Chương 4
HỒNG NHAN BẠC MỆNH

Chờ người bồi đặt va li lên bàn ngủ, ra ngoài đóng cửa lại, Văn Bình mới nép sau cửa sổ nhìn ra đường.
Trời nhá nhem tối. Con đường vắng vẻ trước khách sạn Settha Palace nằm tênh hênh trong ánh hoàng hôn màu tím, trơ trẽn như cô gái Lào đang đợi khách, mặt bự phấn, trong xóm thanh lâu gần Thát Luông.
Từ lúc xuống phi cơ, chàng có cảm giác bị theo, song không tìm ra kẻ đi theo là ai. Chiếc Đakôta vừa đáp xuống trường bay Vạt chai, cái thang mảnh khảnh bằng nhom đã được đẩy lại, ghé satứ cửa, cho chàng xuống, với chiếc va li nhẹ bỗng. Trong bộ com lê màu xám nhạt, may tréo, nổi bật màu xanh của chiếc cà vạt lụa Thái Lan, Văn Bình trông như nhà doanh nghiệp giàu sụ vừa đi du lịch về.
Từ lâu chàng vẫn có thiện cảm với đất Lào. Một phần vì chàng lên Lào họat động nhiều lần, quen phố sá, dân chúng và phong tục như người nhà, chàng lại giữ nhiều kỷ niệm da diết. Nhiều người đàn bà núi lửa đã thiệt mạng vì chàng. Trong một phút điên cuồng, chàng đã bỏ hết sự nghiệp, cạo đầu đi tu ở ngôi chùa hoang phế gần Thát Luông. Chàng tưởng quên được ông Hoàng, song chỉ một thời gian sau, chàng phải quay lại cuộc sống vào sinh ra tử trút y vàng, lên phi cơ để cứu Thu Thu lâm nạn ở biên giới Lào – Việt.
Phần khác, chàng có thiện cảm với đất Lào vì phụ nữ Lào không khó khăn, không biển lận về tình ái. Lào là xứ đất đỏ, người đen với những cô gái khô cứng như thân cây cố thủ, cổ chân nhão nhoét, kẻ thù của thẩm mỹ. Nhưng Lão cũng là xứ của thần Vệ nữ, thân thể tròn, nhỏ, cứng, vừa trét tay đàn ông, cặp giò mảnh mai không một phân mỡ thừa, đòi tuyết lê kỳ lạ không thèm liên minh với xảo thuật cao su… Phụ nữ Lào yêu chóng vánh, yêu dễ dàng, yêu không mặc cả…
Đặt chân xuống phi trường quen thuộc, Văn Bình cảm thấy tâm hồn rạo rực…
Một chiếc Mercédes dài ngoằng sơn màu mát tích đậu xịch dưới cánh phi cơ, Văn Bình trèo lên, tài xế tống ga chạy ra cửa hông. Nhờ sự bố trí chu đáo của mật vụ Lào, chàng không phải trình giấy tờ và hành lý với công an và quan thuế.
Vạn Tường không khác xưa là mấy. Xe hơi tòan Mercédes. Nếu khác, là lần trước toàn loại 200, hoặc 220 sang trọng, thì lần này dân Lào ru, ngồi trong như thể được đằng vân với người đẹp hở hang lên chín từng mây.
Chàng giật mình nhìn phía trước. Tài xế, một gã đàn ông cục cằn, mặt rỗ chằng chịt, lại mặc sơ mi loại thượng hạng dệt tại Ý, thứ sơ mi không cần ủi, tài tử màn ánh mới dám may sắm, rẻ ra cũng 20 đô la một chiếc. Mùi nước hoa Forvil của đàn bà hắt vào mũi chàng…
Mỉm cười, chàng hỏi hắn bằng tiếng Pháp:
- Dạo này, Vieng Ratry vui không?
Vieng Ratry là vũ trường bậc nhất của thủ dô vương quốc. Gã tài xế nhún vai đáp:
- Vui lắm. Thoát Vieng Ratry vũ suốt đêm. Toàn gái hạng sang từ Nhật và Hồng Kông sang.
- Tối nay, anh dẫn tôi đi nhé?
Chàng giả vờ lạ lẫm để dò xét. Thật ra, chàng đã được liệt vào hàng thổ công Vạn Tường, không xó xỉnh nào chàng không mò tới. Gã tài xế lắc đầu lia lịa:
- Chịu thôi. Thiếu tướng đã dặn kỹ.
- Thiếu tướng nào?
- Suvivông.
Sulivông là người mà Văn Bình có bổn phạn tiếp xúc để tiến hành công tác.
- Thiếu tướng dặn anh ra sao?
- Thưa, dặn không được trò chuyện với đại tá trên xe, sợ địch gắn máy vi âm nghe trộm thì hỏng hết.
Văn Bình cười rộ:
- Ồ, anh lầm rồi. Tôi thường dân không phải đại tá.
Gã tài xế vẫn lắc đầu lia lịa:
- Em biết lắm. Nghe nói đại tá bắn súng rất giỏi, đánh võ cũng rất giỏi, hàng trăm người đại tá cũng quật ngã trong nháy mắt. Ở Sở, nghe nói đại tá lên đây, ai cũng kính nể. Nếu đại tá là người Lào ít nhất cũng đeo lon đại tướng.
- Thiếu tướng Sulivông nói phải không?
- Phải. Thiếu tướng ra lệnh cho em phải lái thật nhanh. Đại tá bị ám sát dọc đường thì cứ mất chỗ đội nón.
Văn Bình chắt lưỡi không đáp. Mời đến Vạn Tường, chàng đã khám phá ra một đức tính đặc biệt của người Lào: đức tính bật mí. Chàng đã hiểu tại sao hoàng thân Thủ tướng muốn nhờ cơ quan điệp báo của ông Hoàng đảm nhiệm cuộc điều tra.
Chàng dự định ra mặt công khai để bắt đối phương xuất đầu lộ diện. Sự cẩu thả của thiếu tướng Sulivông đã gián tiếp giúp chàng thực hiện kế hoạch. Chàng chép miệng:
- Càng hay.
Gã tài xế quay đầu lại:
- Thưa, phóng nhanh nữa à?
Chàng gật bừa:
- Ừ, phóng nhanh hơn nữa.
Dọc đường, Văn Bình gặp toàn xe nhà binh, chở đầy nhóc lính Lào đội mũ sắt, súng cắm lưỡi lê bóng loáng. Không khí chiến tranh bao trùm Vạn Tường. Nhưng đến khi vào trung tâm thành phố, chàng chỉ thấy những người ung dung, chắp tay sau lưng dạo mát buổi chiều, những cô gái Lào vô tư lự lái xe Đức đắt tiền phóng như điên trên đường đầy bụi đỏ hoe.
Ngồi nghiêng trên băng sau, Văn Bình nhìn kiếng hậu, thấy một chiếc xe biến dạng, chàng lại thấy motọ cái vét-pa, người lái là một thanh niên mặc áo cụt, xâm đầy cánh tay và ngực. Chàng dặn tài xế chạy vòng quanh hồi lâu, rồi đậu trước khách sạng Settha Patace.
Lên Lào công tác nhiều lần, chàng đã quen với Settha Palace, khách sạn sang trọng nhất nhì ở Vạn Tường, với bồi phòng mặc đồng phục, chén đĩa mua bên Pháp in chữ SP bằng vàng, đặc biệt là thực đơn quí phái và ngon lành. Nhân viên của ông Hoàng từ Vọng các đã đánh điện trước thuê phòng nên Văn Bình được dành sẵn một căn phòng rộng rãi, đủ tiện nghi nhìn ra sân trước.
Chàng mỉm cười khi nhớ tới nét mặt cung kính của nhân viên tiếp tân. Chàng chìa sổ thông hành ghi tên hoàng thân Thái Sariket, nhân viên tiếp tân gặp mình làm đôi. Cái lưng khom thêm tiếp tân gặp mình làm đôi. Cái lưng khom thêm nữa khi chàng ném lên quầy 500 kíp thưởng.
Bồi phòng vừa bưng lên chai rượu sâm Cao Ly. Văn Bình nhét vào túi gã bồi trẻ măng một tờ 500 mới toanh. Trong vòng 10 phút, chàng đã mất tới một ngàn. Vạn Tường là một trong những thủ đô nghiên buộc boa nhất nhì thế giới.
Tuy là đệ tử của thần huýt-ky, Văn Bình đã ngẩn ngơ khi thấy rượu sâm bây la liệt dưới nhà. Lâu lắm, chàng chưa thưởng thức lại sản phẩm bổ dưỡng nổi tiếng của Đại Hàn. Lên Lào lần này, chàng rất cần tâm bổ…
Chàng nâng chai rượu xinh xắn lên ngang mặt ngẫm nghía. Con nhân sâm hệt như hình người màu trắng ngà nằm gọn trong một cái ống tròn ở giữa chai rượu. Rượu sâm óng ánh một màu vàng gợi cảm. Văn Bình có cảm tưởng đang chiêm ngưỡng một người đẹp khỏa thân trong hồ tắm hổ phách ở Đông Kinh.
Chàng mở nút, đưa cổ chai lên miệng. Rượu sâm chảy xuống cổ họng làm ruột gan chàng rạo rực. Đột nhiên, chàng nhớ Vạn Tường ban đêm.
Chợt có tiếng gõ cửa, hai dài, ba ngắn. Chàng nói to:
- Cứ vào.
Khách là một người Lào độ 45, tầm thước, tóc hớt ngắn, dáng điệu cứng nhắc chứng tỏ là quân nhân chuyên nghiệp, làn râu mép gọt tỉa diêm dúa tương phản với cái miệng nhỏ mím lại, như không bao giờ biết cười. Y mặc sơ mi dài chim cò rộng thùng thình phủ trên quần đen ống chân voi. Ngực bên phải cồm cộm, báo cho Văn Bình biết Vieng Ratry mang súng dưới nách.
Khách tự ý ngồi xuống ghế sau khi cất tiếng chào:
- Hân hạnh được gặp hoàng thân Sarikét.
Văn Bình chìa bàn tay ra bắt:
Không dám, hân hạnh chào ông. Ông là ai?
Khách nhìn vào giữa mắt Văn Bình:
- Ông bạn già ở Sài Gòn nói là ông cần mua gỗ bạch đàn. Tôi có sẵn ba tấn. Ông bằng lòng xem gỗ không?
Mắt Văn Bình sáng lên:
- Vâng, tôi cần mua gỗ bạch đàn. Song tôi đã mua được hai tấn rồi, chỉ thiếu nửa tấn nữa thôi. Sáng mai đúng 8 giờ, tôi đi coi gỗ được không?
Khách nắm bàn tay gân guốc của Văn Bình lắc mạnh:
- Hân hạnh được gặp đại tá Z.28. Tôi là Sulivông, thiếu tướng Sulivông, chỉ huy điệp báo ở đây.
Văn Bình cười nụ:
- Nghe danh thiếu tướng từ lâu, nay mới được diễm phúc diện kiến. Xin mời thiếu tướng ly rượu.
Sulivông xua tay:
- Cảm ơn đại tá. Tôi vừa uống xong, dang còn say. Trên này có rượu cẩm, ngon hơn nhiều. Tôi sẽ gửi biếu đại tá một vò lớn, do người Mèo nấu trên núi cao, pha với rễ cây, uống vào thấy lâng lâng như hít bạch phiến.
Tớp hết ly rượu đầy ấp, Văn Bình nhìn ra cửa:
- Họ biết tôi lên đây không?
Sulivông nheo mắt:
- Tôi chưa rõ. Tuy nhiên, tôi đã đề phòng chu đáo. Sự có mặt của đại tá ở Vạn Tường được hoàn toàn giữ kín. Tài xế đưa đại tá từ phi trường về khách sạn là nhân viên tin cậy của tôi.
- Dọc đường, tôi bị theo.
Sulivông cười khà:
- Ồ, đó cũng là nhân viên đặc biệt của tôi. Dầu sao những biện pháp an ninh cần mật cũng đã được áp dụng. Tôi lấy cớ tới khách sạn Settha thăm một nhân viên trong Ủy hội Quốc tế, để tới thẳng phòng đại tá. Tôi đến gặp phái đoàn Gian nã đại ở đây là thường. Hơn nữa, tôi lại mặc thường phục. Theo qui ước, tôi chỉ gặp đại tá một lần để nhận diện mà thôi. Từ nay trở đi, chúng ta sẽ liên lạc với nhau bằng điện thoại.
Nhìn đồng hồ tay, Sulivông nói tiếp:
- Tôi ngồi với ông đúng 5 phút. Ông cần gì, xin cho biết.
- Tôi muốn hồ sơ đầy đủ về thiếu tá Sim Leng, nhất là bản báo cáo về vụ đầu độc.
- Vâng.
- Ông đã liên lạc với họ chưa?
- Chưa. 10 giờ đêm nay, tôi sẽ gọi họ trên tần số 9 kilôxích.
- Nếu có thể, xin ông kéo dài cuộc thương thuyết độ ba, bốn ngày.
- Tôi xin cố gắng. Song ông đừng hòng khám phá trụ sở của họ. Quân đội hoàng gia chưa có máy trắc gác. Vả lại, họ đã đòi hỏi chúng tôi án binh bất động. Nếu biết tôi liên lạc với ông Hoàng, mời ông, lên đây, họ sẽ làm dữ. Khi ấy, tôi sợ quốc vương và hoàng thân thủ tướng bắt tôi cắt đứt liên lạc với ông. Tuy nhiên, vì những lý do ông đã hiểu, tôi xin báo ông biết chính phủ và quân đội hoàng gia không thể công khai giúp ông, và nếu ông hớ hênh, nếu địch tìm ra ông, chúng tôi bắt buộc phải bỏ rơi ông. Một lần nữa, xin ông thông cảm và tha lỗi.
Lối nói qua sống sượng của Sulivông không thích hợp với Văn Bình. Từ trước đến nay có lẽ Sulivông chỉ hành nghề điệp báo trong phòng giấy, với cái máy điện thoại, và bút chỉ nguyên tử để ký sự vụ lệnh. Chàng muốn cười vào mũi Sulivông, nhưng vì lịch sự tối thiểu – và nhất là vì lời dặn của ông Hoàng – chàng chỉ có thể biểu lộ sự bất bình bằng cái nhún vai
- Ông đừng ngại. Nhân viên điệp báo không phải là cô gái dậy thì hơ hớ, ngày đêm có mẹ đi kèm. Trước khi lên đây, tôi đã biết phải hoạt động một mình…
Sulivông đứng dậy, giọng thân mật:
- Biết nói thẳng làm ông phật ý nên tôi đã xin ông thông cảm và tha lỗi. Một lần nữa, ông hiểu giùm cho chúng tôi chỉ nghĩ đến an ninh của bản thân ông, vì… dầu sao… ông lên trên này để giúp chúng tôi…
Văn Bình nhìn giữa mắt Sulivông:
- Làm nghề này, giết người là thường. Hẳn ông đã biết dịch giết người không ngần ngại. Tôi cũng vậy: tôi sẽ không bao giờ cho tòa án nước ông một tên thủ lãnh Quốc tế Đặc vụ nào đâu. Xin ông thông báo với hoàng thân thủ tướng.
Sulivông gật gù:
- Vâng, giết người ở đây cũng như chơi gái và đánh bạc, dư luận không quan tâm tới. Tôi chỉ yêu cầu ông, giết ai xong, xin ông ném xác xuống sông Cửu Long cho mất tích. Bao nhiêu người chết cũng được, miễn công việc hoàn thành, miễn là… ông không chết.
- Ồ, tôi sống dai lắm, thiếu tướng ạ. Ít nhất 20 năm nữa tôi mới chết, theo sổ tử vi.
- Đại tá cũng tin tử vi ư?
- Vâng.
Sulivông suýt soa:
- Thảo nào… Người ta nói với tôi rằng đại tá giỏi tử vi, bói dịch là giỏi nhất bói bài.
- Thưa… Đó là nghề mọn học lỏm được trong những năm luân lạc.
- Vậy… hôm nào ông bói giùm tôi.
- Sẵn sàng. Tôi bói không lấy tiền. Chỉ đòi…
- Tôi hiểu ý ông rồi. Dạo này, Vạn Tường rất nhiều gái đẹp. Đủ loại người, hợp với đủ sở thích. Ông thích loại nào? Tây phương, cao lớn, trắng trẻo hay Á đông nhỏ nhắn, mũm mĩm? Chúng tôi có một ban đặc biệt để khoản đãi thượng khách.
- Cám ơn thiếu tướng. Tôi tham ăn lắm, ai tôi cũng thích. Song tôi lại có tật xấu là không muốn thiên hạ làm cỗ sẵn…
- Đại tá cũng giống tính tôi… Nước Lào rất hiếu khách. Từ xưa đến nay, chưa người ngoại quốc nào tới đây mà trở về không thỏa mãn. Tôi sẽ giới thiệu với đại tá những người đẹp lạ lùng… Vả lại, đẹp trai như đại tá thì thiếu gì người mê. Thôi, chào đại tá, tôi đi đây.
Sulivông vặn quả nắm cửa, ló đầu ra ngoài. Một phút sau, Văn Bình nghe tiếng giày của Sulivông dẫm nhè nhẹ lên tấm thảm đỏ cầu thang.
Văn Bình nhìn đồng hồ tay.
7 giờ.
Nhún vai, chàng lững thững xuống đường. Một cái xảm lồ đậu xịch trước khách sạn. Chàng đạp chân vào sân xe, nói tiếng Lào với xa phu:
- Vieng Ratry.
Xa phu ở Vạn Tường đều biết vũ trường Vieng Ratry, cũng như đại lộ Tự Do đối với người Sài Gòn. Chẳng nói, chẳng rằng, xa phu hạ càng cho Văn Bình trèo lên, rồi cắm cúi đạp.
Tuy dặn xa phu tới Vieng Ratry, Văn Bình lại muốn về phía nam thành phố.
Chàng muốn đến khu Chợ Mới.
Xe rẽ ra đường lớn. Ban đêm ở Vạn Tường ánh đèn leo lét như người ngủ gật, không đủ sức xuyên thủng màn tối. Tình hình này thuận tiện cho kẻ đi theo nên Văn Bình không cần ngoảnh mặt lại quan sát. Nếu địch biết lợi dụng trời tối để đi theo thì chàng cũng biết, lợi dụng trời tối để thoát khỏi vòng vây.
Chàng ra lệnh cho xa phụ quẹo tay phải rồi đậu trước một hộp đêm, gần lữ quán Constellation. Hộp đêm này gồm 2 căn nhà, nhìn ra hai mặt đường. Văn Bình thót xuống, ném cho xa phu một trăm kíp rồi rẽ bức màn nhung dầy, bước vào.
Một phúc sau, chàng đã thoat ra bằng cửa hông. Chàng đi men trong lề, vượt qua lữ khách Constellation, rồi vẫy tắc xi. Lần này, chàng đến chợ Mới thật sự.
Mọi lần đến Vạn Tường, chàng đều tới thăm chợ Mới. Đúng hơn, chàng thường tới tiệm đấm bóp của một phụ nữ Thái, gần trụ sở Thông tin Hoa kì. Như các tiệm đấm bóp khác, đó là ổ mãi dâm trá hình, một đạo nữ binh máy trắng, áo quần cũn cỡn, phô đùi, phô ngực không cần giấu diếm, chào hỏi Văn Bình tíu tít.
Chàng kéo ghê ngồi, một ả non choẹt, tóc đuôi ngựa, môi đỏ toét, ưỡn ẹo bưng đến ly huýt-ky. Văn Bình không ngạc nhiên khi thấy cô bé mặc áo ni-lông mỏng như giấy bóng bên trong không đeo xú-chiêng. Tưởng chàng cận thị, cô bé đứng nghiêng bên Văn Bình, cốt cho ánh đèn nê-ông từ sau chiếu tới làm rõ bộ ngực vĩ đại. Bực mình, chàng hỏi đùa:
- Bao nhiêu?
Cô bé đưa 5 ngón tay lên. Năm trăm kíp. Cái lối yêu đương trả giá ấy đã làm chàng lộn mửa từ lâu. Thật vậy, từ khi làm người đến giờ chưa lần nào chàng coi ái tình như tôm cá ngoài chờ, có tiền thì bán, hoặc thực hiện ái tình một cách máy móc như anh phụ tài xế quay ma-ni-quên cho xe chạy.
Ái tình đối với chàng là một sự thiêng liêng. Mặc dầu vì thiên bẩm, và cũng vì nghề nghiệp, chàng phải yêu vội vàng, không có thời giờ rào đón và sửa soạn, ái tình vẫn là một diễm phúc thượng lưu, đầy thi vị. Dĩ nhiên trong đời chàng đã bước chân vào nhà chứa nhiều lần và nhiều lần la cà trên tấm đệm bẩn thiểu, nhưng đó là một hoạt động chuyên nghiệp. Hoặc ít ra, đó là kho tàng đặc biệt…
Chàng lắc đầu.
Cô bé cọ vào tay chàng, giọng lẳng lơ:
- Không đắt đâu.
Không thèm đáp, chàng cầm ly rượu lên uống. Cô bé quấn chặt lấy chàng, không chịu buông tha:
- Vậy anh trả bao nhiêu?
Chàng muốn trả bằng cái tát in đầu năm ngón tay trên má. Chàng vào ổ nhện này không phải để hưởng lạc mà vì một nguyên nhân thầm kín và quan trọng khác. Chàng bèn hất hàm:
- Không. Tôi chỉ cần đấm bóp.
Cô bé phá lên cười như bị thọc lét:
- Tẩm quất hả? Tôi không làm nghề ấy.
Văn Bình nhăn mặt:
- Bao nhiêu tiền cũng được.
- 500.
- Bằng lòng.
Cô ả đòi 500. Nếu đòi 5000 chàng cũng gật đầu. Mụ dầu, một kỳ quan về mỡ, thịt, phấn, và nước hoa đàng điếm, đôi vú thỗn thện, lớn bằng trái đu đủ Xiêm, lẹp kẹp giép Nhật lại phía chàng. Mụ cúi đầu chào chàng, mặt đỏ gay. Mặt mụ đỏ gay vì trong khi cúi đầu phải dùng quá nhiều sức. Chàng suýt phì cười khi thấy ngực mụ, má mụ, và cổ mụ rung rinh, rung rinh…
Mụ trạc 40, cái tuổi phát phì của con người. Tuổi 40 lại là tuổi dễ phát phì nhất đối với những thiếu phụ sống nghề bán thịt người. Đối với mụ, Văn Bình không phải khách quen, tuy hơn một lần chàng đã la cà vào ổ nhện của mụ. Song mụ vẫn toét miệng chào hỏi thân mật như gặp cố tri:
- Chào anh. Lâu lắm…
Chàng đáp lại:
- Phải lâu lắm.
- Anh cần dùng em nào?
- Chị chọn cho tôi em nào tẩm quất thật giỏi.
Mụ buông ra tiếng cộc lốc « thế à » rồi quay lại ra lệnh bằng ngón tay cho cô gái mặc áo ni-lông mỏng như giấy bóng.
Tợp hết ngụm rượu cuối cùng. Văn Bình lẳng lặng trèo cầu thang gỗ trơn bóng lên lầu, cô gái ngoan ngoãn theo sau.
Vào căn buồn nhỏ xíu, Văn Bình nằm thẳng trên giường, duỗi chân, mắt lim dim. Chàng cảm thấy mệt mỏi, phần vì máy bay gặp trời xấu, phần khác vì thời tiết ở Vạn Tường quá nóng, khác ban đêm man mát ở Sài Gòn hoa lệ. Cô gái kéo riềm màu hồng che cửa buồng lại, rồi điểm nhiên cởi áo. Song Văn Bình gạt đi:
- Đấm bóp.
Chàng nằm xấp cho cô gái tẩm quất, không thèm để ý tới sự trần truồng khêu gợi. Thái độ mời mọc trắng trợn của bọn gái bán dâm rẻ tiền làm chàng nhớ nhung những đêm thần tiên ở Âu châu, với những thân hình trắng trẻo, không vết thẹo, không một giọt mồ hôi khó ngửi.
Bất giác chàng lẩm bẩm:
- Mệt thế này, giá được tẩm bùn nóng nhỉ?
Văn Bình nhắm nghiền mắt, nhớ lại những nhà tắm bùn nóng ở Saratoga, bên Mỹ. Trong một gian nhà lớn bằng bê tong màu xám, hàng chục cái rương nhỏ, trông như quan tài mở nắp, xếp dài, cái nào cũng đầy bùn nóng. Một gã da đen lực lưỡng bảo chàng cởi quần áo rồi trèo vào cái hòm đầy bùn. Y đắp bùn lên khắp người chàng, chỉ chừa lại hai khoanh tròn ở tim và mặt.
Hai mươi phút sau, ra khỏi quan tài bùn nóng hổi, chàng thấy tâm thần sảng khoái, như vừa trút được gánh nặng trăm cân trên vai. Tắm bùn nóng làm cho con người khỏe khoắn thế nào, thì tắm nước nóng sau khi đấm bóp ở Vạn Tường làm mất sức thế ấy. Hơn một lần, chàng chứng kiến cái cảnh một cô gái trần truồng, cầm máy đấm bóp, cắm điện xoa xoa trên người khách, rồi tìm cách khích động tình dục bằng những cử chỉ mơn trớn sống sượng.
Cô gái lải nhải, giọng khê nặc:
- Năm trăm.
Văn Bình nín thinh. Tưởng chàng ưng thuận, cô gái cười khoái trá. Dáng điệu thành thạo, cô gái trải khăn lông lên bụng chàng, rồi cái máy tẩm quất bắt đầu vuốt ve da thịt chàng.
Chàng vùng dậy, lắc đầu. Cô gái tỏ vẻ kinh ngạc lạ lùng. Phần đông thanh niên vào tiệm đấm bóp đều tìm cảm giác khích động. Có lẽ cô gái chưa gặp người khách nào gàn dở như Văn Bình.
Nàng chỉ tay vào bồn tắm. Văn Bình lại lắc đầu. Chàng ra hiệu cho cô gái mặc quần áo lại, rồi dúi vào tay 600 kíp. Không cần cám ơn, cô gái khoác áo giấy bóng khiêu dâm vào mình, để nguyên nút bấm không cài, nhảy cà tâng xuống cầu thang Văn Bình gọi giựt lại. Cô gái nhét bạc vào túi quần sau thật kỹ, sợ chàng đòi lại. Chàng hất hàm:
- Tin Cố đâu?
Tin Cố là tên một cô gái đấm bóp. Văn Bình quen nàng đã lâu. Là người Việt, nàng phiêu dạt lên đất Lào, làm đủ mọi nghề, kể cả nghề bán dâm đưa mối cho khách. Nàng còn một nghề nữa, duy Văn Bình biết: nghề mật báo viên.
Cô gái nhìn chàng bằng cặp mắt sửng sốt:
- Anh gặp Tin Cố làm gì?
Chàng buông thõng:
- Quen,
Cô gái ưỡn ngực cười khiêu khích:
- Cha mẹ ơi, bảnh trai và nhiều tiền như anh mà quen Tin Cố. Em hỏi thật anh: anh gặp Tin Cố làm gì? Xấu lắm, xấu và già kinh khủng. Em trẻ và đẹp hơn Tin Cố nhiều. Nếu anh bằng lòng, bao nhiêu cũng được, hoặc nếu anh không trả tiền tùy ý.
Văn Bình búng ngón tay, dáng điệu bình thản:
- Cảm ơn. Khất em lần khác.
- Vậy thì thôi. Anh tìm Tin Cố một mình nhé.
Văn Bình nắm bàn tay cô gái:
- Hừ, chỉ thích vòi tiền. Bao nhiêu?
- 500 kíp.
Chàng thở dài, ném tờ bạc 500 cho cô gái. Miệng cười rộng hoét, cô gái rung rung mớ tóc đuôi ngựa:
- Đang ngủ. Phòng 18.
Văn Bình xô cánh cửa cạt-tông của phòng 18 sang bên. Trên cái bàn trải khăn trắng đã ngả màu nước dưa bẩn thỉu, một thiếu phụ trần truồng đang nằm tênh hênh, mặt ngoảnh vào tường.
Chàng phát vào mông một cái thật đau
- Tin Cố.
Thiếu phụ ú ớ, cựa mình quay lại, nằm ngửa ra, song mắt vẫn nhắm tít. Thương hại, Văn Bình nhìn tấm thân đều đặn duỗi dài trên nệm. Bụng và đùi đã có vết nhăn, sau nhiều đêm trác táng, bị khách lạ dày vò, bộ ngực nổi tiếng cân đối và căng cứng trước kia đã xệ xuống, che lắp gần nửa bụng trên.
Phấn son trên mặt đã được rửa sạch nên Văn Bình thấy rõ những lỗ chân lông khá lớn, sau hun hút. Một miếng rỉ xanh động lại ở khóe mắt thâm quầng. Miệng thiếu phụ há ra, hộ hàm răng đều, trắng – báu vật của thời xa xưa, dập dìu vương tới công tử – song bị nòn gần hết men.
Văn Bình từng ngủ đêm với nàng, hồi nàng có cái tên thật đẹp là Thiên Cơ, và nàng còn là vũ nữ hái ra tiền ở đường Trần Hưng Đạo. Nghịch cảnh như lưỡi tầm sét giáng vào cuộc sống đầy hoa gấm của nàng.
Đứa con gái duy nhất của nàng bị chết về bệnh đầu mùa. Mê mải dưới ánh đèn màu, Thiên Cơ quên chích thuốc phòng ngừa cho con. Đến khi con nhuốm bệnh, nàng lại giao phó cho người u già quê mùa, dốt nát, chuyên chữa bệnh truyền nhiễm nguy hiểm bằng cao dán và thuốc lá ngoài chợ.
Đứa con 3 tuổi mũm mĩm có đôi mắt, miệng cười và nước da quyến rũ như mẹ nằm liệt giường. Thiên Cơ mới biết. Nàng hốt hoảng chở con vào bệnh viện. Nhưng nàng chỉ đưa con vào đấy để nhìn con chết trong sự bất lực đau đớn.
Cái chết đột ngột ấy làm Thiên Cơ ngơ ngẩn trong gần một năm. Gần một năm dòng dã, nàng sống cô đơn, nhớ nhung, sầu muộn. Văn Bình không thể an ủi nàng vì chàng bận công tác ở phía bắc vĩ tuyến 17. Và Thiếu Cơ phải tìm an ủi trong một người đàn ông hứa hẹn ngọt ngào, một nhân vật có quyền thế.
Nàng quên bẵng rằng người đàn ông ấy đã có vợ con đàng hoàng. Kết quả là nàng sa vào trận đòn ghen thừa sống, thiếu chết. Nhờ được bè bạn can thiệp kịp, nàng thoát khỏi tay Tử thần. Tuy nhiên, nàng phải điều trị đúng 6 tháng.
Bình phục, nàng trở lại vũ trường thì bị từ chối một cách nhã nhặn. Chủ nhân mời nàng vào văn phòng, rồi than thở:
- Cô là hoa khôi của tiệm tôi. Từ ngày cô gặp nạn, khách chơi đã giảm rất nhiều. Tôi rất mong cô về, nhưng khổ quá… tôi không dám thu nhận cô nữa. Vì sao, cô đã biết… Vì tôi không muốn cơ sở kinh doanh của tôi sụp đổ. Người ta đã nói thẳng vào mặt tôi. Cô bằng lòng vậy. Cô nên tìm vào Chợ Lớn làm ăn một thời gian… khi nào yên, sẽ trở lại…
Thiếu Cơ vào Chợ lớn đầu quân. Và cũng bị thoái thác. Vụ đánh ghen vô tiền khoáng hậu đã giết chết đời nàng. Nàng không còn lối thoát nào khác, ngoài việc bỏ xứ lên Lào lập nghiệp. Gạt nước mắt, Thiếu Cơ sửa soạn va li, đáp máy bay lên Paksé, rồi từ Paksé đi Savannakhét. Cuối cùng nàng lập tổng hành doanh tại Vạn Tường. Trong những năm đầu tiên, còn tiền, còn sắc, nàng mở tiệm nhảy. Hồng nhan đã truan, Thiếu Cơ ngã vào tay một gã sở khanh, mất cả tình lẫn tiền, nàng đành trở lại nghề vũ nữ, cuộc đời dần dần xuống dốc.
Thiếu Cơ đã lưu lại lòng chàng những kỷ niệm không thể quên được. Mỗi khi đưa chàng về căn phòng xinh xắn, treo toàn tranh tập thể đắt tiền của danh họa Picatso, nàng thường dốc chai Sanen số 5 nguyên chất lơn bằng ly huýt ky vào bồn tấm, rồi nàng hụp lặn trong nửa giờ cho sạch sẽ. Nàng thường ôm chàng, tình tự:
- Em làm cái nghề bẩn lắm, phải tắm gội thanh khiết để xứng với anh.
Định mạng trớ true khiến chàng gặp lại Thiên Cơ trong một nhà chứa ở Vạn Tường.
Chàng suýt chết đứng khi thấy nàng trong khung cảnh bẩn thỉu của căn phòng trọ, ám khói và mạng nhện. Nhớ lại những bức tranh Picatso và thú tắm bằng nước hoa Sanen số 5 nguyên chất, chàng ôm nàng vào lòng:
- Trời ơi, em đến thế này ư?
Nàng khóc vùi như đứa trẻ. Từ ngày sa đọa đêm nào nàng cũng khóc, nhưng chưa đêm nào được khóc thỏa thích với người tri kỷ. Sáng hôm sau, nàng cương quyết từ chối cuộn giấy bạc dày cộm mà chàng lén bỏ vào ví. Nàng nức nở bảo chàng:
- Anh làm tủi thân em lắm. Anh cất tiền đi.
Chàng vuốt tóc nàng:
- Em cứ cầm lấy. Hai đứa mình là chỗ thân tình…
Nàng vẫn nằng nặc từ chối. Tấn thảm kịch ấy diễn ra cách đây một năm.
Văn Bình véo thật mạnh vào ngực nàng:
- Đồ phải gió.
Nàng ngồi nhỏm dậy, cái khăn lông duy nhất che ngang bụng bị hất xuống đất, trên mình không một mảnh vải. Nàng tưởng bạn bè nô đùa. Hoặc một gã tìm hoa hỗn xược. Nhưng đến khi nhận ra Văn Bình – con người hòa hoa mã thượng bằng xương bằng thịt đứng bên – nàng run bắn, miệng há hổc trong niềm kinh ngạc lạ lùng.
Một phút sau, nàng mới lắp bắp:
- Anh… Văn Bình.
Mặt nàng dần dần đỏ ửng, sự tự trọng thức dậy trong nàng. Dầu nàng là điếm, và là điếm tuột dốc, nàng vẫn còn cái chất danh giá phía sau tấm thân nhão nát.
Văn Bình lấy đồ lót treo trên mắc, đưa cho nàng, giọng thân mật:
- Phải, anh đây.
Rồi chàng đánh trống lảng:
- Trời nóng ghê.
Thiếu Cơ nói theo:
- Vâng, nóng phát điên lên.
Nàng mặc quần áo qua quít rồi nhảy xuống:
- Anh lên bao giờ?
- Mới xuống phi cơ thì đến tìm em ngay.
- Anh vào phòng này lâu chưa?
Văn Bình chối:
- Cũng mới vào.
Bỗng nhiên nàng méo lại rồi hu hu khóc. Văn Bình đạp nhẹ vào lưng nàng:
- Tại sao em tủi thân?
Nàng sụt sùi:
- Em đã tân tàn ma dại rồi, phải không anh?
Không đợi chàng trả lời, nàng tiếp:
- Anh đừng an ủi em nữa. Em biết nhan sắc em đã về chiều rồi. Tuần trước, em định tự tử song không có can đảm uống dấm thanh với thuốc phiện.
- Sao không xin về Sài Gòn?
- Bọn em là đĩ, đã bỏ nước mà đi, xin về sao được.
- Anh sẽ bảo đảm cho em về.
Mắt Thiếu Cơ vụt sáng. Nàng ôm chầm lấy chàng:
- Nếu được thế, anh bảo em nhảy vào lửa em cũng nhảy liền.
Chàng đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu bảo im. Nàng lắc đầu:
- Anh cứ nói tha hồ. Chung quanh, không ai nghe tiếgn Việt được đâu.
- Anh không tin. Nhân viên Bắc Việt trà trộn khá đông trong các ổ nhện.
Nàng nhe răng cười vui vẻ:
- Lâu rồi, anh vẫn chưa hết bệnh trông gà hóa cáo. Em là thổ công Vạn Tường, anh không biết ư? Bắc Việt có bao nhiêu nhân viên trong xóm bình khang, em đều biết hết.
Văn Bình đổi đề tài:
- Ừ nhỉ, anh quên mất. Gặp em, anh mừng qúa. Dạo này làm ăn khấm khá không, cưng?
Mặt nàng sa sầm. Nhưng nàng vội cười để che giấu:
- Cũng không đến nỗi.
Văn Bình móc túi cho nàng 5 tờ giấy một trăm đô la. Nàng xua tay:
- Không giấu gì anh, em túng lắm, song thà chết, em không thể cầm tiền của anh. Em là đĩ, tâm hồn em lại là người.
Chàng nắm lấy tay Thiếu Cơ:
- Em gàn lắm. Tiền này của Sở, đâu phải của anh. Em giữ lấy mà tiêu.
Nàng nhìn vào giữa mặt chàng:
- Anh vẫn làm với ông Hoàng chứ?
- Vẫn. Anh muốn nhờ em một việc.
Mặt cô gái trở nên nghiêm trọng. Nàng ngồi xuống ghế đẩu, kéo váy xuống dưới đầu gối, dường như sợ quá lõa lồ. Văn Bình hạ giọng:
- Trước khi lên đường, anh đã trình bày hoàn cảnh của em với ông tổng giám đốc. Vấn đề hồi hương rất dễ giải quyết. Với sự chấp thuận của ông Hoàng, anh còn có thể giúp em làm lại cuộc đời ở Sài Gòn nữa. Anh hy vọng em sẽ dẫn anh tới đầu mối.
Nàng thở dài:
- Em biết rồi. Anh lên Lào về vụ thùng thuốc độc.
Văn Bình suýt giật mình. Cũng may Thiếu Cơ không phải là nhân viên của địch… Nàng là con ma xó, cái gì cũng biết vanh vách.
Nàng nheo mắt nhìn chàng:
- Chịu chưa? Chịu thì thầy mới nói.
Văn Bình gật đầu:
- Chịu. À, tại sao em biết?
- Bí mật.
- Chuyện này được giữ kín hoàn toàn. Ngay ở Sở cũng chỉ ông Hoàng, anh và cô thư ký riêng được biết…
- Hừ, anh quên rằng đàn ông Lào thích tâm sự với đàn bà… Họ đã vô tình thổ lộ với em. Mục đích của anh là gì? Tìm ra người giết thiếu tá Sim Leng phải không?
- Đó mới là một việc. Song chưa phải là việc chính. Theo lệnh ông Hoàng, anh phải hành động cấp tốc.
Thiếu Cơ cười rộ, trên má còn nguyên giọt nước mắt. Chàng vỗ  nhẹ vai nàng:
- Điều anh cần biết rõ là Mila. Mila, người yêu của thiếu tá Sim Leng.
Nàng nhìn vào khoảng không, như cố đào trong ký ức:
- Mila ấy à? Trước kia nàng làm ở vũ trường Vieng Ratry. Đẹp lắm, anh ạ, anh gặp lần nào chưa?
- Chưa.
- Ồ, nếu gặp, anh phải say như điếu đổ. Cả Vạn Tường đều chết mê chết mệt vì Mila. Mặt trái soan, mũi dọc dừa, môi như vẽ, răng đều, trắng, vai tròn, ngực nở, bụng thot, mông tròn, chân thon, cởi ra không một vết thẹo.
- Sao em biết rõ thế?
- Chẳng riêng gì em, hầu hết đàn ông có tiền đều biết. Có lẽ họ còn biết rõ hơn em nữa. Vì Mila chuyên nghề thoát y vũ. Anh đừng quên nhé, thoát y ở đây không phải là thoát y vớ vẩn, mấp mớ đánh lận con den như mấy cô ở Sài Gòn đâu? Dưới ấy, kiểm duyệt chỉ cho thoát y một nửa, còn nửa trên kia, nửa cần thiết, lại che kín như bưng. Lợi dụng tình trạng này, các cô thoát Vieng Ratry tha hồ đeo đồ giả.
- Em lý luận về nghệ thuật thoát y làm gì, anh chỉ muốn biết về Mila thôi.
- Ôi nào, không ngờ dạo này anh tiến bộ đến thế. Bị sư tử hà đông bỏ tù rồi phải không?
Chàng đáp cộc lốc để tỏ vẻ sốt ruột:
- Không.
Thiếu Cơ vẫn nhai nhải:
- Con nào cải hoa được anh thật tốt phước.
Văn Bình đành chịu thua:
- Khờ quá, anh vẫn sống độc thân như ngày trước mà em không tin.
Thiếu Cơ reo lên:
- Thật ư?
Chàng thở dài:
- Lẽ nào anh nói dối. Em làm mất thời giờ quá. Tại sao Mila thôi làm ở Vieng Ratry?
- Uổng thật anh ạ. Mila bỏ Vieng Ratry, ai cũng tiếc. Là đàn bà, em còn tiếc ngẩn ngơ huốn hồ mấy cậu đàn ông đa tình. À quên, em nói bướm, nói vượn mãi về nghệ thuật cởi quần áo của Mila. Bây giờ, em xin nói tiếp. Mila nhảy thoát y đúng ba tháng tại Vieng Ratry thì gặp thiếu tá Sim Leng.
- Ai giới thiệu?
- Không biết. Những người đẹp mã và tốt đôi như Mila và Sim Leng thì chẳng cần ai giới thiệu. Em nói thật đấy, Sim Leng là tay ăn chơi thượng lưu. Em đã lăn lộn trong nghề, thông thạo đủ mánh khóe, đi mòn hàng trăm đôi giày muyn mà chưa gặp khách chơi nào xộp như Sim Leng.
- Hắn nhiều tiền đến thế kia ư?
- Nhiều. Nhiều lắm. Không biết hắn in được giấy bạc hay sao mà nhiều thế. Sim Leng vung tiền, bắt Mila bỏ nghề thoát y. Mila bằng lòng, với điều kiện làm chủ một cái « ba » để uống rựơu hút thuốc cho đỡ buồn. Cái gì chứ một quán rượu thì Sim Leng chỉ búng ngón tay là có.
- Như vậy nghĩa là Mila thật tình yêu Sim Leng.
- Hắn đẹp trai như tài tử xi nê thì đứa con gái nào không mê. Anh chẳng hạn… lát nữa mời anh xuống xóm, em cá mười ăn một với anh là chúng nó sẽ biếu không chẳng cần trả xu nào. Trông thân hình lực sĩ, cặp mắt điển hình và cái miệng… trời ơi, có duyên nhất thế giới, trừ phi là tượng đá mới làm thinh được.
- Cám ơn em quá khen. Để công việc xông xuôi, chúng mình sẽ thí nghiệm. Nhưng thôi, lò dò vào đất của em để mất gân chân ấy à…
Thiếu Cơ khoái chí cười vang. Văn Bình nhìn nàng thương hại. Nếu không gặp chàng, ả vũ nữ về chiều sẽ thành con điên trong một thời gian nữa.
Chàng châm thuốc lá mời nàng hút chung. Hít xong một hơi, nàng thở dài não nuột:
- Nhớ ngày nào ở Sài Gòn, hai đứa mình hút chung điếu Salem.
- Và uống chung ly Vat.
Sực nhớ ra. Thiếu Cơ nói:
- À, Mila nghiện Vat. Uống huýt ky như hũ chìm, không bao giờ say.
- Tại sao đêm ấy Mila không uống Vat với Sim Leng?
- Em không hiểu. Thằng quan tư cảnh sát nhân tình của em nói là Sim Leng chết vì uống rượu Vat pha thuốc độc. Còn Mila uống nước… bạc hà.
- Nước bạc hà.
- Phải, uống nước bạc hà như con gái nhà lành vậy.
- Lạ nhỉ. Dân nghiện rượu không thể nào thích uống nước ngọt…
- Theo em, nàng có thể…
- Không. Một ngàn lần không. Là đàn bà, em hiểu tâm trạng của Mila hơn đàn ông các anh nhiều. Mila chẳng dại gì giết nhân tình. Phàm người ta sát hại vì tình, vì tiền, vì chính trị… Mila không liên quan đến chính trị. Nàng bàng quan đến nỗi không biết tên hoàng thân Thủ tướng nước Lào là gì…
- Vậy em nghĩ ai?
- Em không phải là nhân viên Công an.
- Công an nghi ai?
- Ồ, họ chẳng nghi ai hết. Chết rồi thì thôi, người Lào không để ý tới nữa. Vả lại, công an ở đây còn thiếu hụt phương tiện và nhân viên chuyên môn…
- Nghía là họ không truy tầm Mila.
- Không. Họ muốn truy tầm cũng vô ích. Họ biết nàng trốn ở đâu mà tìm.
- Anh cần gặp Mila.
- Bao giờ?
- Càng sớm, càng tốt. Vì nàng là đầu mối của nội vụ.
- Em không biết nơi nàng ẩn náu.
- Thiếu Cơ, em ráng nhớ lại xem. Mila có thuê nhà hoặc thuê phòng ở đâu không?
Lông mày Thiếu Cơ nhíu lại. Đột nhiên, nàng reo lên:
- Em nhớ ra rồi… Sim Leng tậu cho nàng một căn phố kín đáo gần lữ quán Constellation. Có thể nàng đang ở đó.
- Lẽ nào Mila trốn ở một nơi mà thiên hạ biết là nhà của Sim Leng.
- Không. Không ai biết cả. Một lần, nhảy đến sáng say rượu quá, em được Mila đưa về đó. Thường ngày, nàng ngụ nơi khác.
Văn Bình ném mẩu thuốc lá vào bồn tắm.
- Mặc quần áo đi ngay với anh được không?
Thiếu Cơ nhún vai:
- Anh ngồi đây, chờ em. Ba phút thôi.
Không chờ chàng trả lời, nàng thoăn thoắt đi ra ngoài. Trông phía sau, nàng chưa đến nỗi tệ. Cái mông đã nhão, vết răng in đầy lưng, song dáng đi còn uyển chuyển, di vật của một thời thanh sắc xa xưa.
Tiếng nói léo nhéo của bọn gái đấm bóp ngoài hành lang lọt vào buồng. Chàng nghe tiếng càu nhàu của một khách chơi không bằng lòng về số tiền trả quá nhiều, không tương xứng với món hàng xác thịt.
Chàng mỉm cười một mình:
Thiếu Cơ đã đứng ở khung cửa lúc nào không biết.
- Anh cười em phải không?
- Không. Anh cười thằng cha dại gái, vừa mất một ngàn kíp vô ích.
Nàng bĩu môi:
- Bọn gái ở đây chỉ đáng một trăm là nhiều nhất.
Nói dứt lời, nàng xịu mặt xuống. Rồi thở dài:
- Em cũng thế. Em chỉ đáng trăm kíp thôi, phải không anh?
Chàng khoác vai Thiếu Cơ:
- Sao em lại chán đời như vậy?
- Không những chán đời, em còn lo sợ nữa, anh ạ. Lúc nãy, ngủ thiếp đi, em nằm mơ dễ sợ lắm. Em thấy một mũi dao nhọn hoắt đam vào tim, máu tuôn ra như suối. Em ngất đi, và tắt thở trong tay một người đào hoa phong nhã. Giờ đây, em mới nhớ người ấy có khuôn mặt giống anh như đúc:
- Hừ, anh không tin dị đoan.
- Anh đón phép với ai chứ không qua mặt được con Thiếu Cơ lọc lõi này đâu. Hồi còn ở Sài Gòn, anh đã lái xe đưa em xuống Khánh Hôi, vào nhà ông thầy bói xế cửa bót Cảnh sát quận IV. Anh còn đích thân dẫn em tới đường Nguyễn Phi Khanh coi tử vi. Nếu anh không nhớ thì em xin nhắc thêm nữa: anh ơi, anh còn nhớ chuyến đi Châu Đốc của bọn mình không? Xuống núi Sam thăm ông thầy ngãi ấy mà… Dạo ấy, anh có nói là tướng số dị đoan đâu. Trái lại anh thích tướng số. Anh cho rằng con người sống chết có số. À phải rồi, dạo này anh…
- Xin em. Em đừng giễu anh nữa.
- Em đâu dám. Em chỉ gợi lại kỷ niệm qúa khứ. Thật vậy, con người sống chết có số… Mà thôi, nếu em chết vì anh nữa, em cũng sẵn sàng. Con người ai chả chết một lần, hả anh? Chết trước thì khỏi phải chết sau. Chết trong tay anh chẳng hơn nằm còng queo trên sân xi măng nhà xác Vạn Tường, không người thân thích, sáng sớm được tống vào quan tài, vứt xuống huyệt sâu thăm thẩm đầy nước và sâu bọ gần Thát Luông, phải không anh?
- Nào, chúng mình xuống nhà. Đêm nay, chúng mình đi ăn, rồi đi nhảy, cấm em nói chuyện gở.
Thiếu Cơ nín lặng.
Khi đi qua cái ghế bành to tướng, mụ dầu ngồi chễm chệ dưới nhà, trên miệng tồng ngồng điếu xì gà cháy đỏ, Văn Bình ném cho mụ hai tờ năm trăm mới tinh.
Mụ lắc lư đôi vú quả mướp:
- Cám ơn anh. Anh đi chơi với Tin Cố hả?
Chàng đáp:
- Ừ. Đêm nay Tin Cố ngủ với tôi. Mai sáng đưa về, không mất mát gì đâu mà sợ.
Mụ dầu cười hô hố:
- Con Tin Cố tốt phước quá. Mai về nhớ mua cho chị thỏi súc cù là Nhật bản nghe.
Thiếu Cơ véo vào ngực mụ dầu. Thiếu phụ reo lên, lê giép lệt kệp chạy vào góc. Cô ả tóc đuôi ngựa, mặc áo ni lông giấy bóng, đấm bóp cho chàng hồi nãy, xán lại, nắm vạt áo nũng nịu:
- Còn em nữa. Sao anh không cho em tiền?
Thiếu Cơ quay lại, mặt dữ như hung thần:
- Con quỷ muốn gì?
Cô gái nhăn răng cười:
- Tiền.
Thiếu Cơ gằn giọng:
- Mày muốn true tức bà phải không?
Cô gái nhìn Thiếu Cơ, vẻ mặt kinh ngạc. Có lẽ thường ngày Thiếu Cơ nổi tiếng hiền khô, không tra gây sự. Song cô gái kinh ngạc không được lâu. Bàn tay Thiếu Cơ đã vung ra, túm áo cô gái, xé mạnh. Trong chớp mắt, mảnh voan vô ích bị lôi tuột ra khỏi người, cô gái trần như nhộng. Vẫn chưa hả giận, Thiếu Cơ còn xấn đến, hất cô gái ngã chúi vào đống bàn ghế kê sát tường nữa.
Mụ dầu vắt chân chữ ngũ thở khói không nói nửa lời. Văn Bình kéo Thiếu Cơ ra ngoài. Khi hai người đi qua mụ vụt đứng dậy:
- Tin Cố làm hư hỏng đồ đạc trong nhà hàng. Anh đền tiền cho tôi.
Thiếu Cơ chống nạnh định tặng mụ chủ một bài học, song Văn Bình gạt phắt, giọng ôn tồn:
- Được, tôi sẵn sàng bồi thường cho chị.
Chàng ném cho mụ một ngàn kíp. Mụ nhận tiền, miệng cười toe toét.
Gió mát buổi tối làm Văn Bình thoải mái. Khoác tay Thiếu Cơ, chàng mắng yêu:
- Em dữ quá.
Thiếu Cơ cau mặt:
- Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Lơ mơ với con ranh ấy, có ngày mất xác. Nó muốn chửi em tha hồ song không được léo hánh tới lông chân anh. Em trọng anh, em bắt tụi nó phải trọng anh như thế.
Trước rạp chiếu bóng Saleum Vieng, người đứng đông nghẹt. Tuy trời tối, xe hơi vẫn bóp kèn pin pin điếc tai. Một đoàn vét-pa lũ lượt phóng qua, bụi bay mù trời, kèm theo tiếng cười khoái trá của những cô gái trát đầy phấn ngồi sau.
Văn Bình vẫy tắc xi.
Một chiếc Mercedes sơn đen đậu nghênh ngang giữa lộ. Như thường lệ, Văn Bình nhìn tứ phía một lượt, và không thấy bóng ai khả nghi. Tuy nhiên, khi mở cửa cho Thiếu Cơ lên xe chàng có linh tính bị theo. Bao tử chàng bóp lại, phồng ra nhiều lần, và tim chàng đau nhói như bị chích kim.
Chàng trù trừ một giây rồi ra lệnh cho tài xế lái xuống Thát Luông.
Chàng thấy Thiếu Cơ nhổm người trên băng, dường như muốn hỏi chàng điều gì. Song nàng lại thu hình vào góc, lặng lẽ rút thuốc lá trong ví ra hút một mình. Biết chàng cũng mê Salem, mỗi khi hút thuốc nàng thường mời chàng. Có lẽ nàng đang bối rối…
Chạy được một quãng, qua Quốc hội, nàng hỏi giọng nho nhỏ:
- Tại sao anh không đi thẳng lên khách sạn Constellation? Mình bị theo phải không?
Chàng giật mình trước sự thông minh của Thiếu Cơ. Tiếc thay, nàng theo nghề làm đĩ, nếu gia nhập tổ chức điệp báo, nàng sẽ trở thành nhân viên thượng thặng.
Chàng không đáp, Thiếu Cơ ngồi yên trong góc, không hỏi thêm nữa.
Xe đến Thát Luông, chàng khoát tay dặn tài xế ngoẹo đầu, trở lại trung tâm thành phố. Người tài xế Lào rú ga, xả tốc lực trong khi quay xe. Bốn bánh cao su rít lên.
Đến gần Chợ Mới, chàng nắm tay Thiếu Cơ:
- Anh đậu cho em xuống nhé.
Tay nàng bỗng lạnh đi:
- Ồ, anh nói gì thế. Anh khinh em quá!
Văn Bình nói, giọng ôn tồn:
- Anh đâu dám khinh em. Anh chỉ sợ… Lúc nãy, em nói đúng. Có người theo sau chúng ta.
- Anh sợ người ta hại em nên thả em xuống phải không? Anh lầm rồi. Được chết vì anh, em không oán thán. Em không bằng lòng xuống.
Nàng lớn tiếng ra lệnh cho tài xế bằng tiếng Lào:
- Khách sạn Constellation.
Văn Bình ngồi yên, nhìn vào tận mắt nàng. Chàng thấy rõ một giọt nước long lanh. Bỗng chàng kéo nàng ngả vào lòng, đặt lên môi một cái hôn thành thật. Chàng hôn nàng không phải vì yêu – thật vậy, một kẻ khó khăn về đàn bà không thể xúc động trước một vũ nữ về chiều, phấn son ê chề, thân thể rũ nát – mà vì cảm phục.
Chàng bỗng ghét cay, ghét đắng xã hội. Cái xã hồi đầy lường gạt và đều giả. Cái xã hội xấu xa, bẩn thỉu đã được nước hoa đắt tiền Văng-ve, phấn son thượng lưu Át-đen, quần áo Ban-manh che đậy…
Nàng ôm cứng lấy chàng, hôn mạnh đến nỗi môi chàng bị đè bẹp, chàng gần nghẹt thở. Nàng rít lên trong khoái cảm:
- Văn Bình ơi, đến chết em cũng không quên được cái hôn trên xe đêm nay.
Chàng nắm bàn tay nàng, đặt vào dưới nách, đeo chỗ súng, giọng an ủi:
- Chết sao được. Đứa nào đụng em, anh bắn tan xác.
Cho tới khi tắc xi dừng lại, nàng vẫn nắm chặt tay chàng. Xuống xe, nàng rút tiền trong ví ra trả.
Văn Bình nói đùa:
- Ái chà, Tin Cố của anh giàu quá.
Nàng đáp, giọng buồn rầu:
- Gia tài điền sản của em chỉ còn một ngàn, ngàn bạc cuối cùng. Hôm qua, em phải mang chuỗi hạt trai đi bán, để trả tiền cơm, tiền nhà. Anh còn nhớ chuỗi hạt của em không? Cái chuõi màu xanh, em thường đeo mỗi khi mặc áo hở cổ ở Sài Gòn ấy mà. Thế là hết.
- Anh sắm chuỗi khác cho em.
- Em chán nữ trang rồi. Giờ đây, em chỉ thích sống tầm thường, ẩn dật và quê mùa. Em sẵn sàng ăn ngày một bữa, làm việc quần quật như nô lệ miễn hồ tinh thần được thanh thản. Hơn bao giờ hết, em thấy chồng con là cần thiết…
Mặt Thiếu Cơ bỗng xịu xuống. chàng vội vàng an ủi:
- Yên tâm. Về Sài Gòn chúng mình sẽ gặp nhau tha hồ.
Chàng không dám nói « về Sài Gòn, chúng mình sẽ sống chung », vì biết nàng không tin. Vả lại, trước nhiều thái độ chân thành của người đàn bà về chiều, chàng không có can đảm nói dối. Vì nói dối là hèn hạ.
Câu nói của Văn Bình làm nàng vui lại. Nàng nhoẻn miệng cười:
- Anh nói nghe được lắm. Ít ra anh đã thành thật và tử tế với em. Thật ra, em không cầu mong nhiều, vì ăn nhiều dễ bội thực, anh ạ. Tình yêu cũng như thức ăn, phải lửng dạ mời ngon. Anh đẹp trai, nhàn tình cả đống, một vài tháng anh tạt vào thăm em là đủ rồi, quá đủ rồi…
Văn Bình gạt ngang:
- Em lôi thôi lắm.
VNàng định phản đối song lại ngậm miệng, mắt liếc ngang dọc. Rồi nàng bóp mạnh tay chàng, nói vào tai:
- Có người theo.
- Anh biết rồi. Anh biết từ nãy. Hình như nó đi xe Opel. Nó dừng xe gần khách sạn Constellation.
Chàng kéo nàng lại trước một tiệm bán giày, giả vờ chỉ trỏ bàn tán:
- Vào đây, anh đóng cho em đôi giày.
Hai người lững thững vào tiệm. Trong khi Thiếu Cơ thử giày, chàng liếc nhìn ra ngoài.
Không thấy ai khả nghi.
Năm phút sau, hai người rẽ vào con đường tối bên trai. Nàng bảo chàng:
- Anh thấy cái cửa sắt màu đỏ không? Cạnh nhà bán sách ấy.
- Thấy rồi.
- Cửa bao giờ cũng khép hờ, không khóa. Phải qua hẻm vài ba chục thước rồi lên lầu. Trên lầu có bốn phòng, đều là của Mila. Nàng ở phòng trong cùng. Anh nhìn phía sau chưa?
- Rồi. Không có ai hết.
- Hồi nãy, trong khi thử giày em thấy hai đứa mặc sơ mi cụt tay đi qua, rồi quẹo sang bên phải.
- Anh cũng thấy như em. Đến ngã tư, chúng đột nhiên mất hút.
- Trời tối lắm, có lẽ chúng núp dưới bóng cây.
- Mặc kệ. Em vào trước, anh đi sau bảo vệ.
Từ bóng cây sau ngã tư đến hẻm tối gần 50 thước, chúng khó hy vọng bắn trúng. Anh có cảm tưởng là chúng đi theo, rồi hành động trong hẻm.
Thiếu Cơ dừng lại, mùi thuốc lá thơm quyện trong không khí.
- Em vào được chưa?
Văn Bình đáp nhỏ:
- Được rồi. Anh đoán không sai. Một đứa vừa chạy qua ngã tư, núp sau tiệm vàng. Em để nó cho anh. Lâu ngày, không được bắn súng, tay anh ngứa ngáy quá sức.
Nàng cười nhẹ:
- Hừ anh bắn phải em thì khốn!
Chàng cũng cười:
- Em không thích ư?
Thiếu Cơ phát mạnh vào vai chàng, giọng đùa bỡn:
- Ông nỡm.
Quên bẵng nguy hiểm đang rình rập, nàng cười to. Văn Bình hích cùi chỏ vào ngực nàng:
- Đêm nay hãy cười. Vào đi.
Thiếu Cơ đẩy nhẹ cửa sắt.
Con đường vào trong tối như hũ nút.
Đi được một quãng, chàng nắm áo nàng lôi lại:
- Bây giờ, để anh đi trước. Em cầm lấy khẩu súng của anh. Cẩn thận, đạn đã lên nòng, chỉ đẩy cò an ninh là nổ. Hễ động dụng, em cứ bắn. Có gì, anh chịu cho.
Hai người đến cầu thang:
Thiếu Cơ nói, giọng ngạc nhiên:
- Lạ nhỉ. Mila vẫn thắp đền sáng đêm mà. Hay là…
Nàng ngậm miệng, không nói thêm nữa. Có lẽ mùi chuột chết từ gầm cầu thang xông ra làm nàng lợm giọng. Cũng có lẽ một cảm giác kinh sợ chặn lấy cổ họng nàng.
Văn Bình hỏi:
- Em sợ Mila không ở đây ư?
Thiếu Cơ vẫn lặng thinh.
Nàng đứng sát người chàng, bàn tay cầm súng giơ lên. Chàng vội ngăn lại:
- Làm gì có ai!
- Em sợ lắm, anh ạ.
Sợ là cảm giác chung của nhiều người khi bị bóng tối bao phủ. Là phụ nữ, Thiếu Cơ sợ là thường. Tuy nhiên, quen Thiếu Cơ đã lâu, chàng biết rõ tâm tính nàng. Nàng không bao giờ biết sợ. Nàng là người đủ bình tĩnh đánh nhau với ma ngoài nghĩa địa.
Hồi nhỏ, Thiếu Cơ ở cạnh nghĩa trang, đường Chi Lăng. Thời ấy, đường Chi Lăng còn nhỏhẹp, hai bên bụi rậm um tùm, nhà gạch chưa xay san sát như bây giờ. Ngôi nhà của cha mẹ nàng nằm gọn lỏn giữa một bãi vắng heo hút, cửa sổ nhìn thẳng ra những nắm mộ trắng xóa, mỗi đêm tối trời thường leo lét lửa xanh ma trơi.
Đứa nào không học bài nghịch bậy thường bị anh nàng đuổi ra bãi tha ma ban đêm. Thiếu Cơ bị phạt nhiều nhất nên đã quen tên người chết khắc trong bia đá. Nàng nhớ không khí rùng rợn của nghĩa trang đến nỗi những đêm mưa to, gió lơn, nàng khoác áo tơi sùm sụp đi đi lại lai một mình…
Lớn lên, nàng không biết sợ là gì nữa. Thế mà đêm nay nàng sợ. Văn Bình kéo nàng sát người chàng thêm nữa. Chàng muốn truyền hơi ấm vào da thịt lạnh ngắt của nàng.
Chàng đặt chân lên cầu thang gỗ.
Bậc thang ọp ẹp rít lên, tưởng như lún gẫy dưới sức nặng lực sĩ của Văn Bình.
Tiếng chin chít vang lên. Thiếu Cơ run như cầy sấy nép vào ngực chàng. Một con chuột cống kếch xù từ trong tối chạy vụt ra, dẫm vào chân Thiếu Cơ làm nàng rú lên:
Rồi một đoàn dơi khổng lồ dậpc ánh phạch phạch bay qua, mùi hôi thối xông vào mũi chàng. Thiếu Cơ rú lên lần nữa.
Bình tĩnh và gan lì như Văn Bình mà cũng rợn gáy. Chàng thò tay vào túi lấy bật lửa. Mắt chàng sáng quắc chọc sâu vào màn tối u uất.
Đột nhiên, chàng khám phá ra sự thật. Sự thật kinh hồn.
Trong một phần trăm tích tắc đồng hồ, chàng tìm được nguyên nhân làm Thiếu Cơ mất hết can đảm.
Nhanh chư chớp xẹt, chàng xô nàng ngã xuống.
Hai giờ sáng.
Như mọi đêm, dúng hai giờ Gã Cụt khệnh khạng trèo lên lầu sòng bạc thượng lưu ở đường Ernest Outrey.
5 cái máy lanh Admiral chạy hết tốc lực không làm Gã Cụt bớt nóng. Hắn kéo ghế, ngồi phịch xuống.
Như mọi đêm, hắn ngoắt tay giọng anh chị:
- Vốtka, mactini, vắt thêm một giọt chanh.
Vốtka trộng với mactini là món uống quen thuộc của hắn. Phải là kẻ ăn chơi tứ tiếng mới biết được cách pha với chanh.
Thật ra, bợm rượu thường chê mạctini, coi đó là tri kỷ của đàn bà. Kẻ giang hồ lại tìm thấy trong ly mạctini, pha giọt chanh, bỏ thêm viên ô-liu mằn mặn một thú vị lạ lùng. Gã Cụt lại có một lối uống rượu lạ lùng. Hắn dùng trước một ly mạctini vĩ đại, đúng phép lịch sự thái tây, rồi mời quay ra huýt-ky. Không phải huýt-ky Nhật uống nóng cổ, huýt ky Mỹ làm chảy nước mắt, nước mũi, mà là huýt-ky chính cống si-cốt, thứ thượng hảo hạng cất dưới hầm mấy chục năm…
Uống huýt-ky, Gã Cụt cũng không pha sô-đa, hoặc nước đá như mọi người. Theo hắn, như vậy không phải là sành rượu. Uống huýt-ky hạng nhất phải dầm cả chai vào đá lạnh, như thể sâm banh của Pháp, rồi gác chân lên bàn, đập vỡ cổ chai, ghé miệng tu ừng ực, rồi lấy tay áo quẹt mép…
Gã Cụt nhìn chung quanh…
Sòng bạc vẫn gồm khách chơi quen mặt. Vẫn những cô gái mặc y phục mỏng dính, hà tiện đồ lót, thích ưỡn ẹo cho khách ngắm nghía. Vẫn những gã đàn ông bảnh bao, túi quần sau đầy ứ tiền kíp và đô-la, xài bạc không bao giờ đếm, thua cả năm cũng không hết của…
Gã Cụt nhún vai ra vẻ khinh bỉ…
Bồi mang khay lại, Gã Cụt cau mặt. Ly rượu nhỏ xíu, không đúng dung lượng thường lệ. Mỗi khi hắn vào sòng bạc, phổ ky đều kính cẩn bưng tới một cốc mạctini to tướng. Tên bồi này mới vào làm, hoặc không dám xỉa tới oai danh của Gã Cụt, trùm đao búa ban đêm của Vạn Tượng.
Gã Cụt giựt phăng cúc áo trước ngực để lộ con rồng màu xanh xâm trên làn da lông lá. Phổ ky rảo bước ra quầy rượu. Gã Cụt quát lớn:
- Thằng khốn kiếp.
Người bồi dừng lại, vẻ mặt sửng sốt:
- Thưa ông, gì ạ?
Gã Cụt quắc mắt giận dữ:
- Ai bảo mi rót rượu vào ly muỗi tép?
- Thưa, ông gọi vốtka mactini pha chanh.
- Đúng rồi. Nhưng tao không uống như người khác.
- Ông uống sao ạ?
Gã Cụt hắt luôn ly rượu vào mặt người bồi. Đồng thời, hắn tống vào bụng một cái đá như trời giáng. Phổ ky ngã lộn xuống bàn uống rượu kế cận, ly chén vỡ loảng xoảng. Liếc thấy dáng điệu đâm thuê, chém mướn của Tư Cụt, ai nấy đều lặng thinh.
Hắn ra lệnh:
- Kêu lão chủ ông Tư bảo.
Người bồi lóp ngóp bò dậy, lấy mù xoa lau rượu trên mặt « dạ » một tiếng rồi vào phòng trong. Chủ nhân – một người đứng tuổi để râu mép theo kiểu Hit-le – nghiêng mình chào Gã Cụt:
- Kìa, tưởng ai, té ra là anh Tư. Chúng nó hỗn với anh phải không?
Gã Cụt nhe hàm răng cải mả:
- Thằng bồi chó chết của anh không biết cái thú nhấp mactini nên tôi cho nó một bài học nho nhỏ. Anh giận tôi không?
Chủ nhân gập mình làm đôi:
- Đâu dám. Anh Tư muốn gì cũng được. Để tôi đuổi thằng bồi láo xược ấy ngay.
Rồi cất tiếng oang oang:
- Bay đâu. Bưng lại đây một chai sâm banh hảo hạng.
Gã Cụt nheo mắt ra vẻ khoái chí. Chủ nhân nói, giọng lễ phép:
- Đêm nay, sòng bạc đãi anh. Xin mời anh tự tiện.
Tư Cụt nhún vai. Chủ nhân sòng bạc sợ là phải, nếu không một viên đạn từ khẩu Iver Johnson nòng 22 đeo dưới nách Gã Cụt làm mất chỗ đội mũ.
Chai sâm banh sọc đỏ nằm ngoan ngoãn trong thùng đã vụn trắng muốt. Bồi bàn xun xoe lấy khăn trắng kẹp cổ chai, sửa soạn mở nút. Gã Cụt bỗng xua tay:
- Rượu gì vậy, anh chủ?
Chủ nhân giật nảy người:
- Thưa anh, sâm banh Mum. Ngon nhất là Mum.
Gã Cụt chắc lưỡi:
- Chậc, nghe anh giảng bài, tôi có cảm tưởng từ khi làm người đến giờ chưa được nếm mùi sâm banh. Mum là thứ ngon nhất phải không anh?
Mặt chủ nhân tái nhợt:
- Thưa anh Tư…
Tư Cụt đấm tay xuống bàn, giọng gắt gỏng:
- Đồ biển lận… Thứ sâm banh nhạt phèo như nước ốc này, anh dọn cho người khác uống.
- Vậy, thưa… anh dùng gì?
- Ngu như con bò… Rượu Mum sọc đỏ của anh để năm 1944… Dân nhà quê sẽ vồ lấy, dinh ninh rượu càng cũ càng ngon, nhưng anh ơi, tôi là thần rượu… Trong vòng hai mươi năm nay, sâm banh chỉ tuyệt ngon một năm ma thôi, năm 1953, anh biết chưa? Sâm banh 1953 đắt gấp 5 gấp 10 lần sâm banh những năm khác… Cũng như rượu vang bốt-đô ấy… trong 20 năm nay chỉ có 1945 và 1947 là bất hủ.
Chủ nhân run run đứng dậy:
- Thưa anh, còn một chai 1953. Một chai độc nhất, dành riêng cho ông… Nhưng không sao, tôi xin biếu anh.
Gã Cụt sẵn giọng:
- Ừ, để dành riêng cho ông nội của anh đi. Thằng Cụt chỉ nên uống nước trà đường thôi.
- Tôi lỡ lời, xin anh tha lỗi.
- Lần này, chỗ quen biết, tôi không giận, nhưng anh coi chừng…. Tư Cụt ít khi nhịn ai hai lần…
Mắt Gã Cụt rực sáng khi nhắp ly rượu màu hổ phách. Sâm banh 1953 là báu vật trong làng Lưu linh quốc tế. Mạt ra, lão chủ phải mua tới 10 ngàn kíp một chai…
Gã Cụt vắt vẻo uống rượu, không thèm quan tâm tới bọn gái chơi mặt trát đầy phấn và son đỏ, miệng sặc sụa thuốc lá, nách dọm mùi nước hoa rẻ tiền, ưỡn ẹo lại gần, cố tình sát bộ ngực to lớn vào vai hắn, lúc lắc một cái, trong cử chỉ mời mọc vô cùng dâm dật.
Hắn đã quen với thủ đoạn « câu » khách của xã hội thanh lâu Vạn Tượng. Hắn muốn cô gái nào là được thỏa mãn ngay. Kẻ nào cưỡng lại tức khắc sẽ bị xin huyết. Tuy lả lơi trước mặt Gã Cụt, bọn gái chơi vẫn sợ như ngoáo ộp. Vì tính tình hắn thất thường. Có thể hắn ôm lưng kéo ngả vào lòng, hôn đôi ba cái, rồi xỉa cho một đống giấy bạc, hoặc có thể hắn nhổ toẹt nước bọt vào mặt, tiện tay tát một cái nổ đom đóm mắt:
Toàn thể đều sợ Gã Cụt.
Trừ một người.
Một người đàn bà tuyệt đẹp.
Nàng là hoa khôi của xã hội dạ lạc Vạn Tượng. Nàng đẹp sỗ sàng, với cái nhìn bốc lửa, cái mông ngoáy tròn và bộ ngực dữ dội như muốn tát vào mặt đàn ông đa tình.
Gã Cụt mê nàng say đắm. Hắn khét tiếng vũ phu với phái yếu, song lại sợ nàng như cọp. Có lẽ vì nàng có nhan sắc xiêu phàm. Nhưng có lẽ cũng vì nàng không thuộc loại liễu yếu, đào tơ để Gã Cụt có thể vùi dập. Một hôm, hắn xán lại ôm vai nàng gạt ra, giọng nghiêm nghị:
- Anh Tư. Tôi không dễ dãi như mọi người khác đâu. Hễ yêu ai, thì dao kề cổ tôi vẫn yêu. Không yêu thì đừng hòng. Anh giỏi võ thật đấy, nhưng chỉ đe dọa được bon vũ nữ tầm thường. Tôi dư sức thù tiếp anh. Và nếu thua anh, hàng chục, hàng trăm người khác sẽ lóc thịt anh ra từng miếng.
Giọng nàng lạnh ngắt như tảng băng, khiến Gã Cụt rợn người. Nàng tiếp:
- Dầu sao, tôi cũng có cảm tình với anh, vì thấy anh ngang tàng. Bẩm tính tôi thích đàn ông ngang tàng. Nhưng có cảm tình chưa có nghĩa là yêu. Anh hãy cố gắng chinh phục tôi. Và để giữ tình thân thiện, tôi giới thiệu anh với một tổ chức… Một tổ chức tiền rừng, bạc bể. Một tổ chức gồm toàn võ sư thượng thặng, và thiên hạ vô địch…
Một đêm mưa rỉ rả, nàng dẫn Gã Cụt ra bãi vắng gần Thát Luông để gặp nhiều bóng đen bí mật.
Cuộc đời lạ lùng của Gã Cụt bắt đầu… hắn bắt đầu giết người thuê, chở hàng lậu thuế. Lần nào hắn cũng được trả tiền sòng phẳng. Hắn tiêu xài như phá mà tiền vẫn rủng rẻng.
Đột nhiên, nàng đến tìm hắn, và cho hắn hôn lên má. Nàng ra lệnh cho hắn tới sòng bạc ở đường Ernest Outrey, tiếp xúc với cô gái cầm mù soa vàng và tím để nhận chỉ thị mới.
Chỉ thị giết thiếu tá Sim Leng.
Giết người đối với hắn là chuyện cơm bữa nên hắn tuân lệnh không bàn cãi. Từ lâu, dân chúng Vạn Tượng đã quen với cảnh tử thi nổi lềnh bềnh trên sông Cửu Long đỏ quạch, hoặc nằm gục mặt xuống rãnh nước bẩn thỉu trong xóm yêu hoa.
Gã Cụt nhe răng cười khi thấy cô gái có bộ ngực núi lửa uốn éo bước vào. Nhận ra hắn, nàng đứng lại, nghiêng cái eo vàng để chào. Lần này nàng không cần mù soa vàng tím làm ám hiệu liên lạc nữa.
Hắn lắp bắp một câu tán tỉnh:
- Em đẹp làm anh hoa cả mắt.
Nàng vuốt má hắn, cử chỉ da diết:
- Chồng ngoan, rồi em đền cho.
- Ngoan như thế nào?
- Thong thả. Để em uống một ngụm mạctini. Khát cháy cả cổ. Anh chờ em lâu chưa?
- Mới thôi. Hôm nay, anh phải làm gì?
Nàng ghé vào tai gã Cụt:
- Anh xuống đường ngay bây giờ. Xế cửa có một chiếc DS 19 sơn trắng, trong xe có hai người. Sẽ có rất nhiều tiền tiêu. Họ đưa anh đi gặp ông chủ.
- Ông chủ?
- Phải, ông chủ giàu nhất, mạnh nhất. Anh muốn gì, ông chủ cũng cho, miễn hồ…
- Miễn hồ sao?
- Miễn hồ anh đừng chân trong, chân ngoài. Kẻ nào trái lệnh ông chủ đều mất mạng. Chứ đừng nói tới phản bội nữa. Thôi, anh đi xuống, kẻo họ chờ. Ông chủ không thích chờ nhân viên đâu, anh Tư yêu quí.
Gã Cụt khệnh khạng gài nút ngực, xốc lại khẩu Iver Johnson và con dao bấm tòn ten dưới nách. Còn góc chai sâm banh, hắn đưa cổ chai tu ừng ực. Đoạn, hắn bước xuống thang gác. Mọi người thở hắt ra, như vừa cất được gánh nặng ngàn cân.
Ngoài đường, trời tối om.
Ngọn đèn ở ngã ba chỉ đủ chiếu sáng một góc vỉa hè. Mấy xa phủ xảm lồ ghếch càng, tán gái dưới một mái tôn lụp xụp, vắng lại tiếng cười khúc khích của một cô ả. Gã Cụt nhún vai – từ ngày cụt một tay, hắn đâm ra cái bệnh nhún vai – nhìn sang bên kia đường.
Chiếc DS 19 nằm chềnh ềnh dưới bóng cây bàng to lớn. Hắn đánh diêm châm thuốc lá, đợi cho người trong xe nhìn thấy rồi tiến lại. Cửa sau xe mở ra, kèm theo giọng nói thân thiện:
- Chào Anh Tư. Ông chủ cho mời anh.
Gã Cụt buông mình xuống đệm xe rún rẩy. Tài xế xả ga, phóng thẳng.
Dọc đường, Gã Cụt hỏi:
- Đi đâu, hả các anh?
Gã ngồi cạnh nhếch mép:
- Đi đâu rồi biết.
Sông Cửu Long, gió thổi phần phật. Tư Cụt nhìn ra dòng song đen sì, bỗng dưng thấy thèm một điếu á phiện. Ngày trước, những đêm trời lộng gió, thiên hạ chui rúc trong phòng, đóng cửa kín mít, thì hắn lại nổi máu giang hồ, lái xuồng máy tre sống đầy sóng dữ.
Mội lần bềnh bồng trên sông, hắn lại mang theo một đàn bà ngoan ngoãn và khêu gợi. Hắn nằm dài trên sàn ca-nô lót thảm len êm ái, dưới ngọn đèn dầu lạc thơm ngát, cánh mũi nở rộng, tâm thần sảng khoái chờ người đẹp nướng á phiện, vẻ tròn, cung kính nâng tẩu lên cho hắn rít một hơi dài lê thê.
Thuốc phiện của hắn được trồng riêng true một dồi trọc ở Xieng Kheng. Gia đình một tù trưởng Mèo có thế lực đích thân chế biến, rồi đóng hộp gửi biếu. Thuốc phiện này được pha với một chất riêng, lấy từ rễ cây trong rừng Saravane, hút vào có một mùi vị lạ lùng.
Lâu lắm, Gã Cụt không được thưởng thức lại điếu thuốc đặc biêt. Trọng pháo của quân đội khuynh tả đã rót đúng ngọn đồi trồng nha phiến, người bạn Mèo tri kỷ của hắn thành người thiên cổ. Thiếu thuốc ngon – thiếu cả bạn hiền – vì người đàn bà ngoan ngoãn và khêu gợi từng tiêm thuốc cho hắn đã chết đuối trên sông Cửu Long – Gã Cụt mất hẳn cái thú giang hồ.
Đột nhiên, hắn thở dài.
Tài xế quay đầu lại:
- Buồn hả?
Gã Cụt nhếch mép:
- Ừ.
- Yên tâm. Nhiều tiền sẽ hết buồn.
Tài xế bớt ga, rồi đậu xe trên đê ở một quãng vắng. Gã Cụt ngạc nhiên:
- Đến rồi à?
- Chưa.
- Vậy, dừng xe lại làm gì?
Tài xế đổi giọng:
- Theo lệnh trên, phiền anh chụp bao bố bằng vải đen vào đầu.
Tư Cụt bàng hoàng:
- Đâu có được. Tôi là bạn, không phải thù.
Tài xế nói, giọng lạnh như nước đá:
- Ông chủ muốn giữ bí mật.
Tư Cụt ưỡn ngực:
- Ông chủ không phải là ông Trời. Về bảo ông chủ rằng Tư Cụt không thích cái lỗi bịt mắt như vậy.
- Anh nên bỏ giọng nói ngang tàng đi. Ông chủ không thích bọn đàn em bướng bỉnh.
Gã Cụt hừ một tiếng:
- Tôi không chịu. Nếu các anh không bằng lòng thì thả tôi xuống, tôi biết đường về nhà.
Tài xế trợn mắt:
- Đây không phải lúc đùa. Anh tuân lệnh không?
Tư Cụt luồn tay trong áo, nhưng tên tài xế rút súng nhanh hơn. Ngoảnh sang bên, Tư Cụt đụng phải khẩu súng thứ hai, nòng đen ngòm, đầu gắn ống hãm thanh cao su dài lê thê.
Biết kháng cự vô ích, Tư Cụt đành chửi đổng:
- Đồ xỏ lá. Rồi các anh biết tay tôi.
Gã tài xế dề môi:
- Được. Khi nào anh muốn, chúng tôi xin sẵn sàng. Nhưng bây giờ, phiền anh che đầu lại.
Tư Cụt thốt ra một tràng tiếng tục tĩu, giữa giọng cười khanh khách của gã tài xế. Sau cùng hắn đành tự tay luồn bao vải vào đầu. Bao vải bằng nhung dầy cộm, hắn không thấy gì hết.
Tài xế rồ máy, chạy như mũi tên. Tư Cụt không thấy ánh sáng chung quanh, cũng như không nghe tiếng ồn nên đoán là xe hơi đã chạy ra ngoại ô.
Xe dừng lại, hắn được xốc nách dẫn vào nhà. Hắn đinh ninh được lấy túi vải ra, song tài xế lại ra lệnh cho hắn bỏ tay xuống:
- Thong thả. Trong khi nói chuyện với ông chủ, anh phải để hai tay trên đùi. Không được nhấc tay lên, cũng như không được nhấc bao vải. Nếu anh ương ngạnh, tôi sẽ làm anh cụt nốt tay kia, nhớ chưa?
Tư Cụt lặng thinh.
Đèn đang bật sáng bỗng tắt ngúm, tứ phía tối mò. Qua làn vải dày, hắn thấy loáng thoáng một anh vàng, có lẽ là đèn cầy. Một giọng nói kẻ cả vang lên:
- Chào chú Tư.
Đoán là « ông chủ », hắn đáp:
- Chào ông. Tôi không thích bị đeo túi vải như thằng tù. Yêu cầu ông ra lệnh cho họ bỏ ra, nếu không…
Hắn bị đánh vào bả vai, đau nhói. Hắn vùng dậy, toan đánh trả, song bị kìm xuống.
Chủ nhân xua tay:
- Tư Cụt là an hem trong nhà cả, các chú hầm hè nhau làm gì. Thôi, cho phép anh cất túi vải đi.
Như bắt được của, Tư Cụt hất bao bố ra khỏi đầu, ưỡn ngực hít một hơi dài. Dưới ánh sáng đèn cầy – một cây đèn cầy duy nhất để giữa căn phòng rộng thênh thang, hắn thấy một người đứng tuổi, trán hói, răng thưa, râu mép mỏng dính.
Tư Cụt giựt mình.
Người được kêu là « ông chủ » đối với hắn không xa lạ. Đó là Simun, chủ tiệm nhảy Yêu Đương, một vũ trường sang trọng mới mọc lên ở Vạn Tượng. Vieng Ratry la lên:
- Tưởng ai, té ra ông Simun.
Simun, người đàn ông cụt chân, được coi là tay buôn lậu khét tiếng. Cũng như hắn, người đàn ông cụt tay, được coi là dân anh chị lừng lẫy.
Simun mỉm cười:
- Tôi rất sung sướng được có một thuộc viên tài ba như anh.
Gã Cụt không để ý tới lời nói của Simun. Vì hắn đang nghĩ cách trả thù. Hắn quyết cho bọn đàn em của Simun một bài học.
Tên tài xế ngang tàng đang đứng chống nạnh, hút thuốc lá tẩm hát-xích, thơm ngào ngạt, khẩu súng đeo trễ ở thắt lưng. Mã người nhanh nhẹn, rắn rỏi chứng tỏ hắn là tay cừ khôi trong làng võ thuật. Song Tư Cụt cũng là tay cừ khôi…
Hắn vung tay ra như chớp xẹt. Tuy chỉ con một tay, hắn vẫn triệt hạ được tên tài xế dễ dàng. Miếng atémi kinh khủng vẹt vào màng tang, nạn nhân lộn nhào vào ghế xích đu, chỉ kịp kêu ối một tiếng.
Gã Cụt nhổ bọt xuống đất:
- Hừ, mày còn làm tàng nữa không?
Tên tài xế lồm cồm bò dậy, đặt tay vào thắt lưng. Tư Cụt cười nhạt:
- Mày là thằng hèn. Giữa bọn giang hồ với nhau, cuộc đấu phải đàng hoàng. Có giỏi mày đọ sức với tao. Tao bằng lòng chấp mày hai trái.
Tên tài xế rít lên:
- Ừ, thì đấu. Tao chỉ đấm mày một cái là nát sọ.
Chủ nhân gạt ngang:
- Câm miệng. Mày chưa phải là đối thủ của Tư Cụt. Vả lại, lúc này, tao đang cần người. Muốn giết nhau tao không cấm. Nhưng phải đợi cho xong việc.
Nghe Simnun mắng, gã tài xế im thin thít. Tư Cụt thản nhiên ngồi xuống ghế. Simun gõ tay xuống mặt bàn:
- Thế là xong. Các anh không được hầm hè nhau nữa. Giờ đây, chúng ta bắt đầu vào việc…
Simun nín bặt. Đèn trong phòng vụt sáng. Tư Cụt chóa mắt trước những chậu xứ Giang Tây đắt tiền, những cây vàng, lá bạc bày nhan nhản. Nếu đọat được một món đồ, Tư Cụt có thể sống sung túc hàng tháng. Dường như đọc được tư tưởng hắn, Simun gật gù:
- Làm với tôi, anh sẽ có nhiều tiền, rất nhiều tiền, bao nhiêu tiền cũng có. Vừa rồi, tôi đã trả cho anh hai chục lạng trong vụ Sim Leng.
- Thưa ông, tôi đã làm tròn công tác.
Giọng Simun sắc như dao cạo:
- Chưa, anh chưa làm tròn. Tôi ra lệnh giết cả hai, anh chỉ làm một.
- Tôi bỏ thuốc độc vào tất cả các chai rượu.
- Mila rất thèm huýt-ky. Tại sao cô ta không uống?
- Thưa, tôi không biết.
- Không biết, có nghĩa là anh không làm tròn công tác. Tổ chức của tôi gồm cả trăm người, người nào cũng biết dùng võ khí, lấy mạng người trong chớp mắt, nên cần kỷ luật sắt. Ai trái lệnh, sẽ bị thủ tiêu tức khắc, thủ tiêu không thương tiếc.
Lẽ ra, tôi đã ra lệnh giết anh. Nhưng xét thấy anh mới lầm lần đầu, và lầm không cố ý, nên tôi sai người dẫn anh về đây, lập công chuộc tội.
Bình sinh không sợ ai, Tư Cụt lại rợn người trước giọng nói sang sảng của Simun. Lão chủ tiệm nhảy Yêu đương đã khét tiếng trên đất Lào đồng khô, cỏ cháy. Lão nói đúng: dưới quyền lão có một đạo quân du thủ du thực giết người không gớm tay. Tư Cụt có thể quần thảo với Simun, song đơn thương độc mã hắn chỉ là con vật hy sinh dại dột trước tổ chức hùng hậu và ghê giớm của gã cụt chân Simun.
Hắn đành xuống nước:
- Thưa, ông muốn tôi làm gì?
Simun à một tiếng, rồi buông thõng:
- Nội đêm nay, anh phải hạ sát Mila. Giết được Mila, tôi sẽ thưởng anh năm chục lạng vàng.
Tưởng nghe lầm, Tư Cụt nhắc lại:
- Thưa, năm chục lạng vàng ư? Ông cho nghiều quá.
Simun cười hề hề:
- Trong tương lai, tôi còn trả gấp đôi, gấp ba nữa. Tôi rất rộng rãi với thuộc viên. Tôi chỉ đòi hỏi một điều, tuyệt đối trung thành.
Tư Cụt vung tay lên:
- Với năm chục lạng vàng, ông bảo tôi giết ông bộ trưởng tôi cũng nhận liền, huống hồ giết con đĩ bẩn thỉu Mila. À, thưa ông, Mila ở đâu? Tôi nghe nói nó trốn biệt tăm rồi.
- Tôi biết chỗ. Anh sẽ đi ngay bây giờ. Anh cần lấy trước năm mười lạng không, hay là xong việc lấy một thể?
- Thưa, sáng mai ông cho cũng được.
Simun đứng dậy, vỗ vai Tư Cụt:
- Biết anh khóai thuốc phiện, tôi đã chế sẵn thứ này cho anh. Anh sẽ tha hồ sau. Hút hết, tôi cho hộp khác.
Tư Cụt sung sướng đỡ lấy cái hộp bằng nhôm. Simun lại nói:
- Anh muốn gì, xin gì cũng có. Từ nay làm việc dưới quyền tôi, anh sẽ được tiêu tiền thả cửa.
Gã Cụt lắp bắp:
- Cảm ơn ông.
Simun gật gù:
- Đi may mắn nhé.
Gã Cụt ra xe, bụng phớn phở như mở. Tên đi cùng với hắn hồi nãy đã bớt hung hăng, trịch thượng. Hắn nhìn tên tài xế, vẻ mặt ngổ ngáo:
- Túi vải đâu?
Gã tài xế há miệng chưa hiểu thì Tư Cụt tiếp:
- Cái túi vải đen chụp lên đầu ấy mà…
Ngón đòn lão luyện của Tư Cụt dã làm cho gã tài xế phách lối nhũn như con chi chi. Hắn chắp tay, vái lia lịa:
- Thôi, em lạy đại ca. Đại ca cứ true chúng em mãi. Chẳng qua chúng em mua rìu qua mắt thợ. Lãnh miếng atémi suýt mửa mật rồi..
Tư Cụt cười hềnh hệch:
- Xin lỗi chú em. Trong lúc nóng giận, tôi lỡ tay. Anh em chùng mình đừng giận nhau nhé.
Gã tài xế suýt soa:
- Em đâu dám. Từ phút này, em triệt để tuân lệnh đại ca.
Tư Cụt dựa lưng vào ghế, cười một cách khoan khoái. Hắn vống là người ưa nịnh. « Uống nước đường » vào, hắn nhảy vào lửa cũng không biết nóng.
Đường xá tối om. Chiếc DS sơn trắng luớt nhu bay trên con dê gồ ghề. Tư Cụt lim dim mắt, phì phèo thuốc lá tẩm nhựa hát-xích.
Trước giờ dùng tay vào máu, hắn thường có thái độ chững chạc như ông giám đốc ngồi chờ thư ký trong phòng giấy.