Phần 26

Nghe Lavender gào thét một hồi, lúc sau tôi mới thốt lên được: "Có chuyện gì vậy hả Lavender? Cậu có sao không? Tớ giúp cậu thế nào đây? Có điều gì không ổn à? Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, và nói cho tớ biết đi".
"Mei, bà ấy đang muốn giết tớ, không chịu nổi nữa rồi, không chịu nổi nữa". Theo sau là tiếng đập như tiếng đập cửa thình thình đầy thịnh nộ.
"Cậu muốn tớ gọi Billy không?".
"Anh ấy chẳng làm được gì đâu, chẳng ai giúp được gì hết. Tớ xin lỗi tớ xin lỗi".
Rồi Lavender dập máy. Tôi gọi lại nhưng máy đã tắt.
Tôi rất lo lắng và gọi điện cho Billy, một hồi anh mới nhấc, chắc do đã ngủ.
"Trời, dữ vậy sao, thôi được, em nghỉ đi, đừng lo, anh sẽ nói chuyện với bà Mei, không có chuyện gì đâu".
 
Billy đã làm tôi yên tâm hơn, nhưng quả là đang có rất nhiều chuyện xảy đến! Mọi thứ đang thật bất ổn.
 
Tôi cũng chả ngủ được. Tôi nghĩ rất nhiều. Tôi nghĩ về Ronie, về Lavender, về Billy, về Gabriel, về bà Mei, về Ryan, cuộc đời tôi chưa bao giờ gặp phải nhiều con người kỳ lạ đến như vậy. Tự an ủi tôi đang sống trong một thế giới khác thế giới quen thuộc của mình, và có thể cái thế giới ấy với tôi là kỳ lạ, nhưng đó là cái cách bình thường mà thế giới ấy diễn ra.
 
Rất mệt mỏi nhưng tôi không bao giờ dám xin nghỉ ở spa. Sáng đấy, tôi đến với một vẻ mệt mỏi và cảm thấy trong lòng rất đen tối. Tôi cũng thấy ngại ngần nếu phải giáp mặt với bà Mei, không hiểu chuyện cãi nhau hôm qua có liên quan gì đến tôi không. Thật buồn cười, từ ngày tôi chơi với Lavender, lúc nào tôi cũng nghĩ mình đang gây ra một tội gì rất lớn với cô ấy, tội gì thì tôi không tài nào nắn nó thành một điều gì hữu hình được.
 
Có lẽ đúng có chuyện, vì bà Mei hôm nay nghỉ. Thay vào đó là Sheryl đứng giải quyết công việc của tiệm. Sheryl nhìn tôi đi vào tiệm mà không cả nói với tôi một câu nào, lạnh băng. Mấy người làm trong tiệm có mỉm cười nhìn tôi, Helen cũng nhìn tôi cười, tôi thấy tội nghiệp cho cô gái ấy. Chẳng đợi được đến trưa tôi đã ra ngoài gọi điện cho Billy hỏi xem mọi chuyện thế nào.
 
Billy nói rằng anh đang ở nhà bà Mei và sẽ gọi điện cho tôi sau. Lúc này, điều sáng sủa duy nhất tôi đang tự cảm nhận được để an ủi mình, đó là buổi đi picnic với Ryan vào chủ nhật. Bây giờ Ryan đang ở khá xa, tận bên Brooklyn, đi làm, mặc dù mới chỉ là thực tập, thật vất vả, sao hôm đấy tôi thấy nhớ Ryan như thế chứ.
 
Helen hỏi tôi có chuyện gì, tại sao trông tôi mệt mỏi và ít cười nói hơn mọi khi như vậy. Tôi rất muốn hỏi Helen rằng, cô ta có biết ngày giỗ của mẹ Ronie hôm nọ hay không? Chẳng lẽ yêu nhau mà không biết ngày giỗ của mẹ người yêu? Nhưng sau đó thì sao, cô ấy sẽ ngạc nhiên vì làm sao tôi lại biết. Chán thật, đến chết vì cái bệnh tò mò, tốt nhất là không nên hỏi.
Mỗi lần thấy u ám tôi lại nhớ tới ông già ven sông, một cảm giác rất thanh thản mỗi lần nhớ tới ông ấy. Tôi dự định nếu hôm nay có về thì sẽ đi ven sông như quen thuộc, và nếu gặp được ông ấy thì sẽ là tuyệt vời! Tôi cũng mong trời ấm áp hơn để có thể lúc nào đó ra ngồi ngắm ngọn hải đăng để vẽ món quà bí mật của mình tặng Ryan thật nhanh.
 
Hôm nay tôi đã nhận thấy một sự thay đổi rõ rệt trên những hàng cây ven đường. Tôi còn nhớ tuần trước chúng trơ trụi và chỉ lấm chấm xanh, hôm nay đã ra dáng những hàng cây thực sự có sức sống, lá mọc ở tất cả mọi cành, một vài cây ra những bông hoa rất lạ và đẹp. Tôi đang nghĩ tới việc sẽ rủ Ryan vào trong Central Park ngắm khoảnh khắc sang mùa tuyệt đẹp này. Bỗng nhiên Ryan gọi điện đúng những khoảng khắc mơ màng ấy:
"Này cô gái xinh đẹp của anh, em đang làm gì thế? Em có muốn biết điều này không? Anh mới chợt nhìn thấy có một bông hoa nở rất đẹp ngay ngoài cửa của phòng làm việc nó làm anh nhớ tôi đôi mắt đẹp của em, anh nhớ em làm sao, anh nhớ em".
Và thế là tôi chảy nước mắt. Thật kỳ lạ, anh có biết rằng tôi cũng đang nhìn thấy hoa nở và tôi cũng đang nghĩ đến anh? Cái đấy gọi là gì? Đấy là tình yêu đúng không? Thật là kỳ diệu!
 
Trở về nhà, ven sông, tìm ông già. Trời đã tối, ông già của tôi không viết được nữa mà đang ngồi ngắm nhìn một Manhattan đang lên đèn trong sương mờ. Vừa nhìn thấy tôi, ông đã chạm tay lên ngực, ra chiều rất xúc động vì cứ như cả tháng mới được gặp tôi.
"Hôm nay cô gái của tôi trông mệt mỏi quá, mọi thứ đều OK chứ? Mọi việc thế nào?"
"Cũng không tốt lắm, mấy thứ dở hơi nó đang xảy ra, cháu bị tắc trong một cái đầm lầy rồi".
"Ha ha, cuộc sống không ngọt ngào cho lắm hả? Cuộc sống mà, đấu tranh đi, nó không dễ dàng đâu!"
Tôi cười và nắm tay.
"Vâng, đấu tranh".
"Mọi việc với anh bạn trai xinh đẹp vẫn ổn chứ?"
"Rất ổn, đấy là người đang kéo cháu ra khỏi đầm lầy vào lúc này đây".
"Ôi, tôi vui lắm!"
 
Tôi phì cười, lại từ "glad" "vui" của Hugo. Tại sao mọi người cứ phải glad (vui) vì Ryan yêu tôi nhỉ? Tôi tâm sự với ông già rằng, tôi chưa bao giờ gặp nhiều chuyện kỳ lạ !!!9913_25.htm!!! Đã xem 1230906 lần.

Đánh máy: Nguyễn Học ( Mõ Hà Nội )
Nguồn: Mõ Hà Nội ( Nguyễn Học )
VNthuquan - Thư viện Online
Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 18 tháng 10 năm 2007