dây thép cách cồnđất chừng hai mươi trượng. Chàng thoáng biến sắc mặt, song ngay lập tức trởlại bình thường, lạnh lùng nói:- Nhâm Thiên Tùng, phiền tôn giá đã phải đợi quá lâu.- Ha ha... không hề gì. Tiểu tử, ngươi bình tĩnh lắm.- Tôn giá quá khen, hẳn đây không phải là ngẩu nhiên chứ?Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng ngưng cười, lạnh lùng nói:- Đúng vậy, đây không phải là ngẩu nhiên chỉ lúc hai ta gặp nhau tạikhách điếm Phục Long mới là ngẫu nhiên.Mai Dao Lân ngẩn người:- Lúc ấy tôn giá đã không lộ diện, nhẫn nại khá thật.- Nếu như lão phu lộ diện thì chúng ta đâu thể gặp nhau tại đây? Tiểu tử,giới võ lâm thảy đều biết ngươi mưu trí hơn người, tất cả đều nói vậy, lão phuchẳng thể không thừa nhận.Mai Dao Lân liếc mắt nhìn cồn đất:- Tôn giá dường như không mấy quang mình chính đại?Cuồng Hiệp sầm mặt:- Tiểu tử, ngươi nên biết song chưởng lão phu đã sớm vận đầy công lực,đừng hòng giở trò, chúng ta nên nói chuyện với nhau như thề này là hơn.- Giữa chúng ta có gì đáng nói kia chứ?- Nếu không có gì để nói thì lão phu đâu cần phải mất nhiều thời gianthế này.- Tôn giá nghĩ là tính mạng của Mai mỗ đã nằm trong tay tôn giá rồi ư?- Sống chết là do số mệnh, lão phu không dám nói những lòi xoaychuyển số trời như vậy, nhưng ngươi phải thừa nhận hiện thời lão phu đangchiếm ưu thế.- Vậy thì tôn giá hà tất phải tốn thời gian nữa.- Ha ha... bởi vì lão phu tin là chẳng người nào không quí tiếc sinh mạngcủa mình. Tiểu tử, với võ công và tài trí của ngươi, nếu chúng ta cùng mưu đạikế, chỉ trong vài hôm thì Vạn Tượng Cung sẽ thống trị võ lâm, khi đó hai ta sẽngang hàng nhau, đều là đấng chí tôn võ lâm.Mai Dao Lân cười khinh mỉa:- Nhâm đại hiệp thật là một người thức thời nhất trên đời, trí tuệ củamột trang hiệp khách quả là khác thường, thảo nào giới võ lâm đã tôn đại hiệplà Thái Sơn Bắc Đẩu thì ra Nhâm đại hiệp là một người không xem trọng danhlợi thế này, thật đáng khâm phục, ha ha...Cuồng Hiệp đỏ mặt, mắt rực sát cơ, đanh giọng nói:- Tiểu tử, sống chết hai đường, ngươi chọn đường nào?- Nhâm đại hiệp đã chọn giùm Mai mỗ rồi chứ gì?- Hiện lão phu hãy còn phân vân chưa quyết, phải tuỳ ở ngươi có thứcthời hay không mới quyết định được.Dứt lời hai mắt ngập đầy sát cơ nhìn chốt vào mặt Mai Dao Lân.Mai Dao Lân cười khảy:- Mai mỗ đâu có thức thời như tôn giá.Vừa dứt lời bất thần vung chưởng bổ thẳng vào ngực Cuồng Hiệp, đồngthời chân phải điểm mạnh trên dây thép, tung ngược trở về bờ.Cuồng Hiệp khi nghe Mai Dao Lân buông tiếng mai mỉa, biết chàngkhông bao giờ chịu gia nhập Vạn Tượng Cung, lòng đã quyết hạ sát chàng, vừathấy chàng xuất thủ, liền quát to:- Tiểu tử, đây là nơi táng thân của ngươi.Đồng thời hữu chưởng vung ra đón tiếp, tả chưởng bổ xuống dây thép.ếBìnhế một tiếng vang dội, Cuồng Hiệp hai vai chao động, sợi dây thép cũngđứt đôi rơi xuống.Mai Dao Lân phóng ngược ra sau được chừng hai mươi trượng thì ngườiđã hạ xuống, chân phải vừa điểm xuống, bỗng cảm thấy hụt hẫng, biết ngaydây thép đã bị Cuồng Hiệp đánh đứt, bất giác lặng người vội quát:- Linh muội, hít hơi phong bế hô hấp mau.Dứt lời liền tức hít sâu một hơi không khí. Lúc này hai người đã rơixuống đến mặt sông, ếbõmế một tiếng, chìm nghỉm trong nước.Cuồng Hiệp đưa mắt nhìn nước sông cuồn cuộn, đắc ý cười vang:- Ha ha... đại địch của Vạn Tượng Cung cuối cùng đã diệt trừ được rồi, haha...Bỗng ngưng cười, lão như vừa chợt nhớ ra điều gì đó, lẩm bẩm:- Theo lời Huyết Phiến công tử Tất Tam Thái, tiểu tử này công phu dướinước rất giỏi, đề phòng vạn nhất, phải tìm được thi thể của hắn mới ổn.Đoàn bèn vội phi thân qua dây thép, tìm kiếm dọc bờ sông.Sau chừng một bữa cơm khi Cuồng Hiệp đi khỏi, trên mặt sông cuồncuộn xuất hiện Mai Dao Lân, liền sau đó Vân Phụng Linh cũng trồi lên khỏimặt nước.Tay phải nắm lấy đoạn dây thép cột trên bờ sông, Mai Dao Lân ngước lênnhìn nói:- Dây thép mục quá, sợ không chịu nổi sức nặng một người. Linh muộihãy nắm lấy, để ngu ca tìm cách khoét lỗ trên vách bờ, hầu có thể đặt chântrèo lên.Vân Phụng Linh vẫn có vẻ không yên tâm, quét mắt nhìn về phía bờ đốidiện nói:- Vạn nhất Lân ca trèo lên nữa chừng, Nhâm Thiên Tùng bỗng xuấthiện, sẽ bị lão ám toán còn gì?Mai Dao Lân mỉm cười:- Nhâm Thiên Tùng e lúc này đã đến hạ lưu tìm kiếm thi thể của chúngta rồi, lão đâu thể nào ngờ chúng ta lại nắm được dây đứt thế này.- Lão không gặp, chẳng quay lại đây hay sao?- Lão sẽ quay lại, nhưng phải một thời gian khá lâu, lúc bấy giờ chúng tađã đến bên kia bờ chờ lão rồi.- Vậy chúng ta hành động mau.Mai Dao Lân từ bên lưng rút Bạch Long Kiếm ra, một tay cầm lấy dâythép, tay kia vung kiếm bổ vào vách đá.Bạch Long Kiếm là thiên cổ thần khí, chỉ mấy nhát kiếm đã khoét đượcmột lỗ sâu, đủ cho tay chân bám vào. Sau đó đưa tay trái bấu vào lỗ, ngoảnh lạinói:- Linh muội hãy nắm chặt dây và nép sát vào vách, tuyệt đối không đượcđể tạt ra ngoài, kẻo nước chảy xiết dây không kham nổi.Vân Phụng Linh nhẹ gật đầu. Mai Dao Lân lại vung kiếm khoét tiếp mộtlỗ phía trên. Sau đó, miệng ngậm Bạch Long Kiếm, tung mình lên bám vào lỗtrên, người rời khỏi mặt nước.Tiếp đến chàng đặt mũi chân vào lỗ khoét, tay trái vận công hít người sátvách đá, lại vung kiếm khoét tiếp lỗ khác, sau đó vận công trèo lên, đặt chânvào lỗ rồi lại khoét tiếp. Để thích ứng với chiều cao của Vân Phụng Linh, mỗilỗ chỉ cách nhau chừng ba thước, cứ thế từ dưới lên trên, phải mất gần hai giờmới lên đến trên bờ.Mai Dao Lân lên đến bờ, y phục trước ngực đã ma sát đến sờn trắng, khắpngười đã khô từ lâu. Chàng cúi nhìn xuống Vân Phụng Linh bên dưới, lớntiếng nói:- Linh muội lên được không?- Được.Vân Phụng Linh đáp xong liền tức tay trái bám vào lỗ khoét, tay phảibuông dây ra, từng bậc từng bậc trèo lên. Bởi khoảng cách giữa hai lỗ chỉchừng ba thước nên nàng không cần hít người vào vách đá, do đó không tốnsức nhiều như Mai Dao Lân.Mãi đến khi nắm được tay Vân Phụng Linh, Mai Dao Lân mới thở phàonhẹ nhõm, cười nói:- Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng lại thất vọng một lần nữa rồi.Đoạn dùng sức kéo mạnh, xách Vân Phụng Linh lên bờ.Vân Phụng Linh ngoảnh lại nhìn xuống dòng sông nước chảy cuồn cuộn,lòng hãy còn sợ hãi nói:- Nước sông lạnh quá!Mai Dao Lân vội nói:- Linh muội hãy ngồi xuống vận công làm khô y phục mau.- Lân ca chẳng phải muốn đi chờ Cuồng Hiệp sao?- Khi nào y phục Linh muội khô rồi hẵng đi, kẻo cảm lạnh mất.Mặc dù chỉ là một câu nói ngắn ngủi, song Vân Phụng Linh nghe lòng vôvàn ấm áp. Nàng lặng nhìn Mai Dao Lân hồi lâu mới khẽ nói:- Lân ca, tiểu muội sẽ mãi mãi vâng lời Lân ca.Đoạn chầm chậm ngồi xuống. Ngay trong khoảnh khắc nàng nhắm mắt,đôi môi xinh tươi của nàng đã hé mở một nụ cười thoả mãn.Ánh nắng ban mai đã xua tan khí lạnh đêm đen, tiếng chim hót cũng phátan sự tĩnh lặng của núi rừng, sự sống lại trở về với vạn vật.Chừng thời gian một bữa cơm sau, Vân Phụng Linh mở bừng mắt, ngẩnglên khẽ nói:- Lân ca đã chờ lâu lắm phải không?Mai Dao Lân gật đầu:- Hẳn là Nhâm Thiên Tùng đã phát hiện có sự khác lạ rồi, chúng ta đinào. Linh muội biết cách đây bao xa là có thể qua sông không?Vân Phụng Linh lắc đầu:- Tiểu muội chỉ nghe gia phụ bảo là trên thượng lưu có một hạp cốc cóthể phóng qua, nhưng chưa từng đến đó, nên tiểu muội không rõ là còn bao xanữa.- Vậy chúng ta cứ đi tới tìm kiếm.Đoạn nắm tay Vân Phụng Linh phóng vút đi về phía thượng lưu. Địa thếmỗi lúc càng lên cao, mặt sông cũng thu hẹp dần, qua đó xét đoán, có lẽ phảibốn năm mươi dặm nữa mới đến chỗ có thể phóng qua, Mai Dao Lân khôngngớt chau mày, ra chiều rất nóng ruột.Tiếp tục phóng đi chừng một giờ nữa, phía trước chừng năm mươitrượng, bờ sông bỗng có một nơi vươn dài ra sông, khoảng cách giữa hai bờcũng chỉ còn chừng ba mươi trượng.Mai Dao Lân thấy vậy mừng rỡ khẽ nói:- Chỗ kia có thể qua được rồi.Dứt lời sau ba lượt tung mình đã đến nơi.Vân Phụng Linh đưa mắt nhìn một hồi, thoáng vẻ lo sợ nói:- Chúng ta phóng qua được không?Mai Dao Lân mỉm cười:- Được chứ, nhưng chúng ta phải cùng lúc vận kình. Linh muội có cầnnghĩ một lúc không?Vân Phụng Linh đỏ mặt:- Lân ca nắm tay tiểu muội kéo đi, tiểu muội đâu có mệt.- Vậy thì chúng ta phóng qua ngay. Lát nữa khi ngu ca đếm đến ba,chúng ta cùng phóng một lượt.Đoạn cùng sóng vai đi đến sát bờ sông, Mai Dao Lân khẽ đếm:- Một, hai, ba!Vừa dứt tiếng, hai người cùng lúc vận kình tung mình. Bởi Vân PhụngLinh sợ dùng sức không đủ, bị rơi xuống sông, nên đã vận hết công lực toànthân.Hai người hệt như thiên mã hành không bay qua sông, vượt qua bờ đếngần bốn trượng. Vân Phụng Linh ngoảnh lại nhìn, cười nói:- Chúng ta đã dùng kình quá nhiều rồi.Mai Dao Lân mỉm cười:- Thà rằng nhiều còn hơn bị rơi xuống sông.Đoạn nắm tay Vân Phụng Linh phóng nhanh về phía hạ lưu. Gần trưa,hai người đã đến bên kia bờ, chỗ rơi xuống khi nãy. Mai Dao Lân quan sátxung quanh một hồi, đoạn nắm tay Vân Phụng Linh đi đến sau một tảng đá to,ngồi xuống nói:- Có lẽ chúng ta phải chờ một lát.Vân Phụng Linh ngồi xuống sát bên Mai Dao Lân, khẽ nói:- Biết đâu lão đã trở lại đây rồi.- Không đâu, nếu lão đã trở lại, không bỏ đi sớm vậy đâu.- Lão không tìm gặp chúng ta, dĩ nhiên phải bỏ đi.- Lão không yên tâm được đâu.Mai Dao Lân dứt lời bỗng chau mày, dường như vừa phát hiện gì đó.Vân Phụng Linh lại nói:- Không chừng lão đã phát hiện những lổ khoét của chúng ta rồi.- Suỵt! khẻ nào, nếu ngu ca không nghe lầm, kẻ chúng ta chờ đã đến.Vân Phụng Linh vừa nghe Cuồng Hiệp trở lại, mặt liền lộ vẻ hồi hộp, lolắng nhìn Mai Dao Lân, khẽ nói:- Lân ca, tiểu muội sợ quá.Mai Dao Lân nhẹ vỗ vai nàng:- Cuồng Hiệp còn sợ hơn Linh muội nhiều, bởi lão biết rõ người nào sẽbại.- Ôi! Biết đến bao giờ, chúng ta mới có thể bình yên kề cận bên nhau,vĩnh viễn không tranh chấp với người đời, không có thù hận chung sống hoàbình với nhau nhỉ?Mai Dao Lân thoáng vẻ đăm chiêu:- Chốn giang hồ thật lắm thị phi, cầu mong... cái ngày hoà bình ấynhanh chóng đến với mọi người.Vân Phụng Linh mắt ánh lên vẻ vui mừng:- Lân ca cũng chán cuộc sống thế này rồi ư?Mai Dao Lân cười ảo não:- Khi chưa đòi lại được những món nợ mà ngu ca phải đòi, ngu ca khôngbao giờ biết chán ngán, mặc dù ngu ca không hề ưa thích những việc làm củamình.Vân Phụng Linh nép vào lòng Mai Dao Lân, thỏ thẻ:- Tiểu muội rất hiểu Lân ca.Ngay khi ấy Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng đáp xuống bên cạnh sợi dâythép nơi bờ sông, lão không ngờ Mai Dao Lân đang ở sau lưng mình, mắtchòng chọc nhìn về phía bờ bên kia, lẩm bẩm:- Chả lẽ Mai Dao Lân đã lên bờ rồi sao? Không thể vậy được, không thểvậy được! Theo lời đồn trên giang hồ, hắn rất giỏi công phu dưới nước, tuyrằng nước sông chảy xiết, dù hắn không giữ được tính mạng thì cũng chẳngthể nào không một lần trồi lên mặt nước. Lạ thật! ủa, gì thế kia?Thì ra lão vừa phát hiện những lỗ khoét trên vách đá, liền đưa mắt nhìnkỹ, buột miệng nói:- Chả lẽ chính hắn đã khoét những lỗ này ư?Đoạn cất bước định đi về phía sợi dây thép.Ngay khi ấy, Mai Dao Lân nhẹ đỡ Vân Phụng Linh ngồi ngay lại, lạnhlùng nói:- Nhâm đại hiệp, hai ta lại gặp nhau nữa rồi.Cuồng Hiệp quay phắt lại, mặc dù nghe tiếng đã biết người, nhưng khinhìn thấy Mai Dao Lân, lão vẫn sửng sốt kêu lên:- Mai Dao Lân!Mai Dao Lân chầm chậm đứng lên, nhếch môi cười:- Nhâm đại hiệp thất vọng lắm phải không?Cuồng Hiệp hít một hơi không khí, lấy lại bình tĩnh cười khảy nói:- Tiểu tử, chúc mừng ngươi đã thoát chết.- Mong rằng Mai mỗ cũng sẽ có cơ hội chúc mừng Nhâm đại hiệp.- Lẽ ra thì có, nhưng ngươi đã bỏ lỡ cơ hội đó rồi. Phải chi ngươi chờ lãophu bước lên dây thép, lúc ấy... ha ha...Mai Dao Lân cười khinh mỉa:- Đó là biệt tài của Nhâm đại hiệp, Mai mỗ không dám bắt chước noitheo, nhưng vị trí đứng của Nhâm đại hiệp bây giờ hết sức bất lợi, vạn nhấtchẳng may rơi xuống sông, e rằng sẽ không kịp nắm lấy dây thép.Cuồng Hiệp biến sắc mặt, theo bản năng tiến tới hai bước:- Nhưng theo lão phu thì vị trí này rất tốt.Mai Dao Lân cười khảy:- Nhâm đại hiệp biết rõ, tiến tới hay lùi sau mấy bước cũng chẳng có gìkhác biệt, trừ phi hai ta hoán đổi vị trí.Cuồng Hiệp đỏ mặt:- Ngươi muốn hoán đổi ư?Mai Dao Lân cười khinh bỉ:- Nhâm đại hiệp hẳn hiểu rất rõ, cho dù Mai mỗ có hoán đổi vị trí thìcũng chẳng đến đỗi bị rơi xuống sông lần nữa, nhưng còn tôn giá thì...Cuồng Hiệp vội tiếp lời:- Ngươi tự tin quá, nhưng chỉ sợ ngươi không dám thực hành.- Mai mỗ còn nhớ Nhâm đại hiệp còn khen Mai mỗ gian trá, vậy màNhâm đại hiệp lại thốt ra những lời khích tướng ấy, không thấy quá ấu trĩ haysao?Cuồng Hiệp gượng cười:- Giữa hai ta hôm nay phải có một người phơi xác tại đây, đứng ở vị trínào cũng vậy thôi, ngươi tưởng lão phu cần thiết phải dùng kế hoán vị ư?Mai Dao Lân cười khảy:- Nhâm Thiên Tùng, hai ta đây không phải lần đầu giao thủ, nên hẳn làtôn giá cũng hiểu rõ như Mai mỗ, một khi động thủ, kẻ phơi xác sẽ là ai. Do đótôn giá rất cần hoán vị, bởi ở bên này, tôn giá còn có được một con đường đàotẩu khi bại.Bị Mai Dao Lân nói trúng ý định trong lòng, Cuồng Hiệp biết hôm nayngoại trừ quyết chiến một phen, không còn con đường nào khác, bèn đánhliều lạnh lùng nói:- Tiểu tử, ngươi không thấy quá lãng phí thời gian hay sao?Mai Dao Lân nhếch môi cười, chậm bước tiến tới gần Cuồng Hiệp, đanhgiọng nói:- Nhâm Thiên Tùng, cuối cùng tôn giá cũng đã thốt ra những lời bất đắcdĩ ấy, chuẩn bị đi.Cuồng Hiệp tuy biết rõ mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Mai DaoLân, song vì danh vọng và địa vị, lão chẳng thể không tỏ ra hào phóng. Vừathấy Mai Dao Lân tiến tới, lão liền biến sắc mặt, vội vận công vào hai tay nói:- Tiểu tử, đây là cuộc chiến sau cùng giữa hai ta phải không?Mai Dao Lân thoáng ngẩn người, bỗng lạnh lùng nói:- Mai mỗ đã nói là sẽ buông tha tôn giá ba lần.Cuồng Hiệp chính là muốn nhắc cho Mai Dao Lân nhớ lại lời hứa, nghevậy liền nhẹ người, cười khảy nói:- Tiểu tử, lão phu rất bội phục trí nhớ của ngươi, nhưng có điều nếungươi giữ đúng lời hứa, cục diện hôm nay sẽ hết sức bất lợi cho ngươi, lão phukhông cần lo nghĩ đến sự an nguy bản thân mình.Vân Phụng Linh nghe vậy bất giác lặng người, tiến tới một bước nói:- Lân ca, đối với kẻ nham hiểm xảo trá, hám danh chuộng lợi thế này,Lân ca cần gì phải giữ uy tín chứ?Cuồng Hiệp tái mặt, như sợ Mai Dao Lân đổi ý, vội nói:- Tiểu tử, nơi đây ngoài vị cô nương này ra, không cò kẻ thứ ba, ngươiquả là không cần phải giữ lời hứa.Mai Dao Lân dừng bước, đứng cách Cuồng Hiệp chừng năm thước, lạnhlùng nói:- Tuy Mai mỗ đã hứa buông tha cho tôn giá ba lần, nhưng không hề nóilần nào cũng không động đến tôn giá, hôm nay tuy tôn giá không lo mấtmạng, nhưng thân thể tôn giá e rằng từ nay sẽ phải thiếu mất một món.Cuồng Hiệp trước đó không hề nghĩ đến điều này, nghe vậy liền tái mặt,hốt hoảng nói:- Mai Dao Lân, ngươi định... định...Lão vốn định nói là ếnuốt lờiế nhưng chẳng tài nào thốt ra được, bởi MaiDao Lân quả đúng đâu có hứa không gây tổn thương cho lão.Mai Dao Lân lạnh lùng nhìn chốt vào mặt Cuồng Hiệp, chậm rãi nói:- Dường như tôn giá chưa nói hết lời thì phải?Cuồng Hiệp đỏ mặt:- Lão phu cảm thấy không cần thiết phải nói.Mai Dao Lân cười chế nhạo:- Chẳng phải không cần thiết, mà là tôn giá nhận thấy lý do không hợplý.- Ha ha... Mai Dao Lân, ngươi nghĩ hôm nay ngươi đã nắm chắc phầnthắng rồi phải không?- Hôm nay Mai mỗ phải lấy đi cánh tay phải của tôn giá, bởi tôn giá đãdùng tay ấy bổ đứt dây thép, thắng bại thế nào, sự thật sẽ được chứng minh.Cuồng Hiệp lặng người, bất giác đưa mắt nhìn cánh tay phải đang vậnđầy công lực, sau đó quét mắt nhìn thật nhanh về phía sau lưng Mai Dao Lân,bỗng quay sang Vân Phụng Linh nói:- Vị cô nương này cũng tham chiến phải không?Đoạn chòng chọc nhìn vào mắt Mai Dao Lân, như muốn qua đó xem xéttâm thần Mai Dao Lân tập trung hay không, hầu ngõ thừa cơ xuất thủ.Lời nói của Cuồng Hiệp khiến Mai Dao Lân chợt nhớ lại cảnh nguy hiểmvề cuộc chiến với Bản Phủ Tiều Ẩn Tây Môn Kỳ lúc tối qua, theo bản năngngoảnh ra sau nói:- Linh muội, hãy đứng tránh xa ra cho Nhâm đại hiệp yên tâm!Mai Dao Lân chưa kịp dứt lời, bỗng nghe Cuồng Hiệp quát to:- Lão phu hiện đã yên tâm rồi.Dứt lời, một luồng chưởng kình đã ập đến trước ngực Mai Dao Lân,không có uy thế như bài sơn đảo hải, cũng không có bóng chưởng bủa giăng,nhưng trong khoảng cách quá gần, Cuồng Hiệp tin chắc là Mai Dao Lân chẳngthể nào thoát được một chưởng chớp nhoáng này.Mai Dao Lân vừa nghe tiếng đã quay phắt lại, gương mặt hiếm khi có sựthay đổi, bỗng lướt qua vẻ kinh hãi.Cơ hồ là phản ứng bản năng, Mai Dao Lân lẹ làng nghiêng người sangphải, ngay lúc Vân Phụng Linh kinh hoàng hét to:- Lân ca, tránh mau!ếSoạtế một tiếng vang lên cùng lúc với tiếng hét của Vân Phụng Linh,bóng người nhấp nhoáng, rồi thì tất cả trở lại yên lặng, nhưng có điều khôngkhí ngột ngạt và căng thẳng hơn trước.Cuồng Hiệp vẻ không tin nhìn chòng chọc xuống đất, không có vết máu,không có tay lìa, sự thật đã chứng minh lão một lần nữa lại xuất thủ bất thành.Trước mặt bên phải cách chừng tám thước, bỗng vang lên giọng sắc lạnhnói:- Nhâm đại hiệp, tôn giá đã đánh mất cơ hội thoát thân rồi.Dứt tiếng, Mai Dao Lân đã đáp xuống trước mặt Cuồng Hiệp.Cuồng Hiệp lặng người, thầm nhủ:- Ôi! Phải chi mình đừng có ý định lấy mạng hắn thì có lẽ bây giờ đãthoát thân rồi.Đoạn cố trấn tĩnh nói:- Tiểu tử, đó chẳng qua là lão phu muốn cảnh cáo ngươi thôi, một chiếcáo chẳng đáng giá là bao, nhưng một mạng người thì tiền bạc chẳng thể muađược, ngươi đồng ý không nào?- Nhâm đại hiệp bất tất tự trát vàng lên mặt mình... Mai mỗ vẫn một lời,phải lấy đi cánh tay phải của tôn giá, và chỉ trong vòng mười chiêu.Cuồng Hiệp ánh mắt rực lên:- Ngươi tin chắc vậy ư?- Mai mỗ trước nay lời ra như núi, tôn giá khỏi lo Mai mỗ nuốt lời lậtlọng.Cuồng Hiệp nghĩ nhanh:- Nếu ta giành lấy tiên cơ, chẳng tin ngươi có thể thủ thắng trong vòngmười chiêu.Đoạn giả vờ điềm nhiên nói:- Tiểu tử, ngươi có biết lão phu định sẽ chế ngự ngươi trong vòng mấychiêu không?Mai Dao Lân cười khảy:- Mai mỗ chỉ biết tôn giá thừa cơ hội ám toán thôi.Cuồng Hiệp bởi định tâm giành lấy tiên cơ nên luôn lưu ý cơ hội xuấtthủ, Mai Dao Lân vừa dứt lời, lão bỗng quát to:- Ngươi đã biết lão phu thừa cơ ám toán, có biết lão phu xuất thủ lúc nàykhông?Dứt lời đã tung ra chiêu Bôn lôi bão vũ, bóng chưởng rợp trời kèm theotiếng sấm rền rĩ, chớp mắt đã phủ trùm tất cả các yếu huyệt khắp người MaiDao Lân.Mai Dao Lân không dám khinh xuất, cười khảy nói:- Mai mỗ sớm đã biết rồi.Đồng thời chiêu Bồ Đề Thiền Phật đã được tung ra, lập tức bóng chưởngchập chùng toả ra tứ phía, tuy không có tiếng sấm rền gió rít, song tốc độ vàuy lực thật khủng khiếp. Cuồng Hiệp thấy thế hoảng kinh, vội triệt chiêuthoái lui hai bước dài, những ngỡ đã thoát khỏi thế chưởng của đối phương,nào ngờ chân vừa đứng vững, bỗng thấy bóng chưởng hoa lên trước mắt, vàmột luồng kình lực như vũ bão đã ập đến trước ngực, nhanh đến mức khôngthể nào tưởng tượng nổi.Tuy Cuồng Hiệp vẫn còn kịp xuất chưởng đón tiếp, song lão biết rõ nộilực mình kém xa Mai Dao Lân, nếu tiếp chưởng chỉ chóng bại mà thôi.Thời gian cấp bách, Cuồng Hiệp không kịp nghĩ nhiều, vội lui ra sau bảytám thước, đã đến sát bờ sông.Mai Dao Lân như bóng theo hình, khi Cuồng Hiệp chân chưa kịp chạmđất, song chưởng chàng lại bổ đến trước ngực lão.Người đang lơ lửng trên không, Cuồng Hiệp chẳng thể thoái lui đượcnữa, nhưng lão là người giàu kinh nghiệm giang hồ, tuy lòng kinh hoảng đếntột độ, song vẫn hết sức bình tĩnh, lẹ làng vung song chưởng lên đón tiếp.ếBùngế một tiếng vang dội, Cuồng Hiệp rơi nhanh xuống đất, tuy sứcchấn động yếu đến mức lão không ngờ, song rơi xuống đất vẫn không kềmđược vẫn lùi sau ba bước, thắc mắc đưa mắt nhìn Mai Dao Lân, theo bản năngchân phải bước lùi ra sau.Bỗng lão cảm thấy chân phải hụt hẫng, giật nẩy mình, vội tung mình tớitrước hơn thước, giờ lão mới hiểu ra vì sao sức chấn động của chưởng lực MaiDao Lân lại yếu thế kia.Mai Dao Lân cười khảy nói:- Mới chỉ ba chiêu mà tôn giá đã lâm vào tuyệt địa rồi.Cuồng Hiệp bất giác quét mắt nhìn hai bên, ngượng ngùng nói:- Đáng tiếc là chưởng lực của ngươi đã kém một chút.Mai Dao Lân nhếch môi cười:- Lẽ ra tôn giá phải nói là Mai mỗ đã dùng lực thật chuẩn xác mới đúng.- Vậy là ngươi sợ lão phu rơi xuống sông? Hừ hừ, không biết trên cõi đờinày có mấy ai tin được điều ấy?- Bao nhiêu người tin thì cũng không liên quan gì đến tôn giá, nhưngMai mỗ có thể cho tôn giá biết nguyên nhân, tôn giá có muốn nghe không?Cuồng Hiệp biết rõ Mai Dao Lân định tâm làm nhục mình, nhưng khôngsao thốt ra miệng được, bèn cười khảy nói:- Có lẽ ngươi lại nghĩ ra một lý do mới để che đậy công lực yến kém chứgì?- Nhâm Thiên Tùng dù Mai mỗ không nói thì tôn giá cũng rõ, hà tất chốiquanh làm gì? Tuy nhiên Mai mỗ xin nhắc lại, hôm nay phải lấy đi một cánhtay của tôn giá, vì thời gian có hạn, trong hai chiêu nữa là phải kết thúc sựviệc.Cuồng Hiệp lạnh người, bất giác quét mắt nhìn hai phía.Mai Dao Lân cười khảy:- Nhâm Thiên Tùng, hai bên tuy có đường thoát thân, nhưng tôn giáphải hiểu, tôn giá không đào thoát được đâu.Cuồng Hiệp quả là có ý đào tẩu, nghe vậy mắt bỗng ánh độc quang, độtnhiên tung mình lao tới, vung chưởng với chiêu Cuồng phong bão vũ công ravà quát:- Hãy xem thử lão phu có thoát thân được hay không cho biết.Dứt lời chưởng kình đã ập đến trước mặt Mai Dao Lân.Mai Dao Lân buông tiếng cười khảy, tay phải chớp nhoáng vung ra,nhưng không vận dụng hết toàn lực.Cuồng Hiệp đã định tâm đào tẩu, sớm đã vận đầy công lực xuống haichân, vừa thấy Mai Dao Lân xuất chiêu, liền mừng rỡ triệt chiêu, quay ngườitoan phóng chạy về phía phải.Thế nhưng bỗng nghe Mai Dao Lân quát to:- Nhâm Thiên Tùng, để lại cánh tay phải đi thôi.Tiếp theo là một tiếng rú thảm khốc, Cuồng Hiệp cánh tay phải đã buôngthõng xụi lơ, máu tươi nhuộm đỏ nửa bên ngực phải, đang theo đầu ngón taytừng giọt nhỏ xuống đất.Mai Dao Lân lạnh lùng nhìn Cuồng Hiệp nói:- Nhâm Thiên Tùng, tôn giá lại thoát chết một lần nữa.Cuồng Hiệp mắt ngập vẻ căm thù, trừng trừng nhìn Mai Dao Lân, bỗngbuông tiếng cười vang:- Ha ha... Mai Dao Lân, lão phu thoát chết phen này, ngươi định chúcmừng lão phu phải không?Mai Dao Lân cười mai mỉa:- Tôn giá quả thật đáng mừng, bởi chướng ngại đã cản trở tôn giá trênđường đến suối vàng lại giảm đi một chặng nữa rồi.Vân Phụng Linh đã hiểu ra ẩn ý trong lời nói Mai Dao Lân, vốn lòng dạthiện lương, thấy Cuồng Hiệp cũng có vẻ tội nghiệp, bèn tiến tới một bước,nói:- Nhâm đại hiệp, nên biết ăn năn hối cải thì hơn.Cuồng Hiệp đanh mặt:- Cô nương hiểu biết hơn lão phu ư?Vân Phụng Linh ngẩn người:- Nhâm đại hiệp, nếu hôm nay mà không ăn năn hối cải, e rằng sau nàykhông còn cơ hội nữa.Cuồng Hiệp nghe vậy thoạt tiên ngớ người, sau đó buông tiếng cườivang:- Ha ha... Cô nương chưa đủ tư cách để bon chen chốn giang hồ đâu.Vân Phụng Linh sầm mặt:- Một ngày nào đó Nhâm đại hiệp sẽ hối hận.- Hối hận ư? Hắc hắc, hối hận lão phu chỉ bị mất một cách tay phảikhông? Tiểu tử đúng vậy không?Mai Dao Lân cười khảy:- Nhâm Thiên Tùng, nói nhiều vô ích, nếu tôn giá không còn gì dặn bảonữa, việc hôm nay kết thúc tại đây được rồi.- Ngươi hạ lệnh đuổi khách ư?- Mai mỗ nghĩ tôn giá nên chuẩn bị lên đường là vừa.Cuồng Hiệp tái mặt:- Ngươi đã chuẩn bị cho lão phu một nơi cư trú lý tưởng nào rồi phảikhông?Mai Dao Lân đưa tay chỉ cồn đất giữa sông:- Không phải là nơi cư trú lý tưởng gì đâu, cũng may là Nhâm đại hiệp đãquen thuộc địa hình nơi đó rồi.Cuồng Hiệp ngoảnh lại nhìn cồn đất, lạnh lùng nói:- Ngươi có thể cắt đứt dây thép.- Nhưng tôn giá vẫn còn cơ hội trở lên.- Đây là ngươi thực hiện lời hứa lần cuối phải không?- Nhâm đại hiệp trí nhớ khá lắm, lần sau chúng ta gặp lại, có lẽ Nhâm đạihiệp phải đi sang bên kia thế giới khác đấy. Xin mời!- Tiểu tử, ngươi yên tâm để cho lão phu mang theo cánh tay phải nàychăng?- Cánh tay tôn giá tuy chỉ bị xuyên thủng, nhưng Mai mỗ tin chắc làxương đã nát vụn, Nhâm đại hiệp ở trên cồn đất vô sự, hãy thử chữa trị xem.Cuồng Hiệp bàng hòng ngây ngẩn, lão biết Mai Dao Lân không dối gạtmình, bỗng vung tay trái bổ mạnh xuống, ếrắcế một tiếng, cả cánh tay phải đãlìa rơi xuống đất, cúi người nhặt lên, chú mắt nhìn một hồi, bỗng cười ghê rợnnói:- Ha ha... lời đồn đại trên giang hồ quả không ngoa, Mai Dao Lân ngươikhông bao giờ nói dối.Thần sắc lão vẫn hết sức bình thản, không chút lộ vẻ đau đớn.Mai Dao Lân cười lạnh lùng nói:- Nhâm đại hiệp, can đảm lắm!Cuồng Hiệp vận công cầm máu, vung tay ném cánh tay gãy xuống sông,cười sắc lạnh nói:- Nhâm Thiên Tùng này có thể đối với bản thân mình như vậy thì đốivới kẻ khác... hắc hắc, tiểu tử ngươi nghĩ xem lão phu có đủ can đảm không?Đoạn tung mình lên dây thép, ngoảnh lại nhìn Mai Dao Lân nói:- Nếu bây giờ ngươi làm đứt dây, lão phu sẽ rơi xuống sông ngay.Mai Dao Lân cười khảy:- Nhâm đại hiệp hẳn hiểu rất rõ, tôn giá chưa đủ tư cách để khiến Maimỗ phải ám toán.Cuồng Hiệp nghe vậy bèn yên tâm, trong tiếng cười dài, sau mấy lượttung mình, đã lên đến cồn đất. Mai Dao Lân liền vung chưởng bổ đứt dây théprơi xuống sông. Vân Phụng Linh đi đến sau lưng Mai Dao Lân, khẽ nói:- Lân ca, tiểu muội sợ quá!Mai Dao Lân chầm chậm quay người lại:- Sợ lão ta ư?Vân Phụng Linh gật đầu:- Vâng, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.- Chúng ta đã tránh khỏi một lần ám tiễn của lão ta rồi kia mà.- Lần sau lão nhất định sẽ thận trọng...- Thì chúng ta cũng sẽ thận trọng hơn. Thôi, chúng ta đi.Vân Phụng Linh thở dài:- Lân ca có lúc rất tàn nhẫn, nhưng lại có lúc từ bi, hạng người khôngbiết ăn năn hối cải thế này, đúng ra không nên tha cho lão ta sống.- Ngu ca đã hứa tha chết cho lão ba lần.- Đối với hạng người như vậy mà Lân ca cũng giữ tín nghĩa sao?Mai Dao Lân mỉm cười:- Ngu ca đã nói là phải thực hành, đi thôi.Đoạn nắm tay Vân Phụng Linh tung mình phóng đi.