Bản dịch: Magic_Q
- 1 -
Tặng Lưu Ly

Vài nét về tác giả:
Được mệnh danh là "Tác giả tuổi teen có sách bán chạy nhất Trung Quốc", Minh Hiểu Khê đã lần lượt ra mắt bạn đọc Việt Nam qua các tác phẩm: "Thủy tinh trong suốt", "Mặt trời rực rỡ nhất ngày đông", "Chuyện thần thoại", "Sẽ có thiên sứ thay anh yêu em", “Lạc mai như tuyết”... Và hôm nay, với “Hoa hướng dương của Tiểu Ngư” – một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng khác của tác giả, hãy cùng theo chân cô bé Lăng Tiểu Ngư rụt rè cả thẹn trên con đường chinh phục vị bạch mã hoàng tử của lòng mình nhé…
Chiếc bàn trong phòng hội nghị của hội học sinh cấp ba có treo một chậu hướng dương nho nhỏ lung linh trong nắng sớm, lá cây màu xanh thẫm, chậu ánh sắc vàng cam.
Vào lúc Hạ Thụ ngồi xuống, đóa hướng dương ấy cũng vừa khớp hướng về phía cậu hé cười tươi tắn.
Cậu cũng mỉm cười, ngón tay khẽ khàng mơn trớn trên cánh hoa.
Những người bạn khác trong hội học sinh vừa lục tục tiến vào, trông thấy chậu hướng dương ấy, ai nấy đều trố mắt trầm trồ: "Oa, hoa đáng yêu quá! Là ai mang tới vậy?"
"Ha ha! Mình biết!" - "Bộ trưởng giải trí" Vệ Đào bước đến bên Hạ Thụ, giả làm mặt quỷ trêu: - "Nhất định là do mấy cô nàng nữ sinh thương thầm mến trộm tặng cho cậu rồi đúng không?"
"Thế mà cũng phải nói nữa sao, bạn chủ tịch hội học sinh Hạ Thụ của chúng ta đẹp trai tài giỏi, học hành xuất sắc, lại còn là cao thủ bóng chuyền, không biết đã khiến cho bao nhiêu cô nữ sinh phải chết mê chết mệt rồi!" - "Bộ trưởng thể dục" Dư Siêu tỉ mỉ quan sát đóa hướng dương rồi giục: - "Nè, mau đến xem là ai tặng cậu đi, thể nào chẳng có bút tích lưu lại chứ!"
Hạ Thụ cười bảo: "Đừng đùa nữa mà, biết đâu là Tiểu Ngư mang đến trang trí cho phòng hội nghị thì sao!"
"Phải không đó Tiểu Ngư?"
Vệ Đào hướng sang Lăng Tiểu Ngư lúc này đang lau bàn ghế, lớn tiếng hỏi.
Thân thể Lăng Tiểu Ngư nhất thời cứng đơ, ngón tay miết chặt. Cô chậm chậm xoay người đi, mặt mày đỏ lựng: "Ưm, mình...mình..."
"Có tờ giấy này!" - Dư Siêu hớt hãi la lên, dưới kẽ lá xanh thẫm lộ ra một mẫu giấy nho nhỏ màu vàng sậm. Hạ Thụ giơ tay muốn lấy chợt bị Dư Siêu nhanh mắt lẹ tay đoạt trước. - "Ha ha, lần này đúng là một cô nàng nữ sinh đa sầu đa cảm rồi nhé! Cậu mà không cần thì trao cơ hội cho bọn mình đi!"
Ở bên kia...
Lăng Tiểu Ngư cảm giác như máu cả người đang dồn hết lên đỉnh đầu, hai lỗ tai lùng bùng chấn động!
Hạ Thụ đứng dậy toan lấy mảnh giấy trở về:
"Đừng bày trò nữa, mau đưa cho mình."
Dư Siêu càng lẩn về xa hơn, vẻ mặt cười gian giảo: "Biết ngay cậu trước giờ cứ chăm chăm giữ bí mật cho mấy cô nàng nữ sinh ấy mà, sợ tin tức truyền ra ngoài sẽ khiến cho thanh danh bọn họ không tốt chứ gì! An tâm đi, mọi người đều là anh em với nhau cả, nhất định sẽ kín miệng cho cậu, chỉ cần cậu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn mình lần này, mọi người bảo có phải không nào?"
"Đúng đó!" Mấy học sinh khác nhao nhao rống lên "Mau xem xem là ai?"
"Tặng Hạ Thụ... Hy vọng cậu mỗi ngày đều rực rỡ như đóa hướng dương này... " Dư Siêu đọc nội dung trên mảnh giấy, đột nhiên hai mắt trợn tròn "Chữ ký là..."
Trên mặt giấy vàng sậm in rõ hình ảnh một chú cá nhỏ nhắn được vẽ bằng bút nước màu xanh lam.
Dư Siêu hết hồn đưa mắt nhìn sang Lăng Tiểu Ngư.
Chẳng trách vừa rồi cậu cảm giác nét chữ kia có chút quen thuộc.
Lăng Tiểu Ngư mặt mũi tái nhợt, hai chân phát run, trước mắt bỗng tối sầm, cô cảm giác mình sắp ngất đi ngay lập tức.
Dư Siêu cứ tròn mắt há mồm, Lăng Tiểu Ngư thì lo âu đến trắng bệch, hai người đứng đối diện nhau mà lặng im khác thường. Đám học sinh kia lấy làm lạ liền la ó phản đối: "Nè sao rồi? Nói đi chứ, là ai vậy?"
Hạ Thụ đỡ lấy Lăng Tiểu Ngư đang run rẩy, đưa tay thăm nhiệt trên trán cô: "Trong người không khỏe à? Có phải ngã bệnh rồi không?"
Giọng nói cậu vẫn dịu dàng như thế.
Bàn tay cậu vẫn ấm áp như thế.
Khóe mắt Lăng Tiểu Ngư thoáng chốc đã ngần ngận nước, cô dùng sức bặm môi, cố gắng kìm nén cơn run rẩy cả người: "Là mình..."
Giọng nói của cô rất khẽ.
Hạ Thụ giật thót, bàn tay như đông cứng trên trán cô.
Lăng Tiểu Ngư siết chặt hai tay, lấy thêm dũng khí nói tiếp:
"Hoa hướng dương... là do mình tặng!"
Tiếng nói lần này lớn đến bất ngờ, vang vọng trong phòng hội nghị của hội học sinh.
Sau đó là một bầu không khí im ắng đến khác thường.
Ai nấy đều tròn mắt há mồm như Dư Siêu.
Lăng Tiểu Ngư nhắm mắt lại, không dám nhìn đến vẻ mặt mọi người nữa.
Bàn tay của Hạ Thụ rụt khỏi trán cô.
Vừa rồi cô còn thầm nhủ chính mình phải thật dũng cảm, giờ đây lại có cảm giác xúc động muốn khóc!
Tuy nhiên, ngay sau đó....
Cô bị lôi vào một khuôn ngực thật ấm áp, một vòng tay dịu dàng ôm lấy cô, sau đó là thanh âm nhè nhẹ của Hạ Thụ thoáng bên tai: "Cảm ơn món quà sinh nhật của cậu."
Cô sững sờ.
Đám đồng học thét to: "Gì chứ? Hạ Thụ xấu xa! Hôm nay là sinh nhật của cậu á? Sao lại chỉ đi nói cho mình Tiểu Ngư biết chứ?! Xem bọn mình phạt cậu thế nào đây!"
Hạ Thụ mỉm cười đáp: "Phạt mình sau giờ học mời mọi người ăn cơm có được không?"
"Bọn này còn muốn đi hát nữa!"
"Được thôi!"
"Yahooo! Tuyệt vời!"
Chú thích: Hội học sinh là một tổ chức có kết cấu cao nhất trong hệ thống trường học ở TQ hiện tại, mang tính học sinh tự quản và là cầu nối liên lạc giữa nhà trường với học sinh; trong đó học sinh tự chọn ra người lãnh đạo, tự đốc thúc, kiểm tra, tích cực duy trì các hạng mục công tác của mình. Hội hoạt động theo chỉ thị của ban giám hiệu trường và Đoàn trường, có nhiệm vụ quán triệt phương pháp giáo dục của Đảng, kết hợp những tình huống thực tế, phục vụ sự phát triển của nhà trường và học sinh…
Về cơ cấu, đứng đầu là chủ tịch hội, dưới là phó chủ tịch và các bộ trưởng bộ môn như: học tập, kế hoạch tuyên truyền, văn nghệ, thể thao, giải trí… trong đó quan trọng nhất là “bộ ngoại liên”, đây là bộ phận có nhiệm vụ liên lạc với phía xã hội nhằm tích trữ vật chất, tiền bạc cho hội nhằm phục vụ cho các hoạt động chi tiêu, sinh hoạt duy trì phong trào, thăm nom, tặng quà… đòi hỏi giao thiệp rộng và chịu nhiều gian khổ!
(trích dịch từ Baidu)