CHƯƠNG 35

    
ọ gặp nhau tại căn lều của Stone chiều hôm đó. Annabelle và Milton kể lại cuộc chạm trán với đám kiến trúc sư. Dựa vào trí nhớ siêu phàm của mình, Milton đã vẽ lại chi tiết bản phác thảo vị trí căn phòng chữa cháy và hệ thống thông gió.
Caleb nghiên cứu bản vẽ, thốt lên, “ Tôi biết chính xác nó ở vị trí nào rồi, chắc là phòng lưu trữ”.
“Có khóa không?”, Stone hỏi.
“Chắc có”.
“Tôi cá rằng chúng ta phải có chìa khóa ở đâu đó nhỉ”, Stone lẩm bẩm.
Caleb có vẻ cảnh giác, “Chìa khóa à? Ý anh là gì đây, anh bạn?”
“Tôi nghĩ có vẻ như anh ta đang lên kế hoạch đột nhập vào căn phòng đó”, Annabelle lên tiếng trả lời thay.
“Này Oliver, anh không nói đùa đấy chứ. Tôi mong là tôi nghe nhầm, việc anh đóng vai học giả người Đức vào khu đọc sách nghe còn có vẻ khả thi, chứ tôi không tán thành việc anh đột nhập vào Thư viện Quốc hội đâu nhé”.
Annabelle nhìn Stone với ánh mắt ngưỡng mộ.,“Anh đóng vai học giả người Đức à? Hay nhỉ”.
“Cô đừng khiêu khích anh ta nữa”, Caleb bắt đầu cáu gắt. “Oliver này, tôi là người làm công của liên bang đấy”.
“Có khi nào chúng tôi phủ nhận điều đó đâu?”, Reuben chen ngang.
Stone tiếp tục, “Caleb, nếu chúng ta không đột nhập vào phòng đó, thì việc liều mạng chiếm được cái bản vẽ chẳng có nghĩa lý gì cả”. Rồi chỉ vào bản vẽ, ông tiếp, “Anh thấy đó, hệ thống thông gió dẫn đến khu phòng đọc cũng nằm trong phòng chữa cháy. Vậy là một công đôi việc”.
Caleb lắc đầu, “Căn phòng đó nằm ở gần hành lang của tầng hầm chính, lúc nào cũng có người qua lại, chắc chắn chúng ta bị phát hiện liền”.
“Chúng ta cứ giả vờ là đang làm việc tại đó, chắc chẳng ai chú ý cả”.
Annabelle tán thành, “Anh ấy nói đúng đấy, Caleb ạ”.
“Tôi cũng đi nữa”, Reuben chen vào, “Tôi chẳng muốn bỏ lỡ trò vui nào nữa đâu”.
Milton phụ họa, “Thế còn chúng tôi thì sao?”
Caleb rên rỉ, “Sao lại đi cả đám thế này?”
Annabelle lên tiếng, “Chúng ta sẽ yểm trợ nhé Milton. Bất cứ kế hoạch nào cũng có thể có bất trắc xảy ra cả”.
Stone nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, “Tốt thôi, vậy các bạn sẽ yểm trợ cho chúng tôi. Tối nay, chúng ta hành động thôi”.
“Tối nay à!”, Caleb thảng thốt, “Tôi cần cả tuần để thu hết can đảm đấy. Tôi vừa nhút nhát, lại chỉ là một tay thủ thư quèn ở thư viện, làm sao mà dám liều mạng thế”.
“Anh có thể làm được mà, Caleb”, Milton an ủi. “Hôm nay tôi cũng tưởng mình yếu ớt như thế, nhưng mà việc lừa gạt người khác cũng không đến nỗi quá khó. Tôi còn lừa được mấy tay kiến trúc sư, huống hồ gì là anh, chỗ đó là chỗ anh làm việc mà. Ai lại gây khó dễ với anh cơ chứ?”
“Tôi chẳng biết nữa, sao tôi lại để mình dây vào việc nguy hiểm này cơ chứ?”, Caleb rên rỉ, “Còn nữa, khi chúng ta đến nơi, có khi thư viện đã đóng cửa mất rồi”.
“Anh có thể giúp chúng tôi vào bằng thẻ làm việc của anh không?”
“Chẳng biết nữa, có thể được, có thể không”, ông ta yếu ớt trả lời.
“Caleb”, Stone cứng rắn. “Chúng ta cần phải hành động”.
Caleb thở dài, “Vâng, tôi biết, tôi hiểu”, rồi nói thêm, “Nhưng mà ít nhất cũng cho tôi cơ hội giả vờ chống đối chứ”.
Annabelle đặt tay lên vai ông ta, và mỉm cười, “Anh biết không Caleb. Anh giống một người bạn của tôi, tên anh ta là Leo. Lần nào trước khi làm gì anh ta cũng rên rỉ, than thở, nhưng cuối cùng lúc nào cũng thành công cả”.
“Tôi xem đó là lời khen vậy”.
Stone đằng hắng và mở một quyển tạp chí mang theo, “Tôi nghĩ ít ra tôi cũng tìm ra phần nào những gì chúng ta đang cần”.
Họ hướng sự chú ý sang ông. Trước khi nói, ông bật một bài !!!14221_36.htm!!! Đã xem 183881 lần.

Đánh máy: Mọt Sách
Nguồn: Mọt Sách VNThuQuan
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 12 tháng 2 năm 2013

Truyện Bộ Sưu Tập Tội Ác CHƯƠNG 1 CHƯƠNG 2 CHƯƠNG 3 CHƯƠNG 4 CHƯƠNG 5 CHƯƠNG 6 CHƯƠNG 7 CHƯƠNG 8 CHƯƠNG 9 CHƯƠNG 10 CHƯƠNG 11 CHƯƠNG 12 CHƯƠNG 13 CHƯƠNG 14 CHƯƠNG 15 CHƯƠNG 16 CHƯƠNG 17 CHƯƠNG 18 CHƯƠNG 19 CHƯƠNG 20 CHƯƠNG 21 CHƯƠNG 22 CHƯƠNG 23 CHƯƠNG 24 CHƯƠNG 25 CHƯƠNG 26 CHƯƠNG 27 CHƯƠNG 28 CHƯƠNG 29 CHƯƠNG 30 CHƯƠNG 31 CHƯƠNG 32 CHƯƠNG 33 CHƯƠNG 34 CHƯƠNG 35 CHƯƠNG 36 CHƯƠNG 37 CHƯƠNG 38 CHƯƠNG 39 CHƯƠNG 40 CHƯƠNG 41 CHƯƠNG 42 CHƯƠNG 43 CHƯƠNG 44 ute;. Còn người này chỉ cần ở dưới này, với thiết bị thu tín hiệu từ camera, tôi tin rằng, hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy từng cử động nhỏ của Jonathan”.
“Mẹ kiếp”, Reuben cất tiếng chửi thề, “Chúng biết lợi dụng hệ thống này quá nhỉ”.
“Vì đó là cách duy nhất để nối dây cáp. Hệ thống vô tuyến không thể hoạt động qua cái đống bê tông và những vật cản khác”, Stone giải thích, “Tôi tin rằng khi chúng ta kiểm tra hệ thống điều hòa không khí trong phòng sách sau miếng lưới sắt bị bẻ cong, chúng ta có thể tìm ra được dấu tích nơi camera được gắn. Tên sát nhân ngồi đây đợi, rồi hắn nhìn thấy Jonathan, mở công tắc, trước đó là tắt hệ thống báo động, và mười giây sau, khí gas tràn ngập phòng và sát hại Jonathan”.
“Nhưng tên này sau khi sát hại Jonathan, chắc phải tháo camera ra chứ, vậy sao hắn không bẻ tấm lưới sắt lại cho đàng hoàng?”, Reuben hỏi tiếp.
“Hắn có làm, chỉ có điều, khi đã bẻ cong rồi, rất khó làm lại hình dáng ban đầu”, ông ngưng lời, nhìn sang Caleb, “Này anh sao vậy?”
Mặt Caleb trắng bệch, “Nếu những gì anh nói là đúng, vậy thì kẻ nào đó, hiện đang làm việc tại thư viện chính là tên sát nhân. Chẳng ai được bước vào phòng sách một mình cả”.
“Tiếng gì vậy?”, Reuben rít lên.
Stone nhìn cánh cửa, cảnh giác, “Có người đang đến, nhanh lên, lại đây nào”.
Họ nép mình vào phía sau hệ thống điều hòa không khí, Reuben gần như phải đỡ ông bạn Caleb đang run lẩy bẩy vào chỗ nấp. Họ chỉ kịp vào chỗ an toàn thì cửa bật mở. Bốn người đàn ông bước vào, tất cả đều mặc đồ bảo hộ lao động màu xanh da trời. Một chiếc xe nâng do người đàn ông thứ năm lái cũng vừa trờ tới sau lưng. Người mới xuất hiện, cũng là ông chủ, lấy ra một bìa hồ sơ và những người còn lại đứng xung quanh.
“Rồi bây giờ chúng ta sẽ lấy trụ này, trụ này, và trụ đằng kia”, ông ta vừa nói vừa chỉ vào ba xilanh, gồm cả hai cái đang gắn với ống dẫn, “rồi thay chúng bằng những trụ đang nằm trên xe nâng nhé”.
Những người thợ cẩn thận tháo rời những trụ xilanh cồng kềnh khỏi ống dẫn. Stone và các cộng sự dõi theo từ chỗ nấp. Reuben nhìn Stone, tính cất tiếng hỏi, nhưng ông lắc đầu, ra hiệu im lặng. Còn Caleb vẫn không ngớt run rẩy, đến nỗi Stone phải nắm chặt một cánh tay, còn Reuben đỡ tay kia để giữ ông ta đứng thẳng.
Nửa tiếng sau đó, ba trụ xilanh đã được đặt yên vị trên xe nâng, trong lúc ba trụ mới được gắn vào hệ thống ống dẫn. Chiếc xe nâng rời khỏi phòng, và những người thợ nối đuôi theo sau. Khi cửa vừa đóng, Stone lập tức đến bên những trụ mới, và đọc nhãn ghi trên thân, “Chất khí FM-200. Caleb này, anh nói rằng thư viện đang thay đổi hệ thống khí chữa cháy à. Chắc là chất này đây”.
Caleb trả lời, “Chắc thế”.
“Vậy thì chúng ta sẽ đi theo họ”, Stone quả quyết.
Caleb lắp bắp, “Làm ơn đi, Oliver, không đi có được không?”
“Caleb, chúng ta phải đi”.
“Tôi... không... muốn chết!”
Stone lay ông ta thật mạnh, “Này, bình tĩnh nào anh bạn. Đi thôi!”
Caleb nhìn trân trối Stone rồi lại lắp bắp, “Tôi chẳng thích cái kiểu anh hành hung tôi như thế”.
Stone phớt lờ, “Chỗ đi lên ở đâu nhỉ?”
Caleb trả lời, rồi mọi người lục tục kéo ra ngoài. Lúc này, điện thoại của Stone reo, đó là Milton. Stone kể vắn tắt chuyện đã xảy ra rồi kết luận, “Chúng tôi theo dấu mấy cái trụ, sẽ liên tục báo tin cho anh”.
Milton tắt điện thoại, nhìn Annabelle. Họ đang ở trong khách sạn của cô ả, ông kể lại câu chuyện.
“Nghe có vẻ nguy hiểm đấy”, cô ả nhận xét. “Họ không biết họ sắp gặp chuyện gì cả”.
“Vậy chúng ta nên làm gì?”
“Yểm trợ họ, anh nhớ chứ?”
Cô ả chạy lại tủ, lôi ra một cái túi, lấy một hộp nhỏ ra khỏi túi.
Milton lập tức bối rối vì nó là hộp đựng băng vệ sinh. Nhận thấy điều này, Annabelle lên tiếng, “Đừng mắc cỡ, anh Milton ạ. Phụ nữ hay giấu những thứ họ không muốn người khác tìm ra trong hộp này đấy”. Cô mở hộp, lấy một món đồ rồi bỏ vào túi áo. “Họ nói tên công ty là “Chữa cháy” à. Tôi nghĩ họ đang đi đến kho hàng của công ty này đấy. Anh tìm ra chỗ được không?”
“Khách sạn này có mạng không dây, nên tôi tra trên mạng nhanh mà”, vừa nói tay ông ta đã lướt trên bàn phím.
“Tốt quá. Có cửa hàng bán đồ dùng nào gần đây không nhỉ?”, cô ả hỏi thêm.
<\/script>')