Dịch giả: Đài Lan
Chương 15
Mắc bẫy

     eter trốn giữa mấy cây sồi nhìn thấy Josué đến trong sương mù.
- Báo động! Evans về đến! Ra đi!
Không có trả lời.
Josué Evans vẫn tiến tới. Hai thám tử có còn đủ thời gian để thoát mà không bị thấy không?
- Babal! Bob! Báo động! Chạy đi!...
Peter thấy cửa trước mở ra. Tốt. Hannibal và Bob sắp ra. Nhưng không. Không thấy ai xuất hiện. Peter nheo mắt thấy cửa mở ra một mình, như thể Hannibal và Bob không đóng kỹ. À! Hóa ra là con mèo đen của Evans. Nó vừa mới đẩy cửa và đang đi ra vịnh. Còn hai thám tử vẫn còn ở trong.
Peter cảm thấy tuyệt vọng:
- Bob! Babal! Evans đang...
- Evans đang làm gì? Đồ du côn!
Peter ngước mắt lên. Josué Evans đang tức giận nhìn chằm chằm Peter.
- Cậu lại xâm phạm vào đất nhà tôi, trong khi tôi đã bảo cậu đi chỗ khác chơi mà! Trời! Các cậu muốn gì ở tôi? Mà cậu đang nói chuyện với ai bằng cái máy này?
Peter nuốt nước bọt.
- Tụi cháu... Tụi cháu đang tìm chỗ đào bới, thưa chú. Ý cháu muốn nói rằng bọn chúng đang tìm kho báu và tụi cháu đang tìm những gì bọn chúng đang tìm. Cháu không biết cháu nói có rõ không, nhưng thám tử trưởng nghĩ rằng có thể kho báu đang ở trong tháp của chú...
Josué Evans liếc nhìn tháp, có cánh cửa vẫn còn mở.
- Đào bới? Kho báu? Mà “bọn chúng” là ai vậy?
- Dạ, thì là thiếu tá Karnes và đồng bọn: Hubert, Carl và Santos đầu trọc.
Josué Evans vẫn chưng hửng nhìn tháp.
- Nhưng cậu chưa tìm ra chỗ đào bới hả?
- Dạ chưa - Peter thừa nhận - Tụi cháu đã xem khắp nơi ngoại trừ...
Có tiếng động khẽ phát ra từ bộ đàm: tiếng xì xì gần nhưng không nghe được. Peter kê máy lên tai.
- Babal? Bob?
- Có người đang ở trong tháp, Peter à, đang rượt theo Bob và mình - Hannibal nói với giọng hạ rất thấp - Bọn mình đã thoát ra được tầng hầm, nhưng không thể ra vì sợ bị Josué Evans thấy. Cửa sau thì khóa rồi, nên bọn mình buộc phải đi lên trên thôi. Hiện bọn mình đang ở lầu một. Trên đây chỉ có vài cái thùng cũ...
Có hồi im lặng, rồi Hannibal nói tiếp:
- Mình nghe hắn đi lên. Bọn mình sẽ phải trốn lên lầu hai.
Rồi lại im lặng.
Ở tầng một của cái tháp, Hannibal và Bob đã nghe tiếng chân bước chậm và nặng nề của tên Hải Tặc Tím đang leo lên cái thang, thở hổn hển.
- Nhanh! - Hannibal nói.
Cửa sổ nhỏ độc nhất chiếu đủ sáng để hai thám tử tìm ra cái thang thứ nhì, ở cuối phòng, dẫn lên lầu hai. Hai bạn cố leo thật nhanh. Hannibal bắt đầu hổn hển. Tầng hai chỉ gồm một gian duy nhất, chất đầy thùng phuy và thùng gỗ với lớp bụi như tích lũy cả thế kỷ. Hannibal và Bob ngồi xuống hai cái thùng, ở tầng dưới, Hải Tặc Tím đang gây ồn ào dữ dội.
- Người đó là ai vậy Babal? - Bob hỏi - Ý mình muốn nói: đó đâu phải là Sam Thuyền Ga-le.
- Và nếu là Sam Thuyền Ga-le thì tại sao lại tấn công ta? - Hannibal nói thêm.
Tiếng ồn ào vẫn tiếp tục vang lên.
- Bob ơi - Hannibal đột nhiên nói - Mình có cảm giác Hải Tặc Tím không rượt theo ta. Hắn chỉ đang lục soát.
- Dưới tầng hầm, hắn có rượt theo mình.
- Đúng, nhưng hình như hắn không còn rượt theo nữa. Có thể hắn tưởng ta đã đã trốn qua cửa.
- Có thể chính là thiếu tá Karnes. - Bob gợi ý.
Hannibal lắc đầu.
- Hắn cao hơn thiếu tá Karnes và nhỏ hơn Hubert. Có thể là Carl hoặc Santos... ít nhất, ta cũng biết là không phải Josué Evans, vì ông ấy vẫn còn đang ở ngoài..
- Im đi, Babal; mình nghe Hải Tặc Tím đang lên.
Lại phải trốn nữa. Cái thang dẫn lên lầu ba kết thúc bằng một cửa sập. Hai thám tử đẩy cửa, rồi từ bóng tối chuyển ra ánh sáng. Tầng cuối cùng của tháp là chỗ nhỏ nhất, nhưng có kính tứ phía. Hai thám tử đóng cửa sổ lại chạy ra cửa kính và nhìn thấy vịnh, chiếc Hắc Diều Hâu vẫn chưa đi chuyến đầu tiên trong ngày, nhìn thấy biển và mặt trời đang xua tan sương mù.
- Nếu hắn lên đây, thì bọn mình sẽ làm gì hả Babal? - Bob hỏi.
Nền đất trông rất xa và không có cách nào để xuống dọc theo tháp. Gian này sáng sủa không chứa bàn ghế gì, không có một chỗ trốn nào. Phía dưới có cửa sập. Phía trên có trần nhà. Vậy thôi.
- Mình cũng không biết nữa - Hannibal nói bằng một giọng không tự tin lắm - Nhưng ta phải tìm ra một cách nào đó, bởi vì hắn đang leo lên thang.
- Và cứ tiếp tục leo! - Bob ấp úng.
Giữa những cây sồi, Peter và Josué Evans đang dán mắt nhìn tháp và chờ bộ đàm lên tiếng nữa.
- Ta có thể đến đó xem hai bạn đang làm gì. - Peter gợi ý.
- Cậu tên gì? - Evans hỏi khẽ.
- Peter - Thám tử phó trả lời - Peter Crentch.
- Peter à, ta không biết ai đang ở trong đó với hai bạn của cậu bao nhiêu người đang đe dọa hai bạn. Những người đó đang ở giữa hai bạn của cậu và ta. Sợ ta sẽ làm cho hai bạn nguy hiểm thêm nữa.
- Chú... chú nói đúng. Nhưng nếu...
Evans đột nhiên chỉ trên cao tháp:
- Nhìn kìa!
Peter nhìn thấy Bob và Hannibal đang ló đầu ra một cửa sổ tầng cuối cùng. Peter định chạy đến, ra hiệu, nhưng bị Evans giữ lại và hai thám tử trên tháp không thấy Peter.
- Cẩn thận, Peter ơi - Evans nói - Không nên làm cho kẻ thù chú ý đến hai bạn kia.
Peter nuốt nước miếng và ra hiệu mình đã hiểu. Dù sao cũng không còn thấy Bob và Hannibal nữa. Evans nắm lấy cánh tay Peter, rồi lại chỉ phía trên cao tháp. Qua cửa sổ tầng cuối, thấy rõ Hải Tặc Tím với bộ ria đen và mặt nạ tím, lông vũ tím và áo choàng tím viền vàng.
- Trên đó có chỗ trốn không? - Peter hỏi.
Josué Evans lắc đầu.
- Không có, Peter à. Không có tủ, không có bàn, không có gì cả. Hai bạn kia bị mắc bẫy rồi.

Truyện Vụ bí ẩn Kho báu Hải Tặc Tím Vài lời của Alfred Hitchcock Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 !!!14939_17.htm!!! Đã xem 8864 lần. --!!tach_noi_dung!!--

Dịch giả: Đài Lan
Chương 16
Cuộc điều tra tiến triển

--!!tach_noi_dung!!--
     eter và ông Evans nhìn cái tháp im lặng. Hải Tặc Tím đã biến mất. Kính phản chiếu ánh nắng mặt trời trưa. Evans thở dài.
- Chắc là hắn đã bắt được hai bạn rồi, Peter ơi.
- Vậy thì phải chạy đi giải cứu cho hai bạn!
- Đừng hấp tấp, cậu ơi. Sợ ta sẽ làm cho tình thế hai bạn trở nên nghiêm trọng hơn khi hành động vội vã như thế. Tôi nghĩ rằng nếu...
- Peter ơi? Hắn đi chưa? - Bộ đàm lên tiếng - Mà cậu có thấy hắn không?
- Babal! Cậu đang ở đâu vậy?
- Trên đỉnh tháp. Nhìn lên đi, cậu sẽ thấy.
Evans và Peter căng mắt nhìn, nhưng không thấy gì qua kính tầng trên.
- Chúng tôi không thấy gì Babal à.
- Nhìn cao hơn - Hannibal cười thích thú nói - Cao hơn nữa!
Khi đó, Peter phát hiện hai gương mặt đang cười phía trên lan can chạy quanh mái tháp. Hannibal và Bob đã xoay xở để chui qua cửa sổ và leo lên trên đó, ở cách mặt đất bốn tầng nhà.
- Các cậu làm cách nào để lên được? - Peter hỏi.
- Tốt hơn là cậu phải hỏi Bob và mình sẽ làm cách nào để xuống đây. - Hannibal rầu rỉ chỉnh.
Bob xen vào.
- Peter ơi, lúc nãy, cậu nói “chúng tôi”. Có ai đang ở với cậu à?
- Ông Evans và ông ấy rất tử tế. - Peter trả lời.
Đến lượt Josué Evans lấy bộ đàm.
- Peter đã giải thích cho tôi biết các cậu đang làm gì và tôi muốn giúp các cậu tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra trong nhà tôi. Các cậu nghĩ rằng Hải Tặc Tím đã ra khỏi tháp rồi à?
- Tụi cháu có nghe hắn trở xuống lầu hai rồi, - Bob trả lời - còn xa hơn nữa, thì tụi cháu không chắc.
- Được rồi, - Evans nói - chúng tôi sẽ đến xem. Các cậu cứ ở yên tại đó.
Peter và ông Evans thận trọng bước đến cửa chính. Không có tiếng động nào trong tháp. Cửa sau nhà bếp vẫn khóa từ bên trong, Peter và Evans kiểm tra chắc. Nếu tên Hải Tặc Tím đi ra ngả trước, thì cả hai đã thấy rồi. Evans và Peter cảm thấy khó hiểu và xuống khám xét tầng hầm, rồi trở lên xem lầu một và lầu hai. Hải Tặc Tím đã biến mất. Cuối cùng Evans và Peter lên đến tầng cao nhất. Bob chui qua cửa sổ xuống cùng cả hai.
- Babal đâu? - Peter hỏi.
- Vẫn còn trên nóc nhà - Bob cười trả lời - Babal không xuống được một mình, còn mình thì không thể bế sếp trên tay nổi.
- Các cậu làm thế nào để leo lên trên đó? - Evans ngạc nhiên hỏi.
- Để cháu chỉ. - Bob trả lời.
Bob cúi ra cửa sổ mới vào; Peter và Evans cũng cúi ra ngoài theo và nhìn thấy một loạt đá nhô ra tạo thành chỗ bám vào để leo lên mái tháp.
- Có lẽ chính tổ tiên chú đã xây như thế này để leo lên trên cao. - Bob nói.
- Vậy mà Babal mập đã bám vào đá này leo lên trên đó hả?
Peter không dám tin.
Bob mỉm cười:
- Hải Tặc Tím đang rượt theo mà. Đó là cách duy nhất Khi đang hoảng sợ, con người ta có khả năng làm được nhiều chuyện lắm!... Nhưng bây giờ thì không có ai rượt theo Babal hết và Babal nói cậu không xuống được.
- Giống y như con mèo Black của tôi - Ông Evans nhận xét - Nó leo lên cây, nhưng phải nhờ lính cứu hỏa đến bắt nó xuống.
- Vậy thì cứ gọi lính cứu hỏa để bắt Babal trở xuống. - Peter cười khúc khích đề nghị.
- Mình nghĩ có một sợi dây to là được rồi - Bob trả lời - Trong tháp chú có dây to không?
- Có, tôi đi lấy đây.
Evans trở lại cùng dây. Bob và Peter leo lên mái nhà. Hannibal đang đứng trên đó giữa nắng và dường như đang quan sát Hắc Diều Hâu chạy từ đảo này sang đảo kia: chuyến xuất phát đầu tiên trong ngày đã bị trễ rất nhiều. Kết quả là đông khách hơn xem các cuộc tấn công hải tặc do Jeremy và Sam Davis diễn.
- Một câu hỏi - Hannibal nói - Một người đi ủng có gây ồn ào khi đi xuống cầu thang gỗ không?
- Chắc là có chứ. - Peter nói.
- Thậm chí khá ồn ào nữa. - Bob nói thêm.
- Được rồi. Còn cậu, Peter, cậu không thấy ai ra vào cửa chính hả?
- Có: con mèo chạy ra ngay sau khi chú Evans đến. Có lẽ các cậu không đóng kỹ cánh cửa.
- Điều này giải thích tại sao Hải Tặc Tím tưởng mình và Bob đã thoát ra ngả đó. - Hannibal nói.
- Vậy bọn mình rất may mắn là có con mèo trong tháp. - Bob nói.
- Sự may mắn là biết dự kiến các sự kiện để lợi dụng sao có lợi cho ta - Hannibal dõng dạc tuyên bố - Tuy nhiên, - Thám tử trưởng thừa nhận một cách khiêm tốn hơn - đôi khi điều này xảy ra do ngẫu nhiên, khiến ta rất lấy làm vui.
- Nói chuyện triết lý đủ rồi, - Peter nói - sếp sẵn sàng xuống chưa?
- Xuống hả? - Hannibal la lên - Không thể nào xuống bằng cái ngả dành cho ruồi và kiến như thế này. Thà ở luôn trên đây. Các cậu hãy về nói với thím Mathilda và chú Titus cho mang cái giường của mình và đồ ăn đến đi.
- Giải pháp khác nữa là trực thăng, - Bob trả lời - nhưng mình nghĩ dây cũng được rồi.
- Dây hả? Bộ cậu tưởng mình là Tarzan à?
- Không. Nhưng bọn mình sẽ cột dây quanh eo cậu - dây đủ dài mà - u không?
- Không! Xe không thể qua cầu thang lên tàu được! - Thuyền trưởng Joy xem đồng hồ.
- Đến giờ làm việc rồi - Ông nói - Sam Thuyền Ga-le đâu rồi? Vậy Anna phải lo bán vé. Nếu khách đông, thì có thể tôi sẽ thuê các cậu để đóng vài vai.
Mắt Hannibal sáng lên.
- Thưa bác, cháu đây có kinh nghiệm diễn viên. Thậm chí có thể khi lớn lên, cháu sẽ trở thành diễn viên, chứ không làm thám tử.
- Trong khi chờ được xem phim cậu đóng, - Bob nói mỉa - ta hãy thử giải vụ bí ẩn Karnes trước đã. Thưa bác, tụi cháu có thể mượn chìa khóa nhà bảo tàng được không ạ?
Thuyền trưởng trao chìa khóa rồi đi với Jeremy để bắt đầu buổi trình diễn đầu tiên trong ngày. Khi hai cha con Joy đi rồi, Bob và Hannibal băng qua lối đi, mở khóa cửa nhà bảo tàng ra. Ở phần trước, các vách đã bị đập bỏ để nhà bảo tàng chỉ còn một phòng rộng lớn duy nhất, nhưng phía sau vẫn còn ba gian riêng biệt.
- Ta hãy tìm dấu bánh xe hay dấu vết đất bị xới lên. - Hannibal ra lệnh.
Trong gian thứ nhất, hai thám tử không thấy gì: không có dấu bánh xe, không thấy đất cục, không có lỗ dưới nền đất. Phòng thứ nhì, cũng tối tăm như phòng đầu tiên, và cũng không có gì. Hai bạn sắp ra ra khỏi đó, thì Bob lo sợ đưa tay lên.
Bên ngoài, trong sương mù, có người đang đến gần.
Người đó bước rón rén và đi thẳng về nhà bảo tàng.
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
NXB Trẻ
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 18 tháng 2 năm 2014

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--