Diêu Đài Mục Nữ Vân Phụng Linh đi sát bên cạnh Mai Dao Lân, bỗngkinh ngạc nói:- Lân ca hãy xem, trên đường đá chẳng có chút tuyết nào cả!Mai Dao Lân nghe vậy thoạt tiên ngớ người, sau đó chợt hiểu ra cười nói:- Linh muội, ở đây ngoại trừ số ít người, thảy đều phải bằng vào sức laođộng để đổi lấy ba bữa ăn, việc quét sạch tuyết ở trên đường đi chẳng có gì làđáng kể.Sanh Thiên Tâu trầm giọng nói:- Công tử chỉ nói đúng nửa phần, ở đây ngoài các vị chễm chệ trên cao,tất cả những người khác đều phải dùng tính mạng đổi lấy ba bữa ăn. Công tử,con người đều giống nhau, khác chăng là công tử đủ năng lực quyết định sựsống chết của kẻ khác hay không?Vũ Nội Song Kỳ rúng động cõi lòng, hai người tin Sanh Thiên Tâu chắcchắn không nói ngoa, nhưng trước kia họ chưa bao giờ nghĩ đến Vạn TùngMôn danh chấn giang hồ lại là một địa ngục trần gian như vậy, Cửu HoànKiếm buột miệng nói:- Thật không ngờ Vạn Tùng Môn thanh danh vang khắp võ lâm lại làmột nơi giết người vô nhân đạo trên cõi đời.Mai Dao Lân nhếch môi cười:- Vãn bối tin là trên cõi đời có không ít người biết rỏ sự thật, nhưng họngoại trừ ngưỡng mộ, không còn việc gì khác mà họ cho là nên làm, trên cõiđời thật có quá nhiều người xiểm nịnh.Huyết Phụng phu nhân thở dài cảm khái:- Dao Lân trước kia lão thân chỉ nghĩ là ngươi hận thế ganh tục, căm thùnhững người chính phái, mãi đến hôm nay lão thân mới nhận thấy mình sốngthật uổng phí trên chốn giang hồ trong năm mươi năm qua.Mai Dao Lân nhếch môi cười, ánh mắt sắc lạnh nhìn con đường đá trắngtrước mắt, trầm giọng nói:- Thiên Hồng, trước kia là Vạn Tùng Môn có năng lực quyết định sự sốngchết của kẻ khác, giờ đây lão tin người nào có năng lực quyết định sự sốngchết của họ?Sanh Thiên Tâu thành thật:- Công tử, Thiên Hồng đến đây là vì mối hận mười năm đối với VạnTùng Môn, còn công tử là vì đòi nợ, công tử Bạch Long Kiếm và Lục bìnhxanh uy chấn võ lâm, mối hận mười năm của Thiên Hồng đã mai một suốt sáumươi năm dài, tất cả đều chứng tỏ quyết tâm của chúng ta.Mai Dao Lân gật đầu:- Chúng ta đi nào!Đoạn liền dẫn bước đi vào đường đá, Vân Phụng Linh liền tức theo sau.Sanh Thiên Tâu đi nhanh tới hai bước, dẫn trước nói:- Để Thiên Hồng dẫn đường cho!Đi sau cùng là Vũ Nội Song Kỳ. Con đường đá khúc khuỷu từ nơi vào đếnkhúc quanh thứ nhất cách hơn trăm trượng, hai bên vắng lặng không mộtbóng người. Rẽ qua khúc quanh thứ nhất, Sanh Thiên Tâu bỗng dừng lại, trầmgiọng nói:- Hai vị chờ đây đã lâu phải không?Mai Dao Lân với Vân Phụng Linh đi theo sau Sanh Thiên Tâu cáchchừng ba bước, Sanh Thiên Tâu vừa dứt lời là hai người đã đến nơi. Ngẩngnhìn chỉ thấy phía trước là một mảnh đất đá trắng hình tròn, rộng chừngmười trượng, vách đá hai phía đông tây được đục đẽo thành hai bức tườngvây, trong tường mỗi bên đều có một toà nhỏ rất tinh xảo, hiển nhiên phải tổnhao nhiều công sức.Lúc này trên quảng trường tròn đang có hai lão nhân tóc bạc đứng sóngvai nhau, tướng mạo hai người này rất giống nhau, mày tằm mắt gà, điểmkhác nhau duy nhất là lão nhân bên trái trên má phải có một nốt ruồi đỏ to cỡđầu ngón tay cái, vừa trông thấy hai người, Mai Dao Lân liền nghĩ đến ÂmSơn Song Giao trong số ít nhân vật tiền bối võ lâm mà ân sư từng đề cập đến.Cửu Hoàn Kiếm và Huyết Phụng phu nhân cũng đã đến nơi. Cửu HoànKiếm vừa thấy hai người, bất giác kinh hãi kêu lên:- Âm Sơn Song Giao!Lão nhân bên má phải có nốt ruồi đỏ lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người,trầm giọng nói:- Hàn Thiên Hồng, huynh đệ lão phu xin thay mặt Vạn Tùng Môn chàođón các hạ đã trở lại đây cùng với những người này.Sanh Thiên Tâu cười khảy:- Thường Sơn Hổ, theo Hàn mỗ thì ngươi nên hối hận đã ở lại Vạn TùngMôn lâu đến 65 năm.Thường Sơn Hổ liếc nhìn Mai Dao Lân, mặt lộ vẻ kinh miệt, cười khảynói:- Hàn Thiên Hồng nếu lão phu mà không ở lâu đến 65 năm thì đâu gặplại được cố nhân trở về, và gặp gỡ với Long Kiếm Thanh Bình Mai Dao Lândanh chấn võ lâm, do đó lão phu chẳng những không thấy hối hận, trái lại cònthấy may mắn nữa.Mai Dao Lân chầm chậm tiến tới hai bước, đứng sóng vai với Sanh ThiênTâu, lạnh lùng quét mắt nhìn hai anh em họ Thường, nói:- Hẳn là quí chủ nhân có dặn bảo hai vị tiếp đón bọn này như thế nào?Âm Sơn Song Giao thoáng ngẩn người, liền sau đó lộ vẻ tức giận, lãonhân bên phải cười gằn nói:- Hai vị chưởng môn nhân Vạn Tùng Môn quả là có dặn bảo!Sanh Thiên Tâu hậm hực quét mắt nhìn Âm Dương Song Giao, lùi saumột bước.Thường Sơn Long nghiêm mặt trầm giọng nói:- Quan ải thứ nhất, cởi kiếm!Mai Dao Lân cười khảy:- Quí chủ nhân hẳn là không bảo các vị làm vậy chứ?Thường Sơn Hổ quát:- Bởi vì huynh đệ lão phu muốn sửa đổi, đây là môn quy của Vạn TùngMôn, Mai Dao Lân ngươi chưa đủ tư cách chống đối.Mai Dao Lân buông tiếng cười khảy, cất bước chậm rãi tiến tới.Vân Phụng Linh không yên tâm khẽ nói:- Lân ca, tiểu muội đi theo với!Mai Dao Lân mỉm cười:- Họ cởi kiếm ngu ca xong, sẽ đến lượt Linh muội đó!Cửu Hoàn Kiếm biết rõ danh vọng và võ công của Âm Sơn Song Giao, tuybiết Mai Dao Lân hiện nay võ công đã cao hơn xưa nhiều, song vẫn không yêntâm, bèn vội nói:- Cởi lần lượt từng người mất thời giờ quá, Âm Sơn Song Giao danh chấngiang hồ, một lần cởi bỏ binh khí của bọn này, hẳn cũng mất nhiều thời gian.Âm Sơn Song Giao tuy biết Vũ Nội Song Kỳ chẳng phải tầm thường,nhưng cũng chẳng xem họ ra gì, giờ nghe Cửu Hoàn Kiếm nói vậy, hai ngườilại hiểu lầm võ công của Mai Dao Lân thấp kém hơn họ.Thường Sơn Hổ đắc ý, cười to:- Rất có lý, vậy thì các ngươi hãy cùng đến hết đây!Mai Dao Lân ngoảnh lại nhìn Vũ Nội Song Kỳ, trầm giọng nói:- Hai vị không cần đến, Mai mỗ đã dám xông vào Vạn Tùng Môn, tấtnhiên là phải qua được quan ải thứ nhất này.Đoạn ngoảnh trở lại, đanh giọng nói:- Quí chủ nhân đã dành cho hai vị con đường sống, nhưng hai vị lại tựchọn lấy con đường chết, Bạch Long Kiếm ở bên lưng Mai mỗ, hai vị hãy đếnmà lấy!Dứt lời đã đứng lại cách Âm Sơn Song Giao chừng ba thước, hai tay dangra, dáng vẻ hết sức khinh miệt.Vân Phụng Linh thấy vậy hoảng kinh la lên:- Lân ca, hãy cẩn thận!Sanh Thiên Tâu giọng sắc lạnh:- Mọi người hãy để yên, Mai công tử sẽ không nhân từ với họ như đối vớilão phu đâu!Vân Phụng Linh đâu chịu tin, cất bước tiến tới, Sanh Thiên Tâu rất cămhận người của Vạn Tùng Môn, sợ kẻ khác quấy rầy làm mất thời gian, liềnlách đứng cản trước mặt Vân Phụng Linh, lạnh lùng nói:- Lão phu hiểu rõ võ công của Mai công tử hơn các vị nhiều, không đượcđến gần!- Bổn cô nương không tin!Vân Phụng Linh dứt lời đã lách người lướt sang phải.Sanh Thiên Tâu lại lách người cản lại, nghiêm giọng:- Lão phu bảo đảm với cái đầu trên cổ.Vân Phụng Linh bực tức quát:- Mười lão cũng không đền bù được một mạng của Lân ca, tránh ra ngay!Dứt lời đã vung tay, một chưởng tống thẳng vào ngực của Sanh ThiênTâu. Vũ Nội Song Kỳ đang lo Mai Dao Lân không phải là địch thủ của Âm SơnSong Giao, giờ thấy Sanh Thiên Tâu ngăn cản Vân Phụng Linh, người nhà lạiloạn trước, vội cũng quát to:- Hai người dừng tay mau!Đồng thời đã tung mình lao tới, hai người đương nhiên là không giúpSanh Thiên Tâu bởi hiểu rõ chỉ có cách đánh ngã Sanh Thiên Tâu mới có thểgiúp sức cho Mai Dao Lân. Thế nhưng võ công của Sanh Thiên Tâu đâu phảiba người có thể giải quyết một cách dễ dàng.Âm Sơn Song Giao thấy vậy mừng thầm, qua lời Tùng Môn Tam Kiệt, haingười biết Sanh Thiên Tâu võ công cao thâm khôn lường, giờ thấy lão lại bịVũ Nội Song Kỳ với Vân Phụng Linh vây đánh, đâu chịu bỏ cơ hội tốt thế này.Thường Sơn Long nháy mắt với Thường Sơn Hổ, đoạn quay sang MaiDao Lân trầm giọng nói:- Mai Dao Lân, ngươi biết lão phu lấy kiếm hay lấy mạng trước?Thường Sơn Hổ tạt sang trái hai bước, quét mắt nhìn bốn người đanggiao chiến, ánh mắt đầy vẻ hiểm độc.Mai Dao Lân quét mắt nhìn Thường Sơn Hổ, cười khảy nói:- Kiếm hay mạng đều có thể lấy, nếu như các hạ có đủ khả năng.Thường Sơn Hổ ngầm vận công lực vào song chưởng nói:- Mai Dao Lân, ngươi nên bỏ tay xuống là hơn!- Tính mạng các hạ đã nằm trong tay Mai mỗ, hai tay Mai mỗ để đâucũng vậy thôi!Khoảng cách ba thước, chỉ cần với tay là đến, thái độ điềm tĩnh của MaiDao Lân khiến Thường Sơn Long bắt đầu chao đảo lòng tin, bởi y nhận thấychỉ có hai khả năng, một là Mai Dao Lân võ công có hạn, định dùng sự điềmtĩnh để hù doạ đối phương, hai là võ công của Mai Dao Lân đã đạt đến trình độhành động đi trước ý nghĩ.Y không tin Mai Dao Lân trẻ tuổi thế này mà đã đạt đến trình độ ấy, songcũng chẳng dám triệt để không tin, bèn ngầm hít vào một hơi chân khí, cốlàm vẻ bình tĩnh nói:- Mai Dao Lân, nếu Âm Sơn Song Giao này có thể bị người doạ chết thìđâu sống được đến ngày hôm nay.Thường Sơn Hổ như đã hiểu ý đại ca, thừa cơ hội tiến tới hai bước. MaiDao Lân biết Sanh Thiên Tâu không khi nào đã thương ba người, chỉ sợThường Sơn Hổ thừa cơ ám toán, nên vừa thấy Thường Sơn Hổ động đậy,chàng liền ngoảnh sang cười khảy nói:- Các hạ định làm...Chàng chưa dứt lời Thường Sơn Long đã thừa cơ song chưởng vung lênnhanh như chớp bổ thẳng vào ngực Mai Dao Lân và quát:- Lão phu muốn lấy mạng ngươi trước!Thường Sơn Hổ đã thấy đại ca dành lấy tiên cơ, biết Mai Dao Lân khó màtránh thoát chưởng lực của Thường Sơn Long, bèn yên tâm lao về phía bốnngười đang gia chiến.Mai Dao Lân đã sớm vận tụ công lực, hai cánh tay đang thẳng lẹ làngvòng ra trước ngực đồng thời tay phải đã thi triển chiêu Phật điểm mê tâm.Thường Sơn Long chỉ nhìn thấy chưởng lực của mình bị một sức mạnhvô hình cản lại, vừa giật mình kinh hãi đã thấy chưởng của Mai Dao Lân tungra. Thường Sơn Long kinh hoàng la lên:- Huyền Vũ...Lúc này Thường Sơn Hổ đã lao đến bên ngoài vòng chiến giữa bốn người,vừa nghe tiếng la kinh hoàng của đại ca, bất giác giật mình chững bước, chưakịp ngoảnh lại đã nghe một tiếng rú thảm khốc vang lên, Thường Sơn Hổ liềntức tái mặt, bởi y nhận ra đó chính là tiếng rú của Thường Sơn Long. Vừanghe tiếng rú thảm khốc, bốn người liền cùng dừng tay ngay, lúc ấy ThườngSơn Hổ cũng đã quay người, chưa kịp nhìn rõ đại ca ngã gục tại đâu, một bóngtrắng đã đáp xuống bên cạnh, và một giọng sắc lạnh nói:- Bằng hữu đã đến ngày tận số rồi!Sanh Thiên Tâu nghe tiếng ngoảnh sau nhìn, buột miệng kêu lên:- Phật điểm mê tâm!Cửu Hoàn Kiếm kinh hoàng la to:- Mai Dao Lân, không được...Một tiếng rú thảm khốc cắt đứt câu nói của Cửu Hoàn Kiếm, Thường SơnHổ đã văng ra xa hơn tám thước, năm vòi máu tươi từ nơi ngực phún ra xối xả.Cửu Hoàn Kiếm và Huyết Phụng phu nhân sững sờ nhìn nhau, họ thậtkhông ngờ Âm Sơn Song Giao lừng danh võ lâm hơn bảy mươi năm trời lại bịMai Dao Lân hạ sát một cách nhanh chóng đến vậy, và giờ đây họ đã biết rõ võcông của Mai Dao Lân thật cao thâm khôn lường. Sanh Thiên Tâu vẫn lạnhlùng điềm nhiên, bởi lão đã biết trước đó là hậu quả tất nhiên. Vân PhụngLinh ngơ ngẩn nhìn Mai Dao Lân khoé môi nở nụ cười sung sướng, nhẹ bướcđến bên Mai Dao Lân, lẩm bẩm:- Lân ca biết tiểu muội hồi hộp đến dường nào không? Thật không ngờ,thật không ngờ diễn biến lại diễn ra nhanh như vậy.Dứt lời đã đi đến trước mặt Mai Dao Lân, bốn mắt nhìn nhau đắm đuối.Mai Dao Lân vẻ thương hại, nhẹ lắc đầu dịu dàng nói:- Linh muội bây giờ xem ra còn nhu nhược hơn trước nữa.Vân Phụng Linh chầm chậm cúi đầu, giọng bùi ngùi:- Vâng, bởi tiểu muội đã từng để mất Lân ca, không dám và cũng khôngđủ can đảm nếm trải mùi vị cô đơn nữa.Tuy trên mặt nàng vẫn còn vẻ cười, nhưng giọng nói thê lương u oán vàhai giọt lệ long lanh đọng nơi khoé mắt đã khiến Mai Dao Lân rúng động cõilòng, bất giác nắm chặt hai tay Vân Phụng Linh, môi mấp máy nhưng khôngnói được một lời để bày tỏ nỗi lòng mình. Cửu Hoàn Kiếm thở hắt ra một hơithật mạnh, cảm khái lẩm bẩm:- Cái tên Âm Sơn Song Giao là do thời gian bảy mươi năm dài tích luỹ mànên, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc đã bị huỷ diệt.Sanh Thiên Tâu quét mắt nhìn hai tử thi, lạnh lùng nói:- Do đó lão phu mới ngăn cản ba vị!Huyết Phụng phu nhân đưa mắt nhìn Sanh Thiên Tâu, trầm giọng nói:- Các hạ biết chắc Mai Dao Lân nhất định không buông tha cho họ, nhấtđịnh thắng họ ư?Sanh Thiên Tâu mắt ánh lên vẻ khâm phục, quay nhìn về phía Mai DaoLân, khẳng định gật đầu mấy lượt:- Lão phu biết Mai công tử không bao giờ buông tha cho họ, bởi Maicông tử đã bảo trước con đường họ đi và lão phu cũng biết Mai công tử chắcchắn sẽ thắng, bởi kể từ khi tuyệt học Huyền Vũ xuất hiện trên cõi đời chưabao giờ có người đủ bản lĩnh phá giải.Vũ Nội Song Kỳ sửng sốt buột miệng nói:- Tuyệt học Huyền Vũ, Mai Dao Lân đã có được Huyền Vũ bí kíp ư?Tiếng kêu sửng sốt của Vũ Nội Song Kỳ đã khiến tám gã đại hán áo gấmgiật mình quay về thực tại, họ thu hồi ánh mắt từ hai thi thể của Âm Sơn SongGiao, thét lên một tiếng kinh hoàng, quay người bỏ chạy vào trong đường đára chiều sợ hãi tột cùng. Sanh Thiên Tâu chau mày quát to:- Các ngươi hãy đứng lại!Tám gã đại hán bị tiếng quát như sấm động của Sanh Thiên Tâu khiếncho lảo đảo, suýt chút nữa ngã lăn ra đất, song vẫn không dừng bước. SanhThiên Tâu thấy vậy cả giận, lại quát:- Bọn nô tài không biết tốt xấu kia, các ngươi đã không có lòng tự trọng,thiện tâm của lão phu đã hoài phí, để xem các ngươi có trốn được lên trời haykhông?Đoạn liền tung mình đuổi theo. Mai Dao Lân nghe vậy vội buông tayVân Phụng Linh quay qua khẽ quát:- Thiên Hồng, mặc họ đi thôi!Sanh Thiên Tâu chững bước, hậm hực nói:- Người không biết tự trọng khác nào loài cầm thú, những người như vậyđể họ sống ích gì?Mai Dao Lân mỉm cười:- Trên đời chẳng phải tuyệt đối không có hạng người không có lòng tựtrọng, nhưng Mai mỗ tin trên đời lại có hạng người không biết tự do tự tại, trừphi những kẻ táng tâm bệnh cuồng.Sanh Thiên Tâu một lòng chỉ muốn giải phóng bọn nô dịch đáng thươngtrong Vạn Tùng Môn, chưa hề suy nghĩ sâu xa, nghe vậy không đồng ý nói:- Bọn khốn kiếp ấy lại cam tâm trọn đời làm trâu ngựa đấy!Mai Dao Lân lắc đầu:- Thiên Hồng, có lẽ lão đã lầm, rất có thể họ tin chắc là chúng ta đã bướcchân vào Vạn Tùng Môn, nhất định sẽ cùng chung số phận với họ, vậy là họđã nhìn xa hơn chúng ta đấy!Sanh Thiên Tâu như chợt hiểu ra, phì cười nói:- Phải rồi, Thiên Hồng đã quên mất địa vị của Tùng Môn Song Hữu ởtrong thâm tâm, chúng ta đã nghĩ sai hoàn toàn rồi.Mai Dao Lân mỉm cười:- Có lẽ người của quan ải thứ nhì đang chờ đợi chúng ta, đi thôi!Sanh Thiên Tâu gật đầu, đoạn cất bước đi trước, vừa đi vừa nói:- Phòng thủ quan ải thứ nhì là Miêu Cương Song Sát Vu Hoá Vân vàBạch Hoá Long, võ công của họ không cao hơn Âm Sơn Song Giao là bao, có lẽchúng ta sẽ không gặp rắc rối, nhưng có thể rắc rối ở quan ải thứ ba.Mai Dao Lân nắm tay sóng bước với Vân Phụng Linh, điềm nhiên cườinói:- Kẻ phòng thủ quan ải thứ ba là nhân vật có tiếng tăm phải không?Vũ Nội Song Kỳ cất bước đi sau cùng, lúc này tám đại hán áo gấm đã mấtdạng tại chỗ khúc quanh.Sanh Thiên Tâu ngẫm nghĩ một hồi, nghiêm nghị nói:- Nếu lão già ấy chưa chết, hiện có đã 95 tuổi rồi.Mai Dao Lân ơ hờ:- Hẳn lão ta có một danh hiệu chấn động võ lâm phải không?Sanh Thiên Tâu giọng trĩu nặng:- Lão ta là Đoản Mệnh Diêm La Bành Tâm Trần.Vũ Nội Song Kỳ cùng giật mình, buột miệng hỏi:- Lão ta chưa chết ư?Sanh Thiên Tâu trầm giọng nói:- Lão ta đâu chết sớm vậy được.Mai Dao Lân cười:- Lão ta thiếu rất nhiều nợ không sao đền trả được chứ gì?Sanh Thiên Tâu bỗng chững bước quay lại, mắt thành khẩn nhìn vàomặt Mai Dao Lân nhấn mạnh từng tiếng:- Chỉ có công tử mới có thể đòi lại những gì lão đã thiếu.Mai Dao Lân ngạc nhiên chững bước:- Lão đã luyện thành ba chiêu đầu rồi cơ mà!- Thiên Hồng nội lực kém xa công tử, ba chiêu đầu do Thiên Hồng thitriển, uy lực không bằng nửa phần công tử, trong khi Bành Tâm Trần có đếnchín mươi năm công lực.- Lão không thấy mình quá xem khinh bản thân sao?- Trước mặt công tử, Thiên Hồng không muốn khoe khoang.Mai Dao Lân bỗng cười phá lên:- Lão thấy Mai mỗ có thể buông tha cho người của Vạn Tùng Môn haykhông?Sanh Thiên Tâu ngớ người, liền cũng phá lên cười nói:- Thiên Hồng đã quên mất mục đích chính đến Vạn Tùng Môn của côngtử, đi nào!Đoạn sãi bước đi trước dẫn đường. Cửu Hoàn Kiếm bước nhanh đến bênMai Dao Lân, khẽ nói:- Dao Lân, ngươi chưa từng gặp Đoản Mệnh Diêm La Bành Tâm Trầnphải không?Mai Dao Lân ngẩn người, Vân Phụng Linh chỉ lo cho sự an nguy của MaiDao Lân, liền quay sang hỏi:- Lão bá, võ công của Bành Tâm Trần rất cao phải không?Cửu Hoàn Kiếm nghiêm giọng:- Đoản Mệnh Diêm La thành danh đã bảy tám mươi năm, tất nhiên là võcông tinh kỳ rồi! Nhưng điều đáng chú ý hơn là danh hiệu Đoản Mệnh DiêmLa của lão ta có được chẳng phải dễ dàng.Mai Dao Lân giờ mới hiểu ý của Cửu Hoàn Kiếm, mỉm cười nói:- Lòng của bá bá rộng lớn quá!Cửu Hoàn Kiếm cười hàm súc:- Ngươi cũng đâu phải kẻ lòng dạ hẹp hòi.Mai Dao Lân nhẹ lắc đầu, giọng chua chát:- Bá bá đã lầm rồi! Lòng dạ tàn bạo của Mai Dao Lân đã chấn động võlâm, dưới tay vãn bối không bao giờ có kẻ may mắn sống còn, trừ phi Mai DaoLân táng mạng dưới tay đối phương.Vân Phụng Linh rúng động cõi lòng, nũng nịu nói:- Sao Lân ca lại thốt ra những lời khó nghe vậy hả?Cửu Hoàn Kiếm tiếp lời:- Dao Lân, ngươi chưa từng gặp lão ta, giữa hai người không có thù hậngì, đúng chăng?Mai Dao Lân mắt dần hiện sát cơ, giọng đầy căm hờn nói:- Gia thúc, gia thẩm lánh cư trong thâm sơn, tự lực cánh sinh, không hềtranh chấp với đời. Lúc Mai Dao Lân còn nằm nôi chưa hiểu chuyện đời, haithúc điệt đâu có gây oán kết thù với ai, nhưng đã nhận lãnh hậu quả thế nàobá bá có biết không? Những kẻ thành danh đã ban cho hạng vô danh quánhiều ếân huệế, nhưng kẻ bất hạnh ấy sở dĩ không được người đời biết đến làvì họ không vang danh trên đời, vì vậy Mai Dao Lân phải nhân lúc còn sống,mượn vào đôi tay nhuốm đầy máu tanh này để báo đền tất cả những gì mà bọnếquân tử nhân từế đã ban cho gia thúc và những kẻ bất hạnh.Cửu Hoàn Kiếm rúng động cõi lòng:- Ngươi chưa từng gặp Bành Tâm Trần, sao có thể khẳng định lão ta thiệnhay ác?Mai Dao Lân đưa tay chỉ bóng sau lưng Sanh Thiên Tâu:- Ông ấy là người bất hạnh, lời nói của ông ấy chắc chắn không phải giảdối.Cửu Hoàn Kiếm thở dài:- Ngươi quá tin ở lão ta, lão phu cũng chẳng tiện nói nhiều. Tóm lạingươi phải nhớ nếu có thể dung thứ thì nên dung thứ cho người, vậy đủ rồi!Mai Dao Lân thành khẩn:- Vãn bối sẽ không bao giờ quên!Trong khi mọi người chuyện trò đã rẽ qua bốn khúc quanh lúc nàokhông hay, ước chừng đã vượt qua ba dặm, lúc này Sanh Thiên Tâu đi trướcđã đến khúc quanh thứ năm.Đột nhiên phía trong đường đá vang lên một giọng lảnh lót, Sanh ThiênTâu ngẩn người, ngay khi ấy từ trong vọng ra một giọng hùng hồn:- Miêu Cương Song Sát đã chờ đợi từ lâu!Sanh Thiên Tâu cười khảy, ngoảnh ra sau nhìn Mai Dao Lân đang đi tới,cười nói:- Công tử, lão phu đã nói không sai!Mai Dao Lân mỉm cười:- Chúng ta đi nào!Dứt lời liền cất bước đi trước, Vân Phụng Linh theo sát bên cạnh, vẻ mặthết sức bình tĩnh, Vũ Nội Song Kỳ theo sau hai người, Sanh Thiên Tâu giờ đâytrở thành đoạn hậu.Rẽ qua khúc quanh, phía trước lại là một quảng trường hình tròn, giốnghệt như quan ải thứ nhất, điều khác là quảng trường to rộng hơn gấp bội, haibên núi cũng cao gần ba mươi trượng.Trên quảng trường đứng đầy nghịt những hán tử áo vải cả già lẫn trẻ,người nào cũng ôm ngang ngực một ngọn đại đao sáng choá, song qua ánh mắtcủa họ, có thể nhận thấy những người này đều không biết võ công.Những hán tử áo vải chia ra hai bên, chính giữa chừa ra một lối đi hẹp chỉvừa đủ cho hai người đi sóng vai nhau. Sau họ là hai thạch đài cao, trên đàimỗi bên có một lão nhân tuổi trạc bát tuần, trang phục Miêu Cương áo cộcquần ngắn, mày rậm mắt tròn, mũi lân miệng cả, người bên trái cao gầy, ngườibên phải thì lại thấp béo, trong tay phải mỗi người đều có một ống tre bóngloáng và dài chừng ba thước, ngoài ra không còn vũ khí nào khác.Vừa thấy Mai Dao Lân hiện thân, lão nhân thấp béo liền cất tiếng nói:- Mai công tử qua ải chém tướng, thân thủ cái thế, lũ ô hợp này hẳn làMai công tử chẳng xem ra gì phải không?Mai Dao Lân quét mắt nhìn quanh, lạnh lùng nói:- Những người này ắt không phải đệ tử của Vạn Tùng Môn?Lão nhân cao gầy cười nham hiểm:- Mai công tử đoán đúng rồi, họ đều là những kẻ tự nguyện dùng sức laođộng để đổi lấy sự sống trong Vạn Tùng Môn.Mai Dao Lân mắt ánh lên sắc lạnh, giọng mỉa mai:- Vậy xem ra cõi đời tuy rộng lớn, việc mưu sinh cũng chẳng phải dễdàng, do đó mọi người đã lựa chọn Vạn Tùng Môn, dùng máu và tính mạng đểđổi lấy ba bữa ăn, Vạn Tùng Môn quả là từ bi!Lão nhân thấp béo cười:- Mai công tử quá khen rồi, Vạn Tùng Môn tuy không có lòng dạ từ bi,song họ lại cam tâm bán mạng, trên cõi đời thiếu gì chuyện kỳ lạ.Sanh Thiên Tâu không dằn được, cười khảy nói:- Vu Hoá Vân, người đã nói hết chưa?Lão nhân thấp béo Vu Hoá Vân quét mắt nhìn Sanh Thiên Tâu, cườikhinh miệt:- Hàn Thiên Hồng, ngươi trước kia chẳng phải cũng là một trong số họhay sao? Có điều là bây giờ dường như ngươi đã đắc ý hơn họ, nhưng chẳngđược bao lâu đâu.Sanh Thiên Tâu nhướng mày:- Vu Hoá Vân, sao ngươi không đến gần mà nói?Lão nhân cao gầy cười khảy:- Các vị đằng nào cũng đi ngang qua đây, sao không đến gần để mà nghe?Mai Dao Lân lạnh lùng tiếp lời:- Hai vị không phải bảo họ ở đây chịu lạnh chứ?Vu Hoá Vân cười:- Các vị đương nhiên nhận thấy họ đều không biết võ công, với thủ đoạncủa Mai công tử, muốn qua khỏi đây chỉ cần cất tay là xong, bận tâm đến họlàm gì?Vũ Nội Song Kỳ nghe vậy lặng người, thầm nhủ:- Dùng một nhóm người không biết võ công để đối phó với Mai Dao Lân,khiến y không thể nào hạ thủ, thủ đoạn này thật tàn độc đến cực độ.Mai Dao Lân cũng rúng động cõi lòng, nhưng không để lộ mặt, điềmnhiên cười nói:- Mai mỗ tin là hành động này của hai vị chắc chắn là có ngụ ý.Vu Hoá Vân cười khảy:- Nếu có ngụ ý thì cũng là vì lợi ích cho công tử thôi! Công tử đến đâyvới mục tiêu tiêu diệt Vạn Tùng Môn, Vạn Tùng Môn già trẻ lớn bé khôngdưới ngàn người, cho dù võ công của công tử vô địch thiên hạ, e cũng phải giếtđến mềm dạ chùn tay, vì vậy hai vị chưởng môn nhân bổn phái đã hạ lệnh tụtập một số người để công tử luyện trước cho trái tim cứng rắn hơn, kẻo đếnlúc ấy lại chùn tay.Mai Dao Lân cười khảy:- Bắt đầu như thế nào?Vũ Nội Song Kỳ và Sanh Thiên Tâu nghe giọng nói của Mai Dao Lân quálạnh lùng điềm nhiên, bàng hoàng đồng thanh nói:- Vậy đâu thể được!Lão nhân cao gầy cười khiêu khích:- Các vị chưa động thủ đã mềm lòng rồi ư?Mai Dao Lân nhướng mày:- Mai mỗ hỏi hai vị bắt đầu như thế nào?Đoạn quay người, hết sức cương quyết nói:- Mọi người hãy lui xa năm thước để một mình Mai Dao Lân lo liệu đượcrồi.Miêu Cương Song Sát nghe vậy cũng lặng người, nếu Mai Dao Lân thậtsự ra tay giải quyết những người này xong, họ chắc chắn cũng sẽ nối gót theoÂm Sơn Song Giao. Hai người đưa mắt nhìn nhau, lão nhân cao gầy cố trấntĩnh, lạnh lùng nói:- Mai công tử muốn bắt đầu như thế nào?Mai Dao Lân lúc này lòng hết sức hoang mang, những người này thảyđều không biết võ công, bị Vạn Tùng Môn sai khiến, giết họ quả là hết sức dễdàng, nhưng lương tâm sao thể yên ổn?Đồng thời chàng cũng hiểu, nếu như mình nhu nhược thì không thể nàoqua được quan ải này, ý nghĩ xoay chuyển chớp nhoáng, chàng rắn giọng nói:- Mai mỗ đã sẵn sàng động thủ, hai vị có thể hạ lệnh bắt đầu được rồi!Đoạn tự nhiên cất bước tiến tới, Vân Phụng Linh tay nắm lấy cườm taycủa Mai Dao Lân. Mai Dao Lân cảm thấy rõ ràng bàn tay của nàng đang runrẩy. Sanh Thiên Tâu mặt nổi gân xanh và trán toát mồ hôi to cỡ hạt đậu, lãorất hiểu hoàn cảnh của những người này, bởi sáu mươi năm trước, lão cũng làmột trong số họ, đồng thời lão cũng rất hiểu cá tính của Mai Dao Lân, biếtkhông thề nào ngăn cản được chàng.Vũ Nội Song Kỳ thì chỉ thở dài thậm thượt, chẳng biết làm gì khác hơn.Miêu Cương Song Sát trán cũng đẫm mồ hôi, lòng mỗi lúc càng xe thắttheo từng bước chân của Mai Dao Lân, lẽ ra với danh vọng của họ, lời nói đâuthể thu hồi được, song trước mắt cái quan trọng hơn danh vọng đang đe doạhọ, đó là tính mạng.Trong khi họ đang phân vân do dự, Mai Dao Lân cũng đã vượt qua hơnnửa khoảng cách, vẻ mặt chàng hết sức bình thản.Miêu Cương Song Sát đưa mắt nhìn nhau, lão nhân cao gầy từ từ đưa ốngtre bên tay phải lên, vừa định hạ lệnh, bỗng nghe Vu Hoá Vân cười nói:- Mai Dao Lân, giới võ lâm ai ai cũng nói là công tử thủ đoạn tàn bạo, lãophu dứt khoát không tin, nhưng qua hành động của công tử hôm nay, lão phuchẳng thể không tin rồi.Mai Dao Lân nghe vậy liền nhẹ người, chững bước lạnh lùng nói:- Nghe danh không bằng gặp mặt, hai vị sao không hạ lệnh để đượcchứng kiến tận mắt.Vu Hoá Vân cười khảy:- Khi nào các vị vào đến Vạn Tùng Môn mà còn có thể quay về, lão phudĩ nhiên sẽ hạ lệnh.Đoạn đưa tay trái lên khoát mạnh quát:- Buông vũ khí xuống!Một tiếng dạ ran, tất cả đều hạ đại đao chĩa mũi xuống đất, động tác hếtsức đồng đều.Lão nhân cao gầy nóng tính hơn, thấy Vu Hoá Vân huỷ bỏ lời đã nói ra,lòng hết sức bất mãn, chau mày nói:- Vu huynh chúng ta lại để cho họ đi qua thế này ư?Vu Hoá Vân cười khảy:- Chả lẽ Bạch huynh lại có ý kiến tốt hơn hai vị chưởng môn nhân haysao?Ngụ ý rõ ràng là muốn Tùng Môn Song Hữu đối phó với Mai Dao Lân.Lão nhân cao gầy Bạch Hoá Long tuy nóng tính, nhưng cũng chẳng phảikẻ khờ dại, y thấy Vu Hoá Vân không có ý động thủ, biết với sức một mìnhquyết chẳng phải địch thủ của Mai Dao Lân, bèn cười khảy bất mãn nói:- Ở đây mọi sự đều do Vu huynh chủ quyết, đệ không có kiến.Vu Hoá Vân nhướng mày, song lại dằn xuống, cười âm trầm:- Giao tình giữa hai ta gần sáu mươi năm dài, còn phân biệt gì nữa, đúngkhông nào?Bạch Hoá Long biết nói không lại Vu Hoá Vân, bèn cười khảy không nóigì nữa. Lúc này Mai Dao Lân và Vân Phụng Linh đã đến gần đám đông, dừnglại cách thạch đài chừng một trượng, ngước lên nhìn Vu Hoá Vân nói:- Vu Hoá Vân, các hạ thức thời vụ lắm.Vu Hoá Vân cười nham hiểm:- Mai công tử dũng mãnh vượt qua quan ải thứ nhất, huynh đệ lão phubất tài cũng muốn thọ giáo vài chiêu, ngặt vì chưởng môn nhân có lệnh khôngđược vọng động, nếu như Mai công tử xong việc mà bình an, vạn mong hãy đingang qua chỗ huynh đệ lão phu đây.Lời lẽ Vu Hoá Vân thật khôn khéo, đã tỏ mình không khiếp hèn mà cònkhiến Mai Dao Lân chẳng thể lên tiếng khiêu chiến, quả là nham hiểm xảoquyệt.Lúc này Sanh Thiên Tâu cùng Vũ Nội Song Kỳ đã cất bước đi đến. MaiDao Lân tâm tư linh mẩn, lẽ nào không hiểu thâm ý của Vu Hoá Vân, cườikhinh miệt nói:- Cho nên Mai mỗ mới nói là các hạ rất thức thời vụ, nhưng tốt hơn hếthai vị hãy cùng đến tổng đàn Vạn Tùng Môn, vì hai vị mà phải quay trở lại thìthật không đáng.Bạch Hoá Long tức giận, tung mình từ trên thạch đài xuống, đưa ống tretrong tay lên, lạnh lùng nói:- Mai Dao Lân, ngươi không thấy mình quá cuồng ngạo hay sao?Mai Dao Lân đã định tâm động thủ với hai người, bèn cười khinh miệtnói:- Bản tính Mai mỗ là vậy, hay là các hạ muốn sửa đổi cho Mai mỗ?Lúc này Sanh Thiên Tâu và Vũ Nội Song Kỳ đã đến nơi, thấy vậy liền đềkhí ngưng thần giới bị. Bạch Hoá Long mắt ánh độc quang, tiến tới một bướcvừa định xuất thủ, bỗng nghe Vu Hoá Vân lớn tiếng nói:- Miêu Cương Song Sát đã nói là thực hành, các vị hãy đi đi, chúng ta sẽgặp lại nhau tại tổng đàn Vạn Tùng Môn.Thế là Bạch Hoá Long không sao phát tác được nữa, y căm phẫn nói:- Vu huynh, hai ta sát cánh bên nhau sáu mươi năm dài, mãi đến hômnay mới hiểu rõ con người của Vu huynh, mời các vị!Đoạn liền lùi ra sau năm bước, tránh sang một bên. Mai Dao Lân lạnhlùng nói:- Vu Hoá Vân, các hạ thật hết sức thức thời vụ, Mai mỗ sẽ chờ các hạ tạitổng đàn Vạn Tùng Môn.Đoạn liền cất bước tiến tới. Vu Hoá Vân giọng âm trầm nói:- Mong là khi huynh đệ lão phu đến nơi, Mai công tử vẫn còn đó!Mai Dao Lân cười khảy:- Mai mỗ chắc chắn không để hai vị thất vọng đâu!Dứt lời đã đi xa ra năm thước, Sanh Thiên Tâu với Vũ Nội Song Kỳ cũngliền bước theo sau, rẽ qua khúc quanh cách đó tám thước không còn nhìnthấy quảng trường quan ải thứ nhì nữa.Cửu Hoàn Kiếm bước nhanh đến bên Mai Dao Lân, cảm khái nói:- Dao Lân, lão phu tin ngươi không bao giờ sát hại những kẻ vô tội kia,nhưng bề ngoài của ngươi lạnh lùng đến mức khó mà phân biệt được thật haygiả.Mai Dao Lân ngước mắt nhìn mây trời, vẻ mặt hết sức thiểu não, đichừng bốn năm bước mới chậm rãi nói:- Rất có thể Dao Lân ra tay giết họ thật, giới võ lâm đều tin là Dao Lânkhông bao giờ bận tâm đối với việc giết người.Vân Phụng Linh ngẩng lên, vẻ thông cảm, dịu dàng nói:- Lân ca, chúng ta không bận tâm họ nói như thế nào, đúng chăng?Huyết Phụng phu nhân tiếp lời:- Lòng ngay không sợ ma quỷ, mặc họ muốn nói sao cũng được!Mai Dao Lân mắt bỗng rực vẻ ghê rợn, trầm giọng nói:- Các vị tưởng Mai Dao Lân lo nghĩ về điều ấy ư? Không phải đâu DaoLân đã muốn làm việc gì là không bao giờ đổi ý, bởi Mai Dao Lân biết là mìnhkhông sai lầm.Vũ Nội Song Kỳ nghe vậy bất giác lặng người.Quan ải thứ ba cách quan ải thứ nhì chừng năm dặm, phải mất thời gianchừng một tuần trà nóng mới đi đến cửa vào, nơi đây hai bên núi cao đến trămtrượng, cửa vào hẹp không đầy tám thước, hai bên có hai bia đá cao hơntrượng, trên bia phải viết ếĐoản Mệnh Diêm La trấn quan ải nàyế, bia bên tráilà ếVào dễ ra khóế, giọng điệu thật quá hống hách.Qua khỏi cửa vào là một con đường thẳng rộng hai trượng và dài hơn bamươi trượng, hai bên đường đá mỗi cách ba thước là có một tấm đệm vàng,dày năm tấc và vuông một thước, trên đệm là những chiếc đầu lâu trắng hếu,dài đến chừng bốn mươi lăm trượng, tổng cộng có đến hơn chín mươi đầu lâu.Lúc này tại nơi cuối đường, một lão mập lùn tay chỏi tinh cương trượng(gậy thép), tóc dài phủ vai, mặt trắng mắt đỏ ghê rợn như ma quỷ, đang đứngnghênh ngang với đôi mắt sáng quắc nhìn chốt vào người Mai Dao Lân.Mai Dao Lân quét mắt nhìn khắp đường đá, thấy có mỗi mình quái lãonhân kia, không còn ai khác bèn cười nói:- Chúng ta vào đi!Đoạn thản nhiên cất bước đi đầu, Vân Phụng Linh nắm chặt cườm tayMai Dao Lân, sợ sệt khẽ nói:- Lân ca, người kia sao mà trông khủng khiếp đến vậy?Mai Dao Lân thản nhiên cười:- Sự bố trí tại đây và dáng vẻ của lão ta mục đích chỉ nhằm hù doạ đốiphương thôi, sao Linh muội lại nhát gan thế này?Vân Phụng Linh đỏ mặt:- Người ta đâu có nói là sợ!Cửu Hoàn Kiếm khẽ dặn:- Dao Lân, Đoản Mệnh Diêm La này từ khi bước chân vào giang hồ đãdanh chấn võ lâm, bao năm qua hẳn là đã tiến bộ vượt bực, có lẽ y không cầnmượn vào ngoại vật doạ địch đâu.Sanh Thiên Tâu trầm giọng tiếp lời:- Vì vậy Thiên Hồng xin công tử hãy trừ khử y!Mai Dao Lân thoáng rúng động cõi lòng mỉm cười nói:- Thiên Hồng, ngay lão cũng khiếp sợ ư?Sanh Thiên Tâu quét mắt nhìn những chiếc đầu lâu hai bên đường, giọngnghiêm nặng:- Công tử, những người kia lúc còn sống chẳng phải thảy đều không bằngThiên Hồng ngày nay, vậy mà giờ đây họ đã trở thành vật trang trí của ĐoảnMệnh Diêm La.Mai Dao Lân lại nghe lòng rúng động, song vẫn thản nhiên cười:- Vào dễ khó ra, nếu như chúng ta bại, vài năm sau cũng sẽ giống như họthôi!- Chỉ cần công tử thận trọng, không bao giờ bại được.Lúc này mọi người đã vượt qua chừng mười trượng, trong khi ấy ĐoảnMệnh Diêm La lại chầm chậm thoái lui, y có dụng ý gì, thật khó thể xét đoán.Mai Dao Lân thầm đề phòng, chậm bước tiến tới, theo thời gian khoảngcách rút ngắn dần, khi Mai Dao Lân đi đến nơi cách đâu lâu ba thước, bỗngnghe Đoản Mệnh Diêm La quát:- Hai người đứng tại đó được rồi!Mai Dao Lân sửng sốt chững bước, ngoảnh lại quét mắt nhìn ra sau, chợthiểu cười sắc lạnh nói:- Khoảng cách đầu lâu vừa đúng ba thước, bọn này hai người đang đứngcách hai chiếc đầu lâu cũng là ba thước phải không?Lúc này ba người đi theo sau Mai Dao Lân cũng đã dừng lại.Đoản Mệnh Diêm La lạnh lùng nói:- Hai người đi sau hãy tiến tới ba thước nữa, còn Hàn Thiên Hồng thì hãytiến tới trước đầu!Vũ Nội Song Kỳ sửng sốt, nhưng vẫn đứng yên, còn Sanh Thiên Tâu thìkhông tự chủ tiến tới hai bước, bỗng dừng lại nói:- Lão phu thích đứng đây, việc gì đến ngươi?Đoản Mệnh Diêm La mắt rực hàn quang quát:- Hàn Thiên Hồng, ngươi nói chuyện với ai hả?Sanh Thiên Tâu đã từng làm nô bộc trong Vạn Tùng Môn hơn mườinăm, hiểu rất rõ con người của Đoản Mệnh Diêm La, bèn ngầm vận đề cônglực, cười khảy nói:- Bành Tâm Trần, ngươi chớ có khoe khoang thân phận trước mặt Hànmỗ, Hàn mỗ chính là nói chuyện với ngươi đấy!Đoản Mệnh Diêm La Bành Tâm Trần tái mặt quát to:- Bằng vào nô tài ngươi mà cũng xứng nói chuyện với lão phu hả? Nằmxuống ngay!Dứt lời đã tung mình lao tới nhanh như tia chớp.Mai Dao Lân không ngờ Đoản Mệnh Diêm La tuổi đã gần trăm mà cònnóng tính đến như vậy, và người lão trông phục phịch thế kia mà thân pháplại nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.Trong khi Mai Dao Lân kinh ngạc ngẩn người, Đoản Mệnh Diêm La đãlao đến trước mặt Sanh Thiên Tâu, một chưởng bổ thẳng vào ngực Sanh ThiênTâu, kèm theo tiếng rít gió rợn người.Sanh Thiên Tâu sớm đã đề phòng, vừa thấy Đoản Mệnh Diêm La độngthủ, song chưởng liền tức vung lên đón tiếp.Trong chớp mắt hai người đã đối nhau ba chưởng, trong tiếng vang đinhtai nhức óc, mặt đất đã nứt nẻ nhiều đường, kình phong cuốn xoáy, thổi tạt yphục những người đứng quanh kêu lên phần phật.Đoản Mệnh Diêm La hai vai lay động mấy lượt, mặt lộ vẻ kinh ngạc tộtcùng, hiển nhiên y không ngờ công lực Sanh Thiên Tâu lại thâm hậu như vậy.Sanh Thiên Tâu liên tiếp thoái lui năm bước, mặt đỏ như máu, hiểnnhiên trong nhất thời lão không sao kềm chế được chân khí dâng trào.Mai Dao Lân thoáng biến sắc mặt, Vũ Nội Song Kỳ cũng kinh hãi bànghoàng, họ đã từng chứng kiến Sanh Thiên Tâu độc chiến Tùng Môn Tam Kiệt,vậy mà giờ đây lại thua kém dưới chưởng lực của Đoản Mệnh Diêm La, thửnghĩ họ không kinh hoàng sao được?Trong lúc mọi người theo đuổi ý nghĩ riêng, Đoản Mệnh Diêm La mộtchưởng chưa đánh ngã được Sanh Thiên Tâu, lòng càng thêm tức giận, mắtrực sát cơ, tung mình lao tới quát to:- Hàn Thiên Hồng, hãy tiếp lão phu một chưởng nữa xem!Dứt lời đã xuất chưởng, uy lực càng hung mãnh hơn trước.Sanh Thiên Tâu vốn tính cao ngạo, lúc này lão tuy chưa ngưng tụ đượcchân khí nhưng cũng chẳng chịu kém quát:- Tiếp ngươi một chưởng thì sao nào?Dứt lời vừa định xuất chưởng đón tiếp, bỗng nghe Mai Dao Lân cười sắclạnh nói:- Bành Tâm Trần, thời kỳ đắc ý của các hạ đã qua rồi!Đồng thời người đã như tia chớp đáp xuống trước mặt Sanh Thiên Tâu,đồng thời một luồng chưởng lực uy mãnh tuyệt luân đón lấy chưởng lực củaĐoản Mệnh Diêm La, ếbùngế một tiếng kinh tâm động phách, trên đất đá liềntức hiện ra ba hố sâu và rộng hơn thước.Đoản Mệnh Diêm La không tự chủ được lùi sau ba bước dài, cánh tay têdại khó thể cất lên, mắt đầy vẻ kinh hoàng nhìn chốt vào mặt Mai Dao Lân,như không tin đó là sự thật. Mai Dao Lân chao người lui sau nửa bước, mặtvẫn lạnh lùng và điềm nhiên như không có gì xảy ra. Vũ Nội Song Kỳ thấyvậy, vẻ lo lắng trên mặt hoàn toàn tan biến, theo lẽ tự nhiên đưa mắt nhìnnhau lắc đầu.Cửu Hoàn Kiếm cảm khái nói:- Hai ta đều đã già rồi!Diêu Đài Mục Nữ Vân Phụng Linh môi nở một nụ cười đầy sung sướngvà kiêu hãnh, bởi nàng nhận thấy Mai Dao Lân giờ đây đã thừa sức bảo vệ chomình. Mai Dao Lân đanh giọng:- Bành Tâm Trần, các hạ còn gì để nói nữa không?Đoản Mệnh Diêm La nghiêm mặt, vẻ cuồng ngạo lại hiện trên mặt, cườikhảy nói:- Ngươi chính là Mai Dao Lân ư?- Các hạ đã biết rồi mà còn cố tình hỏi.- Lão phu tuy thấy ngươi giống võ lâm sát tinh Mai Dao Lân nhưngchẳng thể không hỏi cho rõ ràng, bởi lão phu phải cần đến ngươi để nhớ tuổi,nếu như danh tánh của ngươi mà còn lầm lẫn thì lão phu khác nào không biếtrõ tuổi tác của mình còn gì?Mai Dao Lân ngẩn người:- Các hạ nhớ tuổi bằng cách nào?Đoản Mệnh Diêm La vẻ đắc ý đưa tay chỉ hai hàng đầu lâu, giọng tàn độcnói:- Cũng giống như họ, đầu ngươi sẽ được đặt trên đệm vàng, ngươi phảilấy làm vinh hạnh mới đúng, bởi vì mỗi năm lão phu giết bao nhiêu người,ngay chính mình cũng không nhớ rõ, trong khi lão phu nhớ tuổi mỗi năm chỉcó một người, năm nay lão phu nhất quyết chọn ngươi rồi.Mai Dao Lân nhướng mày cười khảy:- Các hạ cho là mình còn sống bao lâu nữa?Đoản Mệnh Diêm La thản nhiên cười:- Âm dương cách biệt, lão phu cũng chẳng rõ, đành phải nhờ ngươithuận đường đến Luân Hồi Điện mà tra giùm lão phu.- Sự sống chết của các hạ, Diêm Vương không quyết định được, tại LuânHồi Điện cũng chẳng tra ra được đâu.Đoản Mệnh Diêm La thoạt tiên ngẩn người, song liền tức hiểu ý, cườikhảy nói:- Vậy là Mai Dao Lân ngươi quyết định chứ gì?Mai Dao Lân gật đầu:- Các hạ nghĩ rất đúng, hai từ ếDiêm Laế của các hạ là do những người kiađã ban cho phải không?Đồng thời đưa tay chỉ những chiếc đầu lâu hai bên đường.Đoản Mệnh Diêm La cười gằn:- Mai Dao Lân, ngươi nghĩ cũng rất đúng đấy!- Nhưng các hạ định báo đáp họ thế nào?Đoản Mệnh Diêm La bỗng dưng rùng mình, buột miệng hỏi:- Chả lẽ ngươi đã nghĩ đến?- Đúng vậy, nhưng chẳng rõ họ có bao nhiêu người?- Lão phu năm nay chín mươi tám tuổi!- Vậy là chín mươi tám người họ đã với máu tươi, với tính mạng với đầulâu mà xây dựng nên uy vọng lẫy lừng cho các hạ, trong khi các hạ chỉ có mộtsinh mạng, cho nên... theo Mai mỗ thì tuổi thọ của các hạ nên chia đều chohọ, và tất cả những gì có thể tặng được trên mình các hạ, cũng nên tặng hếtcho họ.Đoản Mệnh Diêm La mắt rực sát cơ:- Mai Dao Lân, ngươi thấy những gì trên mình lão phu có thể tặng chohọ nào?Mai Dao Lân nhìn chốt vào Đoản Mệnh Diêm La, đanh giọng:- Tứ chi có thể chia làm 95 đoạn, cộng thêm mũi và hai mắt nữa là đủ sốchín mươi tám.Đoản Mệnh Diêm La thản nhiên cười:- Ngươi đã quên mất đôi mắt của lão phu rồi!Mai Dao Lân nhẹ lắc đầu:- Mai mỗ không hề quên, bởi Mai mỗ muốn cho các hạ được chứng kiếntận mắt những gì xảy ra.Đoản Mệnh Diêm La cười khảy:- Ngươi đã nói hết rồi phải không?Mai Dao Lân đặt tay lên chuôi Bạch Long Kiếm, giọng tàn bạo:- Phải, Mai mỗ đã hết lời, bây giờ Mai mỗ bắt đầu hành động, vì tuổi thọcủa các hạ trên trần gian chỉ còn nửa giờ thôi.Đoản Mệnh Diêm La không còn nhẫn nhịn được nữa, ngửa mặt cườivang:- Ha ha... Mai Dao Lân qua kinh nghiệm trước đây, lão phu biết mỗingười trước lúc chết đều muốn đắc ý một phen, nên lão phu không ngăn cảnngươi đắc ý, giờ thì thời gian đắc ý của ngươi đã qua rồi.ếChoangế một tiếng, Mai Dao Lân đã tuốt kiếm cầm tay, mũi kiếm chênhchếch chĩa lên không, lạnh lùng nói:- Bành Tâm Trần, Mai mỗ sẽ chém tay trái các hạ trước, để cho tay phảicủa các hạ có thể dùng trượng.Qua lần đối chưởng khi nãy, Đoản Mệnh Diêm La biết nội lực của MaiDao Lân thâm hậu hơn mình nhiều, giờ thấy bỏ chưởng dùng kiếm, mừng rỡđưa cương trượng lên nói:- Đệm vàng đặt đầu lâu, lão phu đã chuẩn bị xong, ngươi xuất thủ đi!Mai Dao Lân cười khinh miệt:- Các hạ chưa xứng đáng để Mai mỗ động thủ trước.Đoản Mệnh Diêm La giận quá cười vang:- Tiểu tử thật không biết trời cao đất dày hãy nạp mạng đây!Trong tiếng cười đinh tai nhức ó, người đã lao nhanh tới, vung độngcương trượng liên tiếp tung ra mười tám chiêu. Chỉ thấy bóng trượng chậpchờn như đàn rắn bay, từ bốn phương tám hướng ập đến, khó thể phân biệthư thật, từ khi lão bước chân vào giang hồ, biết bao cao thủ lừng danh võ lâmđã táng mạng dưới chiêu này.Mai Dao Lân tuy bề ngoài điềm tĩnh ung dung, nhưng trong lòng tuyệtnhiên không dám khinh suất, vừa thấy đối phương động thủ, liền tức lùinhanh ra sau một bước, Bạch Long Kiếm thuận thế vung lên, nhanh như chớpxuyên vào bóng trượng.Đoản Mệnh Diêm La buông tiếng cười khảy, cương trượng chớp nhoángđổi quét thành điểm, bỗng chốc biến thành vô số bóng trượng chĩa thẳng tới,đón lấy trường kiếm của Mai Dao Lân. Mai Dao Lân thấy vậy vội liền biếnchiêu, vung kiếm từ trên bổ xuống, Đoản Mệnh Diêm La cũng liền biến chiêu,cương trượng chuyển sang quét ngang, thế là cuộc chiến diễn ra hết sức ácliệt, bóng trượng và ánh kiếm hoà quyện vào nhau, không còn phân biệt ai làai nữa.Vân Phụng Linh bởi không trông rõ bóng người Mai Dao Lân, khôngkhỏi lo lắng quay sang Sanh Thiên Tâu hỏi:- Hàn tiền bối, liệu Lân ca có thể thủ thắng không?Sanh Thiên Tâu lòng cũng rất hồi hộp, lý trí cho lão biết rằng Mai DaoLân chắc chắn sẽ thắng, nhưng ấn tượng khủng khiếp về Đoản Mệnh Diêm Lakhi xưa lại khiến lý trí lão lung lay, nghe hỏi chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn VânPhụng Linh, đoạn lại chú mắt nhìn vào cuộc chiến, không trả lời câu hỏi củanàng.Vân Phụng Linh thấy Sanh Thiên Tâu không đáp, lòng càng thêm bồnchồn lo lắng và tức tối, song chỉ có Sanh Thiên Tâu mới hiểu rõ võ công củaMai Dao Lân, nàng đành nén nước mắt cất tiếng hỏi:- Hàn tiền bối...Sanh Thiên Tâu bỗng quay phắt lại, ánh mắt cực kỳ sắc lạnh, khiến VânPhụng Linh không sao nói tiếp được nữa. Sau cùng nước mắt cũng tràn khỏibờ mi, và rồi ánh mắt của nàng cũng dần trở nên quyết liệt, từ trong tay áo rúttrường tiên ra, cất bước quả quyết đi về phía cuộc chiến.Sanh Thiên Tâu thấy vậy giật mình hỏi:- Cô nương định làm gì vậy?Vân Phụng Linh vung vẫy trường tiên trong tay lạnh lùng nói:- Tiền bối đã biết rõ rồi!Sanh Thiên Tâu lách người cản đường quát:- Cô nương muốn chết hả?Vân Phụng Linh vụt ngẩng mặt lên, ánh mắt ngập vẻ căm thù ghê rợn,đanh giọng nói:- Đó là việc của bổn cô nương, chẳng can tâm gì đến lão, tránh ra ngay!Sanh Thiên Tâu dịu giọng:- Khi nào cần thiết lão phu sẽ ra tay!- Đó là việc của lão.Sanh Thiên Tâu rắn giọng:- Vì Mai công tử, lão phu không thể để cho cô nương động thủ.Vân Phụng Linh gắt giọng:- Võ công lão cao hơn bổn cô nương rất nhiều, nhưng lão chỉ có thểkhống chế con người chứ không thể khống chế sinh mạng của bổn cô nươngvà cũng không ngăn cản được bổn cô nương theo cùng Lân ca.Sanh Thiên Tâu biến sắc mặt buột miệng hỏi:- Cô nương nhận thấy đáng thí mạng vì Mai công tử ư?Vân Phụng Linh giọng kiên định:- Đúng vậy, bởi vì Vân Phụng Linh này không được thông minh như lão.Sanh Thiên Tâu nghe lòng chấn động mạnh, đăm mắt nhìn vào mặt VânPhụng Linh, hồi lâu mới nói:- Vậy là cô nương thật lòng với Mai công tử phải không?Vân Phụng Linh đỏ mặt, không sao trả lời được, tức giận quát:- Tránh ra!Sanh Thiên Tâu vẻ lạnh lùng trên mặt bỗng tan biến, dịu giọng nói:- Lúc hoạn nạn mới biết kẻ thật lòng, cô nương khỏi phải lo cho Maicông tử, đương kim võ lâm nếu một chọi một, không ai là đối thủ của Maicông tử đâu.Vân Phụng Linh nghe vậy mới yên tâm phần nào, nhưng cũng chưa tinhẳn, lạnh lùng nói:- Dường như ngay cả tiền bối cũng không có niềm tin?Sanh Thiên Tâu xót xa thở dài:- Nếu cô nương mà biết những gì lão phu đã nếm trải trong quá khứ thìcô nương hẳn hiểu vì sao lão phu không có niềm tin.Vân Phụng Linh biết lão nói thật lòng, song vẫn không yên tâm nói:- Nhưng dù thế nào tiểu nữ cũng cảm thấy không thể yên tâm!Sanh Thiên Tâu thấp giọng:- Sẽ không lâu lắm đâu!Vừa dứt lời đã nghe vang lên một tiếng thảm khốc, hai người bất giác giậtnẩy mình, cơ hồ cùng một lúc đưa mắt nhìn về phía trận chiến.Chỉ thấy từng khúc xương tay trắng hếu hoà lẫn với máu tươi rơi đầytrên tuyết. Sanh Thiên Tâu liền thở phào, mặc dù lão chưa nhìn rõ người ngãngồi trên đất là ai, song lão tin chắc đó không phải là Mai Dao Lân.Vân Phụng Linh kinh hoàng, theo phản ứng tự nhiên đưa tay bụmmiệng, bật lên một tiếng kêu thảng thốt, đến khi nhìn thấy rõ Mai Dao Lânđứng sừng sững, trái tim nàng mới trở lại nhịp đập bình thường.Đoản Mệnh Diêm La ngã ngồi trên đất, cánh tay trái đã đứt lìa. Máu tuônxối xả, gương mặt vốn trắng bệch giờ đã trở thành màu xanh xám, tay phảivẫn nắm chặt cương trượng, nhưng người không còn động đậy được nữa.Mai Dao Lân lạnh lùng và bình thản đứng cách y chừng ba thước, mũikiếm trong tay hãy còn nhiễu máu.Vũ Nội Song Kỳ đứng thừ ra như phỗng đá, từ khi bước chân vào lãnhđịa Vạn Tùng Môn, Mai Dao Lân chỉ xuất thủ hai lần, võ công đối phươngtrước và sau cách biệt rất xa, vậy mà vẫn lần lượt bại thương dưới tay chàng,thật không thể nào nhận định được võ công của Mai Dao Lân khi thi triển đếnmức tuyệt đỉnh, uy lực lớn mạnh đến dường nào.Mai Dao Lân quét mắt nhìn những khúc xương tay trên đất, lạnh lùngnói:- Bành Tâm Trần, các hạ biết cánh tay mình đã chia làm mấy khúckhông?Đoản Mệnh Diêm La quả là kiên cường, cười vang nói:- Có lẽ đủ để đền trả nợ máu cho 23 người! Mai Dao Lân, nếu ngươimuốn lấy một tay và hai chân còn lại thì hãy giải khai huyệt đạo cho lão phu.- Mai mỗ thấy không cần thiết!Đoản Mệnh Diêm La lặng người:- Mai Dao Lân theo lời đồn đại trên giang hồ, ngươi không phải là kẻlòng dạ yếu mềm.Mai Dao Lân cười khảy:- Theo các hạ thì sao?Đoạn chầm chậm quay người đi trở ra, không ai đoán được chàng địnhlàm gì.Đoản Mệnh Diêm La thản nhiên cười:- Lão phu tin vào lời đồn đại ấy, nhưng không rõ ngươi định hạ thủ nhưthế nào?Đoản Mệnh Diêm La vừa dứt lời, Mai Dao Lân bỗng phi thân đến nơi cửavào, quay người hai tay áo phất mạnh, liền tức những sọ người hai bên baybổng lên, thảy đều rơi xuống trước mặt Đoản Mệnh Diêm La, sắp thành mấyhàng rất ngay ngắn, thảy đều đối mặt với Đoản Mệnh Diêm La, trông thật ghêrợn.Mai Dao Lân chậm bước tiến đến gần, giọng sắc lạnh nói:- Bành Tâm Trần, lão thử nghĩ những người này đã làm gì đắc tội với lão,vậy mà vì xây dựng danh vọng, vì niềm vinh dự bản thân, lão đã nhẫn tâmcướp đi mạng sống của họ, và khiến gia đình họ phải ly tán điêu linh.Đoản Mệnh Diêm La sắc mặt biến đổi liên hồi, bỗng hét to:- Im ngay! Mai Dao Lân, tính mạng lão phu hiện đã nằm trong tay ngươikhỏi cần giảng đạo lý, hãy thả lão phu ra ngay!Mai Dao Lân cười khảy:- Bành Tâm Trần, có lẽ lão chưa hiểu hết những lời ca tụng của các vịbằng hữu võ lâm đã dành cho Mai mỗ đã từng buông tha cho bao nhiêu ngườihiểu đạo lý và biết tình nghĩa.- Ngươi tuyên bố tội trạng của lão phu đó phải không? Hừ, khỏi phảinhọc tâm nữa, lão phu cho dù đến chết cũng không hối hận đâu, ngươi hãygiải khai huyệt đạo cho lão phu là hơn.Mai Dao Lân dừng lại cách Đoản Mệnh Diêm La chừng năm thước,nhếch môi cười nói:- Tại sao Mai mỗ lại phải giải huyệt đạo cho lão chứ?- Lão phu nhớ là ngươi đâu phải chỉ muốn lấy một cánh tay?- Lấy như thế này không tiện hơn sao?Mai Dao Lân dứt lời, chẳng những Đoản Mệnh Diêm La, mọi người thảyđều sửng sốt, bởi với võ công tất thắng, Mai Dao Lân thật không có lý do gì lạihạ thủ với một người không còn khả năng kháng cự.Đoản Mệnh Diêm La thoạt tiên ngẩn người, sau đó phá lên cười nói:- Mai Dao Lân để xem ngươi hạ thủ như thế nào!Mai Dao Lân trường kiếm chầm chậm đưa lên, nhướng mày nói:- Mai mỗ vốn muốn để cho lão nhìn thấy mà!Đoạn tung mình lao tới, chỉ thấy ánh kiếm loang loáng, tuyết trắng tungbay, kèm theo là những tiếng rên đau đớn yếu ớt, cùng với một tiếng kêu kinhhoàng và hai tiếng thở dài trĩu nặng.Vân Phụng Linh và Vũ Nội Song Kỳ đều bất nhẫn ngoảnh nhìn đi nơikhác, chỉ Sanh Thiên Tâu là nhìn rõ tất cảm, gương mặt lạnh lùng của lãongập đầy vẻ kinh khiếp, thầm nhủ:- Mình bị hãm thân trong lòng núi ngót sáu mươi năm dài, cơ hồ ngàynào cũng suy nghĩ phải dùng thủ đoạn gì báo thù người đời, nhưng chưa baogiờ nghĩ đến thủ đoạn như thế này. Có lẽ tiểu chủ nói không sai, Hàn ThiênHồng này chưa phải là kẻ bất hạnh nhất trên đời.Một tay và hai chân còn lại của Đoản Mệnh Diêm La đã bị tiện thànhnhiều đoạn ngắn, máu tươi tung toé, nhuộm đỏ những chiếc sọ người trướcmặt lão, tuy lão đã ngất xỉu, song vì huyệt đạo bị chế ngự, không động đậyđược, nên vẫn ngồi yên chưa ngã xuống.Mai Dao Lân mặt thoáng co giật, nhưng khi nghĩ đến việc thảm tử của cảgia đình thúc thúc, lập tức bình tĩnh trở lại, vung tay vỗ tỉnh Đoản MệnhDiêm La nói:- Các hạ đã nhìn rõ rồi chứ?Đoản Mệnh Diêm La ngước đôi mắt đờ đẫn lên nhìn Mai Dao Lân, lạnhlùng nói:- Mai Dao Lân, kiếp này lão phu được nhìn thấy một kẻ tàn bạo nhưngươi, kể như đã không sống uổng phí. Ngươi còn muốn gì nữa, hãy tự lấy đi!- Các hạ biết rõ Mai mỗ muốn gì rồi!Mai Dao Lân dứt lời, vung kiếm cắt lấy mũi và hai tai Đoản Mệnh DiêmLa, lạnh lùng nói:- Mai mỗ đã lấy đủ những gì muốn lấy rồi, thời gian sống của các hạkhông còn bao lâu nữa, hãy suy nghĩ về những kẻ đã giúp các hạ xây dựng uyvọng nữa đi, hãy suy nghĩ xem có bao nhiêu người phải sống nương tựa vàohọ, các hạ không phải chỉ cướp đi tính mạng của họ thôi đâu.Bởi mất máu quá nhiều, hai mắt Đoản Mệnh Diêm La đờ đẫn vô thần,trừng trừng nhìn vào Mai Dao Lân nói:- Lão phu vĩnh... viễn không... không bao giờ hối hận...Mai Dao Lân nhẹ gật đầu:- Các hạ kiên cường lắm, rất đáng kể là một trang hảo hớn.Đoạn cất bước đi về hướng tổng đàn Vạn Tùng Môn và nói:- Chúng ta đi thôi!Mai Dao Lân vừa dứt lời, bỗng nghe một tiếng nói hùng mạnh từ trên núicao trăm trượng vọng xuống:- Vậy những kẻ chưa chết do ai thu xếp đây?Mai Dao Lân nghe tiếng giật mình, nhưng không theo mọi người ngẩngđầu lên, mắt nhìn phía trước lạnh lùng nói:- Bằng hữu hãy thu xếp đi!Núi cao đến trăm trượng, mọi người chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ nghetiếng nói kia tiếp lời:- Một việc không cần phiền đến hai người, sao Mai công tử không làmcho xong việc đi?Mai Dao Lân cười khảy:- Mai mỗ đã làm xong rồi!Tiếng nói kia cười to, tiếng cười ngập đầy sát khí:- Thủ đoạn của Mai công tử quả là không chút hư truyền, lão ăn xin nàyđã được mở rộng tầm mắt.Mai Dao Lân vụt ngẩng lên, nhìn về phía phát ra tiếng nói, cười khảy nói:- Bằng hữu hẳn chẳng phải không dám gặp người chứ?- Lát nữa đây chúng ta sẽ gặp lại nhau tại Vạn Tùng Môn, lão ăn xin nàykhông được may mắn như lão cuồng, được sớm quen biết Mai công tử, bây giờtrót đã muộn, cũng chẳng cần phải vội trong nhất thời, đúng không nào Maicông tử?Mai Dao Lân vừa nghe hai tiếng ếlão cuồngế liền biết ngay đối phương làai, âm trầm nói:- Tuyệt Cái trước khi gặp nhau, Mai mỗ khuyên các hạ nên quyết địnhdứt khoát lập trường của mình.- Ha ha... điều ấy Mai công tử hãy yên tâm, mạng nghèo của lão ăn xinnày đã muốn bỏ đi từ lâu, hơn nữa lão ăn xin này cả đời chưa từng làm đượcchút việc tốt, nếu được nếm trải trước bạo hình trên dương thế, khi xuốngdưới âm gian cũng tiện bề so sánh, ha ha...Vũ Nội Song Kỳ nghe đối phương không phủ nhận là Tuyệt Cái, kinh hãicùng buột miệng nói:- Lão tiền bối xin tạm dừng bước, vãn bối có điều bẩm báo!Tuyệt Cái cười khảy:- Như Mai công tử đã nói, tốt hơn hết trước khi đến Vạn Tùng Môn, haingười nên suy nghĩ kỹ lập trường của mình.Tiếng nói xa dần và sau cùng im bặt.Cửu Hoàn Kiếm lo lắng hỏi:- Dao Lân, ngay cả họ mà ngươi cũng đắc tội từ lúc nào vậy?Mai Dao Lân rất hiểu nỗi lo lắng của Cửu Hoàn Kiếm, nhưng chàng biếtgiải thích sao đây? Đành ảo não cười nói:- Vãn bối chưa từng gặp Tuyệt Cái bao giờ.- Nhưng những gì ngươi đã làm vừa rồi, lão trông thấy hết cả rồi.Mai Dao Lân thoáng chau mày:- Vãn bối cũng đang muốn cho những kẻ mưu danh trục lợi tự nhậnmình là hiệp nghĩa trông thấy việc làm của vãn bối.Cửu Hoàn Kiếm chau mày:- Ngươi thiên khích quá, lẽ ra ngươi không nên quên địa vị của họ trongvõ lâm, đắc tội họ chẳng khác nào đắc tội cả võ lâm Trung Nguyên.Mai Dao Lân cười khảy:- Trong võ lâm Trung Nguyên, Mai Dao Lân chỉ có thù chứ không cóbạn.Cửu Hoàn Kiếm ngẩn người, giọng bất mãn:- Kể cả vợ chồng lão phu ư?Mai Dao Lân chầm chậm quay mặt sang, ánh mắt thành khẩn nhìn VũNội Song Kỳ nói:- Lão bá còn muốn Dao Lân nói gì nữa?Huyết Phụng phu nhân như cảm nhận được điều gì đó, vẻ thương hạikhẽ thở dài nói:- Dao Lân, sức mạnh nào đã thúc đẩy ngươi làm như vậy? Lão thân nhậnthấy rất rõ, ngươi không phải là kẻ tàn bạo hiếu sát, ngươi cũng có một tráitim lương thiện như mọi người, hãy cho vợ chồng lão thân biết sức mạnh gì đãkhiến ngươi hành động như vậy?Mai Dao Lân ảo não lắc đầu:- Những gì đã qua, Dao Lân không muốn nhắc lại, rồi một ngày nào đó bámẫu sẽ rõ.Cửu Hoàn Kiếm buột miệng:- Nếu muốn chờ đợi ngày ấy, trừ phi chúng ta rời khỏi Vạn Tùng Mônngay bây giờ.Mai Dao Lân nhìn chốt vào mặt Cửu Hoàn Kiếm, thành khẩn nói:- Bá bá từng cứu mạng Mai Dao Lân, tri ân bất báo thì đâu đáng kể làngười, bá bá tin được những lời xuất phát từ đáy lòng Dao Lân không?Cửu Hoàn Kiếm nghiêm giọng:- Lão phu tin, ngươi nói đi!Mai Dao Lân nghiêm giọng:- Tuyệt Cái đến đây là thể theo lời mời của Cuồng Hiệp Nhâm ThiênTùng, do đó Cuồng Hiệp tất nhiên phải có mặt, hiện tại Vạn Tùng Môn nhưchốn ngoạ hổ long tàng, Dao Lân thành khẩn xin bá bá cùng Vân Phụng Linhrời khỏi đây ngay.Vân Phụng Linh nghe vậy hoảng kinh, tung mình đến bên cạnh Mai DaoLân, nắm chặt tay chàng, hơ hải nói:- Không, tiểu muội không đi đâu hết xin Lân ca đừng xua đuổi tiểu muội.Cửu Hoàn Kiếm nhướng mày trầm giọng nói:- Ngươi không nắm chắc phần thắng ư?Mai Dao Lân nhếch môi cười tự tin:- Dao Lân tin chắc không khi nào thua thiệt!Sanh Thiên Tâu bỗng xen lời:- Thiên Hồng cũng không thua thiệt đâu!Cửu Hoàn Kiếm biến sắc mặt, bỗng cười phá lên:- Vậy có lẽ vợ chồng lão phu là kẻ thua thiệt phải không?Mai Dao Lân tái mặt:- Bá bá hoài nghi Dao Lân không thành thật ư?Cửu Hoàn Kiếm nghiêm giọng:- Dao Lân, ngươi thấy tấm lòng của vợ chồng lão phu đối với ngươi rasao?- Trước nay Dao Lân chưa từng gọi bất kỳ ai là tiền bối, chỉ hai vị ngoạilệ.- Ha ha... vậy là ngươi thật sự xem vợ chồng lão phu là bậc tôn trưởngphải không?- Vâng!- Vậy ngươi có nghe và tin lời lão phu không?Huyết Phụng phu nhân rất thương yêu Vân Phụng Linh, không muốnCửu Hoàn Kiếm xích mích với Mai Dao Lân, bèn vội nói:- Lão lại muốn giở trò gì nữa đây?Cửu Hoàn Kiếm liếc nhìn Huyết Phụng phu nhân, cười to nói:- Một lời đã định, vợ chồng lão phu sẵn sàng cùng ngươi sống chết cónhau!Huyết Phụng phu nhân gật đầu tiếp lời:- Vậy mới phải chứ, Dao Lân ta đi thôi!Mai Dao Lân do dự:- Bá bá...Cửu Hoàn Kiếm sầm mặt:- Dao Lân bỗng dưng sao ngươi nhút nhát vậy?Vân Phụng Linh sợ Mai Dao Lân buộc mình rời khỏi, vội tiếp lời:- Lân ca, mọi người đồng tâm hiệp lực, sống chết bên nhau, còn gì phảido dự nữa?Huyết Phụng phu nhân cũng nói:- Linh nhi nói rất phải! Dao Lân chẳng gì phải do dự cả!Mai Dao Lân cười ái ngại:- Vì Mai Dao Lân này...Cửu Hoàn Kiếm ngắt lời:- Dao Lân, ngươi sợ vợ chồng lão phu sẽ liên luỵ ngươi chứ gì?Mai Dao Lân nghe Cửu Hoàn Kiếm nói vậy, không còn lý do gì để ngăncản họ được nữa đành lắc đầu nói:- Vậy thì chúng ta đi thôi!Đoạn quay người bước đi, Vân Phụng Linh vẫn theo sát bên cạnh chàng,Vũ Nội Song Kỳ đi sau cuối.Qua khỏi con đường lát đá, phía trước lại là một khúc quanh, Sanh ThiênTâu trầm giọng nói:- Rẽ qua khúc quanh kia là đến khu vực tổng đàn rồi!Mai Dao Lân liền bước nhanh hơn, vừa rẽ qua khúc quanh, Vân PhụngLinh bỗng kinh hãi kêu lên:- Ô, Lân ca hãy xem!Mai Dao Lân ngẩng lên đưa mắt nhìn, chỉ thấy phía trước là một đườngđá dần lên cao theo từng bậc cấp cao hơn thước, và núi đá hai bên cũng caochót vót, mỗi bậc cấp đều có đại hán vạm vỡ tay cầm giáo dài đứng đối diệnnhau, rất ngay ngắn nghiêm trang và ngập đầy sát khí, tổng cộng không dướinăm trăm người, khí thế thật hùng tráng.Lúc này hai anh em Nhạc Minh Tùng và Nhạc Phong Tùng đang đứngsóng vai dưới bậc cấp, tả hữu mỗi bên là năm lão nhân áo xám, ánh mắt ngườinào cũng sáng quắc và vẻ mặt nghiêm nghị.Lúc này Vũ Nội Song Kỳ và Sanh Thiên Tâu cũng đã đi đến sau lưng, MaiDao Lân nhếch môi cười lạnh lùng nói:- Nơi đây do hiền côn xung quanh phòng ư?Nhạc Minh Tùng sau khi trở về Vạn Tùng Môn, cũng nghĩ càng khôngphục, nghe hỏi buông tiếng cười khảy, vừa định bảo phải thì Nhạc PhongTùng đã tranh trước nói:- Mai Dao Lân, trong thời gian ngắn công tử đã liên tiếp vượt qua ba cửaải Vạn Tùng Môn, quả xứng là một cao nhân võ lâm, lẽ ra gia phụ định đíchthân đón tiếp, song vì đang có khách quý đến viếng, không thể phân thân,nên phái huynh đệ lão phu ra đây nghênh đón, xin mời công tử!Dứt lời liền lách người sang bên nhường đường.