Dịch giả : Khắc Thành, Thanh Bình, Anh Việt
Chương 19

- Nếu tàu đến sớm thì sao, Rhett? - Bà Eleanor Butler nói, sau khi đã nhìn đồng hồ hàng chục lần vào những phút cuối. - Mẹ rất sợ Rosemary không tìm thấy chúng ta trên sân ga trong đêm tối. Đứa hầu gái của em con lại mới vào nghề, con biết đấy, trong đầu óc nó chẳng có gì cả. Mẹ không hiểu sao Rosemary chịu đựng nó được?
- Con tàu nầy, chưa bao giờ trễ dưới bốn mươi phút, mẹ ạ, tàu nó có đến đúng giờ thì cũng không thể trước nửa giờ nữa đâu?
- Mẹ chỉ mong con dự trù thời gian để đến nhà ga kịp thôi. Lẽ ra mẹ phải đích thân đến đó như mẹ đã định, khi mẹ chưa rõ là con sẽ trở về.
- Mẹ ơi, đừng cuống lên - Rhett vừa nói vừa kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ điều mà anh vừa nói với bà - Con đã gọi xe để đưa con đi trong mười phút nữa. Chúng ta chỉ cách ga có năm phút thôi! Tàu đến trễ một giờ hoặc hơn thế và Rosemary sẽ về nhà đúng vào giờ cơm tối thôi mà.
- Em đi với anh được không, Rhett? Em rất thích hít thở không khí trong lành.
Scarlett vội hình dung ngay giây phút hai người cùng ngồi trong chiếc xe. Nàng sẽ hỏi Rhett nhiều điều về em chàng và sẽ làm chàng thích thú. Chàng rất yêu Rosemary. Và nếu như chàng ít nói về cô em gái thì có lẽ Scarlett biết được điều gì sẽ chờ đợi nàng. Nàng run sợ khi nghĩ rằng Rosemary không yêu nàng, rằng cô ta giống Ross. Bức thư xin lỗi đầy những lời lẽ kiểu cách của người em chồng gửi cho nàng đã không giúp nàng bớt ghét anh ta chút nào.
- Không, em yêu, em không thể cùng đi với anh… Anh muốn em ngồi yên trên cái đi văng nầy với lớp gạc trên mắt thôi! Mắt em còn sưng húp sau khi em bị cảm nắng nắng mà.
- Con có muốn mẹ đi không, con thân yêu? Bà Butler vừa nỏi vừa cuộn mớ đăng-ten để cất đi. Mẹ rất lo là con phải chờ đợi lâu thôi.
- Chả sao đâu, mẹ ạ! Con có một vài dự định cần làm cho đồn điền mùa xuân mà!
Scarlett ngồi trên gối, nàng mong em gái của Rhett đừng đến nữa! Nàng vẫn chưa rõ Rosemary giống ai, nhưng dù sao nàng cũng thích không để người ta có thành kiến. Nàng biết Rosemary là một đứa bé đến trễ, ra đời vào lúc Eleanor Butler đã ngoài bốn mươi. Còn bây giờ lại cũng là một cô gái già, một trong những nạn nhân dân sự của cuộc chiến tranh: trước chiến tranh, cô còn quá trẻ, còn sau đó thì lại quá tầm thường và quá nghèo để có thể hấp dẫn vài người đàn ông độc thân còn sót lại Việc Rhett trở về Charleston giàu có khiến người ta bàn tán khá nhiều. Lúc nầy đây, Rosemary có thể có món hồi môn kếch xù đấy! Nhưng cô nàng dường như luôn xa nhà, thường đi thăm một cô em họ hoặc một người bạn ở thành phố khác. Cô ta đi kiếm chồng ư? Những người đàn ông ở Charleston không xứng với cô ta sao? Ai cũng chờ đám hỏi của cô từ hơn cả năm nay, nhưng cô tuyệt nhiên không quyến luyến ai cả lại còn ít quan tâm nghiêm túc đến chuyện nầy. "Một đề tài cho những cuộc đầu cơ bằng vàng", Emma Anson đã nói thế.
Scarlett cũng đang tiến hành những cuộc đầu cơ của riêng nàng. Lẽ ra, nàng phải vui mừng vì cô em chồng lập gia đình dù điều nầy có tốn kém cho Rhett. Nàng mong không nhìn thấy mặt cô ta trong ngôi nhà nầy.
Ngay cả nếu cô ta chẳng đáng gì hơn một bức tường đất cỏn con thì Rosemary vẫn trẻ hơn Scarlett và dẫu sao vẫn là em gái của Rhett? Cô ta đã chiếm hết sự chú ý của nàng. Scarlett ngồi thẳng người khi nghe mở cửa vài phút trước bữa ăn tối. Rosemary đã đến.
Rhett bước vào thư viện và mỉm cười với mẹ:
- Cô con gái cầm tinh con ngựa của mẹ đã về rồi đấy! Cô nàng mạnh khỏe và dữ như sư tử lúc nó đói bụng.
- Em nó đi rửa tay rồi có lẽ sẽ đến nuốt chửng mẹ cho mà xem?
Scarlett e ngại nhìn cánh cửa. Lúc sau, một phụ nữ trẻ bước vào và nở nụ cười duyên dáng. Cô ta chẳng có gì là man rợ cả, nhưng dáng của cô ta khiến Scarlett sửng sốt như cô ta có một cái bờm và đang gầm gừ nữa!
Sao mà giống Rhett thế! Scarlett thầm nghĩ. Không, không hoàn toàn thế? Cũng đôi mắt ấy, cũng mái tóc đen ấy, cũng hàm răng trắng ấy, nhưng không phải những điều ấy khiến hai anh em giống nhau? Đúng hơn là cái cách mà… mà cô ta giải quyết mọi việc cũng giống hệt chàng? Mình không thích điều ấy, mình không thích điều ấy chút nào.
Nàng nheo đôi mắt xanh và quan sát Rosemary. Cô nàng thực ra không tầm thường như người ta nói, nhưng cô nàng chẳng làm gì để trang điểm thêm. Cứ nhìn cách cô nàng gom mái tóc thành một búi trên gáy, và cô nàng lại không đeo bông tai trong lúc đôi tai cô nàng rất xinh. Nước da thì hơi vàng. Mình nghĩ là Rhett cũng sẽ có màu da tương tự nếu như chàng không giang nắng suốt ngày. Nhưng một chiếc áo dài màu sáng có thể làm người ta quên đi điều ấy thôi! Tệ nhất, cô nàng lại chọn một cái áo nâu xanh, xỉn màu thế kia, chắc mình phải giúp cô nàng một chút mới được.
- À, chị Scarlett đây rồi! Rosemary vừa nói vừa ba chân, bốn cẳng phóng qua phòng.
Ôi, lạy Chúa, chắc mình phải dạy cô nàng đi đứng khoan thai mới được! Đàn ông, không thích cái thứ đàn bà phi như ngựa thế kia đâu! Trước lúc Rosemary bước đến chỗ nàng, Scarlett đã đứng dậy, nở một nụ cười thân thiện, chìa má ra nhận cái hôn theo đúng nghi thức.
- Theo Rhett mô tả em ngỡ chị yểu điệu như mèo, cô nàng tuyên bố. Em hiểu anh ấy muốn nói gì, cứ nhìn đôi mắt xanh biếc của chị kia kìa. Em mong sẽ làm chị gừ gừ chứ không gầm gầm đâu, Scarlett ạ. Em thích chúng ta sẽ là bạn.
Scarlett mở miệng, nhưng không sao nói được. Nàng quá sửng sốt, không nói được lời nào.
- Mẹ ơi, mẹ cho chúng con ăn tối đi thôi Rosemary nói xong, đã quay người lại. Hồi nãy con đã nói với Rhett là anh ấy ác lắm, không mang cho con cái gì để con nghiệm đau thương khi thọc tay vào một thứ ghê tởm nào đó, hoặc đột nhiên phải nếm mùi ngứa ngáy và sưng rộp thảm hại.
Bọn ngu xuẩn ấy lẽ ra phải đoán trước chúng ta chỉ chờ có thế! Scầrlett nói với Sally Brewton khi hai người cùng chơi bài Whist vào buổi chiều hôm đó.
Sally cười rộn lên tán thành.
- Tôi đã bỏ vào giỏ một lọ khói bếp và chỉ đậy nắp hờ bên trên, bà nói. Còn cô thì sao?
- Hạt tiêu Cayenne. Tôi sợ bị lộ tẩy muốn chết đi được, chỉ cần tôi hắt hơi một cái… ấy! Con bài đó là của tôi Do có những biện pháp hạn chế phân phối mới, mọi người không còn đánh bài ăn tiền mà "ăn" cà phê, hoặc các loại thực phẩm khan hiếm khác. Chợ đen đã bị vô hiệu hoá ít ra là trong lúc nầy, vì vậy chưa bao giờ mọi người có dịp chơi canh bạc to đến thế! Scarlett vô cùng thích thú.
Nàng lại càng thích thú hơn nữa trong việc phá phách bọn Yankee. Chúng vẫn luôn đi tuần tiễu trên khắp nẻo đường phố Charleston, nhưng mọi người đều biết chúng chẳng còn bất khả xâm phạm nữa! Và mỗi người đều sẵn sàng tiếp tục những trò quậy phá liên miên cho đến khi chúng phải la làng xin tha. Scarlett cũng rất thích tham gia vào những trò nầy.
Đến phiên bà chia bài, nàng nói. Tôi cảm thấy vận may đang đến với mình.
Chỉ vài ngày nữa, nàng sẽ đến Vũ hội và sẽ khiêu vũ cùng Rhett. Lúc nầy chàng vẫn giữ khoảng cách và luôn sắp xếp để không bao giờ hai người có dịp ngồi riêng với nhau. Nhưng đến Vũ hội, họ sẽ ở trong vòng tay nhau và sẽ chỉ còn hai người với nhau cho dù quanh họ có đến hàng trăm cặp khác.
Scarlett gài những đoá hoa trắng Rhett đã gởi đến vào các lọn tóc trên gáy rồi xoay đầu lại ngắm mình trong gương.
- Xì! Nàng nói vẻ kinh tởm. Giống như một đống mỡ trên những cái xúc xích. Thay kiểu tóc cho cô đi. Pansy! Bới lên đỉnh đầu ấy!
Nằm giữa những nếp tóc xoăn, các đoá hoa Trà trông có lẽ xinh hơn. Sao Rhett tàn nhẫn nói với mình rằng không có một món nào có thể thay cho những thứ hoa khủng khiếp lấy ở ngoài đồn điền nầy kia chứ! Chiếc váy của nàng trông đã dễ sợ lắm rồi! Không còn gì để nàng trang điểm ngoài một bó hoa quèn, chẳng khác gì một bao bột mì có đục lỗ để chui đầu vào! Nàng đã nghĩ đến những chuỗi ngọc và đôi bông tai kim cương của mình.
- Đừng mạnh tay quá Pansy! - Nàng la lớn. Mày muốn lột da đầu tao hay sao đấy!
- Dạ không ạ, thưa bà Scarlett, Pansy đáp, tay vẫn không ngừng chải mạnh mái tóc dầy đen nhánh mà cô cần phải vuốt thẳng ra sau biết bao công phu uốn cho nó xoăn lại.
Scarlett ngắm nghía mình, mỗi lúc một hài lòng. Thế chứ, thế nầy có phải xinh hơn không! Chiếc cổ của nàng nõn nà quá, tội gì mà phải giấu đi! Đôi bông tai của nàng sẽ càng tôn nó lên. Mặc kệ những mệnh lệnh của Rhett, nàng nhất định phải đeo nữ trang. Nếu nàng muốn rốt cuộc rồi chàng phải nhìn nhận sự hiện diện của nàng thì nàng cần phải chói sáng và gợi lên sự thán phục của đám đàn ông trong buổi vũ hội ấy và ít nhất, cũng chinh phục được một vài trái tim chứ!
Nàng đính đôi bông tai kim cương lên hai tai, rồi nghiêng đầu hết bên nầy, sang bên kia để ngắm nghía.
- Thế nầy bà có vừa lòng không ạ, thưa bà Scarlett!
Pansy vừa nói vừa trình diện kết quả làm việc của mình.
- Không. Bên trên tai, phải kỹ kỹ thêm chút nữa!
Tạ ơn Chúa, Rosemary đã từ chối khi nàng ngỏ lời cho cô ta mượn Pansy chiều nay. Sao cô nàng không chớp lấy cơ hội ấy! Lạ lùng thật! Đáng lẽ cô nàng rất cần sửa soạn sao cho coi được chứ! Chắc cô nàng lại vấn cái búi tóc bất hủ kiểu gái già của cô nàng. Scarlett mỉm cười thích thú. Cô em của Rhett sẽ là người làm cho nàng nổi bật hẳn lên.
- Được lắm Pansy, nàng vui vẻ trả lời. Đưa cho cô mấy cái kẹp tóc!
Trên mái tóc đen, những bông hoa trắng rồi cũng tạo ra được một ấn tượng tuyệt vời.
Nửa giờ sau, nàng cũng đã sẵn sàng, Scarlett ngắm mình trong gương, một lần cuối. Chiếc váy lụa vân màu xanh dương đậm, lấp lánh dưới ánh đèn, làm nổi bật làn da trắng ngần của hai vai và bộ ngực có đánh phấn. Đôi mắt xanh của nàng cũng long lanh chẳng kém gì hai hạt kim cương trên tai. Những dải ruy băng bằng nhung đen viền ở phần đuôi chiếc váy, mà phần thân trên được kết bằng một chiếc nơ lớn cũng bằng nhung đen với phần viền bằng lụa màu xanh nhạt, đã làm nổi bật thân hình thon thả của nàng. Nàng dùng dây buộc màu đen cho đôi giầy khiêu vũ nhung xanh và cột những dải băng hẹp nhung đen lên cổ và cổ tay. Những đoá hoa Trà trắng ngần, kết với những chiếc nơ bằng nhung đen, được nàng ghim trên vai áo. Chưa bao giờ nàng đẹp như thế! Và đôi má nàng ửng hồng vì sung sướng.
Vũ hội đầu tiên ở Charleston đã dành cho Scarlett bao điều bất ngờ. Chẳng có gì hoặc hầu như chẳng có gì, giống như nàng trông đợi. Đầu tiên, người ta hướng dẫn nàng bỏ đôi giầy khiêu vũ và mang đôi giầy ống nhỏ: ở đây mọi người vẫn đi bộ đến vũ hội. Nếu biết trước, nàng đã thuê một cỗ xe! Nàng vẫn không hiểu sao Rhett lại không làm như vậy! Pansy trở thành người xách giầy cho nàng trong một cái "túi giầy khiêu vũ" một thứ vật dụng dễ tức cười chỉ có thể thấy ở Charleston, và dĩ nhiên là nàng không thể có sẵn! Phải mất đến một khắc đồng hồ, cô hầu của bà Butler mới moi ra được một cái giỏ có thể tạm thay cho nó được!
Sao không ai báo trước cho nàng biết phải có cái vật dụng quái gở ấy! "Chẳng ai nghĩ đến cả, Rosemary đáp. Mọi người đều có sẵn rồi".
Mọi người ở đây thì có sẵn, chứ không phải mọi người ở Atlanta! Scarlett giận dữ, tự nhủ. Ở đó, người ta không đi bộ đến nơi khiêu vũ, mà đi xe. Chuyện vớ vẩn nầy đã khiến nàng mất vui.
Nàng sẽ còn phát hiện ra những gì khác biệt nữa ở đây! Tất cả đều khác! Nàng sớm nhận ra điều đó! Trải qua một lịch sử dài dặc, Charleston đã hoàn thiện một thứ lễ nghi cùng với các tập tục hoàn toàn xa lạ với cái thế giới hãy còn mới mẻ của miền Bắc Géorgie. Nếu như sự bại trận của liên !!!8459_23.htm!!! Đã xem 1619254 lần.

Đánh máy : MoHaNoi - NguyenHoc
Nguồn: MoHaNoi
Được bạn: NHDT đưa lên
vào ngày: 6 tháng 11 năm 2006

Truyện HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ Lời nhà xuất bản Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 xem nầy! Anne kêu lên. Một Nữ hoàng các loài hoa!
- Còn đây là loài Rubea plena, quả phụ nói, hai tay chụm lại nâng niu một đoá hoa màu đỏ tuyệt đẹp. Hoa của chúng tôi sẽ để trong một bình thuỷ tinh và đặt trên cây đàn piano cổ.
- Chúng tôi cũng vậy, bà Harriett ạ. Anne đáp. Mấy cây Alba plena thì để trên bàn uống trà.
- Mấy cây Alba plena của tôi không khỏe như tôi tưởng -Rhett nói - Mấy cái nụ cũng yếu quá.
Nghe vậy, Anne và bà Harnett bật cười.
- Chúng nó không thể nở trước tháng giêng đâu ông ạ. Anne giải thích. Alba là một loài hoa nở muộn mà.
- Tôi cũng nghĩ vậy, ít nhất là trên quan điểm của người làm vườn, Rhett nói ngượng nghịu.
Scarlett đứng ngồi không yên. Cái kiểu nầy thì họ lại đem phân bò ra so với phân ngựa xem phân nào tốt hơn cho mà xem. Mà mấy cái chuyện nhảm nhí nầy đâu phải để cho Rhett cơ chứ. Nàng bực mình quay lưng đi, lại ngồi cạnh bà Eleanor Butler đang ngồi thêu.
- Cái khổ thêu nầy chắc phải dài để đủ viền cái cổ áo màu boóc-đô của con, bà tươi cười nói với Scarlett. Giữa mùa hội hè mà đổi kiểu áo cũng hay đấy. Mẹ chắc là cũng sắp xong thôi.
- Ôi! Mẹ! Mẹ tốt quá, lúc nào cũng nghĩ tới người khác thôi. Nhờ mẹ mà con đã lấy lại sự vui vẻ đấy. Thành thực nói, con không sao hiểu nổi được tình bạn của mẹ với dì Eulalie của con: Hai người chẳng có điểm nào giống nhau cả. Dì ấy lúc nào cũng chỉ than thân trách phận và cãi nhau với dì Pauline.
Bà Eleanor Butler đặt đồ thêu của mình xuống.
- Nhận xét của con làm mẹ ngạc nhiên đấy, Scarlett ạ Bà Eulalie không những là một người bạn mà gần như là cô em của ta nữa con không biết rằng một xíu nữa cô ấy đã lấy em trai của ta sao?
Scarlett há hốc mồm.
- Dì Eulalie, lấy chồng ư? Không thể tưởng tượng nổi! - Nàng buột miệng kêu lên.
- Nhưng con ơi, Eulalie đã từng là một cô gái xinh đẹp! Cô ấy đến Charleston để thăm Pauline, sau đám cưới của cô nầy với Carey Smith. Pauline với cô ấy cùng sống hiện nay trong căn nhà trong phố của gia đình Smith, còn đồn điền lại nằm ở thung lũng Wando. Gặp cô ấy cậu em Kemper của ta như trúng phải tiếng sét ái tình. Nếu cậu em của ta không chết vì ngã ngựa thì họ đã cưới nhau. Từ đó đến nay, Eulalie vẫn coi mình là vợ goá của cậu ấy.
- Dì Eulalie mà si tình ư? Scarlett không còn tin ở tai mình nữa!
- Ta cứ nghĩ rằng con đã biết điều đó, bà Butler nói tiếp Eulalie là người trong gia đình con mà.
Không, mình không có gia đình, Scarlett tự nhủ, ít ra là không có một gia đình như bà mẹ chồng mình đã nghĩ, một gia đình đoàn tụ, thống nhất, mọi người thương yêu nhau và chia sẻ với nhau mọi điều tâm sự. Mình chỉ có cái con Suellen độc ác, và con Carreen mang mang của bà xơ! Thế là giữa những khuôn mặt vui vẻ giữa những tiếng cười rộn rã, giữa những câu chuyện sôi nổi như vậy, Scarlett bỗng cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Chắc chắn là tại cái đói làm cho mình muốn khóc. Mình đã sai lầm khi không ăn hết suất điểm tâm của mình sáng nay.
Nàng ăn ngấu nghiến bữa cơm hôm đó, nhưng đang ăn thì Manigo bước vào thì thầm gì đó vào tai Rhett.
- Xin lỗi, Rhett vừa nói vừa đứng dậy, hình như chúng ta có danh dự được một sĩ quan Yankee tới thăm.
- Bọn chúng còn muốn làm gì chúng ta nữa! Scarlett hỏi lớn.
Một lúc sau, Rhett trở lại, vừa nói vừa cười.
- Thiếu điều họ muốn kéo cờ trắng đầu hàng. Mẹ đã thắng rồi đấy, mẹ ạ. Họ mời mọi người đến Công Binh xưởng để nhận lại vũ khí bị tịch thu.
Rosemary thì hoan hô nhiệt liệt, nhưng bà Butler can.
- Không phải vậy đâu. Các con đừng nghĩ rằng đó là do công lao của chúng ta. Phải trả súng cho chúng ta là vì chính bọn Yankee cũng không dám để cho chúng ta không có gì tự vệ trong ngày lễ Giải phóng. Ngày đầu năm mới không còn như trước nữa đâu, bà nói tiếp như để trả lời cặp mắt dò hỏi của Scarlett, không còn là một ngày yên tĩnh để cho chúng ta chữa chứng nhức đầu của ngày cuối năm đâu. Kể từ ngày ông Lincoln tuyên bố giải phóng cho họ vào ngày một tháng Giêng, thì những người trước kia là nô lệ năm nào cũng kỷ niệm trọng thể ngày đó. Suốt ngày và suốt cả đêm, họ tràn vào công viên khu Pháo Đội để đốt pháo, bắn súng lục và uống rượu tới lúc say mèm. Tất nhiên là ngày hôm đó thì cửa ngõ của chúng ta đóng khoá cẩn thận như trong những ngày giông bão vậy. Nhưng có một người đàn ông có vũ khí trong nhà thì vững bụng hơn.
- Nhưng ở đây mình đâu có vũ khí, Scarlett nhận xét.
- Rồi sẽ có, Rhett đáp. Và sẽ có cả hai người được phái từ đồn điền tới nữa.
- Chừng nào con đi! Mẹ chàng hỏi.
- Ngày 30. Con đã hẹn với Julia Ashley ngày 31. Vì chúng con cần phải cùng nhau điều chỉnh lại chiến lược chung.
Như vậy là Rhett sẽ trở lại cái lán gỗ tồi tàn xiêu vẹo của chàng! Như vậy là Rhett sẽ không khiêu vũ với nàng trong dịp đầu năm và sẽ không hôn nàng vào lúc giữa giao thừa! Scarlett cảm thấy muốn khóc.
- Em sẽ đi với anh, Rosemary nói. Đã mấy tháng nay em chưa trở lại Dunmore.
- Không, Rosemary ạ. Rhett bình tĩnh đáp, em không đi theo anh được đâu.
- Rhett nói phải đó con, bà Butler nói. Anh con có rất nhiều việc phải làm chứ đâu phải lúc nào cũng ở bên con được. Và thật là không thận trọng nếu con ở nhà hay đi bất cứ nơi đâu với một mình người hầu gái của con, vì thực ra nó cũng chỉ là một đứa trẻ. ớ dưới đó có nhiều chuyện lắm và cũng có rất nhiều người đáng ngại.
- Thì con sẽ đem Celie của mẹ theo và chị Scarlett sẽ để cho Pansy hầu mẹ. Được không, chị Scarlett!
Scarlett mỉm cười. Nàng không còn muốn khóc nữa.
- Tôi cũng sẽ đi với cô, Rosemary ạ, và tôi sẽ mang Papsy theo, nàng đáp ngọt ngào.
- Nàng sẽ mừng năm mới ở đồn điền, có thể không có khiêu vũ, nhưng có Rhett!
- Lục soát nhà, mau lên, ông ta ra lệnh cho người của mình.
Scarlett nằm dài trên đi văng. Những miếng gạc tẩm cúc cam đắp trên gương mặt bị rám nắng và trên đôi mắt sưng húp. Nàng sung sướng vì có hai người phụ nữ che chở cho nàng: nàng không phải nhìn bọn Yankee.
Eleanor thật bình tĩnh đã nghĩ ra được cái chuyện sắp xếp một phòng bệnh ngay tại phòng đọc sách. Dù vậy tính tò mò cứ thôi thúc nàng. Nàng không biết đích xác chuyện gì đã xảy ra, còn những tiếng ồn ào lại không giúp nàng biết gì thêm. Nàng nghe tiếng bước chân, tiếng cửa đóng sầm lại, rồi lại im lặng. Viên chỉ huy đã đi rồi chăng? Eleanor và Rosemary có cùng đi luôn không? Nàng không sao nằm yên được! Nàng từ từ đưa tay lên mắt, và hé miếng gạc ấm để nhìn. Rosemary ngồi trên ghế trước bàn đang bình thản đọc sách.
- Suỵt! Scarlett kêu.
Rosemary gấp sách lại và bàn tay che mất tựa cuốn sách.
- Chuyện gì vậy? Cô nàng thì thầm. Chị có nghe gì không?
- Không, chị không nghe gì hết? Họ làmgì vậy? Bà Butler đâu rồi! Chúng đã bắt mẹ đi rồi sao?
- Lạy Chúa, Scarlett ạ, sao chị lại cứ thì thầm vậy?
Rosemary hỏi bằng giọng bình thường nghe vang thật to Bọn lính lục soát nhà để tìm vũ khí. Họ tịch thu mọi khí giới của Charleston. Mẹ đã đi theo họ để họ đừng tịch thu thứ gì khác.
- Xong hết rồi chứ? Scarlett thở phào. Làm gì có vũ khí trong nhà, nàng biết rõ điều nầy, bởi nàng đã lục tìm.
Nàng nhắm mắt và suýt ngủ thiếp. Một ngày dài lê thê làm sao? Nàng nhớ lại nỗi hưng phấn của mình khi nhìn nước sủi bọt, dọc theo chiếc xà lúp đang lao nhanh, và trong khoảng khắc, nàng thấy khao khát được như Rhett, đang điều khiển con tàu dưới bầu trời đầy sao.
Giá như nàng được ngồi vào chỗ Ross nhỉ? Nàng không sợ bọn Yankee bắt được Rhett. Nàng không hề lo gì cho chàng cả. Chàng là người luôn dành chiến thắng mà.
Khi Eleanor Butler trở vào thư phòng, sau khi tiễn tụi lính ra cửa, bà nhặt tấm khăn choàng bằng lụa Cachemine mà Scarlett ngủ say đã làm rơi xuống đất đắp cho con dâu.
- Để chị con ngủ yên! - Bà nhẹ nhàng nói. Chúng ta đi ngủ thôi, Rosemary. Con mới đi xa về, còn mẹ thì mệt rồi, và ngay mai chắc chúng ta sẽ rất bận rộn đấy!
Bà cười trong lúc nhìn cái kẹp trang ở gần giữa cuốn Ivanhoe. Rosemary đọc khá nhanh và cô nàng không đến mức tân tiến như bà vẫn thích tin như thế.
Sáng hôm sau, cả chợ rì rầm và phẫn nộ về bao chuyện nhỏ, to chung quanh những kế hoạch khập khiễng. Scarlett tức giận lắng nghe những cuộc chuyện trò ồn ào ấy, lòng đầy tức giận. Dân Charleston còn tin vào cái gì đây? Rằng những tên Yankee cứ để mặc cho mọi người tự do chạy trên đường và bắn vào chúng chăng? Họ chỉ làm cho sự việc thêm nghiêm trọng hơn thôi khi cố tranh cãi và phản đối. Có thể làm gì hơn sau cả một thời gian dài kể từ khi tướng Lee nhận lệnh của Garant, cho phép các sĩ quan đã gia nhập quân đội Liên bang được mang súng cá nhân, sau cuộc đầu hàng ở Appomattox? Dẫu sao, đó vẫn là bước đường cùng của miền Nam, và cần gì đến súng nữa nếu như người ta đã quá nghèo đói không mua nổi đạn? Còn với những khẩu súng để thách đấu, ai còn cố giữ làm gì kia chứ? Chúng chỉ còn đợi đem đi thao diễn và bắn vào đầu để tự sát thôi.
Nàng vẫn im lặng và lo mua sắm, nếu không chắc nàng khó câm miệng nổi? Ngay như bà Eleanor còn chạy lăng xăng như con vịt vừa bị chặt đầu để thì thào với người nầy, người kia.
Họ nói rằng tất cả mọi người đều muốn làm tiếp cái việc mà Ross đã mở đầu, bà nói với Scarlett trên đường về Họ không chịu nổi cái cảnh nhìn nhà cửa họ bị bọn lính vơ vét hết. Phụ nữ giờ đây phải lo chuyện làm ăn. Đàn ông thì còn đang sôi sục!
Scarlett thoáng rùng mình. Nàng đã nghĩ đây chỉ là những chuyện tào lao và không ai lại có ý định làm cho mọi việc thêm nghiêm trọng làm gì.
- Có gì phải điều hành đâu! Nàng thốt lên, chúng ta chỉ cần ở yên cho đến khi nào sự việc được quên đi! Rhett đã đưa Ross đến chỗ an toàn, chúng ta sẽ được biết tin thôi!
- Chúng ta không thể để quân đội Liên bang ra đường nghênh ngang như thế được, Scarlett ạ, bà Butler nói, giọng bực tức. Con chắc hiểu rõ điều ấy rồi đấy. Chúng đã lục lọi nhà chúng ta. Chúng đã tái ban hành lệnh giới nghiêm, và chặn bắt tất cả những ai buôn bán chợ đen các loại thực phẩm được phân phối. Nếu chúng ta cứ để bọn chúng hành động thế thì chả mấy lúc chúng ta trở lại các thời kỳ năm 1864, khi chúng đi giầy bốt lên đầu lên cổ chúng ta, kiểm soát từng hơi thở của chúng ta? Thật không thể hình dung nổi
Scarlett tự hỏi phải chăng cả thế giới nầy đã trở nên điên loạn? Một đám phụ nữ mà phần lớn thời giờ chỉ để cùng nhau uống trà và làm đăng ten thì có thể làm gì để chống lại với cả một đạo quân xâm lược?
Nàng hiểu được ra điều ấy hai đêm sau đó.
Đám cưới của Lucinda Wragg được dự định vào ngày 23 tháng giêng và các thiệp mời đã được chuẩn bị để gửi đi vào ngày mồng 2, nhưng chúng ta không bao giờ còn được sử dụng đến nữa. "Một hiệu quả khủng khiếp" đó là lời khen tặng của Rosemary Butler dành cho những cố gắng của bà Lucinda, của mẹ nàng và của tất cả phụ nữ ở Charleston. Đám cưới của Lucida diễn ra vào ngày 19 tháng mười hai, tại nhà thờ Saint-Michel vào lúc chín giờ tối. Những hợp âm nghiêm trang của lễ rước dâu vang lên qua các cửa ra vào và các cửa sổ mở toang của ngôi nhà thờ đông nghẹt người được trang hoàng lộng lẫy, đúng vào lúc bắt đầu lệnh giới nghiêm. Từ bên trại lính đối diện nhà thờ, người ta có thể nghe rõ những âm thanh ấy. Một viên sĩ quan, sau đó kể lại cho vợ mình nghe, câu chuyện lọt vào tai chị cấp dưỡng, rằng chưa bao giờ ông thấy quân lính của ông bứt rứt như thế, ngay cả trước khi họ đi hành quân. Hôm sau, cả thành phố biết chuyện. Ai cũng cười vang, nhưng không ai ngạc nhiên.
Vào lúc chín giờ rưỡi, toàn bộ cư dân của Charleston cổ kính ùa ra kh" " href="index.php?tuaid=8459&chuongid=66">Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 (Chương kết)