Dịch giả: Nguyễn Đức Dương
THỨ TƯ (Chiều)

- Thật chẳng khác gì là bắn chim nhốt trong lồng!
Ba người vừa ngồi trò chuyện, vừa ung dung nhấp từng ngụm cà phê. Powell nhìn nụ cười rất tươi trên gương mặc của người cao tuổi và tiến sĩ Lofts.
- Maronic chẳng còn một mảy may nào hy vọng qua khỏi nữa đâu.
Người cao tuổi ngước nhìn sang tiến sĩ Lofts:
- Ngài chắc là có thể giải thích đôi lời về hành động của Malcolm chứ ạ?
Tiến sĩ ngẫm nghĩ một lúc, rồi mới đáp:
- Tôi chưa trò chuyện được gì thật thấu đáo với chàng trai ấy cả, vâng, đúng thế. Tuy nhiên, nếu lưu ý đến vốn kinh nghiệm mà anh ấy tích luỹ được trong mấy ngày vừa qua, nhất là đến cái chết của bạn hữu và sự tin chắc rằng cô bạn mình không còn sống nữa, cũng như đến học vấn, đến sự đào tạo và cái tình thế chung mà anh ấy rơi vào, thì tôi cho rằng phản ứng của anh ta là hoàn toàn lô-gich. Cố nhiên, ta hẳn tạm bỏ qua những tác dụng có thể có của mấy mũi thuốc.
Powell gật đầu tỏ ý tán thành. Ông quay sang sếp hỏi:
- Thế Attwood ra sao ạ?
- Ồ, lão sẽ sống thôi, ít ra là lúc này. Sự ngờ nghệch, vụng về của lão lúc nào cũng khiến tôi sững sốt. Lão gặp may nhiều quá, nên đâm ra lú lẫn, mới đi đóng cái vai ấy trong tấn tuồng kia. Sẽ dễ dàng thay thế lão thôi. À này, ta thu xếp ra sao về cái chết của Maronic ngoài sân bay?
Powell cười hề hề:
- Rất dè dặt ạ. Tuy cảnh sát chẳng thích thế, nhưng ta cứ ép buộc, bắt họ phải “tin” là “tên giết người trên đồi Capitol” đó đã tự sát trong nhà vệ sinh nam giới của phi trường National. Dĩ nhiên là chúng tôi đã phải trám miệng ông lão quét rác ít nhiều, để bắt ông ta hứa là sẽ “quên đi” những gì mình chứng kiến. Nhưng, nói chung, chẳng có vấn đề gì quan trọng đâu ạ.
Chiếc máy điện thoại đặt trên bàn, ngay bên cạnh khuỷu tay của người cao tuổi, réo dài. Chỉ nghe có vài giây, ông ta đặt máy xuống và ấn một cái nút nhỏ ở kế bên chiếc máy điện thoại. Cửa mở toang.
Malcolm tỉnh trí dần sau khi dã thuốc. Suốt ba giờ liền, chàng trai như rơi vào trạng thái động kinh. Trong khoảng thời gian ấy, anh cứ nói luôn mồm, không nghỉ lấy một phút. Powell, tiến sĩ Lofts và người cao tuổi đã ngồi nghe câu chuyện của suốt sáu ngày ấy qua lời kể vắn tắt của chính chàng trai tội nghiệp. Khi Malcolm ngưng lời, người ta báo cho anh hay là Wandy vẫn còn sống. Anh chàng đã mệt nhoài, đến mức suýt ngã dụi xuống sàn bệnh viện, khi người ta đưa anh đến gặp cô bạn gái. Anh nhìn không rời mắt cái thân hình đang ngủ say, được phong kín trong tấm chăn trắng trên giường bệnh, và tựa hồ như chẳng nhận thấy mấy cô nữ y tá đang đứng ngay cạnh. “Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi”, Wandy nhắc lại hai lần câu đó, nhưng anh vẫn hoàn toàn dửng dưng, chẳng phản ứng gì. Tất cả những gì anh được nhìn thấy lúc bây giờ chỉ vỏn vẹn có thế này: mái đầu nhỏ bé của Wandy quấn đầy băng trắng, thân hình cô bạn dưới tấm chăn dày, một mớ dây điện và ống dẫn bằng nhựa trong suốt nối giữa cô và một chiếc máy rất phức tạp.
- Trời ơi! – chàng trai khẽ kêu lên, lòng vừa thấy thư thái, vừa trĩu nặng khổ đau. – Trời ơi!
Họ cho phép Malcolm đứng sát bên cô bạn anh vài phút, nhưng phải tuyệt đối giữ im lặng. Đoạn, đưa anh đi tắm rửa. Lúc này, anh đã thoải mái trong bộ quần áo của chính mình mà người ta đã cất công mang từ nhà lại cho anh thay, nhưng anh vẫn cảm thấy rất ngỡ ngàng, xa lạ.
- À, Malcolm, anh bạn quý của tôi, ngồi xuống đi. Chúng tôi chẳng giữ lâu đâu. – Người cao tuổi lúc này mặt mày rất rạng rỡ. Tuy thế, dù cố mấy chăng nữa, ông vẫn không gây được ở chàng trai cái ấn tượng mà ông đang mong mỏi: anh chàng vẫn hoàn toàn dửng dưng với câu nói vừa rồi.
- Thế đấy. Chúng tôi không muốn làm anh xúc động, vì bất cứ lẽ gì. Chúng tôi đã quan tâm đến mọi điều, đã đặt mọi thứ dưới sự giám sát nghiêm ngặt. Bao giờ anh nghỉ ngơi thoải mái xong, chúng tôi sẽ mời anh đến đây bận nữa. Lúc ấy, ta sẽ trò chuyện tỉ mỉ hơn. Anh bằng lòng chứ? Nào, anh nghĩ sao, cậu bé yêu quý của tôi?
Malcolm chậm rãi đưa mắt nhìn khắp lượt ba người đang ngồi trước mặt.
- Thì tôi đâu còn con đường nào khác, phải không ạ? – chính anh cũng cảm thấy giọng nói mình già đi, đầy vẻ mệt nhọc. Anh cảm thấy nó sao mà lạ lẫm, như chưa từng nghe thấy bao giờ.
Người cao tuổi mỉm cười, vỗ bồm bộp vào lưng Malcolm mấy cái, rồi vừa lầu bầu mấy tiếng gì đó trong cổ họng, vừa tiễn anh ra cửa. Lúc ông quay vào, ngồi vào chỗ, Powell liền ngước nhìn ông rất nhanh, nói:
- Thôi, vậy là xong. Thần Ưng của chúng ta, từ nay trở đi, thế là sẽ sống yên trong “tổ ấm”.
Mắt người cao tuổi ánh lên những tia lửa:
- Kevin ơi, đừng quá tự tin; đừng quá tự tin anh bạn ạ

HẾT


Xem Tiếp: ----