Chương 12

Nói xong, Crystal gạt nước mắt, bước ra thềm nhà, dừng lại một lát, đưa mắt nhìn đất đai bố chị để lại mà lòng quặn đau.
Chị hứa là sẽ về nhà khi có điều kiện, nhưng hoàn cảnh kinh tế không cho phép chị về thăm nhà thường xuyên.
Boyd lái xe đưa Crystal ra thành phố, nhìn chị bước lên xe buýt. Đã đặt chân lên bậc thang lên xuống, chị bịn rịn ôm chầm Boyd, rưng rưng nước mắt.
- Anh chú ý chăm sóc cháu giúp em…
- Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Em cố gắng giữ mình.
Boyd không thể không nghĩ tới những chuyện rủi ro Crystal đã gặp mấy năm trước, nhưng lần này chị già dặn và có nhiều kinh nghiệm hơn.
Crystal dừng lại hai ngày ở San Francisco để mua sắm trang phục, chị hết sức dè xẻn trong chi tiêu. Sau đó, chị đến thăm bác Harry và Pearl, cùng ăn tối với hai người. Tối đó chị còn lên hát biểu diễn để hồi tưởng lại những xúc động đã qua. Chị ngạc nhiên khi nhận thấy mình vẫn còn khả năng thực sự. Tuy nhiên, chị thấy nao nao nhớ lại tối hôm Spencer đến tìm chị trước khi anh sang Triều Tiên. Tất cả những gì chị nhìn thấy, từng nơi chốn đã ghi dấu chân anh đều gợi lại tâm trí Crystal hình bóng Spencer. Chị mong ước sao Los Angeles không gợi cho mình nhớ tới Ernie.
Hôm sau Crystal tới Hollywood và cảm thấy mình bị lãng quên. Chẳng ai để ý tới Crystal khi chị thuê phòng tại khách sạn rẻ tiền. Lại thêm một cô gái xinh đẹp nữa tới Tinsel Town để thử tài.
Crystal chờ ngày hôm sau mới đi tìm gặp các chỗ quen biết cũ, chị đã hai lần gọi điện về nhà. Con trai chị vẫn ngoan, ăn uống không nhõng nhẽo và thậm chí còn quay về ngôi nhà cũ để tìm mẹ, nhưng Jane đã liền đi theo chân và dẫn bé về nhà của gia đình Boyd. Hiroko nói để Crystal an tâm rằng cháu Zeb vẫn vui chơi nô đùa. Sáng hôm sau, tay run run, Crystal bấm các phím số điện thoại của một ông bầu trước đây đã phát hiện ra chị. Năm năm đã trôi qua kể từ khi Crystal cùng Pearl đặt chân tới Los Angeles, nhưng hôm nay chị biết mình phải làm gì. Người nọ hẹn gặp chị và ngay buổi chiều hôm đó, chị tới gặp anh ta, nhưng anh ta không vồn vã đậm đà chút nào.
- Thành thực mà nói tôi chẳng thể giới thiệu chị với bất kỳ nơi nào.
- Tại sao?
Ngoài đôi mắt to chứa đựng bao u buồn anh ta thấy Crystal vẫn còn khá hấp dẫn. Thật đáng tiếc, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Anh ta chẳng thể giới thiệu chị với bất kỳ ai.
- Chị đã giết người. Hollywood là một chốn kỳ cục, như chị biết đấy. Mọi người sống rất bừa bãi, luân thường đạo lý ở đây chẳng khác gì cách xử sự một con chó cái động đực. Nhưng khi hạ bút ký hợp đồng, các trường quay lại đòi hỏi đạo lý của những trinh nữ. Họ những muốn không thể chê trách về điểm nào được. Ta phải là người nghiêm chỉnh, không được hơi khùng điên hoặc không được hành động như kẻ bị tình dục ám ảnh. Cấm không được ễnh bụng, dan díu với vợ người khác, giết người. Người đẹp này, tôi thành thực khuyên chị nên quay về nơi đã ấm chỗ suốt hai năm qua và quên chuyện này đi.
Đúng là như vậy, do đó Crystal đã định nghe theo lời khuyên của anh ta. Nhưng chị còn đủ tiền sống ở đây hai tháng nữa nên chưa muốn bỏ cuộc ngay. Tuần lễ sau, chị gặp thêm ba ông bầu nữa, lời lẽ của họ đều như nhau, có điều tế nhị hơn. Tựu chung họ đều bảo rằng sự nghiệp của chị ở Hollywood đã tiêu tan. Họ công nhận hai phim chị đóng khá đạt, giọng hát của chị khoẻ và các đạo diễn đều ưng chị. Thế nhưng các trường quay không muốn quan hệ với chị.
Hai tuần sau khi tới Hollywood, vào một ngày nắng chan hoà, đúng lúc Crystal ngồi uể oải uống cốc nước cam ở một quán giải khát thì chị gặp một người đàn ông từng đóng phim với mình. Thoạt đầu anh ta ngồi từ xa quan sát chị, rồi đứng dậy từ từ tiến đến bên Crystal.
- Crystal đấy à?
Crystal ngước nhìn anh ta và mỉm cười. Tuy rất nổi tiếng, anh ta đối xử rất tử tế với chị và chị thấy dễ chịu khi từng cùng anh ta đóng phim.
- Ồ, chào anh Louis! Anh khoẻ không?
- Khoẻ thôi. Em biến đâu mất tăm suốt thời gian qua?
- Em đã phải ra đi.
Cả hai đều biết lý do tại sao Crystal phải bỏ đi, nhưng không ai đả động tới vụ án giết Ernie.
- Em làm gì ở đây? Em đóng phim?
Anh ta chưa nghe nói Crystal đã quay lại Hollywood, không hề đọc các tạp chí điện ảnh và hai người chưa bao giờ gần gũi nhau, nhưng anh ta rất quý Crystal. Anh ta tiếc chị đã gặp chuyện không may. Chị đúng là một người có tài và anh tin rằng một ngày nào đó chị sẽ giầu có. Tất nhiên là cả Erine…
- Không, em không đóng phim nữa, - Crystal cười và đáp…
Nhưng Louis bắt gặp cặp mắt nhẫn nhục của Crystal.
- Không ai muốn thuê em.
- Người ở đây chẳng dịu dàng.
Louis từng bị một phen thất điên bát đảo, người ta đồn ầm Louis là đồng tính, nên anh ta buộc phải lấy em gái của chàng người tình và thế là yên chuyện. Chẳng ai ở Hollywood chấp nhận sự thật. Phải chơi theo luật ở đây hoặc cuốn gói biến.
- Thế ông bầu cũ của em có ý kiến thế nào?
- Đại loại như anh vừa nói.
- Đồ chết tiệt.
Louis ngồi xuống cạnh Crystal với ý định muốn giúp chị, chợt anh nảy ra một ý.
- Thế em đã đến gặp trực tiếp đạo diễn chưa? Đôi khi lại ổn đấy. Khi đã cần ai họ dễ dàng sẽ đổi trắng thay đen như không.
- Em cho rằng trường hợp của em chẳng đơn giản.
- Crystal này… em trọ ở đâu?
Crystal cho anh ta địa chỉ, Louis ghi ngoáy trên tờ giấy chùi miệng.
- Thôi nhé! Cứ đợi đừng đi đâu cả đấy. Anh sẽ gọi điện cho em.
Nghe sao biết vậy chứ Crystal chẳng hy vọng gì vào sự giúp đỡ của Louis.
Hai tuần sau, Crystal định bỏ cuộc và đúng lúc thấy nhớ con vô kể thì chuông điện thoại trong phòng chị réo vang. Đang cuối tháng 7, chị chuẩn bị bỏ về nhà vì có kéo hết tháng 8 ở đây cũng vô ích. Crystal nhấc ống nghe và từ trong máy vọng ra tiếng Louis.
- Em có bút đấy không Crystal? Em ghi lại đi!
Louis cho Crystal hai cái tên, một người là đạo diễn, còn người kia là nhà sản xuất phim rất nổi tiếng. Họ dựng những phim đã được giải thưởng điện ảnh, suýt nữa Crystal buột mồm giễu cợt Louis khi anh gợi ý cho chị gọi điện cho họ.
- Crystal này, anh đã trao đổi với họ. Họ không đến nỗi nào. Tay đạo diễn chưa biết xoay xở thế nào với em, nhưng gã muốn gặp em trao đổi cụ thể xem sao. Còn Brian Ford đã bắt anh hứa bảo em gọi điện cho ông ta.
- Anh Louis ạ, có lẽ em đành bỏ cuộc thôi. Nhưng dẫu sao em cũng cảm ơn anh.
- Crystal này, - Louis nói, giọng bối rối. – Nếu em không gọi điện, anh bị lâm vào thế khó xử. Anh dã bảo với họ rằng em thực sự muốn quay trở lại đóng phim. Thế nào, em có gọi hay không?
- Có. Nhưng họ có biết gì về vụ án không?
- Em nói đùa đấy à? – Louis cười phá lên.
Crystal đã gặp mười sáu người, ai cũng lắc đầu nguây nguẩy. Họ đã biết chị. Mọi người đều biết chị.
- Thì em cứ thử gọi điện xem sao? Mất gì đâu!
Louis nói đúng, chẳng mất gì cả. Sáng hôm sau Crystal gọi điện cho cả hai người. Frank William thú nhận ông không thể kiếm việc làm giúp chị, nhưng ông đề nghị chị đóng thử một đoạn phim, nếu đạt, biết đâu nó sẽ hỗ trợ cho chị. Crystal đồng ý đề nghị đó, quay xong chị sẽ gọi điện cho ông sản xuất cũng chẳng sao.
Đoạn quay thử lần đầu không đạt lắm. Crystal rất lo và có cảm tưởng mình quên hết những gì đã học được. Nhưng Frank cố thuyết phục Crystal quay lại lần thứ hai và lần này khá hơn. Frank coi kỹ phim và chỉ cho chị những đoạn chưa đạt. Khá hơn nhưng chưa phải là tuyệt hảo, chị thấy mệt mỏi vì quá khứ đè quá nặng nề.
Tuy vậy, để khỏi mất lòng Louis, Crystal gọi điện cho ông sản xuất phim. Ít ra chị cũng gọi điện trước khi bỏ về trại gặp con. Chị phần nào chỉ mong sao ông ta từ chối. Chị nhớ con tới mức gần như không chịu nổi.
Cô thư ký của Brian Ford hẹn sẽ tiếp Crystal vào đầu giờ chiều mai. Xem ra cô cũng biết chị. Crystal đi xe taxi đến văn phòng Brian. Văn phòng nằm ở phía Bắc Hollywood, chị bồn chồn nhìn đồng hồ đo kilômét. Chị đã quên rằng tiền tắc xi rất đắt. Chị đã tới đây năm tuần và khoản tiền ít ỏi của chị nhanh chóng tiêu tán.
Cô thư ký bảo chị kiên nhẫn ngồi đợi và Crystal tưởng chừng như cả thế kỷ đã trôi qua mới được vào gặp ông sản xuất phim. Chị mặc chiếc áo dài trắng ngắn xẻ tà. Mái tóc vàng óng của chị buông chảy xuống vai như những năm chị còn ấu thơ.
Ông Brian cười một cách chân thành và mời chị ngồi. Trông ông giống một người lẽ ra là cưỡi ngựa chạy băng khắp các cánh đồng như bố Crystal chứ không phải ngồi sau bàn giấy và sản xuất phim. Ông không có tài ăn nói và thái độ thớ lợ như Ernie. Con người ông trông vừa kiêu hãnh và quan trọng.
- Anh Louis kể với tôi rằng từ khi quay về đây chị không gặp may mắn.
Crystal gật đầu. Trước mặt ông Brian chị không thấy bối rối.
- Do đó, ngày mai tôi sẽ bỏ đi.
- Thật đáng tiếc. Chúng tôi đang chuẩn bị quay cuốn phim mới. Tôi định bố chí cho chị đóng một vai nhỏ. Cốt để chị đặt chân lên bàn đạp trước khi leo lên lưng ngựa. Không có việc gì đặc biệt lắm! Nhưng qua đó để xem phản ứng của công chúng với chị ra sao.
- Xin ông có thể cho phép tôi suy nghĩ vài ngày được không?
Brian gật đầu, tiễn Crystal ra cửa phòng, bắt tay chị và bảo:
- Nếu thấy đồng ý, chị nên tìm một luật sư để giúp chị thẩm tra lại bản hợp đồng sắp ký.
Brian hoàn toàn chẳng như Ernie.
- Phải 15/9 chị mới cần có mặt ở trường quay.
Như vậy Crystal có thể ở bên con trai suốt 8 và nửa đầu tháng 9. Chị gọi điện cảm ơn Louis. Anh giới thiệu luật sư của mình để ông ta theo dõi việc ký hợp đồng của chị.
Ngay buổi chiều hôm đó, Crystal để lại địa chỉ của mình tại văn phòng ông Brian rồi về ngay trại.
Khi ngồi trên xe buýt, Crystal còn thấy cảm động trước lòng tử tế của ông Brian. Đêm đó chị vui sướng ôm con vào lòng. Chị đã thành công! Nhưng thú vị nhất là được trở về sống bên con. Suốt sáu tuần tiếp theo sau đấy, Crystal vui đùa với con và tranh thủ từng giây sống bên Zeb.
Một tháng rưỡi sau Crystal lại rời trại đi Hollywood. Vai chị đóng không lớn, nhưng ông Brian cố gắng giúp chị đóng thật tốt. Ông nhận thấy, Crystal thực sự có tài. Ông mến tính trung thực, lòng hào hiệp, nhiệt tình và sự dũng cảm vượt khó của chị. Cộng vào đó Crystal có một sắc đẹp mê hồn.
Đóng xong phim, Brian đề nghị Crystal đóng tiếp phim khác. Vào dịp Lễ Giáng sinh, khi về thăm con, chị đã mua tặng mọi người những tặng phẩm rất đẹp.
Phim chị đóng rất đạt và các nhà phê bình không tiếc lời khen. Do đó, chị đã quên quá khứ buồn của mình. Chị được các trường quay quý trọng, lần này thì rất chính đáng. Crystal Wyatt là nữ diễn viên xuất sắc đóng những phim hay dưới sự chỉ đạo của một đạo diễn nổi tiếng ở Hollywood. Chị không hề thấy ai tỏ vẻ ty tiện, gây áp lực, không thấy ai có bất kỳ một vụ đe hèn, một tổ chức ám muội nào. Bóng ma Ernie đã hoàn toàn biến mất.
Một tối nọ, tại Washington, Spencer ngẫu nhiên đi một mình xem bộ phim thứ hai do Crystal đóng. Anh sửng sốt thấy Crystal quay trở lại đóng phim. Suốt bao tháng nay, anh đã không gọi điện và không hề biết rằng chị đã trở lại với điện ảnh. Anh ngồi sững sờ trước màn ảnh và thấy con tim nhói đau. Hôm sau, anh gọi điện tới trại chăn nuôi, nhưng chẳng thấy ai trả lời, còn số điện thoại ở Hollywood thì anh không biết. Vả lại nếu anh có gọi điện tới đấy cũng vô ích. Lần nói chuyện trước qua điện thoại, Crystal đã bóng gió nói rằng chị chẳng muốn anh gọi nữa. Do đó anh đã toàn tâm toàn trí dốc vào công việc. Bây giờ anh là trợ lý thứ nhất của viên thượng nghị sĩ và đã quyết định không ra ứng cử quốc hội.
Hồi ấy là vào năm 1959, Crystal đang đóng một bộ phim mới. Lúc này chị đã có nhà riêng và lần đầu tiên cảm thấy mình có một nghề vững chắc. Tất cả các phòng quay đều có lời mời chị, nhưng chị muốn được làm việc trực tiếp với Brian Ford.
Như vậy hơi bị hạn chế, nhưng chị rất thích chất lượng phim do ông sản xuất và học được rất nhiều ở ông. Thỉnh thoảng ông mời chị đi ăn tối và hai người quý nhau, nhưng Brian không bao giờ vượt qua tình bạn.
Một buổi tối, khi đang dùng bữa với Brian ở Chasen, ông mỉm cười hỏi Crystal.
- Crystal này, ở phương Bắc có điều gì cuốn chị mãnh liệt tới mức đến nỗi sau mỗi bộ phim chị lại về ngay đó.
Brian nghĩ rằng đó phải là một người đàn ông vì Crystal không lăng nhăng với một ai ở đây. Nhưng Crystal ngập ngừng trước khi đáp. Chị thấy có thể tin tưởng Brian nên đã thú thật với ông:
- Con trai và trại chăn nuôi của em. Cháu sống ở đấy với các bạn bè thân cũ của em.
Brian cau mày, chăm chăm nhìn Crystal rồi khẽ hỏi:
- Crystal chị chưa bao giờ lấy chồng cơ mà?
Crystal thú nhận đúng là như vậy.
- Chị đừng để lộ chuyện này với ai. Người ta mà biết, họ sẽ tức khắc tống ngay chị ra khỏi Hollywood và chẳng bao giờ biết ai là người đầu tiên nổ súng bắn vào lưng mình.
- Em biết, - Crystal thở dài. – Chính vì vậy em phải để cháu sống ở trại.
Một kẻ giết người, chuyện đó còn có thể cho qua, nhưng một đứa con ngoài giá thú thì không thể chấp nhận.
- Cháu bao nhiêu tuổi?
Brian tò mò muốn biết đây là con ai. Có lẽ chính vì đứa con này mà Crystal đã giết Ernie… Ông chẳng bao giờ hỏi thẳng Crystal và cũng chẳng muốn biết, nhưng dẫu sao ý nghĩ này thoáng nẩy trong đầu ông.
- Cháu hai tuổi rưỡi.
Ernie chết được ba năm rưỡi. Brian chỉ cần biết vậy.
- Như vậy cháu không phải là còn Ernie.
- Đời nào! – Crystal cười và thốt kêu. – Thà chết chứ đời nào em chịu mang thai con gã.
Brian cũng mỉm cười.
- Thú thật là tôi cũng có cùng suy nghĩ với chị. Tôi rất lấy làm tiếc khi thấy chị thường đi với Ernie. Lẽ ra người ta đã giết gã từ lâu trước khi chị làm chuyện đó.
- Em không giết gã, - Crystal nhìn thẳng vào mắt Brian và bình tĩnh nói. – Nhưng bọn em đã cho rằng cách bào chữa duy nhất là tự vệ chính đáng. Không một nhân chứng nào thấy em rời khỏi ngôi nhà ở Malibu, cũng như quay về Beverly Hills. Còn cảnh sát thì một mực cứ khăng khăng rằng em có đầy đủ lý do hành động như vậy. Do đó buộc lòng bọn em phải sử dụng lối thoát duy nhất. Và thế là bọn em đã thắng. Em cho rằng bây giờ điều đó mới là đáng kể.
Mọi người vẫn tiếp tục nghĩ rằng chị là một kẻ sát nhân. Crystal khó chịu với ý nghĩ đó. Trước con mắt họ, chị là kẻ giết người. Chị ngạc nhiên không hiểu sao mình vẫn lại được làm việc. Chị mỉm cười, ngước mắt nhìn Brian vẻ đầy cảm phục và biết ơn.
- Cảm ơn anh đã tin em. Anh đã dạy em biết bao điều.
- Những chuyện như vậy thường đi đôi với nhau. – Brian nói và lại gặng hỏi về người đàn ông bí mật nọ. – Cha của cháu bé sống với chị ở trại chăn nuôi.
Chắc đây là lý do tại sao cứ sau mỗi đợt quay phim xong Crystal lại quay về trại. Không phải vì cháu bé mà cả bố cháu nữa.
Crystal trả lời Brian rằng bố cháu không sống ở trại. Bây giờ chị thanh thản với ý nghĩ này. Chị đã đúng khi để Spencer ra đi. Chị luôn vui mừng thấy anh khấm khá. Anh đã biến mất khỏi cuộc đời chị, nhưng những ngày còn lại, chị có Zebediah. Chị coi bé là … Tặng Vật Trời ban.
- Bố cháu ra đi trước khi cháu chào đời. Anh ấy không biết là mình có con trai.
Brian nhìn kỹ Crystal hồi lâu, lòng thực sự kính trọng người phụ nữ này.
- Chị hẳn đã trải qua những lúc cực kỳ khó khăn.
Crystal mỉm cười. Đôi lúc chị thấy tiếc thương cuộc đời mình, nhưng chẳng bao giờ thấy nuối tiếc vì đã có đứa con.
Sau đó hai người trao đổi về cuốn phim sắp quay và lúc thanh toán tiền bữa ăn, Brian bảo rằng mình đã có những dự kiến mới cho Crystal.
- Rồi đây tôi sẽ giúp chị giật giải Oscar.
Cái đó chẳng quan trọng mấy đối với chị. Bây giờ chị lại là ngôi sao điện ảnh, một ngôi sao lớn. Đi tới đâu mọi người cũng đều nhận ra và liên tục xin chữ ký. Chị có những người hâm mộ ở ngay cả tại thung lũng, nhưng chị phải giữ kín chuyện nhà. Chị không muốn người ta phát hiện thấy con trai mình và báo chí tung tin này.
Sau lần trao đổi đó, Brian đã nhiều lần mời Crystal đi ăn tối và khi quay xong phim, ông tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi rất lớn. Tiệc tan, ông mời một số bạn bè, trong số này có Crystal ở lại. Bữa điểm tâm theo kiểu Mêhicô được bày ở ngoài hàng hiên khi mấy người ngồi ngắm mặt trời mọc trên biển và nghe nhà sản xuất phim kể chuyện về các con trai ông.
Cả hai con trai ông đã chết ngoài mặt trận, ông quá buồn chẳng còn thiết gì nữa. Cuối cùng vợ ông cũng bỏ ông và quay về New York. Ông kể với Crystal việc ra đi của vợ đã làm thay đổi cuộc đời ông một cách vô phương cứu chạy. Ông chẳng còn muốn lấy vợ nữa.
Bây giờ Crystal mới hiểu rõ tại sao khi chị mời Brian về thăm trại thì ông lại lịch sự từ chối. Brian đã biết về Zebediah, nên ông sẽ đau lòng khi thấy bé vì chạnh lòng nhớ tới các con trai ông. Nhà sản xuất phim và cô diễn viên điện ảnh đã phải trả giá quá đắt cho cuộc sống hôm nay của họ, nhưng cũng nhờ vậy thẩm giá tâm hồn họ thật đáng quý biết bao. Điều đó được thể hiện rõ nét trên các thước phim Brian xây dựng và Crystal thủ vai.
Hai người ngồi trò chuyện với nhau thêm vài tiếng nữa, sau đó Brian lái xe đưa chị về. Vài ngày nữa Crystal sẽ quay về trại và ở lại qua mùa hè. Khi quay về Hollywood vào mùa thu, Crystal sẽ làm việc với đạo diễn khác. Đây là lần đầu tiên từ khi trở lại Hollywood chị mới thay đạo diễn. Brian động viên chị và nhấn mạnh rằng như vậy sẽ tốt hơn cho chị. Ông còn dự kiến khác dành cho Crystal. Hai người hình như có ý định làm việc bên nhau trong nhiều năm.
Lúc xe về đến nhà Crystal, chị mời Brian vào chơi nhưng ông từ chối với lý do bị mệt vì tối qua không ngủ.
Hai người chia tay nhau và đầu buổi chiều Brian gọi điện cho Crystal. Ông mời Crystal cùng ăn tối trước khi chị lên đường về trại chăn nuôi, Crystal rất cảm động.
Hai người đến ăn tối tại một quán ở Glendate. Lúc đã ngồi yên chỗ, Crystal thấy ánh mắt Brian nhìn mình với vẻ buồn bã. Chị tự hỏi không biết ông đang có chuyện gì bồn chồn lo lắng và chị ngạc nhiên khi Brian cầm tay chị.
- Tôi không biết nói sao với chị chuyện này. Đã từ lâu tôi định nói với chị, nhưng bây giờ thấy nó kỳ cục thế nào ấy.
Brian cầm tay Crystal, chị không biết ông đang gặp chuyện gì nên mỉm cười với ông, vẻ mặn nồng. Chị rất quý ông. Ông 57 tuổi, còn mùa hè này chị 28 tuổi. Crystal cảm động sâu sắc trước tình cảm bạn bè ông đối với chị và chấp nhận tình bạn với ông.
- Tôi muốn được ở bên chị chốc lát, trước khi chị về trại chăn nuôi. Tôi thấy thiếu vắng chị.
Crystal nhẹ nhàng mỉm cười.
- Em không đi lâu, rồi khi quay về vẫn cùng anh làm việc và gặp lại nhau cơ mà.
Brian nhận thấy rằng Crystal chưa hiểu rõ ý mình.
- Ý tôi muốn nói là được cùng đi với chị, vài ngày thôi.
Crystal ngạc nhiên nhìn Brian. Trước đây chị chưa bao giờ nghe ông nói với mình điều đó.
- Chị là người phụ nữ đầu tiên mà từ lâu tôi có thể thực sự cởi mở trò chuyện.
Quả đúng như vậy, ông đã tâm sự với chị về các con trai ông. Đã từ lâu ông không hề trò chuyện tâm sự với ai. Ông dành những lúc rảnh rỗi để chăm sóc vườn, đọc sách, cuốc bộ dạo chơi, suy nghĩ những ý mới hoặc đọc kịch bản phim sắp sản xuất. Sống giữa cảnh nhộn nhạo ở Hollywood, ông vẫn giữ phong độ một người đàn ông vững vàng, hiền hậu, cô đơn, nhưng thông minh, có phẩm cách và tao nhã.
- Anh có thích tới trại chăn nuôi không? – Crystal lại đề nghị Brian như có lần trước đây khá lâu chị đã mời ông.
Brian mỉm cười và đáp:
- Tôi không dám quấy rầy những giây phút ấm cúng của chị. Khi chị quay lại đây, ta sẽ đi một nơi nào đấy.
Sau đó tình cảm của hai người sẽ còn là tình bạn nữa không? Crystal thấy hơi khó xử, nhưng lúc trên đường về nhà Crystal, Brian đã xua tan nỗi nghi ngại của chị.
- Tôi chẳng có ý định đem lòng yêu chị, - Brian giải thích khi ông lái xe trong đêm. – Không đâu, Crystal. Tôi không thể một ngày nào đấy lại say mê yêu một ai. Tôi chán ngấy tất cả những chuyện đó. Bây giờ tôi thanh thản. Tôi chẳng muốn có con, chẳng muốn chuyện cưới xin, gò bó bắt buộc cũng như dối trá. Tôi chỉ muốn có một người bạn để vui thú trò chuyện, một người đôi lúc có mặt bên mình, đôi lúc thôi. Tôi chẳng muốn hơn thế và thỉnh thoảng, tôi nhận thấy, tuy chị còn trẻ, nhưng chị chỉ ao ước có vậy. Chị muốn làm việc, làm tốt công việc, rồi sau đó thanh thản quay về trại chăn nuôi. Không biết tôi nói vậy có đúng không?
Brian đã đọc rõ tâm can chị.
- Đúng, anh nói đúng. Em đã có tất cả những gì mình mong muốn ở trên đời. Một người đàn ông em hết lòng yêu thương, sự thành đạt…còn bây giờ là con trai em. Với em, thế là đủ rồi.
Bao vết thương hằn sâu con tim Crystal là cái giá trị phải trả cho tất cả những điều đó.
- Không, chưa đủ đâu. Một ngày nào đấy, tôi ao ước muốn sao được thấy chị sống với người chị yêu thương. Nhưng bây giờ tôi, kể ra cũng ích kỷ… tôi rất vui nếu chị nhận lời chia sẻ chút thời gian của chị với con người già nua này.
Crystal bật cười. Trông Brian trẻ hơn tuổi, không dám nói hai mươi, chứ ít ra là mười tuổi. Ông rất chú ý chăm lo cho sức khỏe của mình. Ông chơi quần vợt, bơi nhiều, ít khi ngủ muộn và không chơi bời phóng túng. Chưa bao giờ Crystal nghe người ta bàn tán chuyện Brian dan díu với cô đào mới vào nghề hoặc những ngôi sao điện ảnh thực thụ. Ông là người thành đạt, làm việc cật lực và rất tế nhị.
- Khi nào chị quay trở về Hollywood?
- Ngay sau Lễ Lao động, đầu tháng Chín.
Crystal bắt đầu đóng bộ phim mới vào thời điểm ấy. Brian tỏ vẻ hân hoan hài lòng. Ông sẵn sàng đợi chị và không muốn đến thăm trại chăn nuôi.
Trong mùa hè, Brian đã gọi điện mấy lần cho Crystal, gửi cho chị mấy cuốn sách theo đúng sở thích của Crystal và vào dịp sinh nhật chị, ông gửi tặng chị một chiếc mũ cao bồi đẹp tuyệt vời. Crystal tổ chức sinh nhật lần thứ 28 của mình tại trại chăn nuôi với Boyd và Hiroko. Thỉnh thoảng chị nghĩ tới Brian, một người rất khác với những người đàn ông chị quen biết. Ông không có niềm đắm say ấy, những ngọn lửa lòng, tình yêu nghiến ngấu ấy như chị từng chia sẻ với Spencer, cũng như không điều xấu xa như Ernie đã reo rắc vào đời chị, không vòng đeo tay nạm kim cương, không đồ trang sức bằng lông thú. Ông chỉ có một chiếc mũ cao bồi, vài cuốn sách hay và những bức thư làm chị bật cười viết về những cảnh muôn thuở ở Hollywood chẳng bao giờ đổi thay. Thế mà ông lại khẳng định chúng đang chuyển động từng giờ, từng ngày.
Lúc Crystal quay lại Los Angeles. Brian đợi chị, đúng như ông đã hứa trước mùa hè. Hai người cùng đến Puerto Vallarta vài ngày và Crystal chẳng bao giờ thấy ông bỏ đi vì những cuộc hẹn hò bí mật, như Ernie đã xử sự, để trao đổi công việc với “bè bạn”. Chắc những bạn này đã giết gã rồi trút tội lỗi chị phải gánh và suýt phải mục xương trong tù.
Mối quan hệ giữa Crystal và Brian thanh thản như bản thân ông. Chị phát hiện thấy ông rất có cảm tình với các nhà dân chủ và đóng góp cho họ những khoản tiền lớn. Ông đặc biệt yêu quý John Kennedy, năm ấy đang trổ tài chạy đua trong cuộc vận động bầu cử tổng thống.
Cuối cùng nhiều người bắt đầu để ý đến mối quan hệ của chị với Brian, họ chưa bao giờ thấy chị với ai. Nhưng Brian là thiêng liêng ở Hollywood, không ai bàn tán một lời nào về ông và chẳng ai dò la bất cứ việc làm và động tác nào của ông. Do nấp dưới bóng ông, Crystal cảm thấy ánh đèn sân khấu rọi vào mình không gay gắt. Bây giờ mọi người kính trọng chị. Vào tháng 4, ước mong của Brian trở thành hiện thực. Crystal sững sờ thấy mình được nêu tên. Buổi tối hôm trao giải Oscar, phòng trao giải chật ních những người làm công tác điện ảnh, Crystal thấy người ta mở phong bì ra và nêu tên chính mình qua các loa phóng thanh. Chị không tin vào đôi tai mình. Chị được giải Oscar trao cho Nữ diễn viên xuất sắc nhất. Và điều đó còn có ý nghĩa là chị được giải khi đóng phim của chính Brian Ford. Ông nồng nhiệt bắt tay chị, nhưng chị vẫn ngồi im tại chỗ, không dám cử động, sợ mình nghe nhầm. Sau đó, Crystal đứng dậy, ống kính máy quay phim vô tuyến và những tràng vỗ tay của mọi người đưa bước chân chị đến lối đi dẫn lên sân khấu. Crystal không dám tin rằng phần thưởng cao quý đó lại dành cho mình. Chị gần như bối rối trước khi bước lên các bậc sân khấu trải thảm đỏ và hai tay run run nhận giải. Sau đó chị đưa mắt lướt nhìn mọi người và dừng lại chỗ Brian ngồi.
- Tôi không biết nói gì… - Crystal lên tiếng, giọng ấm và du dương. – Tôi chẳng bao giờ tin rằng một ngày nào đó tôi được đứng tại nơi đây, trước chiếc micrô này… Tôi biết mở đầu thế nào đây? Tôi biết nói gì đây? Tôi xin chân thành cảm ơn bao người đã tin tưởng tôi. Quan trọng nhất, tất nhiên là Brian Ford, không có anh thì hiện nay tôi đang hái nho và bẻ ngô tại một thung lũng ở cách xa nơi đây. Nhưng cả những người khác nữa… những người đã tin tưởng vào tôi từ lâu… một người tên là Harry, bác đã cho phép tôi được ca hát từ năm tôi 17 tuổi.
Lúc Crystal phát biểu những lời vừa rồi, trong một quán ở San Francisco nơi nhiều người đang theo dõi chương trình truyền hình, bác Harry thút thít khóc như một cậu bé.
- … và một chị tên là Pearl, tôi ghi sâu tên chị trong con tim tôi. Chị đã dạy tôi nhảy múa, đưa tôi đến Hollywood. Và bố tôi, ông đã động viên tôi ra đi để theo đuổi giấc mơ… Cả những đạo diễn cùng làm việc với tôi và chỉ bảo uốn nắn cho tôi có được những hiểu biết như hiện nay… các bạn cùng dóng phim này… và Louis Brown, người đã giới thiệu tôi với Brian Ford… Tôi chân thành cảm ơn tất cả các bạn!
Nước mắt lưng tròng, Crystal giơ cao bức tượng nhỏ về phía mọi người.
- Tôi cảm ơn tất cả mọi người đã dành cho tôi phần thưởng này. Cả các bạn Boyd và Hiroko đang chăm sóc người tôi yêu thương nhất trên đời này… Và một lần nữa, tôi đặc biệt cảm ơn người luôn động viên tôi và là tất cả đối với tôi… Zebediah mà tôi yêu thương biết bao.
Crystal đứng trước ống kính, mỉm một nụ cười đặc biệt dành riêng cho bé, biết rằng bé thế nào cũng đang nhìn mẹ trên vô tuyến.
- Tôi cảm ơn tất cả mọi người, - chị nói tiếp và cúi chào.
Sau đó, tay cầm giải Oscar, Crystal quay về chỗ giữa các tràng vỗ tay của công chúng. Họ đã biết chị từ đâu tới và hầu như toàn bộ những chuyện đã xẩy ra với chị. Họ đều biết rõ vụ án và đã lượng thứ cho chị. Họ đã chấp nhận và trao cho chị phần thưởng cao quý. Brian quàng tay ôm cổ Crystal. Ông nồng nhiệt ôm chị, nước mắt vẫn chảy dài trên má Crystal khi chị hân hoan mỉm cười với ông.
Ống kính các máy quay phim vẫn tiếp tục trõ vào hai người trước khi lia toàn bộ căn phòng đang rộn tiếng vỗ tay.
Những người hâm mộ Crystal rất vui sướng, những người được chị nhắc tên qua micro đã ăn mừng tại nhà họ. Louis Brown cùng bạn bè dự buổi lễ, anh rất vui, trong khi ấy, Boyd và Hiroko xúc động uống rượu chúc mừng sức khoẻ của Crystal. Pearl cứ thút thít khóc, còn bác Harry chiêu đãi mọi người rượu sâm banh Napa Valley.
Ở Washingotn, Spencer bị cảm nên đã từ chối một cuộc chiêu đãi để được nghỉ ở nhà. Thấy Crystal trên vô tuyến, anh những muốn có mặt trong buổi lễ để cùng chị chia vui. Anh đúng là điên mới bỏ Crystal để một mình quay về đây và đôi lúc anh tự hỏi không biết có phải chị thực sự muốn vậy, thực sự muốn anh về Washington sống bên Elizabeth để rộng cẳng tiến trên con đường sự nghiệp. Đúng là Crystal đã muốn vậy, nhưng bây giờ hiểu ra vấn đề đã muộn. Spencer đã tiến rất xa trên các bậc thang công danh, bây giờ đã có người khác len vào cuộc đời Crystal. Anh thấy Crystal ôm người đàn ông ngồi bên cạnh chị, anh đoán chắc đó là Zebediah yêu quý mà Crystal đã đề cập. Anh ta thật may mắn, cái anh chàng Zebediah ấy. Spencer nghĩ và chỉ mong sao anh ta đối xử tử tế với chị.
Spencer nhận thấy trên màn ảnh, trông Crystal rất xinh đẹp. Nhưng anh biết rõ mặt khác của chị, nhờ đó chị đã thực hiện được giấc mơ của chị ở Hollywood, qua nó hai người đã cùng chia sẻ điều bí mật với nhau… Cô gái anh gặp lúc cô còn bé… Người đàn bà đã cùng anh quay về thung lũng. Người đàn bà anh yêu quý hơn chính bản thân mình và anh vẫn yêu thương cho tới tận ngày nay.
Spencer định gửi điện chúc mừng Crystal, nhưng anh không biết gửi về đâu nên càng buồn thêm. Anh đã để mất Crystal, chị đã ra đi và chị là cao đẹp nhất đối với anh. Spencer tắt đài, ngồi thức suốt đêm nghĩ tới Crystal.
Bé Zebediah cũng nghĩ tới mẹ lúc đi ngủ. Bé đã bốn tuổi rưỡi và thốt kêu lên vui sướng khi thấy mẹ bé trên màn hình vô tuyến.
- Mẹ bé kìa! – Bé mừng rỡ gọi to và đưa hộp côca côla cho chị Jane cầm hộ để nhìn mẹ rõ hơn.
Bé ứ hiểu tại sao mẹ bé lại ở đấy làm gì mà chẳng về với bé. Bác Hiroko dỗ bé là mẹ sắp về rồi.
Mọi người đều tự hào về Crystal, đặc biệt là ông Brian Ford, nếu ông trẻ hơn, nếu cuộc đời ông không ngang trái lúc hai người gặp nhau, thì hẳn ông đã để tình bạn của họ phát triển sâu nặng hơn. Hai người đều giản dị, trung thực và minh bạch. Họ không phản trắc, dối trá, không cam kết, cũng như chẳng hứa hẹn gì với nhau. Giữa họ chỉ là tình bạn và Brian đã coi trọng người bạn gái của mình.
Tối đó, Crystal mời Brian dùng bữa tối, sau đó ông mời chị khiêu vũ. Chị nói rằng mình rất xúc động. Brian đáp lại là ông thực sự chẳng ngạc nhiên trước thành công của chị. Chị cũng rất xứng đáng với phần thưởng này và ông sung sướng thấy phim của mình cũng đoạt giải Oscar. Đây là một buổi tối đáng ghi nhớ của cả hai người.
Cuối cùng Brian đưa Crystal về nhà, chị ngồi thanh thản trong phòng khách ngắm nhìn bức tượng nhỏ chị vừa bày trên bàn. Chị vừa nhận được một bằng chứng tỏ rõ lòng kính trọng cao đẹp biết bao. Sau đó chị nhớ tới bố mình… và tới Spencer… tới Zebediah, những con người thân thương nhất trong đời, bây giờ hai người đã ra đi.
Nhưng chị còn con trai, và một ngày nào đó, chị sẽ dạy cho con rõ những gì chị đã học hỏi được ở mấy con người này. Chị sẽ dạy con phải tring thực, thẳng thắn, lao động miệt mài, dù có phải trả bất kỳ giá nào, và không bao giờ sợ theo đuổi giấc mơ của mình, dù có phải đi tới cùng trời cuối đất.

*

Năm nay, các cuộc vận động bầu cử rất sôi nổi. Ở bên Brian, Crystal bị cuốn vào bầu không khí rất sôi động trong những ngày sắp tới ngày bầu cử. Brian rất có thiện cảm với John Kennedy, vị tổng thống trẻ mới trúng cử, chồng một phụ nữ trẻ và xinh đẹp, bố một cô bé đáng yêu và một bé trai còn rất nhỏ tuổi.
Crystal về trại chăn nuôi tổ chức lễ sinh nhật bé Zebediah, lúc quay về Hollywood, chị ngạc nhiên thấy có giấy mời chị tới dự buổi lễ dạ hội lớn chào mừng tổng thống mới được bầu. Chị đã quay xong bộ phim, tuy vậy chị ngập ngừng không muốn tới dự. Ở Washington còn lởn vởn những bónh ma cũ chị muốn tránh và lo sợ sẽ phải giáp mặt với Spencer.
- Chị nên đi, - Brian nài. - Đây là một vinh dự chị chẳng thể khước từ. Hơn nữa đây là một sự kiện lớn!
Brian biết rằng chuyện này chẳng bao giờ lặp lại. Mặt khác, ông rất quý vị thượng nghị sĩ trẻ đó và muốn Crystal làm quen với vợ chồng tổng thống. Để Brian nài nỉ nhiều không tiện nên Crystal đành nhận lời. Nhưng chị nghĩ mình phải trả giá ghê ghớm cho quyết định này. Chị đọc báo được biết Spencer là một trợ lý của Kennedy và thế nào anh cũng có mặt trong buổi đó.
Crystal cầu trời ước mong sao người tới dự rất đông để khỏi phải giáp mặt với Spencer. Chị không muốn gặp lại anh. Đã sáu năm trôi qua, kể cũng qua lâu rồi. Chị chẳng muốn sống lại những nuối tiếc và nỗi đau đã từng trải qua. Chị thoả mãn với những gì mình hiện có, những kỷ niệm bên Spencer và đứa con trai mong đợi mẹ về mỗi khi chị có điều kiện bứt khỏi công việc trở về trại sống với bé.
Crystal sắm trang phục tại Giorgio: một chiếc áo dài bó sát người bằng vải dệt ngân tuyến làm Brian phải huýt sáo khâm phục khi chị bước ngang qua trước mặt ông.
- Chà, tuyệt vời, cô nàng yêu quý của anh! – Brian mỉm cười thốt lời khen ngợi. – Trông em đúng là một ngôi sao điện ảnh.
Chiếc áo bó sát người tạo nên mối tương phản gây ấn tượng mạnh với chiếc áo tế nhị và thanh tao do đệ nhất phu nhân mới của Mỹ mặc. Ngân tuyến lấp lánh trước ánh mắt hài lòng của Brian, ông bước tới hôn tay Crystal. Ông biết rằng những bước đi của chị trong buổi lễ sẽ tuyệt vời. Quả đúng như vậy!
Buổi lễ còn tuyệt hơn cả mơ ước của Crystal. Chị trở thành người phụ nữ tao nhã nhất trong chiếc áo dài do Oleg Cassimi tạo dáng. Ai cũng trầm trồ ngắm chị, nhiều người nhận ra chị và chị phải ký hàng trăm chữ ký tặng những người hâm mộ mình. Brian rất tự hào về chị. Năm nay ông năm mươi chín tuổi, nhưng trông còn rất bảnh bao và tao nhã.
Hai người vẫn giữ được quan hệ như thuở đầu, một tình bạn bền chắc đã thêm một cuộc tình dan díu kín đáo thậm chí nhiều người chẳng hề có chút nghi ngờ. Và nếu ai có đoán ra cũng chẳng làm rùm beng. Crystal yêu con người này với một tình cảm sâu nặng. Giữa cái thành phố Hollywood giả tạo, ông một con người tốt thực sự. Crystal thường hỏi ý kiến Brian về trại chăn nuôi. Ông hoàn toàn thoả mãn Crystal về thực lực, nhưng hai người không hừng hực thèm khát, không day dứt, không cuồng say hoặc buồn đau. Crystal chỉ có cảm giác thoả mãn được sống bên một người đàn ông mà chị kính trọng và khâm phục.
Tối hôm đó, Brian dẫn Crystal tới giới thiệu với vị tổng thống mới. Crystal sững người trước vẻ đẹp của người đàn ông đó đang đứng cạnh người vợ thanh cao và xinh đẹp. Bên ông, bà xem ra rất e lệ. Crystal thấy ông tổng thống mới đang trò chuyện bằng tiếng Pháp với một người và khi Brian giới thiệu chị, tổng thống nói rằng mình rất thích những phim chị đóng.
Hai người khiêu vũ tới khuya và lúc Brian đi lấy áo khoác cho Crystal để ra về chị mới nhìn thấy Spencer. Anh đứng cạnh cửa ra vào với mấy nhân vật trong văn phòng tổng thống và đang sôi nổi trò chuyện với người bên An ninh. Tuy lòng tràn ngập tình cảm âu yếm yêu thương, Crystal vội quay ngoắt trở vào. Chị những mong Brian lấy áo gửi nhanh nhanh để ra về ngay, nhưng chẳng hiểu sao ông lâu quay ra vậy. Khi Crystal xoay người, chiếc áo dài của chị lấp lánh nên đã thu hút sự chú ý của Spencer. Anh vội xin lỗi người đang trò chuyện với mình, rồi bước ngay tới sau lưng Crystal, nhìn ngắm chị. Anh sững sờ nhận thấy chị vẫn xinh đẹp như xưa. anh nhẹ nhàng đụng vào tay chị tựa hồ như muốn kiểm tra xem đây có đúng thực sự là Crystal bằng xương bằng thịt không. Có lẽ, quả đúng…
- Crystal.