Chuyện nhà sư khất thực thứ nhất

Thưa phu nhân - Nhà sư nói với Zô-bê-ít - Để bà hiểu tại sao tôi lại mất con mắt bên phải cùng lý do tôi buộc phải mang áo nhà sư khất thực, tôi phải nói ngay tôi là con trai một vị vua. Đức vua, cha tôi, có một người em cũng làm vua như ngài ở một nước láng giềng. Chú tôi rất yêu thương tôi từ lúc tôi còn ít tuổi vì ngài không có con.
Khi tôi học xong và khi cha tôi cho tôi được tự do, thì hàng năm tôi vẫn đi thăm chú tôi và ở lại nước này một hoặc hai tháng sau đó tôi về với cha tôi. Đôi khi tôi cũng đi tới các vùng lân cận. Sau chuyến đi cuối cùng ấy, khi về kinh thành của cha tôi, tôi thấy trước cổng có năm trăm lính cận vệ đầy đủ vũ khí bao vây lấy tôi một cách dữ tợn. Tôi hỏi viên chỉ huy lý do của việc này. Viên chỉ huy nói: Bây giờ quân đội thuộc quyền chỉ huy của ngài thủ hiến, người thay thế cha ngài vừa mới qua đời, tôi sẽ bắt giam ngài để đợi lệnh của nhà vua mới.
Nói xong lính cận vệ túm lấy tôi, mang tôi đến trước mặt kẻ chiếm ngôi. Tên thủ hiến phiến loạn có một mối hận thù với tôi từ lâu. Đây là đầu đuôi câu chuyện: Khi còn rất nhỏ, tôi thích bắn nỏ. Một lần, nấp ở tầng dưới lâu đài, tôi đang ngắm bắn. Có một con chim bay qua, tôi bắn, nhưng trượt và mũi tên ngẫu nhiên đâm vào mắt của viên thủ hiến ấy vừa đi qua, và lão bị chột. Khi thấy sự kiện thảm thương ấy tôi đã tới xin lỗi viên thủ hiến, tự tôi đến xin lỗi; những lão ta vẫn giữ mối thù này. Lão đối xử một cách dã man với tôi khi đã nắm được quyền hành. Lão túm lấy tôi như một kẻ điên rồ, chọc móng tay váo mắt tôi và lôi con ngươi ra. Thế là sau vụ này tôi thành người chột mắt.
Những kẻ cướp ngôi không chỉ tàn ác như vậy. Lão nhốt tôi vào một thùng gỗ, sai lính mang vào rừng chém đầu tôi sau đó để chim ác rỉa xác tôi. Người đao phủ đi theo một người cưỡi ngựa áp tải chiễc thùng gỗ và dừng lại để thi hành mệnh lệnh ấy khi vào tới rừng. Nhưng những lời khẩn cầu và nước mắt của tôi đã làm họ mủi lòng.
- Đi đi - Anh ta bảo tôi - Đi khỏi vương quốc này và không bao giờ trở lại đây nữa vì ngài sẽ chết ở đây và ngài cũng là nguyên nhân cái chết của tôi nữa.
Tôi cảm tạ anh ta về ân huệ ấy, tôi chỉ có một mình, tôi mất một mắt và cố tránh một tai hoạ lớn hơn.
Trong tình cảnh ấy, tôi đã phải đi rất lâu, đêm đi ngày tránh vào những nơi hẻo lánh, theo sức khoẻ của mình. Cuối cùng thì tôi cũng đã đến nước của chú tôi. Tôi kể cho ngài nghe những biến cố bi thảm đã xảy ra ở vương quốc cha tôi và lý do sự tàn tật của tôi. Ngài an ủi tôi và long trọng tuyên bố tôi là người kế nghiệp của ngài trước các triều thần.
Chúng tôi sống yên ổn trong một vài năm. Chú tôi vẫn nhớ tới cha tôi, cho tôi tham gia vào công việc triều chính làm tôi vô cùng vinh hạnh. Một hôm chúng tôi đang ngồi ở sân lâu đài thù nghe tiếng kèn, tiếng trống và tất cả những âm thanh của chiến tranh. Một đám bụi dày nổi lên, trời tối sầm, chúng tôi hiểu ra một đội quân lớn đang xông tới! Chính là lão thủ hiến đã cướp ngôi cha tôi, cướp vương quốc của người và nay muốn cướp vương quốc của nhà vua, chú tôi, với một đội quân đông dày đặc.
Chỉ có đội cận vệ ít ỏi trong tay, chú tôi không thể chống lại số kẻ thù đông như vậy. Chúng tràn ngập thành phố, và vì các cổng thành không kịp đóng, chúng tràn vào cả vào lâu đài chú tôi. Chú tôi chống trả một cách can đảm, nhưng ngài đã chết sau khi tiêu diệt được khá nhiều quân địch. Phần tôi, tôi cũng đã đánh được một lúc lâu, nhưng thấy đuối sức, tôi rút lui và may mắn thoát được trên một khúc ngoẹo trên đường. Tôi tới trú tại nhà một viên sĩ quan mà sự trung thành tôi đã biết rõ.
Đau đơn về thể xác, bị tước đoạt mọi của cải, tôi đi đến một mưu kế, nó là nguồn gốc giữ được tính mạng của tôi. Tôi cạo râu tóc và khoác áo nhà sư khất thực, ra khỏi thành phố mà không ai nhận ra. Sau đó tôi ra khỏi vương quốc của chú tôi bằng những con đường vắng vẻ.
Sau nhiều tháng đi như vậy, tôi đến cổng thành của vương quốc này vào buổi chiều. Tôi dừng bước và đang xem nên đi đâu, thì gặp nhà sư khất thực này. Anh ta chào tôi và tôi chào lại. "Thấy anh, tôi biết anh cũng là người lạ như tôi". Anh ta trả lời và tôi đã không nhầm. Cũng lúc ấy nhà sư khất thực thư ba đi tới. Chúng tôi chào nhau và biết anh ta mới tới Bát-đa lần đầu. Như là anh em, chúng tôi kết nghĩa và quyết định sống bên nhau.
Trời tối, không biết đi đâu trong thành phố xa lạ này, chúng tôi đành đi lang thang. Một sự may mắn cho chúng tôi là đã tới trước cửa nhà phu nhân và chúng tôi gõ cửa, bà đã nhận chúng tôi với tấm lòng thân ái, từ thiện, chúng tôi không thể nào không cảm ơn bà. Đấy, thưa bà, cái mà bà đòi hỏi, tôi đã trả lời, tại sao tôi mất con mắt bên phải, tại sao tôi cạo trọc râu tóc và tại sao tôi tới đây.
- Đủ rồi - Zô-bê-ít nói - Chúng tôi hài lòng, người đi đâu thì đi.
Nhà sư khất thực xin với Zô-bê-ít cho anh ta ở lại để nghe câu chuyện của hai nhà sư anh em, sau khi được phép, anh ta ngồi lên ghế sô-pha. Nhà sư khất thực thứ hai bắt đầu kể chuyện của mình với Zô-bê-ít.