Mai Dao Lân dừng lại cách quái lão nhân một trượng, bình thản cườinói:- Nếu trí nhớ tôn giá không kém, hẳn là còn nhớ mình đã từng bảo làThiên Già Tăng đã ra khỏi đây qua bí đạo, vậy công lực của ông ta đã đạt đếntrình độ xuất thần nhập hóa rồi.- Việc ấy liên quan gì đến ngươi?- Nếu bây giờ Mai mỗ bảo là Mai mỗ đã từng gặp Thiên Già Tăng trướckhi vào đây, và ông ấy chính vì Mai mỗ mà viên tịch, chẳng hay tôn giá nghĩsao?Quái lão nhân bàng hoàng, thoái lui một bước dài, nếu sự thật đúng nhưlời Mai Dao Lân đã nói thì việc sắc mặt chàng đỏ rực chẳng thể không liênquan đến Huyền Vũ Chân Công.Song lão vẫn cố không tin nói:- Mai Dao Lân, lão phu thừa nhận là ngươi thông tuệ tinh tế, trong bí kípHuyền Vũ quả cũng có thuật Di Công Tiềm Mạch nếu không biết cách vậnkhí thì dù công lực có đạt đến mức chí cao cũng không phát tiết được, điều ấycó lẽ ngươi đã xem thấy trong quyển thượng rồi.- Mai mỗ chỉ xem qua phần bí quyết vận công trong quyển thượng và hạ,ngoài ra chưa có thời gian xem đến.- Lão phu không tin!- Mai mỗ đâu bắt buộc tôn giá phải tin.Quái lão nhân bỗng tiến tới một bước:- Vậy hãy cút vào mau, ngươi chưa hù dọa lão phu được đâu!Mai Dao Lân cười khảy:- Tôn giá cũng không hù dọa Mai mỗ được đâu.Quái lão nhân mắt rực vẻ tàn độc, chầm chậm đưa tay lên trước ngực,gằn giọng nói:- Tiểu tử, để xem thịt da ngươi rắn chắc đến mức độ nào!Rồi thì hữu chưởng với năm thành công lực đẩy nhanh ra và quát:- Tiếp chiêu!Chưởng kình rộng hơn trượng rưỡi và ngưng tụ như một khối vô hình,do bởi tốc độ quá nhanh nên xung quanh rít lên ghê rợn.Mai Dao Lân tuy biết mình đã luyện thành Huyền Vũ Chân Công,nhưng chưa từng sử dụng đối địch, trong khi chàng đã từng chứng kiến cônglực khủng khiếp của quái lão nhân, nên vừa thấy đối phương xuất thủ, lòngvẫn không khỏi hồi hộp, hữu chưởng vung ra và quát:- Tôn giá chưa vận dụng hết công lực.Đồng thời hai chân đã vận đầy công lực chuẩn bị khi xuất chưởng nếu lỡvô hiệu tiện bề né tránh.Chưởng xuất không có tiếng động rền rĩ như mọi khi, nhưng lại có tiếngrít lảnh lói, hệt như một tảng đá khổng lồ từ trên cao vạn trượng rơi xuống.Quái lão nhân vừa nghe tiếng rít, giật mình kinh hãi, mặt liền biến sắc,vội thu chưởng và tung mình lùi chéo sang phải bảy tám trượng.ếBùngế một tiếng vang rền, liền theo đó là tiếng ì ầm liên hồi, hai mỏm đáto ở phía sau cách chỗ đứng trước đó của quái lão nhân chừng mười trượng đãtrở thành hai đống đá vụn, cát bụi tung bay mù mịt, tiếng vang đinh tai nhứcóc hồi lâu chưa dứt.Quái lão nhân cả mái tóc bạc phơ cơ hồ dựng đứng hết, và chòm râu bạctua tủa như lông nhím, hai mắt đỏ quạch hung tợn như quỷ dữ nhìn chốt vàomặt Mai Dao Lân, nghiến răng nói:- Mai Dao Lân nội công của ngươi đã trội hơn lão phu rất nhiều rồi, chỉsáu ngày trời mà đã thay đổi đến vậy, lão phu thật khó thể tin được...Mai Dao Lân vốn cô đơn từ thuởu bé, rất thấm thía nỗi đau khổ thiếutình thương, nên chàng hết sức thông cảm cho thân thế của quái lão nhân, dịugiọng nói:- Tôn giá là người xa lánh cõi đời, và đôi bên cũng chẳng có thâm thù đạihận gì với nhau, vì vậy tại hạ không muốn lấy mạng tôn giá. Đợi một năm sau,khi tại hạ luyện thành Huyền Vũ tuyệt học thì sơn động này vẫn sẽ thuộc vềtôn giá.Quái lão nhân cười khảy:- Ngươi tưởng lão phu đã thua triệt để rồi ư?- Nếu tôn giá chưa phục, hãy đối một chưởng nữa thử xem!- Ha ha... đối chưởng ư? Lão phu đã nói rồi, hiện công lực của lão phu đãkém xa ngươi, nhưng về chiêu thức thì ngươi lại kém xa lão phu, nên lão phuvẫn giữ nguyên ý định phải cải dạng ngươi mới được.Mai Dao Lân động tâm buột miệng nói:- Bằng vào võ công trong Huyền Vũ bí kíp ư?- Đúng vậy, bởi lão phu chỉ có căn bản võ công trong quyển thượng, nênchỉ luyện thành ba chiêu trong quyển thượng mà thôi.- Chỉ ba chiêu thôi ư?Quái lão nhân nghe Mai Dao Lân nói vậy, biết chàng quả thật chưa xemqua những chiêu thức trong hai quyển bí kíp, mừng thầm nói:- Mặc dù chỉ có ba chiêu, nhưng lão phu lại phải tốn mất sáu mươi nămdài.Mai Dao Lân cười mai mỉa:- Phải chi tôn giá có được võ công căn bản trong quyển hạ thì bây giờ cólẽ đã luyện thành tuyệt học trong cả hai quyển bí kíp rồi.Quái lão nhân nghe vậy càng thêm ganh ghét, mắt rực sát cơ nói:- Tiểu tử bây giờ lão phu không muốn để cho ngươi luyện tiếp nữa, cảidạng ngươi xong, ngươi phải cút khỏi đây ngay.Mai Dao Lân tức giận nhướng mày:- Mai mỗ thấy tôn giá dị hình nên đã cố nhẫn nhịn, không đành lòng sáthại, nhưng tôn giá lại không biết điều thế này, vậy thì đành giải quyết bằng vũlực thôi.Hai tiếng ếdị hìnhế càng khiến quái lão nhân thêm tức giận hơn, quátvang:- Tiểu tử, lão phu là người dị hình nhất trong thiên hạ, người thứ nhìchính là ngươi, hãy tiếp chiêu!Dứt lời đã sấn tới một bước, người xoay nhanh qua Mai Dao Lân, đồngthời hiện ra vô số bóng chưởng, thảy đều tập trung vào giữa, kèm theo tiếngrít gió ghê rợn, không sao phân biệt được hư thật, và tiếng quái lão nhân quátto:- Huyền Ảnh Bách Ảo!Mai Dao Lân thấy chiêu này quả là kỳ ảo, cơ hồ là phản ứng theo bảnnăng, chàng tiện tay vung ra chiêu Báo lãng đào sa, trong tiếng lốp bốp liênhồi, loáng thoáng có tiếng y phục rách toác, kình phong cuốn tung bụi cát,phủ trùm mọi vật.Lát sau cát bụi lắng dịu, chỉ thấy Mai Dao Lân đứng nguyên chỗ cũ,nhưng hai cánh tay áo đã rách bươm, mặt đầy vẻ kinh khiếp.Quái lão nhân đứng cách chàng ngoài một trượng, đắc ý cười vang nói:- Tiểu tử đây mới là chiêu thứ nhất, tuy ngươi cậy vào công lực thâm hậuchưa thọ thương, nhưng hai chiêu tiếp theo thì ngươi phải chịu bó tay thôi.Mai Dao Lân biết khó dành được phần thắng, song vẫn rắn giọng nói:- Tôn giá không thấy mình đắc ý quá sớm hay sao?Qua vẻ lúng túng của Mai Dao Lân khi ứng phó chiêu thứ nhất, quái lãonhân đã nắm chắc phần thắng, cười nói:- Lão phu đắc ý trong lúc này chắc chắn là không quá sớm.Mai Dao Lân nghe vậy càng thêm hồi hộp, hai tay nắm chặt, quái lãonhân vừa dứt lời, chàng bỗng quát to:- Phen này đến lượt Mai mỗ tấn công!Dứt lời đã vung động song chưởng, chớp nhoáng công ra mười támchưởng, bóng chưởng tủa ra như hình cánh quạt, tiếng rít gió chói lọi.Quái lão nhân ngưng đọng thần sắc, vận tụ công lực vào hai chân, chớpnhoáng tạt người sang tả rồi sang hữu, biến thành một bóng người cong queobất định, loáng cái đã đến sau lưng Mai Dao Lân. Mai Dao Lân thấy vậy giậtmình kinh hãi, mười tám chưởng thảy đều trúng vào các mỏm đá trước mặt,tiếng vang như long trời lở đất, cát bụi mù mịt.Qua kinh nghiệm đối địch trước đây, vừa thấy bóng quái lão nhân biếnmất, Mai Dao Lân lẹ làng quay người, ngay khi ấy đã nghe tiếng quát vang:- Huyền Võng Vô Biên!Dứt lời đã thấy bóng chưởng từ bốn phương tám hướng ập đến hệt nhưmột chiếc lưới dày đặc, chỉ có phía trên đầu bỏ trống, Mai Dao Lân cơ hồ bằngvào phản ứng bản năng, hai chân chỏi mạnh, vọt thẳng lên không tránh khỏithế công của đối phương chỉ trong đường tơ kẻ tóc.Quái lão nhân chính mong chàng như vậy, trong tiếng cười đắc ý,chưởng thứ ba đã tung ra và quát:- Huyền Chưởng Di Thiên (rợp trời )!Chỉ thấy vô số bóng chưởng từ dưới đẩy lên, hệt như một chiếc bàn to.Mai Dao Lân kinh hãi, người lơ lửng trên không, chẳng thể mượn sức tungmình tránh né, trong cơn nguy cấp, chàng liền sinh lòng liều mạng, hít mạnhmột hơi không khí, lộn người trên không, trở thành đầu dưới chân trên, songchưởng nhắm hai luồng bóng chưởng bổ xuống.Ngay khi bốn chưởng sắp va chạm nhau, Mai Dao Lân chợt nảy sinhmưu kế. ếBùngế một tiếng vang rền, kèm theo một tiếng hự khô khan, mộtbóng trắng mang theo một luồng mưa máu bay đi xa hơn hai mươi trượng, rơixuống trong mỏm đá.Quái lão nhân mừng đến nhẩy cẫng lên, đắc ý cười vang:- Ha ha... quả là trời không phụ kẻ có lòng, tiểu tử ngươi luyện thành nộicông chỉ trong sáu hôm, nếu lão phu mà bại dưới tay ngươi thì thật là trời caokhông có mắt.Đoạn tung mình đứng lên trên hai mỏm đá, cúi nhìn xuống nói:- Tiểu tử, lão phu không nói sai chứ? Ha ha...Dứt lời, cúi xuống đưa tay định xách lấy Mai Dao Lân.Thốt nhiên, Mai Dao Lân quát to:- Tôn giá vui mừng quá sớm rồi!ếBìnhế một tiếng vang dội, quái lão nhân lãnh trọn một chưởng ngayngực, người văng đi xa đến năm sáu trượng, nằm úp bên một phiến đá xanh,nếu xa thêm chừng năm bước nữa thì đã táng mạng trong đầm nước rồi.Quái lão nhân hai tay chỏi xuống đất, nhưng lực bất tòng tâm, lại nằmtrở xuống, vũng máu tươi trên mặt đất đã nhuộm đỏ một mảng to chòm râudài của lão. Mai Dao Lân chầm chậm đứng lên, mặt chàng trắng bệch và môi rỉmáu tươi, tay vịn vào mỏm đá uể oải bước ra, đưa mắt nhìn quái lão nhân nói:- Phải chi tôn giá bình tĩnh một chút thì cục diện hôm nay đâu như thếnày.Quái lão nhân không chỏi dậy được, đành đẩy tay vào phiến đá lộn ngườinằm ngửa, đưa tay chùi máu nơi khoé miệng, trầm giọng nói:- Tiểu tử, với công lực của ngươi, lẽ ra lão phu không nên sống trên cõiđời, nhưng...Mai Dao Lân tiến tới lạnh lùng nói:- Không sai, Mai mỗ thọ thương cũng chẳng nhẹ, nhưng có điều cũngcòn đi đứng được, và còn đủ sức vung kiếm giết người.Quái lão nhân rùng mình, vội thay đổi thái độ ôn tồn nói:- Mai Dao Lân, lão phu với ngươi không hề có thâm thù đại hận gì, đúngchăng?Mai Dao Lân chững bước ngớ người, cười khảy nói:- Giả sử như bây giờ hoàn cảnh hai ta hoán đổi nhau thì tôn giá đâu cónói như vậy.Đoạn lại cất bước tiến tới, quái lão nhân lại nói:- Nếu ngươi là lão phu, có lẽ ngươi còn tàn bạo hơn lão phu nhiều.Mai Dao Lân rúng động cõi lòng, lòng thương hại lại nảy sinh, nhưngkhông để lộ ra mặt lạnh lùng nói:- Tôn giá tưởng Mai mỗ dễ hiếp đáp lắm hả?- Lão phu rất là công bằng, nếu ngươi buông tha cho lão phu thì thươngthế của ngươi sẽ có thể bình phục trong thời gian ngắn.Mai Dao Lân dừng lại, cách quái lão nhân chừng năm bước, cười khảynói:- Nơi đây hẳn là có thuốc trị thương, điều ấy Mai mỗ đã nghĩ đến rồi.- Nơi đây có đến hàng ngàn hang động, ngươi biết thuốc để ở đâu?- Tôn giá biết Mai mỗ chắc chắn không thể chết trong thời gian ngắn vàlòng kiên nhẫn của Mai mỗ rất là bền bỉ.Quái lão nhân biến sắc mặt, bỗng lại thở dài nói:- Thôi được, nếu ngươi buông tha cho lão phu, lão phu xin nguyện vớithân phận tuỳ tùng theo hầu, vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ, ngoài vậy ralão phu không còn điều kiện nào khác để trao đổi nữa.Dứt lời liền nhắm mắt lại, Mai Dao Lân chú mắt nhìn vào mặt quái lãonhân, nhưng không sao nhận ra được thật giả. Chàng tiến tới hai bước thămdò, quái lão nhân vẫn không mở mắt ra.Mai Dao Lân cười khảy nói:- Thuốc trị thương để đâu?Quái lão nhân vẫn nhắm nghiền mắt:- Ngươi chưa chấp nhận điều kiện của lão phu.- Nếu Mai mỗ muốn hạ sát tôn giá thì cần hỏi làm gì?Quái lão nhân mở bừng mắt ra mau mắn nói:- Ở trong sơn động thứ mười hai bên phải gian thạch thất ngươi đã luyệncông.Mai Dao Lân không ngờ đối phương trả lời nhanh nhẩu như vậy, chàngquét mắt nhìn quái lão nhân, bỗng vung tay điểm huyệt lão và nói:- Vậy thì Mai mỗ đi lấy đây.Quái lão nhân gượng cười:- Thuốc ở trong một chiếc hộp đá nhỏ, đặt trên vách bên phải sơn động.Tuy miệng nói thành khẩn, nhưng trong lòng lại sợ hãi thầm nhủ:- Tiểu tử này còn trẻ mà lại hành sự lão luyện đến thế, may là mình suytính chu đáo, không thì ắt khó toàn tính mạng.Mai Dao Lân đi đến gian thạch thất luyện công, từ sơn động đó đến sơnđộng thứ mười hai, khoảng cách xa hơn bốn mươi trượng.Mai Dao Lân rút Bạch Long Kiếm trên lưng xuống, thận trọng từng bướctiến vào sơn động, bên trong tối om và khúc khuỷu, vách đá chằng chịt vếtnứt, nhưng không tìm thấy chiếc hộp nào, rẽ qua tám khúc quanh, tốn hơnnửa giờ Mai Dao Lân mới đến nơi tận cùng, chỉ thấy một chiếc hộp đá trắngđược đặt trong một lỗ vuông trên vách động, bởi cà sơn động chỉ có vách đánơi đây trơn phẳng nên rất dễ nhìn thấy.Mai Dao Lân mừng rỡ, liền tức với tay lấy, nhưng bỗng rụt tay về, lẩmbẩm nói:- Không nên khinh suất!Đoạn lùi sau hai bước, dùng mũi kiếm khoét quanh rồi khều hộp đá ra vànhấc xuống, thấy trong hốc đá không còn gì khác, bất giác lại hoài nghi lẩmbẩm:- Người này thâm hiểm và thiên khích thế kia, chả lẽ lại nói thật hay sao?Nghĩ vậy bèn đặt hộp đá xuống đất, dùng mũi kiếm nậy mở nắp hộp, chỉthấy bên trong có một mảnh lụa vàng đã bạc màu, trên viết Huyền Vũ ĐiềuThương Đơn, bên dưới phải chú danh Huyền Vũ Tử.Mai Dao Lân chưa từng nghe nói đến tên Huyền Vũ Tử, nhưng qua búttích biết là quái lão nhân không nói dối, bèn dùng mũi kiếm khều mảnh lụavàng ra, ngạc nhiên buột miệng nói:- Sao lại bé thế này?Bởi thuốc chữa trị nội thương thông thường là loại to cỡ như long nhãn,bé nhất cũng to cỡ hạt đậu phộng, nhưng trong hộp chỉ có sáu viên dược hoànmàu đỏ tươi cỡ như hạt đậu nành, bên dưới lại có một mảnh lụa vàng ghi rõcách dùng, mỗi lần chỉ được uống một viên, nhưng không nói rõ công hiệu.Mai Dao Lân tra kiếm vào bao, đậy nắp hộp lại, cầm lấy đi ra động.Quái lão nhân vẫn nằm tại đó, nhưng sắc mặt lão lúc này đã trở nên xámxanh như xác chết, gắng gượng ngước mắt lên nói:- Có... tìm thấy không?Mai Dao Lân mở nắp hộp ra lạnh lùng nói:- Lần này tôn giá thành thật lắm.Quái lão nhân động tâm, buột miệng nói:- Lão phu tuy thiên khích nhưng chưa bao giờ thất tín.Mai Dao Lân lấy một viên thuốc ra, hất hàm nói:- Há miệng ra!Quái lão nhân biến sắc mặt:- Giải huyệt cho lão phu, lão phu tự biết uống lấy.Mai Dao Lân nhếch môi cười:- Mai mỗ rất ít khi tin kẻ địch, thương thế của tôn giá phải bình phục sauMai mỗ mới được.Quái lão nhân rất tức tối, nhưng cũng đành há to miệng cho Mai Dao Lânném thuốc vào, sau đó nhắm mắt làm thinh. Mai Dao Lân cầm hộp đá đi vàothạch thất, uống lấy một viên thuốc rồi ngồi xếp bằng vận công điêu thương.Trong động tối om không phân biệt được ngày đêm, chẳng rỏ đã trải quabao lâu, thương thế Mai Dao Lân đã khỏi, bèn bước xuống giường đá đi rangoài. Quái lão nhân vẫn nằm trên mặt đất, sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưngkhông còn xám xanh như trước nữa.Mai Dao Lân giải huyệt cho lão, lạnh lùng nói:- Mai mỗ cho tôn giá thời gian một bữa ăn, nếu thương thế vẫn chưakhỏi, Mai mỗ sẽ để lại cho tôn giá ba thành công lực, hãy tự mình thư thả điềuthương.Quái lão nhân kinh hãi, mở bừng mắt gằn giọng nói:- Ngươi định phế bỏ bảy thành công lực của lão phu hả?- ít ra trước khi Mai mỗ luyện thành tuyệt học Huyền Vũ, tôn giá khôngthể có đầy đủ toàn bộ công lực.Quái lão nhân nghe vậy, phần nào yên tâm, chầm chậm ngồi dậy, thầmcười khảy nhắm mắt vận công.Mai Dao Lân ngồi bên cạnh, chừng đến khi sắc mặt quái lão nhân trở lạibình thường, mới rón rén đi đến sau lưng quái lão nhân, nhưng chưa hạ thủngay. Quái lão nhân lén hé mở mắt nhìn, thấy Mai Dao Lân đã đi đâu mất,theo bản năng quay đầu nhìn về phía thạch thất, ngay khi ấy bỗng cảm thấysau lưng đau nhói, chân khí lưu thông trong cơ thể liền tức chậm lại, chỉ ngheMai Dao Lân lạnh lùng nói:- Huyệt tụ khí nơi lưng tôn giá đã bị cắm vào một mũi ngân châm, hẳn làtôn giá biết rõ nếu rút ra hậu quả sẽ ra sao?Quái lão nhân mắt vút qua vẻ căm thù, đứng bật dậy, thành khẩn cườinói:- Nếu rút ngân châm ra, lão phu sẽ bị tản mác hết chân khí. Nếu lúc nàylão phu bảo hành động này của công tử là thừa thải, chắc hẳn công tử khôngtin.Mai Dao Lân nhếch môi cười:- Mai mỗ chẳng thể không đề phòng, hai ta vốn thù địch nhau, Mai mỗchẳng còn cách nào khác hơn, tôn giá đành phải chịu khuất tất, sau một nămhoặc hơn nữa, khi nào Mai mỗ rời khỏi đây sẽ rút ngân châm ra cho tôn giá.Quái lão nhân cười dịu giọng:- Đương nhiên rồi, bây giờ lão phu đã là tuỳ tùng của công tử, công tửhãy đặt tên cho lão phu mới phải.Mai Dao Lân lắc đầu:- Tên người là do phụ mẫu đặt cho, tại hạ là gì mà dám đặt tên cho tôngiá. Vả lại, Mai mỗ cũng chẳng phải là chủ nhân của tôn giá, tôn giá vẫn tự donhư trước.Quái lão nhân cười:- Bổn danh của lão phu đã lâu không dùng đến, chẳng còn nhớ nữa, đâylà Ma Thiên Lãnh và lão phu thân cao hơn trượng rưỡi, đứng trên đỉnh núi,đầu có thể tiếp xúc với trời, vậy từ nay công tử hãy gọi lão phu là Sanh (chỏi)Thiên Tẩu được rồi.Nói đến đó, mắt lão rực lên sắc lạnh, dường như cứ mỗi lần nhắc đếnthân cao là lão lại phừng lửa căm thù, hồi lâu mới nói tiếp:- Trên đời chỉ có nô bộc hầu hạ chủ nhân, chứ đâu có chủ nhân đề phòngnô bộc. Việc chủ bộc chờ khi nào công tử luyện thành tuyệt học Huyền Vũ rồihẵng tính, bây giờ lão phu đi lo việc ăn uống trước đã.Mai Dao Lân trong theo cho đến khi Sanh Thiên Tẩu khuất dạng saumỏm đá mới quay người đi về phía thạch thất, về sự chân thành của SanhThiên Tẩu, chàng chỉ bán tín bán nghi.Thời gian trôi qua không có sự biến đổi của ngày đêm, không có hoa nởhoa tàn, chỉ có ánh châu mờ tỏ soi rọi trên vũng nước đen kịt và nhưng mỏmđá kỳ hình quái dạng.Mai Dao Lân không còn tính được thời gian nữa, chàng chẳng rỏ trongnúi này đã bao lâu rồi, hầu hết thời gian chàng đều bỏ vào việc luyện tập sáuchiêu tuyệt học trong hai quyển bí kíp, thỉnh thoảng mới đi dạo khắp lòng núihoặc thăm dò những hang động nhiều đến mức không sao đếm xuể.Thức ăn hoàn toàn do Sanh Thiên Tẩu cung ứng, hầu hết là các loại nấm,còn thức uống thì là nước đầm được lọc trong, chẳng có cơm cũng chẳng cótrà, ngoài việc luyện tập võ công, chẳng có gì đáng cho Mai Dao Lân lưuluyến.Theo thời gian chồng chất, Sanh Thiên Tẩu mỗi lúc càng gần gũi hơn vớiMai Dao Lân, nhưng lão chưa bao giờ đề cập đến thân thế, mà cũng không baogiờ nhắc đến quá khứ của mình, lão nói với Mai Dao Lân toàn những điềukhông quan trọng, thậm chí không hề hỏi đến võ công trong bí kíp Huyền Vũquyển hạ.Thỉnh thoảng, lúc lão trông thấy Mai Dao Lân diễn luyện những chiêutuyệt học mà lão hằng khao khát, trong mắt lão luôn ánh lên vẻ ganh thù,nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã tan biến, Mai Dao Lân không hề phát giác.Mai Dao Lân tuy đã dần tin tưởng lão, song vì sự vui giận của chàngkhông để lộ ra mặt, nên Sanh Thiên Tẩu không sao hiểu nổi tâm ý của chàng,hai người cứ nghi kỵ đề phòng nhau như thế, để cho thời gian lặng lẽ trôi qua.Thời gian luyện tập quyển hạ tốn hơn quyển thượng gấp bội, song cuốicùng chàng cũng đã luyện thành.Đầm nước đục ngầu đã có những mảnh băng xuất hiện, qua đó Mai DaoLân biết lúc này trời đã sang đông. Hồi tháng chín chàng đã quyết đấu với VạnTượng công tử và Kim Đao vương tử trên dây treo tại Song Tuyệt Nhai, vậy làchàng ở đây đã gần một năm rồi.Chàng trở vào thạch thất thu xếp qua loa, nằm xuống trên giường đáđịnh nghĩ ngơi một hồi, trong lúc mơ màng sắp ngủ thiếp đi, bỗng Sanh ThiênTẩu xuất hiện nơi cửa, rón rén đi vào.Lão đi đến bên bàn, cầm lấy thanh Bạch Long Kiếm lên, có lẽ sợ nút càivang lên quá lớn, lão dùng dây lưng bịt lại rồi mới nhẹ bấm nút cài rút kiếmra. Đứng nhìn Mai Dao Lân hồi lâu, lão chầm chậm giơ kiếm lên, lại chầmchậm hạ xuống nơi yết hầu chàng, lão muốn đưa kiếm đến khoảng cách tuyệtđối không thể tránh né.Ngay khi ấy Mai Dao Lân mày kiếm thoáng động đậy, Sanh Thiên Tẩugiật mình, với tốc độ nhanh đến khó tin, vẻ hung tợn trên mặt tan biến sạch,chúm môi hôn lên thanh kiếm rồi quay người đi ra.Mai Dao Lân đứng phắt dậy, lạnh lùng nói:- Lẽ ra tôn giá không nên bỏ qua dịp may hiếm có thế này?Sanh Thiên Tẩu chững bước quay lại, ngơ ngác hỏi:- Dịp may hiếm có gì?Mai Dao Lân nhướng mày, mắt rực sát cơ:- Vừa rồi nếu tôn giá bổ mạnh xuống thì Mai mỗ lúc này đầu đã lìa khỏicổ rồi.Sanh Thiên Tẩu rúng động cõi lòng, song vẫn điềm tĩnh cười:- Công tử chớ nên hiểu lầm, nếu lão phu mà hạ thủ, e rằng kẻ đầu lìa khỏicổ lúc này chính là lão phu.Mai Dao Lân cười khảy:- Tôn giá diễn tuồng khá lắm, nhưng rất tiếc là Mai mỗ không biếtthưởng thức.Đoạn tung mình xuống giường, âm trầm cất bước đến gần Sanh ThiênTẩu. Sanh Thiên Tẩu hồi hộp thầm nhủ:- Cũng may là mình đã có chuẩn bị sẵn, không thì hôm nay ắt táng mạngtại đây rồi.Lão giả vờ ngơ ngác hỏi:- Lão phu diễn tuồng gì kia?Mai Dao Lân đanh giọng:- Chẳng kể việc khác, tôn giá lấy kiếm Mai mỗ để làm gì?Sanh Thiên Tẩu như chợt hiểu ra:- Lúc lão phu ấy kiếm, vốn định bẩm báo cho công tử biết, nhưng xemhồi lâu, khẳng định công tử đã ngủ, nên lão phu không dám khinh động.Mai Dao Lân cười khảy:- Tâm cơ của tôn giá thật đáng khâm phục, Mai mỗ chỉ hỏi tôn giá lấykiếm để làm gì?Sanh Thiên Tẩu vẻ bất mãn:- Công tử đã chế ngự bảy thành công lực của lão phu, khiến lão phu ngaycả con mãng xà cũng không đối phó nổi, chả lẽ mượn kiếm công tử tạm dùngcũng phạm tội chết hay sao?Mai Dao Lân sửng sốt:- Mãng xà ở đâu? Từ đâu đến?Sanh Thiên Tẩu ngớ người, vội cúi đầu tra kiếm vào bao, trong khi lão đãnghĩ ra cách ứng phó, ngẩng lên nói:- Khi công tử vừa vào thạch thất thì con mãng xà từ trong đầm bò lên, lãophu thấy nó quá to lớn, không dám khinh động, lẩn tránh thật lâu mới vàođược đến đây, giờ công tử đã thức, không còn công việc của lão phu nữa.Dứt lời liền hoàn trả kiếm cho Mai Dao Lân.Mai Dao Lân đón lấy kiếm cười khảy, cất bước đi ra ngoài, quét mắtnhìn, bất giác sửng người, quả thấy một con mãng xà vẩy xanh, thân to cỡchiếc thùng gỗ đang ngẩng cao đầu nằm bên đầm nước, đuôi khuất trongnhững mỏm đá nên chẳng rỏ dài bao nhiêu, chiếc lưỡi đỏ lòm thấp thó trongthật khủng khiếp.Mai Dao Lân đeo Bạch Long Kiếm vào bên lưng, tung mình lên trên mộtmỏm đá gần nhất, lúc này Sanh Thiên Tẩu đã xuất hiện nơi cửa thạch thất,thấy mãng xà hãy còn, thầm thở phào tự nhủ:- Cũng may là nó chưa trở về động, không thì lại phải tốn công giải thíchnữa.Con mãng xà như đã đói lâu năm, vừa thấy Mai Dao Lân hiện thân liềnchồm đầu tới, chỉ nghe ếràoế một tiếng, thân xà đã cuộn tròn mấy mươikhoanh, mắt lom lom nhìn vào Mai Dao Lân, chiếc lưỡi dài cũng thấp thónhanh hơn. Mai Dao Lân buông tiếng cười khảy, tung mình xuống mỏm đá,đứng cách mãng xà ngoài một trượng. Khoảng cách ấy chính là phạm vi côngkích của nó, ngay khi Mai Dao Lân chân vừa chạm đất, mãng xà liền tức há tomiệng, nhắm ngay đầu Mai Dao Lân mổ xuống.Mai Dao Lân nghiêng người sang phải, tả chưởng chớp nhoáng bổ thẳngvào đầu mãng xà. Mãng xà như biết chưởng phong lợi hại, vội lách đầu sangtrái, rồi lại tiếp tục mổ xuống. Mai Dao Lân không ngờ loài thú vật cũng biếttránh chưởng, tức giận quát:- Hay cho súc sanh, hãy tránh tiếp chiêu Bồ Đề Thiền Phật thử xem!Dứt lời song chưởng tung ra, trong tiếng lùng bùng đinh tai nhức óc, đầumãng xà đã bị trúng mấy chưởng, con vật dài thượt văng bổng lên không, baythẳng ra giữa đầm. Mai Dao Lân tưởng mãng xà bỏ chạy, buông tiếng thétvang, tay phải năm ngón co lại như móc câu nhanh như chớp vung ra.Sanh Thiên Tẩu thấy vậy cả kinh thầm nhủ:- Đó là chiêu cuối cùng trong quyển hạ Phật Điểm Mê Tâm! Thì ra y đãluyện thành, cũng may mình nhận thấy sớm, không thì táng mạng dưới chiêunày rồi.Trong tiếng lốp bốp liên hồi, hàng trăm vệt máu phun xối xả, toàn thânmãng xà đầy lổ thủng, ếbõmế một tiếng rơi xuống hồ nước mất dạng.Sanh Thiên Tẩu đưa mắt nhìn những vết máu trên những mỏm đá, nỗilòng không sao diễn tả được, lão vốn là người đầu tiên đặt chân vào đây sauThiên Già Tăng, nhưng lại không có được tất cả.Mai Dao Lân quét mắt nhìn đầm nước, chầm chậm quay người, SanhThiên Tẩu liền tức thay đổi vẻ mặt, cười nói:- Công tử có thể ra khỏi đây được rồi!Mai Dao Lân lãnh đạm tiến gần nói:- Mai mỗ đã nói là giữ lời, phải khôi phục công lực cho tôn giá trước đã,hãy ngồi xuống đi.Sanh Thiên Tẩu vẻ ơ hờ:- Bây giờ lão phu nhận thấy công lực chẳng có gì quan trọng cả.Lão tuy nói vậy, song vẫn xếp bằng ngồi xuống, quay lưng về phía MaiDao Lân.Mai Dao Lân cười lạnh lùng:- Trong thời gian này đôi bên đều nghi kỵ lẫn nhau, lời nói của tại hạ, tôngiá tin có chừng mực, và lời nói của tôn giá, tại hạ cũng khó phân biệt đượcchân thật hay giả dối.Dứt lời, chàng dùng hai ngón trỏ giữa kẹp lấy ngân châm ra, Sanh ThiênTẩu hai bên trán toát mồ hôi to cỡ hạt đậu, nếu Mai Dao Lân mà đổi ý, lãochẳng dám nghĩ đến hậu quả.Lão cảm thấy nơi lưng đau nhói, tiếp theo là một ngón tay nóng rực bịtvết thương lại, chân khí trong cơ thể liền tức lưu thông trở lại bình thường.Lỗ châm tuy không to, nhưng muốn vận công bít lại cũng phải tốn khánhiều thời gian, sau hơn nửa giờ Mai Dao Lân mới lấy ngón tay ra.Sanh Thiên Tẩu chầm chậm đứng lên, quay người lại nói:- Xin đa tạ công tử!Mai Dao Lân mỉm cười:- Tôn giá trán đã đổ mồ hôi rồi!Sanh Thiên Tẩu đỏ mặt:- Người luyện võ công thảy đều xem võ công như tính mạng, công tử cóthể đoán biết tâm trạng của lão phu lúc ấy... Công tử định bao giờ ra đi?Mai Dao Lân liếc mắt nhìn đầm nước:- Ngay bây giờ, Huyền Vũ bí kíp tại hạ vẫn để trên bàn, còn thuốc trịthương thì tại hạ mang đi.Sanh Thiên Tẩu nghĩ nhanh vội nói:- Công tử, ngọn núi này chẳng rỏ rộng lớn đến mức nào, đi theo dòngnước rất nguy hiểm, công tử hiện đã luyện thành chiêu Phật Điểm Mê Tâmsao không mở cửa lòng núi mà ra?Mai Dao Lân cũng lo dòng nước ngầm quá dài, nghe vậy liền hỏi:- Cửa lòng núi ở đâu? Khi xưa Thiên Già Tăng cũng ra đi từ đó phảikhông?- Phải, lão phu đưa công tử đi ngay, hãy chờ lão phu chốc lát.Đoạn quay người phóng đi vào gian thạch thất Mai Dao Lân đã luyệncông, lát sau trở ra nói:- Công tử hãy theo lão phu!Đoạn quay người đi về phía phải, Mai Dao Lân vận công giới bị theo sau,đi đến trước cửa động thứ 72, Sanh Thiên Tẩu quay người tiến vào, Mai DaoLân cũng liền theo sau.Sơn động này rộng chỉ chừng năm thước khúc khuỷu hướng lên trên,Mai Dao Lân nhớ mình đã từng vào sơn động này, bởi sự khúc khuỷu có quytắc nên chàng nhớ tổng cộng có 72 khúc quanh.Đường sơn động tích bụi rất dày, mạng nhện chằng chịt, đến gian thạchđộng tận cùng rộng chừng năm trượng, Sanh Thiên Tẩu đưa tay chỉ 72 đốmtrắng to cỡ ngón tay cái trên vách chính diện nói:- Công tử chỉ cần vận công thi triển Phật Điểm Mê Tâm 72 chỉ, điểm vào72 đốm trắng này, cửa sẽ mở ra ngay.Mai Dao Lân ngạc nhiên hỏi:- Tôn giá nhờ đâu mà biết điều này?Sanh Thiên Tẩu mỉm cười:- Đây là Huyền Vũ Bí Phủ, công tử tưởng là đơn sơ tầm thường như vậysao? Nơi đây tổng cộng có hơn một ngàn hai trăm động phủ, kỳ trân dị báu vôsố, lão phu có mặt tại đây sớm hơn công tử, hẳn nhiên là biết nhiều hơn côngtử rồi.- Tại hạ cũng từng bước chân vào mấy trăm sơn động, nhưng chẳng thấygì cả.Sanh Thiên Tẩu cười:- Đã gọi là bảo tàng thì phải dấu kín chứ, nếu để lộ ra ngoài thì đâu còn làbảo tàng nữa.Đoạn thò tay vào lòng lấy ra một mảnh lụa vuông to hơn hai thước, trêncó hoạ hình nói:- Công tử cầm lấy bức hoạ đồ này là có thể tìm được tất cả.Mai Dao Lân ơ hờ:- Tại hạ chẳng màng đến những thứ ấy, cách mở cửa cũng ghi trên hoạđồ phải không?Sanh Thiên Tẩu gật đầu, trao hoạ đồ cho Mai Dao Lân. Chàng cầm lấyxem một hồi, biết Sanh Thiên Tẩu không nói ngoa, trả hoạ đồ lại cho lão, hítsâu một hơi chân khí, tung mình lên cao hơn hai trượng, với chiêu Phật ĐiểmMê Tâm liên tiếp phóng 72 chỉ, điểm vào 72 đốm trắng trên vách, sau đó hạxuống bên phải, cách Sanh Thiên Tẩu ngoài một trượng.Trong tiếng vang động ầm ầm, vách đá từ từ tách ra, Mai Dao Lân sữngngười, thì ra cánh cửa đá dày đến mấy trượng, người đã kiến tạo bí phủ nàykhi xưa thật là phi thường. Cửa đá tách sang hai bên chừng năm thước, SanhThiên Tẩu vội khom người phóng qua, Mai Dao Lân thấy vậy cũng vội tungmình theo sau.Mai Dao Lân lạnh lùng nhìn Sanh Thiên Tẩu nói:- Tôn giá hãy trở vào điSanh Thiên Tẩu lắc đầu:- Lão phu chưa hề đắc tội với công tử, vì sao công tử lại nhất quyết nhốtlão phu trong lòng núi?- Khi nào tôn giá luyện thành bí kíp Huyền Vũ quyển hạ, lúc ấy sẽ khôngai giam giữ tôn giá được nữa.Sanh Thiên Tẩu liếc mắt nhìn cửa đá, chậm rãi hít sâu một hơi khôngkhí, sau đó ngước lên nhìn tuyết trắng lất phất bay như lông ngỗng, trầmgiọng thở dài nói:- Lão phu tuổi đã cao gần chín mươi, khó thể luyện thành tuyệt họcHuyền Vũ, trở vào lòng núi ắt sẽ chết già trong ấy, không thể nào trở ra đượcnữa.Mai Dao Lân vẫn lạnh lùng:- Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng người ngại khó mà thôi! Tôngiá tráng kiện thế này, hẳn tuổi thọ không dưới trăm năm.Sanh Thiên Tẩu thấy Mai Dao Lân thần thái bình thản, biết là chàngkhông chú ý đến thời gian cửa khép ghi trên hoạ đồ, bèn yên tâm nói:- Lão phu đã hứa hầu hạ công tử, lẽ nào chủ bộc lại cách chia, nếu công tửkhông tin lão phu, lão phu có thể thề với trời đất.Đoạn liền co chân quỳ xuống đất tuyết, trầm giọng nói:- Sanh Thiên Tẩu xin thề trọn đời theo hầu Mai công tử.Mai Dao Lân chau mày, gằn giọng:- Tại hạ xưa nay hễ nói ra là thực hành, tôn giá thề thốt cũng bằng thừa...Bỗng nghe ếầmế một tiếng vang rền, cửa đá đã khép kín, Mai Dao Lânkhông ngờ lúc mở ra thì chậm, khi đóng lại nhanh đến vậy, bất giác ngớngười, liền sau đó mắt rực sát cơ, đưa tay lên lạnh lùng nói:- Tôn giá biết rỏ thời gian cửa đóng phải không?Sanh Thiên Tẩu ngầm vận công giới bị, song ngoài mặt vẫn điềm tĩnhnói:- Lúc mở cửa công tử đã xem qua hoạ đồ rồi, hẳn cũng biết rỏ thời giancửa đóng, lão phu sẽ suốt đời cảm kích công tử đã cứu lão phu thoát cảnh giamcầm.Mai Dao Lân đuối lý cứng họng, ngước mắt nhìn trời, bỗng như sực nhớnói:- Trên hoạ đồ hẳn là có ghi cách vào động!Sanh Thiên Tẩu vội lấy hoạ đồ ra thầm nhủ:- Có thì có, nhưng chỉ mỗi mình lão phu biết thôi.Nhưng miệng lại nói:- Quả thật là không có, công tử hãy xem!Mai Dao Lân đón lấy bức hoạ đồ xem hồi lâu, quả là không có ghi cáchvào động, lòng hết sức hối hận đã sơ suất, đành lạnh lùng nói:- Tôn giá hãy đứng lên, từ nay hai ta ngang bằng nhau, không chủ bộc gìcả. Nhưng tôn giá không được rời xa Mai mỗ, bằng không dù tôn giá trốn đếnchân trời góc biển, Mai mỗ cũng quyết lấy mạng tôn giá, đến lúc ấy đừngtrách Mai mỗ tàn ác.Sanh Thiên Tẩu vội đứng lên cười nói:- Lão phu rất hiểu tâm ý của công tử, với bề ngoài lạnh lùng của công tử,lão phu thật khó tin công tử lại là người giàu lòng hiệp nghĩa, nghĩ trước chothiên hạ võ lâm.Mai Dao Lân cười nhạt:- Có lẽ tôn giá đã nghĩ sai rồi! Chúng ta đi thôi!Sanh Thiên Tẩu nghiêm mặt:- Nếu lão phu nhớ không lầm, từ đây lên chừng ngàn trượng chính làPhong Lôi Động trong Ma Thiên Lãnh, lão phu đi trước mở đường cho.Dứt lời liền tức vung chưởng bổ lên trên vách núi, lão người cao chưởngmạnh, chỉ một chưởng đã đánh vỡ một lỗ to trên cao hơn ba trượng.Mai Dao Lân phi thân lên, hai chân điểm vào lỗ vỡ mượn sức, vọt lêntrên cao hơn mười trượng lại phóng chưởng đánh vỡ một lỗ to. Lúc này SanhThiên Tẩu cũng đã phóng lên lỗ vỡ thứ nhất, biết Mai Dao Lân vẫn còn đềphòng mình, lão không dám vọng động, tung mình lên lỗ vỡ do Mai Dao Lânđánh phá, lại vung chưởng đánh vỡ một lỗ to trên cao bảy trượng.Hai người một trên một dưới, chẳng bao lâu đã lên đến một mỏm đá núithẳng đứng cao hơn hai trăm trượng, phía trên tuy vẫn cheo leo khó đi, nhưngđã có độ dài, có thể miễn cưỡng bước đi. Hai người công lực tinh thâm, chỉ cầntuyết bám được là chẳng thể gây khó khăn cho họ.Hai người giở khinh công phóng đi, trên tuyết chỉ để lại dấu chân lờ mờ,Sanh Thiên Tẩu mình trần, Mai Dao Lân hai tay áo rách bươm, chiếc áo trắngtinh giờ đây đã trở thành màu đen xám, hai người phóng đi trên đất tuyếttrông thật kinh khiếp.Hai người lặng lẽ phóng đi, đỉnh núi đã dần hiện ra trong tầm mắt. Độtnhiên một giọng trầm đục nói:- Người nào dám cả gan bén mảng đến vùng cấm địa Trung Nguyên này?Tiếp theo là một giọng âm trầm nói:- Nơi này không thuộc Trung Nguyên, sao kể được là vùng cấm địaTrung Nguyên?Người trước giọng đầy sát khí quát:- Xem thân thủ của các hạ, hẳn cũng là bậc cao thủ võ lâm, ngay cả điềuấy cũng không biết chẳng hay các hạ đã bằng cách nào mà sống đến bay giờvậy?Mai Dao Lân ngạc nhiên chậm người, lẩm bẩm:- Ác Đồ Hướng Thiện Tâm!Sanh Thiên Tẩu cũng giảm tốc độ cười nói:- Người quen của công tử hả?- Có thể nói như vậy?Sanh Thiên Tẩu trông sắc mặt của Mai Dao Lân là đã hiểu, bao năm côđơn đã khiến lão trở nên ganh đời hiếu sát, cười sắc lạnh nói:- Công tử muốn gặp họ phải không?Lúc này người sau với giọng điềm nhiên nói:- Trời cao mặc chim bay, biển rộng tuỳ cá lội, trời đất bao la, nơi nào màchẳng thể dung thân, sống đến bây giờ có chi là lạ, các hạ cũng chẳng phảiđang sống đó ư?Ác Đồ Hướng Thiện Tâm gằn giọng:- Nơi đây trời cao đất rét, không phải là chỗ hai ta tán gẫu, các hạ đã xemthường thông lệnh của Vạn Tượng công tử thế này, hẳn cũng có chút bảnlĩnh, nên định trổ tài với giới võ lâm Trung Nguyên phải không?Mai Dao Lân nghe vậy động tâm thầm nhủ:- Chả lẽ hiện nay Vạn Tượng công tử đã thống trị toàn thể võ lâm rồi sao?Trước đây võ công của y đâu cao hơn Cùng Hung Cực Ác là bao, sao bây giờÁc Đồ Hướng Thiện Tâm cũng đã quy phục y thế này?Lúc này hai người đã đến gần đỉnh núi, Mai Dao Lân trầm giọng nói:- Chúng ta tạm đừng lộ diện!Đoạn tung mình đến phía sau một tảng đá to. Sanh Thiên Tẩu tuy lòngkhông phục, song cũng dằn nén, ẩn nấp sau một ngọn cổ tùng bên trái cáchMai Dao Lân chừng hai trượng.Mai Dao Lân nhìn qua khe đá, thấy bên dưới cách chừng ba trượng làmột khoảng đất bằng rộng hằng trăm trượng vuông, Ác Đồ Hướng Thiện Tâmđứng trên một mô đất tuyết ngoài hai mươi trượng và quay lưng về hướngnày, đứng trước mặt y cách chừng mười trượng là một lão nhân áo bào vàngtuổi trạc thất tuần, râu tóc bạc phơ, mắt tròn mày dài, trên lưng dắt một ngọnđao dài vỏ vàng, thần thái ung dung lạnh lùng nói:- Hướng Thiện Tâm, tôn giá nói rất đúng và thẳng thắn, nếu lão phu cònlôi thôi dài dòng khiến tôn giá phải chịu giá rét thì thật không biết điều, ha ha!Dứt lời, trầm giọng nói tiếp:- Vương tử chúng tôi nghe nói Vạn Tượng công tử đã có được Huyền VũTàng Trân, chẳng hay lời đồn ấy đúng hay sai?Sanh Thiên Tẩu kinh ngạc bất giác đưa mắt nhìn Mai Dao Lân, nhưngtrên mặt chàng chẳng có phản ứng gì cả.Ác Đồ Hướng Thiện Tâm giọng đầy sát cơ:- Đã biết lãnh tụ võ lâm Trung Nguyên hiện nay võ công ngang trời, lẽ ratôn giá không nên đến đây nạp mạng mới phải.Lão nhân áo vàng điềm tĩnh cười khảy:- Lão phu đã dám đến là đã tiên liệu mọi việc, không cần tôn giá phải bậntâm. Vạn Tượng công tử võ công ngang trời quả là điều đáng lo, nhưng đókhông phải là mục đích đến đây của lão phu. Điều chủ yếu là vương tử nghenói công chúa và hoàng hậu nước Quy Phụng đã thoát khỏi Phong Lôi Độngtừ lâu, và nước Quy Phụng có ý đồ phản công võ lâm Trung Nguyên, chẳng rỏnhững điều ấy đúng hay sai, nên lão phu đã được phái vào Trung Nguyênthăm dò hư thật.- Đúng hay sai, sao tôn giá không hỏi công tử bọn này trước?- Ha ha, tôn giá nói vậy đâu phải, Vạn Tượng công tử hiện là đấng chí tônTrung Nguyên, lão phu là hạng người gì, sao được gặp kim diện ngọc thể củaký công tử? Do đó vạn bất đắc dĩ lão phu mới phải trực tiếp đến đây để thămdò hư thật, những mong Hướng huynh thông cảm.Lời lẽ rõ ràng chẳng xem Hướng Thiện Tâm ra gì, Hướng Thiện Tâm vốntính tàn bạo, đâu nhẫn nhịn nỗi, buông tiếng cười vang:- Ha ha đa tạ tôn giá đã xem trọng Hướng mỗ thế này, nếu Hướng mỗ màcố chấp thì thật mất nghĩa khí, thôi thì Hướng mỗ tiễn tôn giá lên đường tạiđây vậy.Dứt lời đã tung mình lao tới, vung chưởng với chiêu Hàn Đầm ẤnNguyệt bổ vào trước ngực lão nhân áo vàng.Lão nhân áo vàng như đã liệu trước, ung dung lách sang bên năm bước,phản công một chưởng và nói:- Thật làm phiền Hướng huynh quá!Ác Đồ Hướng Thiện Tâm vội tung mình tháo lui, chưởng kình hai ngườiđều rơi vào khoảng không, cuốn tung tuyết trắng.Lão nhân áo vàng quay phắt người, vừa lúc Ác Đồ Hướng Thiện Tâm laođến, cơ hồ cùng trong một lúc, mỗi người tung ra mười lăm chưởng.Bóng chưởng chập chờn, tuyết trắng tung bay, tiếng vang động liên hồi.Lão nhân áo vàng tuy công lực không cao hơn Ác Đồ Hướng Thiện Tâm,nhưng chiêu thức hết sức kì dị, sau hai mươi chiêu, Hướng Thiện Tâm đã bắtđầu có vẻ lúng túng. Lão nhân áo vàng cười dài nói:- Hướng huynh, lão phu thời gian có hạn, tướng lệnh trong mình chẳngthể kéo dài lâu, đành phải nhờ sức thủ hạ thôi.Đoạn toàn lực tung ra hai chưởng, ngửa mặt cất tiếng huýt dài.Hướng Thiện Tâm lùi sau hai bước, liên tiếp công ra mười chưởng, cũngngửa mặt cất lên hai tiếng huýt ngắn.Liền sau đó, từ bên dưới ven khoảng đất trống ồ ạt xông ra hai mươi đạihán áo vàng, tay cầm kim đao lao đến bên dưới chỗ nấp của Mai Dao Lân.Mai Dao Lân tung mình lên trên tảng đá, nhưng chưa phóng xuống ngay,Sanh Thiên Tẩu thấy vậy ngạc nhiên, phi thân đến dưới tảng đá hỏi:- Công tử với Hướng Thiện Tâm là bạn thật ư?Mai Dao Lân trầm giọng:- Việc gì cũng có sự phân biệt nặng nhẹ.- Nặng nhẹ thế nào?- Sống trăm năm hay sống mười năm cũng chết, nhưng con người lại rấtxem trọng chết sớm hay chết muộn.Sanh Thiên Tẩu hiểu ý cười:- Kẻ chết sau hẳn nhiên là giới võ lâm Trung Nguyên rồi.Lúc này bọn đại hán đã sắp đến gần, Mai Dao Lân giọng âm trầm nói:- Bởi vì Mai mỗ cũng là người Trung Nguyên!Dứt lời vừa định phóng xuống, bỗng nghe bên dưới có tiếng quát to:- Hung Sát Quy Thiên Cái đã chờ đợi các vị từ lâu!Liền sau đó, từ dưới vách lao ra một lão nhân áo đỏ, mái tóc xoã dài, mỗitay cầm một thanh kiếm hình răng cưa, vung động như gió, điên cuồng laovào bọn đại hán áo vàng.Có lẽ tướng mạo người này quá hung tợn cùng với lối đánh liều mạngkhác người, bọn đại hán áo vàng nhất thời kinh khiếp, liền có ba người ngãgục. Ba tiếng rú thảm khốc đã khiến bọn đại hán áo vàng giật mình quay vềthực tại, trong tiếng quát inh ỏi, ánh đao lấp loáng, bọn đại hán áo vàng đã lậpthành một thế trận phối hợp rất chặt chẽ.Hung Sát Quy Thiên Cái bỗng mất mục tiêu, điên cuồng xông xáo trongtrận, nhưng không tài nào thoát thân được. Lão nhân áo vàng liếc nhìn QuyThiên Cái bị hãm trong kim đao trận, lạnh lùng nói:- Vạn Tượng công tử tuy hiện nay xưng bá võ lâm Trung Nguyên, nhưngmột nơi trọng yếu thế này mà lại phái hai vị canh giữ thì thật quá xem thườngthiên hạ.Đoạn trầm giọng quát:- Các ngươi hãy chia ra bốn người tiến vào Phong Lôi Động.Ác Đồ Hướng Thiện Tâm tức tối, cố hết sức phản kích, song vẫn khôngsao thoát khỏi sự quần thảo của lão nhân áo vàng, trái lại tình thế càng thêmnguy hiểm hơn.Trong số mười bảy đại hán áo vàng vây hãm Hung Sát Quy Thiên Cáimỗi hướng rút ra một người lao nhanh đến dưới vách núi.Sanh Thiên Tẩu mắt rực tinh quang nói:- Công tử, giờ đến lượt chúng ta rồi!Mai Dao Lân lơ đễnh nhìn trời nói:- Không cần chúng ta ra tay, trên đời chẳng thiếu kẻ tự cho mình là hiệpnghĩa đâu, hừ!Bốn đại hán áo vàng đã lao đến dưới vách núi, bỗng nghe có tiếng la to:- Trời đất ơi! Công chúa kim chi ngọc điệp, đâu thể trông thấy đao kiếm,trên đời sao lắm kẻ táng tâm bệnh cuồng thế này?Đồng thời một bóng người từ bên phải lao ra, ngã nghiêng xiêu vẹo lướtqua trước mặt bốn đại hán áo vàng, liền tức bốn người cùng hự lên một tiếng,ngã lăn ra đất chết ngay.Sanh Thiên Tẩu vừa thấy người đó, bất giác chau mày lẩm bẩm:- Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng!Mai Dao Lân rúng động cõi lòng thầm nhủ:- Lão bị giam hãm trong Huyền Vũ Bí Phủ sáu mươi năm trời mà còn biếtngười này, vậy là người này đã thành danh từ trước sáu mươi năm rồi.Chỉ thấy đó là một lão nhân áo xám, tóc bạc rối bời, đôi mày dài xếchngược, dưới cằm râu bạc tua tủa, mắt sáng mũi thẳng, tuy mặt đầy nếp nhăn,song vẫn không che lấp được vẻ anh tuấn khi xưa.Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng hạ xong bốn đại hán áo vàng, trong tiếngcười dài, người vẫn tiếp tục ngã nghiêng xiêu vẹo lao về phía mười ba đại hánáo vàng đang vây hãm Hung Sát Quy Thiên Cái, ha hả cười nói:- Mạng người tuy quí, nhưng kim đao đáng giá, lão phu đành ra tay giếtngười cướp của thôi.Dứt lời, người đã đến nơi, hai tay vung động một hồi, tiếng rú thảm liêntiếp vang lên, trong thoáng chốc mười ba gã đại hán áo vàng đã phơi thây trênđất tuyết.Hung Sát Quy Thiên Cái lập tức trước mắt bừng sáng, vừa thấy ngoàimột trượng còn có một người, chẳng thèm nhìn kỹ, trong tiếng quát vang,song kiếm cùng vung lên nhắm ngay đỉnh đầu Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùngbổ xuống.Cuồng Hiệp mắt rực tinh quang, hai tay vung lên quát:- Tiểu tử ngươi thấy vàng động lòng tham phải không hả?Hai tay vung lên, liền tức nắm lấy cổ tay Hung Sát, Hung Sát kinh hãi,định thần nhìn kỹ, lập tức giật nẩy mình, vẻ hung tợn trên mặt liền tan biến,buột miệng nói:- Tiền bối là Cuồng Hiệp Nhâm...Cuồng Hiệp cười ngắt lời:- Tiểu tử, ngươi còn dám cướp đoạt kim đao của lão phu nữa không?Dứt lời liền buông tay ra, Hung Sát cung kính, rụt rè nói:- Vãn bối không dám!Lão nhân áo vàng thấy toàn bộ thủ hạ đã táng mạng, lòng hết sức kinhhãi, không dám giao chiến nữa, trong tiếng quát vang liên tiếp tung ra bachưởng, tung mình xuống núi tháo chạy.Ác Đồ Hướng Thiện Tâm vừa định đuổi theo, bỗng nghe Cuồng HiệpNhâm Thiên Tùng quát:- Hãy giữ gìn, cường địch chưa hết đâu.Hung Sát Quy Thiên Cái vội cất tiếng nói:- Ác Đồ, hãy đến bái tạ ơn cứu giúp của Nhâm tiền bối mau.Ác Đồ Hướng Thiện Tâm lòng đang bực tức, nghe vậy quay phắt lại hậmhực nói:- Gì mà Nhâm...Cuồng Hiệp cười ha hả:- Nhâm Thiên Tùng!Ác Đồ Hướng Thiện Tâm bối rối:- Đa tạ tiền bối đã cứu giúp, gia công tử đang khắp nơi tìm kiếm tiền bốicùng hai vị Tuyệt Cái và Điên Đạo Nhân, không ngờ lại gặp hiệp tung tiền bốitại đây, thật tam sinh hữu hạnh.Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng cười to:- Hẳn là hai vị biết tính nết và thủ đoạn của lão phu, ra tay tại đây, hai vịcó thể khẳng định là vì hai vị sao?Hung Sát Quy Thiên Cái vội nói:- Vãn bối hai người đã hối cải và theo về với Vạn Tượng công tử, từ naysẽ với những tháng ngày còn lại trong đời sẽ góp hết sức bảo vệ an ninh cho võlâm Trung Nguyên.Cuồng Hiệp gật đầu:- Ườm vậy mới là tiếng người chớ! Lão phu sẽ mãi mãi ghi nhớ lời nóicủa hai vị, lần sau gặp lại tốt hơn hết đừng phạm sai lầm nữa, bằng không...Ác Đồ Hướng Thiện Tâm vội tiếp lời:- Từ nay tiền bối sẽ không bao giờ tìm thấy ác tích của chúng vãn bối nữađâu.Ác Đồ vừa dứt lời, bỗng nghe một giọng lạnh tanh nói:- Hai vị không còn sống được bao lâu nữa đâu.Hung Sát và Ác Đồ quay phắt lại, vừa trông thấy Mai Dao Lân, Ác Đồkinh hãi lùi ra sau hai bước, miệng há hốc một hồi mới lắp bắp nói:- Mai Dao Lân, ngươi chưa chết ư?Mai Dao Lân buông tiếng cười sắc lạnh, từ từ cất bước xuống, khoảngcách hơn mười trượng mà như bước qua một bậc cấp, Cuồng Hiệp thấy vậykhông khỏi biến sắc mặt. Mai Dao Lân quét mắt nhìn Sanh Thiên Tẩu theosau xuống đến, lạnh lùng nói:- Phải, Mai Dao Lân chưa chết, nên hai vị cũng chẳng thể sống được nữa.Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng trầm giọng nói:- Mạng sống là do trời ban cho, không ai có quyền quyết định sự sốngchết của kẻ khác, trừ phi...Mai Dao Lân cười khảy:- Trừ phi là người mà những kẻ tự mệnh danh hiệp nghĩa muốn giết,đúng chăng?Cuồng Hiệp chau mày, bỗng ngửa mặt cười vang:- Ha ha... tiểu tử, ngươi còn trẻ quá!Sanh Thiên Tẩu xen lời:- Làn sóng sau xô làn sóng trước, Nhâm Thiên Tùng các hạ cũng nên thayđổi rồi.Cuồng Hiệp quét mắt nhìn Sanh Thiên Tẩu:- Hai ta tuổi tác tương đương, lão phu thay đổi thì tôn giá cũng phải đồngbệnh tương lân mới đúng chứ?Sanh Thiên Tẩu nhướng mày cười khảy:- Mạnh còn yếu mất.Cuồng Hiệp cười ha hả:- Lão phu cũng nghĩ vậy.Mai Dao Lân chậm bước tiến về phía Hung Sát và Ác Đồ, giọng âm trầmnói:- Hai vị hãy chuẩn bị, tuy Mai mỗ không tặng lục bình xanh cho hai vị,nhưng chẳng thể không báo trước.Cuồng Hiệp vừa nghe ếlục bình xanhế mắt liền rực lên sắc lạnh hỏi:- Truy Hồn Tẩu là gì của ngươi?Mai Dao Lân không ngoảnh lại:- Mai mỗ không biết người ấy.- Ngươi đến từ Thiên Sơn phải không?Mai Dao Lân nghe vậy mới ngoảnh lại, giọng sắc lạnh hỏi:- Chính tôn giá đã giam ông ấy tại đó phải không?- Y đã không giữ lời giao ước khi xưa, nên y đã cứu ngươi.Mai Dao Lân đanh giọng:- Mai mỗ cho tôn giá được huỷ ước ba lần, sau đó mới lấy mạng tôn giá.Cuồng Hiệp bỗng cười phá lên:- Lão phu vốn tưởng không bao giờ có người thương xót cho một mavương giết người như y, chẳng ngờ y lại thu được một đệ tử xuất sắc thế này,ha ha... một lần đổi ba lần, quả là lãi to. Nhưng tiểu tử, ha ha... ngươi còn trẻquá.Sanh Thiên Tẩu giọng sắc lạnh xen lời:- E rằng không trẻ như tôn giá đã nghĩ.Cuồng Hiệp liếc nhìn Sanh Thiên Tẩu cười khinh miệt:- Lão phu còn nhớ khi xưa tôn giá là người đầy mặc cảm tự ti, bị mọingười khinh khi hà hiếp, rất đáng thương hại, thật không ngờ năm tháng đổidời, nay tôn giá đã có can đảm đối mặt với hiện thực, rất đáng mừng, ha ha...Sanh Thiên Tẩu mắt vút qua một vẻ kì dị khó hiểu, Mai Dao Lân nhướngmày, giọng mai mỉa nói:- Qua những lời này của tôn giá, Mai mỗ cũng đủ biết cái danh hiệuCuồng Hiệp của tôn giá nhờ đâu mà có, đấng anh hùng không kể đến xuấtthân, khi xưa hẳn là tôn giá xuất thân đế vương, nên vẻ đắc ý khi xưa đến nayvẫn còn.Cuồng Hiệp sầm mặt:- Tiểu tử, lão phu đã nói rồi, ngươi còn trẻ quá.Sanh Thiên Tẩu quét mắt nhìn Mai Dao Lân, ánh mắt thật sắc lạnh, có lẽlão nghĩ Mai Dao Lân nói vậy chẳng qua là để dành lấy lòng trung thành củalão. Lão chầm chậm di chuyển ánh mắt đến trên mặt Cuồng Hiệp, cười kì dịnói:- Nhâm đại hiệp, khi xưa lúc lão phu bị mọi người khinh khi hà hiếp, duycó tôn giá là từng nói lên lời thương hại, những lời ấy lão phu vẫn luôn ghilòng tạc dạ, bất kể dụng ý của tôn giá lúc bấy giờ như thế nào, Nhâm đại hiệpcó muốn nghe lại không?- Ha ha... lão phu đã quên mất rồi, được nghe lại cũng tốt thôi.Sanh Thiên Tẩu cười chua chát:- Quí nhân thường rất hay quên, ha ha... lão phu còn nhớ tôn giá đã nóithế này, thân thể là do cha mẹ ban cho, người đời không nên nhìn bề ngoàikhác lạ mà xem như loài thú vật.Cuồng Hiệp biến sắc mặt:- Các hạ không nhớ lầm chứ?- Những lời lẽ mắng nhiếc có lẽ lão phu đã quên rất nhiều, nhưng lời nóicủa tôn giá thì lão phu nhớ rất rõ, bởi chỉ có mình tôn giá là nói như vậy thôi.Mai Dao Lân lại hiểu thêm phần nào về Sanh Thiên Tẩu, và lại thêmphần căm thù Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng, cười lạnh lùng nói:- Chẳng hay khi xưa sau khi nói những lời ấy, Nhâm đại hiệp còn cónhững hành động gì nữa?- Lão phu từ khi xuất đạo đến nay ngày nào cũng bận rộn, chẳng còn nhớlà đã làm những gì nữa.Sanh Thiên Tẩu trầm giọng:- Nhưng chỉ bằng câu nói ấy, lão phu đã phải báo đáp tôn giá một lần,mặc dù lão phu biết rỏ dụng tâm của tôn giá chỉ nhằm mưu cầu thanh danh.Cuồng Hiệp ánh mắt sắc lạnh chằm chặp nhìn Sanh Thiên Tẩu hồi lâu,bỗng buông tiếng cười vang:- Lão phu không sao minh chứng được lời nói của các hạ là thật hay làgiả, nhưng bây giờ các hạ định báo đáp lão phu như thế nào?Sanh Thiên Tẩu nghiêm giọng:- Lão phu khuyên tôn giá hãy rời khỏi đây ngay.Cuồng Hiệp ngẩn người:- Ha ha... Vậy là báo đáp ư?Sanh Thiên Tẩu gật đầu:- Chỉ một lần này thôi!Đột nhiên sấn tới vung chưởng bổ thẳng vào ngực Cuồng Hiệp.Cuồng Hiệp là tay lão luyện giang hồ, thế nào lại không đề phòng, vừathấy đối phương xuất thủ, song chưởng liền tức nhanh như chớp vung ra đóntiếp, chưởng phong rít lên như sấm rền, uy thế mạnh khôn tả.ếẦmế một tiếng đinh tai nhức óc, chưởng phong như cơn lốc xoáy cuốntung tuyết trắng thành một cột trắng cao hằng mấy trượng, và mặt đất cóthêm một hố to và sâu đến năm thước.Sanh Thiên Tẩu bật lùi ba bước, mặt lạnh như băng sương.Cuồng Hiệp bật lùi một bước, người chao đảo mấy cái mới đứng vững lạiđược, vẻ cuồng ngạo trên mặt giờ đã thay thế bằng vẻ kinh ngạc.Hung Sát và Ác Đồ kinh hãi nhìn Sanh Thiên Tẩu, mặc dù họ nhận thấycông lực Cuồng Hiệp trội hơn quái lão nhân cao dị thường này, nhưng trênđời chỉ có một ếCuồng Hiệpế chứ chưa từng nghe danh quái nhân này, vậy màlại đấu ngang sức với Cuồng Hiệp danh lừng võ lâm, thật không thể tưởngtượng nổi. Sanh Thiên Tẩu cười khảy nói:- Nhâm đại hiệp, công lực của tôn giá chẳng qua chỉ có vậy, lão phukhuyên tôn giá nên thức thời vụ là hơn.Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng vốn chẳng xem Mai Dao Lân ra gì, nghevậy ngạo nghễ nói:- Hai ta ai thắng vậy?Sanh Thiên Tẩu lùi sau một bước:- Lão phu đã cạn lời, sống chết là do tôn giá tự chọn.Đoạn ngoảnh đi nơi khác, không nói thêm gì nữa.Mai Dao Lân khinh bỉ quét mắt nhìn Cuồng Hiệp, đoạn cất bước đi vềphía Ác Đồ và Hung Sát, âm trầm nói:- Mai mỗ vốn chẳng có thâm thù đại hận gì với hai vị, và cũng chẳng phảikẻ tự mệnh danh là hành hiệp trượng nghĩa, thay trời hành đạo, nhưng hai vịkhông nên đầu thân dưới trướng Vạn Tượng công tử mà chuốc lấy hoạ sátthân.Cuồng Hiệp cười to xen lời:- Lão phu vốn không muốn gây khó khăn cho ngươi, nhưng lẽ ra ngươikhông nên quấy loạn lòng người võ lâm mới được bình định, ai làm minh chủcũng như nhau, lão phu chỉ cần võ lâm bình yên thôi.- Hai ta dụng ý khác nhau, bất đồng tư tưởng không nên nói nhiều làhơn.Mai Dao Lân nói xong, vẫn thản nhiên đi về phía Hung Sát và Ác Đồ.Cuồng Hiệp ánh mắt rực sát cơ, trầm giọng nói:- Tiểu tử, đây là lần thứ ba lão phu đã nói ngươi còn trẻ quá!Mai Dao Lân cười khinh miệt:- Mai Dao Lân này tuy trẻ tuổi, nhưng không muốn kính trọng nhữngngười hay lên giọng kẻ cả.Có Cuồng Hiệp hậu thuẫn, Hung Sát và Ác Đồ hết sức yên tâm, họ chẳngphải lo về quái nhân cao to dị thường kia, Ác Đồ Hướng Thiện Tâm đã từngchứng kiến võ công của Mai Dao Lân, y tự tin nắm chắc phần thắng.Hai người đưa mắt nhìn nhau, lòng đã thầm thoả hiệp, Ác Đồ HướngThiện Tâm cười lạnh lùng nói:- Mai Dao Lân trong hơn một năm qua, các hạ chưa từng gặp người phảikhông?Mai Dao Lân dừng lại trước mặt hai người chừng năm thước, giọng sắclạnh nói:- Hai vị có thể để một người sống trở về truyền lời, các hạ hãy đảm nhiệmviệc ấy!Đoạn đưa tay chỉ Ác Đồ Hướng Thiện Tâm. Ác Đồ Hướng Thiện Tâm tứcgiận quát:- Mai Dao Lân, ngươi biết mình có bao nhiêu cân lạng không?Mai Dao Lân thản nhiên lạnh lùng nói:- Hai vị cùng tiến lên đi!Hung Sát Quy Thiên Cái mắt rực hung quang, bỗng quát to:- Tiểu tử ngông cuồng, hãy nằm xuống ngay.Dứt lời đã tung mình lao tới, đôi kiếm răng cưa nhắm ngay đỉnh đầu MaiDao Lân bổ xuống vẫn là lối đánh thí mạng.Mai Dao Lân buông tiếng cười khảy, tay phải khẽ giơ lên và quát:- Hai vị cùng tiến lên đi!ếChoangế một tiếng lảnh lói, thanh kiếm bên tay phải Hung Sát đã bayvút lên cao gần ba mươi trượng, và người cũng bay ra sau bốn, năm trượng,nhưng y chẳng hiểu vì sao lại như vậy.Cuồng Hiệp biến sắc mặt, giờ lão mới nhận thấy sự việc, chẳng phải đơngiản như lão nghĩ, chàng thiếu niên này thân thủ thật nhanh kinh khủng.Mai Dao Lân thò tay vào lòng, lấy ra một đoá lục bình xanh nhỏ và tinhxảo, đặt ngang trên lòng bàn tay, nhìn Ác Đồ Hướng Thiện Tâm nói:- Vạn Tượng công tử đã có một đoá, nhưng Mai mỗ nghĩ là phải tặngthêm y một đoá nữa, bởi đây là lần thứ nhì Mai mỗ bước chân vào chốn gianghồ, hai vị tiến lên đi!Hung Sát tung mình đến đứng cạnh Ác Đồ, Hung Sát đã quen tính hungtan đâu chịu khuất phục dễ dàng thế này, quét mắt nhìn Hướng Thiện Tâmnói:- Chúng ta còn chờ gì nữa?Hướng Thiện Tâm thoáng tần ngần:- Chẳng chờ gì cả.Quy Thiên Cái lại tung mình lao tới quát:- Vậy thì tiến lên!Ác Đồ Hướng Thiện Tâm tuy đã nhận thấy Mai Dao Lân không còn nhưhồi một năm trước, nhưng lúc này đã ở vào thế cưỡi hổ, không còn rút luiđược nữa, bèn cũng quát to:- Tiến lên thì tiến lên!Đoạn cũng liền tung mình lao tới. Hung Sát Quy Thiên Cái tuy cũng liềumạng xuất thủ, nhưng không hớ hênh như trước nữa. Ác Đồ Hướng ThiệnTâm thì chưởng lực hung mãnh, chiêu nào cũng vận dụng hết toàn lực.Hai người một tả một hữu tấn công Mai Dao Lân, mặc cho bóng chưởngrợp trời, kình phong cuồn cuộn, ánh kiếm chớp choá như tia chớp, Mai DaoLân vẫn thản nhiên đứng yên bất động.Chưởng kình, kiếm khí chớp nhoáng đã đến ngay trong khoảnh khắcđường tơ kẻ tóc, bỗng nghe Mai Dao Lân sắc lạnh cười nói:- Hai vị hãy chia biệt nhau đi thôi.Một tiếng ếbùngế vang rền, kèm theo một tiếng rú thảm thiết, Ác ĐồHướng Thiện Tâm văng ngược ra sau năm sáu trượng, hạ xuống đất lại lùi saubốn năm bước nữa, một đoá lục bình xanh ngay giữa trán, máu tươi chảy dàixuống sống mũi.Hung Sát Quy Thiên Cái mặt xám ngắt, nằm úp trên mặt đất cách MaiDao Lân hơn ba thước, thanh kiếm răng cưa rơi ở sau lưng Mai Dao Lân, hiểnnhiên y đã tắt thở mạng vong.Diễn biến chỉ trong khoảnh khắc thật là kinh khủng, Cuồng Hiệp NhâmThiên Tùng đột nhiên quát to:- Tiểu tử, ngươi không đến được Trung Nguyên đâu!Đồng thời đã tung mình lao đến trước mặt Mai Dao Lân, chưởng kình xôra như bài sơn hải đảo, xuất thủ gần như ám toán.Mai Dao Lân nghe tiếng ngẩng lên, liền tức giật mình kinh hãi, thoái luiđã không kịp, đành buông tiếng quát vang, hữu chưởng chớp nhoáng tung ra,ếbùngế một tiếng vang rền, mặt đất rung chuyển, tuyết đá tung bay, chưởngphong như lốc xoáy cuốn bay thi thể của Hung Sát ra xa bảy tám trượng.Hai người cùng lùi sau bốn bước, nhưng sự thắng bại thì người nào cũngtự hiểu trong lòng. Vẻ cuồng ngạo trên mặt Cuồng Hiệp hoàn toàn tiêu tan,lão tin chắc Mai Dao Lân hoàn toàn không phòng bị, vậy mà tiện tay mộtchưởng cũng vẫn ngang ngửa với lão.Mai Dao Lân cười mai mỉa nói:- Các hạ thật biết lợi dụng cơ hội, danh hiệu đại hiệp quả là xứng đángdành cho các hạ.Đoạn quay sang Ác Đồ Hướng Thiện Tâm nói tiếp:- Các hạ nên đi ngay, Ma Thiên Lãnh cách Trung Nguyên quá xa, nên lụcbình xanh của Mai mỗ không có chất độc, đó chẳng phải nhân từ, mà là báotrước với các hạ, võ lâm Trung Nguyên đã không còn đất cho các hạ dungthân nữa, bất kỳ lúc nào Mai mỗ cũng có thể lấy mạng các hạ, không cần phảilục bình xanh khống chế, xin mời!Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng từ khi bước chân vào chốn giang hồ đếnnay, chưa bao giờ chịu nhục nhã thế này, đành rằng nơi đây không nhiềunhân vật võ lâm, nhưng chỉ hai người cũng đủ cho y mất mặt rồi, nhất thờimặt lão tái ngắt, thốt chẳng nên lời.Ác Đồ Hướng Thiện Tâm lúc này tự biết Cuồng Hiệp không đủ khả năngbảo vệ cho mình, bất giác quét mắt nhìn về phía Phong Lôi Động, ra chiềulưỡng lự. Mai Dao Lân thấy vậy lạnh lùng nói:- Người bị giam trong động là kẻ vô tội, một ngày nào đó Mai mỗ sẽ bắtVạn Tượng công tử quỳ dưới đất mà mở cửa thả họ ra, Mai mỗ không bao giờmở cửa động đâu.Ác Đồ Hướng Thiện Tâm nghe vậy yên tâm, cười nói:- Mai Dao Lân, Hướng mỗ mong là các hạ sẽ sớm đến Trung Nguyên.Đoạn quay người phi thân bỏ đi.Mai Dao Lân âm trầm cười nói:- Mai mỗ mong là lúc ấy các hạ vẫn còn ở Trung Nguyên.Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng lúc này bỗng buông tiếng cười vang,tiếng cười hết sức ghê rợn.Mai Dao Lân chầm chậm quay người, chờ lão Cuồng Hiệp cười dứt, lạnhlùng nói:- Các hạ vừa nghĩ đến việc rất đáng cười phải không?Cuồng Hiệp nói to:- Đúng, và lão phu đã nhiều năm chưa từng gặp địch thủ, hôm nay đượcgặp một thiếu niên anh hùng như ngươi, thật là một điều hiếm có, chẳng lẽkhông đáng để cười ba hôm hay sao?Mai Dao Lân cười khảy:- Mai mỗ tin là Hướng Thiện Tâm hẳn sẽ rao truyền những lời nói củacác hạ khắp chốn Trung Nguyên.Cuồng Hiệp đỏ mặt:- Tiểu tử, với tuổi như ngươi mà có được tâm cơ hơn người thế này, thậtkhiến lão phu giật mình.- Nhưng võ công của Mai mỗ chẳng những khiến tôn giá kinh hãi mà cònkhiến tôn giá lo âu, bởi tôn giá chỉ có thể huỷ ước ba lần, lần thứ tư là phảiquyết một phen sinh tử.Cuồng Hiệp liếc nhìn Sanh Thiên Tẩu, cố trấn tĩnh nói:- Ba lần chẳng quá nhiều ư?- Không nhiều đâu, chúng ta hãy bắt đầu từ đây, nhưng các hạ có thể rờikhỏi ngay, phản bội lời thề lần thứ nhất.Cuồng Hiệp vờ vĩnh:- Lão phu không hiểu lời nói của ngươi.- Nhưng khi xưa trên Thiên Sơn, ân sư của Mai mỗ lại nghe hiểu lời củacác hạ.Cuồng Hiệp cười to:- Sự thắng bại vậy là đã quyết định ư?- Các hạ hiểu rõ hơn Mai mỗ nhiều.- Chính vì vậy mà lão phu nghĩ là ngươi cũng có khả năng bại, nhưngngươi lại không tự sắp xếp cho mình.Mai Dao Lân nghiêm giọng:- Mai mỗ bại, sẵn sàng tặng thủ cấp cho các hạ.- Ha ha... trên cõi đời lại có sự đánh cuộc chênh lệch thế này đây là lầnđầu tiên lão phu mới gặp.Sanh Thiên Tẩu lạnh lùng tiếp lời:- Chẳng chênh lệch chút nào cả, các hạ tự hiểu rõ hơn ai hết, thủ cấp củaMai công tử chỉ là chiếc bánh vẽ, chỉ có thể nhìn xem mà không bao giờ lấyđược.Cuồng Hiệp lặng người buột miệng:- Nếu như các hạ cũng tham dự.Sanh Thiên Tẩu cười khảy:- Hẳn là các hạ không bao giờ ngờ đến một cậu nói mưu danh của các hạkhi xưa, hôm nay lại cứu mạng một lần cho các hạ.Cuồng Hiệp cố nén giận:- Lão phu không hiểu các hạ muốn nói gì?Sanh Thiên Tẩu buông tiếng cười khảy, bỗng quay sang Mai Dao Lânnói:- Công tử, theo lão phu thì việc hôm nay kết thúc tại đây được rồi.Mai Dao Lân đanh mặt:- Sanh Thiên Tẩu, hãy bước sang với lão ta, Mai mỗ đã nói ra là khôngbao giờ thay đổi.Cuồng Hiệp nghe vậy mừng thầm, vội nói:- Tiểu tử, ngươi thật là cạn tàu ráo máng với người khác.Mai Dao Lân cười phá lên:- Các hạ vang danh Cuồng Hiệp mà lại coi một kẻ khi xưa bị thiên hạkhinh khi hà hiếp là người, không thấy quá hạ thấp phẩm giá của mình haysao?Sanh Thiên Tẩu biến sắc mặt, Cuồng Hiệp lặng người.Sự yên lặng căng thẳng kéo dài hồi lâu, Sanh Thiên Tẩu bỗng cười vangnói:- Công tử, bất kể thế nào việc hôm nay cũng phải kết thúc tại đây.Mai Dao Lân cười sắc lạnh:- Sanh Thiên Tẩu ngày mong đợi của các hạ đã đến chỉ có điều là các hạvẫn chưa thoát khỏi bàn tay của Mai mỗ, biến động trong lúc này thật quá hấptấp, hai vị hãy cùng tiến lên đi!Sanh Thiên Tẩu trán nổi gân xanh, Cuồng Hiệp thấy vậy lòng càng thêmtrĩu nặng, tuy công lực lão cao hơn Sanh Thiên Tẩu, nhưng Sanh Thiên Tẩuhiểu rõ Mai Dao Lân hơn lão, nếu Sanh Thiên Tẩu lòng không ngán ngại thìđâu có vẻ căng thẳng thế này.Cuồng Hiệp tuy xưa nay rất cao ngạo, nhưng lúc này cũng phải dẹp bỏhết, vờ cười ca ngợi:- Huynh đài thật là người hiệp nghĩa chính khí, không phân biệt thânthù, chỉ hành động theo chính nghĩa, lão phu tin là kể từ nay giới võ lâmTrung Nguyên sẽ không còn ai đối xử với các hạ như xưa nữa.Sanh Thiên Tẩu nghe vậy liền sầm mặt, nhưng bỗng buông tiếng cườivang rất ghê rợn một hồi thật lâu mới ngừng cười nói:- Nhâm đại hiệp đến bây giờ họ mới xem lão phu là con người thì đã quámuộn rồi, hôm nay lão phu sở dĩ trợ giúp các hạ hoàn toàn chính là vì câu nóikia, từ nay về sau lão phu sẽ không còn nhớ đến các hạ nữa.Cuồng Hiệp thầm cười khảy nhủ thầm:- Chỉ cần trừ được Mai Dao Lân, chốn võ lâm cũng chẳng có chỗ để chongươi dung thân.Song thần sắc cũng không thay đổi, cười dài nói:- Sự thật dù sao vẫn là sự thật, nói ra trong lúc này còn quá sớm. Tiểu tử,ngươi đã chuẩn bị xong chưa.Qua tiếng cười ghê rợn của Sanh Thiên Tẩu, cõi lòng bình lặng của MaiDao Lân bỗng lại gợn sóng, chầm chậm lùi sau một bước dài, tan đi công lựcnói:- Thôi được, việc hôm nay bỏ qua. Nhâm Thiên Tùng các hạ hãy nhớ kỹ,kể từ nay cõi đời tuy rộng lớn, nhưng không còn đất cho các hạ dung thân nữađâu.Đoạn lạnh lùng quay người đi về phía bờ núi.Sanh Thiên Tẩu nhìn theo bóng dáng sau lưng Mai Dao Lân, lòng xáođộng dữ dội, hai người đã sống bên nhau hơn một năm dài, lão rất hiểu cá tínhcủa chàng thiếu niên này.Cuồng Hiệp không muốn bỏ qua cơ hội hôm này, cười to nói:- Tiểu tử, ngươi còn quá trẻ nên đã không biết là khi bãi chiến phải đượcsự đồng ý của cả đôi bên, bây giờ...Mai Dao Lân vẫn tiếp tục bước đi, lạnh lùng ngắt lời:- Theo Mai mỗ thì không cần sự đồng ý của hai vị.- Tiểu tử, lão phu khuyên ngươi nên đứng lại.Sanh Thiên Tẩu cười khảy:- Theo lão phu thì Mai công tử có quyền tự do quyết định đi hay ở.Cuồng Hiệp giật mình sửng sốt:- Các hạ thay đổi bất thường thế này, thật lão phu không ngờ.Sanh Thiên Tẩu liếc nhìn về phía Mai Dao Lân đã mất dạng dưới khoảngđất trống, giọng thấp trầm:- Vì thương tiếc sinh mạng, lão phu bắt buộc phải thay đổi, các hạ sở dĩmuốn tái chiến đó là vì không biết tính mạng mình đã nằm trong tay kẻ khác.Cuồng Hiệp giật mình kinh hãi:- Hai ta liên thủ cũng không địch nổi y sao?- Lão phu đã nói rồi, y không trẻ như các hạ nghĩ đâu. Hai ta hôm nay đãhết ân, giờ chỉ còn có oán mà thôi.Sanh Thiên Tẩu dứt lời liền quay người phi thân đuổi theo Mai Dao Lân.