Người dịch: Trần văn Bình
Kẻ đội lốt
Tác giả: Clark Howard

     ốn giờ sáng, hai viên cảnh sát mặc đồng phục áp giải hắn vào văn phòng của nhà giam trung tâm. Ở đây, người ta kiểm tra người hắn, tịch thu mọi đồ dùng cá nhân của hắn, trừ gói thuốc lá, chiếc khăn tay và đưa cho hắn một tờ giấy biên nhận. Sau đó người ta lấy dấu vân tay của hắn và dán vào khẩu súng lục mà người ta tìm thấy trong người hắn một mẩu giấy có chữ “vật chứng”.
Viên đội trưởng hỏi tên họ và hắn trả lời mình là George Carter. Với những câu hỏi tiếp theo như tiền án, tiền sự... thì hắn trả lời là không. Cảnh sát còn hỏi trên một chục câu hỏi khác rồi ghi vào sổ nói rõ hắn bị bắt về tội ăn cướp trong tay có vũ khí. Cuối cùng người ta giam hắn trong một xà lim chưa có người.
Khi còn lại một mình, việc làm đầu tiên của hắn là châm một điếu thuốc lá rồi nằm dài trên một trong bốn chiếc nệm. Rủi ro làm sao! Hắn cay đắng nghĩ. Số phận mới đen đủi làm sao!
Hai tiếng đồng hồ trước đây, theo một kế hoạch đã lập ra một cách tỉ mỉ trong một tuần lễ liền, hắn đã đột nhập vào một quán rượu ở giữa thành phố trước giờ đóng cửa để ăn cướp. Hắn đợi cho chủ quán đóng cửa hàng trong khi hắn vẫn ở trong nơi ẩn nấp, sau đó hắn nhốt ông chủ khốn khổ vào trong toa-lét còn hắn thì đi lục lọi trong quán. Kết quả thật là bất ngờ: hai hoặc ba ngàn đô-la trong két sắt ở văn phòng. Trước khi tẩu thoát, hắn còn nhặt thêm bốn chai úych-ky hảo hạng thêm vào món chiến lợi phẩm ấy.
Cho đến lúc ấy, mọi việc diễn ra êm đẹp. Hắn đã nghĩ đến những cuộc đi nghỉ thú vị mà hắn có thể thực hiện được bằng cách tính toán lưng vốn của mình: khoảng trên một ngàn năm trăm đô-la để dành đặt ở một nơi an toàn. Tổng cộng là năm ngàn đô-la đủ để nghỉ ở Mê-hi-cô ba hoặc bốn tháng, nếu hắn không hoang phí. Nhưng hắn sẽ không làm như vậy vì hắn không phải là kẻ không biết sử dụng tiền bạc. Một căn hộ khiêm tốn ở thành phố, một tủ quần áo hiện đại và về mặt giải trí, buổi chiều hắn sẽ đi dạo, nói chuyện về các cuộc chơi bóng pơ-lốt, các cuộc đua chó và đi uống một cốc vào buổi tối; dự những trận đầu bò tót vào ngày Chủ nhật ở Acapulco; thỉnh thoảng cho các cô thu tiền hoặc các cô phục vụ xinh đẹp một khoản tiền boa hào phóng... Đó là tất cả. Những nhu cầu của hắn rất đơn giản, không tốn kém, giống như những người làm công có thu nhập ở mức trung bình trong mỗi kỳ đi nghỉ. Tuy nhiên có sự khác nhau giữa hắn và người những ấy, vì người ăn lương phải tiết kiệm cả một năm trời để đi nghỉ, còn hắn, hắn chỉ cần ba hoặc bốn phi vụ trong một năm, mỗi phi vụ chỉ cần bốn năm phút đồng hồ thôi. Và hai ba năm nay mọi việc đều diễn ra một cách trôi chảy.
Nhưng bây giờ tất cả đã kết thúc - hắn nghĩ. Chuyện đó diễn ra một cách khá bất ngờ: khi hắn ra khỏi kho rượu thì va phải người em trai chủ quán đánh xe đến để đón anh về. Nếu cuộc đụng độ ấy không quá đột ngột, nếu trong một hoàn cảnh khác, hắn chỉ cần hạ gục người đàn ông ấy rồi lủi cho nhanh. Nhưng tình hình lại không phải như vậy vì người em chủ quán lại là một cảnh sát trong đội chống nạn mại dâm, tuy không phải đang trong giờ làm việc nhưng anh ta vẫn còn đeo súng bên người. Rất vô ích mà nói rằng viên cảnh sát không nghi ngờ gì khi thấy hắn với hai chiếc túi căng phồng và bốn chai rượu trên tay tuy đèn lúc này chỉ lờ mờ sáng. Anh ta chỉ giơ súng lên và thế là George bị tóm gọn.
Đúng hai tiếng đồng hồ sau đó, George bị kết tội ăn cướp có vũ khí và bị tống giam. Việc khai tên giả của hắn cũng sẽ chẳng kết quả gì vì sau đây bốn mươi tám tiếng nữa, với những dấu vân tay, FBI sẽ biết rõ cái tên George Carter mà hắn đã khai là giả mạo mà chính George Maxwell mới là tên thật của hắn. Mà George Maxwell đã bị ngồi tù hai lần vì tội trộm cướp: lần đầu, hai năm vì tội ăn cắp, thời ấy hắn mới vào nghề, và lần thứ hai, năm năm vì tội ăn cướp có vũ khí, việc này xảy ra cách đây ba năm. Như vậy hắn được tự do mới có ba mươi sáu tháng. Lần này, với những tiền án ấy, chắc chắn án hai mươi năm tù sẽ treo trước mũi hắn. Năm nay ba mươi nhăm tuổi...
Hai mươi năm ngồi bóc lịch, thế là kết thúc cuộc đời...
Thật là đen đủi - hắn lại nghĩ với tiếng thở dài não nề khi thấy giấc mộng đi nghỉ ở Mê-hi-cô đã tan thành mây khói. Hắn ném điếu thuốc đi để mặc nó tiếp tục cháy. Sau đó, quay mặt vào tường, nghĩ đến tương lai ảm đạm của mình.

 

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, khi trời chưa sáng, người ta lại mang tới xà lim một người đàn ông đeo kính trắng, dáng vẻ rất bồn chồn. Nghe thấy tiếng kẹt cửa, nhưng George không buồn ngóc đầu lên. Khi cánh cửa xà lim bị khóa trái thì hắn tỉnh hẳn. Hắn ngồi yên cho đến khi tiếng chân người canh ngục đi khỏi hành lang. Thế là hắn đứng lên để xem người bạn tù mới đến của mình là ai.
Người này mặc một bộ com-lê rất mốt, một chiếc sơ-mi trắng tinh, thắt một chiếc ca-vát mới và đi một đôi giày đánh xi bóng lộn. Trạc tuổi George nhưng anh ta gầy hơn, tóc thưa hơn. Anh ta ngồi với vẻ căng thẳng và lo âu, lấy trong túi ra một điếu thuốc và bật lửa châm thuốc với hai bàn tay run lẩy bẩy.
Nhận ra sự bối rối đó, George nghĩ thầm chắc đó là kẻ nghiện ma túy và quay lại giường ngủ tiếp. Người bạn mới đến trước mặt hắn.
- Xin lỗi - Người ấy nói với một giọng run rẩy - Anh có thể cho tôi biết làm thế nào tôi có thể gặp được một vị luật sư? Tôi quên không hỏi cảnh sát chuyện này khi còn ở trên kia.
George nhún vai.
- Anh có quyền gọi điện thoại - Hắn trả lời - Cảnh sát không thông báo điều này khi bắt anh ư?
Người ấy lắc đầu.
- Không - Anh ta trả lời với vẻ tiu nghỉu.
- Đáng lẽ họ phải làm như vậy - George nói tiếp một cách thân mật - Tại sao anh bị bắt?
Người bạn nhìn hắn với vẻ hốt hoảng.
- Gì kia?
- Anh bị truy rố về tội gì? - Hắn nhắc lại - Anh đã phạm tội gì?
Người ấy cười, miệng méo xệch.
- Ô! Tôi không làm gì cả. Tôi muốn nói rằng không có gì là nghiêm trọng cả. Tôi bị gọi ra làm nhân chứng, anh hiểu không, và tôi đã chạy trốn để khỏi phải làm việc ấy. Nhưng người ta vẫn tìm bắt tôi cho bằng được.
George cau mày nhìn người mới tới.
- Tôi không hiểu, anh bạn.
- Rất đơn giản - Anh ta giải thích - Thế này: tôi là Harold Craig, kế toán ở Kansas City [1]. Tôi làm việc cho một hãng kiểm toán chuyên kiểm tra kế toán cho nhiều công ty, trong đó có công ty của Alfred Tulo... Anh đã nghe nói đến tên ông này bao giờ chưa?
Mắt của George tròn xoe trước câu hỏi ấy. Có thể hắn đã nghe nói đến cái tên Alfred Tulo ấy. Người hùng Al Tulo, một trong những tay anh chị cai quản các thành phố ở Bắc Mỹ! Một trong những lãnh tụ mafia nổi tiếng của Mỹ! Và cái thằng đần độn này lại hỏi George đã nghe nói đến tên ông ta chưa!
Hắn ngán ngẩm mỉm cười rồi gật đầu:
- Tôi hiểu là anh muốn nói gì rồi. Anh nói tiếp đi.
Harold hắng giọng.
- Nhưng chúng tôi, nghĩa là hãng chúng tôi, không biết có công ty của Tulo trong số những công ty mà chúng tôi phải kiểm tra. Vai trò của chúng tôi là phải rà soát mọi chứng từ kế toán một cách cập nhật, anh hiểu không? Chính tôi phụ trách việc này đối với công ty của ông ta. Tôi còn làm việc này với nhiều công ty khác nữa mà không biết chủ của chúng là ai. Một hôm, khi tôi đã hoàn thành hai phần ba công việc trong ngày thì có nhiều người vào văn phòng của tôi. Đó là những viên chức của bang Missouri đến cùng tôi kiểm tra mọi sổ sách, giấy tờ của công ty Tulo. Sau đó, họ gửi một trát đòi Tulo ra hầu tòa cùng với các tài liệu kế toán. Nhưng, bằng mọi cách, ông Tulo từ chối việc này và hôm sau, một ngày thứ bảy, khi mọi người đều nghỉ việc, lửa đã thiêu trụi văn phòng của tôi. Một sự trùng hợp kỳ cục, một tai nạn như vậy lại xảy ra đúng vào hôm ấy! Nhưng đúng như thế.
George cười với vẻ đồng tình. Một sự trùng hợp, như mày nói ư? Có thể là các tay chân của Tulo đã từ dưới hầm nhà chui lên với những bi-đông xăng trên tay!
- Rồi - Harold nói tiếp - Hai cổ đông của Tulo đến nhà riêng của tôi nói là Tulo muốn gặp. Tôi đã nghĩ là ông ta muốn tôi lập lại các chứng từ vì ông ta hỏi tôi có nhớ những tên người có liên quan đến các giấy tờ ấy không. Tôi trả lời rằng có, tôi nhớ hầu hết tên tuổi những người có liên quan. Và một sự ngạc nhiên vô hạn đã xảy ra trong đời tôi! Ông Tulo ra lệnh cho tôi phải rời khỏi thành phố và không được ra làm nhân chứng trước tòa án. Tôi trả lời rằng mình tuyệt đối không thể làm như vậy được vì đó là vi phạm pháp luật... Nhưng điều đó không làm cho ông ta hài lòng! Với một giọng rất thản nhiên, ông ta nói: “Được thôi! Chúng mày hãy buộc vào chân thằng bé này một quả tạ năm mươi ki-lô sau đó quẳng nó xuống sông!” Thế đấy! Ông ta nói sao sẽ làm đúng như vậy. Tôi cam đoan với anh về chuyện này.
- Mẹ kiếp, thằng này mới ngu làm sao! - George tự nhủ.
- Vậy làm thế nào mà anh thoát khỏi lão ta? - Hắn hỏi Harold.
- Rõ ràng là tôi không có cách nào - Anh ta trả lời - Nhưng hình như ông Tulo có phần ngại ngùng trong việc giết tôi vì trong vụ văn phòng tôi bị cháy, báo chí đã có nhiều bài nghi ngờ chính ông ta là tác giả. Cuối cùng, ông ta trở về phương án thứ nhất của mình. Ông ta đưa cho tôi năm ngàn đô-la và tên của một vị luật sư ở Los Angeles để tôi tiện việc cầu cứu nếu bị cảnh sát bắt. Ông ta khuyên tôi không nên quay về thành phố nữa, như vậy thì tôi sẽ không phải ra trước tòa để đóng vai trò người làm chứng. Và tôi cho rằng điều đó là có thể thực hiện được.
- Anh nghĩ như vậy là đúng - George điềm nhiên xác nhận - Theo những điều tôi nghe nói về Al Tulo thì lão ta có thể làm mọi chuyện. Nhưng tại sao anh bị bắt?
Harold ngán ngẩm lắc đầu:
- Tôi không biết. Tôi không đi lại nhiều từ khi rời Kansas City, và tôi tới đây mới được ba ngày. Tôi đã ghi một cái tên giả khi vào trọ trong một khách sạn. Tôi không hiểu làm thế nào mà họ tìm được. Tôi chỉ có thể nói, sau buổi đi xem chiếu bóng, lúc một giờ đêm trở về khách sạn, tôi đã thấy ba người cảnh sát chờ sẵn trong phòng. Họ đưa tôi tới đây và nói một cảnh sát viên liên bang sẽ áp giải tôi trở về Kansas City.
- Phải giữ chặt lấy số tiền, anh bạn! - George nói - Nếu tay cảnh sát ấy tới đây để áp giải anh thì chắc chắn trong túi hắn đã có một tờ trát bắt giam được ký sẵn. Anh chỉ còn cách là ngoan ngoãn đi theo hắn thôi.
- Ôi! - Harold thất vọng rên rỉ.
Vẫn ngồi, mặt tái nhợt, mắt nhìn xuống sàn nhà một cách ngây dại, có lẽ Harold đang nghĩ đến tương lai mờ mịt của mình. George cũng đang như vậy. Xem ra tương lai của George còn có phần sáng sủa hơn Harold, tuy không đáng là bao. Một tiếng đồng hồ trước đây, George đánh giá dịp may để thoát khỏi nhà tù là rất mong manh. Lúc này thì khác hẳn. Hắn thấy le lói trong óc một tia hy vọng, nhưng rất thực tế. Vì khi nghe Harold kể chuyện, một ý nghĩ điên rồ đã gieo vào đầu hắn, càng nghĩ hắn càng cảm thấy đây là rất điên rồ... Sau đó nó trở thành một dịp may có một không hai trong đời hắn.
George nằm xuống giường, khoanh hai làm gối, nhìn thẳng lên trần nhà và nói một cách thong thả:
- Nhưng không, Harold, luật sư cũng chẳng cứu được cậu. Một người duy nhất trên đời này có thể làm được việc ấy, đó là tớ.

 

Nửa tiếng đồng hồ sau khi nghe George nói về kế hoạch của mình, Harold vẫn còn phân vân: “Tớ không hiểu...”.
- Harold, tớ thấy công việc có thể diễn ra theo cách này. Trước hết tớ với cậu thay đổi quần áo cho nhau, cậu đưa thêm cho tớ cặp kính mắt, về mặt tầm thước chúng ta không hoàn toàn giống nhau, nhưng ở đây ít người biết rõ chúng ta. Khi thằng cha cảnh sát liên bang tới đây để áp giải cậu, tớ sẽ thế chân cậu và đi theo hắn. Còn cậu cậu ở lại trong xà-lim này, hiểu chưa? Tớ tin chắc cảnh sát ở đây không thể phát hiện ra sự đánh tráo này vì hàng ngày, đến tám giờ sáng kíp ngày sẽ thay kíp đêm. Tên cảnh sát liên bang sẽ bắt tớ thay vì bắt cậu. Tới Kansas City, tớ sẽ nói rõ mình là ai. Cảnh sát sẽ nhanh chóng xác nhận điều này nhờ vào các dấu vân tay, nhất định họ sẽ phải thả tớ ra!
- Tớ không hiểu - Harold nói với vẻ bối rối - Tại sao cảnh sát sẽ phải trả lại tự do cho cậu?
- Vì sự việc đó sẽ xảy ra vào sáng mai, một tiếng đồng hồ sau khi tàu đến ga Kansas City. Tớ sẽ nói với họ như vậy và yêu cầu cho gặp một luật sư. Cảnh sát sẽ điều tra về tớ và không thấy có lý do gì để giữ tớ lại. Harold, vì đây là pháp luật.
Harold vẫn chưa hiểu ra.
- Nhưng ở đây thì cậu vẫn bị truy nã, George. Người ta sẽ trả cậu về đây khi biết cậu không phải là tớ.
- Không - George kiên trì giải thích - Cậu sẽ ở lại đây cho đến khi cảnh sát kết luận và truy tố cậu về tội ăn cướp có vũ khí. Cậu sẽ nói rằng mình vô tội. Người ta sẽ hỏi cậu có cần luật sư không và cậu trả lời rằng không và người ta sẽ cử một luật sư của tòa án đứng ra biện hộ cho cậu. Người ta lại dẫn cậu về xà-lim. Đến lúc đó cậu sẽ thoát khỏi nhà tù này, Harold.
- Tớ, tớ sẽ làm sao?
George thở dài.
- Vì chính lúc ấy cậu sẽ nói mình là ai. - George kiên nhẫn đáp.
- Lúc ấy thì chuyện gì sẽ đến với tớ? Cảnh sát sẽ kết tội tớ là đã giúp cậu chạy trốn thì sao?
- Không sao cả! - George vui vẻ trả lời - Còn thú vị nữa là khác. Cậu nói là mình đã bị đánh một cú vào đầu, bằng một chiếc giày hoặc một vật gì đó chẳng hạn. Tớ đã đánh cậu và cậu đã bị ngất đi. Tớ đã lột quần áo của cậu. Điều tốt nhất đối với cậu là tỏ ra mất dạy một chút. Khi luật sư xác nhận cậu không phải là tớ thì cậu sẽ được thả ngay. Cảnh sát không tìm ra được giấy tờ gì trong người cậu vì tớ đã mang theo chúng đi Kansas City rồi.
- Ừ. - Harold nói - Tớ không biết sau đó thì có những chuyện gì xảy ra.
- Sau đó ư?...
George cắt ngang với vẻ sốt ruột khi thấy thời gian nhanh chóng trôi đi. Đã hơn sáu giờ sáng rồi, cả nhà tù sắp sửa thức giấc. Phải làm ngay, nếu không thì quá muộn. Hắn nói tiếp:
- Nghe đây - Hắn dịu dàng nói với Harold - Nếu có điều gì bất trắc xảy ra thì cậu vẫn như lúc này thôi. Không hơn không kém. Đây chỉ là sự cố gắng để có được một sự may mắn của chúng ta thôi.
Hắn ngừng nói một thoáng rồi lại nói tiếp:
- Trừ trường hợp cậu muốn chạm trán với Al Tulo một lần nữa.
Harold giật mình khi nghĩ đến điều này:
- Không, không, tớ không muốn thế! Tớ không phải là một thằng điên! Tớ không muốn chết!
- Thế thì hãy cố gắng tránh những cái đó! - George đáp lại một cách khô khan và bắt đầu cởi áo sơ-mi.
- Nào, chúng ta đổi quần áo cho nhau trong khi hãy còn thời gian.
Không suy nghĩ gì thêm, Harold làm theo George.
Đến tám giờ ba mươi phút, khoảng một tiếng đồng hồ sau bữa điểm tâm bằng cháo yến mạch không có đường và một tách cà-phê đen, một nhân viên cảnh sát xuống tìm Harold. Lúc này George đã mang trên người một bộ com-lê sạch sẽ của bạn, nháy mắt với Harold với vẻ bảo đảm an toàn trước khi rời khỏi xà-lim. Harold vẫn còn vẻ bồn chồn và George hy vọng rằng hắn ta không suy sụp trước ba mươi sáu tiếng đồng hồ sau này. Trong kế hoạch của George, thời gian là nhân tố cơ bản: nếu Harold bị lộ mặt quá sớm thì đó là sự thất bại. Khi đi trên cầu thang, hắn lầm rầm cầu nguyện để mọi việc được tốt đẹp.
Ở văn phòng nhà tù, người ta đưa cho hắn một chiếc phong bì đựng mọi đồ dùng của Harold: đồng hồ, ví, lược... và một chiếc phong bì khác đựng bảy mươi hai đô-la và một vài hào lẻ. Số tiền này đủ để cho George có tiền chi tiêu cho đến lúc đến được nơi cất giấu tiền của hắn. Hắn ký tên vào tờ giấy đã nhận đủ đồ dùng và tiền bạc. Người nhân viên cảnh sát cũng không buồn so sánh chữ ký của hắn với chữ ký gửi các thứ ấy của Harold trước đó nữa.
Người ta đưa George tới một căn phòng rộng hơn. Khi nghe gọi đến tên Harold, hắn đến trước mặt viên giám đốc trại mặc sắc phục đang ngồi với một viên cảnh sát khác vận thường phục, trông người trẻ hơn và lực lưỡng hơn. Đó là cảnh sát liên bang - hắn nghĩ. Tờ giấy ra khỏi nhà tù của ta. Người tùy tùng đưa đến sự tự do của ta.
Ông giám đốc đọc to lệnh dẫn độ Harold Craig về Kansas City của tòa án, sau đó đưa một bản cho người cảnh sát liên bang và một bản cho George. Người cảnh sát đến bên George và chìa chiếc còng số tám ra.
- Tôi là Downer - Người ấy nói bằng giọng lễ phép - Tôi và anh sẽ đi xe lửa tới Kansas City. Chuyến đi mất mười bốn tiếng đồng hồ. Chỉ có anh mới có thể đánh giá nó là dễ dàng hoặc vất vả thôi.
Một kẻ chỉ biết đến công việc - George nghĩ. Một viên chức áo cổ cứng. Chắc chắn hắn sẽ không nói với ta một lời trong suốt chuyến đi. Ồ! Sau này sẽ ra sao nhỉ? Ta không có gì phải than phiền cả. Cho đến lúc này mọi việc đều diễn ra êm đẹp. Hắn cười một cách thư thái trong khi viên cảnh sát khóa hai cổ tay hắn lại.
- Anh không có gì phải bực mình với tôi - Hắn trả lời một cách không mấy lễ phép - Tất cả những điều tôi mong muốn là thoát khỏi cảnh này càng nhanh càng tốt.
- Tốt - Người kia nói - Nào chúng ta đi thôi. Xe lửa sẽ chuyển bánh sau đây một tiếng đồng hồ nữa.
Downer bắt tay chào ông Giám đốc, đưa George ra phía sau nhà tù, ở đấy đã có một chiếc xe hơi sẵn sàng đưa hai người ra ga. Tới nơi bán vé, viên cảnh sát đưa ra hai chiếc vé đã mua và giữ chỗ trước.
- Chúng ta ngồi ở ghế số chín, toa số sáu. - Anh ta nói và nắm lấy cánh tay George và đưa hắn ra khỏi nhà ga.
Đến quầy bán sách báo và thuốc lá, anh ta dừng bước và hỏi George:
- Anh có hút thuốc không?
- Có. - Hắn ngạc nhiên và trả lời.
- Loại nào?
George nói tên loại thuốc và Downer mua hai bao cho hắn.
- Cảm ơn - Hắn nói và cảm thấy khó chịu khi phải nhận quà tặng của một cảnh sát. Dù sao chuyện đi này cũng không đến nỗi tồi tệ - Hắn nghĩ.
Downer trả tiền rồi nắm lấy cánh tay George.
- Lên xe! - Anh ta nói và cả hai đi đến chỗ xe lửa.
- Anh thật đáng mến - George nói và chỉ tay vào hai bao thuốc lá.
Downer cười.
- Chuyện đi rất dài, anh biết đấy. Hơn nữa anh không phải là một là một kẻ đã có tiền án, tiền sự. Anh chỉ là một nhân chứng sợ hãi rồi bỏ chạy; người ta sẽ không quá khắt khe với anh đâu.
Cả hai cùng lên đoàn xe số chín và tới toa của họ. Người phục vụ đặt đồ dùng của Downer lên lưới. Người cảnh sát chỉ chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ cho người cùng đi và George ngồi xuống.
- Mấy giờ thì tàu tới ga Madison? - Downer hỏi người phục vụ.
- Mười một giờ, thưa ông - Người này trả lời - Khoảng một tiếng đồng hồ sau khi khởi hành. Đây là ga đầu tiên. Nhưng các ông đi Kansas City kia mà?
- Có thể là tôi cần gửi một bức điện ở Madison! - Downer giải thích và đưa cho anh ta tờ một đô-la - Báo cho tôi trước mười phút khi tàu đến ga nhé.
- Vâng, thưa ông. Cảm ơn ông.
Sau khi người phục vụ đi khỏi, Downer mở khóa còng tay cho George để anh ta có thể cởi bớt áo vét-tông ra, sau đó lại khóa tay hắn vào cái tì tay ở ghế ngồi. Người cảnh sát cũng cởi áo ngoài, treo nó lên mắc, và George thấy anh ta có khẩu súng lục tự động cỡ nòng bốn mươi lăm đeo bên hông.
Downer lấy ra một tờ tạp chí và đưa cho người đi theo một tờ khác mà anh ta đã mua:
- Đọc báo chứ?
- Vâng - George ngạc nhiên trả lời - Tốt, cảm ơn.
Downer ngồi xuống đọc tờ tạp chí của mình một cách lơ đãng. Tay này thật tốt - George tự nhủ. Cũng phải hiểu cảnh sát liên bang có nhiều loại người. Đây đúng là một quý ông.
Một vài phút sau, tàu rời ga và đi vào vùng ngoại ô. Tàu chạy càng lúc càng nhanh sau đó đi qua cánh đồng cỏ với tốc độ năm mươi ki-lô-mét một giờ. George đặt tờ tạp chí lên đầu gồi rồi nhìn phong cảnh bên ngoài đang lướt qua cửa sổ rất nhanh. Một lát sau, hắn liếc nhìn người cùng đi và quan sát anh ta. Chàng trai đang cắm cúi đọc, bộ mặt nghiêm chỉnh nhưng không nghiêm khắc. George còn nhận ra trên tay anh ta đeo một chiếc nhẫn như các sinh viên thường đeo. Tay này đã tốt nghiệp đại học - hắn nghĩ. Đưa lên miệng một điếu thuốc nhưng hắn không có lửa, và cái đó khuyến khích hắn gợi chuyện người cảnh sát.
- Nói xem, tại sao một người trẻ tuổi, có học như anh lại làm nghề này? - Hắn khơi mào bằng một giọng vui vẻ.
Downer ngẩng mặt lên và mỉm cười:
- Cần phải sống thôi. Hơn nữa, tôi thích những công việc gây ấn tượng mạnh. Đó chẳng phải là yêu nghề ư?
- Đúng, anh có lý! - George xác nhận và nghĩ đến nghề nghiệp của mình. Phải thừa nhận hắn cũng yêu nghề của hắn, tất nhiên là trừ ba lần bị tóm gọn.
- Còn anh - Downer hỏi - Anh là kế toán, đúng không?
- Hử?... Vâng, vâng, đúng thế! - Hắn trả lời. Này coi chừng đấy - Hắn tự nhủ.
- Đó là công việc kiếm được nhiều tiền, tôi cho rằng như vậy.
- A... vâng cũng khá.
- Nhất là khi người ta làm việc cho một người như ông Al Tulo, đúng chứ?
George nhớ lại câu chuyện mà Harold đã kể cách đây ít tiếng đồng hồ.
- Anh biết không. Đúng ra là tôi không làm việc cho bản thân ông Tulo. Tôi làm việc cho một hãng kiểm toán, hãng này kiểm tra kế toán công ty của ông ta. Đó là tất cả.
Downer gật đầu.
- Chắc hẳn anh biết nhiều chuyện vể sổ sách, giấy tờ kế toán ở đấy nên ông Tulo đã gây nhiều phiền phức cho anh để anh không thể ra làm chứng trước tòa được, đúng không?
- Ừ... vâng, chắc chắn là như vậy. - George trả lời.
Câu chuyện kéo dài một vài phút nữa, sau đó George lại nhìn qua cửa sổ. Trên ô kính phản chiếu Downer đang đọc báo. Không biết Harold xoay xở ra sao. Chắc chắn thằng bé khốn khổ ấy sẽ rất hoảng hốt khi cảnh sát lôi cổ hắn ra trước vành móng ngựa. Không một vị quan tòa nào trên đời này lại tin rằng Harold vô tội khi hắn ra trước tòa với lý lịch của George; người ta sẽ đeo vào cổ hắn án năm năm ngồi nhà đá, nếu chỉ xét về mặt hình thức... Ôi! Sau đó thì sao?... Nhưng tại sao không hỏi sau đó mình sẽ ra sao?
Một vài phút trôi qua, khi có tiếng gõ cửa thì Downer đứng lên ra mở hé cửa. Đó là người phục vụ ngành đường sắt.
- Tàu sắp đến Madison, thưa ông - Người ấy nói - Ông muốn đánh một bức điện ư?
- Không, tôi đã thay đổi ý kiến rồi - Downer trả lời và lại lấy ra một tờ giấy bạc một đô-la nữa đưa cho người phục vụ qua khe cửa - Tuy nhiên cũng xin cảm ơn.
George nhìn theo.
- Anh có vẻ hào phóng khi cho tiền boa, anh không thấy sao?
Downer mỉm cười.
- Có thể.
Anh ta lấy tờ tạp chí để trên ghế của George.
- Anh đọc xong rồi chứ? - Downer hỏi.
George gật đầu rồi nhìn người cảnh sát lấy chiếc va-li trên lưới xuống và xếp những tờ tạp chí vào. Hắn càng ngạc nhiên hơn khi thấy anh ta mặc áo khoác.
- Chúng ta sắp đi dạo ư? - Hắn lo ngại nhưng hỏi với vẻ bông đùa.
- Tôi xuống đây. - Người cảnh sát đáp với nụ cười trên môi.
Quay lưng về phía George, anh ta lại tiếp tục xếp va-li.
- Thế là thế nào? - George hỏi - Chúng ta đi Kansas City kia mà?
- Anh sẽ tới đó chứ không phải tôi.
Người cảnh sát quay lại và George hiểu rằng anh ta đang làm gì: rất thiện nghệ, anh ta lắp chiếc ống giảm thanh nặng nề vào nòng khẩu súng tự động của mình.
- Anh không nghĩ rằng không đời nào ông Tulo lại cho anh ra trước tòa trong vai người làm chứng ư? Anh Harold? - Downer nói một các thong thả.
George nuốt nước bọt một cách khó khăn. Như thế này đây. Thằng cha này không phải là cảnh sát liên bang mà là tay chân của Tulo! Do đó, tại sao nó lại hỏi mấy giờ thì tàu đến Madison. George rất muốn cười.
- Nào, hãy đợi một phút, anh bạn. Anh nhầm rồi: tôi không phải là Harold mà là George Maxwell. Chúng tôi đã thay đổi quần áo trong xà lim. Anh không hiểu ư? Chúng tôi...
Downer cười to tiếng:
- Ô! Được rồi, Harold! Người ta không thể dễ dàng thực hiện việc này đâu. Anh biết chứ?
Ông giảm thanh đã lắp xong. Súng đã nạp đạn.
- Nhưng đây là sự thật! - George vội vàng kêu to! - Tôi bị bắt về tội ăn cắp có vũ trang, anh biết không? Harold cũng bị giam cùng trong một xà-lim với tôi. Và thể là chúng tôi đổi quần áo cho nhau, tôi nói với anh như vậy.
- Đúng thế, Harold - Downer trả lời - Đúng thế, anh bạn, tôi tin anh.
George ngồi, miệng há hốc, mắt trợn trừng, phác ra một cử chỉ tự bảo vệ trước một người lực lưỡng đang đứng trước mặt. Hắn vẫn rất muốn cười ngay cả khi Downer bắn một phát đạn vào đầu mình.
Chú thích:
[1] Một thành phố thuộc bang Missouri của Hoa Kỳ - ND