Chương 8

Những tia nắng mới chiếu vào tận trong nhà. Lan bừng tỉnh bởi tiếng còi xe máy ngoài ngõ. Phi đang đợi. Lan ra mở cổng. Nhìn đôi mắt sưng mọng của Lan, Phi hỏi:
- Sao, có chuyện không vui à Lan?
Lan lúng túng:
- Dạ không, em bị đau mắt thôi mà.
Bước vô, thấy những mảnh thủy tinh còn vãi tung tóe khắp nhà, Phi nhăn mặt:
- Tối qua có ai say rượu ở đây phải không?
Lan vội kiếm chổi quét. Chị không nói gì, cứ cúi mặt xuống. Phi nhìn quanh nhà rồi hỏi:
- Dũng đâu em?
Không nghe Lan trả lời, Phi loáng thoáng đoán biết có chuyện gì đó mới xảy ra, hỏi thêm:
- Hai chị em chắc lại có chuyện gì phải không?
Lúc này, Lan mới ứa nước mắt, tức tưởi:
- Dũng bỏ đi rồi. Em không biết nó đi đâu. Biết tìm nó ở đâu giữa Sài Gòn rộng lớn này?
Phi ngạc nhiên:
- Sao nó bỏ đi?
Lan nghẹn ngào:
- Dạ, khổ lắm. Nó biết em làm ở nhà hàng. Nó tìm đến mắng nhiếc em một hồi rồi bỏ đi.
Phi thở dài:
- Cái thằng... thiệt trẻ người non dạ. Nhưng dù sao Dũng có lý của Dũng. Có lẽ em cũng phải sớm bỏ nghề này thôi!
Lan chột dạ:
- Anh cũng biết...
Phi cắt ngang:
- Không! Nhưng anh nghĩ là Dũng hành động như vậy cũng không sai!
Lan ngồi thừ người. Phi an ủi:
- Anh cũng đang tính kiếm việc cho em đây. Còn thằng Dũng, cứ mặc kệ nó. Anh tin là đời sẽ dạy nó hiểu thêm nhiều điều.
- Dạ, em cũng chỉ mong có vậy. Nhưng sợ nó không hiểu, viết thư cho má thì em chỉ có nước chết.
Phi dịu giọng:
- Thôi, đừng lo nghĩ viển vông!
Nghe câu an ủi ấy, bất giác Lan òa lên khóc:
- Anh Phi, bất đắc dĩ, đến bước đường cùng, em phải bước chân vào nghề này.
Phi trầm tư:
- Anh hiểu.
- Thế anh có khinh em không?
Phi dứt khoát:
- Không! Ai mà không cật lực vì miếng cơm manh áo.
- Anh cũng vậy sao?
Phi chìa hai bàn tay ra:
- Em cứ nhìn hai bàn tay chai sần của anh thì em sẽ rõ.
Lan thở dài:
- Em đang làm nghề may thì thất nghiệp. Trong khi đó, ở quê thì má bệnh nặng, rồi lại phải lo tiền học phí cho em Dũng.
Phi nhìn thẳng vào mắt Lan:
- Anh hiểu. Anh rất muốn cùng được chung sức với em.
Lan cảm động:
- Em cám ơn anh nhiều.
Phi lắc đầu:
- Không, anh phải cám ơn em mới đúng. Sự hy sinh thầm lặng của em đã thức tỉnh lương tâm anh. Anh nghĩ rằng, mình phải làm một điều gì đó để cuộc sống có ý nghĩa hơn...
Lan không hiểu sự thức tỉnh trong lương tâm Phi là gì nên nhận xét:
- Anh nói cứ như nhà thơ ấy!
Phi cười buồn:
- Lúc làm được một bài thơ thì anh cũng sẽ trở thành con người khác. Nhưng thôi, chuyện đó mình sẽ nói sau. Còn bây giờ, mình đến trường tìm Dũng. Chỉ sợ nó trẻ người non dạ, bỏ học thì khổ.
Phi chở Lan tới trường tìm Dũng. Tại đây, Lan biết em mình đã vào trong ký túc xá ở chung với Lâm và Hải. Chị khấp khởi mừng thầm. Phi bảo:
- Thôi kệ. Mọi việc như thế là tạm ổn.
Trong khi đó, ở trường, Dũng cùng lũ bạn sinh viên đang quây quần trong giảng đường. Thầy giáo nói:
- Buổi phụ đạo hôm nay kết thúc ở đây. Các bạn nhớ về ôn những phần trọng tâm cho tốt. Tôi không muốn cho ai điểm 2 trong kỳ thi này. Tôi tin các bạn cũng thế.
Mọi người lục tục đứng dậy ra về. Dũng nặng nề đếm từng bước chân, gương mặt buồn thiu. Từng tốp sinh viên lao xao gọi nhau ra những quán cơm bình dân quanh trường. Hải và Lâm đến khoác vai Dũng:
- Đi ăn cơm? Đứng tư duy gì nữa?
Dũng thiệt thà:
- Tao hết tiền rồi.
- Ồ, không sao. Tụi tao bao.
Hải cười lớn:
- Tao được chủ nhà thưởng thêm năm chục ngàn vì làm gia sư tốt, không dạy hết giờ mà dạy hết bài mới về.
Hải giơ tiền ra khoe. Cả bọn kéo nhau ra quán.
Tuy đã biết em mình vào ở ký túc xá của trường với những người bạn tốt nhưng trong lòng Lan cũng bồn chồn không yên. Buổi chiều, Lan nhờ Hằng đưa đến ký túc xá thăm em, trên tay chị có xách theo một gói quà. Trong lúc Hằng đứng ngoài cổng đợi thì Lan đi thẳng vào trong. Nghe tin có người thân đến tìm, từ trong phòng, Dũng khoác áo chạy ra đón. Vừa đến cầu thang, thấy chị Lan, Dũng quay ngoắt vào trong phòng và ngồi thừ xuống ghế. Im lặng. Chị rụt rè đến bên Dũng, đặt bàn tay nhẹ nhàng lên vai em. Dũng gạt tay Lan, đứng phắt dậy, nói như quát:
- Thôi chị về đi! Để cho tôi yên!
Nói xong, Dũng chạy ra khỏi phòng. Lan muốn kêu lên nhưng nghẹn ngào không nói thành lời. Tần ngần một lúc, Lan chậm rãi xuống cầu thang ra về. Thấy Lan trở ra vẫn với gói quà trên tay, Hằng hỏi:
- Không gặp Dũng à?
Lan đáp lại như mếu:
- Có gặp, nhưng Dũng vẫn còn giận...
Hằng chép miệng:
- Thôi đừng buồn, nó đang là sinh viên, chưa hiểu việc !!!8403_6.htm!!! Đã xem 11178 lần.

Sưu tầm: mssthuan
Nguồn: Maybonphuong
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 15 tháng 10 năm 2006