Chương 11

Tất nhiên Crystal nghĩ tới Elizabeth và không rõ cách giải quyết của Spencer và cô ta ra sao. Cô thực sự không biết vấn đề giữa hai người đã đến đâu.
Spencer hầu như không nói gì với cô về chuyện đó. Dẫu sao họ vẫn là vợ chồng. Bây giờ, sau khi Ernie đã chết, cô là người tự do. Nhưng Spencer không được như cô. Hình bóng Elizabeth luôn ám ảnh họ, hoặc ít ra trong tâm trí cô.
Spencer uể oải báo cho Crystal biết rằng anh đã bị mất việc. Cô vội đưa mắt nhìn anh, ánh mắt hốt hoảng.
- Không đúng!
- Đúng đấy!
- Trời! Cả hai chúng mình đều không có công ăn việc làm! – Crystal nói, giọng cảm thấy mình thực sự có lỗi.
Mới sáng nay, Spencer còn bảo với cô rằng anh yêu thích chính trị và công việc của mình ở Washington… Bây giờ anh sẽ ra sao? Để an ủi Crystal, Spencer kể cho cô nghe về cú điện thoại của vị thượng nghị sĩ không quen biết. Cô liền giục anh sáng mai gọi điện cho ông ta ngay.
- Chưa biết chừng anh sẽ là ứng cử viên vào thượng nghị viện.
- Cũng có thể lắm. Hoặc cuối cùng chỉ là một thẩm phán như cha anh.
Nhưng lúc này Spencer thấy chuyện đó chẳng quan trọng mấy. Crystal được thả tự do và hai người đang ở bên nhau, điều đó mới đáng kể. Suốt chín năm qua, tình cảm giữa hai người không hề suy sút. Hình bóng cô luôn ám ảnh anh, anh hoàn toàn chẳng có ý định muốn xa cô.
Tối đó, hai người nói chuyện với nhau hồi lâu về những khát vọng lờ mờ của Spencer trong chính trị, về những phim Crystal đã đóng, cuối cùng về Boyd, Hiroko. Tuy sợ phải quay về thung lũng, Crystal xốn xang muốn ngày mai trở lại nơi đó và sốt ruột muốn được thấy bé Jane đã bảy tuổi và chắc là không cò nhớ cô.
Cuối cùng, hai người đi ngủ và làm tình, rồi Spencer cứ âu yếm ôm Crystal. Họ cảm thấy họ chưa từng sống xa nhau, họ ôm ấp nhau như những đứa trẻ thanh thản.

*

Crystal bồi hồi bước qua mảnh vườn nhỏ và bấm chuông nhà của vợ chồng Boyd. Hai người chờ một lát, một cháu bé ra mở cửa. Crystal ứa nước mắt, lặng người rồi cất lời:
- Chào cháu!
Cháu bé nhìn chăm chăm Crystal và Spencer. Họ tin chắc cháu bé là Jane. Cháu có cặp mắt xếch xinh đẹp như mẹ và mái tóc đen tựa gỗ mun hệt lúc mới sinh.
- Hai bác là ai?
- Cô là Crystal, bạn của mẹ cháu.
- Dạ, mẹ cháu đang chuẩn bị bữa trưa.
- Cô chú vào được không?
Cô bé gật đầu và đứng né sang một bên nhường lối mời khách. Căn phòng vẫn hệt như cũ. Hầu như không thay đổi gì. Nước mắt lưng tròng, Crystal bước qua căn phòng tiến về phía nhà bếp, rồi dừng lại nơi ngưỡng cửa ngắm bạn. Hiroko lầm rầm hát một bài hát Nhật, chị ngoái lại tưởng bé Jane. Và rồi cả hai người nhảy bổ ôm chầm nhau.
- Chị lo cho em quá, Crystal!
Rồi khi thấy Spencer, Hiroko mỉm cười sung sướng được thấy hai người bên nhau. Trên tường bếp vẫn treo ảnh chụp anh Boyd trong ngày cưới của họ.
- Em xinh đẹp quá! – Hiroko thốt kêu lên và lại ôm chầm Crystal, rồi lấy tay quyệt nước mắt.
Bé Jane ngơ ngác đứng nhìn mẹ và cô gái lạ. Hiroko kể cho con gái nghe chuyện Crystal đã giúp chị sinh cháu, Spencer chưa lần nào được nghe Crystal kể lại với anh chuyện đó. Anh liền trêu Crystal:
- Em thấy chưa, em lại có thêm cả nghề bà đỡ nữa đấy nhé!
Crystal mỉm cười.
Hai người bạn ríu rít trò chuyện, còn Spencer đùa với bé Jane. Một lúc sau, Boyd về nhà. Thấy chiếc xe lạ đậu trước cửa, anh tự hỏi không biết xe của ai. Vào đến trong nhà, thấy Crystal, anh liền nhẩy bổ tới ôm cô vào lòng, rồi nồng nhiệt bắt tay Spencer.
- Bọn này theo dõi suốt trên báo. Sau đó hai vợ chồng phân vân không biết hai người có ghé về đây không.
Trong khi chờ đợi Hiroko chuẩn bị bữa ăn, Boyd báo cho Crystal biết rằng Becky đã đi bước nữa và đến sống ở Wyomin, mới sinh thêm hai đứa con.
- Mẹ em đang ốm nặng, - Boyd dịu dàng bảo.
Bây giờ bà Olivia là thân nhân duy nhất của Crystal. Nhưng lúc này cô chẳng muốn gặp lại mẹ. Cô đã giũ áo rời khỏi trại sáu năm nay, trừ mộ của bố và anh trai, cô thấy chẳng còn gì gắn bó với trại. Tuy vậy, cô cũng hỏi thăm Boyd về trại chăn nuôi.
- Bà Olivia vẫn sống ở trại. Các cánh đồng chăn nuôi đã đem bán từ lâu, - Boyd bảo. – Gia súc chẳng còn con nào, nhưng nghe đâu vẫn giữ được cánh đồng nho. Từ lâu anh không ghé tới đấy. Nhưng bác sĩ Goode, ngừi thường lui tới chăm sóc khám bệnh cho bà Olivia, cho biết, bà ấy ốm từ tháng 7 năm ngoái.
Boyd ngừng một lát, rồi đưa mắt nhìn Spencer và Crystal nói tiếp:
- Xem ra bà Olivia không trụ được lâu nữa, Crystal.
- Thế Becky đâu?
- Cô em gái anh bảo chị ta có tới ở lại vài ngày nhân dịp Lễ Giáng sinh, nhưng anh đã không gặp chị ta. Sau đó chị ta quay về Wyoming.
Sau bữa ăn, Crystal dẫn Spencer đi dạo ra phía bờ suối. Tay nắm tay, hai người tiến về khoảng rừng trống. Crystal đột nhiên sững lại. Cô thấy có ba ngôi mộ. Bố cô, anh Jared và bà ngoại đã được chôn ở đây. Cô lẳng lặng chùi nước mắt. Spencer quàng tay ôm vai cô, dìu cô quay trở ra đường. Anh nhớ tới đám cưới của Becky, nhớ tới Crystal mặc áo dài trắng, chân đi đất, mái tóc cô lấp lánh như vàng cốm dưới ánh mặt trời.
Hai người đi tiếp, Crystal từ từ gỡ tay Spencer ra và hơi đứng xa anh một chút, lặng ngắm trại chăn nuôi nơi cô đã cất tiếng khóc chào đời. Cô nghĩ tới bố, lòng quặn đau.
- Ta vào trại đi chứ? Anh cùng đi với em.
Cảm thông với nỗi buồn của cô, Spencer nhẹ nhàng nói.
- Sau bao thời gian qua, em chẳng biết nói gì.
- Một lời chào bao giờ cũng là cách tốt nhất để xoá bỏ mọi mâu thuẫn.
Đến cổng, họ thấy một cô y tá và bác sĩ Goode vẫn còn đang đứng ngoài ngưỡng cửa. Crystal đưa mắt nhìn Spencer. Anh gật đầu động viên cô, cô lưỡng lự một lát rồi chậm tiến lại gần ngôi nhà trước đây đầy những người cô yêu thương, hôm nay chỉ còn lại kỷ niệm đau buồn.
Bác sĩ Goode quan sát hai người hồi lâu, sau ông ngạc nhiên nhận ra Crystal.
- Ai báo tin buồn cho cô? - Ông hỏi.
- Tin gì ạ?
- Tin bà chẳng còn sống được bao lâu. Lúc này bà ấy hơi tỉnh, cô vào đi.
- Tôi chưa gặp mẹ tôi đã sáu năm. Không biết mẹ tôi có muốn thấy tôi không, đặc biệt vào lúc này.
- Khi đang hấp hối, con người độ lượng lắm, - bác sĩ bình tĩnh, thầm tự hỏi không biết người đàn ông cùng đi với cô là ai. – Cô đã lập gia đình?
Crystal đáp là không. Ông bác sĩ không gặng hỏi thêm.
- Em vào đi. Bây giờ bà ấy chẳng còn thể gây chuyện với em.
Crystal chậm rãi bước vào bếp, nghĩ rằng mình sắp thấy bà ngoại, nhưng trong bếp chẳng có ai. Căn phòng chìm trong bóng tối và mọi thứ đều ọp ẹp, tàn tạ. Spencer đi theo Crystal dọc hành lang đến cửa phòng mẹ cô và rồi đứng đợi bên ngoài. Crystal gõ cửa, rồi lặng lẽ bước vào phòng. Mẹ cô nằm trên giường như đang lột xác, hấp hối. Cả con người bà tàn lụi chỉ còn cặp mắt nhìn chằm chằm Crystal.
- Con chào mẹ.
Bà Olivia ngạc nhiên, nhưng không đến nỗi như Crystal nghĩ. Bà như đoán biết thế nào cô cũng tới.
- Mẹ thấy trong người thế nào?
- Khá hơn, - Bà Olivia thì thào.
Suốt bao tháng nay, thế giới của bà là căn phòng này.
- Người ta bảo con đã đi Hollywood. Đúng không?
- Đúng, mẹ ạ. Con ở đấy một thời gian.
- Bây giờ con làm gì?
- Về thăm mẹ.
- Con biết chuyện về trại chăn nuôi… Mẹ nghĩ sau khi mẹ qua đời, người ta sẽ đi tìm con. Becky bảo Boyd biết chỗ của con.
- Trại chăn nuôi sao cơ? Sắp đem bán à?
- Bây giờ chuyện ấy tuỳ thuộc vào nơi con. Bây giờ nó thuộc về con. Becky tưởng phát điên một thời gian. Nhưng bây giờ chị ấy có cuộc sống mới rồi. Một người đàn ông… Con biết tin Tom bị chết ở Triều Tiên không?
- Biết ạ.
Crystal thận trọng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường và nhẹ nhàng cầm tay mẹ, các ngón tay bà Olivia khẳng khiu tròng lòng bàn tay cô.
- Mẹ định nói chuyện gì về trại chăn nuôi?
- Nó thuộc về con. Đấy là ý nguyện của ông ấy… Mẹ nghe đâu bị mất quyền thừa kế… Ông ấy trao toàn bộ quyền thừa kế trại chăn nuôi cho con. Ông ấy bảo con là người duy nhất quan tâm tới trại này.
Nghe những lời vừa rồi, nước mắt Crystal trào ra. Bố cô đã để lại trại cho cô, thế mà mọi người ỉm đi không nói gì với cô.
- Tạm thời con ra ở ngôi nhà trước đây của Becky. Mẹ chẳng còn sống được bao lâu, - Bà Olivia rụt tay lại. – Chẳng bao lâu nữa trại này sẽ thuộc về con.
- Thôi đừng nói chuyện đó nữa mẹ. Ai nấu ăn cho mẹ?
- Các bà sơ bên nhà thờ qua đây luôn. Ngoài ra bác sĩ Goode ngày tới thăm mẹ hai lần, ông bao giờ cũng đem cô y tá đi theo.
Nói xong bà Olivia nhắm chặt mắt, người lả đi và thiếp ngủ. Crystal đứng dậy nhìn ngắm người đàn bà đã gây cho cô bao chuyện đau buồn và chẳng bao giờ hiểu được tình cảm yêu thương của cô con gái đối với bà, bà giữ kín điều bí mật về quyền thừa kế từ bao lâu nay không hề cho cô biết. Mẹ cô sắp ra đi, lúc này cô không còn giận mà chỉ thấy thương mẹ. Cô nhẹ nhàng rời khỏi phòng và thấy Spencer đang đứng đợi mình. Cô lặng lẽ ra hiệu bảo anh đi theo. Bước ra tới thềm cửa, cô ngồi xuống bậc thềm và ngước nhìn Spencer, vẻ bàng hoàng vì những lời mẹ cô vừa báo.
- Anh không thể đoán nổi mẹ em vừa báo cho biết một tin gì đâu.
- Chắc bà ấy lượng thứ tất cả cho em chứ gì? – Spencer mỉm cười.
- Không.
Crystal đưa mắt nhìn quanh và thấy lòng dào dạt tình yêu thương mảnh đất này. Cô nhớ lại những lời nói cuối cùng của bố: “… đừng bao giờ bỏ nó… trại chăn nuôi…”
- Khi hấp hối, bố em đã để lại trại cho em, - Crystal giải thích với Spencer, - thế mà chẳng ai nói gì với em. Theo em, chính vì lý do đó em đã bị căm ghét đến như vậy. Chẳng là bố em đã để lại tất cả cho em mà.
Sau đó hai người giữ đúng lời hứa với Boyd là sẽ ghé vào trại bán xăng chào anh trước khi ra về. Bây giờ Boyd là chủ trạm bán xăng, vì cụ Peterson đã qua đời. Tối hôm đó Boyd gọi điện tới khách sạn theo số điện do Crystal để lại cho Hiroko, báo cho cô biết mẹ cô đã qua đời ngay sau lúc cô rời khỏi trại một lát.
Hôm sau, Crystal và Spencer quay về trại và hai ngày sau, bà Olivia được chôn cất cạnh mấy người thân trong gia đình. Crystal do dự một lát rồi quyết định về sống tại căn phòng cũ của mình ở trại.
Chiếc giường của cô vẫn kê ở chỗ cũ, sàn vẫn cọt kẹt ở những chỗ năm nào. Kể cũng lạ, mọi thứ xem ra không thay đổi, nhưng thực ra đã có biết bao đổi thay.
Ngày hôm sau, Spencer lái xe đưa Crystal đi gần như quanh khắp trại. Đất đai phần lớn mọc đầy cỏ dại và chẳng có người làm công nào.
Mỗi vườn nho còn được chăm sóc gọi là, họ thấy hai người Mêhico vẫn còn làm việc ngoài khu trồng nho.
Quay về nhà, Crystal nhóm bếp là và nhớ tới bà ngoại. Cô kể lại Spencer nghe về những kỷ niêm êm dịu thời ấy. Anh chăm chú lắng nghe cô nói. Cuối cùng hai người nói chuyện về Washington và ngày anh quay về đấy.
- Còn Elizabeth? – Crystal hỏi, vì dù sao Spencer cũng phải có một quyết định dứt khoát.
Ba tháng nay Spencer chưa gặp lại vợ, nên có thúc ép, chắc Elizabeth sẽ đồng ý ly dị. Nhưng cô chẳng muốn anh từ bỏ tất cả để về sống với mình ở California.
Bản thân Crystal rất muốn Spencer ở lại với cô, nhưng cô muốn để tự anh quyết định.
Spencer chợt nhớ rằng mình phải gọi điện cho ông thượng nghị sĩ. Anh không đáp lại câu hỏi của Crystal, lẳng lặng đi đến bên điện thoại, quay số máy. Crystal ngồi nghe đài trong khi chờ Spencer nói chuyện. Cô ngước nhìn anh khi anh đặt máy và mỉm cười hỏi.
- Thế nào anh?
Spencer nhìn Crystal và kể cho cô biết rằng viên thượng nghị sĩ trẻ ở California đã quan tâm theo dõi vụ án của Crystal và ông ta mời anh làm việc với ông ta khi nào anh quay về Washington. Ông ta đề nghị anh đảm nhiệm một trọng trách trong cuộc vận động tranh cử của ông ta. Đây là lần đầu tiên anh được đề nghị làm việc không phải nhờ tới ngài thẩm phán Barclay.
Đây là một cương vị tuyệt vời anh rất thích. Nhưng Spencer không muốn rời Crystal quay về Washington. Anh muốn ở lại Alexander Valley bên cô.
- Sáu tháng trước đây anh chỉ ao ước một công việc như vậy.
Spencer ngồi xuống chiếc ghế cũ ở trong bếp. Crystal rót cà phê cho anh.
- Nhưng bây giờ anh không biết nữa. Xem ra anh thích ở lại đây với em.
Spencer kéo Crystal ngồi vào lòng mình, tâm trí vẫn còn xốn xang về lời đề nghị của viên thượng nghị sĩ.
- Ông ta còn bảo gì nữa không?
Crystal muốn biết xem thực sự anh muốn thế nào, nên quyết định ra sao để có lợi nhất cho anh.
- Ông ấy dặn tuần sau, khi đã quay về, sẽ gọi điện lại cho ông ta. Ngày mai, ông ta sẽ đến Washington. Anh không dám tin vào những lời của ông ta, tuy nhiên ông ấy nói rất nghiêm túc. Em có đi cùng với anh không?
Spencer hầu như đã quên Elizabeth, lúc này anh chỉ nghĩ tới Crystal.
- Chuyện đó chẳng quan trọng. Vấn đề xem xét công việc ấy sẽ đưa anh đến đâu mới là điều quan trọng.
Spencer uống một ngụm cà phê nóng và trầm ngâm nhìn Crystal, thành thực mà nói, đấy là công việc anh vẫn từng khát khao. Một chân trời thênh thang mở rộng trước Spencer, nhưng quá muộn. Bây giờ anh đã có Crystal. Anh chẳng muốn lại bị mất cô để đổi lại một cương vị như người ta đề nghị với anh.
Ngồi nghe Spencer nói, Crystal nhận thấy rằng anh say mê công việc này. Cô biết rằng việc rất hợp với Spencer, đặc biệt khi có một người vợ như Elizabeth. Còn nếu lấy một người như cô, một kẻ bị buộc tội giết Ernie thì mọi hy vọng của anh sẽ tan biến. Do đó, anh còn lại gì? Cuộc đời của một ông chủ trại… Spencer sinh ra không phải để làm việc đó. Anh sinh ra để làm nên những chuyện lớn.
Tối hôm đó khi anh làm tình, anh thấy cô hờ hững. Anh cứ nghĩ rằng Crystal đang bị ám ảnh với biết bao kỷ niệm cũ trong nhà.
- Em đang nghĩ gì vậy? – Spencer ghì chặt Crystal và hỏi.
- Em thấy đã đến lúc anh nên quay về Washington.
- Không, anh chẳng thể lại bị mất em. Cả hai chúng mình đã vượt qua biết bao thử thách. Chúng ta xứng đáng được hưởng niềm hạnh phúc bên nhau.
Crystal chống khuỷu tay nhổm dậy và ngắm Spencer.
- Chỗ của anh không phải ở đây, anh yêu. Anh đâu sinh ra để làm cái công việc khai hoang một trại chăn nuôi tàn tạ như thế này.
- Thế em, chắc là hợp đấy? Thôi đừng dớ dẩn nữa. Ba tháng trước đây, em là một ngôi sao điện ảnh, còn bây giờ em lại trở về nơi em phải bắt tay làm lại từ đầu.
Crystal không thể đành lòng thấy Crystal sa sút vì cô. Nếu anh lấy một kẻ sát nhân, anh không thể ngóc đầu cao hơn được. Anh phải quay về bên Elizabeth, một người vợ thực sự xứng đáng với anh.
- Em muốn anh quay về ngay.
- Tại sao vậy? – Spencer hỏi, giọng sững sờ. – Tại sao em lại có thể nói với anh điều đó?
- Vì chỗ đứng của anh là ở Washington. Cuộc đời anh còn dài. Anh cần gặp gỡ mọi người, cùng họ trao đổi những suy nghĩ vừa loé trong đầu và chia sẻ với những người cần anh.
Crystal đã chăm chú theo dõi anh khi anh nói chuyện qua điện thoại với ông thượng nghị sĩ. Cô thấy anh hớn hở vui mừng. Cô không thể tước đi niềm hy vọng đó của anh. Cô biết rằng nếu mình làm vậy, một ngày nào đó anh sẽ căm ghét cô.
- Thế em nghĩ anh định thế nào? Bỏ mặc em ở lại đây? Sao em không muốn đi với anh?
Lúc này ánh mắt Spencer nhìn Crystal với vẻ van nài.
- Đến Washington ấy à? – Crystal mỉm cười.
- Tại sao lại không nhỉ?
- Bởi vì dù em có yêu anh thế nào đi nữa, làm vậy em sẽ phá hoại anh sụp đổ trong giây phút. Anh cứ nghĩ xem em là người thế nào. Em bị buộc tội giết người, anh Spencer. Và ông thẩm phán đã chẳng bảo thế sao, giết người để tự vệ một cách chính đáng. Ngày em đặt chân tới Washington cũng là ngày anh vĩnh biệt sự nghiệp của anh, anh quá biết rõ điều đó.
- Nếu vậy anh sẽ không đi nữa.
Spencer kéo Crystal ôm chặt vào lòng mình, anh chợt hốt hoảng khi nghĩ rằng mình mất cô. Nhưng trong bóng tối giọng Crystal vẫn nổi lên và những lời cô nói làm anh thấy sợ.
- Em không cho anh ở lại đây.
- Tại sao?
- Vì như vậy chỉ làm hại anh.
Lần này Spencer không nói được gì và khi Crystal đã ngủ say, anh nằm ôm cô và nghe hơi thở đều đều của cô. Anh biết rằng nếu rời bỏ cô, một phần con người anh sẽ chết lụi.
Nhưng sáng hôm sau Crystal lại giục anh đi và thái độ của cô tỏ ra khó chịu. Cô hiểu rõ việc mình đang làm. Bằng mọi giá cô phải đuổi anh đi.
Crystal bảo, cô cảm thấy mình chưa sẵn sàng để sống với Spencer. Cô muốn ở lại trại, mặc dù nhận thấy làm vậy là vô ơn trước những gì anh đã hy sinh cho mình.
Hai mươi bốn tuổi, sau tất cả những thử thách vừa rồi, cô không muốn nghĩ tới chuyện cưới xin. Cô khẳng định với anh, cô muốn được sống một mình, nhưng Spencer không tin. Chuyện này xem ra giống hệt những gì cô đã tuyên bố qua điện thoại một năm rưỡi trước đây. Dạo đó cô bảo, không còn yêu anh là cốt để cứu anh thoát nanh vuốt của Ernie.
- Tại sao em muốn ở lại đây một mình
- Em thấy cần phải như vậy. Có thế thôi. Em muốn ở đây để làm những việc em muốn làm. Em có quyền như vậy đúng không?
Xem ra Spencer rất tự ái, đêm sau, khi hai người yêu nhau, Crystal phải cố ghìm không để nước mắt tuôn trào. Spencer muốn tranh luận với cô vài ngày nữa, nhưng cô tỏ ra kiên quyết và sau một tuần thực sự bị giày vò hành hạ, cô biết rằng mình đã thuyết phục được Spencer. Anh nhận cương vị đó ở Washington, nhưng còn cố vật nài cho phép mình được thỉnh thoảng tới thăm cô.
Crystal biết rõ nếu đồng ý như vậy, lại sẽ sinh chuyện tai tiếng nên kiên quyết từ chối. Cô phải tỏ ra cứng rắn với anh, mọi xự tiếp xúc, quan hệ sẽ gây nguy cơ huỷ hoại anh. Bây giờ cuộc đời cô đã bị vấy bẩn, nếu anh là một người khác thì lẽ đương nhiên chuyện sẽ khác. Nhưng Spencer còn cả cuộc đời phía trước và cô đã bắt gặp khuôn mặt rạng rỡ của anh khi anh nói tới công việc mới ở Washington với ngài thượng nghị sĩ.
Một ngày nào đó Spencer sẽ làm nên chuyện này chuyện nọ, Crystal chẳng có ý định là kẻ cản đường anh. Chỗ của anh là ở bên Elizabeth, dù cho anh có phản đối thế nào cũng thế thôi. Do đó Crystal tìm cách trả anh về.
Sau khi Spencer đã ra đi, Crystal nằm khóc nức nở. Một lần nữa Spencer lại dứt áo ra đi mãi mãi. Trả lại tự do cho anh là món quà cuối cùng cô tặng anh. Cô chỉ còn duy nhất món quà đó.

*

Crystal mời hai vợ chồng Boyd dọn đến ở ngôi nhà trước đây của Becky. Sau khi quét dọn và quét vôi lại, hai vợ chồng anh đến ở vào giữa tháng Ba. Họ còn phạt sạch cỏ một vạt đất quanh nhà và trồng hoa.
Crystal thuê hai nhân công nam để chăm sóc ngô và mượn hai người Mêhico khác chăm sóc nho. Hàng ngày Boyd ra trạm bán xăng, còn Hiroko và Crystal, có bé Jane giúp đỡ để đưa trại đạt được khả năng sản xuất như trước kia.
Tháng ba, mặt trời đã bắt đầu nóng, sau khi cạo tường suốt ngày để quét vôi lại, Crystal thấy choáng váng suýt ngất. Hiroko đỡ cô ngồi và nhìn bạn vẻ lo lắng. Crystal trong người không được khoẻ, tuy cô cứ chối đây đẩy. Mấy tháng gần đây thật cực nhọc đối với cô, chưa kể đến vụ án và thời gian sống bên Ernie.
Tuy vậy điều vất vả nhất với Crystal là nỗi buồn phải xa Spencer. Anh gọi điện cho cô mấy lần nhưng cô đều tỏ vẻ mập mờ hơn với anh, lần nào cô cũng nhấn mạnh rằng anh không nên đến thăm cô. Anh làm việc cho ông thượng nghị sĩ, chỉ đạo chiến dịch vận động bầu cử. Thế mà anh vẫn muốn gặp Crystal. Cuối cùng cô phải tỏ ra hơi cứng rắn hơn bằng cách tuyên bố rằng cô đã có một người yêu ở thành phố và bây giờ trại đã khá rồi. Spencer đành quay về sống với Elizabeth, chị nằng nặc không chịu ly dị.
Hiroko đắp mảnh vải ướt lên trán Crystal và ngồi nài nỉ cô đi khám bác sĩ xem trong người thế nào.
- Chị khỏi lo đi! Chẳng qua em không quen làm việc nặng thôi mà.
Trại dần dần lấy lại được dáng vẻ của nó, thậm chí còn trù phú hơn trước. Bố cô chắc phải tự hào về cô, còn Boyd sững sờ trước sự thay đổi trong thời gian ngắn như vậy. Crystal mới về nhà có hai tháng.
Ba ngày sau, trong khi đang nhổ cỏ dại, Crystal ngất xỉu thực sự. Bé Jane thấy cô nằm lăn ra đất nên vội chạy về nhà gọi mẹ. Lần này đích thân Boyd đưa cô đến phòng khám của bác sĩ Goode.
Khám cho Crystal xong, bác sĩ tuyên bố Crystal có mang. Cô sững sờ nhìn ông, nhưng nhẩm tính số tháng, cô thấy ông đã nói đúng. Ngay tối hôm đó cô kể lại với Hiroko.
- Em định thế nào? – Hiroko bình tĩnh hỏi.
Chị biết rõ Crystal còn quá yêu Spencer, cô xua đuổi anh cũng chỉ vì mong muốn điều tốt lành cho anh chứ chẳng phải vì không yêu anh.
Crystal nhìn Hiroko vẻ buồn bã.
- Em sẽ giữ đứa bé.
Đây là tất cả những gì còn lại của Spencer, cô có cả một ngôi nhà để đón đứa trẻ. Tháng 1 cô sẽ sinh, như vậy cô có mang vào lần đầu tiên hai người đã ngủ với nhau ở San Francisco.
Boyd ngạc nhiên nghe Hiroko báo tin và anh rất buồn khi Crystal bắt anh hứa giữ bí mật.
- Em muốn giấu anh ấy?
Điều đó là tất nhiên. Cô đã phải vất vả mới làm Spencer yên tâm theo đuổi công việc. Biết chuyện này bây giờ thật chưa phải lúc đối với anh.
- Ngoài anh chị ra, em mong rằng không ai hay biết gì hết.
Crystal giấu cả Pearl lẫn bác Harry. Đây là niềm vui lớn trong đời cô… kỷ niệm cuối cùng về người cô yêu quý.

*

Crystal đã có lý. Spencer rất say mê với công việc. Anh gánh vác những trách nhiệm cực kỳ to lớn. Thậm chí anh còn nghĩ một ngày nào đó, anh sẽ ứng cử vào Quốc hội. Nhưng lúc này anh rất quý trọng ông thượng nghị viện trẻ nên chưa muốn xa ông.
Thậm chí cả Elizabeth cũng hân hoan và đây là lý do để một lần nữa chị từ chối ly dị. Tuy anh đã thành công trong vụ án nọ nhưng xét cho cùng chị đã đạt được điều mong ước. Chị đã lấy một nhân vật quan trọng.
Khi Spencer quay về nhà, Elizabeth đã nổi khùng tức giận và suốt tuần đầu sống ở Washington, hầu như chị không muốn nhìn mặt anh. Anh định dọn ra sống một mình. Cuối cùng hai người nổ nhau một trận ra trò.
Chuyện xẩy ra một tuần sau khi anh nhận chức vụ mới. Tuy Elizabeth đã doạ anh trước khi vụ án được đưa ra xét xử, sau đó anh đã sống xa vợ thế mà anh vẫn không hiểu tại sao vợ mình vẫn khăng khăng không chịu ly dị. Chuyện anh chung sống mấy tuần qua với Crystal, Elizabeth cũng thừa biết.
Nhưng Elizabeth bị kích thích trước tầm quan trọng của cương vị mới chồng chị đảm nhiệm. Chị cho rằng đây thực sự là hành động đầu tiên đáng khen ngợi của chồng. Hơn nữa người ta vẫn tiếp tục nói đến thành công rực rỡ của Spencer trong vụ bào chữa cho cô đào điện ảnh. Đáng nhẽ phải tức giận thì ngược lại, vợ anh lại tự hào về anh. Chị chỉ quan tâm đến danh tiếng, bằng giá nào cũng được, thậm chí phải trả giá bằng cả đám cưới của họ.
- Anh Spencer, em thấy thích những công việc anh làm trong thời gian gần đây.
Elizabeth tự hào là vợ người đang chuẩn bị cuộc vận động bầu cử của một thượng nghị sĩ.
- Em nói nghiêm chỉnh đấy chứ?
- Tất nhiên. Em sẵn sàng sống như thế này. Thực ra em chẳng có ý định trả lại tự do cho anh.
Như thường lệ, Elizabeth tỏ ra tàn bạo đối với Spencer.
- Anh đã biến em trở thành một trò cười. Anh tưởng em đồng ý ly dị để anh có thể cưới con bé đó thì đúng anh là điên rồ.
- Anh rất muốn cưới cô ấy, - Spencer chẳng còn có ý muốn nói dối vợ. – Nhưng thật ra cô ấy không muốn lấy anh.
- Có thể con bé đã bị điên, có thể nó quá không ngoan. Em không biết nữa…
- Hình như cô ấy muốn sống một mình. Cô ấy sợ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.
- Cô ấy có lý. Cô ấy thông minh hơn em nghĩ đấy nhé.
Qua đây, Elizabeth biết rằng Crystal rất yêu Spencer, nhưng chị không muốn để chồng biết sự phát hiện này nên im lặng để giữ chồng không cho ly dị.
- Cô ấy có quay về Hollywood nữa không?
- Không, cô ấy ở lại nhà.
- Nhà ở đâu?
- Cái đó chẳng quan trọng.
Vào mùa thu, Spencer đã làm việc cho viên thượng nghị sĩ được sáu tháng. Lúc nào anh cũng bận túi bụi.
Anh thậm chí chẳng quan tâm xem mình đang sống cùng nhà với ai. Trừ các buổi tiếp khách hai người phải ngồi chung một căn phòng, còn ngoài ra anh chẳng bao giờ gặp vợ.
Spencer chẳng còn thời gian gọi điện cho Crystal, vả lại thái độ của cô rất lạnh lùng nên anh thấy buồn. Ba mươi sáu tuổi, anh leo lên khá cao trên bước đường công danh. Nhưng khi leo cao anh đã để rơi mất một người anh quý nhất trên đời này… cô gái anh đã gặp ở trại chăn nuôi cách đây chín năm. Anh đã mất Crystal.

*

Vào Lễ tạ ơn Chúa, Crystal trở dạ. Cô bấu chặt tay ghế. Hiroko vội chạy đi gọi Boyd để anh tìm bác sĩ.
Một giờ sau, Boyd mời được bác sĩ về nhà. Mặt Crystal ướt đẫm mồ hôi, Hiroko ngồi cạnh và cầm tay cô như bẩy năm trước đây cô đã từng cầm tay chị. Boyd dẫn bé Jane ra chơi ngoài vườn. Bác sĩ Goode và Hiroko giúp Crystal vượt cạn.
- Thằng bé rất kháu… ồ, thằng bé kháu quá…!
Hiroko công nhận thằng bé giống Spencer như đúc. Chị lau rửa qua cho Crystal rồi đi tắm sạch sẽ cho cháu bé trước khi cuốn tã lót.
Crystal đặt tên cho con là Zebediah, nghĩa là Của trời phú. Bác sĩ đặt Zebediah nằm cạnh mẹ. Ông nán lại một lúc. Hiroko mời ông tách cà phê nóng, ông ngập ngừng một lát rồi giơ tay đón nhận. Hôm nay ông thấy bắt đầu mến người phụ nữ Nhật Bản này. Ông lấy làm tiếc rằng mình không chịu chăm sóc thai nhi cho chị.

*

Bốn ngày sau Lễ tạ ơn Chúa, 26/1/1956, Zebediah kỷ niệm ngày sinh nhật đầu tiên của mình.
Crystal làm một chiếc bánh ga tô rất to, Zebediah rúc rích cười và thọc cả hai tay vào bánh. Bé Jane vội chạy đi lấy khăn lau tay cho em. Bé đã lên tám và rất mến Zebediah.
Bây giờ mọi người bắt đầu dần dần chấp nhận Hiroko. Chị đã bị xa lánh mười năm trời. Nhưng Jane vẫn phải trả giá cho lòng dũng cảm của bố mẹ. Phần lớn các bạn cùng trường đã chế giễu bé, coi bé là con lai. Nhưng cũng nhờ vậy mà em phát triển nhanh hơn các bạn khác nhờ cách giáo dục dịu dàng của mẹ. Dần dà bé có được lòng vị tha và tính kiên nhẫn. Bé bế Zebediah đi khắp trại và tỏ ra là người giúp việc hàng đầu của Crystal. Chị thường bận rộn giám sát mọi công việc của trại, đôi khi bản thân chị cũng phải tham gia làm đồng.
Trại đã bắt đầu khởi sắc, Crystal phải bán một mảnh đất để lấy tiền tu bổ lại nhà cửa. Nhưng chị nhận thấy hoa lợi của trại chỉ đủ nuôi sống gia đình, có vất vả mấy cũng chỉ đủ tiền duy trì sự tồn tại của trại và đảm bảo mức sống tối thiểu cho gia đình. Ý nghĩ này dầy vò chị.
Crystal thấy hai vợ chồng Boyd vật lộn ngày qua ngày nhưng trạm bán xăng cũng chỉ đủ để nuôi sống gia đình anh. Bây giờ chị có Zebediah, một ngày nào đó, chị phải kiếm được một việc làm có khả năng dành tiền để đảm bao tương lai sau này cho con. Nhưng chị không hề có ý định bán trại chăn nuôi. Chị vẫn còn tâm niệm lời bố dặn không được để trang trại rơi vào tay những người xa lạ, dù thế nào, chị cũng phải giữ bằng được trang trại. Đây là nhà của chị, của con chị, bây giờ cũng là nhà của gia đình Boyd.
Khi nói chuyện với Spencer qua điện thoại, Crystal không hề nói cho anh biết những khó khăn của mình. Spencer vẫn đôi lúc gọi điện cho chị, nhưng sợ anh nghe được tiếng Zebediah lúc nào cũng bám lấy mẹ, nên chị thường tìm cách rút ngắn cuộc trao đổi của hai người. Do đó anh gọi thưa dần. Nghe tiếng nói của Crystal chỉ càng làm ruột gan anh rối bời và Crystal luôn tỏ thái độ cương quyết không muốn anh đến gặp chị. Crystal sợ nếu anh đến, anh sẽ thấy Zebediah. Chị muốn suốt đời giấu anh điều bí mật này. Chị biết được anh đang trên đà tiến, các báo chí, ngay cả báo chí ở địa phương, đã có bài viết về anh.
Mùa xuân 1975, cả đất nước hân hoan trước nền kinh tế phồn thịnh, tuy vậy, cuộc sống của Crystal vẫn như trước. Họ vật lộn vất vả với mùa đông. Crystal thấy mình phải tìm một công việc khác để kiếm thêm tiền.
Zeb đã được mười tám tháng, bé lò dò đi theo Jane khắp nơi. Hàng ngày bé sốt ruột mong đợi chị Jane đi học về.
Đầu một chiều tháng năm, Crystal tâm sự với Hiroko về những suy nghĩ của mình trong hai năm qua. Chị thấy mình phải quay về Hollywood thử vận may.
- Em để cháu Zeb ở đây nhờ anh chị chăm sóc giúp, - Crystal nói.
- Em không đem theo cháu đi Los Angeles à? – Hiroko hỏi, vẻ không tin vào những lời tai vừa nghe được.
- Đành phải như vậy chị ạ.
Năm ngoái Crystal được xem một bộ phim mình đã đóng. Chị ngạc nhiên trước diễn xuất và sắc đẹp của mình. Bây giờ sau khi sinh nở, trông chị vẫn giòn con mắt. Năm nay chị hai mươi sáu tuổi, có đứa con trai phải nuôi dạy. Nhưng chị thấy mình phải dứt áo ra đi lúc này, kẻo nấn ná sẽ bị già khó vực lên và bị rơi vào lãng quên.
Hai vợ chồng Boyd rất cảm động khi thấy Crystal nhờ họ trông nom săn sóc hộ đứa con chị vô cùng yêu quý. Tháng 6, sau một tuần lễ khóc hết nước mắt, Crystal chia tay con và gia đình để ra đi. Chị biết rằng mình phải ra đi là vì con, vì tương lai của con. Nếu để mười năm sau mới ra đi thì đẹp, nhưng lúc đó qua muộn đối với Crystal.
Zeb chưa bao giờ phải xa mẹ quá một tiếng. Thế mà hôm nay Crystal phải để chú ở nhà để ra đi. Chú khóc thét lên và giơ tay đòi theo mẹ. Crystal ôm hôn con lần cuối, xiết chặt con vào lòng, hít ngửi làn da thơm dịu của Zeb, rồi nghẹn ngào trao chú cho Hiroko.
- Chị chú ý chăm sóc cháu giúp em…