Chương 1

Ðêm Giáng sinh, trong một ngôi biệt thự có giàn cát đằng màu tím thơ mộng đang diễn ra một buổi tiệc sinh nhật thật long trọng, mừng cậu ấm con cưng của nhà doanh nghiệp Lâm Khả Siêu thêm tuổi mới.
Lâm Khả Tuấn - chủ nhân của buổi tiệc đi tới, đi lui đón tiếp mọi người đầy nồng nhiệt. Nhưng giờ khai mạc vẫn chưa được diễn ra, vì một nhân vật quan trọng được Khả Tuấn kính nể gọi bằng danh xưng "đại ca" vẫn chưa có mặt.
Buổi tiệc hoãn lại nhựng mọi người vẫn vui vẻ náo nức lẫn hồi hộp, chờ đợi được trông thấy tận mặt xem "đại ca" ấy là người như thế nào, mà một cậu qúy tử vốn xem "trời đất bằng vung" lại tỏ ra kính nể "gã" đến như vậy.
Chỉ riêng Như Nguyện, cô lớp trưởng của khối A2 trường đại học Kinh tế mang nỗi cáu kỉnh, bực dọc trong người càng lúc càng tăng. Nếu không nể Khả Tuấn là bạn học quen biết từ những năm còn học phổ thông, thì có lẽ Như Nguyện đã bỏ ra về.
Bưng ly nước cam, Như Nguyện uống đánh ực một cái như muốn dằn bớt cơn nóng giận trong lòng đang sôi lên ùng ục. Vốn là người nổi tiếng khắp trường, không những vì học giỏi mà còn là một hoa khôi được nhiều người ái mộ. Như Nguyện đã quen được mọi người săn đón, đeo đuổi. Vì thế, cô rất bực dọc và dễ nổi giận khi gặp phải trường hợp ngày hôm nay.
Nhìn vào chiếc đồng hồ bé xíu trên tay. Ðã quá nửa giờ. Không dằn lòng nữa, Như Nguyện lẳng lặng bỏ ra ngoài vườn, đến ngồi trên băng ghế đá đặt ngay cạnh bụi lài. Trong bóng tối, Như Nguyện hít căng đầy buồng phổi mùi hương thơm ngan ngát dễ chịu. Bao nhiêu tức giận được cơn gió mát về đêm xoa dịu, trả lại cho cô đầu óc thanh thảnh vốn chứa ít nhiều mơ mộng mà bất kỳ cô gái nào cũng có khi ở vào lứa tuổi đôi mươi như Như Nguyện. Là cô con gái út của thương gia Thẩm Lê Vũ, cô vốn nổi tiếng là người cứng rắn lạnh lùng, nhưng kỳ thực đó chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài. Còn bên trong lại là một trái tim mềm yếu rất phụ nữ. Nhưng điều này chỉ có những người thân yêu nhất của Như Nguyện biết được, ngoài ra không còn một ai phát hiện được điều lý thú này.
- Trời ơi! Lớp trưởng ngồi đây làm Tuấn cứ đi tìm mài. Bên trong, mọi người đang khiêu vũ vui lắm, sao lớp trưởng lại trốn ra ngoài? Tuấn nhớ lớp trưởng rất thích khiêu vũ mà.
Nhìn Khả Tuấn mãi thao thao bất tuyệt, Như Nguyện khẽ cười. Chống cằm lên đôi tay, cô lặng lẽ ngồi nhìn anh nói. Thấy cử chỉ khác lạ của Nguyện, Khả Tuấn ngưng lời nhìn cô đầy ngạc nhiên:
- Lớp trưởng sao vậy? Chẳng lẽ lớp trưởng giận Khả Tuấn ư?
- Ai mà giận "Siêu-black" chứ! "Siêu-black" - (Ðen ngoại hạng) là biệt danh Như Nguyện dùng để gọi Khả Tuấn. Vì mặc dù là một cậu ấm chính hiệu, nhưng anh lại không có làn da trắng thường có ở những cậu quý tử. Trái lại, anh rất đen, nước da đen rắn chắc khỏe mạnh đầy duyên dáng. Và đây cũng chính là điểm nổi bật nhất ở chàng trai cao một mét bảy mươi lăm này.
- Thế lớp trưởng vào trong cùng Tuấn đi.
Không đợi Như Nguyện có phản ứng, Khả Tuấn đã nắm tay cô đứng dậy kéo đi nhanh vào trong.
Gian phòng đã được bài trí lại, những dãy bàn được thu xếp gọn, bày ra một khoảng trống rất rộng dùng làm nơi khiêu vũ. Lúc này, ban nhạc sống đang chơi một điệu nhạc Rap sôi động nên sân nhảy đông nghẹt người ra biểu diễn.
Khả Tuấn bước ra điệu nghệ mời Như Nguyện nối tiếp cuộc vui, nhưng cô vội lắc đầu:
- "Siêu-black" thông cảm, Nguyện chỉ thích nhìn mọi người biểu diễn. Cứ để mặc mình, hãy lo tiếp đón các bạn, kẻo mọi người lại hiểu lầm trách "Siêu-black" không tôn trọng họ đấy.
Khả Tuấn mỉm cười, anh kéo tay cô ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh đấy, vui vẻ nói:
- Nếu thế, Tuấn ngồi cạnh lớp trưởng cho đỡ buồn. Chờ mọi người về lại chỗ cũ cho Nguyện có bạn, Tuấn mới yên tâm.
Nghe Khả Tuấn nói thế, Như Nguyện mỉm cười hài lòng. Nhìn ra sàn nhảy, Như Nguyện thầm nghĩ: làm khán giả xem mọi người biểu diễn chắc cũng vơi bớt "cơn nghiền" ngứa chân.
Sàn nhảy đang ồn ào sôi động chợt nhiên lắng xuống, mọi người từ từ dãn ra để lộ khoảng trống giữa sàn là một đôi nam nữ đang cố biểu diễn những bước nhảy trông thật điêu luyện, thật tuyệt vời. Từng bước phăng táo bạo nhưng không kém phần nhẹ nhàng duyên dáng, khiến đám đông phấn chấn cổ vũ nồng nhiệt. Cả đến Như Nguyện - một cây khiêu vũ giỏi - mà khi nhìn họ biểu diễn, cô cũng phải thán phục và thầm nhủ: có lẽ họ là một đôi bạn "tâm đầu ý hợp" nên mới có những bước chân hài hòa thật lý tưởng như thế.
Giống như cô, mọi người đều nhìn theo bước chân bay bướm của hai người. Cho đến khi tiếng nhạc kết thúc chuyển sang điệu khác, mọi người mới sực tỉnh và đồng loạt vỗ tay tán thưởng.
Bên tiếng reo hò phấn khởi của những người bạn đến mừng sinh nhật Khả Tuấn, Như Nguyện còn nghe bên tai giọng nói của Khả Tuấn hớn hở reo vui:
- "Đại ca" của Tuấn đấy, lớp trưởng trông có vẻ tuyệt vời không nào?
Và rồi không để cho Như Nguyện kịp phản ứng, Khả Tuấn đã đứng dậy nói:
- Để mình dẫn "đại ca" đến giới thiệu, lớp trưởng đừng bỏ đi đâu nhé. Nếu không đừng nhìn mặt người bạn thân này nữa.
Thoáng chốc, Khả Tuấn quay trở lại, bên cạnh anh là một gã thanh niên khá bụi. Khả Tuấn vốn đã cao to, thế mà hắn lại cao hơn Khả Tuấn cả cái đầu. Da hắn trong bóng đêm càng trông rõ nước da đen nhẻm. Mái tóc xoăn bồng trông đẹp mắt thế mà hắn lại cho nhuộm hai bên mái vài cọng lốm đốm bạc pha vàng hung. Và người hắn trông càng kinh dị hơn, với cách ăn mặc "mười hai con giáp chẳng giống con giáp nào" của hắn, với quần Jean đước xé tua tủa đi cùng là chiếc cáo khỉ bằng vải da thật bụi may kiểu ghi-lê. Nói tóm lại, con người gã toát ra một vẻ "Hippy thời thượng" đầy sức sống trẻ trung của giới trẻ, nhưng lại là nồi "nhức mắt" dành cho những người lớn tuổi.
Khả Tuấn làm một màn giới thiệu giữa hai người:
- "Đại ca"! Đây là lớp trưởng của em tên Thẩm Như Nguyện, là hoa khôi của trường đại học kinh tế, ngoài ra còn được mệnh danh là "Đóa hồng gai". Và đây là Hoàng Cổ Thạch, "đại ca" là người được Tuấn tôn sùng bậc nhất.
Nghiêng đầu nhìn Như Nguyện, ánh mắt gã Cổ Thạch nheo lại ném về phía cô tia nhìn đầy giễu cợt, môi hắn nhếch lên đầy vẻ ngạo mạn:
- Đóa hồng gai ư? Về tay Hoàng Cổ Thạch này thì bao đóa "hồng gai" đều trở thành "hồng nhung" hết.
Vốn chưa biết mặt gã, Như Nguyện đã cảm thấy "ghét", giờ gặp mặt, cô càng thấy... hổng ưa.
Như Nguyện đốp chát lại ngay sau câu nói của gã họ Hoàng bằng một giọng tưng tửng không giống ai:
- Một con người "mốc meo" cũ kỹ từ cái tên cho đến con người, thế mà cũng tỏ ra phách lối: để "hồng gai" thành "hồng nhung". Lời nói đó chỉ có trên cửa miệng của những người khoái chơi trò múa mép, tín đồ của "cỏ cú", vì thực tế gai của hoa hồng dù có gãy cũng sẽ có chiếc gai khác thay thế ngay, thậm chí nó còn sắc bén hơn. Muôn đời hoa hồng gai vẫn là hoa hồng gai, điều đó là bất biến không có gì thay đổi được.
Nhún nhẹ đôi vai, gã Cổ Thạch thản nhiên "nhe răng" nhìn cô, cười:
- Như Nguyện cái tên nghe thật mềm mỏng, thật dịu dàng, đầy nữ tính. Ngược lại con người thì...
Cổ Thạch chợt ngưng lời, chắt lưỡi ra điều tiếc rẻ.
Như Nguyện trừng mắt sừng sộ:
- Nè, anh kia! Con người tôi ra sao? Chẳng lẽ anh định khen tôi đẹp như bao người khác. Nếu thế cám ơn nghe, tôi nghe đầy cả hai tai rồi.
Quay qua nhìn Khả Tuấn đang đứng nhìn cô và Cổ Thạch đầy vẻ ngơ ngác. Có lẽ anh đang ngạc nhiên không hiểu nguyên nhân vì sao giữa hai người lại diền ra một cuộc "khẩu chiến" dữ dội như thế. Nhưng trước khi Khả Tuấn kịp mở lời, Như Nguyện đã dùng túi xách đập lên vai anh. Cô nói:
- Nguyện về! "Siêu-black" cứ vui vẻ trong đêm mừng thêm tuổi mới của mình đi. Nguyện chẳng còn hứng thú gì để chúc mừng, khi có con "chích chòe" đứng trước mặt ám ảnh.
Vừa dứt lời, Như Nguyện đã bước vội đi ngay chẳng màng đến tiếng réo gọi của Khả Tuấn từ phía sau và lời nói đầy cợt nhã của gã "đá mốc meo".
- Cô bé áo trắng ơi, đừng vội đắc thắng! Trái đất tròn, ta sẽ còn hội ngộ để tiếp tục so tài "múa mép".
oOo
Về đến nhà, Như Nguyện mệt đến bở hơi tai. Đường phố đông nghẹt đến thế là cùng. Người đua chen nhau dồn hết ra đường phố. Điệu này kẻ trộm đêm nay có lẽ yên tâm đột nhập không cần hồi hộp lo sợ.
Như Nguyện tự cho phép mình bấm kèn xe vang lên inh ỏi, thay vì bấm chuông. Lễ mà...
Mở cổng cho cô vẫn là gương mặt hiền hậu quen thuộc của vú Lan. Với mọi người, Như Nguyện cho mình được làm mưa làm gió, nhưng với ba mẹ và vú Lan thì cô lại là con bé dễ thương đáng yêu và hay vòi vĩnh.
- Vú! Có gì cho con ăn không? Bao tử con đang biểu tình nè, vú ơi.
Vú Lan cười trêu:
- Đi ăn "cỗ" về mà than đói nghĩa là sao, hả cô út?
Như Nguyện trợn mắt:
- Nghĩa là giận... nuốt hổng vô. Có gì cho con ăn không vú? Nếu không, có thể con nhau cả vú luôn.
- Hồi chiều giờ cả nhà đi vắng, ông bà chủ dặn vú không cần nấu nướng, nên giờ đâu có gì cho con ăn. Ngoại trừ mì gói...
Như Nguyện hớn hở:
- Càng ngon. Nhưng vú nhớ chiên xúc xích cho vào tô mì nhé. Giờ con lên phòng thay đồ rồi xuống ăn. Đói quá vú ơi!
Nhìn cái nết háu đói đáng yêu của Như Nguyện, vú Lan bắt đầu cười rồi nhanh nhẹn vào bếp chuẩn bị tô mì thật ngon cho con bé.
Để vú Lan ra ngoài phòng khách tiếp tục xem chương trình cải lương, Như Nguyện ngồi một mình bên bàn ăn rộng thưởng thức tô mì tuyệt vời của vú Lan.
- Nhóc con, đi dự sinh nhật gì mà còn về nhà lục cơm nguội?
Ngước mắt nhìn lên, bắt gặp ông anh thân yêu của mình vừa bước vào phòng sau câu nói, Như Nguyện thản nhiên vừa cho miếng xúc xích vào miệng, vừa trợn mắt liến láu:
- Em không lục cơm nguội, mà đang đàng hoàng thưởng thức mì gói của vú Lan. Anh ăn không, ngon lắm!
Khắc Vĩ cười:
- Nếu ngon em ăn một mình đi. Anh dự tiệc Réveillon còn căng cứng bụng đây. Ai như em, mang tiếng đi dự sinh nhật gì mà còn về lục... mì gói. Chẳng lẽ Khả Tuấn bỏ đói em ư?
Nghe Khắc Vĩ nhắc đến bữa tiệc, Như Nguyện lùng bùng hai bên tai, giọng ấm ức hờn giận:
- Anh đừng nhắc đến nữa, đáng ghét!
- Khả Tuấn cả gan giám chọc giận em ư?
- Hắn mà dám!
- Thế ai dám chọc cô út nhà họ Thẩm này nổi giận? Hắn chán sống rồi ư?
Hai mắt Như Nguyện long lanh như những vì sao đêm. Cô bộc lộ cơn giận thật trẻ con trước mặt anh Hai:
- Gã "đại ca" đáng ghét của Khả Tuấn chứ ai. Em nhất định không tha cho hắn.
Khắc Vĩ nhướng mày:
- Thế em định làm gì nào?
- Chưa dự định gì, nhưng em sẽ cho hắn một bào học nhớ đời.
Và không muốn nhớ đến chuyện bực mình, Như Nguyện lãng sang vấn đề khác:
- Anh Hai! Chị Ba đi chơi về chưa?
- Về gì mà về. Có lẽ đến sáng, Như Vân mới về. Đi chơi với người yêu mà... Ai như em, đến từng tuổi này chưa có lấy một mảnh tình vắt vai.
Như Nguyện liếc anh dài cả hàng trăm cây số, còn đôi môi mọng đỏ của con gái dẩu ra đầy đỏng đảnh.
- Anh khỏi lo cho em. Anh nhìn lại mình thì tốt nhất. Nên nhớ, tuổi tác của anh không còn trẻ trung gì, để anh cứ mãi tà tà thong dong với những cuộc tình không đoạn kết. Đến chừng nhìn lại thì tóc đã bạc phơ, râu dài tận rún thì lúc đó có hối hận, ăn năn cũng muộn rồi.
- Cảm ơn những lời nói đầy "ác ý" của em. Thà anh chết vì cô đơn hơn là cuới một người vợ "đồng sàng dị mộng".
Như Nguyện tròn xoe đôi mắt trông thật ngây thơ vô tội vạ:
- Những lời em nói được xuất phát từ trái tim chân thật của em mà anh cho là ác ý ư? Em muốn mình là hồi chuông báo động để giúp anh nhìn lại bản thân.
Khắc Vĩ rên lên:
- Thôi, xin tha cho anh! Xin cám ơn "hồi chuông báo động" của em rất nhiều, em đừng nói nữa.
Lắc đầu, chắt lưỡi, Khắc Vĩ tiếp:
- Thật kẻ nào xấu số, đen đủi lắm mới gặp phải em, môt con nhỏ "mồm năm miệng mười". Em cứ nói mãi, miệng em rộng tới mang tai rồi kìa.
Như Nguyện trợn mắt:
- Sao, anh muốn nói em là ếch ư?
Khắc Vĩ giấu vội nụ cười trong miệng, đầy thích thú nói:
- Đó là em nói chư" không phải anh.
- Thế ai nói miệng em càng ngày càng rộng đến mang tai? Em biết chỉ có ếch mới có miệng rộng đến như thế thôi...
Khắc Vĩ tiếp tục trêu chọc cô em hay hờn hay giận:
- Đâu chỉ có ếch, còn nhái, ểnh ương, bù tọt nữa chi.
- Anh... anh...
Như Nguyện tức giận lắp bắp, rồi cô quay bước về phòng với dáng đi đầy giận dỗi.
- Này Út... giận anh hả?
Mặt Khắc Vĩ réo theo, Như Nguyện bước đi thẳng về phòng. Ngã dài lên chiếc nệm xinh xắn màu cỏ non, cô tức giận lầm bầm:
- Anh Hai thật đáng ghét, dám ví ta giống loài "lưỡng cư" một động vật ghê gớm mà ta vốn sợ bật nhất. Nhất định sau này mình sẽ không thèm nhìn mặt anh Hai, cho đáng đời.
Tưởng tượng đến cảnh Khắc Vĩ tiu nghỉu mặt mày khi thấy cô giận dỗi không thèm ngó đến, không thèm vẽ giùm những thiết kế, đồ án phụ.... chậc chậc... rồi anh Hai sẽ năn nỉ mình... rồi mình sẽ làm nư... chà chà... Như Nguyện cảm thấy khoái chí, bật cười một mình với những suy nghĩ thật trẻ con.
 

Truyện Tiếng Ngân Trong Gió Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 !!!5913_10.htm!!! Đã xem 117284 lần. --!!tach_noi_dung!!--


Chương 10

--!!tach_noi_dung!!--
Chủ Nhật, Như Nguyện cho phép mình cùng Cẩm Tú lang thang qua các siêu thị mới mở. Dừng chân trước siêu thị Nguyễn Đình Chiểu, trong lúc Cẩm Tú đưa xe đi gởi, Như Nguyện đi lại quầy kem trước cổng mua cho mình một cây kem bánh chocolate. Như Nguyện đang nhóp nhép ăn thì thấy nhỏ Cẩm Tú bước vào, cô nheo mắt hỏi:
- Ngon lắm, ăn không nhỏ?
Cẩm Tú rùng mình:
- Ê răng lắm!
Rồi cả hai cùng gởi túi xách. Đến trước quầy bán kẹp thời trang Eva nổi tiếng, Như Nguyện thích thú lựa cho mình những cây kẹp nhỏ xinh xắn, cùng những chiếc băng-đô đủ màu sắc trẻ trung.
- Đẹp không nhỏ?
Cẩm Tú mỉm cười, nhưng vẫn lên giọng chì chiếc quen thuộc như và cụ:
- Cái nào với mi cũng xinh, cũng đẹp. Mi mua riết, có ngày trở thành một gian hàng đấy!
Như Nguyện trề môi:
- Chưa gì mà đã lên giọng chị Hai rồi!
Cẩm Tú ửng hồng đôi má. Để giấu lúng túng, cô vội thò tay véo Như Nguyện một cái rõ đau.
- Mi ăn với nói... Mi tin có ngày ta may cái "mỏ" cho mi khỏi có lép nhép lếu láo không?
Như Nguyện rùn vai:
- Ôi! Nghe chị dâu hăm, nhỏ Út này sợ quá.
- Mi... mi...
Cẩm Tú ấp úng, không biết dùng từ nào thích hợp để tặng cho nhỏ bạn láu cá, đành giậm chân bỏ đi, sau khi buông một câu:
- Mi thật đáng ghét mà!
Như Nguyện khoái chí cười giòn giã rồi mới chịu đi theo Cẩm Tú đến gian hàng quần áo may sẵn. Cẩm Tú hăm hở săm soi bên những chiếc áo sơ mi nam. Cuối cùng, cô cũng rút ra một chiếc rồi hỏi Như Nguyện mà quên mất giận hờn.
- Áo này chắc anh Vĩ mặc vừa lắm phải không nhỏ?
Như Nguyện cũng rút ra một chiếc áo nam, nhưng không phải sơ mi, mà là áo thun nam. Nhìn ngăm chiếc áo sọc carô với những màu sắc thật trang nhã, lịch sự trên tay Cẩm Tú, Như Nguyện mím môi:
- Không những hợp mà còn đúng sở thích của anh Hai ta. Này Cẩm Tú! Mi thấy áo thun nam đen này như thế nào?
Cẩm Tú trề môi:
- Ta không biết đôi mắt thẩm mỹ của mi chạy đi đâu mất tiêu để mi chọn cái áo "ghê" thế này.
Như Nguyện phùng má:
- Mi mới đúng là không có mắt thẩm mỹ. Chiếc áo thun này có hình chú cá sấu đang nhe răng này thật ngộ nghĩnh, ta bảo đảm không dễ gì tìm thấy chiếc thứ hai... Anh Thạch mặc chắc thật trẻ trung nhưng cũng đầy bụi bặm.
- Nhưng...
Không để Cẩm Tú nói tiếp, Như Nguyện cương quyết:
- Ta mua nó tặng anh Thạch!
- Mi... đúng là con nhỏ vừa cứng đầu vừa ngang ngạnh như cua.
Như Nguyện liếm môi láu lếu nói:
- Mi nói sai rồi. Ta thích ghẹ hơn, con ghẹ có những đốm trắng trông quyến rũ lịch sự không như con cua đen òm.
Cẩm Tú tiếp tục giận dữ, mà hễ cô giận dữ là cô lại nói lắp.
- Mi... mi.. đúng là con cua. Một... con cua... khó ưa, chuyên bò ngược.
Như Nguyện chu môi:
- Mi mà nói thêm một tiếng nữa, ta sẽ lấy quyền hạn nhỏ Út được cưng nhất nhà mà tố cáo mi tội "ỷ quyền" làm chị mà "bắt nạt" ta.
Nghe Như Nguyện nói, Cẩm Tú không nén được cơn cười giòn giã. Đưa tay ôm bụng ngăn tràng cười tiếp theo, Cẩm Tú cố nói:
- Cái mặt mi không bắt nạt người thì thôi, chứ ai bắt nạt mi. Chuyên thật buồn cười khó tin.
Như Nguyện xụ mặt:
- Mi làm như ta chằn lắm không bằng?
- Mi đâu có chằn!
- Ừ, nãy giờ mới nghe mi nói một câu lọt lỗ tai.
- Ta chưa nói hết. Mi không có chằn mà giống "sư tử Hà Đông " mà thôi!
Như Nguyện bặm môi, quay ngoắt bỏ đi te te đến quầy thanh tóan tiền. Cẩm Tú lo lắng chạy theo sau:
- Mi giận ta hả nhỏ?
- Ai dám giận! Giận để người ta gán thêm vài "mỹ tự" nữa à?
Ngỡ Như Nguyện giận, Cẩm Tú xuống nước nhỏ:
- Thôi nào, nhỏ cho ta xin "cục giận" mi đi nha.
- Không xin xỏ gì hết.
- Thế thì cho ta mua cục giận mi tương đương đầu chầu bún kèm theo chầu nước xí muội.
Gương mặt Như Nguyện đang xụ xuống, khi nghe Cẩm Tú nói tới "ẩm thực" liền giãn ra với nụ cười toe toét.
- Nếu thế ta chấp nhân. Duyệt!
Cẩm Tú chỉ giỏi tài nói suông, chứ mỗi lần thấy cô giận, nhỏ đã "quýnh quáng" cố tìm mọi cách để cho cô vui để quên. Bằng chứng là lúc này chẳng hạn.
Hai đứa mang những chiếc túi xách lỉnh kỉnh ra khỏi siêu thị. Như Nguyện ngồi sau lưng để Cẩm Tú chở cô đến một quán bún mắm quen thuộc. Cả hai đến vào đúng buổi trưa nên quán đông nghẹt, tìm mãi Như Nguyện mới tìm được nơi tàm tạm để hai đứa ngồi, vì nói khuất trong góc và hơi chật hẹp.
Trong khi chờ đợi, Như Nguyện lưỡng lự nói:
- Không biết sao từ sáng đến giờ ta thấy một cảm giác hồi hộp không yên. Dù ta cố gắng vui vẻ nhưng không quên được chút nào?
Lo lắng, Cẩm Tú nói:
- Hay mi sắp bị bệnh?
Như Nguyện gạt ngang:
- Không sao đâu. Thôi, bỏ qua đi, mặc xác nó, giờ ta với mi nạp năng lượng trước đã.
Hai tô bún nghi ngút được bưng ra, kèm theo một gỏi cuốn chấm mắm nêm hấp dẫn.
Cả hai ăn trong tiếng cười vui vẻ. Sau cùng là hai ly xí muội cũng được mang đến.
Sau khi buông ống hút ra khỏi miệng, Cẩm Tú tiết lộ bí mật:
- Anh Vĩ từng dẫn ta đến đây ăn và anh khen ngon.
- Xí! Có thế cũng nói... - Chợt Như Nguyện nheo mắt nói - Này nhỏ! Hãy thành thật khai báo, có phải mi yêu anh Hai của ta lắm, phải không?
Cẩm Tú đỏ mặt, nguýt Như Nguyện dài cả cây số.
- Mi ăn với nói! Nếu trường hợp mi, ta hỏi mi sẽ trả lời sao?
Như Nguyện thản nhiên:
- Có sao đâu. Nếu mi hỏi, ta sẽ thành thật... Nhưng ta nhớ không lầm thì ta hỏi mi trước, mi phải "khai trước". Còn ta thì... tính sau.
Cẩm Tú chúm chím cười:
- Cũng được. Như thế mới công bằng phải không nhỏ. Nào, cho mi được quyền "phỏng vấn " ta "chớp nhoáng".
- Không cần, ta chỉ cần mi trả lời câu hỏi lúc nãy của ta là đủ.
Cẩm Tú ngần ngại rồi cũng nhìn thẳng vào mặt Như Nguyện, nói:
- Phải. Ta yêu anh Vĩ, yêu thật nhiều. Suốt cuộc đời này, ta dám chắc sẽ không yêu được người đàn ông nào ngoài trừ anh Vĩ.
Và không biết điều bí mật trong quyển nhật ký hôm nào, Như Nguyện hỏi:
- Sao mi dám chắc một điều chưa biết rõ?
- Ai nói mi không! Ta yêu anh Vĩ từ năm cấp ba cho đến bây giờ, thế mà anh ấy vẫn vô tư không hay biết. Anh cứ ngỡ ta yêu ảnh lúc cùng ảnh vào một buổi trưa vô tình gặp gỡ nhưng có nhiều kỷ niệm.
Như Nguyện vờ tròn mắt ngạc nhiên:
- Mi yêu anh ta từ năm học cấp ba, thế tại sao mi không thố lộ tâm sự cùng ta?
Đôi mắt Cẩm Tú xa xôi như nhớ lại mối tình ngỡ tuyệt vọng ngày nào.
- Ta không dám, vì năm đó ta chỉ là một đứa bé thơ mộng, còn anh Vĩ là một người đàn ông thành đạt. Hỏi sao ta dám thố lộ cùng mi một chuyện ngỡ không có kết thúc tốt đẹp đó, nên ta cố tìm quên. Nhưng mi có biết không? Khi người ta cố tìm quên một điều gì là hơn lúc nào người ta sẽ nhớ mãi về điều đó. Nhưng giờ thì khác rồi, ta thật hạnh phúc, thật mãn nguyện trong tình yêu của anh Vĩ. Anh thật sự yêu thương, thật sự lo lắng cho ta bằng cả tâm hồn.
Như Nguyện vui vui trước hạnh phúc của bạn. Cô nói, giọng chân tình:
- Mi còn phải nói. Sống với anh Hai từ nhỏ tới lớn, biết anh Hai quen ba-bảy-hai mươi mốt mối tình, nhưng ta chưa bao giờ thấy anh Hai yêu người con gái nào như mi. Anh từng tâm sự cùng ta một điều khi người đàn ông đã thành đạt, điều mà họ khát khao mơ ước và hy vọng có được một tình yêu để có bến đậu, tiếp sức cho họ sau những giờ khắc bôn ba mệt mỏi và cuộc sống. Và Khắc Vĩ từng nói: mi là tình yêu, là hy vọng, là tất cả những gì tốt đẹp nhất của cuộc đời để anh phấn đấu hơn nữa.
Đôi mắt Cẩm Tú long lanh:
- Ta không ngờ anh Vĩ yêu ta chân thành, tha thiết đến thế. Ta thật hạnh phúc khi có được anh. Anh là món quà mà thượng đế đã ưu ái trao tặng cho ta.
Nghe Cẩm Tú nói trong niềm hân hoang, Như Nguyện chép miệng.
- Mi thì sướng rồi. Tình yêu của mi có ngày "duyên tròn" như ước nguyện. Còn ta... ta không biết tình yêu của mình đi đến đâu, một khi Vĩnh Kha về nước để bàn tính chuyện hôn nhân của ta cùng anh ấy.
- Mi có kể cho anh Thạch biết không?
Như Nguyện lắc đầu mới nói khẽ:
- Ta sao dám, khi anh Thạch vừa nóng nảy ghen tuông mù quáng. Nói cho anh ấy biết, chẳng khác nào bảo ta rước thêm phiền luỵ.
- Mi nói thế không đúng. Trước hay sau gì rồi anh ấy cũng biết. Hơn nữa, Cổ Thạch là người yêu, người cùng mi chia sẻ buồn vui thì anh ấy phải có trách nhiệm cùng mi gánh vác chứ. Nếu mi không nói, chắc chắn Cổ Thạch sẽ giận, sẽ trách mi cho coi.
Nghe Cẩm Tú nói cũng có lý, Như Nguyện bỗng lo lắng:
- Theo mi, ta phải làm sao?
- Phải chấp nhận thực tế, cùng Cổ Thạch đối đầu tìm cách khắc phục vượt qua. Và nhất là không nên tìm cách trốn tránh, lãng quên gượng ép. Mi nên nhớ tình yêu không tự nhiên có được, mà phải do đấu tranh, phấn đấu hết lòng thì hoạ may mắn bắt được.
Như Nguyện nhăn mặt:
- Mi nói gì nghe "dao to búa lớn" quá. Gì mà "đấu tranh, phải nên phấn đấu" chứ?
Cẩm Tú hùng hồn:
- Ta nói thật chứ không phải giỡn chơi. Mi không nghe ta, có ngày mi sẽ mất anh ấy và phải sống bên cạnh người mình không yêu. Đến ngày đó, mày sẽ thấy bất hạnh như thế nào?
Cẩm Tú càng nói, cô càng hồi hộp lo âu. Cố giấu nỗi lo, cô đứng dậy:
- Thôi, mình về nhà đi nhỏ. Ta cần phải suy nghĩ tìm cách thóat khỏi cuộc hôn nhân ngoài ý muốn của mình cùng Vĩnh Kha. Và ta biết chắc một điều, dù Cổ Thạch có nhiều thói hư tật xấu, nhưng anh ấy vẫn là niềm hạnh phúc, là người đàn ông ta cần có trong cuộc đời, mà Vĩnh Kha không tài nào thay thế được.
Buổi trưa, nhà yên vắng không có ai, Như Nguyện tranh thủ về phòng đánh một giấc. Cô dự định chiều nay sẽ ghé thăm gia đình Cổ Thạch, tạo cho anh sự bất ngờ. Rồi giấc ngủ đến với cô vô tư hồn nhiên như bản chất vốn có của cô vậy...
Như Nguyện cùng Cổ Thạch sau khi lội tung tăng khắp "Thung lũng Tình yêu". Cả hai nắm tay nhau đi trên thảm cỏ mượt như nhung. Cổ Thạch ngồi tựa vào một gốc thông, còn cô thì gối đầu lên chân anh. Mơ màng khi nhìn lên bầu trời xanh rộng co đôi cánh chim đang tung cánh bên nhau.
- Ước gì mình như đôi cánh chim hạnh phúc kia nhỉ? Không phiền lụy, không lo âu.
Cổ Thạch nhìn Như Nguyện âu yếm:
- Em thách ư? Anh sẽ chiều em.
Cổ Thạch vừa dứt lời, chợt nhiên anh và cô biến thành đôi chim dang rộng cánh bay vút lên bầu trời cao.
Từ trên cao, Như Nguyện nhìn xuống mặt đất. Vạn vật bên dưới nhỏ bé, nhỏ đến nõi cô có cảm tưởng như mình có thể nằm trọn trong bàn tay.
- Cổ Thạch có muốn mình trở thành đôi cánh chim mãi như thế này không?
- Nếu bên anh có em, thì dù trở thành gì anh cũng mãn nguyện.
Như Nguyện hài lòng cùng anh bay khắp nơi, băng qua những đại dương sâu rộng, nơi có những dãy núi cao, nơi có băng tuyết đóng quanh năm. Nhưng có một điều kỳ lạ, chỉ có đôi cánh anh cùng cô có thể bay khắp nơi, vượt qua được tất cả mọi trở ngại và không có điều gì ngăn cản được cô và anh.
Chợt có tiếng kêu vang inh ỏi làm cô hốt hoảng. Đang bay ngang qua đỉnh núi cao, đôi cánh cô chao nghiêng và rớt luông xuống vực thẳm.
Như Nguyện thất sắc kêu lên:
- Á... Cổ Thạch cứu em với... Cổ Thạch.
Nhưng dường như Cổ Thạch không nghe tiếng kêu cứu, vẫn thản nhiên bay thẳng để cô càng lúc càng rơi nhanh xuống vực thẳm sâu.
Như Nguyện rùng mình choàng tỉnh. Cô phát hiện tiếng chuông đồng hồ chính là thủ phạm đánh thức cô khỏi một giấc mơ đẹp. Với tay lấy đồng hồ nhỏ để trên đầu nằm, Như Nguyện tắt tiếng chuông đang reo vang. Cô bước nhanh xuống giường đi vào toa-lét rửa mặt cho tỉnh táo.
Đến bên chiếc tủ quần áo, Như Nguyện chọn cho mình chiếc quần tây ống "pát" màu đen mặc cùng chiếc áo sơ mi kiểu Hàn Quốc thật dễ thương.
Lấy chiếc cáo thun mới mua, Như Nguyện bỏ vào túi xốp nhỏ rồi cô rời phòng xuống thang lầu.
Thấy Khắc Vĩ đang ngồi ở phòng khách xem bóng đá, Như Nguyện cười:
- Chúc anh Hai tối nay đi chơi với nàng vui vẻ.
- Còn mi đi đâu coi bộ hớn hở dữ vậy?
- Anh Hai biết rồi còn hỏi.
Khắc Vĩ nhướng mày:
- Mày vẫn còn quen chàng "đá cũ" ư? Còn Vĩnh Kha?
- Chuyện đó hạ hồi phân giải. Còn bây giờ em đi đây.
Khắc Vĩ chợt nhớ gặp mặt một người trong thang máy công ty hôm trước, mà hỏi ra chính là Cổ Thạch. Anh định nói cho nhỏ Nguyện biết, nhưng nhỏ đã "lặn" đi mất rồi. Nhìn theo dáng Như Nguyện đang khuất dần ngoài cổng Khắc Vĩ khẽ thở dài... Anh không biết nhỏ sẽ giải quyết chuyện tình cảm như thế nào đây. Anh biết chắc, Cổ Thạch thật sự yêu nhỏ Út nhà anh thì chắc gì hắn bỏ cuộc.
Rời khỏi nhà, Như Nguyện cho xe chạy chầm chậm dưới hai hàng me con đường dẫn đến nhà Cổ Thạch. Đánh vòng qua bùng binh Hồ Con Rùa, cô quẹo đường Pasteur. Chạy một quãng cô dừng lại trước một căn biệt thự có trồng những dây hồng leo khắp hàng rào toàn một màu vàng rực kiêu sa. Như Nguyện thật sự thích ngôi nhà thơ mộng dễ thương này.
Chồm người lên chiếc chuông nhỏ khuất sau góc cột, cô bấm một tràng dài rồi đứng nép bên tường chờ đợi.
Người ra mở cổng cho cô không ai khác ngoài vú Tâm. Trông vú chẳng khác gì với vú Lan, người đã từng nuôi nấng anh em cô từ bé, lo lắng rất chu đáo và thương yêu anh em cô bằng cả tấm lòng người mẹ.
Nhìn thấy Như Nguyện, bà vui vẻ:
- À! Con hả Như Nguyện? Bà và chị thằng Cổ Thạch cứ nhắc con mãi.
Như Nguyện cười rạng rỡ:
- Con biết, nhưng con bận học thi, vú ạ.
Như Nguyện dựng xe vào mép góc tường rồi chờ vú Tâm cùng vào phòng khách.
Nắm tay bà đầy thân thương, Như Nguyện khẽ khàng hỏi:
- Anh Thạch có ở nhà không vú?
Vú Tâm ngạc nhiên nhìn cô:
- Ủa! Không phải thằng Thạch đi chơi với con sao? Nó ra khỏi nhà từ sáng đến giờ vẫn chưa về.
Như Nguyện chợt nhớ lại cảm giác bồn chồn không yên khi sáng, giờ nghe vú Tâm nói, cô càng linh cảm có chuyện không hay sắp xảy đến với cô.
- Vú Tâm! Con nói chuyện này cho vú nghe, nhưng vú đừng cười con nghe.
Bà vú Tâm cười hiền:
- Ở đâu con học được cách rào trước đón sau thế? Vú thương thằng Thạch sao thì thương con y như vậy. Cả nhà, ai cũng chờ đợi hai đứa nên duyên chồng vợ, thì với vú, con còn ngại gì nữa?
Như Nguyện cười bẽn lẽn:
- Vú cứ trêu con mãi. - Rồi cô chợt hạ giọng - Không biết sao từ sáng đến giờ con thấy hồi hộp không yên. Con linh cảm giữa con và anh Thạch sắp xảy ra chuyện gì. Nếu có thể, vú giúp con liên lạc cùng anh Thạch, được không?
- Bà vú cầm tay cô vỗ nhe, trấn an:
- Con yên tâm đi, không có chuyện gì đâu. Để vú lên phòng tìm cách giúp con liên lạc cùng nó.
- Cám ơn vú.
- Khờ qúa!
Buông lời trách yêu, vú Tâm nắm tay cô dẫn vào phòng khách. Nhìn thấy bà Cổ Phong và Uyển Nhã đang ngồi xem cải lương, Như Nguyện cúi đầu chào:
- Thưa bác, cháu mới đến!
Trông thấy Như Nguyện, bà Cổ Phong mừng rỡ:
- Ôi! Lâu quá không thấy con đến thăm, làm bác cứ mong mãi.
- Con bận thi nên không đến thăm bác và chị Nhã được, xin bác thông cảm.
- Bác hiểu mà. Thôi, con ngồi xuống cạnh bác này Nguyện.
Như Nguyện mỉm cười rồi xuống cạnh bên cạnh bà.
Uyển Nhã đưa tay tắt máy rồi quay sang Như Nguyện, cô mỉm cười nói vui:
- Có nhỏ Nguyện ngồi bên, mẹ quên mất con.
Bà Cổ Phong cười:
- Con già đầu rồi mà còn cà nanh, không sợ Như Nguyện cười sao?
- Đố nhỏ dám!
Như Nguyện vờ rụt vai:
- Chị Nhã nói đúng đó bác. Dù con có muốn cười chỉ dám cười thầm thôi, chứ không dám công khai đâu ạ.
Bà Cổ Phong ngạc nhiên:
- Sao thế?
Như Nguyện cười thích thú:
- Nếu con công khai cười, chị Nhã sẽ giận con và con thì sẽ bị tổn thất vô cùng to lớn.
- Có gì con phải sợ tổn thất?
- Có chứ bác. Nếu chị Nhã giận, chị sẽ cắt đi những món quà dễ thương tặng con.
Uyển Nhã trợn mắt:
- Nhỏ nói hay nha! Chị cứ ngỡ trên đời này chỉ có thằng Thạch "hám lợi", nào ngờ xuất hiện thêm nhỏ. Quả là một cặp xứng lứa vừa đôi.
Bà Cổ Phong nắm tay Như Nguyện vỗ nhè nhẹ đầy trìu mến. Bà cười nói:
- Con cứ trêu con dâu út của mẹ mãi. Nếu con bé giận mẹ không lo, lại lo người ta giận. Mẹ không sợ con giận luôn cả mẹ ư?
Bà Cổ Phong đùa:
- Không sao. Con cứ việc giận dỗi thoải mái. Mẹ biết con gái là con người ta, con dâu mới là con của mẹ thôi.
- Mẹ chính là người có mới nới cũ.
Không khí trong phòng khách thật vui vẻ. Chợt vú Tâm từ thang lầu bước xuống, vẻ mặt hốt hoảng lo âu:
- Bà chủ ơi! Cổ Thạch....
Bà Cổ Phong giật mình khi nghe giọng nói đầy hốt hoảng của vú Tâm.
- Thằng Thạch sao hả vú Tâm?
- Cổ Thạch bỏ nhà ra đi, chỉ để lại mảnh giấy nhỏ....
Bà Cổ Phong nóng nẩy cắt ngang lời vú Tâm - một điều rất khác lạ so với bản tính điềm đạm của bà:
- Đâu? Vú đưa mảnh giấy của thằng Thạch cho con Nhã đọc đi.
Vú Tâm vội đưa mảnh giấy nhỏ cho Uyển Nhã. Bà Cổ Phong cùng Như Nguyện hồi hộp lắng nghe.
"Con có việc cần đi gấp, mẹ và chị Hai đừng lo lắng. Có việc gì, con sẽ liên lạc cùng gia đình sau. Cổ Thạch "
Như Nguyện chết sững trước những lời Uyển Nhã vừa đọc.
Bà Cổ Phong cũng thế, gương mặt bà còn in đậm vẻ ngạc nhiên. Bà hỏi Uyển Nhã:
- Con có biết thằng Thạch đi đâu không?
Uyển Nhã lắc đầu:
- Con không biết!
Ngước nhìn Như Nguyện, Uyển Nhã hỏi:
- Em chắc biết chứ Nguyện?
Như Nguyện lắc đầu:
- Em không khác gì bác và chị cả.
Uyển Nhã lắc đầu:
- Cái thằng này muốn đi thì đi, không màng người thân lo lắng. Nhưng mẹ và Như Nguyện an tâm đi, con đoán thằng Thạch đi khoảng vài hôm sẽ về thôi.
Như Nguyện ngồi thẳng người nhìn mông lung nơi tấm thảm lót trong phòng khách. Cô cũng thầm mong những lời nói của Uyển Nhã là sự thật.
oOo
Từ nhà Cổ Thạch ra, Như Nguyện cho xe chạy thẳng về nhà. Đầu óc cô rối rắm với bao điều thắc mắc mà ngoài anh ra, cô không biết phải hỏi ai.
- Tại sao anh phải bỏ nhà đi? Tại sao anh đi mà không một lời nhủ cùng cô? Hiện tại anh có dự tính gì? Tại sao? Tại sao...
Sự việc anh bỏ đi không một lời nhắn nhủ cùng cô, hành động đó có còn gọi là tôn trọng cô không? Anh xem cô là gì?
Hay chỉ là một người bạn như bao người bạn anh từng có trong cuộc đời. Như Nguyện càng suy nghĩ, càng nghe chua xót, buồn bã.
Một ngày...
Hai ngày...
Ba ngày...
Rồi cả tuần lễ trôi qua, tin tức về Cổ Thạch, Như Nguyện hoàn toàn mù tịt... Ban đầu, cô còn giận dỗi, nhưng giờ thì giận hờn đã trôi đi, thay vào đó là nỗi lo âu? Không hiểu điều gì đã xảy ra với anh?
Bao đêm trằn trọc một mình trong căn phòng rộng, Như Nguyện lắng nghe con tim mình nhớ anh tha thiết, với ước mong giản dị là được trông thấy anh, được nằm trong lòng anh, được anh vuốt ve âu yếm và cả hai trao cho nhau những nụ hôn chứa đầy mật ngọt của tình yêu.
- Cổ Thạch ơi! Bây giờ anh ở đâu, hãy liên lạc cùng em. Anh có biết gia đình anh và em lo lắng cho anh nhiều lắm không?
Như Nguyện nằm đấy, dáng vẻ đầy suy tư. Đôi mắt vốn nhìn đời đầy tự tin, lạc quan thường ngày, nay lại ánh mắt mệt mỏi, muộn phiền. Từ khi yêu Cổ Thạch, cô mới biết thế nào là hạnh phúc, là nhớ nhung, là sầu khổ... Một người "dưng khác họ" mà làm cô nhớ mãi ray rứt không yên.
 
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: SBC: sưu tầm
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 5 tháng 8 năm 2005

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--