ó cuộc bình bầu lớp trưởng nào đặc biệt vậy không? Trong khi các lớp khác người ta giãy nảy khi được (bị) nêu tên thì ở đây gần nửa lớp giơ tay xung phong làm lớp trưởng!Người lúng túng hóa ra là cô giáo. Lớp đầu cấp, cô chưa hiểu gì lắm về học trò của mình ngoài việc biết lớp có tên gọi là chuyên.- Phải qua vòng sơ khảo rồi đến chung kết như thi hoa hậu vậy cô ơi!Một trong những đứa không giơ tay la lên và cả lớp nhao nhao hưởng ứng. Cô giáo mỉm cười, ý kiến nghịch ngợm nhưng có lý. Các ứng cử viên ngay lập tức khai tóm tắt tiểu sử và thành tích học tập.Thật là tám lạng nửa cân. Kẻ đoạt giải nhì môn hóa toàn quốc thì chỉ yếu một chút về môn văn nghĩa là cuộc thi hùng biện chỉ được giải khuyến khích. Người chỉ được giải khuyến khích môn lý thì có thêm chứng chỉ huyền đai đệ nhị đẳng Taekwondo. Còn chỉ là học sinh giỏi cấp thành phố nhưng lại là người phụ trách môn bóng bàn tại nhà thi đấu của tỉnh...- Thưa cô, vậy thì phải thêm yếu tố chiều cao và cân nặng nữa.Giọng tinh nghịch vang lên cả lớp ồn ào ủng hộ. Nói gì thì nói, đại diện của lớp mình mà mặt mũi sáng láng dáng người cao ráo thì cũng oai.Nhưng rõ ràng thế hệ này được thế hệ trước chăm sóc rất chu đáo và đầy gởi gắm. Chiều cao thì còn nhỉnh nhau một vài phân chứ còn lại thì không ai là gầy còm cả. Béo phì? Với những thành tích thể dục thể thao vậy thì sao có chuyện béo phì được.- Ứng xử, cô ơi, cho thi ứng xử đi cô.Một giọng khác nổi lên, cả lớp vỗ tay rào rào. Đoạt chức lớp trưởng chắc chắn đủ tiêu chuẩn thi hoa hậu toàn quốc!Cô giáo cũng bị cuốn vào không khí sôi nổi. Một ban giám khảo gồm những kẻ không giơ tay lập ra, đó là ba đứa con gái nãy giờ cho ra ba ý kiến chí lý. Thêm ba đứa con trai nữa cho cân bằng. Hai bàn đầu trở thành chỗ ngồi của ban giám khảo.Sau bao nhiêu tràng cười và vỗ tay, cuối cùng còn lại hai kẻ văn võ song toàn. Đó là Toản, giải nhì toàn quốc môn toán cộng thêm là vô địch bơi lội tuổi mười lăm cấp thành phố mùa hè qua.Và Yến, giải nhất toàn quốc môn văn và vô địch cờ vua cấp tỉnh.Nãy giờ cả lớp là một khối thống nhất đến lúc này chợt chia ra làm hai phe rõ rệt, phe con trai và phe con gái. Phe con trai muốn lãnh đạo của lớp mình là con trai và phe con gái thì ngược lại. Rồi phe con gái lo lắng, lỡ mà giơ tay biểu quyết thì... rõ ràng là con trai đông hơn! Ô, nhưng cô giáo là... con gái mà!Vòng ứng xử bắt đầu. Chỉ với một câu hỏi duy nhất:“Nếu có một bạn vì lý do nào đó bỗng chán nản học hành sút kém thậm chí là đòi nghỉ học, là lớp trưởng em sẽ làm gì?”Cả lớp im phăng phắc. Câu trả lời cho một câu hỏi như thế này đáng để cho toàn thế giới im lặng lắng nghe lắm chứ. Ai chẳng có lúc chợt muốn rũ bỏ mọi sự đời!Một mẩu giấy trắng và một mẩu có dấu X vò viên lại tung vào cái mũ. Toản bốc được mẩu có dấu X, giành quyền nói trước:- Thưa cô, trước hết em sẽ nói với bạn ấy rằng to live is to fight.Trời ơi! To live is to fight. Sống là chiến đấu. Cả lớp như một bầy ong vỡ tổ, tiếng vỗ tay rào rào như trống trận. Ai nói dân giỏi tự nhiên thì dốt xã hội? Người ta là dân toán mà nói tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ kìa! Mà là nói gì? Sống là chiến đấu! Trời ơi, chí lý quá. Không còn gì có lý hơn. Đúng. Đúng. Đúng.Phe con gái cũng vỗ tay nồng nhiệt. Chân lý bao giờ cũng chinh phục được những kẻ tị nạnh nhất. Cô giáo gõ cán bút lên bảng ra hiệu trật tự để nghe câu trả lời của ứng cử viên còn lại.Yến, thật dịu dàng và đầy hiểu biết, Yến bước đến trước mặt Toản và chìa bàn tay trắng trẻo của mình ra. Cả lớp nín thở, chuyện gì đây?- To live is to fight - Yến lặp lại câu trả lời của Toản bằng giọng thật thanh tao, đôi mắt đen chớp chớp - Mình phục bạn lắm.Ôi, ứng xử thế này thì ban giám khảo nào chấm điểm nổi. Cả phe con trai lẫn phe con gái đều lặng đi vì khâm phục.Không thể có hai lớp trưởng được. Ban giám khảo bối rối nhìn nhau rồi đưa mắt cầu cứu cô giáo.Nói gì thì nói, con gái vẫn là cẩn thận hơn. Giao phó “sổ gọi tên và ghi điểm” cho một học sinh nữ thì chắc chắn là chữ đẹp hơn và sạch sẽ hơn, cô hẳn yên tâm hơn. Mà đó là nhiệm vụ của một người quan trọng không kém lớp trưởng - Lớp phó học tập.