Chương 3

Về nhà, kiểm lại tiền Tử Ân mới biết mình đi chợ hết ba chục ngàn đồng. Ôi, có trả lộn tiền không? Mồ hôi tứa ra đầy trán, cô lầm thầm tính:
- Nữa ký sườn non hết mười lăm ngàn, ba củ cà rốt một ngàn, một ngàn hành ngò... là mới mười bảy ngàn thôi. Còn đâu mười ba ngàn nữa? À, phải rồi... đôi mắt nhìn ngay hai chai nước suối to đùng trước mặt.
Mượn tấm thớt của người đối diện, Tử Ân vừa chặt thịt vừa thở dài ngao ngán. Mới nằm viện ba ngày thôi. Vĩnh Cơ đã xài hết của cô đúng một trăm ngàn. Biết làm sao, ngán thì ngán vậy... cô cũng đâu đành bỏ mặc anh không lo chứ. Chuyện một phần cũng tại cô.
Nhớ hôm đó... vì ham kiếm thêm ít tiền bù vào khoản hụt đi. Cô viết mãi. Đến lúc ngẩng lên, đồng hồ đã chỉ đến con số bảy rồi. Không kịp thở, cô đạp vội đến trung tâm để kịp giờ vào lớp.
Cô có thể bỏ buổi học trở về nấu cơm cho Vĩnh Cơ ăn, nếu không có tiết kiểm tra hết môn của thầy Thành. Thầy khó lắm, tuần trước đã có lời đe dọa rằng ai dám bỏ tiết kiểm tra này, sẽ khonh cho thi tốt nghiệp. Nên... Cô mới phải bấm lòng bỏ đói anh một bựa Nhử bụng, một lát về sẽ đền anh tô phở thật ngon.
Nào ngờ, về đến nhà đã thấy anh nằm mê man một đống. Lay gọi cách nào cũng không tỉnh đuoc. Báo hại cô một phen mất vía. May mà bà con ở gần nghe cô kêu cứu giúp một tay đưa anh vào bệnh viện. Không thì Tử Ân chẳng biết phải làm gì.
Thôi chết rồi, anh ta bị nhiễm trùng tiêu hoá, tiêu chảy cấp lại mất nhiều nước qúa. Cần truyền dịch mau. Bắt mạch xong, vị bác sĩ keu lên hốt hoảng. Tất bật, chạy ngược, chạy xuôi, một đêm mất ngủ. Sáng ra chưa kịp tỉnh thần đà bị Vĩnh Cơ mắng cho một trận.
Nể tình anh đang bệnh, Tử Ân cố nhịn. Lẳng lặng chạy đi mua nước suối cho anh uống mà nước mắt lăn dài. Không phải vì hẹp lòng, tính toán gì với anh. Nhưng... một chai nước mười mấy ngàn đồng. Anh vừa uống, vừa đổ như vậy... tiền đâu cô mua nổI?
Cái gì?
Vĩnh Cơ lại chẳng hiểu cho cộ Đến giờ ăn, lại cấu kỉnh đập tan tô cháo thịt cô mua ở căn tin, dằn dỗi quay mặt vào trong vách. Anh đòi cô phải mua một con gà ác về hầm thuốc bắc cho anh uống. Lại còn bảo tại cô anh ra nông nổi. Trách nhiệm của cô là phải bồi dưỡng cho anh mau hồi sức.
Cúi lượm mảnh tô bể, Tử Ân ra căn tin ngồi khóc. Cả đời ăn toàn rau luộc chấm nước tương. Cô làm sao biết món gà ác nấu thế nào mà anh đòi chứ? May có một người nuôi bệnh thương tìng chỉ giúp bảo cô đến tiệm Hồng Ký mua gà người ta chưng sẵn, mười lăm ngàn một thố. Xót lòng, nhưng nhìn anh ăn ngon lành, Tử Ân cũng nghe vui. Thôi kệ, ráng chìu anh vài bữa. Bất qúa sáng ra tranh thủ lúc bưu điện còn vắng khách, vào sạp chị ba nhận mấy cái áo thun bán dạo.
Ăn gà ác được hai ngày. Sánh nay Vĩnh Cơ bỗng giở qủe không ăn nữa. Anh bảo mình muốn ăn súp cà rốt nấu sườn non. Món này... không tiệm nào có bán, buộc lòng Tử Ân phải trổ tài nội trợ.
Bà bán sườn dạy hết một giờ. Bà bán cà rốt cũng tận tâm chỉ thêm hai mươi phút. Xem ra cũng không cầu kỳ lắm. Tử Ân tự tin rằng mình sẽ nấu thật ngon.
Này cô ơi... nồi của cô có mùi khét rồi kìa.
Da... hả?
Mơ màng suy tưởng, nồi súp cạn hết nước bao giờ không biết. Đến khi bị người bên cạnh vỗ mạnh vào vai Tử Ân mới giật mình nhìn xuống. Trời ơi! nồi súp của cô... đã cháy đen rồI.
Quên cả nóng, Tử Ân dùng tay không bắt xuống rồi thừ ra tiếc. Nửa ký sườn, ba củ cà rốt vàng ươm giờ đã đen thui, khét lẹt dính chặt xuống đáy nồi. Tính sao bây giở Tử Ân không đành bỏ. Hơn nữa... bỏ rồi Vĩnh Cơ lấy gì ăn.
Lấy cái muỗng khậy lớp thịt và cà rốt nằm trên mặt còn chưa cháy tới bỏ và cái ga mèn bằng nhôm. Tử Ân đặt luôn lên bếp rồi đổ nước lạnh vào nấu lại. Nhạt tếch, vì bao nhiêu nước ngọt đã bị chát đen rồi. Cô đành phải nêm thêm đường và bột ngọt. Hy vọng Vĩnh Cơ sẽ không phát hiện ra mà chắc kong phát hiện được đâu. Vì sau khi bỏ hết hành ngò vào, nếm lại Tử Ân thấy cũng ngon ngon...
Xong rồi hả?
Đang đói, thấy Tử Ân bước vào. Vĩnh Cơ nhổm dậy ngay, mừng rỡ:
- Chà! Cũng thơm qúa chứ? Cô có nấu đúng lửa không?
Có... có..Tử Ân gật đầu ngaỵ Hồi hộp đặt ga mèn súp lên bạn cô thầm vái, Vĩnh Cơ đừng phát hiện:
- Chà! bưng chén súp nóng hổi trên tay, cánh mũi Vĩnh Cơ phập phồng:
- Cô coi vậy mà cũng khéo ghệ Nước súp trong veo như nước lạnh.
Vậy à! Tử Ân cười gượng gạo. Vĩnh Cơ đà múc một muỗng lên rồI. Anh thổi và đang cho vào miệng. Tử Ân nín thở dòi theo nét mặt anh:
- Ngon thật! Vĩnh Cơ gật đầu uống thêm muỗng thứ nhì. Trong chớp mắt, chén súp đã được anh uống cạn. Chén thứ hai đuoc tiếp tục múc đầy:
- Ủa! - Chợt phát hiện khoanh cà rốt bị cháy đen. Anh đưa vào miệng nhai thử rồi kêu lên lạ lẫm:
- cà rốt bị khét à? sao lạ vậy?
À... chắc... tại... - - điếng hồn Tử Ân tìm nhanh lời nói dối:
- Lúc nãy tôi luộc cà rốt... sơ ý... khét..một khoanh.
Luộc cà rốt trước? Đôi mày nhíu lại:
- Sao lại luộc? ra hết nước bã còn gì?
À... thì tại... - Tử Ân càng lúng túng. Vĩnh Cơ nghi ngờ. Anh bắt đầu nghiên cứu sang những cục sườn:
- Cả sườn cũng bị nám đen, sao thế hả?
Biết không thể giấu Tử Ân nên đành nói thật. Nghe xong, Vĩnh Cơ như nhảy nhỏm lên:
- Khét cạn rôi..rồi đổ nước vào nấu lại? Trời ơi... cô có biết đồ khét ăn vào sẽ bị ung thư không hả?
Tôi không biết - Tử Ân lắc đầu một cách thật thà. Vĩnh Cơ lại kêu lên:
- Té ra... tôi đã uống một chén súp không béo bổ. Toàn bột ngọt và nước lạnh thôi. Trời ơi là trời... tôi khổ thế? Sao tôi lại vướng vào một con người vô tích sự như cô vậy nhỉ?
Càng nói càng nổi sùng lên. Tức vì mình đã phải uống hàng đống bột ngọt vào trong bụng, Vĩnh Cơ vung tay hất mạnh gà mèn súp xuống đất văng tung toé.
Trời ơi, ổng lại chưởi rủa rồi. Tội nghiệp cô ta qúa!
Chắc là tiền nhiều lắm. Không thì sao cô ta chịu nổi.
Vì... tại người ta hỏng biết tự ái thôi. Chứ tôi hả? nhiều bao nhiêu cũng mặc. Chửi tôi kiểu ấy bái bai ngaỵ Là người ai không có lòng tự trọng.
Những lời xì xầm tuy nhỏ, nhưng đủ làm cho Tử Ân rát cả mặt. Thì ra, bao lâu nay, trong mắt mọi người, cô chỉ là con ở của Vĩnh Cợ Mà lại là con ở không có lòng tự trọng. Mặc tình cho anh mắng chửi. Trời ơi! sao cô ngu dữ vậy.
Xấu hổ qúa! Tử Ân bật đứng ngay dậy. Quăng luon miếng chén bể vừa nhặt được, cô hét lớn:
- Không phải. Các người hiểu lầm rồi. Tôi không phải là người hầu của hắn đâu.
Rồi vùng chạy nhanh ra bồn hoa giữa sân cô nghe giận mình vô hạn. Tại sao cô lại lo lắng cho Vĩnh Cơ kia chứ? Du... vali đồ của anh bị cô vô tình đánh mất. Anh cũng đâu có quyền gì động một cái là mắng cô ngu này, đần độn... Sĩ diện, tự trọng của cô đâu? Sao cô lại quên được chứ?
Hừ! Càng nghĩ, càng giận, càng thấy mình ngu qúa. Tiền làm cực khổ kiếm từng đồng từng cắc đem về lo bồi dưỡng cho còn không cảm ơn thì thôi, còn chê bai này nọ. Được, đã mắng, cho mắng luôn, không thèm coi nữa, coi chết ai thì biết.
Nghĩ xong, Tử Ân đùng đùng quay trở vào phòng không thèm nhìn mặt Vĩnh Cơ, cô khoát chiếc giỏ lên vai, bỏ đi một nước.
Nhưng ra đến cổng tự dưng bước chân Tử Ân chậm lại. Cô thấy mình làm vậy cũng có phần qúa đáng. Hiện tại Vĩnh Cơ không có một cắc, một đồng. Cô bỏ đi rồi tiền đâu anh đóng viện phí, Lại còn... bữa ăn đang dang dở. một chén súp loãng không đủ giúp anh no.
Sao bây giờ nhỉ? Tử Ân cắn cắn ngón tay nghĩ ngợi rồi bước thẳng vào căn tin, mua một tô bánh canh, cô bưng trở về phòng. Đặt mạnh xuống bàn, cô lớn tiếng, cố tình cho mọi người nghe rõ:
- Nếu đói, nếu còn muốn tôi lo lắng thì ăn đi. Bằng không... đường ai nấy bước...
Nói xong, thấy Vĩnh Cơ vẫn nằm yên, Tử Ân dằn dỗi bước nhanh ra cựa.
Khoan đã... tôi ăn.
Bất chợt sau lưng, giọng Vĩnh Cơ vang gấp gáp. Có thế chử Quay lại, thấy anh bưng tô bánh canh lên. Tử Ân mỉm nụ cười đắc ý.
Ầm!..
Đang ngủ ngon, Vĩnh Cơ bỗng chới với giật mình ngồi dậy vì một tiếng động to, nhìn vội ra sân, anh thấy rõ một thằng nhóc đang đâm đầu chạy.
Ranh con! Đã nhận ra thằng bẹ Vĩnh Cơ lầm bầm mắng. Dám ném hòn đá vào vách để trả thù anh hôm qua đã tịch thu con diều của nó. Hừ! đợi đây... tao mà bắt được thì...
Còn chưa tìm ra cách trừng phạt, Vĩnh Cơ lại thấy mắt mình nhoi nhói. Thằng ôn con đã quay trở lại. Trên tay là mảnh kiển bể, nó rọi tia nắng vào thẳng mặt anh.
Đứng lại - Vĩnh Cơ dậm chân dọa đuổi theo. Thằng bé co chân chạy mất. Nó không dám quay trở lại đâu. Vĩnh Cơ biết và cũng biết là mình khó có thể ngủ tiếp được.
Mới tám giờ, nhìn bóng nắng, Vĩnh Cơ khập khễnh bước vào toa lét.
Không biết hôm nay Tử Ân làm món gì bồ dưỡng mình đây. Tay xoa bụng, Vĩnh Cơ háo hức trở về phòng. Nước bọt tứa đầy đầu lưỡi, anh mơ màng nghĩ đến một tô phở thơm lừng đầy thịt.
Ồ! không phải phở mà là cháo! Mở lầng bàn, Vĩnh Cơ reo thầm trong bụng. Một tô cháo đậu xanh nấu với thịt bầm ngon thật là ngon. Chưa kịp ngồi, Vĩnh Cơ đã khoắng ngay một muỗng cho miệng.
Ngon không thể tưởng! Vĩnh Cơ thở một hơi dài khoan khoái. Có lẽ phải cảm ơn chứng bệnh nhiễm trùng tiêu hoá ấy. Dù nó khiến anh nằm bệnh viện hết ba ngày. Song bù lại... nó đã giúp anh đuoc ăn những món ăn khoái khẩu. Ngon đến lịm người đi.
Đã ăn xong tô cháo. Vĩnh Cơ vẫn thòm thèm muốn ăn thêm. cầm cái tô anh bước lại mở nắp nồi xem thử. May qúa, vẫn còn một ít. Nhanh tay, anh trút hết vào tô rồi ngồi cạnh cái bếp dầu ăn luôn một mạch.
Tử Ân nấu cháo gì thế nhỉ? Vĩnh Cơ chịu, đoán không ra thịt cô nấu cháo là thịt gì cả. Không giống thịt heo, cũng chẳng giống thịt bò. Ngọt lịm nhưng không có mùi tanh của cá. Chẳng lẽ là thịt rừng. Thịt nai hay nhím nhỉ?
Càng đoán, càng tò mò. Vĩnh Cơ không chịu nổi. Anh lừng đến bên chiếc túii sốp đựng rác của Tử Ân bơi ra xem thử, thế nào cũng để lại dấu tích mà!
Ôi! Chiếc túi sốp rời khỏi tay Vĩnh Cơ rơi xuống đất nghe cái bịch. Đầu... ruột vàng tung toé... mặt cắt không còn hột máu, Vĩnh Cơ chết điếng cả người lặng đi như khúc gỗ.
Lẽ nào... cái thứ thịt ngọt, ngen đến tê đầu lưỡi... là thịt của những con vật gớm ghiếc nảy Nếu phải... chắc..anh phải té xỉu thôi. Vì chúng là những con cóc xấu xí đáng tởm nhất trần đời.
Không phải đâu. Vĩnh Cơ tự gạt mình. Hơn chín mươi phần trăm... món cháo anh ăn là cháo cóc rồi. Trời ơi... những cái đầu cóc vẫn còn kia. Chúng đang mở to đôi mắt, trừng trừng nhìn anh đầy câm hận.
Ụa! một niềm kinh tởm trào dưng là bụng Vĩnh Cơ bỗng nhiên thột lại. Rồi bao nhiêu thứ vừa ăn đuoc bị nôn hết ra ngoài. Rồi cả mật vàng, cả ruột gan rồi mà Vĩnh Cơ vẫn không thấy an tâm. Anh cứ thọc ngón tay vào sau trong cổ họng mình mà móc mãi, móc mãi. vừa móc vừa lầm bầm nguyền rũa Tử Ân. Chẳng biết mấy ngày nay, cô đã cho anh ăn những món quái dị gì rồi. Hôm nay cóc, Vậy hôm qua là gỉ Chuột, mèo, thằn lằn hay rắn mối.
Ụa …càng nghĩ, càng ghê... Càng nghe giận phừng phừng. không nén nổi, Vĩnh Cơ tung chân đá mạnh vào thau chén.
Ầm! Xoảng...
Những chiếc chén tội nghiệp nhảy tung lên, rồi xuống đất vỡ tan. Còn chưa hả giận, Vĩnh Cơ lôi hết chồng tập dưới đi văng cua Tử Ân ra, rồi nghiến răng xé nát.
Cho mày tiểu nhân. Cho mày khốn nạn. Dám nấu cháo cóc hại ông. Đươc...
Ôi! - Vừa bước vào nhà, thấy Vĩnh Cơ mặt hầm hầm sát khí, nghiến răng khi thấy an ta xé tan tập vỡ của mình. Tử Ân hốt hoảng chạy lại ngay:
- Vĩnh Cơ, anh làm gì vậy? Sao lại xé tập của tôi - Ôi..cả chén cũng bị anh đập hết? Sao vậy? Anh bị lên cơn hả?
Lên cơn cái đầu cộ Thêm cái bếp dâu bị đá chỏng queo, lăn long lóc. Vĩnh Cơ hào hển thở. Bất chợt nhìn thấy con thỏ nhỏ xíu bằng thủy tinh để trên bàn, anh chụp lấy.
Tử Ân vội kêu lên:
- Ôi! Anh không được đụng con thỏ ấy đâu.
Vậy ả mỉm cười, Vĩnh Cơ thản nhiên ném mạnh "Bốp" Con thỏ vở tan thành bốn mảnh. Mỉm cười, anh thích thú nhìn mặt Tử Ân tái dần đi.
Không biết... anh đền con thỏ cho tội một phút lặng người chết điếng. Tử Ân như sực tỉnh. Cô nhào lên, nắm lấy áo Vĩnh Cơ lây mạnh. Rồi quýnh quáng cúi nhặt những mảnh vở lên ráp lại. Trời ơi! Vĩnh Cơ ác qúa. Anh không biết mình vừa đập tan kỷ vật của mẹ để lại cho cô.
Nhìn Tử Ân khóc, Vĩnh Cơ thoáng xao lòng. Nhưng những cái đầu cóc trong góc lại nhìn anh khiêu khích. Anh nghiến răng, rít lời vào mặt Tử Ân:
- Bỏ tật nấu cháo cóc cho tôi ăn nhé!
Trừng mắt, khoát chiếc áo vét lên vai. Anh đạp bừa qua đám giấy vụn dưới chân bước thẳng. Nhử lòng sẽ không quay lại, cũng như không bao giờ nhìn đến mặt Tử Ân.
Này cậu. Có phải vì món cháo cóc mà cậu nỗi tam bành đến thế không?
Giọng một người đàn bà đuổi theo khi bước chân Vĩnh Cơ ra đến cổng rào. Quay đầu nhìn lại, bà là người hàng xóm ở cạnh phòng Tử Ân. Vĩnh Cơ càng tức giận. Hừ! biết đâu chính bà đã bày mưu lập kế giúp Tử Ân để hại anh.
Cậu đừng đi nữa, dừng lại. Tôi có chuyện muốn nói với cậu đây - Thấy Vĩnh Cơ không dừng lại, bà đuổi theo:
- Gì chử Hơi quay đầu lại, Vĩnh Cơ cộc lốc. Người đàn bà nói nhanh:
- Cậu đã giận oan Tử Ân rồi.
Giận oan - Vĩnh Cơ cười khẩy - rành rành ra đó còn oan ức nỗi gỉ Hừ! Nếu thấy tôi phiền phức, muốn đuổi thì cứ thẳng thắn một lời. Cần gì dở thủ đoạn đê hèn, bắt cóc gạt tôi ăn chứ?
Tử Ân không dở thủ đoạn cũng không tiểu nhân đâu - Bà vội lắc đầu - Cho cậu ăn cháo cóc... chỉ vì... câ ấy muốn... bồi dưỡng cho cậu mau lại sức thôi.
Lại đến bà tưởn tôi là kẻ ngốc rồi - Vĩnh Cơ lại dợm bước. người đàn bà vội đưa tay nắm áo anh kéo lại:
- Tôi không coi cậu là kẻ ngốc và chuyện này chẳng liên quan, dính dáng gì đến tôi đâu. Can thiệp vì tôi thấy bất bình cho Tử Ân thôi. Cô ấy không hại cậu, vì cóc là món ăn rất bổ dưỡng, không tin cậu thử hỏi một vài người sẽ rõ...
Nghe giọng bà qủa quyết, Vĩnh Cơ thoáng chùng lòng nhưng chưa vội tin ngaỵ Anh chặn đường một vị khách bước ngang qua lên tiếng hỏi:
- Thưa ông, xin vui lòng cho biết cóc... có phải là sinh vật ăn được không?
Dừng bước, vị khách thoáng ngạc nhiên rồi vui vẻ gật đầu:
- Đúng vậy. Nếu biết làm cóc sẽ là một món ăn bỗ dưỡng, giàu chất caxin. Ngày xưa ông bà ta vẫn thường dùng để chứa chứng còi xương cho trẻ.
Câu trả lời rành rọt đầy tính khoa học, cộng thêm ở bên ngoài uyên bác của ông đã làm Vĩnh Cơ không thể nghi ngờ. Gật đầu cảm ơn ông... anh quay sang người đàn bà tốt bụng:
- Vậy ra... cháu đã trách lầm Tử Ân ư?
Đúng vậy - Bà gật đầu rồi chép miệng than - Thiệt tội nghiệp con nhỏ. Cả đêm qua lụi hụi đi bắt cóc rồi đem về nấu cháo. Cực gần chết mà còn cười khoe với tôi nữa chứ:
- Con tin ăn xong chén cháo này, Vĩnh Cơ sẽ thật sự hồi sức đó...
Tôi cũng cười chia vui với nó, không ngờ lại bị cậu hiểu lầm.
Cả đêm qua, Tử Ân đã thức để bắt cóc ư? Vĩnh Cơ lơ mơ nhớ. Dường như trong giấc ngủ chập chờn, giữa tiếng mưa rơi lắc rắc. Anh mơ màng thấy Tử Ân đốt một cái vỏ xe đạp cháy đùng đùng đi vào giữa bóng đêm. Hỏi thì cô ta cười bí hiểm, lắc đầu không chịu nói.
Đúng rồi - Nghe anh hỏi, người đàn bà gật đầu - Người ta đi soi chuyên nghiệp thì có đủ đồ nghề. Nào đèn, nào chụp. Còn nó phải đốt vỏ xe làm đèn. Thiệt là ngu ngốc qúa.
Ngu ngốc thật - Bắt đầu hối hận, Vĩnh Cơ bực dọc - Việc gì phải tốn thời gian bắt cóc. Thiếu gì món để ăn cho lại sức? Sao Tử Ân không ra chợ mua cho khỏe. Lúc nào cũng ra vẻ khác người. Làm gì chứ?
Bảy ngày sống cạnh Tử Ân, cậu vẫn không hiểu được nó. Đúng là cậu vô tâm qúa! Bà như trách rồi cất giọng buồn buồn:
- Tử Ân không dị hợm, cũng chẳng ra vẻ khác người đâu. Bày nhiều chuyện như vậy chẳng qua cô ta không có tiền thôi.
Không có tiền? Mắt Vĩnh Cơ chớp chớp. Bà gật đầu:
- Cả ngày viết thư mướn ở bưu điện giỏi lắm nó cũng kiếm chỉ đuoc vài ba chục ngàn thôi. Cậu thử nghĩ xem, bao nhiêu tiền đó phải trang trải nào tiền nhà, tiền điện nước, ăn uống sinh hoạt. Đóng học phí và nuôi thêm đứa em tàn tật nữa. Làm sao không chật vật.
Tử Ân còn... em... ư? - Vĩnh Cơ ngơ ngác - thế cha mẹ cô ấy đâu? sao cô ấy phải một mình lo nhiều thế?
Dường như... mất lâu rồi. Từ lúc hai chị em còn bé xíu cợ Bà thở ra:
- Đã khó khăn lại chật vật lại phải cưu mang cậu. Dĩ nhiên là phải túng thiếu rồi. Hôm qua tôi nghe ông chủ nhà đe dọa - Nếu đến mùng mười không thanh toán hết hai tháng tiền nhà, sẽ lấy lại phòng cho người khác thuê đó.
Đến mức này sao? - Vĩnh Cơ cắn nhẹ môi nghe lòng ray rứt. Anh đúng thật là vô tâm qúa. Bao lâu chỉ biết nghĩ đến mình. Tử Ân đã khổ sở túng thiếu, lo lắng trăm bề. Anh còn đòi hỏi bắt cô mua thứ này, thứ nọ. Bây giời thì anh hiểu vì sao mỗi lúc nghe anh muốn ăn này, ăn nọ là mắt cô tối sầm đi.
Tử Ân chắc vẫn còn đang khóc trong nhà. Vĩnh Cơ nghe ngập lòng hối hận. Giận mình hồ đồ qúa. Chưa gì đã nổi giận phá tan nhà của Tử Ân như vậy. Sao anh không nghĩ không nhớ ơn cộ Dù sao thì bao ngày qua cô cũng đã cưu mang lo lắng cho anh.
Hừ! Tất cả cũng tại thói quen trưởng giả độc tài hại anh thôi. Từ nhỏ đến giờ có lần nào anh bị trái ý đâu. Nay... như vậy nói sao anh không giận dữ.
Chợt muốn làm lại cái gì bù đắp cho Tử Ân. Vĩnh Cơ cắn nhẹ môi suy nghĩ. PHải rồi, đôi mắt tự dưng loá sáng, Vĩnh Cơ vụt nắm lấy tay người láng giềng tốt bụng:
- Cháu cảm ơn dì đã nhắc cháu chớ không thì đã trách lầm Tử Ân rồi.
Không có chi - lắc đầu, bà cười vui vẻ - Tôi chỉ tội nghiệp cô bé tốt bụng thôi. Hiểi rồi, cậu hãy về an ủi và xin lỗi Tử Ân đi.
Cháu sẽ về, sẽ xin lỗi cô ấy. Nhưng Vĩnh Cơ bỗng ngập ngừng - Cháu muốn mượn dì sáu chục ngàn. Có được không ạ! Dì an tâm đi...
Thấy mắt bà thoáng ngần ngừ, bối rối, Vĩnh Cơ nói nhanh cho bà được an lòng - Cháu chỉ mượn đỡ một tiếng thôi, rồi cháu sẽ trả lại liền.
Được. Người đàn bà lần túi lấy tiền:
- Nhớ lát chiều trả tiền tôi nhé. Tiền này là tiền vốn ngày mai của tôi đấy.
Vâng, dì an tâm, cháu hứa sẽ trả ngay - Vĩnh Cơ gật đầu chắc chắn. Người đàn bà đặt tiền xuống tay Vĩnh Cơ, ngạc nhiên nhìn dáng anh tất tả chạy đi nhanh. Chắc là đi mua qùa dỗ Tử Ân đây. Bà nghĩ rồi thầm lo lắng. Liệu chiều nay, Vĩnh Cơ có giữ đúng lời hứa. Trả tiền cho bà không nhỉ?
Chuộc lại chiếc đồng hồ, cầm nó trên tay, Vĩnh Cơ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. May mà anh bồi nhận ra ngay, nên việc chuột lại đồng hồ không gặp trở ngại gì.
Bây giờ thì ổn rồi - Vĩnh Cơ bước vội qua đường thẳng hướng vào tiệm cầm đồ, trách mình mấy ngày qua ngu ngốc qúa. Không biết nghĩ ra cách này sớm hơn một chút. Để cứ làm gánh nặng bám hoài trên vai Tử Ân.
Mà cũng tại Tử Ân thôi. Chuyện gì cũng âm thầm gánh lấy, không chịu mỡ miệng đến một lời làm sao anh hiểu được hoàn cảnh của cô mà thông cảm chứ!
Bao lần sống trong cảnh sang giàu, dư dả. Anh không sao ngờ nổi là cô phải chật vật chạy ăn sống từng ngày. Rồi còn gánh thêm một đứa em tàn tật nữa. Cứ ngỡ cô còn đầy đủ cha mẹ. muốn tự lập nên rời khỏi gia đình. Anh còn nghĩ, mỗi tháng cô sẽ nhận tiền trợ cấp của mẹ cha gởi cho nữa chứ.
May mà có người đàn bà tốt bụng kia... Vĩnh Cơ không còn thấy mình có thành kiến với khu nhà trọ nghèo nàn của Tử Ân nữa. Thì ra đàng sau vẻ lam lũ, dữ dằn của một người lao động tay lắm chân bùn lại là những trái tim nhân hậu biết quan tâm, lo lắng cho nhau. Cũng như hôm anh bị bệnh phải vào viện, họ cũng đã tận tình...
Đã đến gần tiệm cầm đồ, Vĩnh Cơ bỗng dừng chân đưa chiếc đồng hồ lên ngắm. Nó là quà kỷ niệm của cha tặng anh trước lúc sang Viet Nam. Đáng giá những hai ngàn mỹ Kim. Đẹp và qúy lắm. Vĩnh Cơ thích chiếc đồng hồ này, nhưng anh sẽ không tiếc khi bán nó đi. Anh chỉ lo không biết người ta mua nó bao nhiêu thôi.
Chỉ cần nữa giá trị thôi, Vĩnh Cơ cầu mong thế. Mười triệu, số tiền nhỏ so với tờ chi phiếu đáng gía hàng tỷ bạc anh thường ký nhưng vô cùng lớn với anh giữa phút này. Nó sẽ giúp anh làm được bao nhiêu việc.
Mua đền Tử Ân con thỏ xong mình sẽ đóng tiền nhà, sẽ mua quạt máy để cô không còn phải phành phạch cái quạt tay mỗi đêm trăn trở. Sẽ mua bếp ga để cô nấu ăn đuoc nhanh hơn. Sẽ tặng cô một cái bàn để không phải nằm dài mỗi lúc chép bài. Sẽ mua tất cả tiện nghi để cuộc sống cô đỡ vất vả hơn.
Ô! Đừng hiểu lầm, cũng đừng giận dữ. Anh làm điều đó không vì thương hại,cũng chẳng phải có mục đích gì. Anh chỉ muốn bù đắp, muốn xin lỗi cô thôi. Tử Ân, đừng từ chối nhé. Tôi sẽ cả một con gà, tự tay mình nấu món gà sốt nấm đãi cộ Bảo đảm ăn vào sẽ hết giận ngay.
Anh ơi, anh cần mua gì hả?
Lời cô bán hàng thanh nhã cắt ngang dòng hồi tưởng của Vĩnh Cợ Ngẩng đầu, anh đặt xuống mặt tủ kính chiếc đồng hồ.
Tôi muốn bán nó. Cô xem thử có thể trả được cho tôi bao nhiêu.
Xin anh chờ một phút - Cô gái cầm lấy chiếc đồng hồ bước vào phòng kiểm tra chất lượng. Còn lại một mình, Vĩnh Cơ đưa mắt nhìn vào tủ kính. Nơi có những chiếc nhẫn hột xoàn đang lấp lánh. Lòng bồi hồi nghĩ đến những món quà trang sức mình đánh mất cùng chiếc valị Chợt sau lưng, giọng một người đàn ông vang lớn ồm ồm:
- Vĩnh Cơ, Cậu có phải là Vĩnh Cơ không?
Quay đầu lại, Vĩnh Cơ bỗng sửng người bất động như không tin vào mắt, ôi thật hay mơ... Có phải tỷ phú Lâm Thành - đang đứng trước mặt anh không?
Mới một tuần không liên lạc nhau thôi, cháu đã không còn nhận ra bác rồi sao?
Vỗ mạnh tay xuống vai anh, ông Thành cười vui vẻ. Đúng là bác Thành rồi. Vĩnh Cơ nắm tay ông mừng rỡ:
- Ôi bác Thành, gặp được bác cháu mừng qúa.
Ta cũng thế! tìm cháu suốt cả...
Cuộc đối thoại bị cắt ngang bởi cô nhân viên đã ra:
- Thưa... chiếc đồng hồ này... chúng tôi sẽ mua của ông với giá mười hai triệu. Ông đồng ý bán chứ?
Tôi... Vĩnh Cơ chưa kịp trả lời. Ông Thành đã đưa tay lấy lại chiếc đồng hồ:
- Tôi nghĩ là không cần bán nữa đâu. Xin lồi đã làm phiền cô.
Không sao - Cô nhân viên cười nhã nhặn, Vĩnh Cơ bước theo ông, tìm lời giải thích:
- Bác à... cháu... mấy hôm nay.
Không phải kể nữa đâu! một chiếc Mercèđe mới tinh lướt lại gần. Đợi viên tài xế bước xuống mở cửa xe, Ông Thành khoát tay lên vai Vĩnh Cơ thân mật - Bác đã biết cả rồi.
Bác biết cả rồi ư? Mắt Vĩnh Cơ tròn xoe kinh ngạc:
- Làm sao bác biết được?
Viên tài xế đã mở xong cửa, đang kính cẩn đứng chờ. Ong Thành kéo Vĩnh Cơ vào phía sau xe ngồi với mình. Mỉm cười bí hiểm:
- Vậy mới tài tình chứ?
Chiếc Mercedee lướt nhẹ trên đường. Quên mất Tử Ân cùng lời hứa xin lỗi của mình. Vĩnh Cơ đặt hết tinh thần vào lời ông Thành vừa nói:
- Bằng cách nào bác biết cháu gặp chuyện không may? Và... bác đã biết gì rồi?
Nóng lòng lắm phải không? Nheo một con mắt, ong Thành cố tình kéo dài câu chuyện.
Hôm đó như lời hẹn đến phi trường đó cháu. Đến nơi, mới phát hiện ra... chuyến bay sớm một ngày. Ta lo cuống người lên, trách mình vô ý đánh rơi điện thoại để cháu không liên lạc đuoc. Thế là..ta lập tức sai người đến bưu điện báo tin, rồi mua ngay một chiếc điện thoại khác. Van giữ nguyên sô, hy vọng... sẽ nhận được tin cháu ngay chiều hôm đó.
Nhưng một ngày hai ngày..ta chẳng nhận đuoc gì. Ta bắt đầu nhận thức đuoc hậu qủa nghiêm trọng việc mình làm. Đúng vào lúc ta nhấc điện thoại báo công an thì hắn đến. Tên tư thẹo đã giật mất chiếc vali đồ của cháu.
Hắn báo với ta rằng tình cờ nhặt được chiếc vali của cháu trên đường. Đem đến hy vọng được vài triệu đồng hậu ta.
Nghe hắn nói, ta lập tức hiểu ra sự việc. Căn giận lắm nhưng ra vẫn phải nén lòng bỏ ra sáu triệu để chuộc về chiếc vali rổng tuếch. Tiền bạc, quần áo và vật dụng qúy đã bị hắn lấy đi mất rồi. Chủ yếu là giấy tờ và hộ chiếu của cháu thôi.
Nhận được vali đó, ta biết cháu ở ngoài không tiền bạc, cũng chẳng giấu tùy thân, ta càng thêm lo lắng. Đăng báo, nhắn tin cháu khắp mọi nơi trên dài, cả tivi... nhưng vẫn cứ như hòn đá, ném xuống biển mất tăm không dấu tích.
Ra thế! Nghe ông kể, Vĩnh Cơ không nén đuoc tiếng thở dài. Mấy ngày sống trong khu nhà trọ của Tử Ân, anh đúng là hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài. Mà... anh cũng ngu ngốc thật, sao không bảo cô mua cho mình tờ báo?
Cháu nói đi, mấy ngày qua, cháu ở đâu? đã gặp gì hả?
Da... - Hít một hơi, Vĩnh Cơ còn chưa biết bắt đầu từ đâu ra sao, chiếc Mercedee đã dừng lại trước một biệt thự vô cùng sang trọng. Ông Thành vỗ vai anh:
- Thôi đừng kể nữa, đến nhà rồi.
Cánh cửa cảm ứng điện từ từ mở ra khi hai người bước lại gần. Vĩnh Cơ bỗng dừng chân áy náy:
- Thật là ngại, bao nhiêu quà đều bị mất theo vali rồi. Cháu không biết lấy gì để biếu bác gái và bà nội.
Đừng khách sáo! - Ông Thành lắc đầu - Cũng đừng áy náy làm gì. Tuy chúng ta không họ hàng ruột thịt,nhưng từ lâu với gia đình chúng ta cháu đã là một thành viên chính thức rồi. Chuyện của cháu, mọi người đã biết.
Dạ - gật đầu, Vĩnh Cơ bước theo ông vào phòng khách. Nhủ lòng, nếu có dịp trở về Mỹ anh nhất định sẽ mua thật nhiều quà để tặng cho bà nội và bác gái.
Me... Mẹ xem con đưa ai về đây - Đẩy mạnh tay vào cửa kính, giọng ông Thành hồ hởi. Dường như sự có mặt của Vĩnh Cơ làm ông vui lắm.
Cánh cửa mở ra, đập nhanh vào mắt Vĩnh Cơ một phòng khách thật tiện nghi, sang trọng. Không thua gì cung điện của các ông hoàng. Dù chưa từng gặp mặt bao giờ anh vẫn nhận ra, người đàn bà tóc trắng như bông, sắc mặt hồng hào, mặc bộ đồ màu trắng bằng lụa qúy là bà Ngọc. Mạ của bác Thành. Ngay lập tức anh khaonh tay cúi chào lễ phép:
- Dạ, con chào bà nội.
Vĩnh Cơ đấy ư? - Bà nhận ra ngay, dù chưa đuoc ai giới thiệu. Đôi mắt sáng tinh anh, bà nhìn thẳng vào người Vĩnh Cơ rồi khẻ gật đầu. Cháu lớn qúa giống y như cha cháu vậy.
Dạ - Vĩnh Cơ xà xuống ngồi cạnh bà thân mật - Ba mẹ con có gởi lời thăm bà nội, và có gởi cho bà nội một ký nhân sâm nữa, nhưng ch'au sơ ý đà làm mất cả rồi.
không sao, không sao... bà nhẹ vuốt tay lên đầu Vĩnh Cơ - Ôi chao nhanh thật, mới đó đã ba mươi mấy năm rồi. Ta nhớ hồi đó, ba cháu với bằng thằng Thành nhà bác, khác nào cặp bài trùng. Tối ngày cứ quấn quýt nhau như đôi nhân tình vậy. Làm bà sợ điếng hồn. Cứ ngỡ chúng đồng tình rồi.
Con cũng nghe ba con kể... - Vĩnh Cơ gật đầu - Hồi đó ba con và bác Thành học chung với nhau suốt mười hai năm liền.
Đến đại học mới chịu mỗi người đi một hướng.
Cũng tại ba cháu ngoan hơn. Từ đầu đã chịu vào kinh tế, không như thằng Thành nhà bác...
Thôi mẹ à! - Không muốn bà nhắc lại chuyện xưa, Ông Thành khéo léo cắt lời. - Vĩnh Cơ mới về còn mệt. Mẹ đừng hỏi lung tung nữa. Để con đưa cháu về phòng. Mà Cát Tường đâu hả mẹ?
Nghe nhắc đến con dâu, gương mặt đang mở ra mừng rỡ bỗng tối xầm đi.
Làm sao tôi biết đuoc? người ta là kim chi ngọc diệp, kín cổng cao tường. Có thèm nói tới già này đâu mà hỏi.
Mẹ! - kéo dài giọng ông Thành như ngầm nhắc cùng bà, hôm nay nhà có khách, nhẹ lời cho, không ngờ càng làm ba nổi xung thiên:
- Me... mẹ cái gì? Mày tối ngày chỉ biết coi vợ bằng trời. Chẳng coi ta là gì cả. Vĩnh Cơ à, cháu thử nghĩ coi, thế gian này làm gì có thứ đàn bà không biết đẻ. Để nội từng tuổi này vẫn chưa có dứa cháu nào. Có phải bạc phước vô phần không hả?
Da... Gãi đầu... Vĩnh Cơ không tìm đuoc từ an ủi. Bởi hơn ai hết, anh hiểu được bi kịch của bác Thành. Năm mươi mấy tuổi vẫn chưa sanh được đứa con nào. Hỏi sao bà nội không buồn, không giận khi bác là con trai một.
Thôi đi nào - Biết dừng lại, bà sẽ còn nói mãi. Ông Thành nắm tay Vĩnh Cơ bước lên lầu, vừa đi vừa thanh minh:
- Thong cảm nhé! Tại bà thấy cháu lại chạnh lòng. Để ta đưa cháu gặp bác gái.
Da... Vĩnh Cơ vui vẻ - Không sao đâu bác khỏi phải bận lòng.
Có một người đàn bà đang ngồi trên ghế salon đọc tiểu thuyết. Nghe tiếng chân người, bà ngẩng đầu dậy, kêu lên mừng rỡ:
- Phan Thành, anh đã về rồi hả? Cháu này có phải là Vĩnh Cơ không?
Dạ phải, con chào... Tự dưng nghe ngượng miệng, ngập ngừng, Vĩnh Cơ thấy mình khó có thể gọi bà bằng bác. Vì tuy đã ngoài năm mươi, nhưng trông bà trẻ lắm. Thoáng nhìn qua, có thể đoán bà ba mươi mấy, bốn mươi thôi. Bà lại đẹp... đẹp không thể tưởng.
Gương mặt trái xoan trắng mịn, đôi mắt tròn sáng long lanh như hai hạt nhãn. CHiếc mũi cao và đôi môi mộng. Bà đúng là một tác phẩm hoàn hảo của tạo hóa dệt lên. Không một chút vụn về, cả thân hình bà cũng thế.
Năm mươi tuổi rồi, bà vẫn giữ đuoc vòn g eo thon thả. Chiếc lưng thon và đôi ngực căng đầy đuoc chiếc sườn sám may khéo tôn xưng. Khiến bà đẹp không thua gì người mẫu Sao? bất ngờ lắm phải không?
Không ngạc nhiên vì thái độ bất ngờ của Vĩnh Cơ, bởi ong đã thấy quen, thấy người ta sửng sốt trước vẻ đẹp của Cat Tuong. Ong bật lên cười với vẻ tự hào - Bác của cháu ngày xưa là hoa hậu đấy.
Thôi đi... Ong đừng có tự cao, tự đại. PHát nhẹ tay xuống vai ong. Bà Tuong làm một cử chỉ thẹn thùng. Tựa như bà hãy còn là một cô gái trong độ tuổi đôi mươi vậy - Không sợ cháu nó cười chọ Rồi bà quay nhìn Vĩnh Cơ vui vẻ - Cháu đi lạc phải không? đến tận đâu vậy hả? mau kể cho b'ac nghe đi.
Thôi - Nhưng ông Thành đã lắc đầu:
- Thằng nhỏ mới về, mệt gần chết. để nó đi rửa mặt rửa tay, thong thả đã.
Ừ! đôi môi nhẹ cong lên như nũng nịu rồi dãn ra ngay: bà gọi lớn:
- Sen đâu, lên dắt cậu về phòng rồi lo dọn cơm đi. Trưa rồi đó.
Dạ - một cô gái xuất hiện sau lời gọi:
- mời cậu theo con a.
Cháu đi - Gật dầu chào hai người, Vĩnh Cơ bước theo cô gái người ở. Chưa kịp khuất sau cánh cửa đã nghe bà Tường cười khúc khích:
- Ôi. từ từ thôi, em nhột lắm.
Vắt cái khăn lên vai, Vĩnh Cơ cười chịu thua bước vào toa lét xã cho nước chảy ào ào xuống mặt, anh thầm ngưỡng mộ bác Thành rồi lại nghĩ đến cha mẹ mình. Cả đời nghiêm túc, luôn sống trong lễ giáo, già nua cằn cỗi...