Dịch giả: Doãn Điền
7. Cặp tình nhân gần ngọn nến

Chỉ sau đấy nửa giờ, viên thanh tra leo lên phòng mình. Anh thấy trên bàn một mảnh giấy đầy ký hiệu bằng chữ moóc.
Mười một giờ tối nay, anh trèo lên nóc nhà, đừng để ai trông thấy. Anh sẽ thấy tôi ở đấy. Chú ý không gây ra tiếng đng. Mang theo vũ khí. Hãy nói rằng tôi đã đi Brest và ở đấy, tôi sẽ gọi điện về cho anh. Không được rời khỏi khách sạn.
- Maigret.
Trước mười một giờ một chút, Leroy cởi giầy rồi xỏ chân vào đôi giầy nhẹ bằng dạ phớt mà anh đã mua hồi chiều với mục đích của công việc này. Nó có thể làm cho anh nhạy cảm hơn.
Sau khi lên hết lầu hai, không còn bậc thang nữa nhưng, một chiếc thang gắn cố định vào mép cửa sập ở trần nhà. Ở phía kia là một vựa thóc lạnh giá do gió lùa. Đến đây, thám tử đánh liều quẹt một que diêm.
Một lát sau, anh vượt qua cái cửa sổ con nhưng không dám tụt xuống mái đua ngay. Tất cả hoàn toàn lạnh lẽo. Khi tiếp xúc với những tấm kẽm, các ngón tay của anh dừng lai. Và Leroy không muốn bị vướng vì chiếc áo pác-đờ-xuy.
Khi đôi mắt đã quen với bóng tối, anh phân biệt được một khối sẫm, lùn thấp như một con vật to lớn đang rình. Hai lỗ mũi của anh nhận biết được những luồng hơi của cái tẩu. Anh huýt sáo ra hiệu rất khẽ.
Lát sau, anh đã nấp trên mái đua cạnh Maigret. Lúc này không nhìn thấy biển nữa và cũng chẳng nhìn thấy thành phố. Anh đã ở trên đốc mái đối diện với bến cảng, với mép của một con hào đen ngòm, không khác nào một đường hẻm; nơi ấy tên du đãng có đôi bàn chân lớn đã chạy thoát.
Tất cả bố cục không theo quy củ gì cả. Có những mái nhà rất thấp và những cái khác lại cao đến hai đầu người. Đây đó, nhiều khung cửa sổ còn sáng, một số có che rèm. Trong một gian phòng khá xa, một người đàn bà đang tắm cho một đứa bé trong một cái chậu tráng men.
Ông cảnh sát trưởng động đậy, nói đúng hơn là đang bò, cho đến khi miệng ông áp sát vào lỗ tai của người đồng hành:
- Cẩn thận! Không được có hành động liều lĩnh. Mái đua không được chắc và phía dưới chúng ta có một cái ống của máng thoát nước chỉ chực lao xuống với tiếng động ầm ầm. Các nhà báo đâu?
- Họ đều ở dưới, chỉ trừ một người đi tìm ông ở Brest, tin rằng ông đang bám theo dấu vết Goyard…
- Còn Emma?
Tôi không biết… Tôi không thể để ý đến cô ấy. Chính cô ấy đã pha cà phê cho tôi sau bữa cơm tối.
Kể ra cũng dễ hoang mang, không biết gì cả khi ở trên nóc một ngôi nhà mà dưới kia có nhiều người đi lại trong nóng bức, trong ánh sáng không cần phải giữ gìn, nói nhỏ.
- Được. Cậu khẽ quay mặt về phía ngôi nhà bán hàng kia, khẽ thôi.
Đấy là ngôi nhà thứ hai ở bên phải, một trong những ngôi nhà hiếm có chiều cao bằng khách sạn. Nó ở trong một vạt tối hoàn toàn, thế nhưng viên thanh tra cảm giác có một tra sáng lờ mờ được phản chiếu trên một cửa kính không có rèm che của lầu hai.
Dần dần anh nhận thấy rằng đấy không phải ánh phản chiếu từ bên ngoài mà là một ánh sáng yếu ớt của không gian thì những sự vật lại càng lần lượt hiện lên rõ nét. Một sàn ván đánh xi. Một ngọn nến cháy heo hắt mà ngọn lửa hoàn toàn thẳng đứng, xung quanh có quầng…
Nó ở kia. Bỗng nhiên anh cất lên tiếng nói bất đắc dĩ.
- Suýt! Đúng đấy.
Có người nằm ở ngay sàn ván, nửa người phơi ra dưới ánh sáng của ngọn nến, còn nửa người trong chỗ tranh tối tranh sáng. Có thể nhìn thấy một chiếc giày rất lớn, một thân người phía trên nở nang, cân đối trong chiếc áo thuỷ thủ.
Leroy biết có một mật thám đang ở cuối đường hẻm, một người khác trên bãi, còn một người nữa đi bách bộ trên bến cảng.
- Ông có định bắt hắn không?
Chẳng biết nữa. Vậy là hắn đã ngủ được ba giờ đồng hồ!
- Hắn có vũ khí không?
- Sáng nay thì không.
Anh có thể đoán được các âm tiết mới phát ra. Đấy là một lời thì thầm khó phân biệt lẫn với hơi thở.
- Chúng ta còn chờ gì?
Không rõ nữa. Tôi muốn biết vì sao trong khi bị vây dồn thì hắn lại ngủ và lại thắp nến. Cẩn thận!
Một ô vuông màu vàng hiện lên trên một bức tường.
- Người ta đã thắp sáng trong phòng của Emma ở phía dưới chúng ta. Đấy là ánh phản chiếu.
- Ông chưa ăn tối à, ông cảnh sát trưởng?
- Tôi có mang theo bánh mì và xúc xích. Cậu không lạnh à?
Cả hai người đều rét cóng. Họ nhìn thấy ánh sáng chiếu trên bầu trời của ngọn hải đăng từng lúc một rất đều đặn.
- Cô ta đã tắt.
- Ừ… suýt!
Im lặng chừng năm phút… Rồi, bàn tay của Leroy tìm kiếm bàn tay của Maigret và bóp mạnh một cách có dụng ý.
- Dưới kia…
- Tôi thấy rồi.
Trên tường trát vôi ngăn cách khu vườn của ngôi nhà trống với con đường hẻm hiện lên một cái bóng. Leroy không chịu được sự im lặng đã thốt lên:
- Cô ấy sẽ đến gặp hắn.
Trên kia, gã đàn ông vẫn ngủ gần ngọn nến. Một cây phúc bồn tử bị nhàu lá trong vườn. Có một con mèo trốn chạy dọc máng nước.
- Cậu có cái bật lứa bùi nhùi nấm đấy không?
Maigret không dám châm lại tẩu thuốc. Ông do dự khá lâu. Cuối cùng ông phải lấy thân mình làm màn che cùng với chiếc áo vét-tông của người đồng hành để quẹt một que diêm làm cho viên thanh tra phải hít mùi nồng nặc của thuốc lá.
- Trông kìa!
Họ không nói thêm gì nữa. Bất thình lình, gã đàn ông bật dậy đến nỗi suýt làm đổ cây đèn nến, Gã lùi lại trong bóng tối, trong khi ấy cửa mở ra, Emma hiện ra trong ánh sáng, lưỡng lự, đáng thương như một người đàn bà phạm tội.
Cô mang vật gì dưới cánh tay: một cái chai và một gói rồi đặt xuống sàn. Tờ báo mở ra để lộ một con gà quay.
Cô đang nói. Đôi môi mấp máy. Cô chỉ nói vài lời, vẽ buồn buồn.
Cô mặc một chiếc váy liền áo màu đen của cô gái hầu phòng, đội một chiếc mũ Bonnê. Cô chỉ cởi chiếc tạp dề trắng ra và như thế làm cho cô có một cái dáng lệch người hơn ngày thường.
Có lẽ cô vừa khóc vừa nói… Cô thốt lên những lời đứt quãng. Và chứng cứ là bất thình lình cô dựa lưng vào khung cửa, gục đầu vào khuỷu tay gập lại. Vai của cô nâng lên nâng xuống theo nhịp không đều.
Gã đàn ông khi mới đứng lên, cả khuôn cửa sổ hình chữ nhật đen ngòm vì bóng đáng của hắn và sau đấy giãn ra xa khi hắn bước đến phía cuối của gian phòng. Bàn tay to bè của hắn hạ xuống vai của cô gái làm Emma phải lệch hẳn người suýt ngã để lộ ra bộ mặt khốn khổ, tái mét; cặp môi của cô mọng lên vì những tiếng nấc.
Nhưng đấy cũng chỉ lờ mờ, không rõ lắm như một cuốn phim chiếu trên màn ảnh khi những ngọn đèn đã bật sáng. Và còn thiếu thứ khác: những tiếng ồn, giọng nói…
Vẫn như chiếc bóng: chiếu bóng không có âm nhạc.
Thế nhưng người đàn ông lại nói. Có lẽ hắn nói to. Đấy là một con người thô lỗ. Đầu rụt xuống sát vai, nửa thân trên cân đối bởi chiếc áo xăng-đay làm nổi lên các cơ ngực; tóc hắn cắt ngắn như tóc của một tên tù khổ sai; hai nắm tay chống nạnh; hắn hét lên những lời trách móc, những lời chửi bới, hay là những lời đe nẹt?
Có lẽ hắn sẵn sàng đánh đập cô gái. Đến nỗi Leroy tìm cách chạm vào Maigret mạnh hơn như để tự trấn tĩnh. Emma vẫn khóc, chiếc mũ của cô đã lệch đi; búi tóc sắp sổ ra. Một cánh cửa sổ khép lại và ''cuốn phim'' bị gián đoạn trong giây lát.
- Ông cảnh sát trưởng… có phải chúng ta…
Mùi thuốc lá bao bọc lấy hai người và tạo cho họ một cảm giác ấm cúng.
Tại sao Emma chắp hai tay lại với nhau?… Cô lại nói… Mặt cô đã biến dạng đi bởi một biểu hiện lờ mờ của sự sợ hãi, của sự cầu xin, của nỗi thống khổ, còn viên thanh tra Leroy thì nghe Maigret khẽ lên đạn súng ngắn.
Chỉ có mười lăm đến hai mươi mét giữa mái nhà này và cửa sổ phía bên kia.
Chỉ cần một tiếng "tách" cụt ngủn, và tên khổng lồ sẽ không làm hại được nữa.
Bây giờ hắn bước dọc bước ngang, hai tay chắp sau lưng dường như ngắn hơn và mập hơn. Chân của hắn va phải con gà giò, suýt trượt, hắn bực tức hất con gà lăn vào bóng tối.
Cô gái quỳ sụp xuống hay đúng hơn là nhào xuống đấy trên lối đi của hắn và giơ tay về phía hắn. Hắn vờ như không nhìn thấy cô, và cô gái không còn quỳ nữa và hầu như nằm xuống, giơ tay lên cầu xin… Khi thì có thể nhìn thấy được gã đàn ông, khi thì bóng tối làm tiêu tan. Lúc trở lại, hắn đứng ngay trước cô gái đang van xin, nhìn cô từ đầu đến chân.
Hắn lại bước đi, đến gần, đi xa ra nữa và khi ấy cô gái không còn sức hay không đủ can đảm duỗi tay ra phía hắn để van xin. Cô chán nản nằm dài ra trên sàn nhà, chai rượu cách bàn tay độ hai mươi centimét.
Thật bất ngờ. Tên du đãng cúi xuống, hạ một bàn tay hộ pháp xuống nắm lấy bả vai cô gái và chỉ bằng một động tác, hắn kéo Emma đứng thẳng dậy làm cô lảo đảo, không còn đứng vững được nữa. Thế nhưng, nét mặt cô không biểu lộ điều gì. Búi tóc đã rơi xuống, chiếc mũ bon-nê kéo lê trên đất.
Gã đàn ông vẫn bước. Hai lần hắn tránh người bạn gái bối rối của hắn.
Lần thứ ba hắn ôm lấy cô trong đôi tay chuối mắn của hắn, đè cô xuống, ngửa đầu cô ra. Rồi rất háu, hắn gắn cặp môi của hắn lên cặp môi của cô. Bây giờ chỉ còn thấy lưng của hắn, cái lưng không tình người với một bàn tay bé nhỏ của đàn bà đặt trên vai của hắn.
Với những ngón tay chuối mắn, tên súc sinh vuốt ve làn tóc xoã ra, vuốt ve… như chính hắn muốn làm mệt nhoài người bạn gái của hắn, cố đè sát cô hơn nữa, gắn chặt vào cặp môi của chúng không rời nhau ra.
- Khiếp! - giọng nói sững sờ, xúc động của viên thanh tra.
Còn Maigret suýt bật cười khi Leroy bất thần nắm lấy tay ông do phản ứng tức thì của anh. Emma dễ chừng đã ở đấy đến mười lăm phút đồng hồ? Sự ghì chặt đã hết.
Ngọn nến sáng thêm chỉ được năm phút. Và trong bầu không khí hình như có một sự giãn ra rõ rệt.
Có phải cô gái hầu phòng không cười? Chắc là cô đã tìm được một mảnh gương soi đâu đấy. Trong ánh sáng, người ta trông thấy cô búi lại mớ tóc dài, giữ bằng một cái cặp tóc, tìm thêm dưới đất một cái khác cô đã đánh rơi, ngậm nó giữa hai hàm răng; cô đội chiếc mũ bon-nê lên.
Cô như đẹp ra. Hoàn toàn xúc động, ngay cả với thân hình bèn bẹt của cô, và chiếc váy liền áo màu đen, cặp mi đỏ mọng. Gã đàn ông nhặt lai con gà quay.
Và không rời mắt khỏi cô, hắn cắn ăn ngon lành, nhai xương rau ráu, rứt từng miếng thịt mà nhai. Hắn tìm con dao trong túi, không thấy, bèn đập vỡ cổ chai bằng cách nện gót giầy. Hắn uống. Hắn muốn cả Emma uống. Cô cười, từ chối.
Có lẽ cái chai bị vỡ lám cho cô sợ? Nhưng hắn ốp cô há miệng ra, từ từ rót rượu vào. Cô sặc sụa và ho. Thế là hắn giữ lấy vai cô, hôn cô nhưng không hôn lên môi. Hắn vui vẻ hôn lên hai má, hai mắt, lên trán và cả lên chiếc mũ bon-nê thêu ren của cô.
Cô đã sẵn sàng. Hắn đến áp mặt vào cửa sổ và một lần nữa hắn lại hầu như lấp kín toàn bộ hình chữ nhật sáng rõ ấy của khung cửa sổ. Hắn quay lại để tắt ngọn nến.
Thanh tra Leroy bực bội:
- Chúng ra đi với nhau đấy.
- Đúng.
- Chúng sẽ bị tóm cổ.
Cây phúc bồn tử trong vườn rung rinh. Rồi một bóng người vút lên đỉnh tường, Emma đã ở trong ngõ cụt, chờ tình nhân của cô.
- Cậu phải theo dõi chúng từ xa. Nhất thiết không để chúng thấy được cậu.
Cậu sẽ báo cho tôi biết khi nào cậu có thể.
Maigret giúp viên thanh tra đu lên để men theo dọc mái đá đen đến tận khung cửa sổ nhỏ giống như tên du đãng đã giúp bạn gái của hắn. Rồi ông cúi nhìn ngõ cụt, nơi chỉ còn nhìn thấy được hai cái đầu của cặp tình nhân.
Chúng do dự. Chúng thì thầm. Lúc ấy cô hầu phòng kéo tên đàn ông vào một cái lán kiểu như cái kho để dụng cụ rồi biến mất vì cửa ra vào chỉ chốt bằng một then cài. Đấy là cái lán của người bán thừng chão. Nó thông với kho hàng mà giờ này chẳng còn ai ở đấy. Một ổ khoá bị cậy và cặp trai gái đã ra đến bến cảng.
Nhưng Leroy đã ở đấy trước chúng.
Ngay khi tụt xuống thang khỏi lấm thóc, ông cảnh sát trưởng hiểu rằng có chuyện bất thường xảy ra. Ông nghe có tiếng ồn ào trong khách sạn. Ở dưới, điện thoại vẫn làm việc giữa nhiều tiếng đàm thoại. Có cả tiếng nói của Leroy, có lẽ là anh đang nói ở máy và anh phải nói thật to.
Maigret lao xuống cầu thang, đến tầng trệt, đụng phải một nhà báo.
- Thế nào?
- Một vụ giết người, mới, cách đây mười lăm phút. Ở thành phố… Người bị thương đã được đưa đến hiệu thuốc.
Ông cảnh sát trưởng lao ra bến cảng đầu tiên, trông thấy một lính mật thám vừa chạy vừa giơ sung ngắn ra. Ít khi bầu trời lại tối đen đến thế. Maigret đuổi kịp người lính.
- Xảy ra chuyện gì thế?
- Một cặp trai gái vừa ra khỏi cửa hàng. Tôi đi bách bộ ở phía trước. Tên đàn ông hầu như đâm sầm vào cánh tay tôi. Tội gì phải chạy nữa. Có lẽ chúng đã chuồn xa rồi!
- Anh nói đi xem nào!
- Tôi nghe có tiếng động trong quán hàng, ở đấy tối mịt, chẳng có ánh sáng.
Tôi rình, tay cầm vũ khí… Cửa xịch mở, một gã chạy ra, nhưng tôi không có thì giờ để ngắm bắn. Hắn đã tống cho tôi một nắm đấm vào mặt đến nỗi tôi lăn ra đất… Rơi súng… Tôi chỉ sợ hắn nhặt được… Nhưng không. Hắn đi tìm một con đàn bà chờ trên thềm cửa. Con đàn bà không thể chạy. Hắn bế lấy… Phải mất một phút tôi mới đứng dậy được, ông cảnh sát trưởng ạ, một nắm đấm như thế…
Ông xem… Tôi chảy máu… Chúng chạy dọc bến cảng… Chắc chúng phải đi vòng qua vũng. Gần đấy có hàng lô những con đường nhỏ, rồi đến đồng ruộng…
Người mật thám thấm mũi bằng chiếc khăn tay.
- Hắn đã có thể giết được tôi, chẳng khác nào như… Nắm đấm của hắn như búa tạ…
Người ta vẫn nghe những tiếng nói ở phía khách sạn nơi các cửa sổ đang có
ánh sáng. Maigret quay người đi vòng qua góc phố, nhìn thấy cửa hàng dược.
Các cửa sổ đóng kín nhưng cửa ra vào vẫn mở, lọt ra ngoài một luồng ánh sáng mờ mờ. Có đến hai chục người tụ tập thành đám đông ở đấy. Ông cảnh sát trưởng dùng khuỷu tay gạt họ ra.
Trong phòng thuốc, một người đàn ông nằm ngửa ngay trên nền, mắt nhìn trần nhà thốt lên những tiếng rên rỉ. Vợ người dược sĩ mặc áo cánh buổi tối, nói liên hồi. Còn người chồng thì khoác chiếc áo vét-tông ngoài chiếc áo pi-gia-ma, hốt hoảng lắc những chiếc lọ thuỷ tinh và xé những nắm bong thấm nước.
Maigret hỏi:
- Ai thế?
Không chờ câu trả lời, ông đã nhận ra bộ đồng phục hải quan mà người ta đã xé rách một bên ống quần. Và bây giờ ông đã biết người mặc bộ quần áo ấy là ai.
Đấy là nhân viên hải quan, đã đứng gác trong cảng tối thứ Sáu vừa rồi. Ông đã chứng kiến từ xa thảm kịch mà Mosfaguen bị trúng đạn khi từ trong khách sạn Amiral trở về nhà.
Một bác sĩ hối hả đến nhìn người bị thương rồi nhìn Maigret và kêu lên:
- Lại còn chuyện gì nữa thế này?
Một ít máu chảy ra đất. Người dược sĩ đã lau ống chân cho người lính bằng nước xy, làm nổi lên những vệt bọt màu hồng. Một người đàn ông đứng bên ngoài kể lại có đến lần thứ mười bằng một giọng đã hết hổn hển:
- Tôi cùng vợ tôi đang ngủ thì nghe có một tiếng giống như một phát súng, rồi một tiếng kêu. Rồi không còn nghe gì nữa, có lẽ là trong năm phút! Tôi không dám ngủ lại. Vợ tôi muốn tôi đến xem… Khi ấy tôi nhận thấy có những tiếng rên hình như phát ra từ vỉa hè sát cửa nhà chúng tôi. Tôi cầm vũ khí và mở cửa ra, thì tôi trông thấy một bóng xâm xẩm đen. Tôi nhận ra bộ đồng phục bèn kêu lên để đánh thức hàng xóm và người bán hoa quả. Ông này có một chiếc ô tô có thể giúp tôi đem người bị thương này đi…
- Phát súng nổ lúc mấy giờ?
- Cách đây đúng nửa giờ.
Có nghĩa là khi tấn tuồng giữa Emma và gã đàn ông hộ pháp có đấu bàn chân to đang lúc sôi động nhất!
- Ông ở đâu?
- Tôi là thợ làm buồm. Ông đã đi qua trước nhà tôi có đến mười lần. Bên phải cảng. Xa hơn chợ cá… Nhà tôi ở chỗ khuỷu, góc tạo thành bến cảng và một con đường nhỏ. Đằng sau, nhà cửa thưa thớt và hầu như chỉ có những biệt thự.
Bốn người đàn ông khiêng người bị thương vào một phòng trong cùng, ở đấy người ta đặt ông lên một chiếc tràng kỷ. Người bác sĩ ra các chỉ dẫn. Người ta nghe tiếng hỏi của ông thị trưởng ở bên ngoài:
- Ông cảnh sát trưởng ở đây phải không?
Maigret đã đến trước ông thị trưởng, hai tay thọc trong túi áo.
- Ông cảnh sát trưởng, ông sẽ thừa nhận rằng…
Ánh mắt của người đối thoại với ông thị trưởng lạnh lùng đến nỗi làm cho ông lúng túng mất một lát.
- Chính tên đàn ông ấy bắn phải không?
- Không!
- Ông biết chuyện này như thế nào?…
- Tôi biết khi tội ác xãy ra là lúc tôi trông thấy hắn rất gần, cũng như tôi đang trông thấy ông đây.
- Và ông đã không bắt giữ chứ?
- Không!
- Người ta cũng có nói với tôi về một người lính bị tấn công.
- Đúng thế
- Ông có nhận thấy những thảm kịch như vậy có thể gây ra hậu quả như thế nào không? Chính từ khi ông có mặt ở đây thì…
Maigret nhấc ống điện thoại:
- Cô ơi, cho tôi nói chuyện với Sở mật thám. Vâng. Cảm ơn… Alô? Sở mật thám phải không? Ông là đội trưởng đấy à? Alô, đây, cảnh sát trưởng Maigret đây. Bác sĩ Michoux tất nhiên vẫn ở đấy chứ? Ông nói sao? Đúng rồi, dù sao ông cũng phải đảm bảo an toàn cho ông ấy… Thế nào? Có một người lính gác trong sân à? Rất tốt… Tôi chờ.
Ông thị trưởng hỏi:
- Ông tin là chính bác sĩ đã…?
- Hoàn toàn không! Tôi không bao giờ tin. Thưa ông thị trưởng… A lô!…
Phải. Ông ấy không nhúc nhích chứ? Cảm ơn… Ông nói là ông ấy ngủ? Rất tốt… Alô! Không! Chẳng có gì đặc biệt…
Những tiếng rên rỉ từ phòng trong cùng dội đến, từ đấy, một tiếng gọi:
- Ông cảnh sát trưởng…
Đấy là người thày thuốc đang lau đôi bàn tay vừa rửa xà phòng xong vào một chiếc khăn trắng.
- Ông có thể hỏi chuyện ông ấy. Viên đạn chỉ sượt qua bắp chân. Ông ấy sợ hơn là đau. Cũng cần phải nói rằng máu chảy khá nhiều.
- Ông ấy hoảng sợ vì nghĩ là người ta sẽ cưa chân của ông ấy… Trong tám ngày nữa sẽ ổn thôi!
Ông thị trưởng đứng cạnh khung cửa ra vào.
Maigret vừa ngồi xuống mép tràng kỷ vừa ôn tồn nói:
- Ông hãy kể cho tôi biết sự việc xảy ra. Ông đừng sợ gì cả. Ông đã nghe bác sĩ nói rồi đấy.
- Tôi không biết.
- Nhưng còn gì nữa?
- Hôm nay tôi hết phiên gác lúc mười giờ. Tôi ở hơi xa nơi tôi bị thương.
- Vậy ông không về thẳng nhà à?
- Không! Tôi thấy ở quầy cà phê Amiral còn có ánh sáng. Tôi muốn biết ở đấy có chuyện gì không. Tôi xin thề với ông là cẳng chân của tôi làm tôi nóng ran - Không sao đâu? - Người thày thuốc khẳng định.
- Tôi muốn nói với ông rằng. Chà! Vì tôi cho rằng điều ấy chằng hề gì! Tôi uống một cốc nửa lít ở quầy cà phê. Nhưng có các nhà báo nên tôi không muốn hỏi han gì họ.
- Ai phục vụ ông?
- Một bà hầu phòng, tôi nghĩ… Tôi không trông thấy Emma.
- Sau đấy?
- Tôi định về nhà. Tôi đi qua trước đội vệ binh, nơi tôi đã châm một điếu thuốc ở cái tẩu của người đồng sự của tôi. Tôi đi theo bến cảng, chẳng có ai cả…
Biển khá đẹp… Khi vừa vượt qua một góc phố, tôi cảm thấy đau nhói ở bắp chân ngay khi nghe được một tiếng nổ. Tôi ngã xuống. Có ai đấy chạy… Bàn tay tôi sờ phải một chất lỏng nóng và tôi không biết làm sao lại như thế, nhưng tôi đã bất tỉnh nhân sự… Tôi nghĩ là tôi đã chết.
- Ông không trông thay người đã bắn ông chứ?
- Tôi không thấy gì cả. Điều ấy không xảy ra như người ta tưởng. Thời gian ngã xuống… Và nhất là khi tôi rụt bàn tay đầy máu lại.
- Ông biết mình không có kẻ thù chứ?
- Không. Tôi đã ở đây hai năm. Quê tôi ở vùng khác. Và tôi không bao giờ có dịp gặp những kẻ buôn lậu.
- Ông vẫn về nhà bằng con đường này?
- Không! Như thế xa hơn. Nhưng vì không có diêm nên tôi đã đến đội vệ binh, định để châm điếu thuốc. Khi ấy đáng lẽ đi về thành phố thì tôi lại đi theo con kè chắn sóng.
- Nó gần hơn đường thành phố?
- Hơn chút ít.
- Bởi có thể ai đấy thấy ông đi ra khỏi quầy cà phê và theo những con kè chắn sóng thì mới có thì giờ phục kích ông chứ?…
- Hẳn thế. Nhưng vì sao? Tôi không bao giờ để tiền trong người. Nên không ai cố tình cướp bóc tôi. Ông cảnh sát trưởng, ông có chắc là suốt cả buổi tối khi nào ông cũng trông thấy tên du đãng ấy chứ?
Có điều gì đấy gai ngạnh trong tiếng nói của ông thị trưởng. Leroy bước vào với một mảnh giấy trên tay.
Một bức điện báo mà bưu điện vừa gọi điện thoại đến khách sạn, từ Paris.
Và Maigret đọc:
Tổng cục an ninh gửi Cảnh sát trưởng Maigret Concarneau.
Jean Goyard tức Servières mà ông đã cho biết đặc điểm nhận dạng đã bị bắt tối ngày thứ hai lúc này tám giờ tại khách sạn Bellevue phố Lepic, Paris khi hắn đang ở trong phòng 15 đã thú nhận từ Brest đến trên chuyến tàu sáu giờ. Kháng nghị vô tội và xin khi hỏi cung có mặt của luật sư. Chúng ta hãy chờ thẩm cứu.