Hoàng mã nghe tiếng chủ, biết là mệnh lệnh dừng chân, nhưng vì Ðịchvân thúc riết quá, muốn dừng mà không được.Thủy Ðại nghiến răng quát:- Tiểu ác tăng! Ngươi mà không dừng lại, lão phu thề Sẽ xé xác ngươithành trăm mảnh!Thủy sinh kêu lên:- Cha! Cha! Cứu con!Thủy Ðại nghe con gái kêu cứu thì lòng đau như cắt nói:- Hài nhi! Chớ Sợ, bằng mọi giá, cha Sẽ cứu con.Trong nháy mắt, người ngựa đã chạy được hơn dặm đường, Thủy Ðại tuykhinh công cao Siêu nhưng Sức người Sao bì nổi với Sức ngựa, khoảng cáchmỗi lúc một xa dần. Xảy đâu nghe tiếng vó ngựa dồn dập Sau lưng, tiếp đó làtiếng kim khí xé gió, lão chỉ kịp vung kiếm về phía Sau đánh vạt Huyết Ðaora một bên, lại nghe tiếng Huyết Ðao lão tổ cười ha hả, một trận cuồngphong lướt qua, Huyết Ðao lão tổ phóng ngựa như bay chạy theo Ðịch vân.Huyết Ðao lão tổ và Ðịch vân phóng ngựa chạy một lúc lâu, xem ra đã bỏxa đối phương, Huyết Ðao lão tổ Sợ thần mã chạy quá mà chết vội kêu Ðịchvân chạy chậm lại cho ngựa có thời gian vừa đi vừa nghỉ. Hai người thả ngựađi thong thả cạnh nhau, Huyết Ðao lão tổ hết lời khen ngợi Ðịch vân tốtbụng, trong hoàn cảnh nguy cấp như vậy mà vẫn không bỏ đi một mình.Ðịch vân chẳng biết nói Sao chỉ gượng gạo mĩm cười, đưa mắt nhìn SangThủy sinh, thấy nét mặt nàng trong vẻ Sợ hãi có chen lẫn vẻ khinh thường.Ðịch vân thở dài nghĩ thầm:"Cô nương muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ, muốn mắng ta là dâm tăng hayác tặc gì thì cứ mắng mặc tình."Huyết Ðao lão tổ cười cười nói:- Này, tiểu a đầu! võ công của phụ thân ngươi kể ra cũng khá đó chứ! Cóđiều còn kém tổ Sư ngươi một bậc, hắn dốc hết Sức bình Sinh ra mà cũngkhông Sao cản nổi ta.Thủy sinh trừng mắt nhìn lão không đáp. Huyết Ðao lão tổ lại hỏi:- Còn lão đạo Sử kiếm kia là ai trong "Lạc Hoa Lưu Thủy"?Thủy sinh đã quyết ý, đối phương tra hỏi gì cũng nhất định không đáp.Huyết Ðao lão tổ cất tiếng cười quái dị, quay Sang Ðịch vân hỏi:- Ðồ tôn nhi, con gái quý trọng thứ gì nhất?Ðịch vân nghe hỏi thì giật mình nghĩ thầm:"Trời ơi, lão ác tăng định xâm phạm trinh tiết Thủy cô nương. Mình làm gìđể cứu nàng đây?"Ðịch vân lắc đầu nói:- Không biết!Huyết Ðao lão tổ gật gù nói:- Nữ nhân quý trọng nhất gương mặt. A đầu này không chịu nói, ta lấyđao rạch mặt ả, dọc bảy đường, ngang tám đường. Ta hỏi ngươi làm như vậycoi có đẹp không?Dứt lời rút Soạt Huyết Ðao, dứ dứ trước mặt Thủy sinh làm ra vẻ địnhrạch thật. Thủy sinh tuy đã quyết tâm Sẽ chết nếu bị làm nhục nhưng nghĩđến việc gương mặt ngọc ngà của mình bị lão ác tăng rạch đến hơn chụcđường thì không khỏi rùng mình. Nhưng liền đó nàng bỗng nghĩ lại, lão áctăng phá hủy dung diện mình, chưa biết chừng nhờ vậy mà giữ được thân khỏibị ô nhục.Huyết Ðao lão tổ huơ đao trước mặt Thủy sinh, giọng đe dọa:- Ta hỏi ngươi lão đạo ấy là ai? Ngươi không trả lời thì đao lập tức rạchxuống. Ngươi có trả lời không?Thủy sinh nổi giận hét:- Ngươi có gan thì cứ giết luôn bản cô nương đi!Huyết Ðao lão tổ vụt đao xuống, hồng quang lóe lên, chém thẳng xuốngmặt Thủy sinh.Ðịch vân rùng mình quay mặt đi nơi khác, không nhẫn tâm nhìn thấycảnh khủng khiếp ấy. Thủy sinh cũng rú lên một tiếng chết ngất đi. HuyếtÐao lão tổ bật cười ha hả thúc ngựa đi trước. Ðịch vân từ từ quay đầu nhìnlại, gương mặt Thủy sinh vẫn như cũ không chút tì vết gì, bỗng cảm thấy vuimừng khôn tả. Thì ra đao pháp của Huyết Ðao lão tổ vô cùng tinh thuần, cóthể nói đã đạt đến cảnh giới thu phát tùy ý, không Sai chạy một li nào. Thì ramột đao khi nãy chỉ lướt nhẹ qua má Thủy sinh, cắt đứt vài cọng tóc mai màkhông làm tổn thương đến da thịt, dù chỉ là một vết xước nhỏ.Lát Sau Thủy sinh tỉnh dậy, nhìn thấy Ðịch vân đang mĩm cười thì nổigiận mắng:- Ngươi... ngươi thấy ta bị hại mà còn cười được? Ðúng là... đúng là đồ...xấu xa!Nàng định dùng lời lẽ nặng nề nhất để mắng, nhưng ngày thường có khinào nàng phải dùng đến những lời như vậy đâu? Bởi vậy muốn mắng một câuthật độc địa mà không tìm ra lời.Huyết Ðao lão tổ giơ đao lên quát:- Ngươi còn không chịu nói thì đao thứ hai ta Sẽ rạch đó!Thủy sinh nghĩ thầm, đã rạch được một đao thì có rạch mười đao hay haichục đao cũng vậy mà thôi, liền nghiến răng, nói:- Ngươi giết ta đi! Giết ta đi!Huyết Ðao lão tổ cười lạnh nói:- Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?Dứt lời Huyết Ðao chém vù tới, nhưng chỉ lướt Sạt bên má Thủy sinh màthôi. Lần này Thủy sinh vẫn còn tỉnh táo, nàng nghe má mát rượi nhưng lạikhông có cảm giác đau, cũng không thấy có máu chảy xuống. Giờ thì Thủysinh đã biết lão ác tăng chẳng qua chỉ dọa mình mà thôi, lòng khấp khởimừng thầm.Huyết Ðao lão tổ nhìn Ðịch vân hỏi:- Ðồ tôn! Ngươi thấy đao vừa rồi của Sư tổ gia ra Sao?Ðịch vân gật đầu khen:- Ðao pháp Siêu quần, nhân gian hiếm gặp!Lời khen của Ðịch vân xuất phát tự đáy lòng, không phải khen để lấy lòngHuyết Ðao lão tổ.Huyết Ðao lão tổ hỏi tiếp:- vậy ngươi có muốn học không?Ðịch vân mừng rỡ nghĩ thầm:"Mình đang nghĩ cách Sao để cứu Thủy cô nương khỏi bị ô nhục, giờ thì đãcó cách rồi! Mình cứ quấn lấy lão học nghệ, lão làm gì còn thời gian để độngtà niệm nữa. Nhưng lão tuy hỏi vậy chứ chưa chắc đã toàn tâm truyền thụ,phải làm Sao cho lão chịu mình cái đã."Nghĩ xong liền nói:- Ðao pháp của Sư tổ gia gia đồ tôn vô cùng kính phục. sư tổ gia giatruyền thụ cho đồ tôn mấy chiêu, Sau này gặp hạng giang hồ hậu bối như biểuca của, ả đồ tôn không còn Sợ bị chúng ăn hiếp nữa, và cũng không làm mấtmặt Huyết Ðao môn chúng ta!Ðịch vân xưa nay không quen nói ngoa, nay buộc lòng phải gọi nào là Sưtổ gia gia, nào là Huyết Ðao môn chúng ta... khiến chàng không khỏi ngượngđỏ mặt. Thủy sinh bĩu môi xì một tiếng rõ to tỏ ý khinh miệt, nói:- Ðúng là đồ vô Sỉ, không biết nhục!Huyết Ðao lão tổ nghe Ðịch vân nói vậy thì khoái chí cười lớn nói:- Ðao pháp này cũng đơn giản, có điều để luyện được đến hỏa hầu như takhông phải một Sớm một chiều mà có thể luyện thành. Thôi được, để ta dạycho ngươi công phu "hớt giấy" và "lạng đậu phụ". Luyện hai công phu này,trước tiên dùng một trăm tấm giấy xếp lại thành chồng, đặt ở trên bàn, dùngđao chém hớt ngang qua, phải làm Sao hớt cho được một tấm giấy trên cùngthôi, không được làm trang bên dưới xê dịch. sau đó cứ lần lượt hớt từngtrang một cho đến hết.Thủy sinh nghe nói thì không nhịn được, nói chen vào:- Láo toét!Huyết Ðao lão tổ cười nhẹ nói:- Ngươi nói ta nói dóc? Ðược rồi, ta Sẽ chứng thực cho ngươi thấy.Nói xong nhổ một cọng tóc trên đầu Thủy sinh. Thủy sinh giật mình kêulên:- Ngươi định làm gì vậy?Huyết Ðao lão tổ chẳng nói chẳng rằng, đặt cọng tóc lên đầu mũi nàng,Sau đó ra roi phóng ngựa vụt đi.Lúc này thì Thủy sinh đang nằm co quắp ngang trên lưng ngựa, thấyHuyết Ðao lão tổ để cọng tóc lên mũi mình, chẳng biết lão đang làm tò quỷgì, vừa định thổi cho cọng tóc bay đi thì nghe Huyết Ðao lão tổ quát lớn:- Ðừng động đậy, hãy nhìn cho kỹ!Dứt lời lão quày ngựa chạy ngược trở lại, hai ngựa chạy ngược chiều thoắtcái đã lướt qua nhau.Thủy sinh chỉ thấy hồng quang lướt qua thật nhanh, chót mũi nghe mátlạnh, đồng thời cảm giác nhột nhột vì cọng tóc đặt lên mũi cũng biến mất.Ðịch vân vỗ tay khen:- Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!Huyết Ðao lão tổ quày ngựa cho đi Song Song với Ðịch vân, giơ thanhHuyết Ðao qua. Ai cũng nhìn thấy rõ ràng một cọng tóc nằm trên thân đao.Huyết Ðao lão tổ và Ðịch vân đều trọc đầu, cọng tóc dài mượt này chính làcủa Thủy sinh, không giả vào đâu được.Thủy sinh vừa kinh hãi vừa thán phục, nghĩ thầm:"Lão ác tăng này võ công thật cao cường, một đao lúc nãy, nếu cao lênmột chút thì không thể lấy được cọng tóc, còn thấp xuống một chút thì kểnhư chót mũi mình đi đời. Lão cưỡi ngựa chạy như bay còn xuất thủ chínhxác như vậy, chuyện đứng dưới đất hớt giấy thì không còn là vấn đề nữa."Ðịch vân muốn lấy lòng Huyết Ðao lão tổ nên không tiếc lời ca tụng,đáng tiếc chàng ăn nói không được linh lợi như người ta, nên nói đi nói lạicũng chỉ mấy câu: "Ðao pháp tinh kỳ!", "Trên đời hiếm thấy!"...Thủy sinh cũng được thực mục Sở thị, những lời ca tụng của Ðịch vâncũng không phải là quá lố, có điều cái cách nịnh nọt quá lố như vậy nghekhông lọt tai, chỉ bĩu môi, quay đầu đi để khỏi chướng mắt.Huyết Ðao lão tổ lại tiếp tục giảng giải phương pháp luyện đao:- Còn công phu "lạng đậu phụ" thì như vầy, đặt một miếng đậu phụ lênbàn, huơ đao lạng từng lát mỏng. Phải làm Sao cho một miếng đậu phụ dàyhai tấc (tấc tàu) được lạng thành hai mươi lát, mà mỗi lát đều phải nguyênvẹn, đều đặn. Làm được tới mức này thì kể như qua được bước đầu tiên.Ðịch vân gãi đầu nói:- Như vậy mà chỉ mới có qua được bước đầu tiên thôi Sao?Huyết Ðao lão tổ cười ha hả nói:- Ðương nhiên! Ngươi thử nghĩ coi, đứng dưới đất mà hớt giấy với việccưỡi ngựa chạy như bay mà hớt cọng tóc trên mũi người, cái nào khó khănhơn?Ðịch vân lại cố ý nói nịnh:- sư tổ gia gia tài năng thiên phú, không phải người thường có thể Sánhkịp. Ðồ tôn chỉ mong đạt được một phần mười công phu của Sư tổ gia gia làmãn nguyện rồi.Huyết Ðao lão tổ khoái chí cất tiếng cười ha hả.Thủy sinh nghiến răng mắng:- Ðúng là một lũ vô Sỉ!Một người trung thực vụng về như Ðịch vân muốn biến thành kẻ xu nịnhmiệng trơn như mỡ thì thật không phải chuyện dễ. Có điều nói nịnh khôngquen thì câu đầu tiên là khó mở lời nhất, nhưng đã nói được một câu rồi thìcâu thứ hai thứ ba Sẽ được nói ra dễ dàng hơn, thậm chí càng nói càng trơntru, khiến người nghe càng thích nữa. Thật ra thì võ công của Huyết Ðao lãotổ cũng đáng được khen tặng bằng những lời lẽ tương tự như vậy, có điều vớibản tính của Ðịch vân thì chẳng đời nào lại nói những câu như vậy, nếukhông gặp phải hoàn cảnh đặc biệt như vầy.Huyết Ðao lão tổ nói:- Ta xem tư chất ngươi cũng không đến nỗi nào, chỉ cần chịu khó khổcông tập luyện, nhất định Sẽ thành công. Ðược rồi, bây giờ thì ngươi thử đi!Dứt lời lão bứt một cọng tóc của Thủy sinh đặt lên chót mũi nàng. Thủysinh cả kinh thổi cọng tóc bay đi, nói:- Hắn tay chân vụng về, chưa luyện tập gì cả Sao lại có thể thử liều nhưvậy?Huyết Ðao lão tổ trợn mắt nói:- Công phu mà không luyện thì Sao thành tựu được? Một lần không đượcthì hai lần, ba lần, mười lần, trăm lần, ngàn lần. Nhất định rồi Sẽ luyện thànhthôi.Nói xong lại bứt một cọng tóc khác đặt lên mũi Thủy sinh, đưa đao choÐịch vân nói:- Ngươi thử đi!Ðịch vân đón lấy Huyết Ðao, đưa mắt nhìn Thủy sinh, thấy gương mặtnàng tràn ngập vẻ căm tức và khinh miệt, nhưng trong đó vẫn nhìn thấy vẻkhiếp hãi. Mà không khiếp hãi Sao được, Ðịch vân chưa luyện công phu nhưvậy bao giờ, nếu bắt chước Huyết Ðao lão tổ đừng nói là hớt mất cả cái mũi,chưa biết chừng còn hớt một cái mất luôn nửa cái đầu nữa là khác.Thủy sinh nghiến răng nghĩ thầm:"Thì cứ để cho hắn luyện, hắn giết luôn mình thì càng hay chứ Sao? DùSao thì chết vì thanh đao cũng còn hơn để hai tên dâm tăng ấy ô nhục."Dù có ý nghĩ muốn chết, nhưng khi đối diện với cái chết, nàng vẫn khôngkhỏi cảm thấy khiếp Sợ.về phía Ðịch vân, đương nhiên là chàng không dám thử một cách hồ đồnhư vậy, liền nhìn Huyết Ðao lão tổ nói:- sư tổ gia gia, cầm đao hớt ngang như vậy, không biết thủ kình phải vậndụng thế nào cho hợp?Huyết Ðao lão tổ gật đầu tỏ ý khen ngợi, nói:- Lực từ eo chuyển đến vai, từ vai thông qua cánh tay, nhưng cánh tayphải vô lực, cổ tay càng phải vô lực.Tiếp đó lão lại giảng giải làm Sao để có thể "lực từ eo chuyển đến vai",làm thế nào mà "từ vai thông qua cánh tay"... Tiếp đó lại bảo đưa thanhHuyết Ðao cho lão, rồi làm mẫu cho Ðịch vân xem. sau đó còn giải thíchnhững yếu quyết thâm ảo của võ học, đại loại như "vô kình thắng hữu kình""vô lực tức hữu lực"... Thủy sinh tuy không ưa hai Sư Sư tổ tôn họ, nhưngnghe giải thích về các nguyên lý võ học cũng không khỏi gật đầu thán phục.Ðịch vân nghe xong ảo não nói:- Ðáng tiếc đồ tôn bị hãm hại nhiều, không những xương tỳ bà bị xuyênthủng mà cả gân bàn tay cũng bị cắt đứt, e rằng từ nay về Sau không thểluyện võ công được nữa.Huyết Ðao lão tổ nhíu mày hỏi:- Tại Sao lại bị xuyên thủng xương tỳ bà? Tại Sao lại bị cắt đứt gân bàntay?Ðịch vân thở dài nói:- Ðồ tôn bị bắt vào ngục, chịu không biết bao nhiêu là khổ ải.Huyết Ðao lão tổ bật cười lớn, bảo chàng cởi áo ra cho lão xem thử vếtthương, hai bên xương tỳ bà bị xích Sắt xuyên thủng đã nhiều năm, nay tuy đãđược tháo ra nhưng vết thương vẫn chưa hàn miệng. Bàn tay phải bị chặt đứthết các ngón tay, gân tay cũng bị cắt đứt hết một ít. Xét về mặt luyện võ côngmà nói, người như vậy cầm bằng phế nhân, đó là chưa kể xương đùi vừa mớibị Linh Kiếm Song hiệp làm gãy. Huyết Ðao lão tổ nhìn thương tích đầyngười Ðịch vân mà cứ phá lên cười ha hả.Ðịch vân lấy làm lạ nghĩ thầm:"Thương thế mình thảm trọng như vậy mà lão cũng cười cho được!"Huyết Ðao lão tổ cười nói:- Ngươi đã hủy hết bao nhiêu con gái nhà lành rồi phải không? Hảo tiểu tử,tham hoa háo Sắc đến độ không nghĩ gì đến bản thân. Có phải vậy không?Ðịch vân đỏ mặt lắc đầu nói:- Không có!Huyết Ðao lão tổ cười nói:- Ngươi khai thật đi! Ngươi bị bắt giam vào ngục, bị hành hạ ra nông nỗinày cũng vì nữ nhân mà lụy phải không?Ðịch vân nghe nói thì ngẩn người, mình bị tiểu thiếp của vạn Chấn sơnvu oan là lấy cắp tiền bạc rồi trốn đi, như vậy không phải lụy vì nữ nhân thìcòn là gì? Nghĩ xong mạnh dạn gật đầu, giọng căm hận nói:- Không Sai! Ðồ tôn bị con tiện nhân ấy hại cho người không ra người, makhông ra ma, đồ tôn nhất định phải báo thù này.Thủy sinh nghe nói vậy thì mắng rằng:- Bản thân ngươi tốt lành gì mà nói người ta làm lụy ngươi? Hừ, người xấutrong thiên hạ này, tiểu... tiểu... hòa thượng ngươi là kẻ đứng đầu!Huyết Ðao lão tổ cười nói:- Ngươi định mắng hắn là "tiểu dâm tăng" mà không dám nói chứ gì? Hừ,đồ tôn, ngươi cứ lột trần tiểu a đầu này ra, ả đã mắng chúng ta là "dâm tăng"chúng ta cứ "dâm" xem ả còn dám mắng người nữa không cho biết.Ðịch vân chẳng dám gật cũng không dám lắc, chỉ ậm ừ trong miệng. Thủysinh tưởng Ðịch vân vâng lời làm thật, kinh hãi hét lên:- Tiểu tặc! Ngươi dám?Thật ra thì lúc này Thủy sinh không còn cử động được nữa, nếu Ðịch vânquả là hạng người khinh bạc thì nàng cũng chẳng có cách nào kháng cự. Haitiếng "Ngươi dám?" chẳng qua là quen miệng nói vậy thôi chứ chẳng hù dọađược ai.Ðịch vân thấy Huyết Ðao lão tổ cứ nhìn chằm chặp lên người Thủy sinhmôi luôn nở nụ cười dâm đãng thì, lo lắng nghĩ thầm:"Làm Sao để đánh lạc hướng Sự chú ý của lão ác tăng để lão đừng có ýnghĩ gian tà với Thủy cô nương bây giờ?"Ðịch vân chợt nghĩ ra một cách, vội hỏi:- sư tổ gia gia, người xem tàn phế như đồ tôn còn có cách nào luyện võcông không?Huyết Ðao lão tổ trợn mắt nói:- sao lại không? Cho dù hai tay hai chân ngươi có bị cắt hết gân vẫn còncó thể luyện công như thường, có gì mà không được!Ðịch vân kêu lên:- vậy thì hay quá!Tiếng kêu mừng rỡ này xuất phát từ niềm vui thật Sự của chàng.Hai người vừa nói chuyện vừa buông cương cho ngựa đi thong thả, chẳngmấy chốc đã ra đến đường lớn. Xảy nghe có tiếng phèn la beng beng vanglên, tiếng theo là tiếng tơ tiếng trúc cũng hòa tấu theo, từ phía trước một đámrước dâu chừng bốn năm chục người đi ngược lại. Ðám người tiền hô hậu ủngmột chiếc kiệu hoa, Sau kiệu là một nam nhân trang phục rực rỡ cưỡi trênlưng một con bạch mã, đích thị là tân lang.Ðịch vân vội kéo cương ngựa tránh Sang một bên nhường đường, lòngphập phồng hồi hộp Sợ đám người kia nhìn thấu hành tung của mình. NhưngHuyết Ðao lão tổ thì chẳng có gì phải kiêng dè, cứ thúc ngựa xông thẳng vàođám đông hô lớn:- Này này, các ngươi làm cái gì vậy? Mau tránh ra!Ðám đông có kẻ lớn tiếng mắng:- Xú hòa thượng! Người ta đang rước dâu ngươi không có mắt hay Sao màkhông chịu tránh đường?Huyết Ðao lão tổ chẳng nói chẳng rằng, cứ thúc ngựa đi tới, chừng còncách đám đông chừng hơn trượng thì dừng ngựa, hai tay chống nạnh hỏi:- Này, tân nương mặt mũi thế nào, có xinh đẹp không?Trong đám rước có mấy tên đại hán mặt mày đỏ gay, rút phắt đòn khiêngkiệu ra, nhảy Sấn Sổ tới, mắng:- Tên cẩu tặc đầu trọc kia, ngươi hết muốn Sống rồi hay Sao mà dám gâySự ở đây!Cây đòn khiêng kiệu to bằng cổ tay, dài gần cả trượng, gã đại hán lại tocon, cầm ngang cây đòn trông cũng oai phong lẫm lẫm.Huyết Ðao lão tổ quay đầu nhìn Ðịch vân cười cười nói:- Ngươi nhìn cho kỹ, đây cũng là một công phu mà ngươi cần phải học.Thân hình lão hơi chồm tới, thân đao vung ra run lên liên hồi, trông giốngnhư con quái xà bò lướt trên thân cây đòn, Sau đó nhanh như chớp thu đaotra vào vỏ.Ðám rước dâu lại có kẻ mắng:- Lão tặc trọc đầu này không có mắt chắc! Ngươi muốn hóa duyên cũngkhông biết lựa lúc nào cho phù hợp!Câu nói chưa dứt xảy nghe gã đại hán cồm đòn kêu ối lên một tiếng, câyđòn bỗng hóa thành vô Số đoạn gỗ ngắn chừng hai tấc rơi lộp độp xuống đất,trong tay gã lúc này chỉ còn lại hai đoạn gỗ dài chừng vài tấc. Thì ra cả câyđòn đã bị đao cắt thành mấy chục đoạn ngắn.Huyết Ðao lão tổ cất tiếng cười quái dị, rút Soạt Huyết Ðao, dọc một đao,ngang một đao, gã đại hán biến thành bốn mảnh.Huyết Ðao lão tổ quát:- Ta muốn nhìn mặt tân nương là đã nể nang các ngươi lắm rồi, lại cònlàm bộ làm tịch!Ðám rước dâu thấy lão tăng dám hành hung giữa ban ngày ban mặt trênquan đạo, chẳng coi vương pháp ra gì thì hồn phi phách tán. Những ngườigan lớn một chút thì vừa la làng vừa chạy trốn, đa Số đều Sợ đến cúm rúm cảchân tay không chạy nổi nữa, thậm chí còn có người vãi cả đái trong quần.Huyết Ðao lão tổ cười hô hố, chém phăng nóc kiệu hoa, thộp ngực tânnương lôi ra ngoài. Tân nương hồn vía lên mây, la ó rầm trời, cố Sức giãygiụa. Huyết Ðao lão tổ dùng mũi đao hất tung mạng che mặt tân nương, để lộra một gương mặt xám ngắt như thây ma. Tân nương chẳng qua là một thiếunữ chừng mười Sáu mười bảy tuổi, gương mặt trông còn rất trẻ con, lại cũngxấu xí vô cùng.Huyết Ðao lão tổ xì một tiếng dài, phun nước bọt lên người tân nương,nói:- Xấu xí như ma thế này mà làm tân nương Sao được!Dứt lời giơ đao cắt mũi nàng ta. Tân lang ngồi trên lưng ngựa run lẩy bẩy,chẳng nói năng cũng không có bất phản ứng nào.Xảy nghe Huyết Ðao lão tổ cao giong nói:- Ðồ tôn, ngươi hãy nhìn cho kỹ, đây lại là một công phu nữa! Gọi là "ẩutâm lịch huyết"!Dứt lời rung tay phóng Huyết Ðao bay xẹt về phía tân lang, đồng thờithúc ngựa vọt tới, thân hình lão cũng theo đó phóng vọt lên không, vươn taychụp lấy Huyết Ðao, Sau đó đáp xuống lưng ngựa như không có việc gì xảyra. Nhìn lại thì tân lang đã ngã xuống ngựa, ngực thủng một lổ hổng, máutheo đó tuôn ra như Suối. Thì ra Huyết Ðao đã bay đâm xuyên qua mình tânlang, Sau đó lại được Huyết Ðao lão tổ bay người chụp lấy.Từ khi đi theo Huyết Ðao lão tổ đến giờ, Ðịch vân không tiếc lời ca ngợilão, đó một phần là lão có ơn cứu mạng chàng, một phần cũng muốn tìm cáchkéo dài thời gian tìm cơ hội giải thoát cho Thủy sinh và cho cả bản thân mìnhnữa. Nhưng lúc này thấy Huyết Ðao lão tổ vô cớ hạ độc thủ giết luôn mấyngười thì không nhịn được nữa, đỏ mặt tía tai quát:- Ngươi... ngươi Sao lại có thể giết người một cách bừa bãi như vậy...Chưa nói hết câu thì Huyết Ðao lão tổ lại vung đao chém đứt đầu mộtngười nữa. Ðịch vân nghiến răng thúc ngựa chạy lên quát:- Không được giết người nữa!Huyết Ðao lão tổ cười lạnh nói:- Ngươi nhìn thấy máu thì Sợ té đái rồi phải không? Người như vậy thì cólàm gì nên được?Ngay lúc đó xảy nghe có tiếng vó ngựa rầm rập vang lên, hai ba chụcngười phi ngựa chạy tới, có người quát vang:- Huyết Ðao tăng! Mau buông con gái ta xuống thì chúng ta gạt bỏ hếtmọi Sự, bằng không ngươi có chạy lên trời lão phu cũng quyết đi theo tính Sổvới ngươi!Nghe tiếng vó ngựa thì áng chừng khoảng cách hãy còn khá xa, nhưng lờicủa Thủy Ðại vẫn nghe rõ mồn một từng tiếng. Thủy sinh mừng rỡ kêu lên:- Cha ta tới rồi!Lại nghe tiếng của bốn người đồng thanh hô:"Lạc Hoa Lưu Thủy hề... Thủy Lưu Hoa Lạc! Lạc Hoa Lưu Thủy hề... ThủyLưu Hoa Lạc!"Bốn giọng mỗi người một khác, có điều giọng nào giọng nấy đều cao vútchứng tỏ một nội lực cực kỳ cao thâm.Huyết Ðao lão tổ nhíu mày lẩm bẩm:- Giang Nam Tứ cẩu này đúng là quân tử thúi, còn ở tuốt ngoài xa là đãnghe mùi rồi!Lại nghe giọng Thủy Ðại vang vang:- võ công ngươi cao cường đến mấy cũng không phải là đối thủ của "NamTứ kỳ" chúng ta. Ðại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ngươibuông con gái ta xuống, chúng ta Sẽ không làm khó dễ ngươi nữa.Huyết Ðao lão tổ nghĩ thầm:"Lúc nãy đã động thủ với Thủy Ðại và một lão đạo, nếu cứ một đánh mộtthì chẳng Sợ gì chúng. Nhưng cứ tình hình khi nãy mà xét, mình cự với hai thìđã bại nhiều thắng ít, phải chạy mới Sống được. Nếu ba đánh một thì, Sợ rằngchạy cũng không có đường chạy. Nếu bốn đánh một thì chết không có đấtchôn. Hà hà, bọn xú quân tử của võ lâm Trung Nguyên này nói ai mà tinđược? Cứ bắt con gái hắn làm con tin thì mới giữ lấy thế thượng phong, thả ảra thì thế thượng phong ngã về bên chúng rồi còn gì?"Nghĩ xong quát lớn một tiếng, đồng thời vung roi quất lên mông ngựa củaÐịch vân một roi, xong thúc ngựa phi về hướng tây. Khi bỏ đi còn đề khí nói:- Thủy lão gia, Huyết Ðao môn đệ tứ đại chưởng môn nhân và đệ lục đạiđệ tử đều làm nữ tế của ngươi. Nhạc gia rượt nữ tế, nước dãi chảy ê hề! Ha haha... tuyệt quá! Tuyệt quá!Thủy Ðại nghe mấy lời này tức muốn vỡ tung cả lồng ngực. Lão từngnghe nhiều chuyện động trời còn hơn như vậy nữa, hòa thượng của HuyếtÐao môn chẳng có chuyện gì mà không dám làm. Ðừng nói những chuyệnkhác, nội mấy câu nói này, giang hồ truyền ra, gia môn lão cũng không cònchỗ đứng trong giang hồ nữa. Nỗi nhục này rơi lên đầu bất cứ ai cũng khôngthể chịu đựng nổi, huống hồ đó lại là một lão anh hùng xưng bá ở TrungNguyên như lão. Chỉ còn mỗi một cách là phải phân thây hai Sư đồ dâm tăngthanh muôn mảnh mới rửa được mối nhục này. Thế là thúc ngựa đuổi theo.Lúc này theo chân Thủy Ðại truy đuổi, ngoài những người tề danh cùngThủy Ðại là tam lão Lục, Hoa, Lưu ra còn có hơn ba mươi giang hồ hảo hánTrung Nguyên. Trong Số đó nếu không phải là người đứng đầu của một banghội nào đó thì cũng là những quyền Sư danh tiếng hoặc giả là các cao nhân ẩnSĩ. Cũng bởi chúng tăng của Huyết Ðao môn gần đây liên tiếp gân nên nhữngtrọng án, mà việc nào việc nấy đều thương thiên bại lý, trời không dung đấtkhông tha, bất kể là thường dân, quan gia hay Trung Nguyên hắc bạch lưỡngđạo, chẳng có ai mà chúng kiêng nể. võ lâm quần hào công phẫn, Sau khi haytin, tất cả đều rủ nhau nhập bọn truy đuổi. Mọi người đều cho rằng việc nàykhông còn là việc riêng của Thủy Ðại nữa, nếu không giết được hai tên áctăng này thì toàn thể võ lâm Trung Nguyên đều bị mất mặt.Quần hào cứ đuổi riết, mỗi khi đến một trấn thành nào, thấy cần thì lậptức đổi ngựa, thậm chí cũng chẳng dừng lại ăn uống nghỉ ngơi mà cụ bị lươngkhô nước lã, ăn uống ngay trên lưng ngựa rồi lại tiếp tục truy đuổi.Huyết Ðao lão tổ ỷ thế thần mã, mỗi khi tới thị tập trấn thành thì dừng lạinghỉ ngơi ăn uống, có điều chỉ không dám nghỉ đêm lại mà thôi. May nhờquần hào đuổi gấp như vậy mà Thủy sinh giữ được mình khỏi bị lão ác tănglàm nhục.Cứ như vậy qua mấy ngày thì kẻ chạy người đuổi đã qua Hồ Bắc, đi vàoTứ Xuyên. võ lâm Lưỡng Hồ với võ lâm Ba Thục xưa nay vốn gần gũi qua lạivới nhau. võ lâm Xuyên Ðông hay tin lập tức rủ nhau tham gia truy đuổi. Khiđến vùng Du Châu, hào kiệt Xuyên Trung cũng không chịu kém, lại kéo nhautham gia. Mọi người tuy chẳng có liên can gì đến việc này, nhưng dù Sao thìcũng chỉ có thắng chứ không bại, cứ tham gia vào vừa là để xem náo nhiệtvừa có cơ hội kết giao bằng hữu, lại nữa còn thể hiện khí phách vì nghĩa lớncủa võ lâm Trung Nguyên. Ðến khi qua khỏi Du Châu thì Số người tham giatruy đuổi đã lên đến hai ba trăm người. Hào kiệt Tứ Xuyên đa phần là nhữngngười có tiền có của, kẻ góp ngựa, người lo chu cấp áo quần, lương thực,nước uống. Có điều khi mọi người hay được tin thì Huyết Ðao lão tổ đã vượtlên phía trước, không thể chận đầu nên đành phải nhập đoàn truy đuổi phíaSau.Hào kiệt Tây Thục Sau khi hỏi ra mới tắc lưỡi nói:"Tiếc quá, nếu biết trước như vậy thì chúng tôi đã đón đường, bằng mọigiá không để cho hai tên dâm tăng ấy đi qua, nhất định phải cứu bằng đượcThủy cô nương."Thủy Ðại miệng thì đa tạ hảo ý của đồng đạo Tây Thục, nhưng lòng thìmắng thầm:"Bằng vào bản lãnh của bọn ngươi mà cũng đòi cản đường Huyết Ðaodâm tăng! Hừ!"song phương kẻ trước người Sau, thoáng cái mà đã đi được hơn hai mươingày. Huyết Ðao lão tổ mấy lần cố ý rẽ vào đường tắt hòng đánh lạc hướngtruy đuổi của quần hào. Nhưng không may, phía Sau truy đuổi có một ngườivốn là mã tặc (kẻ ăn cắp ngựa) từ quan ngoại vào, rất giỏi thuật truy tìm vếttích ngựa, thế nên mặc cho Huyết Ðao lão tổ đi ngang rẽ dọc thế nào rồi cuốicùng quần hào cũng theo Sát gót. Có điều như vậy đoàn người càng đi càngtiến Sâu vào vùng rừng núi hoang vu, thâm nhập Tung sơn ở Xuyên Tây.Huyết Ðao lão tổ cứ thẳng hướng tây mà đi, quần hào ai cũng biết ý đồ củaHuyết Ðao lão tổ là chạy về Sào huyệt ở Tây Tạng. Một khi đã đến Tây Tạngrồi, tăng chúng của Huyết Ðao môn đông đảo, thêm nữa bằng hữu của HuyếtÐao lão tổ chắc cũng không ít. Xưa nay giang hồ có câu: "cường long bất ápđịa đầu xà", việc thắng bại chưa biết thế nào mà nói.Qua hai ngày nữa trời bỗng đổ tuyết. Lúc này thì đoàn người đã tới biênthùy thuộc Tây Xuyên, cứ hướng tây mà đi thì chẳng bao lâu nữa Sẽ tới TâyTạng. Nơi đây là một phần của dãy Tuyết sơn, địa thế vô cùng hiểm trở, tuyếtđóng đầy trên mặt đất, ngựa đi thỉnh thoảng lại bị trượt chân, gió lạnh thấuxương, điều khó chịu nhất là như nơi đây thiếu không khí để thở, ai nấy đềucảm thấy nặng ngực, tim cứ nhảy loạn xạ. Ngoại trừ những nhân vật có nộilực thâm hậu, đa phần đều cảm thấy Sức lực như cạn kiệt, rất muốn nằmxuống ngủ liền một giấc mấy ngày mấy đêm cho lại Sức.Nhưng những người truy đuổi đây đều là người có chút danh phận tronggiang hồ, chẳng ai muốn để lộ Sự yếu kém của mình mà làm tổn hại đến danhvị. Ðến trưa hôm đó thì phần lớn quần hào đã có ý thoái lui, giả như có ai đóđề nghị buông tay không đuổi theo nữa thì chắc rằng Sẽ có quá nửa đồng tình.Ðặc biệt là các hào kiệt vùng Xuyên Ðông, Xuyên Trung phần lớn đều là phúgia đệ tử, vốn đã quen ăn Sung mặt Sướng, căn bản võ công lại kém cỏi, gặphoàn cảnh cực khổ thế này thì thật khó mà kham nổi. Rất nhiều người cố ý đichậm lại để rớt ra phía Sau, thậm chí có người nhân lúc không ai để ý đã bỏcuộc quay về.Ðến xế chiều hôm ấy, quần hào đuổi đến một hẽm núi hẹp, xảy nhìn thấyxác con hoàng mã nằm chết bên đống tuyết, xem lại thì chính là con thần mãcủa çông Tiêu Phong cưỡi ngày trước. Thủy Ðại và çông Tiêu Phong thấycon ngựa thì mừng rỡ kêu lên:- ác tặc bị chết hết một con ngựa thì hết đường chạy rồi! Chúng ta đuổitheo nhanh lên!Quần hào nghe nói thì tinh thần phấn chấn hẳn, ai nấy đều lớn tiếng hoanhô, vừa để củng cố tinh thần bằng hữu vừa để biểu dương thanh thế.Quần hào vừa mới hô lên, xảy thấy trên đỉnh núi phía tây có một mảngtuyết lớn từ từ lăn xuống. Một lão nhân người Xuyên Tây thấy thế thì thấtkinh kêu lên:- Không xong rồi! Tuyết lở! Mọi người mau lui ra!Lão chưa nói hết câu thì đã nghe tiếng động ầm ầm như Sấm dậy, tuyếtlăn xuống càng lúc càng nhanh. Quần hào không biết việc gì xảy ra, ngơ ngáchỏi:- Cái gì vậy?- Tuyết lở thì có gì mà hốt hoảng vậy? Mau đuổi theo đừng để lão ác tăngchạy thoát!- Mau! Mau lên! Cứ vượt qua khỏi đoạn Sơn đạo này rồi hãy tính!Chỉ mới một thoáng mà tiếng động ầm ầm như Sấm rền từ xa ấy đã biếnthành những tiếng Sấm thật Sự, tiếng động làm chấn động cả màng nhĩ. Ðếnlúc này thì quần hào mới kinh hãi. Tuyết lở lúc đầu thì diễn tiến chậm chạp lạibắt đầu từ tuốt trên đỉnh núi, khoảng cách quá xa. Nhưng mảng tuyết lăncàng lúc càng nhanh, kết lại càng lúc càng lớn, chẳng những vậy nó còn kéotheo cả đất đá cây cối hay bất cứ vật gì nó gặp trên đường đi, thanh thế cànglúc càng khủng khiếp. Ðến lưng chừng núi thì trông như cả một ngọn núi đổSập xuống, không thể diễn tả nổi Sức mạnh cũng như Sự khủng khiếp củatuyết lở!Quần hào có nhiều người đã quày đầu ngựa thoái lui, Số còn lại chừngnghe tiếng động ầm ầm tưởng chừng trời đổ Sập xuống đầu thì cũng Sợ đếnvỡ mật tranh nhau chạy ngược trở lại. Cũng có một Số ngựa Sợ quá không cấtnổi bước nữa, chủ nhân nó thấy tình thế coi bộ không xong bèn nhảy xuốngngựa chạy thụt mạng.Nhưng tuyết băng với tốc độ quá lớn, không có người hay ngựa nào có thểchạy kịp nó. Rất nhiều người xuất phát trễ đều bị đè bẹp dưới núi băng khổnglồ từ trên cao đổ xuống.Quần hào Sau khi chạy ra khỏi hẽm núi, thấy tuyết bị ngọn núi chặn lại,không tràn ra nữa mới yên tâm dừng lại thở. Nhưng tuyết ở trên đỉnh núi thìkhông hề dừng lại, cứ ầm ầm đổ xuống, nó khủng khiếp hơn tàn bạo hơn hồngthủy hay vỡ đê gấp nhiều lần. Trong nháy mắt cả một hiệp cốc bị lấp kínbằng một núi tuyết khổng lồ, cao ngút tầm mắt.Quần hào Sau một hồi lâu thất thần mới hoàn hồn, ai nấy đều tranh nhaunghị luận, nói Sư đồ Huyết Ðao tăng tội ác tày trời, nay bị táng thân bên dướinúi tuyết kể cũng đáng đời, chỉ tiếc là chết như vậy thì quá dễ dàng chochúng, lại còn liên lụy tới Thủy cô nương. Có người thì than thở cho cái chếtcủa bằng hữu mình vì chậm chân mà phải chết một cách oan ức. Nhưng điềuquan trọng nhất là ai cũng mừng cho mình gặp đại nạn mà vẫn yên lành,niềm vui mừng thoát chết còn lớn hơn nhiều So với nỗi đau mất bằng hữu.sau một hồi thương nghị, quần hào mới định tâm kiểm điểm lại quân Số,thấy thiếu mất mười hai người, trong đó có çông Tiêu Phong, Nam Tứ kỳ.çông Tiêu Phong vì nóng ruột Thủy sinh, Thủy Ðại vì nóng lòng cứu con gáinên luôn đi đầu đoàn người. Còn Tam kỳ vì giao tình với Thủy Ðại thâmtrọng nên cũng không cam chịu để bị rớt lại phía Sau. Thật không ngờ chuyếnnày Nam Tứ kỳ võ công tuyệt thế lại cùng chung Số phận với Huyết Ðao áctăng, táng mạng bên dưới núi tuyết nơi giáp ranh Tứ Xuyên và Tây Tạng.Mọi người than thở tỏ lòng thương tiếc một hồi rồi cũng tìm đường xuốngnúi. Ai cũng nói, ít ra thì đến mùa hạ Sang năm gia quyến của người chết mớicó thể đến lượm cốt, xem ra còn phải chờ đến nửa năm chứ chẳng chơi.Quần hào lại có người nghĩ thầm:"Mấy năm nay bọn Nam Tứ kỳ và Linh Kiếm Song hiệp danh nổi như cồn,diễu võ dương oai trên giang hồ, chẳng coi thiên hạ ra gì cả, chết cũng hay!"Có điều ý nghĩ này chẳng ai mở miệng nói ra, nhưng chắc một điều là Sốngười có ý nghĩ này chẳng phải là ít.Lại nói về Huyết Ðao lão tổ dẫn Ðịch vân và Thủy sinh cứ thẳng hướngtây mà đi, tuy địch nhân càng lúc càng đông, nhưng lão cũng càng lúc càngvề gần đến nhà. Ngặt vì phải đi gấp rút Suốt ngày đêm, lại gặp phải thời tiếtlạnh lẽo khác thường, hai con thần mã cũng phải kiệt lực. Ngày hôm đó hoàngmã không gượng được nữa đã gục chết bên đường, bạch mã cũng bị rộpmóng, bước chân tập tễnh, xem ra cũng Sắp chết đến nơi.Huyết Ðao lão tổ nhíu mày nghĩ thầm:"Một mình mình mà đào tẩu thì quá dễ. Ngặt vì đồ tôn Ðịch vân gãy chânchưa lành hẳn, đi lại rất khó khăn; mặt khác con a đầu nhan Sắc như hoa nhưngọc này mà để cho chúng cướp trở về thì uổng quá."Nghĩ đến đây, lão bất thần nổi hung, quay lại chụp Thủy sinh ôm lên, địnhxé y phục nàng.Thủy sinh kinh hoàng kêu lên:- Ngươi định làm gì ta?Huyết Ðao lão tổ cười như điên dại nói:- Lão tử không dắt ngươi theo nữa! Chắc ngươi cũng biết lão tử muốn gìrồi!Ðịch vân cũng kinh hãi kêu lên:- sư tổ gia gia! Ðịch nhân đuổi tới rồi!Huyết Ðao lão tổ giận dữ quát:- Câm miệng! Ngươi còn chộn rộn nữa cả ngươi cũng phải chết!Lão chưa kịp dứt lời xảy nghe có tiếng động lạ, ngẩn đầu nhìn lên, thấytuyết bắt đầu từ trên đỉnh núi lăn xuống. Lão Sinh trưởng ở Tây Tạng, đươngnhiên hiểu được điều gì Sắp xảy ra. Cho dù dục tính có bốc cao tới chín tầngmây lão cũng không dám đùa dai với tuyết lở. vội vàng buông Thủy sinhxuống, hét:- Chạy mau! Chạy mau!vừa hét lão vừa đưa mắt nhìn quanh, thấy mé nam có một Sơn cốc, cáchbiệt với Sơn cốc này một ngọn núi, có thể không chịu ảnh hưởng của trậntuyết lở. Chẳng cần Suy nghĩ thiệt hơn gì nữa, lão vội dắt ngựa chạy như bayvề phía Sơn cốc ấy. Một người chẳng biết Sợ trời Sợ đất như lão vậy mà khiđối diện với tuyết băng cũng phải hãi đến xanh xám cả mặt mày, đủ biết tuyếtbăng khủng khiếp đến độ nào.Huyết Ðao lão tổ thi triển khinh công chạy như bay, bạch mã chở trênlưng Ðịch vân và Thủy sinh cũng cố hết Sức tập tễnh chạy, cuối cùng thìcũng chạy vào tới được Sơn cốc. Lúc này thì tuyết đổ xuống càng lúc càng dữdội, tiếng ầm ầm nghe đinh tai nhức óc. Huyết Ðao lão tổ nhìn lên ngọn núibên trái, thấy bên trên đó cũng đóng đầy những tuyết, nếu mà tuyết ở trên đócũng bị động mà đổ xuống thì ôi thôi, chẳng còn gì để mà nói nữa. Gặp phảitình huống này thì ai ai cũng phải phó thác mạng mình cho trời, cho dù cóbản lãnh thông thiên cũng không thể làm gì hơn được.Thời gian từ khi tuyết bắt đầu lở cho đến lúc hoàn toàn dừng lại chỉ mấtkhoảng thời gian uống cạn tuần trà. Trong khoảng thời gian đó, ba người ainấy mặt mày xám ngắt, hết nhìn nhau lại nhìn lên đỉnh núi. Thủy sinh cũngquên mất rằng chỉ mới khoảnh khắc trước đó nàng mong Sao được chết chonhẹ thể, để khỏi phải bị hai tên ác tăng làm nhục; nhưng khi gặp biến cố nàngbỗng có ý nghĩ dựa dẫm vào Huyết Ðao lão tổ, mong cho hai người đàn ôngtìm ra được cách gì đó để giúp mình thoát nạn.Bất ngờ một tảng đá trên đỉnh phong bên trái đột ngột lăn xuống. Thủysinh thấy vậy thì thất kinh hét lên. Huyết Ðao lão tổ thất Sắc đưa tay bịtmiệng Thủy sinh, đồng thời tát cho nàng hai cái làm hai má nàng lập tứcSưng phồng lên.May mà mặt núi này hướng về phía nam, đón ánh mặt trời nên tuyết đóngkhông dày, Sau khi tảng đá lăn xuống đến chân núi thì cảnh vật vẫn im lìm,không có phát Sinh biến cố nào khác. Qua một lúc nữa thì tuyết băng dần dầndừng hẳn, giờ thì Huyết Ðao lão tổ mới thở phào nhẹ nhõm bỏ tay bịt miệngThủy sinh ra. Thủy sinh hai tay ôm mặt, hai mắt cúi nhìn xuống đất, khôngbiết là đang mừng, giận hay Sợ nữa.Huyết Ðao lão tổ bước ra ngoài cốc khẩu, đưa mắt nhìn quanh, khi trở lạimặt mày hầm hầm, lộ đầy Sát khí.Ðịch vân rụt rè hỏi:- sư tổ gia gia, tình hình ngoài ấy thế nào?Huyết Ðao lão tổ nổi nóng quát:- Còn thế nào nữa? Tất cả đều tại ngươi mà ra!Ðịch vân không dám hỏi nữa, tuy không biết bên ngoài xảy ra chuyện gìnhưng chắc rằng tình hình chẳng tốt đẹp chút nào. Qua một lúc lâu, cuốicùng chàng không nhịn được, nói:- sư tổ gia gia, có phải địch nhân đã vây kín bên ngoài rồi không? sư tổgia gia chẳng cần lo cho đồ tôn, nếu được Sư tổ thoát thân một mình đi!Huyết Ðao lão tổ xưa nay chỉ gần gũi với toàn hạng gian ác tà dâm.Không những bằng hữu chẳng ai thật dạ với ai mà ngay cả đồ đệ lão như bọnBảo Tượng cũng vậy, ngoài mặt thì làm ra vẻ kính nể, kỳ thực trong lòng bọnchúng cũng chỉ chăm bẳm lo cho bản thân mình mà thôi. Giờ nghe Ðịch vânbảo lão hãy thoát thâm một mình thì lòng cảm thấy được an ủi vô cùng, mĩmcười nói:- Ðồ tôn ngoan, ngươi thật là tốt bụng. Nhưng vấn đề không phải là địchnhân bịt kín cốc khẩu mà là tuyết đã bịt kín cốc khẩu rồi. Tuyết chất cao mấymươi trượng, rộng đến ngàn trượng, ngoài cách chờ cho xuân về tuyết tanhết chúng ta không còn cách nào thoát khỏi chốn này. Trong hoang cốc nàyđâu đâu cũng toàn tuyết trắng, chúng ta lấy gì ăn để chờ cho tới Sang xuân?Ðịch vân nghe nói tình hình như vậy thì kể ra cũng khá hung hiểm, nhưngdù gì thì nguy cấp cũng đã qua, cảm thấy yên tâm, nói:- Xin Sư tổ chớ lo, thuyền đến dưới dạ cầu Sẽ tự động thẳng ra. Dù chúngta có chết vì đói cũng còn hơn là bị bọn người ấy hành hạ đến chết.Huyết Ðao lão tổ gật đầu khen phải, nói:- Ðến nước này thì cũng đành vậy, qua được ngày nào hay ngày ấy.Nói xong rút đao đi đến bên cạnh bạch mã. Thủy sinh chừng như đoánđược ý định của Huyết Ðao lão tổ, kinh hãi hỏi:- Ngươi định là gì vậy?Huyết Ðao lão tổ cười lạnh nói:- Än hết thịt con ngựa này thì đến phải ăn thịt cả ngươi! Có gì mà phải lalối om Sòm như vậy?Biết mình không có cách nào ngăn cản được đối phương làm thịt conngựa, nhưng vì con ngựa này vốn cùng nàng lớn lên, cùng nàng dong ruổitrên biết bao con đường. Người và ngựa như đã trở thành đôi bạn thân, thấyngười ta Sắp giết thịt nó, nàng không ngăn được phải lên tiếng can ngăn.Nàng cất giọng khẩn thiết nói:- Ta xin ngươi! Ðừng giết thịt nó!Thấy không có tác dụng, cực chẳng đã, nàng đành quay Sang cầu cứu Ðịchvân:- Ta cầu xin ngươi, hãy ngăn ông ta, đừng để ông ta hại chết ngựa của ta!Ðịch vân nhìn thấy vẻ mặt của Thủy sinh thảm hại như vậy thì không khỏiđộng lòng, nhưng dù Sao chàng cũng đủ tỉnh táo để nhận biết tình thế nàykhông thể không làm như vậy. Ðừng nói là phải giết con ngựa để ăn thịt, quavài ngày nữa thịt ngựa hết, đến cả yên cương cũng phải nấu ra cho mềm màăn. Ðiều đáng Sợ nhất là cuối cùng, chẳng còn gì để ăn nữa, không biết Sự thểSẽ ra Sao. Ðể khỏi nhìn thấy cảnh tượng đau lòng, chàng quay đầu nhìn Sangnơi khác.Thủy sinh thấy Huyết Ðao lão tổ đã đến bên cạnh bạch mã, quýnh quángkêu lên:- Ðừng! Ðừng! Cầu xin ngươi, đừng giết nó!Huyết Ðao lão tổ dừng tay nhìn lại, mĩm cười nói:- Thôi được! Ta không làm thịt nó nữa.Thủy sinh nghe nói mừng rỡ, nói:- Ða tạ! Ða tạ!Liền đó chỉ thấy hồng quang lóe lên, trong tiếng cười quái dị của HuyếtÐao lão tổ, chiếc đầu con bạch mã đã rơi xuống đất. Thủy sinh Sau nhiềungày lao lực, giờ lại gặp phải cú Sốc này, không chịu đựng nổi, hét lên mộttiếng ngã ra bất tỉnh.Chờ khi tỉnh dậy thì đã nghe mùi thịt nướng thơm lựng, nàng bị đói đã lâu,nay nghe mùi thịt nướng thì mừng rỡ, nhưng đến khi hoàn toàn tỉnh táo mớiSực nhớ lại đó chính là thịt của con ngựa yêu quý thì lại đau lòng rơi nướcmắt. Nàng mở mắt nhìn ra, thấy Ðịch vân và Huyết Ðao lão tổ ngồi trênphiến đá, trên tay mỗi người đều cầm một miếng thịt lớn nướng vàng ăn ngấunghiến, bên cạnh đó có một đống lửa cháy rừng rực, bên trên còn một chiếcđùi ngựa chảy mỡ xèo xèo thơm nức mũi.Huyết Ðao lão tổ thấy Thủy sinh đã thức dậy, lại còn cất tiếng khóc u uấtthì mĩm cười hỏi:- Ngươi có ăn không?Thủy sinh nói trong tiếng nấc nghẹn:- Hai tên ác nhân! Ta... ta nhất định Sẽ báo thù!Ðịch vân cũng cảm thấy bất an, dịu giọng nói:- Thủy cô nương, trong Sơn cốc nầy quả thật chẳng có gì có thể ăn được,chúng ta không thể nhịn đói cho đến chết được. Còn ngựa quý thì... chỉ cầnngày Sau ra khỏi được chốn này, Sẽ tìm được con khác...Thủy sinh nghiến răng nói:- Tiểu ác tăng! Ngươi đừng giả bộ làm người tốt nữa! Ngươi còn ác hiểmhơn cả lão ác tăng. Ta hận ngươi! Ta căm thù ngươi!Ðịch vân chẳng biết nói thế nào được, bụng đói thế này, thịt thơm thế nàylàm Sao mà không ăn được? Không lẽ nhịn đói đến chết Sao? Ngươi có cămthù ta thì cứ căm thù, ta cũng phải chịu thôi. Nghĩ xong lại quay mặt đi ăntiếp.Huyết Ðao lão tổ vừa nhai ngồm ngoàm vừa nói:- Thịt ngựa ngon tuyệt! Ngon tuyệt! vài bữa nữa hết thịt ngựa, nướng cona đầu này ăn chưa chắc đã ngon được như vầy!Nói xong lão lại nghĩ:"Än hết thịt con a đầu này rồi Sao nữa? Chắc cũng đành phải nướng thịtÐịch vân mà ăn thôi. Hắn rất tốt, phải ăn thịt hắn thì đáng tiếc quá, nhưngbiết làm Sao được? Thôi thì để hắn lại, ăn Sau cùng, như vậy coi như cũng cóchiếu cố đến hắn!"Hai người ăn thịt nướng no nê rồi, chất thêm mấy cành cây khô vào đốnglửa, xong nằm xuống tảng đá ngủ.Trong giấc ngủ mơ màng, Ðịch vân nghe thấy tiếng Thủy sinh khóc tấmtức không thôi, bất giác đau lòng nghĩ thầm:"Mình Sống ở đời chẳng có ai nhắc tới, mai này mình chết đi chắc cũngchẳng có ai rơi lấy một giọt lệ. Hừ, đúng là mình có chết đi cũng không bằngmột con ngựa!"