Dịch giả: Thương Lan
Hồi 48
Huỳnh Kim Bí Cung

Lã Vân điểm một nụ cười ảm đạm:
- Tại hạ có nghĩ đến cái chết đâu, Phương thiếu hiệp?
Nhưng...
Giọng nói của y yếu dần, mí mắt của y sụp dần.
Phương Bửu Ngọc hét to:
- Lã huynh! Tỉnh lại gấp. Lã huynh! Đừng bao giờ để cho cơn mê xâm chiếm cơ thể. Lã huynh không thể chết! Lã huynh cần phải sống để phục thù!
Lã Vân lẩm nhẩm:
- Phục thù!... Hỏa!... Cái chiêu tuyệt quá!... Cái chiêu Quán Nhật Hồng! Ngực của tại hạ... ái!... Ngực của tại hạ... Vương Đại Nương ơi! Sao bà ác thế?
Cuối cùng, y nấc lên một tiếng khá lớn, âm thinh cuối cùng của y.
Thân mình y chuyển mạnh, chuyển lần cuối cùng, để rồi bất động luôn.
Bất động vĩnh viễn!
Lửa trên bờ táp xuống, lửa bắn hoa từ những cành khô, lửa rực chung quanh, song chưa vượt nổi làn ranh nước suối.
Vạn Lão Phu Nhân lẩm nhẩm:
- Không ngờ Lã Vân chết vì cái chiêu Quán Nhật Hồng! Mà ta cũng không tưởng nổi là Vương Đại Nương đã học được cái chiêu bất truyền của phái Nga My. Độc! Ác độc thật. Đã giết người còn phóng hỏa! Mụ ta muốn tung một mẻ lưới là bắt tất cả thiên hạ võ lâm hay sao chứ?
Phương Bửu Ngọc nghiến răng:
- Vô luận làm sao, tại hạ nhất định không dung tha cho bà ấy?
Vạn Lão Phu Nhân lạnh lùng:
- Người mà ngươi không thể dung tha, nào phải chỉ có một mụ ấy?
Còn Bạch Y Kiếm Khách đó chi? Còn Hỏa Ma Thần, còn Bạch Thủy Nương đó chi? Nhưng, nếu lúc nãy mà ngươi chết rồi thì những kẻ khác...
Phương Bửu Ngọc ngẩng mặt lên không, cao giọng hét:
- Trời cao xin chứng minh lời thề nguyện của Phương Bửu Ngọc này! Vô luận làm sao Phương Bửu Ngọc không thể chết! Phải sống!
Sống để trừ hung diệt bạo!
Chàng bước dài, bước mạnh theo lòng suối tiến tới.
Lửa dù mạnh, có lửa nào đốt cháy nước?
Và nước cứ chảy theo dòng vĩnh viễn không thay đổi phương hướng.
Phương hướng của giòng suối là từ trong vùng lửa đỏ ra ngoài.
Đi theo phương hướng đó, bọn Phương Bửu Ngọc rồi cũng ra khỏi vùng lửa đỏ.
Lửa cháy trọn khu rừng, lửa không cháy nổi một ngọn suối con thì lửa không vượt qua nổi một gò cao, nói rằng gò vì nó chưa thành núi.
Tai nạn đã qua!
Vạn Lão Phu Nhân đứng trên mặt đất còn thở ồ ồ.
Bà thở mạnh, buồng ngực phập phồng, nhưng thân thể bất động.
Ngoài bộ ngực phập phồng bà đứng lặng như xác chết, không còn làm một cử động nào được.
Một con người từ cảnh tối nguy, tinh thần căng thẳng tận dụng công lực, thoát chết rồi, ai không sửng sốt đến thất thần?
Vạn Lão Phu Nhân thừ người, Tiểu Công Chúa cố gắng kéo chéo áo lau mặt.
Vô luận trong hoàn cảnh nào, nàng không muốn Phương Bửu Ngọc trông thấy cái vẻ xác xơ của nàng.
Bởi nàng sợ cái xác xơ đó sẽ làm mất mát phần nào sắc đẹp.
Bất cứ trong trường hợp nào, nàng có thể rũ lạnh như xác chết nhưng khi cần bảo vệ sắc đẹp, nhất là bảo vệ trước mặt Phương Bửu Ngọc, thì chưng như nàng có cả một siêu lực giúp nàng phấn động tinh thần.
Nàng chẳng bao giờ muốn Phương Bửu Ngọc thấy cái vẻ bê bối của nàng.
Về phần Phương Bửu Ngọc, chàng cũng chẳng được chỉnh tề hơn ai, hình dáng của chàng tồi tàn quá độ với lớp y phục cháy rách tả tơi, song trái lại, tinh thần chàng vương mạnh.
Dừng chân một chút, chưa ai thật khoẻ khoắn, chàng hét to:
- Đứng lên! Chạy nữa!
Vạn Lão Phu Nhân vừa thở vừa hỏi:
- Đứng lên? Chạy nữa?
Bà lắc đầu tiếp:
- Vô phương rồi! Bây giờ, người có giết ta, cứ giết, chứ bảo ta đứng lên, ta chịu thôi! Hơn thế, ta còn muốn ngủ một giấc nữa đây! Một giấc ngủ phải dài ít nhất cũng ba ngày ba đêm!
Phương Bửu Ngọc trầm giọng:
- Bây giờ chưa ngủ được đâu bà ơi!
Vạn Lão Phu Nhân hừ một tiếng:
- Tại sao chưa ngủ được, các ngươi muốn đi cứ đi, ta ở lại đây ngủ một giấc dài.
Phương Bửu Ngọc lắc đầu:
- Tại hạ đi, bà cũng phải đi!
Vạn Lão Phu Nhân cười lạnh:
- Tại sao? Con trai ta, còn không muốn sống chung với ta, sao ngươi lại muốn kèm ta bên cạnh? Ngươi phải biết, cũng như tất cả những người trên giang hồ, ta là một con quỷ cô đơn, ta đi, ta ở một mình ta, sao ngươi lại...
Phương Bửu Ngọc lạnh lùng:
- Bà hãy đưa tại hạ đi gặp phụ mẫu của tại hạ, rồi sau đó bà muốn đi đâu thì đi, nhất định tại hạ không ngăn trở nữa!
Vạn Lão Phu Nhân chớp mắt:
- Song thân ngươi? Ngươi là con còn chẳng biết song thân là ai, ở đâu, thì làm sao ta biết nổi?
Phương Bửu Ngọc chụp áo bà, giơ bà lên hỏng khỏi mặt đất hét:
- Bà không biết? Bà vừa nói gì với tại hạ, trước đây?
Vạn Lão Phu Nhân vốn có tính khí quật cường, thấy Phương Bửu Ngọc làm oai, bà nổi tính lên sừng sộ:
- Ta nói gì? Ta nói ở đâu? Ta chỉ nói là hiện giờ song thân của ngươi chịu khổ chứ ta nào có nói là họ Ở đâu?
Phương Bửu Ngọc đỏ mặt.
Chưa bao giờ chàng để lộ phẫn nộ đối với bất kỳ ai trong bất cứ tình huống nào.
Chưa bào giờ chàng biến đổi sắc mặt.
Nhưng bây giờ, chàng đã phá lệ.
Và không kiềm hãm được cơn phẫn uất, toàn thân chàng rung lên.
Chàng rung giọng hỏi:
- Bà... bà dám hí lộng tại hạ phải không? Bà dám giở trò đùa như vậy với tại hạ phải không?
Vạn Lão Phu Nhân kêu lên:
- Ta... ta...
Bà là một con hô ly cái, gian hoạt có thừa, giỏi chối, khéo bịa, nhưng trước cơn phẫn nộ của Phương Bửu Ngọc, bà cảm thấy rợn người.
Bà sợ hãi thật sự, nên chẳng dám nói chi nữa.
Dù sao, bà cũng còn thích sống dù ngày trời còn lại cho bà chẳng bao nhiêu, bà vẫn chưa muốn đốt giai đoạn.
Bà phải sống đến phút cuối mà tạo hoá dành cho bà.
Bằng mọi giá bà phải sống, để ăn cho đủ số lượng ô mai rim đường, hạt đào rang...
Chết mà không ăn đủ số lượng, bà sẽ hận mãi mãi nơi tuyền đài.
Một người, mỗi chút mỗi nổi giận thì cái giận đó chẳng đáng sợ.
Một người bình sanh không giận, lúc giận là trời phải long, đất phải lở.
Phương Bửu Ngọc tiếp:
- Bà có thể đùa, có thể lừa tại hạ bất cứ việc chi, bất cứ trong trường hợp nào. Nhưng về cái việc này... cho bà biết...
Bỗng một bàn tay mềm dịu đặt nhẹ nơi đầu vai chàng.
Rồi một giọng nói êm như ru vang lên bên tai chàng:
- Buông tha cho bà ấy đi!
Phương Bửu Ngọc gằn giọng:
- Buông tha?
Tiểu Công Chúa ôn tồn thốt:
- Dù bà ấy có lừa ngươi chẳng qua là vì bà ấy muốn tốt cho ngươi đó!
Trong biển lửa, quyết tâm cùng chết với nhau, họ tỏ lộ tâm tình chất chứa trong suốt bảy năm dài.
Họ xưng hô nhau bằng những danh từ thân thiết nhất.
Giờ đây, họ ra khỏi biển lửa, họ đã trở về thực tế, thì cái thực tế trả lại cho họ những gì họ đã quên, bị lửa làm cho họ quên.
Trước tiên là lối xưng hộ.
Vạn Lão Phu Nhân chụp dịp, kêu to:
- Phải đó! Già muốn tốt cho ngươi mà! Già muốn cứu ngươi thoát chết mà! Già có quyền bịa mọi chuyện, miễn làm sao cứu sống ngươi được thì thôi!
Phương Bửu Ngọc chung quy cũng phải buông tay.
Tiểu Công Chúa từ từ tiếp:
- Hà huống, chúng ta còn phải đến Bạch Thủy Cung gấp, có bà ấy đưa đường, thì càng thêm tiện cho chúng ta chứ sao!
Phương Bửu Ngọc thở dài:
Nhưng, thay vì mừng, Vạn Lão Phu Nhân lại biến sắc kêu lên:
- Muốn ta đưa đường! Ta... già nào biết Bạch Thủy Cung ở tại địa phương nào?
Tiểu công chúa lạnh lùng:
- Nếu quả thật bà chẳng biết Bạch Thủy Cung ở đâu thì bà đúng là một người vô dụng.
Vạn Lão Phu Nhân thừa nhận liền:
- Phải! Phải! Già là một người vô dụng!
Tiểu Công Chúa cười nhẹ:
- Nếu là người vô dụng, thì bà còn sống làm chi? Những khoảng đất trên thế gian này đâu có dành để cho hạng người vô dụng? Bà thông minh, bà khôn khéo, bà cứ suy nghĩ thử xem, nếu bà là người vô dụng, thì chúng tối còn để bà sống để làm gì? Bà muốn sống tất phải làm người hữu dụng cho chúng tôi!
Lúc đó, Vạn Lão Phu Nhân đã đứng lên rồi.
Bỗng, bà ngồi phịch xuống bà lại nhăn nhó mặt, lẩm nhẩm:
- Già... già...
Tiểu Công Chúa mỉm cười:
- Bây giờ thì chắc là bà đã hiểu Bạch Thủy Cung ở tại địa phương nào rồi chứ?
Bỗng, Vạn Lão Phu Nhân quỳ xuống, buông giọng thiết tha:
- Tiểu Công Chúa ơi! Công chúa đẹp, công chúa tốt ơi! Hãy dung tha cho già là con người đáng thương hại lắm đó, công chúa ơi! Công chúa thử nghĩ xem nếu già đưa người ngoài đến Bạch Thủy Cung thì cái mạng đáng thương của già này liệu còn tồn tại trên thế gian này nữa chăng?
Tiểu Công Chúa điềm nhiên:
- Nếu ta không đưa người đến đó, liệu cái thân già đáng thương của bà có còn tồn tại trên thế gian này nữa chăng?
Vạn Lão Phu Nhân rung rung giọng:
- Già vạn cầu công chúa, trăm cầu công chúa, ngàn cầu công chúa!
Lương tâm của công chúa đáng được người đời noi gương, chắc chắn là công chúa chẳng bao giờ bức già đáng thương đáng hại này đến nỗi phải chết uổng chết oan trong khi già còn muốn sống! Công chúa ơi, già chưa muốn chết, dù già đã sống quá nhiều ngày rồi, già chịu khổ sở quá nhiều ngày rồi, chẳng trông những ngày còn lại ít ỏi kia già lại khổ thêm, khổ mãi đến giây phút cuối cuộc đời? Già khổ già lại cô đơn, già đau buồn với kiếp goá phụ từ nhiều năm tháng rồi. Già chết chồng, già lại mất con. Công chúa ơi, đến con trai của già cũng hắt hủi già!...
Bà khóc.
Giọt lệ già trông bi đát làm sao.
Bà khóc ồ ồ bất chấp ở cái tuổi của bà, khóc như vậy thì chán chường, trơ trẽn quá.
Bà cứ thốt lên những lời lâm ly thống thiết, bà cứ khóc như suối đổ sườn non, như gió quét ngàn cây. Tiểu Công Chúa vẫn lạnh lùng nhìn bà, trừng mắt nhìn bà.
Hơn thế, môi nàng nhếch nhẹ thành nửa nụ cười, nụ cười vừa lạnh, vừa mỉa mai, vừa khinh miệt...
Vạn Lão Phu Nhân hết khóc lại van cầu, hết van cầu lại khóc, bà van cầu và khóc một lúc khá lâu.
Thoạt đầu, Tiểu Công Chúa còn nhếch nửa nụ cười, bà khóc mãi, khóc quá nhiều, van cầu quá nhiều, làm cho nụ cười của nàng tan biến mất.
Nụ cười tan biến nơi vành môi còn lại vẻ lạnh lùng, vẻ mỉa mai, vẻ khinh miệt.
Lạnh lùng, mỉa mai, khinh miệt còn tồn tại, lại có phần hiện rõ hơn, như vậy là Vạn Lão Phu Nhân hết hy vọng rồi.
Bà còn khóc, còn van cầu làm chi nữa?
Bà đưa bàn tay quét ngấn lệ hỏi:
- Không lẽ già không có cách gì lay động nổi lòng dạ của ngươi?
Tiểu Công Chúa cười nhẹ:
- Bà thử khóc một lần nữa xem! Có thể lần sau bà có kết quả!
Đôi mắt đã ráo lệ rồi, Vạn Lão Phu Nhân vụt đựng lên cất giọng căm hờn:
- Tốt! Tốt lắm đó, tiểu liễu đầu! Cứ đi theo già! Đi!
Tiểu Công Chúa gật gù:
- Thì ra bà cũng biết số phận đấy!
Vạn Lão Phu Nhân hừ một tiếng:
- Cho ngươi biết, con đường dài vô tưởng, dọc đường nếu có cơ hội, là già ly khai ngươi liền, đừng mong có một lần thứ hai...
Tiểu Công Chúa cười nhẹ, chận lời:
- Yên trí đi, bà ạ! Bà mà thoát khỏi tay tôi rồi, kể như bà có thủ đoạn lắm đó. Tối chẳng bao giờ tìm lại bà đâu!
Vạn Lão Phu Nhân gật đầu:
- Càng hay!
Bà bước đi liền.
Bà hoàn toàn khác trước, hoàn toàn là một người khác lạ.
Phương Bửu Ngọc thầm nghĩ:
- Mụ già này là con người thay đổi đa đoan, nếu chẳng có Tiểu Công Chúa...
Chàng nhìn thoáng qua nàng, cơn bồng bột trào dâng, bất giác bước tới cạnh nàng, chàng thốt khẽ:
- Đa tạ!
Tiểu Công Chúa trừng mắt nhìn chàng.
Bỗng nhiên, thần tình biến đổi, gương mặt nàng trở lên lạnh lùng.
Đến nụ cười lạnh cũng không nở nổi trên gương mặt đó.
Rồi nàng trầm giọng:
- Đa tạ để làm gì? Lâu nay ta không vì ngươi mà hành động đâu!
Phương Bửu Ngọc giật mình:
- Nhưng... chúng ta...
Tiểu Công Chúa chận lại!
- Đưa ngươi đến Bạch Thủy Cung là trách nhiệm của ta, chỉ có cái việc đó mới tạo nên liên hệ giữa ta và ngươi trong bao nhiêu ngày qua, trừ việc đó ra, ta với ngươi chẳng liên hệ gì cả. Ngươi đừng tỏ lời ra mà cũng chẳng có gì phải tạ Ơn ngươi. Ngươi đến đó là dứt khoát liên hệ giữa nhau. Ta tròn nhiệm vụ, ngươi cũng được toại nguyện.
Phương Bửu Ngọc ấp úng:
- Nhưng vừa rồi... cô nương còn nói...
Tiểu Công Chúa cười lạnh:
- Vừa rồi?... Hừ!... Việc vừa rồi là việc đã qua. Việc đã qua còn nói làm gì nữa? Ngươi chưa chết thì ta phải sống, lời nói vừa rồi, chẳng thành vấn đề nữa.
Nàng quay nhanh mình bước theo Vạn Lão Phu Nhân liền.
Phương Bửu Ngọc giật mình, đúng là chàng lâm vào cảnh lỡ khóc lỡ cười.
Chàng cười khổ, tự thốt:
- Ta cứ tưởng là Vạn Lão Phu Nhân giỏi tráo trở, ngờ đâu còn có kẻ tráo trở tài tình hơn bà! Mà tráo trở một cách tàn nhẫn hơn bà! Người ta dùng cái biến hoá đối với mình thì từ nay mình nên dùng cái bất biến hoá đối với người ta!
Rơi vào tay Tiểu Công Chúa, Vạn Lão Phu Nhân cảm thấy không có cái khổ nào bằng.
Bà có trăm ngàn thủ đoạn, cũng không thể mang những thủ đoạn đó ra áp dụng, tìm cách thoát thân.
Bời, chẳng có một thủ đoạn nào có hiệu quả trước nàng công chúa non tuổi nhưng già mưu.
Giữa đêm khuya, Tiểu Công Chúa đang ngủ say vùi.
Bà đứng lên định chuồn đi, nàng đã mở mắt nhìn bà.
Rồi bà có cảm tưởng là đôi chân bà như bị một đoạn đường dây vô hình ràng buộc liền với Tiểu Công Chúa.
Bà nhích động một chút là làm kinh động đến nàng.
Sáng ra, bà đòi đi đại tiểu tiện.
Tiểu Công Chúa chấp thuận:
- Bà cứ đi!
Nàng không theo bà gìn giữ kề bên.
Dĩ nhiên là bà mừng. Bà mở cửa, bước gấp. Bà bước đi, không phải đi đại tiện, tiểu tiện gì. Bà chuồn luôn.
Nhưng như bóng ma, Tiểu Công Chúa lại xuất hiện trước mặt bà.
Nàng chấp tay sau lưng, đứng nghẻo đầu, nhìn bà nghiêng nghiêng.
Nàng cười mỉm.
Nàng lại hỏi:
- Xong chưa?
Vạn Lão Phu Nhân còn nói gì nữa? Còn biết làm sao nữa?
Trừ lúc bà đại tiểu tiện, còn thì Tiểu Công Chúa luôn luôn giương tròn mắt nhìn bà. Vĩnh viễn nhìn bà. Có lúc, thay vì đi thẳng, con đường phải ngắm hơn thì Vạn Lão Phu Nhân lại đi vòng, kéo dài con đường.
Tiểu Công Chúa, hoặc vô tình, hoặc cố ý hỏi:
- Giả như có người nào đó thay vì đi thẳng lại tìm lối quanh co, thì người đó tự tạo tội lỗi cho mình rồi vậy! Tại sao lại phải làm như thế chứ? Có trốn thoát được chăng? Đã không hy vọng trốn thoát, tại sao gây nên tội? Theo tôi thì, tốt hơn nên đưa nhau tới đó, càng sớm càng tốt, tới đó rồi sẽ tìm cách thoát đi. Và lúc đó, chắc không ai ngăn trở!
Nàng mỉm cười tiếp:
- Bà nghĩ, một người đưa bà đến nơi muốn đến, đến rồi mà người đó bỏ đi, bà còn cần gì truy nã chăng?
Vạn Lão Phu Nhân tức uất có thể chết được.
Một ngày qua.
Hai ngày, rồi ba ngày.
Đến ngày thứ ba, Vạn Lão Phu Nhân phục ngay, không còn tìm cách lừa, tìm cách thoát đi nữa.
Bà cười khổ thốt:
- Tiểu công chúa ơi! Công chúa là tổ tông của già đó! Từ bao lâu rồi, già chưa từng chịu phục ai, bây giờ thì già đành nhận bại trước Tiểu công chúa!
Tiểu công chúa mỉm cười:
- Bà nói quá lời! Bà sanh tôi được, chứ tôi làm gì thành tổ tông của bà?
Nàng dịu giọng hỏi tiếp:
- Còn bao nhiêu dặm đường? Còn bao nhiêu thời gian nữa chúng ta đến Bạch Thủy Cung hở bà?
Vạn lão phu nhân trầm ngâm một chút:
- Đường còn không xa. Thời gian còn không lâu. Nhiều nhất là hai hôm nữa thôi.
Phương Bửu Nhi chen vào:
- Thì ra Bạch Thủy Cung vẫn trong lãnh thổ Trung Nguyên!
Vạn lão phu nhân hỏi:
- Chứ ngươi tưởng là ở phương trời nào?
Phương Bửu Nhi thở dài:
- Cứ theo lời truyền trên giang hồ, thì địa điểm của Bạch Thủy Cung vô cùng thần bí, địa điểm đó ai cũng đinh ninh là tại đỉnh Thần Sơn nơi hải ngoại... Ngũ Hành Cung đặt căn cứ trên đỉnh Thần Sơn.
Vạn lão phu nhân hừ một tiếng:
- Bây giờ ngươi nghĩ như thế nào?
Phương Bửu Nhi trầm ngâm một chút, từ từ đáp:
- Ngày nay... theo tại hạ nghĩ thì... bất quá Ngũ Hành Cung có căn cứ tại một nơi nào đó, hoặc trong rừng sâu, hoặc trên núi cao, hoặc tận một hang động hoang vu, ở những nơi quanh năm suốt tháng chẳng có bóng người đời thấp thoáng vãng lai. Còn về kiến trúc thì... hoặc tân kỳ, hoặc thông thường, rộng lớn hay nhỏ hẹp tùy theo sở thích của chủ nhân...
Rồi chàng mỉm cười hỏi:
- Tại hạ đoán có đúng chăng?
Vạn lão phu nhân thốt:
- Trên thế gian có biết bao nhiêu sự việc, lúc sơ khởi thì rất tầm thường, song theo năm tháng trôi qua với lời truyền thuyết của con người, nay thêm một chút, mai thêm một chút, mỗi người lại thêm một chút, thêm mãi, rồi sự việc tầm thường đó cuối cùng trở thành phi thường, thần bí, người thuật lại có cái ý vẽ vời khoe khoang sự thấy xa hiểu rộng của mình rồi người nghe lại dùng ảo tưởng mà suy diễn cho đến ngày nào đó, sự việc tầm thường biến thành thần thoại!
Phương Bửu Nhi gật đầu:
- Tại hạ cũng vừa nêu lên suy luận đó...
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Tuy nhiên, dù sự việc người đời thần thoại hoá, cũng còn một vài dấu vết lưu lại thế nhân chứng tỏ cái lý do thực tế biến thành hoang đường. Giả như già không tận mắt nhìn những dấu vết đó, thì chẳng khi nào già tin được, có một thực tế trong cái hoang đường truyền khẩu.
Phương Bửu Nhi chớp mắt:
- Thì ra Ngũ Hành Cung cũng có phần nào trung thực trong cái hoang đường do thế nhân tạo dựng?
Vạn lão phu nhân sửa chữa ngay:
- Già không hề đưa ra một xác nhận như vậy!
Phương Bửu Nhi cau mày:
- Nếu thế thì... Ngũ Hành Cung chỉ là...
Vạn lão phu nhân xoay chiều câu chuyện:
- Ngươi đã muốn đến đó, trước sau gì ngươi cũng đến đó, đến là thấy như thế nào tại sao nóng nảy tìm hiểu?
Phương Bửu Nhi thốt:
- Tại hạ hy vọng...
Vạn lão phu nhân điểm một nụ cười ẩn ước có vẻ thần bí, từ từ tiếp:
- Hiện giờ, tốt hơn hết là ngươi đừng hy vọng chi cả, ngươi cũng đừng tưởng nghĩ đến điều chi cả, vô luận làm sao, khi trông thấy Ngũ Hành Cung rồi, ngươi sẽ không tránh khỏi kinh ngạc.
Phương Bửu Nhi ạ lên một tiếng:
- Ngạc nhiên hay kinh sợ?
Vạn lão phu nhân điềm nhiên:
- Cả hai!
Phương Bửu Nhi mỉm cười:
- Thật vậy?
Chàng bước đến khung cửa sổ mơ màng một lúc, đoạn lẩm nhẩm:
- Có lẽ giờ đây, môn hạ của Hỏa Ma Thần cho rằng tại hạ thất tín, nếu không thì cũng tưởng là tại hạ thất tung! Và có lẽ họ đã phân công đi khắp bốn phương trời tìm tại hạ!... Còn Thiết Nhiêm Đạo Nhân và các vị kia, đến phủ Đại Danh rồi nhất định tra cứu hành tung của thuộc hạ Hỏa Ma Thần! Tất cả đều biết đâu tại hạ âm thầm đi đến cái nơi mà bên này muốn, bên kia không!
Vạn lão phu nhân hỏi:
- Ngươi đoán thử xem bọn Thiết Nhiêm Đạo Nhân có đến được Bạch Thủy Cung chăng?
Phương Bửu Nhi thở dài:
- Khó đoán lắm bà! Tuy nhiên tại hạ mong rằng họ sẽ chẳng bao giờ đến được nơi đó! Họ đừng đến đó là hơn!
Bỗng đâu đây có tiếng cười hắc hắc vang lên, rồi một câu nói tiếp theo lạnh lùng:
- Chỉ sợ ngươi thất vọng!
oOo Thời gian lúc đó đúng nửa đêm, không gian im vắng lạnh lùng.
Địa điểm là một sơn thôn, và nơi Phương Bửu Nhi tạm trú là một ngôi khách sạn không lớn lắm.
Đứng bên trong cửa sổ nhìn ra, trên đầu ngàn sao án chớp, song trước mắt là vùng tối âm u. Vùng tối lan rộng vô biên.
Bên ngoài khung cửa sổ không xa lắm, có rừng trúc loạn, trúc mọc rất dày. Lá trúc không nhiều nhưng cành giao chuyển chằng chịt, thành che khuất ánh sao mờ.
Tiếng cười, tiếng nói phát lên từ khu rừng trúc vọng đến.
Phía sau rừng trúc là lưng đồi, đồi thấp đồi cao ngàn vạn ngọn đồi.
Những ngọn đồi phụ thuộc Thái Hành Sơn.
Núi là núi hữu danh, thôn là thôn hoang lạnh, khách điếm là điếm vắng vẻ cô tịch.
Đêm lại về khuya.
Trong khung cảnh đó, trong thời gian đó, bất cứ tiếng cười nào cũng không gây niềm hân hoan, huống hồ người nghe tiếng cười lại mang nhiều tâm sự lo âu?
Giả như tiếng khóc, tiếng than thì người nghe bất quá chỉ chua xót thôi. Nhưng lại là tiếng cười! Nghe như mỉa mai, như thách, như khinh miệt, như hăm dọa...!
Người nghe bắt phải lạnh mình!
Vạn lão phu nhân bước tới cửa sổ hỏi:
- Ai đấy chứ?
Bà hỏi ai? Hỏi người phát ra tiếng cười hay hỏi Phương Bửu Nhi?
Có thể là bà hỏi Phương Bửu Nhi, vì âm thinh của bà rất khẽ.
Trước khi hỏi, bà đã biến sắc mặt rồi. Sau khi hỏi, bà càng biến sắc hơn.
Phương Bửu Nhi mỉm cười:
- Ai? Bà còn phải hỏi ai nữa sao? Bà không thể đoán nổi à?
Vạn lão phu nhân lẩm nhẩm:
- Ai?... Ai?...
Phương Bửu Nhi trầm giọng:
- Hỏa Ma Thần, sao các hạ chưa xuất hiện?
Tràng cười lại vang lên từ rừng trúc vọng đến:
- Thính tai lắm! Khá đó!
Một người từ từ rời ven rừng trúc bước ra, dưới ánh sao mờ trong như một vừng lửa đỏ, nhưng lại là một thứ lửa không ngời, một thứ lửa chớp chớp như quỷ.
Phương Bửu Nhi gật đầu:
- Các hạ đến đúng lúc quá! Tại hạ đang...
Hỏa ma thần cười vang:
- Những gì ngươi vừa nói, đều sai cả! Ta biết rõ chẳng bao giờ ngươi thất tín. Ta cũng biết luôn, chẳng khi nào ngươi thất tung. Cho nên ta có nhọc công tìm kiếm ngươi khắp bốn phương trời đâu?
Phương Bửu Nhi cau mày:
- Do đâu mà các hạ biết tại hạ có mặt tại đây?
Hỏa Ma Thần điềm nhiên:
- Có Tiểu công chúa bên cạnh ngươi thì khi nào ta lại mất hút ngươi. Ngươi chẳng biết ta ở đâu mà tìm, chứ ta thì bất cứ lúc nào muốn gặp ngươi là biết rõ ngươi ở đâu để đến ngay nơi đó gặp ngươi.
Phương Bửu Nhi chợt biến sắc, liếc nhanh mắt sang Tiểu công chúa hỏi nhẹ:
- Thế ra dọc đường cô nương có lưu ký hiệu?
Tiểu công chúa lạnh lùng:
- Đúng vậy! Bởi lẽ đương nhiên là phải vậy. Ngươi không nên lấy làm lạ.
Phương Bửu Nhi thở dài:
- Không lấy làm lạ về sự việc, mà chỉ lạ lùng tại sao cô nương chẳng cho tại hạ biết.
Tiểu công chúa cười lạnh:
- Cho ngươi biết? Tại sao ta phải cho ngươi biết? Ta đã nói với ngươi rồi mà, cái trách nhiệm của ta là đưa ngươi đến nơi ngươi muốn đến, phải đến, trừ công việc đó ra ta chẳng liên quan chi đến ngươi cả.
Phương Bửu Nhi trầm ngâm một lúc đoạn tiếp, thở dài:
- Cô nương nói đúng! Lỗi ở tại hạ!
Vạn lão phu nhân cười khẩy một tiếng rồi lẩm nhẩm:
- Từ nghìn xưa, khách đa tình luôn luôn đa khổ! Tiểu tử ơi, già thấy ngươi...
Phương Bửu Nhi vụt hét lên:
- Hỏa ma thần! Ngươi bảo ta thất vọng? Câu nói đó có ý tứ như thế nào?
Hỏa ma thần từ từ thốt:
- Có phải là ngươi hy vọng bọn Thiết Nhiêm Đạo Nhân đừng đến Bạch Thủy Cung? Vô ích, bọn họ đã đến nơi rồi! Họ đến từ lâu và có thể hiện giờ họ đã...
Phương Bửu Nhi giật mình chận lời:
- Họ đã đến nơi rồi? Ai chỉ dẫn đường lối cho họ đến đó.
Hỏa Ma Thần thản nhiên:
- Bổn cung!
Phương Bửu Nhi cao giọng:
- Ngươi? Trước kia ngươi không muốn họ đến đó sao bây giờ...
Hỏa Ma Thần cười hắc hắc:
- Họ muốn tìm nơi nạp mạng, thì ta còn cấm cản những kẻ muốn chết làm gì khi mà họ chán sống? Cho ngươi biết, họ đã sát hại chín tên thuộc hạ của ta, tuy ta không thể tự sức báo thù, song ta cũng biết cách mượn tay người làm công việc đó, thay thế cho ta!
Rồi lão cười lớn.
Lão cười cuồng dại, niềm oán độc bốc mạnh như có thể làm mờ ánh sao đã mờ rồi.
Phương Bửu Nhi sững sờ.
Lâu lắm, chàng lẩm nhẩm:
- Họ muốn đến, là họ đến? Có sao với cái tài giết người của họ, đi đến đâu mà chẳng lọt? Bất cứ nơi nào, họ chẳng hề thất bại!
Vạn lão phu nhân cười lớn:
- Buồn cười thay!... Buồn cười thay!...
Phương Bửu Nhi trầm giọng:
- Tại sao?
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Già không cười ai khác, mà chỉ cười ngươi!
Phương Bửu Nhi hừ một tiếng:
- Tại hạ có gì đáng cười?
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Ta cười là vì ngươi biết rõ, đi như vậy, họ sẽ gặp dữ nhiều lành ít, song ngươi không chịu nhận chân sự tình, ngươi lại tìm cách dối mình, ngươi có bám víu vào cái mong manh để tự an ủi mình.
Phương Bửu Nhi cao giọng:
- Tại hạ nói đúng sự thật! Họ là những người bất khả xâm phạm!
Vạn lão phu nhân hừ một tiếng:
- Ngươi nói đúng sự thật? Hừ! Ta hỏi ngươi bọn Thiết Nhiêm Đạo Nhân có sánh được Hỏa Ma Thần, Mộc Lang Quân chăng? Hỏa Ma Thần, Mộc Lang Quân còn bị đuổi chạy vắt chân lên cổ, liệu bọn Thiết Nhiêm Đạo Nhân...
Phương Bửu Nhi không đợi bà nói dứt câu, phóng mình qua khung cửa sổ dừng chân trước mặt Hỏa Ma Thần, nắm tay rung rung giọng hỏi:
- Họ đến đó từ lúc nào?
Hỏa Ma Thần cười quái ác:
- Lâu! Rất lâu!... Bây giờ ngươi có đi ngay, cũng chẳng còn kịp làm gì nữa! Có thể là những gì phải xảy ra đã xảy ra rồi!
Phương Bửu Nhi rung bắn người lên, qua phút giây chấn động chàng lại sững sờ.
Rồi một lúc sau, lâu lắm, chàng bình tĩnh trở lại, hét to:
- Bạch Thủy Cung ở đâu bây giờ ngươi phải nói cho ta biết! Nói gấp cho ta biết!
Hỏa Ma Thần ung dung bảo:
- Ngươi ngẩng đầu lên!
Phương Bửu Nhi ngẩng đầu nhìn ra trước mắt, dưới ánh sao mờ, bóng núi nguy nga đồ sộ hiện rõ.
Chàng bực gằn từng tiếng:
- Ngẩng đầu để làm gì?
Hỏa Ma Thần bình tĩnh hỏi:
- Ngươi có thấy chi chăng?
Phương Bửu Nhi hừ lạnh:
- Nền trời! Ngàn sao!...
Hỏa Ma Thần chận lời:
- Còn gì nữa?
Phương Bửu Nhi tiếp:
- Mây, núi, núi liền mây...
Bỗng chàng kêu lên thất thanh:
- Bạch Thủy Cung ở tại Thái Hành Sơn?
Hỏa Ma Thần từ từ gật đầu:
- Phải!
Phương Bửu Nhi quay mình, toan như chạy đi ngay.
Hỏa Ma Thần thốt:
- Một mình ngươi đi, dù có tìm năm bảy tháng vị tất tìm được!
Phương Bửu Nhi cau mày:
- Tại sao?
Hỏa Ma Thần cười nhẹ:
- Địa phương rộng lớn, tuy Bạch Thủy Cung ở tại đây, song ngươi có biết đích xác ở địa điểm nào chăng? Một mình ngươi phải mất bao nhiêu thời gian mơi đi giáp một vòng chu vi hơn trăm dặm, rồi còn lục soát?
Lão cười nhẹ, rồi lạnh lùng tiếp:
- Hà huống dù ngươi có đi ngang qua địa điểm đó, ngươi cũng chẳng làm sao biết được?
Phương Bửu Nhi dậm chân:
- Đã biết như vậy, tại sao ngươi không đưa gấp ta đến đó?
Bỗng, Tiểu công chúa nạt khẽ:
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Nhưng, nàng không nạt Phương Bửu Nhi bởi Phương Bửu Nhi chưa nhúc nhích kia mà, bất quá chàng chỉ quay mình thôi rồi chàng đứng nguyên vị tại chỗ, trong tư thế đó.
Nàng nạt Vạn lão phu nhân, trong lúc khẩn cấp nàng không cần xưng hô bà ta bằng cái tiếng bà.
Nàng gọi cộc lốc bằng tiếng ngươi, như gọi một kẻ dưới tay trong vòng quản thúc của nàng.
Nàng vừa bắt gặp Vạn lão phu nhân nhích động thân hình, hẳn nhiên, bà ta thừa dịp chuồn đi.
Chân tả còn bước tới, chân hữu còn ở tại hậu, Vạn lão phu nhân cười gượng:
- Đã có Hỏa... Hỏa cung chủ dẫn đường, già còn ở lại đây làm chi?
Già có thể đi được rồi!
Tiểu công chúa cao giọng:
- Ai bảo là bà có thể đi?
Vạn lão phu nhân vẫn cười:
- Chứ đã có người đưa đường rồi, cô nương còn dùng già vào việc chi nữa? Già ở lại là thừa!
Phương Bửu Nhi cất tiếng:
- Nể mặt Vạn đại hiệp, chúng ta để cho bà ấy muốn đi đâu thì đi.
Vạn lão phu nhân kêu lên:
- Phải đó! Cô nương ơi! Cô nương tốt bụng để cho già đi nhé!
Tiểu công chúa lạnh lùng:
- Cho bà đi? Để bà gấp rút về Bạch Thủy Cung báo cáo sự tình à?
Để dọc đường, bà đặt cạm bẫy, lừa bọn này à?
Đoạn nàng bĩu môi tiếp nối:
- Nếu là ai khác, ta có thể cho đi đó, nhưng bà thì không! Bà không được đi đâu hết, bà gian hoạt xảo quyệt lắm, chẳng gì tin nổi bà. Giữ bà bên cạnh tôi mới yên tâm!
Vạn lão phu nhân lùi lại mấy bước, buông mình trên ghế lẩm nhẩm:
- Hà tất cô nương muốn hại già! Hà tất hại già, hở cô nương!
Tiểu công chúa thản nhiên:
- Bà đừng trách tôi, hãy tự trách là phải hơn! Tại vì ngày trước bà đã hại quá nhiều người rồi, tự nhiên bà cũng phải bị người hại lại. Phải có vay có trả chứ bà. Đến lượt bà rồi đó nhé!
Vạn lão phu nhân thở dài thườn thượt.
Rồi bà lấy hạt đào, quả mai, liền nhét vào miệng, vừa nhai hết lại lấy, bà nhét vào hạt khác.
Dọc theo đường đến đây, bà cẩn thận mua sắm chất chứa đầy các chiếc túi trên áo bà.
Bây giờ, nếu bà ngồi đó mà nhai, mà nuốt, có lẽ đến nửa ngày mới hết số tích trữ.
Tiểu công chúa nhìn bà mỉm cười:
- Bà còn muốn nói gì nữa chăng?
Vạn lão phu nhân vừa nhai vừa lẩm nhẩm:
- Già còn nói gì được nữa? Gặp cô nương là gặp kẻ tử đối đầu, già nhận bại là hơn!
Rồi bà cau mày tiếp:
- Lạ thực, người ta có việc lo lắng, chẳng ai ăn gì vô, còn già sao lại khác thường, lòng càng rối rắm, miệng lại càng ăn ngon!
X Sương mù phủ xuống quá dày, quanh các đỉnh núi của dãy Thái Hành Sơn, nhìn đâu đâu cũng chỉ thấy bàng bạc một màu trắng đục.
Đêm càng xuống sâu, sương càng rơi dày, và bình minh dù lên từ lâu sương vẫn chưa tan mỏng.
Trong lớp sương mù dày đặc đó, Phương Bửu Nhi theo đường lên núi.
Núi quá cao, sương che khuất mắt, sương trên cao, hòa lẫn với mây sớm, tiếp màu không làm sao phân biệt được khoảng nào là sương, khoảng nào là mây.
Hỏa Ma Thần không đi theo chàng.
Lúc đến chân núi, lão thốt:
- Ta chẳng cần đến đó làm gì. Ta ở lại đây, chờ tin lành của ngươi.
Tiểu công chúa và Vạn lão phu nhân kèm hai bên chàng. Nhưng đứng trên đỉnh cao, sương mù bao phủ chung quanh, chàng cảm thấy mình tịch mịch vô cùng.
Nhìn ra xa, hiện mờ mờ qua lớp sương mù dần dần tan biến theo ánh thái dương lên, Phương Bửu Nhi thấy muôn trùng ngọn thấp, ngọn cao, thấp thì hiểm trở phi thường, cao lại uy nghi hùng tráng.
Hiểm trở, uy nghi, hùng tráng, xuyên qua làn sương mờ ảo nơi nào cũng thần bí, mông lung, cảnh vật hiện ra nửa hư, nửa thực, Phương Bửu Nhi dù can trường thiết thạch vẫn nghe lạnh chuyển khắp người.
Chàng mơ màng suy tư, tâm tưởng như phiêu phưởng tận phương trời xa, Tiểu công chúa đứng cạnh chàng, dù là người thân nhất hiện tại của chàng cũng cầm như cái bóng xa vời...
Chàng có cảm giác tất cả đều lùi lại sau vai, chỉ có một mình chàng là tiến tới, tiến tới mãi...
Tiến về nơi vô định mịt mờ...
Tại sao chàng có cảm giác đó?
Bây giờ đây chàng có nghĩ ngợi gì, dù gần, dù xa, sự việc cũng đã rồi.
Sự việc đó, là chàng hiện diện tại Thái Hành Sơn.
Sự việc đó, là chàng đã tiếp cận Bạch Thủy Cung.
Chàng chỉ có mỗi một con đường, đường trước mắt.
Chàng chỉ có mỗi một mục đích, mục đích đó ở tận đầu đường. Bao nhiêu ngày qua rồi, thân thể vận động, tâm tư vận động, trải qua gian lao nguy hiểm để đến đây...
Nhìn trước mắt chẳng thấy gì.
Ngoảnh mặt về sau lưng tất cả đều chìm trong ảo tưởng nhạt mờ.
Chàng hướng sang Vạn lão phu nhân hỏi:
- Đi về hướng nào nữa đây?
Vạn lão phu nhân đưa tay chỉ lên. Nơi bà chỉ là vùng sương mù.
Phương Bửu Nhi cau mày:
- Nơi đó? Bà có lầm chăng?
Vạn lão phu nhân lắc đầu:
- Không thể lầm!
Phương Bửu Nhi cũng lắc đầu:
- Đường chẳng có, chúng ta bước trong sương mù mà đi?
Vạn lão phu nhân điểm một nụ cười thần bí, từ từ đáp:
- Theo thần thoại, thì Vương cung phải ở trong lớp sương mù đó, tận đỉnh núi cao.
Phương Bửu Nhi biến sắc:
- Thế ra bà cho rằng Ngũ Hành Cung chỉ có trong thần thoại?
Trong hư không man mác?
Vạn lão phu nhân điềm nhiên:
- Hư là thực, thực là hư! Không là sắc, sắc tức là không!
Tiểu công chúa gắt:
- Bà ấy điêu! Đừng hỏi, đừng nghe bà ta!
Vạn lão phu nhân bật cười khanh khách:
- Phải đó! Già điên, nếu chưa điên, là cũng muốn điên!
Tiểu công chúa hừ một tiếng:
- Nhưng hiện giờ, bà không thể điên được! Bà không muốn như vậy được. Hãy gấp...
Vạn lão phu nhân đột nhiên hỏi:
- Bây giờ là chừng nào?
Phương Bửu Nhi đáp:
- Có lẽ đã vào giờ ngọ.
Vạn lão phu nhân kêu lên:
- Nhanh! Nhanh quá! Ngươi sẽ thấy ngay bây giờ đây!
Phương Bửu Nhi cau mày:
- Chừng nào? Còn bao lâu nữa?
Vạn lão phu nhân thốt:
- Chừng nào thấy được là sẽ thấy. Muốn gấp cũng chẳng được. Gấp vô ích.
Đoạn bà ngồi xuống xếp bằng tròn.
Phương Bửu Nhi dù gấp cũng chẳng biết làm sao hơn. Chàng lại nhìn lên, qua lớp sương mù, phảng phất thấy có ánh sáng. Ánh sáng đó gồm bảy màu lóng lánh chiếu lên.
Ánh sáng đó càng lúc càng to dần rồi trăm ngàn ngọn núi cao thấp lộ ra, qua ánh sáng bảy màu tất cả như huyền huyền ảo ảo.
Giữa vùng ánh sáng đó, có một cảnh trí tân kỳ.
Một con đường dài hướng lên, đường gồm những nấc thang, chứ không bằng mặt như tất cả con đường quanh núi.
Tiểu công chúa kêu lên:
- Đúng rồi chính nơi đó!
Vạn lão phu nhân lẩm nhẩm:
- Quanh năm, suốt tháng, sương mù bao phủ, mỗi ngày chỉ hiển lộ một lần, và hiển lộ rồi biến mất ngay.
Phương Bửu Nhi thở dài:
- Một địa điểm tân kỳ!
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Bây giờ thì ngươi tin già chưa? Hư mà thực, thực mà hư, không không sắc sắc... Một nơi có thật nhưng rất gần thần thoại. Bảo rằng có cũng được mà không cũng được...
Bà mỉm cười kết luận:
- Lẽ mầu nhiệm của hoá công, sự tinh xảo của hoá công là vô thượng. Ngươii đừng đem cái thông minh của kẻ phàm trần, suy tưởng công tác của cao thiên!
Những bậc thang nối tiếp theo đường dài, chiếu ngời kim quang, Phương Bửu Nhi nhìn mãi đến si si dại dại.
Chàng thừ người ra đó đứng nhìn.
Không lâu lắm, màu vàng óng ánh của các bậc thang mờ dần, mờ dần.
Vạn lão phu nhân vụt đứng lên:
- Đi! Đi gấp! Nếu không sương mù lại phủ, chúng ta chẳng thấy nẻo mà bước.